Edit: Trạch Mỗ
Beta: Sakura

Rất nhanh đã vào đông, vừa lúc gặp phải sinh nhật của An Quận Vương phi, Chân Diệu cầm thiếp mời mạ vàng thở dài.

Trời rất lạnh, muốn ở nhà ăn lẩu lắm ý, ai muốn ra ngoài dự tiệc, trên yến tiệc đám sơn trân hải vị kia bề ngoài không tệ, vào miệng đều nguội ngắt, đâu như ở nhà, cắt đậu hủ trắng trắng mềm mềm kia thành miếng, ở trong nồi lẩu sôi trào lăn một vòng, chấm vào nước chấm pha chế ngon, từ trong ra ngoài đều là thoải mái.

“Hai đứa bé cứ để ở nhà đi, trời lạnh.” La Thiên Trình có công vụ trong người, vừa ra đến trước cửa dặn dò.

“Được rồi.”

La Thiên Trình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của Chân Diệu, trong lòng thở dài, đưa tay vén sợi tóc rủ xuống ra sau tai cho nàng, trong mắt chớp qua sự lo lắng.

“Sao thế?” Hai người chung đụng đã lâu, có tâm sự gì biến hóa cũng có thể phát hiện một hai.

La Thiên Trình không trả lời nàng, vỗ vỗ tay, đi vào một nha hoàn rủ mắt phục tùng.

Chân Diệu kinh ngạc nhìn hắn một cái.

“Nàng ta gọi là Dao Hồng, lần dự tiệc này, hãy để cho nàng ta và Thanh Đại cùng nhau đi theo nàng.”

“Bái kiến Đại nãi nãi.” Dao Hồng quy củ hành lễ, mặt mũi tầm thường, ngay cả giọng nói cũng không có chút nào đặc sắc.

“Không cần đa lễ.” Chân Diệu nghi ngờ trong lòng, khoát tay để cho nàng ta lui ra, nhìn La Thiên Trình, “Thế tử, có phải có chuyện gì hay không?”

La Thiên Trình kéo Chân Diệu cùng ngồi xuống, mới nói: “Nàng còn nhớ chuyện áo bông hoa lau không?”

Chân Diệu gật đầu.

“Ban đầu đoán là do đám Hộ bộ tham nhũng, sau khi hồi kinh, ta điều tra một chút theo hướng đó, gần đây lại có được chút đầu mối, tựa hồ có bút tích của An Quận Vương.”

“An Quận Vương?” Chân Diệu kinh ngạc nhướng mày, oán hận nói.”Lão hoàn khố đó, chẳng lẽ ăn uống chơi bời lãng phí hết tiền rồi, bắt đầu gieo họa quân đội?”

La Thiên Trình suy nghĩ một chút, nói ý nghĩ thật sự cho Chân Diệu: “Chỉ e lão còn có tâm tư khác.”

“Tâm tư khác?” Chân Diệu ngây ngốc, hiểu được, cảm thấy lượng tin tức này hơi lớn, nàng có chút không tiếp nhận nổi.

“Chỉ bằng bộ dáng kia?”

La Thiên Trình thở dài: “Đúng vậy, chỉ bằng bộ dáng đó.”

Khi mọi người nghĩ tới An Quận Vương thì chính là bộ dáng đó, người này nếu không phải tên nào người vậy. Thì là tâm rất lớn.

Hắn cũng không nghi ngờ tới trên đầu An Quận Vương. Nhưng ở kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện áo bông hoa lau, hắn suy đi nghĩ lại, trong chuyện này nhất định sẽ có kỳ lạ.

Sự việc không giống với kiếp trước. Mà sự việc đều là do con người thúc đẩy. Hắn không khỏi nghĩ ngay đến An Quận Vương vốn sớm nên không còn ở nhân thế.

Hoặc là nói bởi vì Quân Hạo tới kinh sớm, An Quận Vương đã sớm tiến vào trong tầm mắt chú ý của hắn, sau đó vào thời điểm đặc biệt thì sẽ nổi lên mặt nước.

Một khi có mục tiêu, cho dù người này thường ngày cẩn thận hơn nữa, cuối cùng sẽ có dấu vết.

“Nàng đi lộ diện, tìm cớ trở về, ta sợ lần này sẽ xảy ra sự cố.”

“Được.” Chân Diệu đứng lên, “Thời gian không còn sớm, chàng mau đi đi, không cần quá lo lắng cho ta, ta ứng phó được.”

Nàng lấy áo khoác phủ thêm cho hắn, La Thiên Trình vừa thắt dây lưng vừa nói: “Yên tâm, lúc nào cũng có thể bảo vệ nàng an toàn.”

Chờ sau khi hắn ra cửa, Chân Diệu trở lại noãn các.

“Mẹ.” Tường ca nhi vừa thấy Chân Diệu tới, chập chững đi tới, đưa tay muốn nàng bế.

Ý ca nhi thấy vậy nôn nóng, hết lần này tới lần khác bước đi còn chưa linh hoạt như ca ca, dứt khoát dùng cả tay lẫn chân bò tới, tốc độ lại không kém hơn Tường ca nhi bao nhiêu.

Cậu nhóc vẫn không biết nói lắm, uốn éo người cọ vào trong lòng Chân Diệu, sau đó đẩy Tường ca nhi ra ngoài.

Tường ca nhi mếu máo muốn khóc, không nghĩ tới Ý ca nhi khẽ nghiêng đầu, chụt hôn bé một cái, lập tức dừng khóc.

Chân Diệu im lặng một hồi, mỗi tay kéo một đứa vào hôn, nói: “Tường ca nhi và Ý ca nhi ngoan ngoãn, chờ mẹ về, làm đồ ăn ngon cho các con.”

Tường ca nhi bình tĩnh gật đầu còn Ý ca nhi cười tít mắt, vui vẻ mà vỗ tay.

Chân Diệu lặng lẽ nghĩ, ai nói Ý ca nhi nghe không hiểu, độ hiểu của tiểu tử mập này không phải là tốt bình thường, trước kia nàng lo lắng vô ích rồi.

Về phần lòng dạ đều đặt vào khoản ăn uống, khụ khụ, dù sao phủ Quốc Công gia nghiệp lớn, cũng không trông cậy vào nhóc hơn người, còn có thể ăn nghèo được hay sao.

Dặn dò đám nha hoàn bà tử trông nom tốt hai ca nhi, Chân Diệu mang theo Thanh Đại và Dao Hồng ra cửa.

Vừa khéo chính là, trên đường gặp được xe ngựa của Huyện chủ Trọng Hỷ, nàng ấy cũng không khách khí, trèo luôn vào trong xe ngựa của Chân Diệu.

Nói tới, Huyện chủ Trọng Hỷ còn lớn hơn Chân Diệu một chút, nhưng bây giờ nàng ấy vẫn là thiếu nữ chưa xuất giá như cũ, rất có mấy phần ý thích thú trong đó, kỳ quái chính là, Trưởng công chúa Chiêu Vân lại có thể cũng tùy theo nàng ấy.

Huyện chủ Trọng Hỷ lấy một miếng điểm tâm đặt ở trên bàn nhỏ lên ăn, cười nói: “Giai Minh, ở chung với ngươi tự tại nhất, gần đây cho dù ai gặp ta, cũng muốn quan tâm một chút chung thân đại sự của ta.”

“Ta cũng rất quan tâm mà.” Chân Diệu cười híp mắt nói.

Huyện chủ Trọng Hỷ đưa tay, nhéo mặt nàng, khẽ nói: “Sơ Hà viết thư cho ngươi rồi nhỉ?”

Chân Diệu gật đầu: “Ngươi cũng nhận được rồi? Thời gian luôn trôi qua nhanh, trong nháy mắt nàng ấy cũng là người đã có con trai, còn đã làm Đại Vương Hậu.”

Nhắc tới cái này, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cười lên.

Man Vĩ khác với Đại Chu, người trong vương thất có thể có mấy vị thê tử, khó phân lớn nhỏ, trong thư quận chúa Sơ Hà nói như thế này: cũng không có gì đáng nói, chỉ là đánh gục mấy người mà thôi, sẽ không còn người tranh với ta.

Hai người cùng nhau xuống xe ngựa, được đón đi vào.

Vào đại sảnh, Chân Diệu phát hiện Vĩnh Vương phi không tới, sau khi hàn huyên với người quen biết, lại ngồi xuống ở chỗ góc với Huyện chủ Trọng Hỷ.

Huyện chủ Trọng Hỷ nhàn nhạt nhìn lướt qua, nhẹ giọng nói: “Công chúa Phương Nhu cũng tới đây.”

Chân Diệu vô ý thức cau mày.

Công chúa Phương Nhu đang thời điểm phong nhã hào hoa, đã trưởng thành thiếu nữ dung mạo xuất chúng, loáng thoáng có tin đồn, Chiêu Phong Đế muốn gả nàng cho Thám Hoa lang Tưởng Thần, dĩ nhiên đối với điều này, cũng không có ý kiến bên ngoài, may là như thế, cũng đủ làm lòng người khó chịu rồi.

“Biểu tỷ, sao ngươi  trốn ở chỗ này?” Công chúa Phương Nhu đi tới, quét Chân Diệu một cái, hừ lạnh một tiếng.

” Vốn ngồi ở chỗ này.” Huyện chủ Trọng Hỷ thản nhiên nói.

“Ôi chao, ngồi ở chỗ này quá xa rồi, Thập Tam Vương tẩu mời được Quân công tử gảy đàn đó, đợi lát nữa nghe không rõ ràng.”

“Công chúa biết, ta chỉ thích đánh cờ, có nghe đàn hay không không quan trọng.”

“Tùy biểu tỷ vậy.” Công chúa Phương Nhu bị không nể mặt, dậm chân một cái đi luôn, trước khi đi lại lườm Chân Diệu một cái.

Hai người không để bụng, tiếp tục tán gẫu.

Bữa tiệc qua nửa, Chân Diệu lấy cớ đi tịnh phòng, lấy son phấn đã chuẩn bị trước ra, bôi mặt tái nhợt, dùng gương lưu ly lớn cỡ bàn tay quan sát một lúc lâu, xác nhận thỏa đáng mới đi ra ngoài, nhận lỗi với An Quận Vương phi: “Có lẽ  trên đường trúng gió, có chút không thoải mái, nên về phủ trước.”

An Quận Vương phi thấy bộ dáng này của nàng, không tiện giữ lại nữa, nói: “Ta phái một vài người đưa ngươi.”

“Không cần, ta đưa Giai Minh là được.” Huyện chủ Trọng Hỷ nói.

Hai người ra khỏi sảnh tiệc, lúc đi qua vườn, đối diện gặp được Quân Hạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện