“Tử Tô tỷ tỷ…..” Tước Nhi rón rén qua đây, cầm chiếc khăn trắng không có hoa văn gì: “Cái này đưa cho cô nương.”
Trường hợp long trọng như vậy, ở lại hầu hạ phu nhân, cô nương đều là đại nha đầu chững chạc một chút, tiểu nha hoàn ngoài cửa không được vô cớ tùy tiện đi vào.
Tử Tô trầm giọng hỏi: “Ở đâu ra?”
Tước Nhi đi sang bên kia, lặng lẽ mở miệng: “Một tiểu ca ở gian cách vách muốn muội đưa cho cô nương.”
Tử Tô giận: “Thứ loạn thất bát tao gì ngươi cũng dám đưa cho cô nương!”
Tước Nhi cắn cắn môi: “Dạ, là tiểu ca hầu hạ Thế tử đưa cho….”
“Sao không nói sớm?” Tử Tô lưu loát rút khăn tay trắng trong tay Tước Nhi, thản nhiên đi.
Hù chết nàng, còn tưởng Tưởng công tử đưa.
Tử Tô mặt không đổi sắc, trong lòng nghĩ vô cùng phức tạp.
Lưu lại Tước Nhi nhìn bàn tay không thẫn thờ một hồi.
Tử Tô đi tới bên cạnh Chân Diệu, bất động thanh sắc nhét khăn vào tay nàng, nói thì thầm : “Cô nương, là Thế tử đưa.”
“Thế tử?” Chân Diệu có chút ngoài ý muốn, dùng mặt bàn làm vật cản, lặng lẽ mở khăn ra, thấy mấy hình vẽ trên đó sắc mặt liền thay đổi.
Đồ biến thái này, nàng chỉ tò mò núp ở phòng cách vách nhìn một chút, lại không có nhìn hắn vậy mà hắn lại phát hiện!
Người đó là yêu quái sao? Tử Tô đợi một lúc lâu, thấy Chân Diệu không phản ứng, lặng lẽ hỏi: “Cô nương, có hồi âm cho Thế tử không?”
Chân Diệu mặt không chút thay đổi nhìn nàng: “Tử Tô, hãy lấy đoan trang lãnh diễm của một Đại nha hoàn ra, lén lút đưa đồ, hồng nhạn trao tình những chuyện như vậy sao có thể khuyến khích cô nương nhà ngươi làm đây? Ta là loại người đó sao?”
Trong lòng Tử Tô nhổ một ngụm máu.
Cô nương, người ôm Thế tử rơi xuống nước là ai hả?
Hiện tại đó là vị hôn phu của người, dù có cùng nhau đi dạo chỉ cần báo với trưởng bối thì cũng không sao cả.
Tử Tô vì hành sự hoàn toàn trái ngược của cô nương nhà mình mà sầu lo thật lâu.
Không theo lẽ thường xuất bài thế nào để khảo nghiệm năng lực của đại nha hoàn.
Chân Diệu không biết oán niệm của Tử Tô, dù sao trong mắt nàng vô luận lúc nào Tử Tô cũng chỉ có hai vẻ mặt, một là bất động thanh sắc và một là mặt không biểu tình.
Ách, hình như vẫn là một loại.
Một lần nữa kín đáo đưa khăn cho Tử Tô: “Đốt cho ta!”
Tử Tô đánh giá chiếc khăn được tuồn ra ngoài, không nhịn được mở ra xem một chút.
Chỉ thấy trên chiếc khăn trắng tinh là một khung vuông màu đỏ, bên trong là ba vòng tròn đỏ.
Cầm lên ngửi thì thấy là mùi cà chua.
Tử Tô vuốt vuốt trán, cảm thấy trí khôn của mình cũng bị khảo nghiệm.
Bên kia La Thiên Trình chờ hồi lâu cũng không thấy Chân Diệu truyền đến tin gì, có lòng muốn hỏi nhưng lại không bỏ được mặt mũi, chịu đựng một hồi rồi dặn dò gã sai vặt: “Đi hỏi xem đồ được đưa đến chưa?”
Tiểu tử Bán Hạ không lâu sau đã trở lại: “Thế tử, truyền đến nhưng mà tỷ tỷ kia nói cô nương đang ăn, không rảnh ra ngoài.”
Nàng lại còn lý trực khí tráng (có lý hùng hồn) ăn uống!
La Thiên Trình hung hăng hít vào một hơi, gắp một miếng cá cà chua.
Nhịn một lúc lâu rồi phân phó nói : “Lại đi xem một chút coi nàng ăn xong chưa!”
Bán Hạ vội vã chạy đi hỏi thăm tin tức, không lâu sau đã trở về, sắc mặt có chút do dự.
“Làm sao, chẳng lẽ còn đang ăn?”
“Không có, nói Tứ cô nương đã ăn xong, đi rồi……” Bán Hạ lấy tinh thần nói.
Gân xanh trên mu bàn tay La Thiên Trình nổi lên, ngại trước mặt người khác, còn ra vẻ vân đạm phong khinh để đũa xuống. Trong lòng nghẹt khuất.
Không ngờ đối với nàng mà nói vụng trộm nhìn nam nhân khác căn bản không tính là chuyện gì?
La Thiên Trình nghĩ, trong lòng nguội lạnh một nửa, không đợi tiệc rượu tan đã giận dỗi bỏ đi.
Không lâu sau Hàn Chí Viễn ngồi bên cạnh cũng đứng lên, bị Đại lão gia Chân Kiến Văn gọi đi nói chuyện.
“Đại nhân.” Hàn Chí Viễn cúi người hành lễ.
Chân Kiến Văn nhìn thanh niên cử chỉ có độ, trong lòng thầm khen ngợi.
Ở tuổi Hàn Chí Viễn có thể đỗ tiến sĩ coi như là thiên vinh hữu vi (trong thanh niên cũng hiếm có) hiện tại làm quan ở lục bộ, tương lai tiền đồ khẳng định là có.
Nếu không phải mình giành trước một bước để thứ nữ đính hôn với hắn, chỉ sợ dù của cải mỏng chút nhưng vẫn có rất nhiều nhà huân quý nguyện gả thứ nữ đi.
Cũng tại nghiệt chướng kia gây thất vọng.
Thầm than một tiếng mới nói: “Trí Viễn, thiết nghĩ cháu cũng nghe nói tam nha đầu nhà ta bị bệnh đã hơn một tháng, hiện tại cũng không biết có tốt được không.”
Hàn Chí Viễn xuôi tay nghiêm túc: “Tam cô nương là người hiền tự có trời giúp , chắc chắn sẽ bình an vô sự.”
Chân Kiến Văn lắc lắc đầu: “Con bé vẫn không khá hơn, chỉ sợ không qua được cửa ải này. Trí Viễn, tuổi cháu cũng không nhỏ nữa, lại là con trai lớn phải chống đỡ môn hộ, không thể chậm trễ nữa, ta thấy hôn sự giữa hai đứa hay là thôi đi.”
“Đại nhân, Tam cô nương là hôn thê của học trò, học trò tự nhiên hết lòng tuân thủ hôn ước, há có thể vì nàng bị bệnh mà thoái hôn?”
Thật ra theo ý mẫu thân, vẫn hi vọng hắn cưới đích nữ nhà quan lại bình thường.
Thứ nữ xuất thân Bá phủ, thân phận mặc dù cao quý nhưng vẫn kém một chút.
Chẳng qua hắn là học trò nha nghèo, không quyền không thế, không chỗ nương tựa, có thể đến lục bộ làm quan cũng là do Thế tử phủ Kiến An bá xuất lực, đáp ứng đính hôn với Tam cô nương bá phủ không hẳn là không có ý tri ân đồ báo.
Vô luận ban đầu đính hôn là vì cái gì, nếu đã định ra thì nào có đạo lý tùy ý thay đổi.
Trong lòng Chân Kiến Văn lại thở dài một hơi, nói: “Là tiểu nữ của ta vô phúc, chuyện này cứ vậy đi. Là Bá phủ đề xuất thối hôn, chuyện này sẽ không khiến cháu bị chỉ trích, chỉ tiếc Bá phủ chúng ta không còn nữ nhi đúng độ tuổi….”
“Đại nhân……”
Chân Kiến Văn khoát khoát tay: “Trí Viễn, mong rằng cháu không oán trách, nếu sau này cần hỗ trợ, vẫn như cũ đến tìm ta.”
Hàn Chí Viễn từ biệt Thế tử Kiến An bá, ngồi trong bữa tiệc rồi lặng lẽ rời đi.
Chân Diệu vào phòng Chân Nghiên.
Toàn phúc nhân đang chỉ huy người rửa mặt, mặc quần áo cho Chân Nghiên, rối loạn một đoàn, Chân Diệu cảm giác không có chỗ đặt chân.
Nhìn hết thảy mặc dù náo nhiệt nhưng bỗng dưng lại sinh ra cảm giác hoang lương.
Sau này nơi đây sẽ không có người ở.
Đến phủ Thị lang, Nhị tỷ sẽ có cuộc sống thế nào đây?
Do đính hôn cũng đã hai ba năm rồi, ngày đưa lễ Nhị tỷ phu cũng tới.
Chẳng qua nguyên chủ có lòng ghen tỵ với Chân Nghiên, cho nên cũng không có nhìn vị hôn phu của nàng.
Hôm nay nàng phải cố mà nhìn một cái.
“Tứ muội, nhanh vậy đã ăn xong rồi? Đứng ngốc ở đó làm gì, tới đây ngồi.” Chân Nghiên vẫy vẫy tay.
Chân Diệu thu hồi tâm tư, cười nói: “Chờ Nhị tỷ thu thập xong muội sẽ ngồi, tránh thêm phiền phức.”
Tận mắt nhìn Chân Nghiên ăn mặc thỏa đáng, vén tóc lên đeo bộ trang sức hồng bảo hồ điệp mà nàng tặng.
“Nhị tỷ, hôm nay tỷ thật rực rỡ.” Chân Diệu khen từ đáy lòng.
Chân Nghiên nhếch môi cười.
Ánh sáng hồng bảo thạch càng làm gương mặt thêm ửng hồng, người trang điểm khen: “Màu da Nhị cô nương thật tốt, đều không cần đến phấn.”
Nói là vậy nhưng vẫn đánh lên một tầng mỏng.
Lát sau lục tục có nữ quyến đi vào, nói chuyện với Chân Nghiên.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, sắc trời dần tối.
Giờ lành sắp đến, toàn phúc nhân tượng trưng chải đầu cho Chân Nghiên, trong miệng thì thầm: “Một chải chải đến già, hai chải chải đến bạch phát tề mi, ba chải chải con cháu đầy nhà, ……… mười chải vợ chồng bạch đầu giai lão.”
Nước mắt Ôn thị ào ạt tuôn rơi.
“Mẹ đừng khóc, nữ nhi nhất định sẽ rất tốt, ….” Chân Nghiên nói, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.
Bên tai mơ hồ vang lên tiếng pháo nổ.
Nữ quyến không khỏi đứng lên, đi ra phía cửa, quả nhiên có tiểu nha đầu vội vã đến báo tin mừng: “Kiệu hoa đến đại môn!”
Âm thanh phía ngoài càng ngày càng huyên náo. Lại có tiểu nha đầu đi vào: “Đến rồi, đến rồi.”
Chân Diệu đỡ Chân Nghiên ra ngoài.
Bên ngoài đại sảnh đông người, một nam tử mặc y phục đỏ thẫm dễ thấy nhất.
Người này chính là tân lang của ngày hôm nay, đích thứ tôn (con trai nhỏ của dòng trưởng) của Hộ bộ Thị lang Mạnh Duyên Niên.
Manh Duyên Niên nhìn một cái liền thấy được Chân Nghiên, tầm mắt hai người giao nhau rất có mùi vị tâm hữu linh tê.
Tim Chân Diệu treo lên đã được hạ xuống.
Nhìn Nhị tỷ phu như vậy rất vừa ý nhị tỷ a.
Có một khởi đầu tốt vẫn đáng mong đợi.
Bên này ồn ào, tiếng chiêng trống vang trời, ở Tạ Yên các lại thanh lãnh.
Lưu ma ma như cũ canh giữ ngoài cửa, rảnh rỗi lại cắn hạt dưa.
Một nha đầu áo lam ra ngoài, khuôn mặt tươi cười: “Ma ma, cô nương bảo nô tỳ hỏi một chút, hôm nay sao lại ầm ĩ như vậy?”
Lưu ma ma liếc vào trong phòng một cái, phun hạt dưa ra mới nói: “Hôm nay là ngày Nhị cô nương xuất giá, cho nên mới vui mừng, náo nhiệt như vậy.”
Nha đầu áo lam xoay người đi vào: “Cô nương, hôm nay là ngày Nhị cô nương xuất giá.”
Nói xong trong lòng lại cảm thấy ủy khuất.
Nàng vốn là một tam đẳng nha đầu bình thường trong sân của Đại phu nhân, đưa nàng cho Tam cô nương sai sử, còn nói là nhất đẳng, lúc đó rất là cao hứng, không ngờ kể từ khi đến Tạ Yên các này giống như đang ngồi tù, đừng nói là lúc rảnh rỗi đi tìm đám tỷ muội trò chuyện, chính là bình thường bước khỏi cửa cũng không thể.
Cũng không biết rốt cuộc Tam cô nương đã phạm lỗi gì!
Hiện tại thành nha hoàn thiếp thân của Tam cô nương, Tam cô nương bị bệnh nặng gì đấy quả thực là chuyện buồn cười.
“Xuất giá?” Cằm nhọn hơn, thoạt nhìn tăng thêm vài phần khí chất làm rung động lòng người, Chân Tĩnh khẽ cười, không nói thêm lời nào.
Liếc mắt nhìn bát đũa bày trên mặt bàn, nha đầu áo lam khuyên nhủ: “Cô nương, ngài xem, lại gầy thêm rồi, hãy ăn một chút đi.”
“Để đó, ngươi đi xuống đi.” Chân Tĩnh không nhịn được phất tay một cái, mắt lạnh nhìn lá xanh dần chuyển sang vàng ngoài cửa sổ.
Nàng chờ, quả thực có chút lâu.
Chẳng nhẽ Lục hoàng tử không thèm để ý sao?
Quay đầu nhìn vào gương, cẩn thận đánh giá mình, không biết tại sao lại nghĩ đến gương mặt Chân Diệu còn mang theo chút mập mạp trẻ con.
Hình như bây giời mình hơi gầy.
Không tự chủ được cầm một cái bánh bao, xé một mảnh bỏ vào miệng, bỗng nhiên liền biến sắc, nôn ra.
Vuốt vuốt ngực, nôn khan một hồi, Chân Tĩnh nheo mắt lại.
Chu kỳ của nàng đã chậm hai ngày rồi.
Chẳng lẽ…….
Nghĩ đến chuyện đó có thể, mắt Chân Tĩnh sáng rực lên.
Nếu thực sự là như vậy nàng cũng không tin Lục hoàng tử lại không động lòng.
Âm thanh nôn khan bắt đầu lớn thêm, nha đầu áo lam vội vã đi vào: “Cô nương, ngài sao vậy?”
“Ta vô cùng khó chịu.”
“Vậy, vậy để nô tỳ nói với Lưu ma ma một tiếng, nhờ ma ma nói với thế tử phu nhân, mời đại phu cho cô nương.”
“Ừ.” Chân Tĩnh chậm rãi gật đầu.