Cửa đóng kín, nàng nghe tiếng khóc thống khổ của La tứ thúc “Thiến nương, Thiến nương, nàng tỉnh lại đi, phải kiên trì, thái y nói, uống thuốc thêm mấy ngày là tốt rồi”

Lão phu nhân đi vào, Hồ di nương đi sau mấy bước, cách đoàn người nhìn thấy La tứ thúc nửa quỳ trên mặt đất, cố chấp năm tay Thích thị, bả vai không ngừng rung động.

“Lão gia, hài tử …” Thích thị vô lực đưa tay lên

“Đưa Lục thiếu gia và muội muội tới đây” Lão phu nhân thấy bộ dáng Thích thị, cũng bất chấp đưa Lục lang tới.

Mấy nha hoàn vội vã đi ra ngoài, đi qua Hồ di nương, cũng không ai liếc nhìn nàng một cái.

“Lão gia, ta sợ rằng không xong rồi, hai đứa bé, nhờ cậy người …” Thích thị hơi thở mong manh, đứt quãng nói, ngắn ngủi mấy câu đã dùng hết tất cả khí lực.

La tứ thúc dán mặt trên tay Thích thị “nàng yên tâm, Lục lang cùng Hòa Bình, ta sẽ nhờ mẫu thân chiếu cố, cuộc đời này ra sẽ không tái giá, tương lai sẽ cùng an táng với nàng, không có người khác bên cạnh”

Hồ di nương cả người chấn động, sau đó nở nụ cười tự giễu, quay người trở lại Tây viện.

Không lâu sau nàng trở lại, trên tay nhiều hơn một tờ giấy, trực tiếp đi vào, đại nha hoàn Hàm Châu bên cạnh Thích thị cản lại “Hồ di nương, lúc này hay là người ở trong viện của mình an tĩnh đi”

Hồ di nương giơ tay, cho Hàm Châu một bạt tai, cười lạnh nói “Dù thế nào ta cũng là di nương của lão gia, còn chưa tới phiên một hạ nhân như ngươi tới an bài”

Tiếng bạt tai này cực kỳ vang dội, kinh động tới mọi người trong nội thất.

Lão phu nhân hỏi “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Đại nha hoàn Hàm Nhụy vội nói “Là Hồ di nương tới, muốn vào, Hàm Châu khuyên nhủ lại bị đánh một bạt tai”

Lão phu nhân nhíu nhíu mày.

“Trước hết đưa Hồ di nương trở về đi” La tứ thúc có chút tức giận

Thanh âm của Hồ di nương truyền đến “Lão gia, ta có chuyện quan trọng muốn gặp ngài”

“Đưa di nương trở về” La tứ thúc giận dữ, thanh âm cao hơn.

Hồ di nương nghe được thanh âm bên trong, cười lạnh một tiếng, đưa tay đẩy nha hoàn ra đi vào, nhíu mày đứng trước mặt La tứ thúc, đem tờ giấy kia nhét vào trong tay hắn “Lão gia trước xem một chút đi”

“Đây là …” La tứ thúc nhìn chữ trên tờ giấy, lộ ra thần sắc không dám tin.

“Chính là phương thuốc” Hồ di nương quảng tới một câu, liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thích thị, yên lặng xoay người.

La tứ thúc không kịp để ý cái gì, nắm chặt phương thuốc, cao giọng nói “Mau, nhanh chiếu theo phối phương này bốc thuốc”

Hàm Nhụy có chút chần chứ “Phương thuốc này …”

Đây là do Hồ di nương đưa tới, ai biết nàng có âm mưu gì.

“Hồ đồ, lúc nào rồi, còn đứng đó làm gì?” La tứ thúc trách mắng.

Hàm Nhụy lúc này mới cầm phương thuốc vội vã ra ngoài.

Bên trong phòng yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng, người có tư cách mở miệng nhất là Lão phu nhân lúc này cũng không hỏi nhiều.

Lúc này, hỏi nguồn gốc của phương thuốc cũng không có ý nghĩa gì, tình trạng của Thích thị, chỉ có thể dùng hết mọi cách mà thôi.

“Mẫu thân, người bệnh sao?” Lục lang được ôm tới, sau lưng hắn bị thương, nhưng tuổi còn nhỏ đã hiểu được nên che dấu cái gì. Đi đến trước giường Thích thị hỏi một câu.

Thích thị đã lâm vào hôn mê tựa hồ khôi phục lại chút tinh thần, mặt tràn đầy ôn nhu nhìn Lục lang.

Thất lang ồn ào muốn theo Lục lang đến đây, nhìn thấy bộ dạng Thích thị, bị làm cho sợ hãi co người lại.

“Thuốc tới, thuốc tới”

Tất cả mọi người không nghĩ tới, phương thuốc của Hồ di nương lại thần kỳ như vậy, chỉ sau ba ngày Thích thị đã cầm máu.

Một khi máu ngừng, với phủ Quốc Công không còn là vấn đề nữa, ác loại dược liệu bổ máu trân quý ào ào tới, chỉ sau hơn nửa tháng, Thích thị đã miễn cưỡng có thể đứng dậy.

“Lão gia, ta muốn gặp Hồ di nương”

“Thiến Nương ——”

Thích thị nhàn nhạt cười “ Hồ di nương cứu ta một mạng, giúp cho Lục lang và Hòa Bình tuổi nhỏ không mất mẹ, vô luận thế nào, ta cũng phải gặp mặt cảm ơn nàng”

Lúc này La tứ thúc mới gật đầu, phân phó hạ nhân “Đi mời Hồ di nương tới đây”

Thấy Hàm Châu đi ra ngoài, La tứ thúc rũ mắt, tâm tình có chút phức tạp.

Phương thuốc hôm đó vừa nhìn chính là mới vội vã viết ra, nét mực còn chưa khô, có thể thấy được ban đầu Hồ di nương không thành thật với hắn.

Vừa nghĩ tới ban đầu nàng đối với tình trạng của Thích thị thờ ơ lạnh nhạt, để đến cuối cùng mới đưa phương thuốc ra thì La tứ thúc không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với Hồ di nương, do đó mấy ngày này cũng không bước vào Tây khóa viện.

Chỉ chốc lát Hàm Châu trở lại “Lão gia, phu nhân, Hồ di nương nói không muốn tới đây, nàng còn nói …”

“Có lời cứ nói, không cần ấp a ấp úng” La tứ thúc cau mày nói.

Hàm Châu vì Thích thị mà bất bình, tâm không cam lòng không muốn mà nói “Hồ di nương nói, xin lão gia qua đó”

La Tứ thúc kinh ngạc, nhìn về phía Thích thị.

Hắn cảm giác, từ hôm đó, lời nói hành động của Hồ di nương có chút khác lạ.

Sắc mặt Thích thị bình tĩnh “Lão gia, vậy ngài qua đó một chuyến đi”

Thấy La tứ thúc bất động, nàng thúc giục “Đi đi, lát nữa Lục lang tới đây, chúng ta cùng nhau dùng cơm”

Hồ di nương trước là cứu lão gia, nay lại cứu nàng, không biết vận mệnh đối với nàng là ưu ái hay là tàn khốc đây? La tứ thúc lúc này mới đứng lên, mang tâm tình phức tạp đi Tây khóa viện.

Hồ di nương cũng không đi ra ngoài nghênh đón, vừa vào cửa chỉ thấy nàng đoan trang ngồi đó, tóc búi lên cài bốn chiếc trâm hoa đào, nổi bật gương mặt thanh tú mang nhiều nét quyến rũ, bắt mắt nhất chính là một thân váy gấm đỏ thêu hoa kim ngân, chói mắt nồng đậm.

“Lão gia, một thân xiêm y này, có đẹp không?” trong không khí quỷ dị, Hồ di nương mở miệng nói trước.

La tứ thúc nhếch môi mỏng, trầm mặc không nói.

Hồ di nương nhặt hộp phấn lên, ném tới hắn “Cổ Tân, ngươi tên khốn kiếp này, nói ta đẹp khó tới vậy sao?”

Khi nàng còn hai mươi, so với hiện tại thì lớn mật hơn rất nhiều, từng cười hì hì hỏi hắn “Chàng thật không nhớ được gì nữa?”

Thấy hắn gật đầu, nàng cười “ta họ Hồ, vậy chàng họ Cổ đi, họ Cổ tên Tân, sau này bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, tránh cho sau này chàng nhớ lại, lại bị nhức đầu bất tỉnh”

Đó là Cổ Tân của nàng, cũng là La tứ gia trước mắt.

Thì ra tại một khắc hắn nhớ lại, nàng cũng đã mất đi hắn, nhưng cũng không cam tâm khi đánh cuộc lại bị thua như vậy.

Hiện tại, nàng dĩ nhiên là không cam tâm, nhưng cùng nam nhân trước mắt này không có quan hệ với nhau.

“Mai nương, phương thuốc kia … đa tạ nàng có thể đưa ra…”

Hồ di nương khẽ nâng cằm, cười lạnh nói “Không cần cám ơn ta, ta cũng không cần chàng cùng Thích thị cảm tạ. Trong lòng chàng cũng hiểu, lúc ban đầu ta cũng không muốn đưa ra”

La tứ thúc than nhẹ một tiếng nói “Nhưng cuối cùng, nàng vẫn lấy ra”

Hồ di nương cười “Không đưa ra thì thế nào? Đưa ra thì làm sao? Quan trọng nhất là ta hiểu được ý nghĩ của lão gia”

Nàng đảo mắt, quét qua quần áo đỏ thẫm trên người, cười nói “Lão gia đưa ta trở lại huyện Bảo Lăng đi”

“Mai nương?” La tứ thúc kinh hãi

Hồ di nương cùng La tứ thúc nhìn nhau, bình tĩnh nói “Ta hiện tại đã nhận ra, ta chỉ muốn làm Hồ thái thái, không muốn làm Hồ di nương. Về phần Chương ca nhi …”

Vẻ mặt nàng có chút ảm đạm, sau đó kiện định đứng lên “Chương ca nhi thể chất yếu, nên ở lại phủ Quốc Công. Ta tin tưởng lão gia cùng phu nhân. Nếu lão gia còn nhớ được tình cũ, hàng năm khi trời nóng bức, đưa con trở lại huyện Bảo Lăng một hai tháng là được”

La tứ thúc bình tĩnh nhìn Hồ di nương, trong lòng có ngàn vạn ý niệm lưu chuyển, miệng mở ra, cuối cùng chỉ nói một chữ “Được”

Tháng 3 trời xuân, hôm đó trời mưa phùn, cỏ mọc xanh tốt, một chiếc xe lớn, mười mấy hộ vệ dần rời xa kinh thành đi về phía bắc.

Mà chuyện được chú ý nhiều nhất ở kinh thành, chính là thi hội chuẩn bị diễn ra.

Đối với việc thiếu đi một vị di nương và thêm hai đứa bé với phủ Quốc Công mà nói tựa hồ là chuyện nhỏ không đáng kể, chỉ là cuộc sống trôi qua so với thường ngày náo nhiệt hơn một chút.

Nhưng tâm tình Điền thị lại không được tốt, hai tay bám trên hành lang, hỏi nha hoàn “Lão gia lại đi Tây khóa viện rồi?”

Nha hoàn cẩn trọng đáp một tiếng phải.

Hiền thị hừ lạnh một tiếng, nhấc chân hướng bên đó đi tới, một nha hoàn vội vã tới bẩm báo “Phu nhân, nha hoàn Sa Nhi bên cạnh Tam nãi nãi tới bẩm, Tam nãi nãi có chút không thoải mái”

“Không thoải mái?” Điền thị nhíu mày “Sáng nay không tới thỉnh an sao?”

Nàng thầm nghĩ, mấy ngày nay con dâu được Tam lang yêu thương sủng ái, lại thấy Tam lang đối với bà và lão gia xa cách, tâm lớn hơn, bắt đầu làm bộ làm tịch?

Trước kia Điền thị hiểu rất rõ đứa cháu gái này, nhưng từ lúc quan hệ với Tam lang trở nên lãnh đạm, lại thấy nhi tử mỗi khi từ binh doanh trở về, chỉ thể hiện ngoài mặt với mình nhưng đối với tân nương tử thì che chở khắp nơi, trong lòng không biết là tư vị gì nữa.

Bất quá ngoài mặt Điền thị cũng không muốn người khác biết nàng xem nhẹ Điền Tuyết.

“Đi nói với Đại nãi nãi một tiếng, xin thái y tới bắt mạch cho Tam nãi nãi”

Với chuyện này, không phải nàng quản gia cũng có chỗ tốt của nó. Nếu nàng quản gia, con dâu có chút không thoải mái mà xin mời thái y thì phải lo lắng ý nghĩ của người khác, nhưng bây giờ, nếu Chân thị không an bài tốt thì đó chính là nàng không phải.

Điền thị phân phó xong, nhấc chân đi Tây khóa viện, nhìn thấy La nhị lão gia ôm Bát lang đi bộ trong sân, còn chỉ vào góc tường, nói với Yên nương “Ở chỗ này trồng lấy hai cây đào, chờ Bát lang lớn, có thể tự mình hái quả đào ăn.

Yên nương mới ra tháng không lâu, thân hình so với trước kia có đẫy đà hơn, càng thêm mấy phần quyến rũ, hết lần này tới lần khác vẻ mặt nàng lại thờ ơ lãnh đạm “Cứ theo ý lão gia là được”

Điền thị giận đến cắn nát răng, ho khan một tiếng nối “Lão gia, ta có việc muốn thương lượng cùng ngài”

Ánh mắt nàng rơi trên khuôn mặt nhỏ của Bát lang, hít sâu một hơi, rời mắt đi.

“Chuyện gì?” La nhị lão gia ánh mắt không rời khỏi Bát lang, hỏi cho có lệ.

Điền thị giận tái mặt “Tự nhiên là chuyện dự thi của Nhị lang, lão gia, ta về phòng trước chờ ngài”

Nàng quay người bước nhanh đi, La nhị lão gia thấy thế, đem con đưa cho Yên Nương “Ta đi trước đã”

Yên Nương nhìn bóng lưng La nhị lão gia, trong mắt không có nửa điểm nhiệt độ, nghe được tiếng khóc nhỏ, cúi đầu áp mặt vào mặt hài tử, ôm hài tử yên lặng trở lại viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện