(*) huyết lệ sử: ý chỉ quá khứ đau đớn

Chân Diệu vừa về phủ đã đến Ninh Thọ Đường thỉnh an Lão phu nhân.

“Thưa Tổ mẫu, cháu về rồi ạ.” Chân Diệu quỳ phục dưới đất dập đầu một cái.

Canh giờ này, các phòng đã thỉnh an xong và về, Lão phu nhân đang ngồi xếp bằng trên giường La Hán dùng điểm tâm.

Đại nha hoàn Bạch Thược đứng dưới tay, chia thức ăn cho Lão phu nhân.

Thấy Chân Diệu vừa vào cửa đã quỳ xuống, Lão phu nhân vội nói: “Bạch Thược, nhanh đi đỡ Tứ cô nương dậy.”

Bàn tay hơi lành lạnh kéo nàng: “Tứ cô nương, nhanh dậy đi ạ.”

Chân Diệu thuận thế đứng lên, ánh mắt rơi trên mặt Bạch Thược.

Trên mặt Bạch Thược bị mảnh sứ vỡ cắt không ít vết, phần lớn đã mờ, chỉ có một vết từ khóe mắt kéo đến tóc mai, nhìn thấy mà vẫn giật mình như trước.

Chạm đến ánh mắt Chân Diệu, Bạch Thược dời mắt.

Nhìn gương mặt như hoa như ngọc kia lại có tỳ vết, thiếu nữ vốn hoạt bát cũng đổi tính, tâm tình tốt khi Chân Diệu trở về phủ đã bị phai nhạt một chút.

Nàng thầm thở dài, rồi mới ngồi phía dưới tay Lão phu nhân.

Lão phu nhân để đũa xuống, cẩn thận đánh giá Chân Diệu, vẻ mặt vui mừng gật đầu: “Cũng béo lên chút rồi.”

Chân Diệu lập tức liền nghĩ đến câu “Con nghé” kia của Thái Phi, khóe miệng lại co rút.

Lão phu nhân đưa tay kéo tay nàng, lộ ra nụ cười: “Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, thân thể nhanh hồi phục, bây giờ nghĩ đến hai ngày cháu bị bệnh trước đây ta vẫn còn sợ hết hồn hết vía.”

“Đã khiến tổ mẫu lo lắng rồi ạ.”

Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng: “Cháu về sớm như vậy, còn chưa ăn cơm nhỉ? Cháu tranh thủ thời gian ăn chút gì đi, rồi đi thỉnh an mẹ cháu. Mấy ngày cháu ở trong cung, nàng nhớ cháu lắm đấy.”

“Vâng ạ.” Chân Diệu nhìn cái bàn nhỏ trên giường, đưa tay chộp về phía cái bánh bao thịt.

Lão phu nhân đánh vào tay nàng một cái: “Thân thể cháu vừa khỏe, ăn đồ đầy đầu mỡ như vậy sao chịu được. Đây, cháo gạo trắng này mùi vị cũng không tệ lắm, trứng gà cũng rán vừa lửa.”

Chân Diệu ngượng ngùng rút tay về, tội nghiệp mà ăn cháo trắng.

Nàng thật muốn ăn thịt a!

Lão phu nhân hoàn toàn không nhìn đôi mắt biết nói kia của Chân Diệu, vừa cắn một cái bánh bao thịt vừa hỏi: “Cháu ở chỗ Thái Phi có quen không?”

Chân Diệu gật đầu lia lịa: “Thái Phi tốt lắm ạ, nói rất nhiều đạo lý với cháu.”

“A, vậy thì tốt.” Lão phu nhân sâu xa nhìn Chân Diệu một cái.

Chân Diệu cứ cảm thấy ánh mắt kia của Lão phu nhân có thâm ý vô cùng.

Tổ mẫu à. Rốt cuộc vẻ đồng tình sâu dưới đáy mắt người là sao thế? Lão phu nhân lại cắn một miếng bánh bao, một chút nước canh trong bánh bao chảy ra, bà vội lấy khăn hứng, đợi khi ăn xong lại nói: “Thái Phi là người phong nhã hiếm có, cháu cũng không cần học nhiều, chỉ học một phần rưỡi thôi là ta yên tâm rồi.”

Chân Diệu cảm thấy lúc Lão phu nhân nói câu “Cháu cũng không cần học nhiều ” đặc biệt nhấn mạnh, nàng không khỏi ho khan.

Tổ mẫu, người nhất định phải châm chọc cháu sao?

Cuối cùng Chân Diệu đã hiểu, Thái Phi yêu thích phương diện nào đó thì dường như Lão phu nhân lại chẳng tán thưởng.

Có điều nghe nói quan hệ cô tẩu hai người cũng không tệ lắm.

Lão phu nhân Kiến An Bá và Thái Phi là hai loại nữ nhân khác biệt, một phong nhã thoát tục, sống tịch mịch xinh đẹp, một cơ trí thực tế, sống có tư có vị, ngọt cũng được mà đắng cũng được. Hai người họ đều đã tìm được mảnh đất thích hợp nhất với chính mình.

Chân Diệu nghĩ, thật ra nàng thích hợp nhất là sinh ra ở gia đình phú hộ nhỏ, tương lai gả cho tiểu địa chủ, nữ nhân ở hậu viện trừ mẹ chồng, tốt nhất nên chỉ có nàng, sống cuộc sống gia đình muốn ăn đùi gà thì ăn đùi gà, muốn ăn bánh bao thì ăn bánh bao.

A phi, đắc ý không chết được ngươi. Ngươi nghĩ xem ai chẳng muốn chuyện đó hả.

Phỉ nhổ mình xong, Chân Diệu thu hồi vẻ mặt cười ngây ngô.

Lão phu nhân thấy thế thì cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tứ nha đầu, mấy ngày nay Thái Phi không dẫn cháu đi làm gì chứ?”

Lão phu nhân chìm vào hồi ức.

Khi đó bà vừa gả tới đây. Cô em chồng xinh đẹp tuyệt luân, tính tình tuy có chút quá chú trọng, thế những cũng chẳng có gì lạ với cô con gái chưa chồng được chiều chuộng trong gia đình, thường ngày cũng không nhiều chuyện, người làm chị dâu như bà vẫn rất thích.

Cho đến một lần đó, hai người không biết làm sao lại nói tới một chỗ, em chồng nói đến biện pháp bảo dưỡng da thịt trắng đẹp, bà mơ mơ hồ hồ đồng ý.

Kết quả dùng mật ong, vú trâu gộp lại với mấy thứ chất lỏng quái lạ hiếm hoi gì đó rồi trộn lên thành hồ rồi bôi lên cả người mấy canh giờ, sau khi tắm đến tận ngày hôm sau toàn thân còn bốc lên mùi vị ngọt ngào kì dị.

Sau đó… sau đó bà đi dạo trong vườn!

Lão phu nhân đến chết cũng không quên được tình cảnh bà và em gái chồng bị mấy chục con ong mật đuổi chạy trối chết ngày hôm đó.

Em gái chồng là con gái được nuông chiều thì thôi, còn bà lại là con dâu đấy!

Qua lâu lắm rồi, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng chạy thục mạng như điên kia đúng lúc bị bố chồng mẹ chồng trông thấy, thì bà đã cảm thấy không có cách nào sống nổi nữa!

Huyết lệ sử của Lão phu nhân dĩ nhiên không thể nào kể với cô cháu gái nhỏ được, bà chỉ lo lắng đứa cháu nhỏ vốn được tính là hợp ý bà ở với Thái Phi mấy ngày lại để lại chút di chứng gì đó!

“A, Thái Phi dẫn cháu đi ngắm hoa quỳnh ạ.” Chân Diệu nghĩ rồi nghĩ, Thái Phi ngoại trừ thích dạy dỗ người một chút, thì hình như cũng chỉ dẫn nàng đi làm một việc hơi khác người đó thôi. Tại sao bộ dạng Lão phu nhân lại như đang gặp phải đại địch vậy?

“Ngắm hoa quỳnh?” Lão phu nhân không thể không hoảng sợ.

Hoa quỳnh phải đến sau giờ hợi mới nở. Thái Phi thế mà lại thức khuya!

“Tổ mẫu, có phải Thái Phi làm chuyện gì khiến ngài kiêng kỵ không ạ?” Chân Diệu không nhịn được mà hỏi.

Lão phu nhân vội nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, khẩu thị tâm phi nói: “Nói gì thế?!. Cô tẩu chúng ta trước giờ đều hòa thuận, diện mạo Thái Phi lại hệt thần tiên, ta kiêng kỵ cái gì chứ? Ngược lại Tứ nha đầu cháu, sau này cần phải học tập Thái Phi một chút đấy.”

Chân Diệu cười gật đầu liên tục: “Dạ, cháu gái nhất định không học nhiều lắm đâu, chỉ học một phần rưỡi của Thái Phi là đủ rồi ạ.”

“Cháu đấy, nha đầu ba hoa này nha.” Lão phu nhân nở nụ cười.

“A, đúng rồi, Mợ hai của cháu dẫn theo nhi nữ(*)tới rồi, có một biểu huynh, một biểu tỷ, một biểu muội của cháu đấy. Cháu đến chỗ mẹ thỉnh an sớm chút đi, cũng phải đi bái kiến một cái nữa.”

(*) nhi nữ: chỉ con cái, cả nam và nữ

Chân Diệu có chút bất ngờ: “Phủ Hải Định ở phía xa Đông Vũ, mợ hai lại đến đây ạ? A, là vì hôn sự của Nhị tỷ tỷ sao?”

Lão phu nhân gật đầu, không nói chuyện này nữa.

Chân Diệu lại hỏi hình hình Lão Bá Gia, biết được Lão Bá Gia đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là ngày nào cũng cứ lẩm bẩm A Quý đoản mệnh.

Giọng điệu lúc Lão phu nhân nói lời này đặc biệt nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Chân Diệu vội vàng chuyển đề tài.

Hai bà cháu trò chuyện vui vẻ hòa thuận, chờ khi Chân Diệu ăn được lưng lửng, Lão phu nhân nhìn Bạch Thược một cái: “Bạch Thược, đi ngâm một ấm trà lài đến đây.”

Chờ Bạch Thược đi ra ngoài, mới nói: “Tứ nha đầu, cháu thấy Bạch Thược như thế nào?”

Chân Diệu cười nói: “Người tổ mẫu dạy dỗ đương nhiên tốt vô cùng rồi. Nói không xa, nhìn Tử Tô là biết. Bây giờ là trụ cột của Trầm Hương Uyển rồi đấy ạ.”

“Vậy tổ mẫu cũng đưa Bạch Thược cho cháu được không?”

Chân Diệu sửng sốt.

Lão phu nhân thở dài: “Cháu xem khuôn mặt của Bạch Thược đi, mặc dù dùng Tuyết Cơ cao trong cung ngự tứ, nhưng sợ rằng vết sẹo kia vẫn không mất hẳn được. Hai ngày trước nàng đã bày tỏ tâm ý với ta, muốn tự chải đầu.”

“Tự chải đầu?” Chân Diệu cả kinh trong lòng.

Bạch Thược hiện tại đang ở tuổi thanh xuân, nếu chung thân không lấy chồng thì thật đáng tiếc.

Ở thời đại này, một nữ nhân không lấy chồng nghĩa là không con, đến già mà không con sẽ rất thê lương.

Nha hoàn hầu hạ quý phu nhân như Bạch Thược nếu theo đúng chủ tử, mà lại là gia đình phú quý không dứt, vậy quang cảnh cuối đời cũng không đến nỗi, sợ là sợ theo sai người.

“Là chúng ta có lỗi với nha đầu Bạch Thược này. Nếu không phải nàng có ý muốn tự chải đầu, thì tổ mẫu cũng không nghĩ đưa nàng cho cháu đâu, đương nhiên ta sẽ gả nàng đi với tư cách như nửa cháu gái của ta, nhưng nàng muốn tự chải đầu, ta lại không nỡ. Tổ mẫu đến từng tuổi này cũng là người bước một chân xuống mồ rồi, còn nàng mới mười mấy tuổi, chờ sau khi ta trăm tuổi, ai có thể dung nạp nàng được? Tổ mẫu đưa nàng cho cháu, bất luận là đợi nàng từ từ gỡ bỏ khúc mắc cũng được mà tự chải đầu cũng được, tóm lại là các cháu ngang tuổi nhau, coi như là chốn trở về tốt với nàng.”

Chân Diệu ôm tay Lão phu nhân cọ cọ: “Tổ mẫu, ngài yên tâm, cháu gái sẽ đối xử tốt với Bạch Thược ạ.”

“Lão phu nhân, Tứ cô nương, mời uống trà.” Bạch Thược bưng bình trà đi vào, dâng trà lên.

Chân Diệu nhìn về phía nàng cười cười, uống mấy ngụm trà rồi mới đứng dậy: “Bạch Thược tỷ tỷ, bao quần áo này phiền tỷ giúp ta để ở Bích Sa Thụ nhé.”

Lão phu nhân cho là bên trong chỉ có chút ít quần áo thay giặt, cũng không hỏi nhiều.

Chân Diệu dẫn theo A Loan và Thanh Cáp cùng đi về phía Hòa Phong Uyển.

Vì Chân Diệu trở về nên trên mặt hai nha hoàn đều mang sắc mặc vui mừng.

A Loan chỉ cười nhạt, còn Thanh Cáp lại mặt mày hớn hở nói: “Cô nương, chờ ngài trở về Ninh Thọ Đường, nô tỳ phải đến Trầm Hương Uyển một chuyến để nói cho các tỷ tỷ biết ngài đã về.”

A Loan cũng nói theo: “Cô nương, mấy ngày nay, Tử Tô tỷ tỷ các nàng quả thật rất nhớ mong người. Một ngày phái tiểu nha hoàn tới hỏi thăm ba lần đấy ạ.”

Chân Diệu mỉm cười gật đầu: “Dù các ngươi không nói, chờ ta trở về cũng phải đi Trầm Hương Uyển một chuyến, chỗ đó tốt xấu gì cũng là ổ của ta.”

Hai nha hoàn đều cười.

“Mẹ, Diệu Nhi về rồi đây.” Chưa bước vào cửa, Chân Diệu đã vui vẻ gọi.

Nha hoàn đúng ở cửa vén rèm, Chân Diệu bước nhanh vào, rồi không khỏi ngơ ngẩn.

Trong nhà trừ Ôn thị khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, còn có một phu nhân mặc áo màu mận chín, dưới tay là hai thiếu nữ mặc trang phục của cô nương đang ngồi.

Phu nhân mặc áo màu mận chín kia chính là mợ hai Tiêu thị của Chân Diệu, còn hai thiếu nữ nàng cũng có ấn tượng.

Gương mặt dài là Tam biểu tỷ Ôn Nhã Hàm, gương mặt quả đào kia là Tứ biểu muội Ôn Nhã Kỳ, một mười bảy, một mười ba tuổi.

Chân Diệu rất nhanh đã phản ứng lại, nhẹ nhàng thi lễ: “Mợ hai.”

Sau đó nhìn về phía hai thiếu nữ khẽ khom người: “Tam biểu tỷ, Tứ biểu muội.”

Ôn thị đã nhào tới ôm cổ Chân Diệu: “Con của ta, cuối cùng con đã về rồi.” Vừa nói lại không nhịn được mà lau nước mắt.

Thiếu nữ mặt dài kia kín đáo đánh giá Chân Diệu.

Vị biểu muội này, dường như không giống trong ấn tượng trước kia.

Những năm này, Ôn thị cũng về nhà mẹ đẻ mấy lần, nàng cũng không quên được ánh mắt Nhị biểu muội mỗi lần nhìn người sa cơ thất thế.

Thiếu nữ mặt quả đào cũng nhìn váy của Chân Diệu mà lộ ra ánh mắt hâm mộ, bị Ôn Nhã Hàm hung hăng trừng mắt liếc mới đầu cúi thấp xuống.

“Mẹ, mợ hai ——” thấy Ôn thị vô cùng kích động, Chân Diệu nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Ôn thị lúc này mới thu lại tâm tình, cầm khăn lau lau khóe mắt, xoay người cười áy náy nhìn Tiêu thị: “Nhị tẩu, thật ngại quá.”

Tiêu thị vội nói: “Nói gì thế, thấy Diệu nha đầu ta cũng không thể không kích động, huống chi người làm mẹ như muội. Diệu Nhi, mau tới đây, để mợ hai nhìn một chút xem.”

Nói xong tháo một chiếc vòng tay bằng vàng trên cổ tay ra đeo cho Chân Diệu: “Mợ hai không có gì tốt cả, cháu đeo cái này chơi vậy.”

Vòng tay vàng cũng rỗng ruột, Chân Diệu liếc mắt nhìn sợi tóc bạc trên thái dương Tiêu thị, ngầm thở dài.

Dường như cuộc sống nhà bà ngoại càng ngày càng khó khăn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện