La Thiên Trình nhìn đầu ngón tay đang dính máu mũi của mình, tức giận đến run cả tay.
Nàng làm sao dám.
Bàn tay dính máu đưa về phía màn kiệu, lại tức giận thu tay lại.
Hắn cũng không muốn lại bị người vây xem.
Còn có bộ dạng chảy máu mũi của hắn mà bị nữ nhân này nhìn thấy, nhất định sẽ cười nhạo hắn.
La Thiên Trình hít sâu một cái nhịn xuống, lau mũi, đẩy nhanh tốc độ.
Chân Diệu ăn bánh cảm thấy mỹ mãn, cầm khăn lau một chút miệng, căn bản không có hứng thú quan tâm đến người nọ đang ở phía ngoài như thế nào, thân thể điều chỉnh một chút, ngủ thẳng một đường đến phủ Kiến An Bá.
Phủ Kiến An Bá vẫn bị bao phủ bởi bầu không khí lo sợ bất an, cỗ kiệu vừa đến, thì gã sai vặt đã nhanh nhẹn chạy vào báo tin.
Chân Diệu nhấc chân váy, mới từ trong kiệu đi ra ngoài, chỉ thấy La Thiên Trình chợt xoay người, khẽ quát một tiếng “Đi!”
Từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại, cưỡi ngựa đi.
Nhìn cỗ kiệu bị tụt lại khá xa, còn có một ít bụi đất trên đường, Chân Diệu dụi dụi con mắt.
Nguy rồi, vị hôn phu của nàng bệnh xà tinh lại nghiêm trọng hơn rồi.
Người nào lại thả hắn ra? Lo lắng, lo lắng, Chân Diệu từ cửa hông tiến vào. Lão phu nhân dẫn theo mọi người ra đón, nhìn thấy Chân Diệu run rẩy cả mình, tiếng lên mấy bước, cầm lấy tay của nàng nói: “Tứ nha đầu, đây là sao?”
Sắc mặt Lão phu nhân xám ngoét, đôi môi run rẩy nói: “Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ cháu bị hoàng gia trách tội…”
Sắc mặt của Nhị phu nhân Lý thị còn khó coi hơn Lão phu nhân, vung khăn đang muốn tru lên, bị Đại phu nhân Tưởng thị hung hăng kéo một cái.
“Đại tẩu, tẩu kéo ta làm gì?”
Tưởng thị cũng không để ý đến bà ta, đỡ lấy Lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, Diệu nha đầu một đường mệt mỏi trở lại, có chuyện gì trở về phòng rồi hãy nói.”
Nếu Chân Diệu thật chọc họa, cũng không thể ở chỗ này náo ra.
Những hạ nhân kia nghe thấy một chút gió thổi mưa rơi, trong lòng sẽ nổi lên sợ hãi sẽ gây ra rắc rối sai lầm.
Ai da, Bá phủ ba phòng, nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh (ý là ba phòng trong bá phủ là họa hay phú quý thì đều gắn liền với nhau),thiên uy tức giận thì ai cũng không ngăn được.
Tưởng phu nhân thở dài, trên mặt cũng không thể hiện gì, chẳng qua thật sâu nhìn Chân Diệu một cái.
Ôn thị lại không nghĩ đến những chuyện này.
Sao con gái của nàng lại gây họa được, nhìn bộ dạng này là bị người bắt nạt mới đúng.
“Diệu nhi.” Ôn thị ôm lấy Chân Diệu, vẻ mặt lo lắng.
“Nương, nữ nhi không có chuyện gì. Đại bá mẫu nói đúng, có chuyện gì chúng ta vào nhà nói sau.”
Mọi người mới vào Ninh Thọ Đường, Lý thị gây khó dễ trước tiên “Ai ui, Diệu nha đầu, cháu nói xem trước đây cháu gây rối, làm cho Bá phủ phải xấu hổ, nhưng cháu lại có thể gả vào nhà tốt, coi như là chuyện tốt. Nhưng đối với bọn muội muội của cháu lại bị chút ảnh hưởng, ta đây làm Bá mẫu cũng chỉ có thay cháu cao hứng phần nào. Nhưng lần này cháu tiến cung một chuyến, gây họa, đây chính là chuyện xét nhà diệt tộc! Ông trời của ta a, ngươi đây không phải là, không phải là gieo họa cho toàn bộ già trẻ trong phủ hơn một trăm nhân khẩu sao?”
“Nhị tẩu nói cái gì, rốt cục Diệu nhi đã chọc ra họa gì chứ?” Nghe Lý thị nói Chân Diệu như vậy, Ôn thị giận không nhịn được nói.
Lão phu nhân nâng quải trượng nặng nề gõ xuống mặt đất một cái, nói: “Được rồi, hai người các con đừng cãi nhau nữa, Tứ nha đầu cháu nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Tổ mẫu, thật là không có chuyện gì đâu, Hoàng thượng chỉ nhìn cháu tỉa một đóa hoa hồng từ quả đào thôi, rồi cho cháu về phủ.”
Lão phu nhân có chút không tin, nhìn bộ dạng Chân Diệu cả người mô hôi bụi bặm, sao lại không giống như không có chuyện gì a, không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì làm bộ dạng cháu lại như thế này ?”
Chẳng nhẽ bị Quý nhân nào đó trách phạt rồi, cô nương da mặt mỏng gặp chuyện khó nói?
“Xuất cung, không cẩn thận bị ngã một cái.”
Mọi người…
“Chính là, không có chuyện gì?” Lão phu nhân thở gấp nói.
Chân Diệu nghĩ lại, nhớ ra nói: “Hoàng thượng nói, muốn chọn thư đồng cho công chúa Phương Nhu.”
“Cái gì, công chúa Phương Nhu muốn chọn thư đồng?” Lý thị hét chói tai một cái.
Danh môn quý tộc nào cũng biết, thư đồng của công chúa phải từ tám đến mười hai tuổi, nàng có một đôi nữ nhi song sinh nằm trong tuổi tuyển chọn.
Ánh mắt Lý thị nóng bỏng nhìn Chân Diệu, trong lòng đã nhanh bay lên.
Lão phu nhân biết Chân Diệu quả thật không chọc họa, an tâm, về chuyện công chúa chọn thư đồng, hứng thú cũng không lớn.
Phủ Kiến An Bá ở trong danh môn quý tộc nhưng chỉ là trung đẳng, thư đồng tổng cộng bốn người, như vậy sẽ là từ danh môn quý tộc tuyển hai người, từ nhà trọng thần liêm khiết tuyển hai người.
Làm thế nào cũng sẽ không đến lượt cô nương của Kiến An Bá phủ.
“Như vậy là tốt rồi, Tứ nha đầu, cháu bôn ba hơn nửa ngày cũng mệt rồi, trước tiên hãy trở về nghỉ ngơi một chút đi. Đúng rồi, lúc trước La thế tử sai người đưa ngân phiếu tới, nói là công chúa Phương Nhu đưa tiền mua xảo quả hoa qua kia, ta đã sai người đưa đến Trầm Hương Uyển, nha đầu Tử Tô đã thu lại cho cháu rồi.” Lão phu nhân chậm rãi nói.
Tử Tô lặng lẽ đứng sau các chủ tử nhìn Chân Diệu khẽ gật đầu.
Trên mặt Lý thị tỏ ra ghen ghét.
Đây chính là một ngàn lượng bạc!
Bá phủ tổ chức hôn sự cho các cô nương, cũng chỉ nằm trong con số này thôi.
Nha đầu chết tiệt này, thỉnh thoảng gây họa, làm cho người ta lo lắng hãi hùng theo, thế nhưng chính mình lại một khoản, một khoản bạc bỏ vào túi.
Cũng không biết hiếu kính các trưởng bối một chút.
Lý thị càng nghĩ càng thấy trong lòng thấy chua xót, không nhịn được liếc nhìn Chân Diệu một cái.
Nhận được sự khinh thường của Lý thị , Chân Diệu không khỏi mở cờ trong bụng.
Khóe miệng Tử Tô giật một chút, cô nương nhà nàng bị làm sao, nhận được sự coi thường của người khác lại tỏ ra vui mừng.
“Các con đi theo lo lắng nửa ngày, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi, đều lui ra đi.” Lão phu nhân phất tay một cái.
Thấy Chân Diệu vẫn không động, liền hỏi “Tứ nha đầu, còn có chuyện gì nữa sao?”
“Cũng không phải là đại sự gì cả, Hoàng thượng có phân phó muốn cháu gái sau này cứ mười ngày thì tiến cung một lần, đi theo công chúa Phương Nhu.”
“Cái gì, Hoàng thượng chọn cháu làm thư đồng?” Tiếng của Lý thị phát ra thật cao, nhìn về phía Chân Diệu với sắc mặt bất thiện.
Đại Chu còn chưa có tiền lệ một nhà tuyển hai thư đồng cho công chúa.
Nàng ta chiếm mất danh sách của Băng nhi, Ngọc nhi?
Đúng là tai vạ!
Những người khác cũng sợ ngây người nhìn Chân Diệu.
Sắc mặt Chân Diệu nhàn nhạt nói: “Nhị bá nương nói đùa, cháu gái đã mười bốn tuổi sao đủ tư cách làm thư đồng, chẳng qua cứ mười ngày vào cung một lần theo hầu công chúa thôi.”
Nghe nói như thế, ánh mắt sáng không ít người lên.
Lão phu nhân kéo tay Chân Diệu lại nói: “Tốt, tốt, Diệu nha đầu, tổ mẫu vẫn biết cháu là đứa hiểu chuyện. Công chúa Phương Nhu nay là nữ nhi được Hoàng thượng sủng ái nhất, cháu chỉ cần theo hầu công chúa cho tốt, ngày sau sẽ có vô vàn chỗ tốt.”
Tưởng thị cũng cười nói, nói: “Diệu nha đầu, công chúa còn nhỏ, ngày sau cháu tiến cung, sợ rằng có những lúc sẽ phải chịu ủy khuất, đến lúc đó ngàn vạn lần không nên đối địch với công chúa, phải nhẫn nhịn một năm hay lâu hơn cũng phải nhịn. Tương lai cháu đến Trấn Quốc Công phủ, có tầng thân phận, này thắt lưng cũng có thể thẳng được.”
Lý thị không nói gì, nhưng trong lòng đang bắt đầu suy tính.
Diệu nha đầu được Hoàng thượng coi trọng, vậy có thể hay không tại thời điểm chọn thư đồng giúp Băng nhi, Ngọc nhi ra chút lực…
Tất cả người trong phòng tâm tình đều tốt lên, chỉ có sắc mặt Ôn thị là lạnh nhạt.
Chờ ra khỏi Ninh Thọ Đường, Ôn thị nhìn Tử Tô một cái, mới lôi kéo Chân Diệu thấp giọng nói: “Diệu nhi, mẹ không cầu con được công chúa coi trọng, chỉ cần con đừng chọc công chúa để công chúa làm khó dễ con là tốt rồi. Liền chịu đựng một năm đi, đến lúc con lấy chồng là tốt rồi.”
Đây cũng là chỗ khác nhau giữa mẫu thân với người khác.
Chân Diệu cúi đầu dạ một tiếng, chân tâm thật ý nói: “Mẹ, nữ nhi biết rồi, mẹ yên tâm.”
Từ biệt Ôn thị, Chân Diệu mang theo Tử Tô đi về Trầm Hương Uyển.
Chủ tớ hai người một đường không nói chuyện, rất nhanh đã đến Trầm Hương Uyển, Tử Tô không nhịn được hỏi : “Cô nương, mới vừa rồi Nhị phu nhân nhìn người như vậy, làm sao người lại vui vẻ ra mặt như thế?”
Chân Diệu ngây ngốc nói: “Nhị bá nương càng bực bội, ta nghĩ ngân phiếu càng nhiều đi.”
Tử Tô…