Khi La Thiên Trình trở về, đã là giờ lên đèn.
Chân Diệu nghênh đón: “Vẫn chưa dùng cơm à?”
La Thiên Trình gật đầu: “Tùy tiện dọn chút cơm nóng lên đây đi.”
“Chàng chờ chút.” Chân Diệu nói xong, quay người đi ra ngoài, không bao lâu sau bưng khay tới, phía trên là một bát cơm lớn và mấy đĩa thức ăn.
La Thiên Trình nhìn, lặng lẽ thở dài.
Điền thị mất mới hơn nửa năm, tuy Thanh Phong Đường có phòng bếp nhỏ, nhưng cũng không thể trắng trợn ăn thịt cá.
Hắn đói bụng lắm rồi, rửa tay xong bắt đầu ăn cơm.
Mới và mấy ngụm cơm, đã lộ ra một miếng thịt ba chỉ kho tàu.
La Thiên Trình nâng mắt nhìn Chân Diệu, Chân Diệu híp mắt cười.
Hắn lại ăn vài miếng, phát hiện một miếng cá chiên vàng rụm, sau đó thì cứ như hộp bảo bối, hiện ra các loại thịt, một bát cơm lớn rất nhanh thấy đáy, cuối cùng lộ ra một cái đùi gà.
La Thiên Trình ăn rất thỏa mãn, cuối cùng lau miệng, cười nói: “Kiểu Kiểu, nàng không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy, trong sân của mình, muốn ăn gì thì cứ ăn.”
Chân Diệu cười nói: “Thịt ăn thoải mái ngon hơn thịt trộm được không?”
La Thiên Trình nghĩ đến tâm tình khoái trá vừa rồi lúc mình lật thịt ăn, luôn không biết bên dưới vùi món ngon gì, loại hiếu kỳ và chờ mong này, không phải ăn sơn trân hải vị bình thường có thể so sánh được, không khỏi cười rộ lên, đưa tay véo mũi Chân Diệu: “Nàng nói rất đúng. Chờ ta trở về, chúng ta tiếp tục ăn như vậy.”
Chân Diệu ngưng cười.
“Sao vậy?”
“Đao kiếm không có mắt, ta lo lắng cho chàng lắm.” Chân Diệu chủ động tựa vào đầu vai La Thiên Trình, giọng nói dịu dàng phiền muộn. “Thế tử, lúc phải công kích, chàng nhất định phải tấn công ở phía sau nha!”
“Cái gì?” La Thiên Trình cho là mình nghe lầm.
Nói lời đó một cách lẽ thẳng khí hùng như vậy, thật sự tốt à? “Kiểu Kiểu, nàng không thể nghĩ như vậy được. Ta là tướng lĩnh, chỉ có thể tự mình nêu gương xông pha phía trước, mới có thể dẫn đội ngũ tiến lên.”
Chân Diệu không nói.
Thời đại này, một vết thương nho nhỏ thôi cũng có thể nhiễm trùng mà chết, huống chi là chiến trường gió tanh mưa máu chứ. Nói không lo là nói dối thôi.
“Kiểu Kiểu, nàng yên tâm. Ta sẽ bảo vệ tốt bản thân. ” La Thiên Trình nắm tay nàng thật chặt.
Chân Diệu lấy miếng đồng tiền kia ra, tự tay đeo lên cổ hắn.
“Đồng tiền này đã khai quang ở Đại Phúc Tự, hy vọng có thể phù hộ chàng bình an.”
“Ta biết rồi, nàng thật sự không cần lo đâu, ta là người càng thích hợp với chiến trường. Ta chọn ra hai ám vệ, sau này lúc nàng đi ra ngoài sẽ âm thầm bảo vệ nàng. Còn tổ mẫu và tổ phụ, sau này cũng cần nàng phải chăm sóc nhiều hơn.”
Hắn nói tới đây, trầm ngâm một chút, giọng nói có chút kỳ dị: “Kiểu Kiểu, tổ mẫu lớn tuổi, rất nhiều món không thích hợp để ăn, đặc biệt là...... bánh trôi các thứ, nàng chú ý nhiều một chút.”
Chân Diệu nhìn La Thiên Trình. Lúc lâu sau, khẽ gật đầu một cái.
Trời ạ, hóa ra tổ mẫu ăn bánh trôi rồi gặp chuyện không may!
Ngày đưa tiễn, tuyết rơi, đội ngũ đưa tiễn cũng rất dài, dân chúng trong thành tự tụ tập lại, nhìn tướng quân trẻ tuổi mặc giáp cưỡi ngựa trắng nghị luận rối rít.
“Tướng quân còn trẻ như vậy, rốt cuộc có được hay không a?”
“Chậc chậc, Đại Chu hết người rồi a!”
Có vài tiểu nương tử đanh đá nghe được, hừ lạnh nói: “Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên đấy, huống chi ——”
Nói đến đây, mặt ửng đỏ: “Người ta đã là thanh niên!”
Một tiểu tức phụ khác phụ họa: “Đúng đấy, ta nói cho mọi người nghe, đây chính là đại nhân Cẩm Lân Vệ, rất lợi hại đấy.”
Mọi người đồng thời co rút khóe miệng.
Đây thật đúng là cái thời buổi nhìn mặt mà nói!
Chân Diệu đứng ở trước cửa sổ trước nhã gian trên lầu hai của Thiên Khách Lai mà nhìn, nhìn La Thiên Trình cỡi ngựa từ xa đến gần, lại sắp từ gần đi xa, đầu nóng lên bèn cởi hầu bao thắt bên hông ra rồi ném xuống.
La Thiên Trình nghe được phía trên truyền đến tiếng xé gió, đưa tay bắt một cái, thấy hầu bao kia vô cùng quen thuộc, không khỏi ghìm chặt dây cương dừng lại, ngẩng đầu lên, dừng ở hướng Chân Diệu rồi nở một nụ cười.
Hắn mặc một thân Huyền Giáp, mặt như quan ngọc, như tuyết trên đỉnh núi cao, như gió rét ngàn năm, cả đoạn đường đi đều mặc thế nhân xôn xao nghị luận mà không chút đổi sắc, người trầm ổn lạnh lùng không hợp với độ tuổi này, giờ khắc này lại nở nụ cười, như sông băng bị hòa tan, xuân tới trên tuyết địa, chói mắt chiếm lấy ánh mắt mọi người.
Những tiểu nương tử vây xem kia ngược lại hít một hơi, sau đó thét lên chói tai, mang hết đồ vật có thể tháo xuống trên người ném tới.
Chân Diệu vốn ẩn ý đưa tình nhìn La Thiên Trình, mà giờ đây, chỉ thấy túi thơm khăn tay bay đầy trời, còn kèm theo mấy chiếc giày thêu.
Chân Diệu tức giận níu chặt khăn. Cái tên không biết xấu hổ này, lại trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, đợi trở về, nhất định phải cho hắn đẹp mặt!
Nhưng mà lúc nàng trông thấy còn hai con cá ướp muối cũng bay qua, thì lập tức không giận nổi rồi. Nhìn hắn chật vật giục ngựa trốn, nàng không khỏi cười ra tiếng.
Nàng quyết định, chờ Thế tử chiến thắng trở về, sẽ làm một con cá ướp muối mời hắn ăn.
Đội ngũ dần dần đi xa, một ít dân chúng dần dần tản đi, còn có một ít tiếp tục đuổi theo đi phía trước, trên đường phố dần vắng vẻ đi, chỉ có túi thơm khăn tay dưới đất chứng minh cho cuộc náo nhiệt vừa rồi.
“Đi thôi.” Chân Diệu thở dài, quay người đi ra ngoài.
Trên hành lang gấp khúc, đúng lúc gặp một người từ một gian phòng khác đẩy cửa ra.
“Lục hoàng huynh?” Chân Diệu có chút kinh ngạc.
Lục hoàng tử cười nói: “Giai Minh, ta biết ngay muội ở đây mà.”
Không đợi nàng hỏi, bèn giải thích: “Nếu không La Thế tử cũng sẽ không dừng lại khiến người ta ném đồ.”
Chân Diệu cười cười.
“Có muốn vào uống chén trà nóng không?”
“Không được, muội ra ngoài một chuyến, cũng nên về rồi.”
Chân Diệu khom người với Lục hoàng tử, lúc đi qua cửa ra vào, mơ hồ cảm thấy bên trong rất náo nhiệt, nhưng nàng thu lòng hiếu kỳ lại, bước nhanh đi.
Sau khi La Thiên Trình đi, Chân Diệu bỗng cảm thấy mùa đông năm nay dặc biệt dài dằng dặc, hàng ngày cần dùng rất nhiều đồ sưởi ấm.
Ngày mười bốn tháng chạp, tuyết rơi nhiều mấy ngày liên tiếp ngừng lại, mặt trời ấm áp nhô lên cao, mạ lên thảm tuyết mênh mông một lớp âm ấm. Vào ngày này, Điền Tuyết sinh một nữ nhi.
Lão phu nhân trở thành người được nhìn thấy đời thứ tư, cũng không thất vọng vì không phải bé trai, trái lại, khi bà nhìn tiểu nha đầu mập mạp, chưa được mấy ngày đã nảy nở thì mừng đến không ngậm được miệng, sớm chọn tên là La Tình, mọi người trong phủ gọi là Tình tỷ nhi.
Tiết Nguyên Tiêu vừa đúng lúc cũng là ngày đầy tháng của Tình tỷ nhi, mặc dù vì nước có chiến sự, Điền thị lại vừa qua đời không lâu, nên không tổ chức lớn, nhưng trong phủ vẫn làm hai bàn.
Lão phu nhân liếc mắt một cái, hỏi: “Sao năm nay không có bánh trôi vậy?”
Tống thị không khỏi nhìn Chân Diệu một cái.
Chân Diệu ngượng ngùng nói: “Vốn cháu dâu nói sẽ tự làm bánh trôi, nhưng sau đó vội vàng sắp xếp đồ đạc cho người mang cho Thế tử, gấp quá nên đã lỡ dịp ạ.”
Lão phu nhân cười: “Thôi, cũng chỉ là thuận theo tình cảnh mà thôi, bánh trôi năm nào cũng ăn, cũng chẳng phải món hiếm lạ gì.”
“Cháu nhớ tổ mẫu thích ăn mà.” Tam lang nói.
Điền Tuyết lặng lẽ đạp Tam lang một cước.
Ánh mắt La Tri Chân lóe lên.
Lúc chạng vạng tối, nàng xách theo hộp cơm đến Di An Đường.
Lão phu nhân vội vàng bảo nàng ngồi xuống: “Chân tỷ nhi sao lại đến đây, đường rất trơn đấy.”
La Tri Chân cũng sắp mười tuổi rồi, nàng lại an tĩnh hơn đứa nhỏ cùng lứa, nên nhìn như thiếu nữ.
“Cháu gói chút bánh trôi nên mang đến cho tổ mẫu ăn.”
Chân Diệu nghênh đón: “Vẫn chưa dùng cơm à?”
La Thiên Trình gật đầu: “Tùy tiện dọn chút cơm nóng lên đây đi.”
“Chàng chờ chút.” Chân Diệu nói xong, quay người đi ra ngoài, không bao lâu sau bưng khay tới, phía trên là một bát cơm lớn và mấy đĩa thức ăn.
La Thiên Trình nhìn, lặng lẽ thở dài.
Điền thị mất mới hơn nửa năm, tuy Thanh Phong Đường có phòng bếp nhỏ, nhưng cũng không thể trắng trợn ăn thịt cá.
Hắn đói bụng lắm rồi, rửa tay xong bắt đầu ăn cơm.
Mới và mấy ngụm cơm, đã lộ ra một miếng thịt ba chỉ kho tàu.
La Thiên Trình nâng mắt nhìn Chân Diệu, Chân Diệu híp mắt cười.
Hắn lại ăn vài miếng, phát hiện một miếng cá chiên vàng rụm, sau đó thì cứ như hộp bảo bối, hiện ra các loại thịt, một bát cơm lớn rất nhanh thấy đáy, cuối cùng lộ ra một cái đùi gà.
La Thiên Trình ăn rất thỏa mãn, cuối cùng lau miệng, cười nói: “Kiểu Kiểu, nàng không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy, trong sân của mình, muốn ăn gì thì cứ ăn.”
Chân Diệu cười nói: “Thịt ăn thoải mái ngon hơn thịt trộm được không?”
La Thiên Trình nghĩ đến tâm tình khoái trá vừa rồi lúc mình lật thịt ăn, luôn không biết bên dưới vùi món ngon gì, loại hiếu kỳ và chờ mong này, không phải ăn sơn trân hải vị bình thường có thể so sánh được, không khỏi cười rộ lên, đưa tay véo mũi Chân Diệu: “Nàng nói rất đúng. Chờ ta trở về, chúng ta tiếp tục ăn như vậy.”
Chân Diệu ngưng cười.
“Sao vậy?”
“Đao kiếm không có mắt, ta lo lắng cho chàng lắm.” Chân Diệu chủ động tựa vào đầu vai La Thiên Trình, giọng nói dịu dàng phiền muộn. “Thế tử, lúc phải công kích, chàng nhất định phải tấn công ở phía sau nha!”
“Cái gì?” La Thiên Trình cho là mình nghe lầm.
Nói lời đó một cách lẽ thẳng khí hùng như vậy, thật sự tốt à? “Kiểu Kiểu, nàng không thể nghĩ như vậy được. Ta là tướng lĩnh, chỉ có thể tự mình nêu gương xông pha phía trước, mới có thể dẫn đội ngũ tiến lên.”
Chân Diệu không nói.
Thời đại này, một vết thương nho nhỏ thôi cũng có thể nhiễm trùng mà chết, huống chi là chiến trường gió tanh mưa máu chứ. Nói không lo là nói dối thôi.
“Kiểu Kiểu, nàng yên tâm. Ta sẽ bảo vệ tốt bản thân. ” La Thiên Trình nắm tay nàng thật chặt.
Chân Diệu lấy miếng đồng tiền kia ra, tự tay đeo lên cổ hắn.
“Đồng tiền này đã khai quang ở Đại Phúc Tự, hy vọng có thể phù hộ chàng bình an.”
“Ta biết rồi, nàng thật sự không cần lo đâu, ta là người càng thích hợp với chiến trường. Ta chọn ra hai ám vệ, sau này lúc nàng đi ra ngoài sẽ âm thầm bảo vệ nàng. Còn tổ mẫu và tổ phụ, sau này cũng cần nàng phải chăm sóc nhiều hơn.”
Hắn nói tới đây, trầm ngâm một chút, giọng nói có chút kỳ dị: “Kiểu Kiểu, tổ mẫu lớn tuổi, rất nhiều món không thích hợp để ăn, đặc biệt là...... bánh trôi các thứ, nàng chú ý nhiều một chút.”
Chân Diệu nhìn La Thiên Trình. Lúc lâu sau, khẽ gật đầu một cái.
Trời ạ, hóa ra tổ mẫu ăn bánh trôi rồi gặp chuyện không may!
Ngày đưa tiễn, tuyết rơi, đội ngũ đưa tiễn cũng rất dài, dân chúng trong thành tự tụ tập lại, nhìn tướng quân trẻ tuổi mặc giáp cưỡi ngựa trắng nghị luận rối rít.
“Tướng quân còn trẻ như vậy, rốt cuộc có được hay không a?”
“Chậc chậc, Đại Chu hết người rồi a!”
Có vài tiểu nương tử đanh đá nghe được, hừ lạnh nói: “Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên đấy, huống chi ——”
Nói đến đây, mặt ửng đỏ: “Người ta đã là thanh niên!”
Một tiểu tức phụ khác phụ họa: “Đúng đấy, ta nói cho mọi người nghe, đây chính là đại nhân Cẩm Lân Vệ, rất lợi hại đấy.”
Mọi người đồng thời co rút khóe miệng.
Đây thật đúng là cái thời buổi nhìn mặt mà nói!
Chân Diệu đứng ở trước cửa sổ trước nhã gian trên lầu hai của Thiên Khách Lai mà nhìn, nhìn La Thiên Trình cỡi ngựa từ xa đến gần, lại sắp từ gần đi xa, đầu nóng lên bèn cởi hầu bao thắt bên hông ra rồi ném xuống.
La Thiên Trình nghe được phía trên truyền đến tiếng xé gió, đưa tay bắt một cái, thấy hầu bao kia vô cùng quen thuộc, không khỏi ghìm chặt dây cương dừng lại, ngẩng đầu lên, dừng ở hướng Chân Diệu rồi nở một nụ cười.
Hắn mặc một thân Huyền Giáp, mặt như quan ngọc, như tuyết trên đỉnh núi cao, như gió rét ngàn năm, cả đoạn đường đi đều mặc thế nhân xôn xao nghị luận mà không chút đổi sắc, người trầm ổn lạnh lùng không hợp với độ tuổi này, giờ khắc này lại nở nụ cười, như sông băng bị hòa tan, xuân tới trên tuyết địa, chói mắt chiếm lấy ánh mắt mọi người.
Những tiểu nương tử vây xem kia ngược lại hít một hơi, sau đó thét lên chói tai, mang hết đồ vật có thể tháo xuống trên người ném tới.
Chân Diệu vốn ẩn ý đưa tình nhìn La Thiên Trình, mà giờ đây, chỉ thấy túi thơm khăn tay bay đầy trời, còn kèm theo mấy chiếc giày thêu.
Chân Diệu tức giận níu chặt khăn. Cái tên không biết xấu hổ này, lại trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, đợi trở về, nhất định phải cho hắn đẹp mặt!
Nhưng mà lúc nàng trông thấy còn hai con cá ướp muối cũng bay qua, thì lập tức không giận nổi rồi. Nhìn hắn chật vật giục ngựa trốn, nàng không khỏi cười ra tiếng.
Nàng quyết định, chờ Thế tử chiến thắng trở về, sẽ làm một con cá ướp muối mời hắn ăn.
Đội ngũ dần dần đi xa, một ít dân chúng dần dần tản đi, còn có một ít tiếp tục đuổi theo đi phía trước, trên đường phố dần vắng vẻ đi, chỉ có túi thơm khăn tay dưới đất chứng minh cho cuộc náo nhiệt vừa rồi.
“Đi thôi.” Chân Diệu thở dài, quay người đi ra ngoài.
Trên hành lang gấp khúc, đúng lúc gặp một người từ một gian phòng khác đẩy cửa ra.
“Lục hoàng huynh?” Chân Diệu có chút kinh ngạc.
Lục hoàng tử cười nói: “Giai Minh, ta biết ngay muội ở đây mà.”
Không đợi nàng hỏi, bèn giải thích: “Nếu không La Thế tử cũng sẽ không dừng lại khiến người ta ném đồ.”
Chân Diệu cười cười.
“Có muốn vào uống chén trà nóng không?”
“Không được, muội ra ngoài một chuyến, cũng nên về rồi.”
Chân Diệu khom người với Lục hoàng tử, lúc đi qua cửa ra vào, mơ hồ cảm thấy bên trong rất náo nhiệt, nhưng nàng thu lòng hiếu kỳ lại, bước nhanh đi.
Sau khi La Thiên Trình đi, Chân Diệu bỗng cảm thấy mùa đông năm nay dặc biệt dài dằng dặc, hàng ngày cần dùng rất nhiều đồ sưởi ấm.
Ngày mười bốn tháng chạp, tuyết rơi nhiều mấy ngày liên tiếp ngừng lại, mặt trời ấm áp nhô lên cao, mạ lên thảm tuyết mênh mông một lớp âm ấm. Vào ngày này, Điền Tuyết sinh một nữ nhi.
Lão phu nhân trở thành người được nhìn thấy đời thứ tư, cũng không thất vọng vì không phải bé trai, trái lại, khi bà nhìn tiểu nha đầu mập mạp, chưa được mấy ngày đã nảy nở thì mừng đến không ngậm được miệng, sớm chọn tên là La Tình, mọi người trong phủ gọi là Tình tỷ nhi.
Tiết Nguyên Tiêu vừa đúng lúc cũng là ngày đầy tháng của Tình tỷ nhi, mặc dù vì nước có chiến sự, Điền thị lại vừa qua đời không lâu, nên không tổ chức lớn, nhưng trong phủ vẫn làm hai bàn.
Lão phu nhân liếc mắt một cái, hỏi: “Sao năm nay không có bánh trôi vậy?”
Tống thị không khỏi nhìn Chân Diệu một cái.
Chân Diệu ngượng ngùng nói: “Vốn cháu dâu nói sẽ tự làm bánh trôi, nhưng sau đó vội vàng sắp xếp đồ đạc cho người mang cho Thế tử, gấp quá nên đã lỡ dịp ạ.”
Lão phu nhân cười: “Thôi, cũng chỉ là thuận theo tình cảnh mà thôi, bánh trôi năm nào cũng ăn, cũng chẳng phải món hiếm lạ gì.”
“Cháu nhớ tổ mẫu thích ăn mà.” Tam lang nói.
Điền Tuyết lặng lẽ đạp Tam lang một cước.
Ánh mắt La Tri Chân lóe lên.
Lúc chạng vạng tối, nàng xách theo hộp cơm đến Di An Đường.
Lão phu nhân vội vàng bảo nàng ngồi xuống: “Chân tỷ nhi sao lại đến đây, đường rất trơn đấy.”
La Tri Chân cũng sắp mười tuổi rồi, nàng lại an tĩnh hơn đứa nhỏ cùng lứa, nên nhìn như thiếu nữ.
“Cháu gói chút bánh trôi nên mang đến cho tổ mẫu ăn.”
Danh sách chương