Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Trên triều đình, mưa gió sắp kéo tới, nhưng Chân Diệu vẫn đang “Dưỡng bệnh”.

Ngay khi nàng đang suy nghĩ xem đã đến lúc nên khỏe lại chưa, thì lại có đại sự truyền đến.

Lệ Vương ở Tĩnh Bắc làm phản.

Lệ Vương ở Tĩnh Bắc vừa làm phản, những hội hoa xuân, hội thi thơ náo náo nhiệt nhiệt đều tự giác biến mất, cả kinh thành dường như cũng an tĩnh lại, dĩ nhiên, với phủ Trấn quốc công còn đang trong hiếu kỳ, thì dường như cũng không tính bị ảnh hưởng lớn.

Chẳng qua là giờ giấc La Thiên Trình về nhà mỗi ngày mỗi trễ, ngày hôm sau lại thật sớm đã không thấy bóng người, mà Âu Dương Trạch thì được khẩn cấp triệu từ Đông Lăng về, Long Hổ tướng quân Tưởng Đại Dũng đến phương bắc bình định.

Thân thể Chiêu Phong đế càng ngày càng tệ, gần đây lại bắt đầu say mê luyện đan tu đạo, mà được tôn sùng như thượng khách, chính là Phù Phong chân nhân đã tính được chuyện mưa to vỡ đê ở thôn Thập Lý tại Kinh Châu.

Ngày hôm đó, Chiêu Phong đế truyền triệu La Thiên Trình tiến cung, nói xong chính sự, lại nói: “Người tuổi trẻ bây giờ mạnh dạn đi đầu hơn mấy lão già kia nhiều, cháu của lão Viễn Uy hầu dâng sổ con, chủ động xin đi giết giặc bình định, ngươi cảm thấy Tiêu thế tử thế nào?”

La Thiên Trình chắp tay đứng cung kính, trả lời: “Mặc dù Tiêu thế tử còn trẻ tuổi, nhưng công phu trong tay là thật, nếu làm một viên quan tiên phong, thì nhuệ khí chắc chắn sẽ là chưa từng có từ trước đến nay.” Đời trước, bọn họ đã nhiều lần giao thủ trên chiến trường, Tiêu Vô Thương có thể tính mà một viên mãnh tướng của Đại Chu, so với Âu Dương Trạch, thì lại càng cao hơn một bậc.

Dường như Chiêu Phong đế cũng rất tán thành thái độ khen ngợi người cùng thế hệ không chút keo kiệt của La Thiên Trình, gật đầu, đột nhiên hỏi: “Vậy La khanh thì sao, có từng nghĩ bước lên chiến trường mở ra hoài bão không?”

La Thiên Trình ngây ngốc, giống như không ngờ tới Chiêu Phong đế sẽ hỏi vấn đề này, một lát sau mới chắp tay nói: “Tráng chí thù quốc (Chí lớn đền nợ nước), đẫm máu giết địch, là mơ ước của mỗi nam nhi, vi thần tất nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng có thể bạn bên người Hoàng thượng, trở thành tai mắt của ngài, cũng là vinh hạnh của vi thần. Tất cả đều nghe theo sự an bài của Hoàng thượng.”

Chiêu Phong đế lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua: “La khanh quả thật rất được lòng trẫm, trước mắt Cẩm Lân vệ còn không rời ngươi được.”

La Thiên Trình quỳ xuống tạ ơn.

Rất nhanh đã đến cuối tháng sáu, Long Hổ tướng quân suất lĩnh Tưởng gia quân, bởi vì không thích ứng với khí hậu phía bắc, thực lực suy giảm, đã liên tiếp đánh mất hai thành.

Chiêu Phong đế giận tái mặt, cho là Long Hổ tướng quân đã hơn năm mươi, không còn sức lực dồi dào nữa, Ngự bút vung lên, liền phái một vị tướng quân mới chỉ hơn bốn mươi đi tăng viện.

Lần này, không còn truyền về tin tức bại lui của quân Đại Chu nữa. Hai quân lầm vào giằng co ở khu vực thành Bắc Băng.

Binh mã có thể điều động, Đại Chu cũng đã điều động, lại điều từ những nơi khác nữa, vậy thì sẽ tạo thành rung chuyển lớn. Tình hình chiến đấu giằng co, tâm tình Chiêu Phong đế càng trầm trọng, ngoài ra lại có thêm một loại cảm giác không thể làm gì, cộng thêm tinh thần càng trở nên mệt mỏi, vì vậy lại càng thường xuyên triệu kiến Phù Phong chân nhân, trong lúc nhất thời, danh tiếng không ai bằng.

Khi tiết trời nóng dần dần rút đi, thời tiết bước vào tháng tám, mùa hoa quế lại đến, thì trận “Bệnh” triền miên này của Chân Diệu mới ở dưới sự ra hiệu của lão phu nhân chấm dứt.

Đầy đủ ba tháng không ra cửa, ánh mặt trời buổi sáng còn không chói mắt, nhưng Chân Diệu lại cảm thấy có chút không thích ứng, cầm khăn che một bên mặt, đi đến Di An đường thỉnh an lão phu nhân.

Nàng vừa đi vào, trong phòng chợt an tĩnh lại.

“Thỉnh an tổ mẫu.” Chân Diệu cúi người, rồi hành lễ với Tống thị và Thích thị.

Đợi nàng hành lễ xong, Điền Tuyết ôm bụng đã lớn thỉnh an nàng.

“Mau tới đây ngồi đi.” Lão phu nhân ngoắc tay, nhìn kỹ sắc mặt trắng nõn gần như trong suốt của Chân Diệu, thở dài nói, “Cuối cùng đã khỏe rồi.”

“Khiến tổ mẫu lo lắng, cháu dâu bất hiếu.”

Lão phu nhân vỗ vỗ tay mu bàn tay của nàng: “Sinh lão bệnh tử, vốn cũng không phải là con người có thể khống chế được, điều này cũng không trách cháu được, có thể khỏe lại là tốt rồi. Lúc Nhị thẩm cháu qua đời, cháu không thể ra gió, nên cũng không thể tiễn nó đoạn đường cuối cùng, lát nữa đi từ đường nhỏ, thắp cho nó nén hương đi.”

“Dạ.” Chân Diệu vội đáp. Nàng ngồi ở một bên, nghe lão phu nhân tán gẫu với Tống thị và Thích thị, Điền Tuyết thì thoạt nhìn khí sắc tốt hơn lúc Điền thị còn sống nhiều, thỉnh thoảng nói xen vào mấy câu, lão phu nhân cũng sẽ cười lên, trong mắt là từ ái rõ ràng nhận thấy.

Thích thị hơi lo nghĩ liếc Chân Diệu một cái. Mấy tháng nay, nhà là do Tống thị quản lý, bởi vì thân thể không khỏe, nên nàng chỉ để ý một phần nhỏ, theo lý thuyết hôm nay thân thể Chân thị đã khỏe, là nên giao quyền quản gia lại cho nàng ấy, nhưng lão phu nhân lại không nhắc tới. Nàng mơ hồ cảm thấy, Chân thị bệnh một trận này, mặc dù thái độ của lão phu nhân dành cho nàng ấy vẫn thấy thân thiết, nhưng mơ hồ lại có chút không giống với lúc trước, có điều đến tột cùng là không giống chỗ nào, thì nàng lại không nói rõ được, có thể là làm một người đã thủ tiết nhiều năm, nên đặc biệt nhạy cảm với loại tâm tình âm thầm thay đổi này.

Thích thị lặng lẽ lắc đầu. Nàng nhất định là đa tâm, từ trước đến giờ lão phu nhân luôn thích Chân thị, Chân thị bị bệnh, chỉ sẽ càng yêu thương nàng ấy hơn thôi.

Chân Diệu lại giống như không phát hiện sự lãnh đạm của lão phu nhân, chỉ im lặng ngồi ở đó nghe mọi người nói chuyện, chờ lúc giải tán, mới đứng lên cười nhẹ nhàng nói: “Tổ mẫu, cháu dâu đi trước, chạng vạng lại tới thỉnh an ngài.”

Lão phu nhân nhìn nụ cười kia, trong lòng lại không quá thoải mái, nhưng trên mặt lại không để lộ gì: “Chạng vạng không cần tới, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, không cần chú ý nhiều như vậy, bà đã miễn thỉnh an buổi tối cho mọi người rồi.”

Chân Diệu hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Cháu dâu đã biết.”

Bọn người giải tán, lão phu nhân dựa vào gối dài, không nói một tiếng chuyển động Phật châu, càng chuyển trong lòng càng phiền não, đến cuối cùng liền lấy chuỗi Phật châu ra khỏi cổ tay, để lên giường. Với Chân thị, bà rất thích, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới nàng ấy từng bị bắt đi mấy ngày, thì trong lòng vẫn không khỏi thấy chán ghét.

Chân Diệu dẫn Bách Linh cùng đi từ đường nhỏ.

“Bách Linh, ngươi đứng ở đây gác đi.” Loại địa phương này, hạ nhân không có tư cách đi vào.

Bên trong, ánh sáng mờ mờ, vừa bước vào đã ngửi được một mùi đàn hương nồng đậm. Chân Diệu thắp hương, đàng hoàng quỳ lạy một phen, lúc đứng dậy muốn đi, tay bỗng bị bắt lấy.

Nàng thuộc về loại người càng kinh sợ lại càng không phát ra âm thanh nào, nói một cách dân dã là đứa ngốc phản ứng chậm nửa nhịp, hơn nữa trải qua chuyện bị bắt đã hoàn toàn hình thành một phản xạ có điều kiện, đó là, liền nhấc chân đạp mạnh.

Một người ngã lăn xuống đất, sau đó liền bò dậy.

“Nhị lang?” Chân Diệu kinh hãi, “Sao ngươi lại ở đây?”

“Ngươi đến đây làm gì?” Ánh mắt La nhị lang hung ác nhìn Chân Diệu chằm chằm, sau đó quay đầu liếc hương án một cái, cười lạnh nói, “Mẹ ta không cần ngươi giả mù sa mưa tới tế bái!”

Chân Diệu lạnh lùng liếc La nhị lang một cái, nhấc chân bước đi.

“Ngươi đứng lại ——” La nhị lang vươn tay bắt lấy ống tay áo của Chân Diệu.

Chân Diệu rút trong tay áo ra một thanh dao găm lóe hàn quang đâm tới: “La nhị lang, ngươi mà còn làm càn nữa, thì cũng không phải chỉ bị đạp một cước đơn giản như vậy đâu.”

La Nhị Lang cười lên ‘Ha hả’: “Thế nào, ngươi muốn đâm ta sao? Ngươi tới đây, có bản lãnh thì để cho người của cả phủ xem rõ, dù sao ta là kẻ đi chân trần không sợ mang giày (không có gì sợ mất).”

Chân Diệu mắt lạnh đánh giá La nhị lang, lắc đầu thở dài: “Sao ngươi lại thành bộ dạng này? Nếu ta là người, thì đã không có mặt mũi đến đây gặp Nhị thẩm rồi!” Nàng nhấc chân đi ra ngoài, phía sau truyền đến giọng nói buồn bã của La nhị lang: “Đại tẩu, ngươi căn bản không có bị bệnh đúng không?”

Bước chân Chân Diệu liền khựng lại.

La nhị lang cười lạnh: “Ngươi chắc chắn không bị bệnh!”

Chân Diệu xoay người, chậm rãi đi tới, rút khăn ra lót tay, vỗ vỗ đầu La nhị lang: “Ta biết bệnh điên của ngươi lại tái phát, đừng tùy hứng nữa!” Nói xong, nàng xoay người cũng không quay đầu lại bước chậm ra ngoài, đưa khăn đưa Bách Linh: “Khăn này dơ rồi, đem đốt đi.”

Trở về Thanh Phong đường, trước tiên Chân Diệu liền tắm rửa, rửa sạch đi một thân xui xẻo, sau đó gọi Thanh Cáp tới: “Lấy hoa quế tương đã ướp xong ra cho ta.”

“Đại nãi nãi muốn làm hoa quế cao ạ?”

“Ừ.” Chân Diệu chế biến xong mật hoa quế, tốn hết nửa canh giờ, làm thành hai dĩa hoa quế cao được trình bày xinh đẹp.

“Bưng một dĩa đến chỗ lão phu nhân đi.”

Bách Linh đặt dĩa hoa quế cao ngay ngắn vào giỏ rồi ra cửa.

“Lão phu nhân, Bách Linh cô nương trong viện Đại nãi nãi tới ạ.”

Dương ma ma đang ngồi trên ghế nhỏ nói chuyện với lão phu nhân. Lão phu nhân nghiêng mặt qua: “Kêu nàng ấy vào đi.”

“Bách Linh thỉnh an lão phu nhân.” Bách Linh có tướng mạo thanh tú, tính tình cũng lanh lợi, nhìn liền thấy yêu thích.

Giọng nói Lão phu nhân ôm hòa: “Có chuyện gì gì không?”

“Đại nãi nãi làm hoa quế cao, kêu nô tỳ đưa tới cho ngài ạ.”

Không đợi lão phu nhân lên tiếng, Bách Linh liền bưng một dĩa hoa quế cao còn nóng hổi ra.

“Trở về nói với Đại nãi nãi, thân thể nó vừa mới khỏe, cũng đừng vất vả làm những thứ này.”

Bách Linh vội cười nói: “Lão phu nhân, thân thể Đại nãi nãi chúng ta vừa khỏe lại, có thể làm đồ ăn hiếu kính ngài, liền đã vui vẻ hơn ngày thường rất nhiều rồi, tâm tình vui vẻ, thân thể cũng sẽ khỏe hơn mà.”

Lão phu nhân cuối cùng cười: “Nha đầu này, thật biết nói, Hồng Hỷ, tiễn Bách Linh về đi.”

Hồng Hỷ ngầm hiểu, chờ đi ra ngoài liền cầm một nén bạc kín đáo đưa cho Bách Linh.

Với phần thưởng của lão phu nhân, Bách Linh liền thoải mái nhận, nói cám ơn rồi trở về Thanh Phong đường.

Lão phu nhân nhìn dĩa hoa quế cao còn ấm kia thở dài, trong lòng nghĩ, đứa bé kia không phải là đứa hay suy nghĩ nhiều, chắc là còn không nhìn ra mình lãnh đạm. Vừa nghĩ như vậy, lại thấy có chút không đành lòng nghĩ đến suy nghĩ của con bé sau khi phát hiện được.

Dương ma ma cúi đầu, mím môi cười cười. Lão phu nhân à, quyết định làm bất hòa với Đại nãi nãi, lúc này mới có một cái dĩa hoa quế cao thì liền đã dao động, khó trách đều nói, lão ngoan đồng còn thay đổi nhanh hơn cả con nít.

“Ngươi nói, nó cần gì chứ.” Chỉ có nói chuyện với Dương ma ma biết rõ nội tình, thì lão phu nhân mới có thể thốt ra một lời nửa chữ.

“Tâm tư Đại nãi nãi thuần hậu.”

Lão phu nhân khẽ “Hừ” một tiếng: “Ta còn thiếu một dĩa hoa quế cao để ăn sao?”

“Dạ, dạ, lão phu nhân dĩ nhiên không thiếu. Ta nhớ hoa quế cao mà Đại nãi nãi làm thơm và mềm hơn bình thường một chút, vậy lão phu nhân liền dứt khoát thưởng cho ta đi.”

Lão phu nhân liếc bà ấy một cái, khóe miệng run run, nói: “Muốn ăn thì lấy đi.”

Thấy Dương ma ma thật sự không chút khách khí, cầm một khối hoa quế cao ăn, ăn xong rồi lại duỗi tay muốn lấy nữa, lão phu nhân ho khan một tiếng: “Thôi, con bé vất vả làm ra, ta cũng phải ăn thử một miếng.”

Trong lòng Dương ma ma cười thầm, cầm khăn gói kỹ một khối đưa cho lão phu nhân.

Chân Diệu lại chỉ ăn một khối hoa quế cao, liền vứt qua một bên. Hôm nay La Thiên Trình về sớm, thấy dĩa hoa quế cao còn lại hơn phân nửa, nhạy cảm nhận ra tâm tình của Chân Diệu không tốt, hỏi: “Sao vậy?” Hắn chần chờ một chút: “Có phải đi thỉnh an, tổ mẫu ——”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện