Edit: Nora
Beta: Sakura
Nha hoàn bà tử hầu hạ Yên Nương sợ ngây người liền chạy lên can ngăn. Một tiểu nha đầu lanh trí hơn một chút len lén chạy ra ngoài.
Không biết Điền thị sớm đã có chuẩn bị từ lúc nào, giương giọng quát: “Ngăn lại cho ta!”
Bà tử do bà mang đến đều cao to lực lưỡng mạnh mẽ, chỉ cần một tay đã túm được nha đầu kia.
Tiểu nha hoàn nhìn thấy Yên Nương bị đè chặt trong nước, bị dọa đến phát khóc: “Di nương…”
Sau khi Yên Nương sinh hạ Bát lang, La Nhị lão gia vừa làm nũng vừa cương quyết van nài. Lão phu nhân muốn cho Bát lang chút thể diện, cuối cùng mới thả lỏng, nâng Yên Nương lên làm di nương.
Một khắc Yên Nương bị nhấn trong làn nước, theo bản năng giãy dụa không ngừng, nghe thấy tiếng la của tiểu nha hoàn bỗng nhiên ngừng lại.
Thật ra từ lâu nàng đã không còn sợ chết nữa rồi.
Giờ đây thù nhà đã báo, lời hứa với hắn cũng xem như đã hoàn thành. Như vậy, với cái thân phận không chịu nổi này, nàng có gì còn phải hối tiếc.
Chỉ là Bát lang của nàng, một ngày kia bị phơi bày thân thế sẽ bị xử trí thế nào đây? Nếu bây giờ nàng chết đi, những chuyện ô uế thối tha này liệu có theo nàng chìm trong bồn nước này không? Nói như vậy, Bát lang của nàng cũng sẽ lớn lên như những đứa trẻ bình thường khác sao?
Yên Nương ngừng giãy dụa, chiếc cổ mãnh khảnh như thiên nga ưu nhã buông lỏng đầu. Trong làn nước tanh tanh mùi cá, tóc nàng dập dềnh như rong biển, khuấy động mặt nước thành tầng tầng sóng gợn, phảng phất như nàng vốn là một cảnh quan bên trong bồn nước này.
Hai bà tử kềm giữ bờ vai Yên Nương ngạc nhiên khi thấy nàng buông thõng, liếc nhìn nhau, trong thấy nơi đáy mắt mỗi người đều là vẻ kinh hoàng.
Yên di nương chết một cách khuất nhục im hơi lặng tiếng như vậy, sẽ không hóa thành quỷ lệ đến tìm hai người đòi mạng đấy chứ?
Nghĩ như vậy, tay họ bất giác nới lỏng một chút.
Từng bong bóng khí nổi lên, Yên Nương cảm thấy mí mắt càng lúc càng trĩu nặng.
“Dừng tay!” Chẳng biết La Nhị lão gia chạy đến từ lúc nào, thấy tình cảnh trong sân ánh mắt trợn trừng như sắp rớt ra, điên cuồng phóng tới.
“Lão gia…” Nội tâm Điền thị cuống cuồng, không hiểu nổi sao La Nhị lão gia lại trở về vào lúc này.
Sở dĩ bà hạ đòn sát thủ trước tiên là vì muốn tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì có lợi thế). Còn về phần thẩm tra bà nửa điểm cũng không có ý định đó. Bất kể tra ra được điều gì thì người chịu thiệt vẫn là nhi tử của bà. Chỉ có nhanh chóng loại trừ mầm tai họa mới là hành động sáng suốt.
“Cút ngay!” Thấy Điền thị can ngăn, La Nhị lão gia nhấc chân đá vào ngực mụ một cước.
Điền thị hừ một tiếng, mềm oặt ngã xuống.
“Phu nhân…”
Trong sân nhốn nháo. La Nhị lão gia không thèm liếc nhìn Điền thị, vội vàng chạy tới bên bồn nước giật phăng hai bà tử ra, kéo Yên Nương vào lòng.
“Yên Nương!” La Nhị lão gia gắt gao ôm lấy Yên Nương thật chặt, bế nàng vào trong phòng, vừa gào thét: “Nhanh đi mời đại phu đến!”
Tiếng trẻ con khóc la nỉ non, đám hạ nhân chạy tới lui không ngừng, lại thêm tiếng thét la của La Nhị lão gia, tiểu viện ngày thường vẫn luôn yên tĩnh giờ đây hiếm khi vô cùng náo nhiệt.
“Cái gì? Nhị phu nhân hôn mê bất tỉnh?” Lão phu nhân nghe bẩm báo xong thì vô cùng kinh hãi.
Nha hoàn kia ửng đỏ cả mắt: “Thái y đã xem qua rồi ạ, nói tình hình Nhị phu nhân thật sự không tốt. Đại nãi nãi sai nô tỳ đến bẩm báo với người.”
Trong lòng lão phu nhân trống ngực đập thình thịch.
Từ lúc bà ngã một trận bệnh kia, tất cả sự tình trong phủ bình thường sẽ không cần đưa đến trước mặt khiến bà hao tâm tổn sức. Nếu ngay cả vợ Đại lang cũng không thể đưa ra quyết định, cần phải sai nha hoàn đến mời bà, chứng tỏ tình hình của Điền thị thật sự rất nghiêm trọng.
“Đỡ ta qua đó.” Lão phu nhân bảo Hồng Phúc.
Một đoàn người kéo đến Hinh viên liền phát hiện người của tất cả các viện đều đã có mặt.
Chân Diệu chào bà: “Tổ mẫu, người đã tới.”
“Nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lão phu nhân vươn tay ra, mặc cho Chân Diệu đỡ bà.
Chân Diệu cũng không muốn giấu giếm loại chuyện cặn bã của nam nhân như La Nhị lão gia, nàng vừa đỡ Lão phu nhân vừa nhỏ giọng thuật lại: “Cháu dâu vừa hỏi chuyện, biết được là Nhị thúc đá Nhị thẩm, không may đá trúng ngực, Nhị thẩm nhổ ra một búng máu.”
Lão phu nhân nghe xong giận dữ, nện nện quải trượng đầu rồng xuống đất, giọng đầy bực tức: “Nghiệp chướng mà!”
“Thái y, tình hình con dâu ta thế nào?”
Sắc mặt thái y ngưng trọng, trầm ngâm một chút nói: “Thân thể Nhị phu nhân vốn suy nhược, hiện giờ tâm tư, thân thể đều chịu đả kích không nhỏ, lúc này như đèn đã cạn dầu!”
Lời vừa dứt, trong phòng vang lên từng đợt tiếng hít không khí vào, Điền Tuyết bậc khóc ngay tại chỗ: “Cô ơi…”
Lão phu nhân đều đã trải qua sóng to gió lớn, coi như còn trấn định: “Làm phiền thái y đi kê đơn thuốc vậy.”
Đợi thái y đi khỏi, Lão phu nhân quét mắt nhìn mọi người hỏi: “Nhị lão gia và Nhị lang đâu rồi?”
Không khí đầy mùi trầm mặc khó thở, rốt cuộc có một nha hoàn lên tiếng: “Bẩm lão phu nhân, Nhị công tử vừa nãy cũng mới uống thuốc do thái y kê, vẫn còn đang ngủ. Còn Nhị lão gia…”
Trông thấy sắc mặt Lão phu nhân âm trầm như nước, lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, nha hoàn kia mới cắn răng nói: “Nhị lão gia đang ở Tây Sương viện với Yên di nương!”
Lão phu nhân giận đến nỗi tay cũng phát run, nghiêm nghị hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Hạ nhân trong phòng đều cúi thấp đầu quỳ xuống đất, không ai dám lên tiếng, nhất là những bà tử đã động thủ, nguyên một đám cả thân người đều run bần bật không ngừng.
Chân Diệu thấy thế ghé vào bên tai Lão phu nhân nói khẽ: “Tổ mẫu, cháu dâu hỏi được, là Nhị thẩm dẫn người đến Tây Sương viện định dìm chết Yên di nương, đúng lúc Nhị thúc trở về, sau đó đá ngất Nhị thẩm.”
Lão phu nhân ôm ngực, phập phồng hít thở không thông.
Hiện tại bà không biết nên mắng người nào mới hả, nhìn Điền thị như giấy vàng trên giường đành nói: “Đi gọi Nhị lão gia tới cho ta!”
Bà dừng một chút nói tiếp: “Cũng gọi Nhị lang tới đây. Chẳng qua chỉ là thi trượt khoa cử, vừa gặp chút trở ngại như thế đã suy sụp, làm gì còn phong phạm của công tử phủ Quốc Công!”
Không đợi lão phu nhân nói xong, Chân Diệu tiếp lời: “Tổ mẫu, bên phía Đại lang cháu dâu đã cho người đi gọi rồi ạ.”
Đại Chu lấy hiếu làm đầu để trị quốc. Điền thị là thím, là trưởng bối, bất luận như thế nào Chân Diệu cũng không để người khác thừa cơ hội chuyện này mà nói xấu.
Quả nhiên sắc mặt Lão phu nhân dịu lại một chút.
Không bao lâu sau La Nhị lão gia đã tới, ông chưa kịp lên tiếng, quải trượng trong tay lão phu nhân đã nện tới.
La Nhị lão gia lập tức choáng váng, cảm thấy đau bấc giác trốn sang bên cạnh: “Mẫu thân, người làm gì vậy?”
Lửa giận của lão phu nhân lại sôi trào, lưu loát xông lên, nện quải trượng lên ông như vũ bão: “Ta cho ngươi trốn, có bản lĩnh ngươi cũng đá bà già này một cước đi!”
La Nhị lão gia bị đau nhưng không dám trốn nữa, hai tay ôm đầu khó khăn hô lên: “Mẫu thân, có chuyện gì từ từ nói, đám tiểu bối trong phòng đều đang nhìn kia kìa.”
Chúng tiểu bối trong phòng giương ánh mắt phức tạp nhìn tàn ảnh quải trượng do Lão phu nhân vung ra. Thầm nghĩ lão thái thái người đánh lưu loát như vậy, bình thường giấu thật kỹ, khiến cho người ta thật sự không nhận ra được chút nguy cơ!
Vì thế Lão phu nhân đánh cho nhi tử tay chân bầm dập, một đám người lại đứng nhìn, không ai muốn bước ra can ngăn.
Rốt cuộc Lão phu nhân cũng đã đánh mệt, buông lỏng quải trượng trong tay rơi trên mặt đất, bà vươn tay: “Vợ Đại lang, đến đỡ tổ mẫu một chút. Đến từng tuổi này đã lâu không hoạt động không còn được như trước nữa rồi.”
Chân Diệu rủ tầm mắt xuống, nhu thuận đi qua. Nàng thầm nghĩ, vị lão thái thái vừa nãy bước đi như bay là ai vậy chứ?
La Nhị lang được người đỡ vào, vô cùng yên tĩnh, một bộ như thất hồn lạc phách.
Lão phu nhân nhíu nhíu mày, không muốn nhiều lời, ngay tại trước mặt đám người Chân Diệu răn dạy La Nhị lão gia: “Ta vốn đã nghĩ, gia hòa vạn sự hưng (gia đình yên ổn làm gì cũng thăng tiến thuận lợi), đã có Yên di nương, ngươi sẽ thu tâm không la cà bên ngoài nhiều nữa. Thật không ngờ được ngươi lại làm được chuyện ái thiếp diệt thê đến bực này, thật quá hồ đồ!”
La Nhị lão gia đột nhiên ngẩng đầu, không phục nói: “Mẫu thân, không phải nhi tử ái thiếp diệt thê. Thật sự là do độc phụ kia tâm tư quá ác độc, giữa ban ngày ban mặt lại muốn dìm chết Yên Nương. Nếu nhi tử không trở về kịp lúc, lúc này Yên Nương đã trở thành người thiên cổ rồi!”
“Dù vậy ngươi cũng không nên ra tay hung ác mới vợ mình như vậy!” Lão phu nhân đang nói, thấy thái y tiến đến liền cứng miệng.
Thái y chắp tay nói: “Lão phu nhân, đơn thuốc đã kê xong rồi. Có điều Nhị phu nhân lần này tổn hại tận gốc rễ, chứ không phải bệnh xoàng xĩnh, chỉ sợ sẽ không gắng gượng nổi.”
“Ông nói cái gì?” La Nhị lang đột nhiên lên tiếng.
La Nhị lão gia cũng giật mình.
Ông chẳng qua chỉ là trong lúc nóng giận đá Điền thị một cước, vậy mà thái y vừa nói gì?
Sinh lão bệnh tử thái y đã thấy quá nhiều rồi, đành cụp mắt xuống nói: “Ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì dăm ba tháng, quý phủ vẫn là nên chuẩn bị trước, lão phu xin cáo từ.”
Thái y đi một hồi lâu, La Nhị lang mới kinh ngạc mà nhìn qua Lão phu nhân: “Tổ mẫu, thái y nói vậy, là có ý gì?”
Lão phu nhân có vài phần thất vọng.
Bà ở tuổi trung niên đã để tang con, về già phu quân bà lại điên dại, có khổ đau nào mà bà chưa từng trải qua, đến tuổi này bà đã là bà lão gần đất xa trời, còn phải an ủi người trẻ tuổi khí thịnh nữa sao?
Ngoại trừ Đại lang, đứa cháu trai này vẫn luôn là niềm tự hào của bà, thế mà lại không chịu nổi một kích.
Lão phu nhân thở dài: “Nhị lang, Tam lang, mấy người các cháu nên dành nhiều thời gian ở cạnh mẫu thân đi.”
Bà liếc qua La Nhị lão gia, sau đó phất tay chỉ đám nha hoàn bà tử hầu hạ Điền thị: “Các ngươi đều theo ta sang Tây gian.”
Chân Diệu vẫn luôn đứng bên đỡ Lão phu nhân, thấy bà không nói gì thì cũng yên lặng đi theo.
Lão phu nhân uy nghiêm ngồi thẳng lưng trên tháp La Hán gần cửa sổ, áp bức nhìn đám hạ nhân đang quỳ đầy đất: “Đang yên đang lành hà cớ gì Nhị phu nhân đến Tây Sương viện tìm Yên Nương gây chuyện?”
Bà tin, Điền thị đã bị chuyện gì đó kích động mạnh, bằng không vì sao lúc Yên Nương vừa vào cửa nàng nhịn được, nàng ta mang thai thời gian dài như thế cũng nhịn được, đến lúc này lại giống trống khua chiêng kéo tới đòi giết đòi đánh. Nếu không phải bị kích thích, người ngu ngốc cũng chẳng làm chuyện như vậy làm gì.
Hơn mười năm Điền thị quản gia không có lấy một chút sơ suất, hiển nhiên chẳng phải người không có đầu óc.
Mặc dù bình thường Lão phu nhân luôn không màng mọi chuyện, nhưng tự đáy lòng đám hạ nhân vẫn luôn kính sợ bà, mấy bà tử dập đầu nói: “Đám lão nô không biết chuyện gì cả ạ, là do phu nhân gọi chúng ta đi, chúng nô tỳ liền đi theo.”
Quỳ trong đám hạ nhân, nha hoàn thiếp thân Lục Quyên của Điền thị sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Tranh chấp tại Hạm Đạm cư hôm nay nàng cũng có mặt, nhưng sao nàng dám nói cơ chứ!
Lão phu nhân mắt sắt như sao, ánh mắt rất nhanh đã tập trung vào vẻ mặt trắng bệch của Lục Quyên, bà phất tay cho người khác lui ra hết, lúc này mới hỏi: “Ngươi là nha hoàn thiếp thân của Nhị phu nhân, hẳn phải biết vì sao Nhị phu nhân tìm Yên Nương gây chuyện chứ?”
Beta: Sakura
Nha hoàn bà tử hầu hạ Yên Nương sợ ngây người liền chạy lên can ngăn. Một tiểu nha đầu lanh trí hơn một chút len lén chạy ra ngoài.
Không biết Điền thị sớm đã có chuẩn bị từ lúc nào, giương giọng quát: “Ngăn lại cho ta!”
Bà tử do bà mang đến đều cao to lực lưỡng mạnh mẽ, chỉ cần một tay đã túm được nha đầu kia.
Tiểu nha hoàn nhìn thấy Yên Nương bị đè chặt trong nước, bị dọa đến phát khóc: “Di nương…”
Sau khi Yên Nương sinh hạ Bát lang, La Nhị lão gia vừa làm nũng vừa cương quyết van nài. Lão phu nhân muốn cho Bát lang chút thể diện, cuối cùng mới thả lỏng, nâng Yên Nương lên làm di nương.
Một khắc Yên Nương bị nhấn trong làn nước, theo bản năng giãy dụa không ngừng, nghe thấy tiếng la của tiểu nha hoàn bỗng nhiên ngừng lại.
Thật ra từ lâu nàng đã không còn sợ chết nữa rồi.
Giờ đây thù nhà đã báo, lời hứa với hắn cũng xem như đã hoàn thành. Như vậy, với cái thân phận không chịu nổi này, nàng có gì còn phải hối tiếc.
Chỉ là Bát lang của nàng, một ngày kia bị phơi bày thân thế sẽ bị xử trí thế nào đây? Nếu bây giờ nàng chết đi, những chuyện ô uế thối tha này liệu có theo nàng chìm trong bồn nước này không? Nói như vậy, Bát lang của nàng cũng sẽ lớn lên như những đứa trẻ bình thường khác sao?
Yên Nương ngừng giãy dụa, chiếc cổ mãnh khảnh như thiên nga ưu nhã buông lỏng đầu. Trong làn nước tanh tanh mùi cá, tóc nàng dập dềnh như rong biển, khuấy động mặt nước thành tầng tầng sóng gợn, phảng phất như nàng vốn là một cảnh quan bên trong bồn nước này.
Hai bà tử kềm giữ bờ vai Yên Nương ngạc nhiên khi thấy nàng buông thõng, liếc nhìn nhau, trong thấy nơi đáy mắt mỗi người đều là vẻ kinh hoàng.
Yên di nương chết một cách khuất nhục im hơi lặng tiếng như vậy, sẽ không hóa thành quỷ lệ đến tìm hai người đòi mạng đấy chứ?
Nghĩ như vậy, tay họ bất giác nới lỏng một chút.
Từng bong bóng khí nổi lên, Yên Nương cảm thấy mí mắt càng lúc càng trĩu nặng.
“Dừng tay!” Chẳng biết La Nhị lão gia chạy đến từ lúc nào, thấy tình cảnh trong sân ánh mắt trợn trừng như sắp rớt ra, điên cuồng phóng tới.
“Lão gia…” Nội tâm Điền thị cuống cuồng, không hiểu nổi sao La Nhị lão gia lại trở về vào lúc này.
Sở dĩ bà hạ đòn sát thủ trước tiên là vì muốn tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì có lợi thế). Còn về phần thẩm tra bà nửa điểm cũng không có ý định đó. Bất kể tra ra được điều gì thì người chịu thiệt vẫn là nhi tử của bà. Chỉ có nhanh chóng loại trừ mầm tai họa mới là hành động sáng suốt.
“Cút ngay!” Thấy Điền thị can ngăn, La Nhị lão gia nhấc chân đá vào ngực mụ một cước.
Điền thị hừ một tiếng, mềm oặt ngã xuống.
“Phu nhân…”
Trong sân nhốn nháo. La Nhị lão gia không thèm liếc nhìn Điền thị, vội vàng chạy tới bên bồn nước giật phăng hai bà tử ra, kéo Yên Nương vào lòng.
“Yên Nương!” La Nhị lão gia gắt gao ôm lấy Yên Nương thật chặt, bế nàng vào trong phòng, vừa gào thét: “Nhanh đi mời đại phu đến!”
Tiếng trẻ con khóc la nỉ non, đám hạ nhân chạy tới lui không ngừng, lại thêm tiếng thét la của La Nhị lão gia, tiểu viện ngày thường vẫn luôn yên tĩnh giờ đây hiếm khi vô cùng náo nhiệt.
“Cái gì? Nhị phu nhân hôn mê bất tỉnh?” Lão phu nhân nghe bẩm báo xong thì vô cùng kinh hãi.
Nha hoàn kia ửng đỏ cả mắt: “Thái y đã xem qua rồi ạ, nói tình hình Nhị phu nhân thật sự không tốt. Đại nãi nãi sai nô tỳ đến bẩm báo với người.”
Trong lòng lão phu nhân trống ngực đập thình thịch.
Từ lúc bà ngã một trận bệnh kia, tất cả sự tình trong phủ bình thường sẽ không cần đưa đến trước mặt khiến bà hao tâm tổn sức. Nếu ngay cả vợ Đại lang cũng không thể đưa ra quyết định, cần phải sai nha hoàn đến mời bà, chứng tỏ tình hình của Điền thị thật sự rất nghiêm trọng.
“Đỡ ta qua đó.” Lão phu nhân bảo Hồng Phúc.
Một đoàn người kéo đến Hinh viên liền phát hiện người của tất cả các viện đều đã có mặt.
Chân Diệu chào bà: “Tổ mẫu, người đã tới.”
“Nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lão phu nhân vươn tay ra, mặc cho Chân Diệu đỡ bà.
Chân Diệu cũng không muốn giấu giếm loại chuyện cặn bã của nam nhân như La Nhị lão gia, nàng vừa đỡ Lão phu nhân vừa nhỏ giọng thuật lại: “Cháu dâu vừa hỏi chuyện, biết được là Nhị thúc đá Nhị thẩm, không may đá trúng ngực, Nhị thẩm nhổ ra một búng máu.”
Lão phu nhân nghe xong giận dữ, nện nện quải trượng đầu rồng xuống đất, giọng đầy bực tức: “Nghiệp chướng mà!”
“Thái y, tình hình con dâu ta thế nào?”
Sắc mặt thái y ngưng trọng, trầm ngâm một chút nói: “Thân thể Nhị phu nhân vốn suy nhược, hiện giờ tâm tư, thân thể đều chịu đả kích không nhỏ, lúc này như đèn đã cạn dầu!”
Lời vừa dứt, trong phòng vang lên từng đợt tiếng hít không khí vào, Điền Tuyết bậc khóc ngay tại chỗ: “Cô ơi…”
Lão phu nhân đều đã trải qua sóng to gió lớn, coi như còn trấn định: “Làm phiền thái y đi kê đơn thuốc vậy.”
Đợi thái y đi khỏi, Lão phu nhân quét mắt nhìn mọi người hỏi: “Nhị lão gia và Nhị lang đâu rồi?”
Không khí đầy mùi trầm mặc khó thở, rốt cuộc có một nha hoàn lên tiếng: “Bẩm lão phu nhân, Nhị công tử vừa nãy cũng mới uống thuốc do thái y kê, vẫn còn đang ngủ. Còn Nhị lão gia…”
Trông thấy sắc mặt Lão phu nhân âm trầm như nước, lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, nha hoàn kia mới cắn răng nói: “Nhị lão gia đang ở Tây Sương viện với Yên di nương!”
Lão phu nhân giận đến nỗi tay cũng phát run, nghiêm nghị hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Hạ nhân trong phòng đều cúi thấp đầu quỳ xuống đất, không ai dám lên tiếng, nhất là những bà tử đã động thủ, nguyên một đám cả thân người đều run bần bật không ngừng.
Chân Diệu thấy thế ghé vào bên tai Lão phu nhân nói khẽ: “Tổ mẫu, cháu dâu hỏi được, là Nhị thẩm dẫn người đến Tây Sương viện định dìm chết Yên di nương, đúng lúc Nhị thúc trở về, sau đó đá ngất Nhị thẩm.”
Lão phu nhân ôm ngực, phập phồng hít thở không thông.
Hiện tại bà không biết nên mắng người nào mới hả, nhìn Điền thị như giấy vàng trên giường đành nói: “Đi gọi Nhị lão gia tới cho ta!”
Bà dừng một chút nói tiếp: “Cũng gọi Nhị lang tới đây. Chẳng qua chỉ là thi trượt khoa cử, vừa gặp chút trở ngại như thế đã suy sụp, làm gì còn phong phạm của công tử phủ Quốc Công!”
Không đợi lão phu nhân nói xong, Chân Diệu tiếp lời: “Tổ mẫu, bên phía Đại lang cháu dâu đã cho người đi gọi rồi ạ.”
Đại Chu lấy hiếu làm đầu để trị quốc. Điền thị là thím, là trưởng bối, bất luận như thế nào Chân Diệu cũng không để người khác thừa cơ hội chuyện này mà nói xấu.
Quả nhiên sắc mặt Lão phu nhân dịu lại một chút.
Không bao lâu sau La Nhị lão gia đã tới, ông chưa kịp lên tiếng, quải trượng trong tay lão phu nhân đã nện tới.
La Nhị lão gia lập tức choáng váng, cảm thấy đau bấc giác trốn sang bên cạnh: “Mẫu thân, người làm gì vậy?”
Lửa giận của lão phu nhân lại sôi trào, lưu loát xông lên, nện quải trượng lên ông như vũ bão: “Ta cho ngươi trốn, có bản lĩnh ngươi cũng đá bà già này một cước đi!”
La Nhị lão gia bị đau nhưng không dám trốn nữa, hai tay ôm đầu khó khăn hô lên: “Mẫu thân, có chuyện gì từ từ nói, đám tiểu bối trong phòng đều đang nhìn kia kìa.”
Chúng tiểu bối trong phòng giương ánh mắt phức tạp nhìn tàn ảnh quải trượng do Lão phu nhân vung ra. Thầm nghĩ lão thái thái người đánh lưu loát như vậy, bình thường giấu thật kỹ, khiến cho người ta thật sự không nhận ra được chút nguy cơ!
Vì thế Lão phu nhân đánh cho nhi tử tay chân bầm dập, một đám người lại đứng nhìn, không ai muốn bước ra can ngăn.
Rốt cuộc Lão phu nhân cũng đã đánh mệt, buông lỏng quải trượng trong tay rơi trên mặt đất, bà vươn tay: “Vợ Đại lang, đến đỡ tổ mẫu một chút. Đến từng tuổi này đã lâu không hoạt động không còn được như trước nữa rồi.”
Chân Diệu rủ tầm mắt xuống, nhu thuận đi qua. Nàng thầm nghĩ, vị lão thái thái vừa nãy bước đi như bay là ai vậy chứ?
La Nhị lang được người đỡ vào, vô cùng yên tĩnh, một bộ như thất hồn lạc phách.
Lão phu nhân nhíu nhíu mày, không muốn nhiều lời, ngay tại trước mặt đám người Chân Diệu răn dạy La Nhị lão gia: “Ta vốn đã nghĩ, gia hòa vạn sự hưng (gia đình yên ổn làm gì cũng thăng tiến thuận lợi), đã có Yên di nương, ngươi sẽ thu tâm không la cà bên ngoài nhiều nữa. Thật không ngờ được ngươi lại làm được chuyện ái thiếp diệt thê đến bực này, thật quá hồ đồ!”
La Nhị lão gia đột nhiên ngẩng đầu, không phục nói: “Mẫu thân, không phải nhi tử ái thiếp diệt thê. Thật sự là do độc phụ kia tâm tư quá ác độc, giữa ban ngày ban mặt lại muốn dìm chết Yên Nương. Nếu nhi tử không trở về kịp lúc, lúc này Yên Nương đã trở thành người thiên cổ rồi!”
“Dù vậy ngươi cũng không nên ra tay hung ác mới vợ mình như vậy!” Lão phu nhân đang nói, thấy thái y tiến đến liền cứng miệng.
Thái y chắp tay nói: “Lão phu nhân, đơn thuốc đã kê xong rồi. Có điều Nhị phu nhân lần này tổn hại tận gốc rễ, chứ không phải bệnh xoàng xĩnh, chỉ sợ sẽ không gắng gượng nổi.”
“Ông nói cái gì?” La Nhị lang đột nhiên lên tiếng.
La Nhị lão gia cũng giật mình.
Ông chẳng qua chỉ là trong lúc nóng giận đá Điền thị một cước, vậy mà thái y vừa nói gì?
Sinh lão bệnh tử thái y đã thấy quá nhiều rồi, đành cụp mắt xuống nói: “Ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì dăm ba tháng, quý phủ vẫn là nên chuẩn bị trước, lão phu xin cáo từ.”
Thái y đi một hồi lâu, La Nhị lang mới kinh ngạc mà nhìn qua Lão phu nhân: “Tổ mẫu, thái y nói vậy, là có ý gì?”
Lão phu nhân có vài phần thất vọng.
Bà ở tuổi trung niên đã để tang con, về già phu quân bà lại điên dại, có khổ đau nào mà bà chưa từng trải qua, đến tuổi này bà đã là bà lão gần đất xa trời, còn phải an ủi người trẻ tuổi khí thịnh nữa sao?
Ngoại trừ Đại lang, đứa cháu trai này vẫn luôn là niềm tự hào của bà, thế mà lại không chịu nổi một kích.
Lão phu nhân thở dài: “Nhị lang, Tam lang, mấy người các cháu nên dành nhiều thời gian ở cạnh mẫu thân đi.”
Bà liếc qua La Nhị lão gia, sau đó phất tay chỉ đám nha hoàn bà tử hầu hạ Điền thị: “Các ngươi đều theo ta sang Tây gian.”
Chân Diệu vẫn luôn đứng bên đỡ Lão phu nhân, thấy bà không nói gì thì cũng yên lặng đi theo.
Lão phu nhân uy nghiêm ngồi thẳng lưng trên tháp La Hán gần cửa sổ, áp bức nhìn đám hạ nhân đang quỳ đầy đất: “Đang yên đang lành hà cớ gì Nhị phu nhân đến Tây Sương viện tìm Yên Nương gây chuyện?”
Bà tin, Điền thị đã bị chuyện gì đó kích động mạnh, bằng không vì sao lúc Yên Nương vừa vào cửa nàng nhịn được, nàng ta mang thai thời gian dài như thế cũng nhịn được, đến lúc này lại giống trống khua chiêng kéo tới đòi giết đòi đánh. Nếu không phải bị kích thích, người ngu ngốc cũng chẳng làm chuyện như vậy làm gì.
Hơn mười năm Điền thị quản gia không có lấy một chút sơ suất, hiển nhiên chẳng phải người không có đầu óc.
Mặc dù bình thường Lão phu nhân luôn không màng mọi chuyện, nhưng tự đáy lòng đám hạ nhân vẫn luôn kính sợ bà, mấy bà tử dập đầu nói: “Đám lão nô không biết chuyện gì cả ạ, là do phu nhân gọi chúng ta đi, chúng nô tỳ liền đi theo.”
Quỳ trong đám hạ nhân, nha hoàn thiếp thân Lục Quyên của Điền thị sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Tranh chấp tại Hạm Đạm cư hôm nay nàng cũng có mặt, nhưng sao nàng dám nói cơ chứ!
Lão phu nhân mắt sắt như sao, ánh mắt rất nhanh đã tập trung vào vẻ mặt trắng bệch của Lục Quyên, bà phất tay cho người khác lui ra hết, lúc này mới hỏi: “Ngươi là nha hoàn thiếp thân của Nhị phu nhân, hẳn phải biết vì sao Nhị phu nhân tìm Yên Nương gây chuyện chứ?”
Danh sách chương