Ánh mắt Thái Hậu rơi lên người Chân Tứ, thấy quần áo nàng lỏng lẻo, cả người lộ ra vẻ vô cùng yếu ớt, tay còn đang nắm lấy cái đai lưng ẩm ướt nhăn nhúm, bà lại càng cảm thấy không thích.
“Ngươi chính là Chân Tứ phủ Kiến An Bá?”
“Chính là dân nữ ạ.”
“Không phải ngươi bị ốm sao, đang yên đang lành sao lại ra ngoài du hồ?”
Chân Diệu thở dài trong đáy lòng.
Nàng hoàn toàn gặp họa trời giáng nha, chỉ đi thông khí trong đình viện của Thái Phi, lại gặp phải Thái Tử Phi đang đến thăm hỏi, sau đó đã bị ép kéo tới ngự hoa viên.
Nghĩ tới đây trong lòng lại ảo não. Nàng quá sơ suất, thân phận mình thấp kém, không cách nào cự tuyệt lời mời của Thái Tử Phi, nếu thành thành thật thật ở trong phòng, có Thái Phi ở đấy cản giúp mình một chút, chắc hẳn Thái Tử Phi cũng sẽ không bác bỏ thể diện của Thái Phi.
Việc đã đến nước này, ảo não cũng vô dụng, Chân Diệu quy củ dập đầu, giọng nói êm dịu nhưng kiên định: “Là dân nữ suy nghĩ không chu toàn. Có điều Quận chúa Sơ Hà rơi xuống nước, có thể Công chúa quá hoảng loạn mà nhìn nhầm rồi ạ. Dân nữ tuyệt đối chưa từng lỡ tay đẩy Quận chúa Sơ Hà rơi xuống nước.”
“Cái gì, ý của ngươi là Bản Công chúa vu oan cho ngươi?”
Chân Diệu lộ vẻ tương đối trầm ổn, giọng nói bình tĩnh thong dong, lại khiến cho người ta nảy sinh cảm giác tin tưởng: “Dân nữ không có ý này, có lẽ Công chúa nhìn lầm rồi.”
Công chúa Phương Nhu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thái Tử Phi: “Hoàng tẩu, tẩu nói đi?”
Thái Tử Phi nhìn về phía Thái Hậu.
Thái Hậu đánh giá Chân Diệu, bỗng nói: “Chân Tứ cô nương là cháu gái ruột của Chân Thái Phi à?”
“Phải ạ” Chân Diệu quỳ thẳng người .
Thái Hậu cười cười: “Thảo nào lại có phần tinh thần trầm ổn này.”
Chân Diệu cúi đầu không nói.
“Thư Nhã, cháu nói đi, lúc ấy là Chân Tứ cô nương không cẩn thận đụng vào Sơ Hà?” Thái Hậu nhìn về phía Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi hành một lễ: “Thái Hậu, lúc ấy chuyện phát sinh quá đột ngột, cháu dâu ở đầu thuyền, các muội muội ở đuôi thuyền, cháu cũng không thấy rõ. Có điều đúng là ba người các muội ấy đứng cùng một chỗ .”
Lời này của Thái Tử Phi thật sự rất chặt chẽ, nhưng mơ hồ chỉ mũi nhọn về phía Chân Diệu.
Nếu Quận chúa Sơ Hà tỉnh lại còn nhớ rõ ràng, vậy nàng cũng không tính là nói bừa, còn nếu bản thân Quận chúa Sơ Hà cũng mơ hồ, thế thì ——
Công chúa Phương Nhu cười đắc ý.
Lập trường của Thái Tử Phi đã sớm nằm trong dự liệu của Chân Diệu.
Ảo não lúc đầu qua đi, nàng ngược lại vô cùng trấn định.
Bất kể như thế nào, Công chúa Phương Nhu cũng nói mình lỡ tay đẩy Quận chúa Sơ Hà xuống, kết quả tệ nhất là Thái Hậu cũng nhận định như vậy.
Công chúa Phương Nhu muốn mượn chuyện này khiến Thái Hậu không thích mình, nhưng thật ra đối với kẻ sau này sẽ rất ít khi vào cung như nàng mà nói, thì việc Thái Hậu có thích nàng hay không cũng không quan trọng như vị Công chúa này nghĩ.
Thân phận như Thái Hậu, không thích một cô nương trẻ tuổi lãnh đạm là đúng.
À, lãnh đạm thì lãnh đạm, nàng cũng sẽ không vào cung làm phi.
Chân Diệu an ủi bản thân mà nghĩ, sau đó tâm bình khí hòa giải thích với Thái Hậu: “Thái Hậu, lúc ấy mặc dù hoảng loạn, nhưng dân nữ có thể xác định mình chưa từng lỡ tay đụng phải Quận chúa Sơ Hà cũng là có nguyên do ạ.”
“A. Là nguyên do gì?”
“Dân nữ có thể gọi một cung nhân cùng tái diễn cho Thái Hậu xem.”
Thái Hậu gật đầu, một cung nữ chải búi tóc phi tiên bước ra, đứng cạnh Chân Diệu.
Chân Diệu đứng lên, một tay nắm lấy tay phải cung nữ, một tay khác đưa ra sau lưng nàng, bày ra bộ dáng bao quanh nàng, sau đó buông ra, rồi nói với Thái Hậu: “Thái Hậu người xem, lúc ấy Công chúa Phương Nhu không đứng vững, dân nữ giữ chặt Công chúa như thế, giữ cả hai tay, cho dù có hoảng loạn hơn nữa cũng không thể có thêm cánh tay thứ ba để đẩy Quận chúa Sơ Hà xuống nước .”
“Ngươi!” Công chúa Phương Nhu giận đến mức trợn to hai mắt.
Chính bản thân nàng đã nói lúc ấy Chân Diệu đi đỡ nàng, nhưng nàng lại có loại cảm giác ngột ngạt tự lấy đá nện xuống chân mình.
Vừa định nói Chân Diệu chỉ đưa một tay ra kéo nàng, thì đã nghe Chân Diệu nói tiếp: “Lúc ấy Thái Tử Phi ở đầu thuyền, có Công chúa và Quận chúa Sơ Hà chắn tầm mắt nên có thể không thấy rõ, nhưng Lục Hoàng tử từ bờ hồ lướt đến, hẳn là trông thấy rõ ràng . Nếu Thái Hậu cảm thấy dân nữ vì trốn tránh trách phạt mà nói dối, không ngại mời Lục Hoàng tử đến hỏi một câu.”
Nàng đang cược, cược một Hoàng tử khinh thường sa vào những việc xấu xa trong cung đình này.
Hắn chỉ cần nói ra những gì bản thân hắn nhìn thấy là đủ rồi.
“Ngươi cho rằng Lục hoàng huynh có che chở cho ngươi sao!” Công chúa Phương Nhu ngoài mạnh trong yếu hô.
Chân Diệu khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Công chúa Phương Nhu, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ngươi chỉ hươu bảo ngựa, ta sẽ ngoan ngoãn mà nhận đây.
Cho dù Lục Hoàng tử có thiên vị Công chúa, cũng không thể nào nói mình đẩy Quận chúa Sơ Hà xuống.
Bởi vì lúc hắn chạy tới , Quận chúa Sơ Hà đã rơi xuống nước rồi! Cục diện bất lợi nhất chính là Lục Hoàng tử cũng nói không thấy rõ như Thái Tử Phi.
“Hoàng tổ mẫu.” Lục Hoàng tử đã đổi một bộ áo trực chuyết bằng lụa mỏng màu chàm, người lộ ra vẻ phong độ nhẹ nhàng.
“Lục lang, tình hình lúc Sơ Hà rơi xuống nước như thế nào?”
Lục Hoàng tử cười mà không cười liếc Công chúa Phương Nhu và Chân Diệu một cái.
Công chúa Phương Nhu có chút khẩn trương, cắn môi nói: “Lục hoàng huynh, lúc ấy huynh cách xa, có thấy rõ rốt cuộc là Sơ Hà tỷ tự mình không đứng vững rơi xuống nước, hay là Chân Tứ không cẩn thận đụng phải tỷ ấy hay không? Lúc ấy quá sợ hãi nên Hoàng muội không chú ý.”
Lục Hoàng tử nhìn về phía Chân Diệu.
Chân Diệu hiểu mình cũng không có địa vị Công chúa, lúc này tùy tiện mở miệng, nói không chừng còn khiến Thái Hậu quát mắng, thế là bèn cúi đầu.
Lục Hoàng tử thu hồi tầm mắt, nói với Thái Hậu: “Hoàng tổ mẫu, Hoàng muội nói không sai, lúc ấy quả thật cháu cách khá xa, mà ban đầu cũng không chú ý đến động tĩnh bên kia. Lúc nghe được tiếng kêu cứu của Hoàng muội mới đi qua.”
Nói tới đây thì ngừng một chút, tiếp tục nói: “May mà vừa lúc có cung nhân chèo thuyền nhỏ tới, nếu không sợ rằng cháu phải kéo Sơ Hà bơi lên bờ mất.”
Nghe lời này, ánh mắt Thái Hậu siết lại .
Ngồi ở vị trí Thái Hậu này đâu có đơn giản .
Quận chúa Sơ Hà vừa rơi xuống nước thì đã có cung nhân nhanh chóng chèo thuyền nhỏ tới cứu, ngược lại giống như đã có chuẩn bị trước.
Một nữ nhi huân quý ở tạm trong nội cung nào có được năng lực này?!
Dù Lục Hoàng tử không nói gì rõ ràng, nhưng Thái Hậu đã có cái nhìn khác về chuyện này.
Mà Công chúa Phương Nhu căn bản không nghĩ nhiều như vậy, còn âm thầm cao hứng vì quả nhiên Lục Hoàng tử cũng không nói mấy thứ không nên nói, nhìn về phía hắn cười một cách sáng lạn.
Lục Hoàng tử cũng cười hòa nhã với nàng.
Thái Hậu đã có cái nhìn khác, nên cũng không muốn điều tra nghiên cứu sâu hơn, đúng lúc có cung nữ hồi bẩm: “Bẩm Thái Hậu, Quận chúa Sơ Hà tỉnh rồi ạ.”
“Nếu Sơ Hà không có chuyện gì, mà các cháu cũng đều không thấy rõ, thì chuyện này tới đây thôi.” Thái Hậu nói xong, xoay người muốn đi.
“Hoàng tổ mẫu ——” Công chúa Phương Nhu đi lại gần, uất ức nói.”Chuyện này cứ thế là xong, vậy không phải Sơ Hà tỷ chịu tội oan uổng sao?”
“Vậy ý của Phương Nhu là?” Thái Hậu bất động thanh sắc hỏi.
“Đương nhiên là phải thưởng phạt phân minh rồi.” Công chúa Phương Nhu lẽ thẳng khí hùng nói.
Thái Hậu trầm ngâm một chút, nói: “Thế thì các cháu cùng theo ai gia đến thăm Sơ Hà một chút, xem con bé nói thế nào.”
“Hoàng tổ mẫu.” Quận chúa Sơ Hà được bọc trong chăn gấm, chống nửa người ngồi dậy.
Thái Hậu nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Quận chúa Sơ Hà: “Ngốc quá, bây giờ nước lạnh, cháu nhiễm phong hàn thì phiền rồi.”
“Cháu đã uống canh gừng rồi ạ.”
“Hôm khác Hoàng tổ mẫu dẫn cháu đến Đại Phúc Tự bái Phật, đầu tiên là Phụ vương của cháu gặp chuyện kia, cháu đi theo cũng bị kinh sợ, giờ lại bị rơi xuống nước.”
“Hoàng tổ mẫu, cháu nghe nói chuyện ở thôn trang Minh Hinh, Chân Tứ có mặt ở đó. Hôm nay Sơ Hà tỷ rơi xuống nước, nàng cũng ở đây. Ngược lại thật trùng hợp.” Công chúa Phương Nhu dường như vô ý mà nhắc tới.
Nàng nhớ rất rõ, vào đêm thất tịch Quận chúa Sơ Hà rất phản cảm với Chân Diệu.
Chuyện hôm nay, nói không chừng Sơ Hà tỷ còn phải cảm ơn nàng.
Thái Hậu nhíu nhíu mày, nhàn nhạt quét Chân Diệu một cái.
Thầm nghĩ mặc dù tiểu nha đầu này có vài phần rất giống Chân Thái Phi, nhưng không biết tại sao rốt cuộc tính tình lại kém hơn rất nhiều.
Chân Thái Phi rất dễ dàng tránh được thị phi.
Chân Diệu rũ mắt, thầm bĩu môi.
Công chúa Phương Nhu trải qua chuyện Tưởng Quý Phi giáng vị, trong chớp mắt lòng dạ hiểm độc hơn rồi a. Đào hầm thật đúng chỗ.
Khó trách người ta nói Hoàng cung là một thùng thuốc nhuộm lớn mà.
Đối với người có thân phận, độ tuổi như Thái Hậu này mà nói, chỉ sợ rằng phiền chán nhất là tiểu cô nương suốt ngày dính dáng tới thị phi, bất luận có phải là ngươi sai hay không.
Nghe Công chúa Phương Nhu nhắc tới chuyện thôn trang Minh Hinh, còn nhắc tới Chân Diệu. Môi Quận chúa Sơ Hà giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì.
“Sơ Hà tỷ, tỷ còn nhớ lúc ấy sao lại rơi xuống nước không?” Công chúa Phương Nhu nói xong quét qua Chân Diệu một cái, “Khi đó hoang mang rối loạn, hình như muội thấy Chân Tứ không cẩn thận đụng phải tỷ.”
Quận chúa Sơ Hà chớp chớp mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút nói: “À, hình như có người đụng ta một cái. Có điều lúc đó ta thấy rõ ràng hai tay Chân Tứ đều vịn lấy muội, giữa ta và nàng còn có muội cách ở giữa. A, lúc đó đụng phải ta có thể là Phương Nhu muội nha!”
“Cái gì!” Công chúa Phương Nhu quả thực không thể tin vào tai mình.
Nàng nghĩ Quận chúa Sơ Hà sẽ mượn cơ hội này làm Chân Diệu mất mặt, tệ nhất cũng sẽ nói không thấy rõ như Thái Tử Phi.
Nhưng nàng… nàng ấy lại còn nói là mình đụng!
Mấu chốt là, nàng căn bản không có đụng!
Công chúa Phương Nhu cảm thấy vô cùng uất ức thốt lên: “Sao thế được, lúc ấy hai tay Chân Tứ ôm lấy muội, hai tay muội cũng không thể nhúc nhích mà!”
Lời này vừa dứt, trong phòng trở nên tĩnh lặng.
Công chúa Phương Nhu đột nhiên kịp phản ứng, cắn môi nhìn về phía Thái Hậu.
Quận chúa Sơ Hà xoa xoa trán nói: “Lúc ấy quá hoảng loạn, con thuyền lại quá lắc lư, thật sự ta không chú ý nhiều lắm, có thể là do bản thân không cẩn thận nên ngã. Phương Nhu, muội đừng giận ta nha.”
Công chúa Phương Nhu âm thầm hít vào một hơi, cố kéo khóe miệng cười cười: “Sao lại thế được chứ, lúc ấy đúng là quá kinh hoảng, muội cũng không thấy rõ, còn tưởng rằng Chân Tứ không cẩn thận đụng tỷ, thì ra cũng là hiểu lầm.”
“Đúng nha, cũng may nhờ Chân Tứ đỡ muội muội, nếu không Lục hoàng huynh tới cứu người, sợ rằng phải khó xử xem nên cứu ai trước rồi.” Quận chúa Sơ Hà rất tự nhiên nói.
Rốt cuộc Thái Hậu mở miệng: “Mấy đứa nha đầu các cháu thật là ẩu tả, du hồ cũng gây rắc rối. Phương Nhu, xem ra cháu phải cảm ơn Chân Tứ cô nương nhiều đấy.”
Công chúa Phương Nhu tức muốn bùng nổ rồi. Nhưng thấy bộ dáng thản nhiên của Quận chúa Sơ Hà cũng không giống cố ý gây ra.
Hơn nữa, nàng ấy không có lý do gì để giúp Chân Diệu a!
Công chúa Phương Nhu trăm mối không cách giải, lại buồn bực gần chết nói cảm ơn với Chân Diệu.
“Không dám nhận. Công chúa và Quận chúa không sao là tốt rồi.” Chân Diệu khắc chế xúc động muốn cười của bản thân.
Thì ra là Quận chúa thật yêu mến nàng nha. . . . . .
“Bẩm Thái Hậu, Chân Thái Phi đã tới.”