“Bệnh gì chứ? Rõ ràng không muốn tiến cung bồi ta!” Công chúa Phương Nhu giận ném bút lên bàn ngọc xanh.

“Công chúa nói là Tứ cô nương phủ Kiến An Bá?” Tiểu nương tử nói chuyện cùng lắm chỉ mười mấy tuổi, là Ngũ cô nương Dương Liên xuất từ phủ Vĩnh Gia Hầu.

“Ừ.” Công chúa Phương Nhu kiêu căng đáp một tiếng.

Dương Liên đang ở độ tuổi nhanh mồm nhanh miệng, nhướng mày nói: “Ta từng nghe Nhị tỷ nói qua, vị Chân Tứ cô nương này cũng không có gì tốt.”

“Hử? Không tốt thế nào?” Nghe Dương Liên nói như vậy, Công chúa Phương Nhu nổi hứng.

Dương Liên chớp chớp mắt: “Công chúa biết Hội ngắm hoa Chiêu Vân Trường công chúa tổ chức ở Lê Viên mùa xuân này chứ? Lúc ấy Nhị tỷ tỷ ta cũng có đi.”

Người Dương Liên nói đến là tỷ tỷ ruột cùng một mẹ với nàng – Dương Thanh.

Thủ đoạn rơi xuống nước lúc ấy của Chân Diệu đã thành công trói được Thế tử Trấn Quốc Công, trong kinh không biết bao nhiêu Tiểu nương tử khuê phòng vỡ mộng, những người có mặt nhìn tận mắt lúc ấy lại càng bực bội, có thể có ấn tượng tốt với Chân Diệu mới là lạ đấy.

“Chuyện này à, ta nghe nói lâu rồi.” Công chúa Phương Nhu không nghe thấy tin tức gì mới lạ, thần sắc thản nhiên nói.

“Công chúa, người như vậy, sao ngài có thể thích mà bảo nàng ta tiến cung chứ?” Một tiểu nương tử mặc quần áo đỏ thẫm mở miệng.

Dáng người nàng cao gầy, nhìn bộ dáng khoảng chừng đã mười bốn mười lăm tuổi, nhưng thực ra mới chỉ mười hai tuổi, nàng mang họ kép Âu Dương, khuê danh một chữ Đào.

Âu Dương Đào xuất thân nhà tướng, bản thân cũng biết mấy chiêu công phu, ghét nhất là những quý nữ lắm thủ đoạn như thế.

Thái độ của Công chúa Phương Nhu với Âu Dương Đào ngược lại không tệ, nháy nháy mắt nói: “Âu Dương, không phải chỉ có thích mới thường xuyên triệu tiến cung nha.”

Âu Dương Đào ngẩn ra.

Nàng cũng không phải không hiểu ý Công chúa Phương Nhu, mà chỉ là ngạc nhiên Công chúa Phương Nhu còn nhỏ tuổi mà lại học được những thứ cong cong quẹo quẹo này, ngạc nhiên và đồng thời trong lòng cũng bắt đầu phiền chán.

Nhưng dù sao đối phương cũng là công chúa tôn quý, mặc dù nàng thẳng thắn nhưng cũng không ngốc, đương nhiên không thể biểu hiện sự bất mãn của mình, chỉ phải giữ nguyên bộ dạng ngớ người.

Dương Liên lại cười lên khanh khách: “Công chúa thật là thông minh.”

Công chúa Phương Nhu cuối cùng cũng miễn cưỡng cười cười.

“Ta nghe nói xảo quả hoa qua Chân Tứ cô nương làm vào hội Thất Tịch được Tế Tửu phu nhân Quốc Tử Giám bình luận tuyệt phẩm. Người có thể học được một loại tài nghệ tới đỉnh cao như vậy, có lẽ sẽ không kém chỗ nào đâu?” Người mở miệng chính là một tiểu nương tử áo vàng vẫn luôn im lặng.

Nàng là Nhị cô nương xuất thân từ Tam phòng phủ Trấn Quốc Công – La Tri Tuệ, chính là đường muội của La Thiên Trình, từ nhỏ đã si mê vẽ tranh.

Dương Liên bèn cười nói: “Ơ, ta nhớ ra rồi, La Tri Tuệ, Chân Tứ cô nương kia chẳng phải chính là đường tẩu tương lai của ngươi ư? Khó trách ngươi lại nói chuyện thay nàng.”

Người si mê một thứ nào đó, thì phần lớn có chút thiếu hụt về mặt quan hệ với mọi người.

La Tri Tuệ chính là người như thế, trước giờ nàng không thích mở miệng, nhưng không gì không dám nói, lập tức liếc xéo Dương Liên một cái rồi nói: “Chẳng phải thế à? Ai mà ngờ Chân Tứ cô nương lại trở thành đường tẩu tương lai của ta đâu nhỉ.”

Lời này ý nói là, các ngươi không thích Chân Diệu thì thế nào? Bao nhiêu tiểu nương tử trong kinh thành muốn gả cho vị đường huynh khí chất thanh tuyệt, phong độ nhẹ nhàng kia của nàng, thế nhưng đều bị người các ngươi chướng mắt nhanh chân đến trước nha.

“Này, ý ngươi là gì?” Dương Liên có chút thẹn quá thành giận.

Tuổi nàng còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện tình cảm nam nữ cho lắm, nhưng tỷ muội ngẫu nhiên tâm sự với nhau, nàng cũng ít nhiều hiểu được tâm tư Nhị tỷ của nàng.

Vừa nghe La Tri Tuệ nói như thế, lập tức có phần tức giận.

La Tri Tuệ lại trở về bộ dáng im thin thít, thu hồi ánh mắt ngồi nghiêm chỉnh.

“Công chúa ——” Dương Liên vô cùng tức giận, muốn tìm Công chúa Phương Nhu thay nàng dạy dỗ La Tri Tuệ một chút.

Hừ, đúng là đủ ngu ngốc, rõ ràng Công chúa không thích Chân Tứ, ngươi còn nói chuyện giúp nàng, để xem ai bị mất mặt.

Dương Liên nhếch miệng liếc nhìn La Tri Tuệ một cái.

“Được rồi, gọi các ngươi đến làm thư đồng cho ta, không phải để các ngươi bới móc tranh cãi đâu.” Công chúa Phương Nhu nói như vậy, nhưng lại nhìn Dương Liên.

Mặt Dương Liên lập tức đỏ lên nhưng cũng không dám tỏ ra bất mãn, chỉ đành cắn chặt môi, nuốt một bụng uất ức.

Nàng không nghĩ ra sao Công chúa lại đứng về phía La Tri Tuệ, không phải rõ ràng rất chán ghét Chân Diệu ư? Tiểu cô nương nghĩ không sai, nhưng đã quên tuy Chân Diệu là đường tẩu tương lai của La Tri Tuệ, nhưng La Thiên Trình vẫn là đường huynh ruột của nàng ấy.

La Thiên Trình đặc biệt có trọng lượng trong lòng Công chúa Phương Nhu, sao Công chúa Phương Nhu có thể khiến đường muội của hắn khó xử chứ?

Dĩ nhiên, điểm huyền diệu này bất luận bốn tiểu thư đồng có nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.

“Được rồi, hôm nay Bổn công chúa không thoải mái lắm, các ngươi giải tán trước đi.” Công chúa Phương Nhu đứng lên rời đi.

Bốn thư đồng đều xuất thân hiển quý, cũng không cần ở trong cung, nên vừa nghe công chúa nói như thế, tất cả đều tự rời đi.

Công chúa Phương Nhu chạy đến Ngọc Đường Cung – chỗ Tưởng Quý Phi khóc lóc kể lể vừa một trận, làm nũng nói: “Mẫu phi, con mặc kệ, con muốn Chân Tứ tiến cung bồi con!”

“Không phải nàng bị bệnh sao?” Tưởng Quý Phi cau mày, trong lòng càng bất mãn với Chân Diệu.

Không hiểu ra sao hôm qua tiến cung đã được Hoàng thượng ban thưởng, lại còn có một cuộn Băng tiêu bích la!

Nàng ta muốn làm gì đây? Dụ dỗ hoặc chủ sao?

Tưởng Quý Phi trong lòng vừa động.

Bà rất hiểu Chiêu Phong Đế, ngày thường Chiêu Phong Đế cần cù trong lúc xử lý chính vụ, nhưng ở phương diện nữ sắc thì không hề kiềm chế.

Đừng nói Chân Diệu đã đính hôn gì đó. Ha ha, thiên hạ này loạn nhất chính là hoàng thất, trước kia từng có chuyện thiên tử đương triều đoạt thê tử của đại thần, thậm chí có cả con dâu của mình, càng đừng nói đến chuyện chỉ mới đính hôn!

Mà một nữ tử có thể khiến Thiên tử làm ra loại chuyện tổn hại luân thường, một khi nàng ta tiến cung mà không sủng ái, vậy cũng không thể nói nổi!

Tưởng Quý Phi có cảm giác nguy cơ, lại có cái nhìn khác về chuyện Chân Diệu tiến cung bồi Công chúa Phương Nhu, nói: “Nếu đang yên đang lành mà nàng bị bệnh, thì rõ ràng nàng là người không có phúc được tiến cung. Mẫu phi thấy sau này chuyện nàng tiến cung cũng thôi đi. Người phúc mỏng như thế tiến cung cũng không may mắn gì.”

Công chúa Phương Nhu một lòng muốn chờ Chân Diệu tiến cung để nàng xả giận cho thỏa, đầu tiên bị chuyện chọn thư đồng làm trễ nãi, hiện tại còn nói bị bệnh, làm sao nàng nuốt nổi cơn tức này, bèn kéo ống tay áo Tưởng Quý Phi nói: “Mẫu phi, ngài cũng không nghĩ xem, hôm qua nàng còn tiến cung, sao hôm nay lại bệnh không dậy nổi? Rõ ràng là không để ngài và con vào mắt mà. Không được, con phải ép nàng ta tiến cung để nhìn xem rốt cuộc nàng ta có phải bệnh hay không!”

Nghe đến đó, Tưởng Quý Phi giật mình, nữ nhi nói không sai, nếu Chân Tứ kia vì tránh né Công chúa mà cáo ốm, như vậy ngược lại là một cơ hội tốt.

Hoàng thượng chắc chắn không thích loại nữ tử bất kính thiên gia, nói dối hết lần này hết lần khác như thế.

“Như vậy, truyền lời ta nói, Công chúa Phương Nhu rất muốn gặp Chân Tứ cô nương, nếu thân thể Chân Tứ cô nương khó chịu, thái ý trong cung có lẽ có thể chẩn trị càng tốt hơn.” Tưởng Quý Phi phân phó cung nhân đứng hầu một bên.

Phủ Kiến An Bá, lúc này không khí đã bị đè nén tới cực điểm.

Lão Bá gia bên kia còn chưa tỉnh, bên này Chân Diệu bỗng nhiên bệnh thành thế này, quả thực là họa vô đơn chí.

“Vương đại phu, ngài xem một chút đi. Rốt cuộc cháu gái của ta làm sao thế? Sao uống hai lần thuốc chẳng những không thấy khá hơn, mà ngược lại còn không ngừng đổ mồ hôi, cả người cũng sắp không xong rồi?”

Vương đại phu cau mày, trán đồ đầy mồ hôi lạnh: “Kỳ lạ, thân thể cô nương thiếu nhiều nước, rõ ràng sốt cao đột ngột, uống đúng thuốc rồi mà sao lạ không thấy khỏe hơn chứ?”

Loại đại phu trấn giữ y quán, thường xuyên ra vào những gia đình lớn xem bệnh như ông rất quý trọng danh tiếng. Nếu chữa chết người thì sau này còn ai dám mời?!

Vương đại phu vừa vội lại vừa hối hận, nhưng lần này xem bệnh vẫn không nhìn ra khác biệt chỗ nào, thở dài nói: “Lão phu nhân, bệnh này của cô nương, xin thứ cho lão phu không bất lực.”

Nói một phen khiến cả phòng tĩnh lặng, sau đó Ôn thị đau đớn khóc rống.

“Mẹ à, mẹ đừng khóc, Tứ muội, Tứ muội nhất định sẽ cát nhân thiên tướng thôi.” Chân Nghiên đỡ Ôn thị, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước.

Tưởng thị nói với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, theo con dâu thấy, trước tiên nên mời hết đại phu nổi danh trong kinh đến đây, Vương đại phu cũng ở lại rồi cùng nhau hội chẩn cho Diệu nha đầu, người thấy thế nào?”

“Được, được, con nhanh đi đi.” Mắt Lão phu nhân hơi đỏ lên.

Bà thực sự không thể ngờ chính mình có thể phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Vừa nghĩ tới đứa cháu gái nhỏ hôm qua còn nói nói cười cười muốn dùng Băng tiêu bích la may cho bà một bộ váy sam, hôm nay lại bị đại phu có tiếng trong kinh nói ông ấy không thể làm gì, Lão phu nhân đã cảm thấy trong ngực tưng tức.

Chẳng lẽ năm nay Tứ nha phạm Thái tuế a!

Nếu vượt qua được thời điểm gay go này, nhất định phải dẫn con bé đi chùa thắp hương bái Phật, xua đuổi khí xấu .

“Mẹ ơi, Tứ tỷ tỷ làm sao vậy ạ?” Hàm ca nhi nắm tay Tưởng thị, ngửa đầu hỏi.

Từ lúc Lão Bá gia bị khiêng về ngày hôm qua, trên tính đến Thế tử Kiến An Bá, dưới tính đến Hàm ca nhi, tất cả đều nghỉ làm nghỉ học ở trong phủ hầu hạ.

Hàm ca nhi còn nhỏ tuổi ngược lại không cần, ra vào đều đi theo Tưởng thị.

Tưởng thị miễn cưỡng cười cười: “Tứ tỷ tỷ con không sao đâu. Hàm ca nhi, mẹ còn có việc phải làm, con tự đi chơi một mình nhé.”

“Vâng ạ.” Hàm ca nhi nghe lời gật đầu.

Chờ tách khỏi Tưởng thị, Hàm ca nhi chạy thẳng đi tìm Tưởng Thần.

Tưởng Thần đang ngồi trước án tập viết, nói là tập viết, nhưng bút lông cầm trong tay thật lâu không đặt bút, bộ dạng rõ ràng đang không yên lòng.

Tứ biểu muội bị bệnh, nghe nói còn bệnh rất nặng!

Đáng tiếc, tuy hắn mang danh phận biểu ca, nói cho cùng vẫn là ngoại nam, lúc một cô nương gia bệnh nặng, nói thế nào đi nữa, hắn cũng không tiện qua thăm.

“Thần biểu ca, Thần biểu ca, đệ tới rồi.”

Nghe thấy tiếng Hàm ca nhi, Tưởng Thần lập tức gác bút lông lại trên bàn, đứng dậy vội vã đi tới: “Hàm ca nhi, Tứ tỷ tỷ đệ thế nào rồi?”

Tưởng Thần có chút xấu hổ, hắn chỉ dám nhờ Hàm ca nhi hỏi thăm một chút tình hình của biểu muội thôi.

“Thần biểu ca, đệ nghe Vương đại phu kia nói, nói ——”

“Nói gì?” Tưởng Thần có phần gấp gáp.

“Nói ông ấy bất lực!” Hàm ca nhi cuối cùng cũng nhớ đến từ này.

Ầm một tiếng, Tưởng Thần chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bàn tay túm lấy Hàm ca nhi lập tức lạnh băng.

“Thần biểu ca, ý của đại phu có phải là nói Tứ tỷ tỷ sắp chết rồi không?” Hàm ca nhi thấy sắc mặt Tưởng Thần đại biến, vành mắt cũng hơi đỏ lên.

Tuổi hắn tuy nhỏ, nhưng ít nhiều cũng hiểu được chút lí lẽ.

Nghe đến chữ “chết”, sắc mặt Tưởng Thần càng thêm khó coi.

“Mẹ nói phải tìm rất nhiều rất nhiều đại phu đến hội chẩn cho Tứ tỷ tỷ đấy. Thần biểu ca, huynh nói Tứ tỷ tỷ sẽ chết thật sao?”

Lời nói của Hàm ca nhi thiên chân vô tà lại tràn ngập lo lắng, giống như một sợi rơm cuối cùng, đè sập tiếng lòng không ngừng quặn đau của Tưởng Thần.

Người hắn hơi lung lay, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại ho ra một búng máu.

Hàm ca nhi lập tức sợ choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện