Edit: Nora
Beta: Sakura
“Lại nói, Tứ nha đầu đã giúp cho một đại ân.” Lý thị cười nói với Chân Nhị bá: “Ngày nào đó ta nên đến nhà cảm tạ nàng.”
Chân Nhị bá than nhẹ: “Tứ nha đầu đâu chỉ giúp những chuyện này…”
“Lão gia?” Lý thị có chút khó hiểu.
Chân Nhị bá gạt đi, khuyên bà: “Ý tốt của Tứ nha đầu chúng ta nhớ ở trong lòng là được. Lúc này phủ Quốc Công lộn xộn, đừng nên đến làm phiền.”
Lý thị ngẫm lại thấy cũng đúng liền gật đầu, nghĩ đến chuyện hôn nhân của Chân Băng thầm thấy thật may mắn, hé miệng cười nói: “Lão gia, trước kia ta còn ngại Băng Nhi sẽ phải gả ra ngoài kinh. Bây giờ nghĩ lại, thấy chỉ cần tướng mạo tốt thì chuyện gì cũng được cả.”
Chân Nhị bá cười khổ trong lòng, ngoài mặt lại không biểu hiện gì: “Hai ngày này ta muốn đi Thanh Dương.”
“Đi Thanh Dương?”
“Ừ. Dù đã đính hôn nhưng dù sao vẫn không hiểu rõ công tử Khương gia này, nên đi gặp một lần vẫn tốt hơn.”
Lý thị giật giật khóe miệng, thầm nói: “Định thân cũng đã định rồi, lão gia còn đi không phải vẽ vời cho thêm chuyện sao. Lẽ nào ông nhìn lại thấy không tốt thì từ hôn?”
“Chuyện đó sao lại không thể?” Chân Nhị bá ngạc nhiên nhướng mày, hỏi ngược lại.
Lý thị bị hỏi khẽ giật mình, lát sau mới kịp phản ứng, sẵn giọng: “Lão gia nói hay nhỉ! Thật sự từ hôn, không phải người chịu thiệt là Băng Nhi của chúng ta sao?!”
Chân Nhị bá khẽ thở dài, ý vị sâu xa nói: “Chịu thiệt một lúc, còn hơn chịu thiệt cả đời.”
“Lão gia?” Lý thị càng nghe càng thấy hoang mang.
Chân Nhị bá tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngoại trừ chuyện này, vừa vặn còn có chút việc công. Phu nhân đừng nghĩ nhiều nữa.”
Lý thị nhìn Chân Nhị bá hồi lâu, thấy ông thản nhiên, phản phất như không có biểu hiện gì nghiêm trọng mới hồ nghi gật gật đầu.
Thi hội cần khảo thi ba lần, La Nhị lang lại ngã ngay trận đầu chính là chủ đề nổi nhất mấy ngày nay ở kinh thành. Một chuyện là khoa khảo, một chuyện khác khó tránh khỏi có liên quan đến La Nhị công tử.
Có không ít đệ tử Quốc Tử giám năm ngoái đều không qua được thi hương, nghĩ đến La Nhị lang lúc trước xuân phong đắc ý, trong lòng nhịn không được thoải mái vô cùng. Còn có một vài nho sinh hủ lậu buông lời hậm hực: “Thật sự là thánh nhân mở mắt, không để cho người nhục nhã như thế vàng thau lẫn lộn.”
Theo suy nghĩ của họ, người bị kẻ xấu cường bạo như La Nhị lang đều là kẻ văn dốt võ nát, không có tư cách nhập sĩ bằng tư cách tiến sĩ.
Phải biết bây giờ Đại Chu có một câu nói ‘Không phải tiến sĩ không vào được Hàn Lâm. Không phải Hàn Lâm không vào được nội các. Có người ô danh như La Nhị lang nhận được danh xưng là thứ cát sĩ, quả thật khiến người khó tiếp nhận được.’
Thường ngày dân chúng đều xôn xao bàn tán: “Chính là sĩ tử ngày đó ở trước tửu lâu bị người ta tụt quần, té xỉu trước trường khảo thí sao? Chậc chậc, thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì chứ? Nghe nói chưa, người ta là công tử phủ Quốc Công, trong nhà kim sơn ngân hải, trân châu đều đong bằng đấu đấy, cho dù có bỏ qua lần này cũng không lo. Có điều vị công tử phạm tội kia, đoán chừng sẽ gặp xui xẻo nha.”
“Vị công tử kia nghe nói cũng là người có lai lịch cơ mà. Chuyện của người nhà cao cửa rộng ai mà biết được.”
Trong Thanh Phong đường, Chân Diệu đang nhắc đến kẻ phạm tội kia với La Thiên Trình.
“Thật vừa vặn, ta sai A Hổ đi nghe ngóng mới biết được, người nọ là con trai Kinh Thiên phủ đồng tri. Khó trách lúc đó sao lại thấy quen mắt. Thế tử, chàng còn nhớ không?”
La Thiên Trình liếc nhìn nàng, giọng điệu lành lạnh: “Có thể không nhớ sao? Trong lương đình bên bờ sông đêm thất tịch.”
Chân Diệu nghe xong, vốn đang thẹn thùng lại kinh ngạc: “Lúc ấy chàng cũng ở đó?”
Nói như vậy, lúc ấy tên dê xồm đó đang phi lễ nàng hắn đều thấy hết? Nghĩ vậy, Chân Diệu liền có chút không vui. Vị hôn thê yếu ớt bị người khi dễ vậy mà tên này lại trốn một bên thờ ơ lạnh nhạt?
La Thiên Trình nghiêng mặt, híp mắt nhìn nàng cười nói: “Ở đó. Nhìn thấy nàng một cước đá văng hắn, sau đó dùng hoa quả bánh trái đập vào mặt tên sai vặt của hắn, làm cho chúng đi thẳng một mạch không dám ngoảnh lại.”
Hắn ho khan một tiếng, tay nắm lại kề sát bên môi cười cười nói: “Vốn còn muốn đến giúp. Sau trông thấy chuyện có thể làm nàng đều đã làm, ta cũng chỉ có thể đứng nhìn.”
Chân Diệu…
“À, còn có một lần, nàng gặp lại vị Chu công tử kia mang theo tiểu nương tử hắn cấu kết, sau đó vu oan hắn phi lễ tiểu nương tử ấy, hại hắn bị người đánh thành đầu heo.”
Chân Diệu bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách sao lúc nãy ta lại nhìn thấy quen mắt!”
Có thể không quen sao, hóa ra cái đầu heo kia đã gặp lần thứ hai rồi.
Nàng ngượng ngùng cười cười: “Đây hẳn là duyên phận trong truyền thuyết rồi.”
“Duyên phận?” La Thiên Trình nhướng mày, ngữ khí có chút nguy hiểm.
Chân Diệu vội vàng đổi giọng: “Là nghiệt duyên, nghiệt duyên.”
La Thiên Trình hất cằm, hừ lạnh một tiếng: “Bất kể là duyên gì, cũng chỉ có thể là với ta, không thể liên quan đến người khác!”
Ngữ điệu kia, thần thái kia, Chân Diệu cảm thấy còn bá đạo hơn cả con mèo trắng nàng nuôi dưỡng.
Nàng vươn tay đặt lên vai hắn, thay hắn xoa bóp: “Thế tử nói thật đúng.”
La Thiên Trình thoải mái híp mắt, khen: “Kiểu Kiểu, công phu mát xa này của nàng ngày càng giỏi nhỉ.”
Chân Diệu cười nói: “Công phu mát xa này là do A Loan dạy cho Mộc Chi trước khi đi, ta thấy cũng hay nên học làm cho chàng đấy.”
“A Loan đã đến Yến Giang, hiện tại đã là đại cô nương có gia đình, nàng cũng đừng nhớ nhung nữa.”
Thực ra đó là biểu muội của Quân Hạo, hừ!
“Có điều…” La Thiên Trình nheo mắt, ánh mắt nóng bỏng nhìn Chân Diệu: “A Loan dạy một chiêu khác nàng có học được không?”
Chân Diệu khó hiểu một hồi, sau hiểu ra liền hung hăng đánh vào vai hắn một cái: “Không đứng đắn!”
La Thiên Trình đứng bật dậy, ép nàng đến bên giường, ghé vào bên tai nàng khẽ nói: “Không được, để ta thử xem.”
Chân Diệu đưa tay đẩy ngực hắn ra, hơi thở có vẻ gấp gáp: “Đừng, ta còn muốn hỏi một chuyện nữa.”
“Nàng nói đi.” Giọng đối phương đã trầm xuống.
“Chuyện đó, chuyện đó là trùng hợp sao?”
Làm gì trùng hợp như vậy. Chu công tử nảy sinh ẩu đả với La Nhị lang, tụt quần hắn xuống, lộ ra chiếc bớt khêu gợi lại chuyện tình năm ngoái, rửa sạch ô danh trên đầu Tam lang.
La Thiên Trình chống người bên trên Chân Diệu, khẽ nói: “Trùng hợp và tự nhiên sao phải tách biệt rạch ròi làm gì? Chỉ cần nhớ rõ, người đang làm, trời đang nhìn là được.”
Chân Diệu ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt thanh tịnh không tỳ vết bất giác gật đầu, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua vầng trán. Sau đó dây buộc màn màu xanh nhạt buông xuống, che khuất bóng hai người trong một không gian khác.
Rất nhanh đã đến thời điểm yết bảng. Hạ nhân ở phủ Quốc Công không ai dám nhắc tới chuyện này. Chân Diệu lại đặc biệt chú ý, sai tiểu nha hoàn ra ngoài nghe ngóng.
Không bao lâu, Tước Nhi hớn hở về báo lại: “Đại nãi nãi, Tưởng công tử đỗ đầu bảng thi hội.”
“Thật sao?” Chân Diệu mừng ra mặt: “Tưởng biểu ca thi hương cũng đoạt giải nguyên (đỗ đầu), nếu thi Đình cũng đỗ đầu vậy là tam nguyên cập đệ rồi (đỗ đầu 3 kì thi Hương – Hội – Đình). Trăm năm qua cũng không được mấy ai đâu!”
Nàng chần chừ chốc lát, lại hỏi: “Còn đại ca ta?”
Tước Nhi đang vui vẻ thoáng chững lại, giọng lí nhí: “Không thấy tên của đại gia, nói không chừng là không lọt vào bảng.”
Chân Diệu chép miệng, liền biết Chân Hoán đã rớt rồi, chỉ là nàng rất nhanh đã khôi phục bình thường, phân phó Bạch Thược: “Chuẩn bị lễ vật cho tốt đưa đến Bá phủ đi.”
Thi Hội không hề dễ dàng như mọi người nghĩ, rất nhiều người thi mãi đến khi râu tóc bạc trắng vẫn chưa đỗ. Chân Hoán hôm nay mới ngoài hai mươi, không có tên trong bảng cũng là chuyện bình thường. Như Tưởng Thần và tiểu nhi tử của Chiêu Vân trưởng công chúa chưa đến hai mươi đã kim bảng đề danh đều là bậc kỳ tài ngút trời cả.
Tin Tưởng Thần trúng Hội nguyên (đỗ đầu bảng thi Hội) truyền đến, La Nhị lang vẫn luôn đóng cửa giam mình trong phòng im ỉm rốt cuộc cũng có phản ứng. Hắn nhặt lên gối ngọc hung hăng ném xuống đất.
Điền thị mấy ngày nay vẫn luôn đến xem chừng La Nhị lang ngăn hắn lại: “Nhị lang, con tội gì phải vậy. Chúng ta cẩn thận tu thân thật tốt, đợi ba năm sau lại khảo thi. Con vẫn còn trẻ mà.”
La Nhị lang quắt mắt nhìn Điền thị, rộ lên cười lạnh: “Không đâu, không đâu mẹ ơi. Mẹ không hiểu đâu. Xảy ra chuyện như vậy, nhi tử về sau còn mặt mũi nào đi thi nữa!”
Điền thị vội ôm hắn trấn an: “Vậy thì sao, thì sao chứ. Đợi ba năm nữa liệu còn ai nhớ chuyện này nữa.”
La Nhị lang đẩy Điền thị ra, cười thê lương: “Bình thường sẽ không nhớ, nhưng vừa đến kì thi, chỉ cần con xuất hiện người ta lại sẽ nhớ ra thôi. Ngay cả con có tham gia, giám khảo cũng sẽ không cho con đỗ cao!”
Trên người đã có ô danh, hắn chỉ có thể vượt xa người khác mới có thể đạt được trình độ tương đương người khác. Đến mỗi kỳ thi, người có thể lách vào đầu cầu độc mộc này đều là ngàn dặm chọn một, hắn lấy gì mà so tài với người ta?
“Phu nhân…” Một nha hoàn hốt hoảng chạy đến, liếc nhìn La Nhị lang muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Điền thị nhíu mày hỏi.
“Tam công tử trở về, đến Hinh viên thỉnh an, không gặp người nên đã đến phòng Tam nãi nãi. Ngài ấy sai nô tỳ đến báo với người một tiếng, chốc nữa sẽ sang thỉnh an người.”
Điền thị chưa kịp lên tiếng, La Nhị lang bỗng nhiên xoay người bước xuống giường, đi nhanh ra ngoài.
“Nhị lang, con đi đâu đấy?” Điền thị hấp tấp đuổi theo. Đáng tiếc La Nhị lang không hề quay đầu lại mà càng đi nhanh hơn, chốc lát đã bỏ rơi Điền thị lại sau lưng.
La Tam lang vừa tiến vào Hạm Đạm cư thì liền trông thấy Chân Diệu cũng đang ở đây, hắn giật mình, có chút không được tự nhiên lại vừa mừng rỡ, vội chào nàng: “Thì ra Đại tẩu cũng ở đây.”
Chân Diệu cười dịu dàng nói: “Nghe tổ mẫu nói Tam đệ muội nôn ọe dữ quá, nên ta làm hai món ngon ngon đến cho nàng nếm thử.”
“Phiền Đại tẩu phải nhọc lòng rồi.” La Tam lang liếc nhìn Điền Tuyết, thấy khí sắc nàng còn tốt mới yên lòng. Hắn biết mình sắp làm cha nên tâm tình có chút kích động.
“Được rồi, hiếm khi Tam đệ được trở về, ta không quấy rầy nữa.” Chân Diệu đứng dậy, ngăn không cho vợ chồng Tam lang đưa tiễn: “Chỉ có mấy bước thôi. Ta còn thường đến nữa, không cần khách khí như vậy.”
Nàng phất tay đi ra ngoài, cửa bỗng nhiên bị đá văng, một người lao vào đâm phải nàng, khiến nàng có chút loạng choạng.
La Tam lang nhanh như chớp tiến tới, đỡ lấy Chân Diệu: “Đại tẩu, tẩu không sao chứ?”
Hắn trừng mắt nhìn người vừa xông vào, lạnh giọng hỏi: “Nhị lang, ngươi nổi điên gì vậy?” Trong cơn phẫn nộ, đến Nhị ca cũng không kêu.
La Nhị lang trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, người không biết còn tưởng hắn có thù cướp vợ, hận giết cha cũng không bằng.
“Tam lang, ta có hôm nay đều do ngươi làm hại!” La Nhị lang xông tới, đánh úp vào người La Tam lang.
Nếu đêm đó Tam lang không đi tìm hắn nổi điên, như thế nào lại xảy ra những phong ba về sau!
Beta: Sakura
“Lại nói, Tứ nha đầu đã giúp cho một đại ân.” Lý thị cười nói với Chân Nhị bá: “Ngày nào đó ta nên đến nhà cảm tạ nàng.”
Chân Nhị bá than nhẹ: “Tứ nha đầu đâu chỉ giúp những chuyện này…”
“Lão gia?” Lý thị có chút khó hiểu.
Chân Nhị bá gạt đi, khuyên bà: “Ý tốt của Tứ nha đầu chúng ta nhớ ở trong lòng là được. Lúc này phủ Quốc Công lộn xộn, đừng nên đến làm phiền.”
Lý thị ngẫm lại thấy cũng đúng liền gật đầu, nghĩ đến chuyện hôn nhân của Chân Băng thầm thấy thật may mắn, hé miệng cười nói: “Lão gia, trước kia ta còn ngại Băng Nhi sẽ phải gả ra ngoài kinh. Bây giờ nghĩ lại, thấy chỉ cần tướng mạo tốt thì chuyện gì cũng được cả.”
Chân Nhị bá cười khổ trong lòng, ngoài mặt lại không biểu hiện gì: “Hai ngày này ta muốn đi Thanh Dương.”
“Đi Thanh Dương?”
“Ừ. Dù đã đính hôn nhưng dù sao vẫn không hiểu rõ công tử Khương gia này, nên đi gặp một lần vẫn tốt hơn.”
Lý thị giật giật khóe miệng, thầm nói: “Định thân cũng đã định rồi, lão gia còn đi không phải vẽ vời cho thêm chuyện sao. Lẽ nào ông nhìn lại thấy không tốt thì từ hôn?”
“Chuyện đó sao lại không thể?” Chân Nhị bá ngạc nhiên nhướng mày, hỏi ngược lại.
Lý thị bị hỏi khẽ giật mình, lát sau mới kịp phản ứng, sẵn giọng: “Lão gia nói hay nhỉ! Thật sự từ hôn, không phải người chịu thiệt là Băng Nhi của chúng ta sao?!”
Chân Nhị bá khẽ thở dài, ý vị sâu xa nói: “Chịu thiệt một lúc, còn hơn chịu thiệt cả đời.”
“Lão gia?” Lý thị càng nghe càng thấy hoang mang.
Chân Nhị bá tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngoại trừ chuyện này, vừa vặn còn có chút việc công. Phu nhân đừng nghĩ nhiều nữa.”
Lý thị nhìn Chân Nhị bá hồi lâu, thấy ông thản nhiên, phản phất như không có biểu hiện gì nghiêm trọng mới hồ nghi gật gật đầu.
Thi hội cần khảo thi ba lần, La Nhị lang lại ngã ngay trận đầu chính là chủ đề nổi nhất mấy ngày nay ở kinh thành. Một chuyện là khoa khảo, một chuyện khác khó tránh khỏi có liên quan đến La Nhị công tử.
Có không ít đệ tử Quốc Tử giám năm ngoái đều không qua được thi hương, nghĩ đến La Nhị lang lúc trước xuân phong đắc ý, trong lòng nhịn không được thoải mái vô cùng. Còn có một vài nho sinh hủ lậu buông lời hậm hực: “Thật sự là thánh nhân mở mắt, không để cho người nhục nhã như thế vàng thau lẫn lộn.”
Theo suy nghĩ của họ, người bị kẻ xấu cường bạo như La Nhị lang đều là kẻ văn dốt võ nát, không có tư cách nhập sĩ bằng tư cách tiến sĩ.
Phải biết bây giờ Đại Chu có một câu nói ‘Không phải tiến sĩ không vào được Hàn Lâm. Không phải Hàn Lâm không vào được nội các. Có người ô danh như La Nhị lang nhận được danh xưng là thứ cát sĩ, quả thật khiến người khó tiếp nhận được.’
Thường ngày dân chúng đều xôn xao bàn tán: “Chính là sĩ tử ngày đó ở trước tửu lâu bị người ta tụt quần, té xỉu trước trường khảo thí sao? Chậc chậc, thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì chứ? Nghe nói chưa, người ta là công tử phủ Quốc Công, trong nhà kim sơn ngân hải, trân châu đều đong bằng đấu đấy, cho dù có bỏ qua lần này cũng không lo. Có điều vị công tử phạm tội kia, đoán chừng sẽ gặp xui xẻo nha.”
“Vị công tử kia nghe nói cũng là người có lai lịch cơ mà. Chuyện của người nhà cao cửa rộng ai mà biết được.”
Trong Thanh Phong đường, Chân Diệu đang nhắc đến kẻ phạm tội kia với La Thiên Trình.
“Thật vừa vặn, ta sai A Hổ đi nghe ngóng mới biết được, người nọ là con trai Kinh Thiên phủ đồng tri. Khó trách lúc đó sao lại thấy quen mắt. Thế tử, chàng còn nhớ không?”
La Thiên Trình liếc nhìn nàng, giọng điệu lành lạnh: “Có thể không nhớ sao? Trong lương đình bên bờ sông đêm thất tịch.”
Chân Diệu nghe xong, vốn đang thẹn thùng lại kinh ngạc: “Lúc ấy chàng cũng ở đó?”
Nói như vậy, lúc ấy tên dê xồm đó đang phi lễ nàng hắn đều thấy hết? Nghĩ vậy, Chân Diệu liền có chút không vui. Vị hôn thê yếu ớt bị người khi dễ vậy mà tên này lại trốn một bên thờ ơ lạnh nhạt?
La Thiên Trình nghiêng mặt, híp mắt nhìn nàng cười nói: “Ở đó. Nhìn thấy nàng một cước đá văng hắn, sau đó dùng hoa quả bánh trái đập vào mặt tên sai vặt của hắn, làm cho chúng đi thẳng một mạch không dám ngoảnh lại.”
Hắn ho khan một tiếng, tay nắm lại kề sát bên môi cười cười nói: “Vốn còn muốn đến giúp. Sau trông thấy chuyện có thể làm nàng đều đã làm, ta cũng chỉ có thể đứng nhìn.”
Chân Diệu…
“À, còn có một lần, nàng gặp lại vị Chu công tử kia mang theo tiểu nương tử hắn cấu kết, sau đó vu oan hắn phi lễ tiểu nương tử ấy, hại hắn bị người đánh thành đầu heo.”
Chân Diệu bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách sao lúc nãy ta lại nhìn thấy quen mắt!”
Có thể không quen sao, hóa ra cái đầu heo kia đã gặp lần thứ hai rồi.
Nàng ngượng ngùng cười cười: “Đây hẳn là duyên phận trong truyền thuyết rồi.”
“Duyên phận?” La Thiên Trình nhướng mày, ngữ khí có chút nguy hiểm.
Chân Diệu vội vàng đổi giọng: “Là nghiệt duyên, nghiệt duyên.”
La Thiên Trình hất cằm, hừ lạnh một tiếng: “Bất kể là duyên gì, cũng chỉ có thể là với ta, không thể liên quan đến người khác!”
Ngữ điệu kia, thần thái kia, Chân Diệu cảm thấy còn bá đạo hơn cả con mèo trắng nàng nuôi dưỡng.
Nàng vươn tay đặt lên vai hắn, thay hắn xoa bóp: “Thế tử nói thật đúng.”
La Thiên Trình thoải mái híp mắt, khen: “Kiểu Kiểu, công phu mát xa này của nàng ngày càng giỏi nhỉ.”
Chân Diệu cười nói: “Công phu mát xa này là do A Loan dạy cho Mộc Chi trước khi đi, ta thấy cũng hay nên học làm cho chàng đấy.”
“A Loan đã đến Yến Giang, hiện tại đã là đại cô nương có gia đình, nàng cũng đừng nhớ nhung nữa.”
Thực ra đó là biểu muội của Quân Hạo, hừ!
“Có điều…” La Thiên Trình nheo mắt, ánh mắt nóng bỏng nhìn Chân Diệu: “A Loan dạy một chiêu khác nàng có học được không?”
Chân Diệu khó hiểu một hồi, sau hiểu ra liền hung hăng đánh vào vai hắn một cái: “Không đứng đắn!”
La Thiên Trình đứng bật dậy, ép nàng đến bên giường, ghé vào bên tai nàng khẽ nói: “Không được, để ta thử xem.”
Chân Diệu đưa tay đẩy ngực hắn ra, hơi thở có vẻ gấp gáp: “Đừng, ta còn muốn hỏi một chuyện nữa.”
“Nàng nói đi.” Giọng đối phương đã trầm xuống.
“Chuyện đó, chuyện đó là trùng hợp sao?”
Làm gì trùng hợp như vậy. Chu công tử nảy sinh ẩu đả với La Nhị lang, tụt quần hắn xuống, lộ ra chiếc bớt khêu gợi lại chuyện tình năm ngoái, rửa sạch ô danh trên đầu Tam lang.
La Thiên Trình chống người bên trên Chân Diệu, khẽ nói: “Trùng hợp và tự nhiên sao phải tách biệt rạch ròi làm gì? Chỉ cần nhớ rõ, người đang làm, trời đang nhìn là được.”
Chân Diệu ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt thanh tịnh không tỳ vết bất giác gật đầu, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua vầng trán. Sau đó dây buộc màn màu xanh nhạt buông xuống, che khuất bóng hai người trong một không gian khác.
Rất nhanh đã đến thời điểm yết bảng. Hạ nhân ở phủ Quốc Công không ai dám nhắc tới chuyện này. Chân Diệu lại đặc biệt chú ý, sai tiểu nha hoàn ra ngoài nghe ngóng.
Không bao lâu, Tước Nhi hớn hở về báo lại: “Đại nãi nãi, Tưởng công tử đỗ đầu bảng thi hội.”
“Thật sao?” Chân Diệu mừng ra mặt: “Tưởng biểu ca thi hương cũng đoạt giải nguyên (đỗ đầu), nếu thi Đình cũng đỗ đầu vậy là tam nguyên cập đệ rồi (đỗ đầu 3 kì thi Hương – Hội – Đình). Trăm năm qua cũng không được mấy ai đâu!”
Nàng chần chừ chốc lát, lại hỏi: “Còn đại ca ta?”
Tước Nhi đang vui vẻ thoáng chững lại, giọng lí nhí: “Không thấy tên của đại gia, nói không chừng là không lọt vào bảng.”
Chân Diệu chép miệng, liền biết Chân Hoán đã rớt rồi, chỉ là nàng rất nhanh đã khôi phục bình thường, phân phó Bạch Thược: “Chuẩn bị lễ vật cho tốt đưa đến Bá phủ đi.”
Thi Hội không hề dễ dàng như mọi người nghĩ, rất nhiều người thi mãi đến khi râu tóc bạc trắng vẫn chưa đỗ. Chân Hoán hôm nay mới ngoài hai mươi, không có tên trong bảng cũng là chuyện bình thường. Như Tưởng Thần và tiểu nhi tử của Chiêu Vân trưởng công chúa chưa đến hai mươi đã kim bảng đề danh đều là bậc kỳ tài ngút trời cả.
Tin Tưởng Thần trúng Hội nguyên (đỗ đầu bảng thi Hội) truyền đến, La Nhị lang vẫn luôn đóng cửa giam mình trong phòng im ỉm rốt cuộc cũng có phản ứng. Hắn nhặt lên gối ngọc hung hăng ném xuống đất.
Điền thị mấy ngày nay vẫn luôn đến xem chừng La Nhị lang ngăn hắn lại: “Nhị lang, con tội gì phải vậy. Chúng ta cẩn thận tu thân thật tốt, đợi ba năm sau lại khảo thi. Con vẫn còn trẻ mà.”
La Nhị lang quắt mắt nhìn Điền thị, rộ lên cười lạnh: “Không đâu, không đâu mẹ ơi. Mẹ không hiểu đâu. Xảy ra chuyện như vậy, nhi tử về sau còn mặt mũi nào đi thi nữa!”
Điền thị vội ôm hắn trấn an: “Vậy thì sao, thì sao chứ. Đợi ba năm nữa liệu còn ai nhớ chuyện này nữa.”
La Nhị lang đẩy Điền thị ra, cười thê lương: “Bình thường sẽ không nhớ, nhưng vừa đến kì thi, chỉ cần con xuất hiện người ta lại sẽ nhớ ra thôi. Ngay cả con có tham gia, giám khảo cũng sẽ không cho con đỗ cao!”
Trên người đã có ô danh, hắn chỉ có thể vượt xa người khác mới có thể đạt được trình độ tương đương người khác. Đến mỗi kỳ thi, người có thể lách vào đầu cầu độc mộc này đều là ngàn dặm chọn một, hắn lấy gì mà so tài với người ta?
“Phu nhân…” Một nha hoàn hốt hoảng chạy đến, liếc nhìn La Nhị lang muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Điền thị nhíu mày hỏi.
“Tam công tử trở về, đến Hinh viên thỉnh an, không gặp người nên đã đến phòng Tam nãi nãi. Ngài ấy sai nô tỳ đến báo với người một tiếng, chốc nữa sẽ sang thỉnh an người.”
Điền thị chưa kịp lên tiếng, La Nhị lang bỗng nhiên xoay người bước xuống giường, đi nhanh ra ngoài.
“Nhị lang, con đi đâu đấy?” Điền thị hấp tấp đuổi theo. Đáng tiếc La Nhị lang không hề quay đầu lại mà càng đi nhanh hơn, chốc lát đã bỏ rơi Điền thị lại sau lưng.
La Tam lang vừa tiến vào Hạm Đạm cư thì liền trông thấy Chân Diệu cũng đang ở đây, hắn giật mình, có chút không được tự nhiên lại vừa mừng rỡ, vội chào nàng: “Thì ra Đại tẩu cũng ở đây.”
Chân Diệu cười dịu dàng nói: “Nghe tổ mẫu nói Tam đệ muội nôn ọe dữ quá, nên ta làm hai món ngon ngon đến cho nàng nếm thử.”
“Phiền Đại tẩu phải nhọc lòng rồi.” La Tam lang liếc nhìn Điền Tuyết, thấy khí sắc nàng còn tốt mới yên lòng. Hắn biết mình sắp làm cha nên tâm tình có chút kích động.
“Được rồi, hiếm khi Tam đệ được trở về, ta không quấy rầy nữa.” Chân Diệu đứng dậy, ngăn không cho vợ chồng Tam lang đưa tiễn: “Chỉ có mấy bước thôi. Ta còn thường đến nữa, không cần khách khí như vậy.”
Nàng phất tay đi ra ngoài, cửa bỗng nhiên bị đá văng, một người lao vào đâm phải nàng, khiến nàng có chút loạng choạng.
La Tam lang nhanh như chớp tiến tới, đỡ lấy Chân Diệu: “Đại tẩu, tẩu không sao chứ?”
Hắn trừng mắt nhìn người vừa xông vào, lạnh giọng hỏi: “Nhị lang, ngươi nổi điên gì vậy?” Trong cơn phẫn nộ, đến Nhị ca cũng không kêu.
La Nhị lang trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, người không biết còn tưởng hắn có thù cướp vợ, hận giết cha cũng không bằng.
“Tam lang, ta có hôm nay đều do ngươi làm hại!” La Nhị lang xông tới, đánh úp vào người La Tam lang.
Nếu đêm đó Tam lang không đi tìm hắn nổi điên, như thế nào lại xảy ra những phong ba về sau!
Danh sách chương