La Thiên Trình vừa thấy vẻ mặt thái y, trong lòng lộp bộp một cái, cả người đều không xong, đứng phắt lên, đi hai bước về phía thái y, lại sợ quấy rầy thái y bắt mạch, cố ép ngừng lại.

Hắn ngồi xuống lại đứng lên, lặp đi lặp lại mấy lần, lão phu nhân nhìn đến hoa mắt, không nhịn được hỏi: “Thái y, rốt cuộc làm sao?”

Thái y không có lên tiếng, ý bảo Chân Diệu đưa một cái tay khác ra, đổi tay khác để bắt mạch.

La Thiên Trình nín thở ngưng thần, chỉ cảm thấy tim đập chưa từng gấp rút như vậy, hận không thể nện cho vị thái y cả buổi không mở miệng này mấy quả, để giải tỏa sự lo âu trong lòng, nhưng hết lần này tới lần khác không đụng được, lại càng nóng lòng hơn.

Ngay cả lão phu nhân cũng có chút gấp gáp rồi, nghĩ thầm, Tĩnh Bắc nơi ấy trời lạnh đất đông, vợ Đại Lang lại một đường lặn lội đường xa, sẽ không phải là xảy ra bất trắc gì chứ? Đã đến tháng này rồi, nếu như có vấn đề gì, vậy có thể làm thế nào mới được!

Bên trong phòng một bầu không khí ngưng trọng, nha hoàn bà tử đứng hầu ngay cả hô hấp cũng thả nhẹ một chút, sợ gây ra tiếng động dẫn tới chủ tử không thỏa mái, dưới loại tình hình này, sợ rằng trực tiếp bán ra cũng là có.

Ngay trong sự chú ý của mọi người, thái y cuối cùng buông tay ra, chậm rãi lộ ra nụ cười.

Nụ cười này, phảng phất một cánh tay vô hình đã kéo ra tấm màn xếp ly dày cộm nặng nề trầm thấp bên trong phòng, cả bầu không khí được buông lỏng.

Khóe miệng lão phu nhân không tự chủ bị lây một tầng ý cười: “Thái y, tình huống như thế nào?”

Chỉ có La Thiên Trình quan tâm sẽ bị loạn, vẫn là vẻ mặt trịnh trọng, nhìn chằm chằm thái y không chớp mắt, sợ trong miệng ông ta phun ra cái gì không dễ nghe. Khi đó, có lẽ sẽ trực tiếp ném hàng già này ra ngoài cũng không nhất định.

“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng La tướng quân.” Thái y hiển nhiên không hiểu sự không thể nói lý của một số người nhà, vuốt vuốt chòm râu gọn gàng đã được xử lý sạch sẽ, cười tủm tỉm nói, “Hỉ mạch này của Huyện chủ. Là song mạch chi tướng.”

“Song mạch chi tướng? Đây là ý gì?” La Thiên Trình ngây ngốc hỏi.

Lão phu nhân đã là vui vẻ ra mặt: “Thật không?”

Thái y ôm quyền: “Hạ quan đã kiểm tra cẩn thận, hẳn là sẽ không sai.”

“Thật tốt quá!” Lão phu nhân kích động đứng lên, cất giọng nói, “Hồng Phúc, dâng trà cho thái y.”

Đây chính là ý muốn khen thưởng thật hậu rồi.

“Tổ mẫu, song mạch chi tướng là nói ——”

Lão phu nhân cười nhìn La Thiên Trình một cái, thầm nghĩ cháu trai này thời khắc mấu chốt tại sao ngu xuẩn như vậy? Có điều bà sắp nhìn thấy hai chắt trai rồi. Còn là em bé giống nhau như đúc. Cũng không so đo với hắn, cháu trai ngu xuẩn có thể lui xuống rồi.

“Tiểu tử ngốc, vợ của cháu mang thai song sinh!”

“Song sinh?” La Thiên Trình đầu tiên là ngẩn ngơ. Sau đó đột nhiên đứng lên, hai tay ôm lấy bả vai Chân Diệu, “Kiểu Kiểu, nàng nghe thấy không. Nàng mang thai song sinh đấy!”

Chân Diệu cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc phản ứng không kịp, gật đầu lia lịa: “Nghe thấy rồi.”

“Thật sự quá tốt. Thế mà ta lại lợi hại như vậy!” La Thiên Trình hất đôi mày kiếm lên thật cao, mặt mày hớn hở.

Lão phu nhân nhìn không được ho khan một tiếng.

Cháu của ta ngu xuẩn như vậy, rốt cuộc đánh thắng trận như thế nào?

Thôi, đây đại khái chính là gia đình có truyền thống học vấn sâu xa. Kế thừa thiên phú lãnh binh của lão đầu tử nhà bà, khó trách có thể sinh ra được song sinh, lão đầu nhà bà thật là lợi hại mà.

Về phần thiên phú lãnh binh và sinh song sinh có quan hệ gì? Xin lỗi. Đây không nằm trong phạm vi suy nghĩ của lão thái thái.

Thái y luôn muốn nói lại thôi, rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện: “Có điều ——”

Tiếng “có điều” này vừa ra khỏi. Bầu không khí trong phòng nhất thời cứng lại. Hồng Phúc mỉm cười đang bưng hồng bao thật dày tới đây, nghe vậy sửng sốt lưu loát nhét hồng bao vào trong tay áo, nhanh chóng thay một bộ mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

Những nha hoàn bà tử khác thấy vậy, âm thầm khâm phục.

Khó trách Hồng Phúc tuổi còn trẻ đã thành đại nha hoàn nhất đẳng bên cạnh lão phu nhân, loại uy phong khí phái kia ngay cả cô nương nhà phú hộ cũng không bì kịp, ngươi nhìn xem vẻ mặt này của người ta, tiến có thể công lui có thể thủ, bất cứ lúc nào có thể căn cứ lời nói kế tiếp của thái y, thay đổi bất luận vẻ loại mặt gì không để lại dấu vết, đây mới thực sự là công phu mà!

“Có điều như thế nào?” La Thiên Trình hiển nhiên cũng bị hai chữ này hù dọa.

Thiên quân vạn mã tính là cái gì, máu chảy thành sông tính là cái gì, hóa ra lực sát thương lớn nhất, vẫn là hai chữ “có điều” này!

Thái y cũng có phần bị dọa rồi.

Lời kế tiếp ông ta muốn nói rõ ràng là lời thân làm thầy thuốc đều cần phải dặn dò, vẻ mặt của một phòng người này, còn có bầu không khí nặng nề kia, là muốn ầm ĩ kiểu nào đây, làm cho ông ta thật không có cách nào kết thúc!

“Thái y, rốt cuộc như thế nào ông nói đi.” La Thiên Trình không tự chủ nắm chặt quả đấm.

Ánh mắt thái y dời xuống, liếc quả đấm kia hai cái, nghĩ thầm, may mà lời kế tiếp ông ta muốn nói sẽ không làm cho người quá kích động, nếu không chỉ bằng bộ dạng uy hiếp người này của La tướng quân, cho dù tình huống không ổn, ông ta cũng không dám nói đâu.

“Có điều ——” Thái y nhạy cảm phát giác hai chữ này vừa phun ra, bầu không khí càng thêm nặng nề, vội nói, “Hạ quan định nói, Huyện chủ mang thai chính là song sinh, tỷ lệ sinh non sẽ hơi lớn, hơn nữa lại là thai đầu, tuy nói thân thể khoẻ mạnh, lúc sinh sợ có chút khó khăn, trong phủ nên sắp xếp thỏa đáng thật sớm mới được.”

Người trong phòng đồng loạt thở phào nhẹ nhỏm.

“Hồng Phúc, mau dâng trà!”

“Dạ.” Hồng Phúc cười nhẹ nhàng trả lời.

Phủ Trấn Quốc Công lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.

La Thiên Trình lập nhiều chiến công cái thế trở lại, đúng lúc bệnh tình nghiêm trọng của Hoàng thượng cũng ổn định lại rồi, mặc dù vẫn không thể vào triều, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Long ỷ vẫn không có ý định thay đổi người ngồi.

Cứ như vậy, La Thiên Trình nhất thời trở thành người trong triều người người muốn leo lên lôi kéo.

Chân Diệu vừa trở lại, bởi vì sự tích nàng ở Tĩnh Bắc đã sớm truyền về, từ lâu đã có ban thưởng trong cung truyền xuống, của Hoàng thượng, của Hoàng hậu, ngay cả Thái hậu từ trước đến giờ không chào đón nàng lắm cũng cho ban thưởng thật hậu.

Cho nên, từ trên xuống dưới, vô luận là vương tôn hậu duệ quý tộc, hay là quan viên bình thường, tất cả đều mượn lý do Chân Diệu có thai, tặng đủ kiểu đủ loại hạ lễ.

Lần náo nhiệt này, đều bị chặn ở ngoài Thanh Phong đường, Chân Diệu bụng to dần, trừ mỗi ngày đi vườn hoa dạo một chút, thì là tĩnh dưỡng, cả con mèo trắng kia, cũng sợ làm bị thương nàng, tạm thời chuyển qua chỗ bên cạnh nuôi, cũng chỉ còn lại trêu đùa Cẩm Ngôn giết thời gian.

“Đại nãi nãi, người Bá phủ đến.”

“Là ai đã tới?” Chân Diệu đang cầm gạo kê rang chín cho Cẩm Ngôn ăn, nghe vậy xoay người rửa tay, vừa lau vừa hỏi.

“Là thái thái và Nhị phu nhân.”

“Mau mời đi vào.” Nghe nói Ôn thị tới, Chân Diệu vui mừng.

Từ lúc nàng trở về kinh thành, thật ra Ôn thị đã từng tới một lần rồi, hình như người mang thai  không muốn xa rời người thân hơn, vừa nghe bà tới đây, tâm tình nhất thời rất tốt.

Không lâu lắm, Ôn thị và Lý thị cùng đi vào.

Chân Diệu vội lôi kéo hai người ngồi xuống.

“Để cho mẹ nhìn một chút, ôi chao, mấy ngày không gặp, tựa hồ lại lớn rất nhiều.”

Chân Diệu xoa bụng cười: “Thái y nói bởi vì là nguyên nhân song tử. Cho nên bụng lớn lên nhanh.”

Ôn thị tấm tắc thành tiếng: “Khó trách mà. Khi mẹ mang thai huynh muội các con, lúc sắp sinh còn không có lớn như vậy đâu. Song sinh tử đúng là quá khó có được rồi, mẹ thấy ngay con là đứa có phúc khí.”

Lý thị âm thầm bĩu môi.

Đắc ý cái gì. Song sinh ai không biết sinh chứ,  mười mấy năm trước bà ta đã sinh đấy, hiện tại đã có thể làm mẹ rồi!

Vừa nghĩ đến đây, Lý thị kéo kéo khăn.

Ngọc Nhi năm ngoái đã xuất giá. Nhưng Băng Nhi bởi vì từ hôn, đến bây giờ còn chưa có tin tức đâu!

Chân Diệu liếc Bạch Thược một cái. Bạch Thược hiểu ý, bưng đến một cái hộp.

Chân Diệu nhìn về phía Lý thị: “Nhị bá nương, Lục muội thành thân ta ở Tĩnh Bắc xa xôi cũng không về kịp, đây coi như là thêm trang bù cho muội ấy.”

Chút ghen tỵ ấy trong lòng Lý thị mặc dù vừa mới ló đầu. Nhưng đối với Chân Diệu hiện giờ, bên ngoài cũng không dám lộ ra mảy may, vội nhận lấy cười nói: “Ôi chao, vậy Nhị bá nương liền cảm tạ thay Ngọc Nhi. Đáng tiếc nó theo phu quân trở về nhà ngoại tổ, không thể sang đây thăm cháu. Trái lại Băng Nhi, địnhlần này muốn dẫn nó tới đây, lại sợ ầm ĩ tới cháu.”

“Nhị bá nương nói đùa rồi, Ngũ muội tính tình ổn trọng nhất, cháu ở một mình cũng không thú vị, nhàn rỗi để cho muội ấy tới đây chơi với cháu một chút cũng tốt.”

Chân Diệu ít nhiều có thể đoán được tình hình gần đây của Chân Băng, tính ra nàng ấy cũng có mười bảy rồi, đến nay hôn sự còn chưa định ra, có lẽ tâm tình sẽ không tốt lắm.

Mắt Lý thị sáng lên, cười đến không khép miệng lại được: “Tứ cô nãi nãi không chê là được, chờ lần sau ta mang nó tới đây.”

Nói tới đây, đề tài thay đổi: “Thế tử vẫn bận rộn như vậy sao, cũng không có thời gian ở bên cháu nhiều?”

Chân Diệu gật đầu nói: “Quả thật bề bộn nhiều việc, song chàng muộn đến mấy cũng sẽ về.”

Sức khỏe Chiêu Phong Đế không được tốt không thể vào triều, liền lệnh hai vị hoàng tử Quế Vương và Thần Vương giám quốc, người sáng suốt đã có thể nhìn ra, đế vương kế tiếp, là xuất hiện giữa hai vị này rồi.

Trong lúc chuyển giao Hoàng quyền, lại có loạn trong giặc ngoài, lấy vị trí của La Thiên Trình hôm nay, không bận rộn mới là lạ đấy.

Lý thị che miệng cười nói: “Nam nhân có bản lĩnh mới bận rộn mà. Tứ cô nãi nãi, Nhị bá nương lần này tới đây, thật ra còn có yêu cầu quá đáng.”

“Nhị bá nương mời nói.”

Lý thị thở dài: “Ta cũng không sợ chê cười, mấy năm này, ta cả ngày lo đến ngủ không yên, hôn sự của Băng Nhi, thật sự thành tâm bệnh rồi. Lần này Thế tử lãnh binh đi Tĩnh Bắc, chắc biết không ít binh sĩ nhỉ, cháu xem, có thể để cho hắn giúp đỡ tìm người thích hợp hay không?”

Mặc dù Chân Diệu không chịu được Lý thị, đối với Chân Băng thật sự coi như muội muội, nghe vậy bèn nói: “Chờ Thế tử về, cháu đề cập một chút với chàng. Nhưng chàng biết đều là võ tướng, không biết ——”

Lý thị vội vàng khoát tay: “Võ tướng tốt, bây giờ ta cảm thấy, võ tướng tốt hơn đám thư sinh cổ hủ nghèo hèn vai không thể vác kia nhiều.”

Lần này chiến thắng trở về, bao nhiêu nam nhi tốt thăng quan tiến tước, lúc ấy bà ta liền có tâm tư này, chẳng qua lời này vẫn phải chờ Chân Diệu trở lại mới dễ nói.

Được lời chắc chắn của Chân Diệu, Lý thị hài lòng, đứng lên nói: “Ta có chút mót, đi tịnh phòng một chút, hai mẹ con các người trò chuyện thoải mái đi nhé.”

Bà ta biết ở lại tiếp nữa chỉ làm cho người ghét thôi, để lại thời gian nói chuyện thân mật cho hai người.

Chờ Lý thị vừa đi ra ngoài, không khí lại càng thêm buông lỏng, Ôn thị đưa tay xoa xoa bụng Chân Diệu, thở dài nói: “Cuối cùng có con rồi, sau này con thật sự đứng vững chân rồi.”

“Mẹ ơi, hai ngày trước Nhị tỷ sang đây thăm con, con thấy tỷ ấy hao gầy rất nhiều, hỏi tỷ ấy, tỷ ấy chỉ nói vẫn tốt, cũng không biết rốt cuộc thế nào đây?”

Chuyện áo bông hoa lau, khiếp sợ vua và dân, nhất là quan viên Hộ bộ, hơn nửa đều gặp phải phiền toái, nguyên Thượng thư Hộ bộ bị tước chức quan, Hữu Thị lang thì là cả nhà tịch thu tài sản chém đầu, Tả thị lang là nhà chồng của Chân Nghiên, kết quả coi như là tốt, chỉ là giáng chức phạt bổng, dầu gì còn ở lại trong giới thượng tầng này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện