Edit: Theresa thai
Beta: Sakura

“Giai Minh, nàng cần gì chứ?” Tam hoàng tử chịu đựng đau đớn, “Tại sao lại muốn đâm đầu xuống hoàng tuyền? Chỉ cần nàng đi theo Bản vương, Cảnh ca nhi cũng kính nàng như mẹ, ta cũng...... Cũng có tâm với nàng......”

“Câm miệng!” Chân Diệu cười lạnh, “Đừng lấy những lời đó làm dơ bẩn lỗ tai ta, ngươi có tâm với ta? Ta thấy ngươi có tâm với tất cả cô gái đàng hoàng thì có!”

Cốt đao lại đâm mạnh xuống, Tam hoàng tử đau kêu ‘A’ một tiếng, không dám nhắc lại chuyện này nữa, khuyên nhủ: “Con kiến còn ham sống, Giai Minh, nàng vẫn còn đang tuổi hoa ——”

“Cho nên, đây chính là sự khắc biệt giữa con người với con kiến.”

“Giai Minh, ngươi phải biết rằng, lúc này cho dù ngươi bắt ta, thì cũng có chạy đằng trời ——” Tam hoàng tử vừa dùng ngôn ngữ làm phân tán lực chú ý Chân Diệu, vừa lén duỗi tay, chợt bắt lấy cổ tay của nàng.

Vậy mà lại không giãy giụa!

Nhưng cốt đao trong tay Chân diệu lại đâm vào sâu hơn, máu tươi chảy ra ào ào, chân Tam hoàng tử lập tức mềm nhũn.

Chân Diệu cười lạnh: “Tam hoàng huynh, tuy ta là con gái yếu ớt tay trói gà không chặt, nhưng dùng cây cốt đao này giết chết ngươi, thì vẫn đủ sức đó!”

Khóe miệng Tam hoàng tử co rút mãnh liệt, thế này còn nói là tay trói gà không chặt, vậy hắn là cái gì? Cảm thấy trọng tâm của cả người Tam hoàng tử càng ngày càng nhích đến gần người nàng, Chân Diệu giễu cợt: “Ta còn tưởng rằng Tam hoàng huynh can đảm cỡ nào, hóa ra chỉ mới như vậy mà chân đã nhũn ra rồi.”

“Ta thấy máu liền chóng mặt!” Tam hoàng tử bật thốt lên giải thích.

“Hôm Vương phi của ngươi bị đâm, máu chảy đầy đất, cũng không thấy ngươi chóng mặt.”

Tam hoàng tử lại càng ấm ức: “Ta chỉ chóng mặt khi thấy máu của mình!”

Chân Diệu trầm mặc một trận, sau một lúc lâu mới thở dài nói: “Tam hoàng huynh, làm người có thể ích kỷ thành như ngươi, cũng thật đáng nể!”

Lúc này, tất cả tâm tư kiều diễm của Tam hoàng tử đều bay mất, chỉ hận không thể giết nữ nhân trước mắt này ngay lập tức, nhưng đáng tiếc, trải qua một phen phản kháng thất bại mới vừa nãy, liền không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Hắn chỉ cần ra cửa, thì sẽ có hai ám vệ ẩn ở trong bóng tối bảo vệ, chỉ tiếc lúc nãy không bị quấy rầy chuyện tốt, nên đã để bọn họ ở bên ngoài. Tam hoàng tử đang ảo não, thì lại bị Chân Diệu đẩy một cái. “Đi ra ngoài.”

Trong lòng Tam hoàng tử mừng thầm, lập tức ngoan ngoãn đi về phía trước. Chân Diệu nhấc chân đá cửa ra.

Gió mát tháng năm quét sạch khí oi bức mấy ngày nay. Chân Diệu híp híp mắt, có chút không thích ứng ánh sáng đột nhiên xuất hiện. Hai ám vệ ở trên đầu tường lập tức nhảy xuống.

“Chờ một chút.” Chân Diệu bỗng hô một tiếng.

Hai ám vệ hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn chủ tử nhà mình.

Chân Diệu kéo Tam hoàng tử ra sau, sau lưng áp vào vách tường, cốt đao không chút khách khí lại đâm sâu thêm một chút, lại là một dòng máu tươi tràn ra. Sau lưng dán tường, không còn lo lắng bị bắn lén sau lưng nữa, Chân Diệu khẽ thở ra, nhẹ giọng nói vào tai Tam hoàng tử: “Kêu hai thuộc hạ mở cửa viện ra, kêu những tên đang giữ cửa ở bên người vào.”

“Kêu người vào!” Tam hoàng tử cắn răng nói. Một ám vệ trong đó mở cửa viện ra, tức thì có bốn năm người xông vào.

“Kêu họ đứng cách xa một trượng.”

Mạng nhỏ nằm trong tay người khác, Tam hoàng tử vội ra lệnh cho mấy người đó làm theo.

Chân Diệu nhìn lướt qua từng người đang đứng dàn hàng ngang trước mặt, sau đó dừng lại ở người cuối cùng: “Rất tốt. Ngươi đi lấy một viên gạch tới đây.”

Bình thường, tự giác đứng ở dưới đội ngũ đều là kẻ tương đối kém hơn mọi người. Tên kia chần chờ một lát, Tam hoàng tử lập tức bị đau đến kêu lên thảm thiết, rống giận: “Đi nhanh lên! Các ngươi đêu là người chết sao? Tổ tông này nói gì liền làm theo!”

Tên kia lập tức quay đầu bỏ chạy, đến chân tường, theo bản năng mong muốn biểu hiện, còn cố ý chọn viên to nhất cứng nhất trong đống gạch đó.

Chân Diệu hài lòng khóe môi cong cong, ra lệnh: “Cầm viên gạch trong tay người, đánh bọn họ bất tỉnh.”

Cái gì? Tên kia lập tức mở to hai mắt nhìn.

“Tam hoàng huynh, ta cũng không phải buôn bán mà cò kè mặc cả, thủ hạ ngươi còn làm việc chần chờ nữa, vậy thì ta sẽ liền không hạ thủ lưu tình đâu.” Chân Diệu còn ngại không đủ, cười lạnh uy hiếp, “Ngươi rõ ràng, ta là một cô gái, gặp phải chuyện như vậy, đã sống không bằng chết rồi, dùng cái mạng này của ta đổi lấy Tam hoàng huynh ngươi, cũng đã lời vô cùng rồi. Nếu chúng ta đều chết hết, có lẽ trong sách sử sẽ còn viết một đoạn rằng: Yến Vương chỉ đặc biệt yêu thích các cô gái đã có trượng phu, bắt huyện chủ Giai Minh về nơi ở riêng, tính tình huyện chủ Giai Minh trinh liệt, cầm đao sắc bén đồng quy vu tận với Yến Vương, bảo vệ thân trong sạch.”

Tam hoàng tử vừa nghe, một ngụm máu suýt chút nữa đã phun ra ngoài. Không có biện pháp, ai bảo lúc trước chuyện kia của hắn đã ồn ào sôi sục chứ, nếu hai người thật sự chết ở đây như vậy, nói không chừng thật đúng là sẽ xuất hiện chuyện như lời huyện chủ Giai Minh nói. Càng khiến cho người ta uất ức chính là, hắn hao phí sức lực nửa ngày, nhưng người khác lại vẫn cảm thấy huyện chủ Giai Minh đã bảo vệ được trong sạch, mẹ nó, dựa vào cái gì chứ?

“Nhanh lên!” Tam hoàng tử nhìn thị vệ do do dự dự, tức không có chỗ đánh, thầm nghĩ, đây đều là người của ông ngoại, ám vệ của hắn mới sẽ không ngu xuẩn như vậy!

Vì thế, tên kia lập tức đáp một tiếng “Dạ”, đi tới ám vệ thông minh lại lợi hại nhất của Tam hoàng tử đang đứng đầu hàng, một cục gạch giáng, đánh tên đó bất tỉnh.

Tam hoàng tử âm thầm đắc ý. Không có biện pháp, ám vệ của hắn chính là nghe lời như vậy, muốn hắn ta sống thì sống, muốn hắn ta chết, chân mày cũng sẽ không nhăn một cái!

A, rốt cuộc hắn đang đắc ý cái gì vậy?

Vẻ mặt Tam hoàng tử âm trầm nhìn tên kia lưu loát đánh một đám người bất tỉnh, khóc không ra nước mắt.

“Ta đã đánh xong.” Tên đó thấp thỏm nhìn Tam hoàng tử.

“Giai Minh, đã làm theo ngươi nói rồi, ngươi còn muốn thế nào?”

Chân Diệu lặng lẽ hoạt động hai chân, nhếch môi nói: “Ta biết, trong số này nhất định có kẻ giả bộ bất tỉnh, Tam hoàng huynh, ngươi nói phải làm sao đây?”

Tam hoàng tử cắn răng: “Giai Minh, ngươi đang làm khó ta sao? Nếu thật sự không yên tâm, vậy thì cắt đầu họ đi?” Nếu huyện chủ Giai Minh xuống tay được, thì vừa mới bắt đầu cũng sẽ không dùng gạch đá gì rồi, hắn cũng muốn xem xem, nàng ta sẽ làm gì!

“Tam hoàng huynh quả nhiên là nhân trung kiêu hùng, xem tính mạng của thủ hạ còn nhẹ hơn cả con kiến, có điều chuyện như vậy, ta không làm được, mạng người quá nặng, ta không vác nổi.” Chân Diệu liếc xéo tên kia, cằm khẽ nâng, “Làm phiền ngươi cởi quần áo của họ ra, gom lại đốt đi.”

Lời này vừa ra, ngón tay của một người tức thì giật giật.

Có lẽ là vừa nãy bị Tam hoàng tử rống nhiều, nên tên kia chỉ nhìn Tam hoàng tử một cái, thấy hắn ta không lên tiếng, liền lập tức vội vàng làm theo.

Ánh lửa dâng lên, khói dầy đặc cuồn cuộn bốc lên.

Dựa theo ký hiệu đuổi tới đây, La Thiên Trình ngẩng đầu nhìn khói dầy đặc, sắc mặt ngưng trọng.

“Chủ tử, thuộc hạ thấy Yến Vương lên thuyền ở đây, đi đến đảo giữa hồ.”

Đây là một trang viên bị bỏ hoang, vốn là biệt trang của một thủ phụ tiền triều, sau khi thủ phụ kia phạm tội, bị tru di tam tộc. Lúc đầu còn qua tay mấy người chủ, nhưng sau khi những người mua tòa nhà đều gặp phải tai họa bất ngờ, thì bị bỏ hoang đến bây giờ, thành chỗ ma quỷ ít ai lui tới. Chắc là do nhiều năm không có ai sửa sang, nên cái hồ nhỏ chiếm diện tích hơi lớn ở phía tây trang viên mới có màu xanh lục không hòa tan được, nhìn từ xa, chỉ có một cái thuyền nhỏ dừng lại ở bên cạnh đảo nhỏ giữa hồ, trên đảo có một ngôi nhà, cột khói dầy đặc chính là bốc lên từ giữa nơi đó.

La Thiên Trình liền bất chấp mọi thứ, tung người nhảy xuống hồ, bơi đến hòn đảo ở giữa hồ.

Thấy quần áo chất thành đống núi nhỏ đã cháy sạch sẽ rồi, Chân Diệu mới hài lòng gật đầu, dùng chân chỉ: “Tên nào giả bộ bất tỉnh, ngươi liền đánh thêm một cú nữa, lần này mà còn không ngất nữa, thì sẽ lột quần áo của ngươi ra luôn.”

Tay tên kia run lên, xuống tay cũng hơi nặng, khuôn mặt của cái tên giả bộ bất tỉnh kia lập tức chảy máu, ‘Hừ’ một tiếng, lần này đã bất tỉnh thật.

“Trên người ngươi có dao găm không?”

Tên kia vội vàng gật đầu: “Có!”

Chân Diệu mím môi cười khẽ: “Ta biết, Vương phủ cũng cần nội thị, không bằng giúp họ đổi nghề đi.”

Lần này, lập tức có ba người mí mắt run lên. Chủ tử nhà họ tìm đâu ra đại sát khí này vậy? Mẹ nó, hãm hại người khác quá rồi! Uất ức giả bộ bất tỉnh còn chưa đủ, còn bị lột sạch quần áo, kết quả là thì ra cái này còn chưa phải là thảm nhất, bọn họ đang yên đang lành làm hộ vệ còn phải đi đoạt chén cơm của thái giám! Cái này không thể được ah, lão nương nhất định sẽ đánh chết họ!

Một trong số đó có năng lực thừa nhận kém một chút lập tức bật dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Tam hoàng tử, liền đoạt lấy cục gạch trong tay tên kia, đạp thật mạnh vào đầu mình: “Thuộc hạ không muốn đổi nghề, vẫn tự mình làm đi!”

‘Bịch’, tên đó liền mềm nhũn ngã xuống, hai tên còn lại bị kích thích, cũng bật dậy theo, trong chớp mắt lại vì tranh giành cục gạch mà đánh nhau.

Chân Diệu khẽ cười một tiếng.

Tam hoàng tử quá xấu hổ và giận dữ nói: “Đây không phải là của quý phủ ta!”

Cuối cùng chỉ còn mỗi tên lúc đầu đứng, cẩn thận từng ly từng tí nhìn Chân Diệu.

Chân Diệu nhìn hắn ta cười một tiếng, không đợi mở miệng, tên kia lập tức vung cục gạch lên, đập thẳng vào đầu mình.

Chân Diệu tiếc nuối thở dài: “Vốn muốn kêu hắn ta đưa cây dao găm cho ta, thôi kệ, dùng cốt đao này cũng xem như thuận tay. Tam hoàng huynh, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Mấy ngày nay, cả ngày ngoại trừ lén mài cốt đao ra, nàng cũng đã gọt giũa được một ít tin tức. Nơi này nồng đậm mùi đất và hơi nước, tình huống như vậy, tất nhiên bên cạnh có nước. Mà lần trước khi Tam hoàng tử tới đây, viên thịt mà nàng gắp bị rớt, lăn đến bên chân hắn ta, nàng nhìn thấu đế giày của hắn ta còn dính lục bình, hơn nữa cả người có hơi nước, càng giống như vừa mới đi ngang qua một dòng sông vậy. Nơi như thế, cũng không phải chỗ thường ở, ngẫm lại những người trông chừng nàng, mặc dù lợi hại, nhưng nhân số lại không nhiều, cho nên nàng đã sớm chờ Tam hoàng tử tới, hắn ta tới, chính là biến số, nàng mới có một cơ hội chạy ra tìm đường sống như vậy.

Chẳng qua là không nghĩ tới, hắn lại mang đến tin tức Thế tử gặp chuyện không may, nàng bi thống, nhưng lại càng muốn ra ngoài hơn. Nàng không cam lòng, mặc kệ sống chết, nàng cũng phải về nhà, mà không phải ở lại cái nơi bốc mùi không có ánh mặt trời này!

Nói cho cùng, nàng không tin Thế tử cứ bỏ lại nàng như vậy, nhất định phải trở về xem sao!

Chân Diệu đẩy Tam hoàng tử đi từ từ tới cửa, lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt mở to, nhìn chằm chằm cửa viện.

Một người xuất hiện ở cửa, cả người đã ướt đẫm, nước chảy từ vạt áo và ống quần xuống đất, trên đầu còn dính rong rêu và lục bình.

“Kiểu Kiểu, ta tới cứu nàng ——” La Thiên Trình nói được một nửa, thấy rõ tình hình trong viện đột nhiên ngừng lại. Hắn nhất định là tiến vào sai cách, nên xuất hiện ảo giác rồi!

“Cẩn Minh!” Chân Diệu vui mừng hô một tiếng, đá văng Tam hoàng tử ra rồi liền nhào qua, chôn đầu vào trong lòng La Thiên Trình, khóc nức nở nói, “Nếu chàng còn không tới nữa, ta liền bị hù chết rồi......”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện