Loại chuyện như gặp phụ huynh, thực ra vẫn rất sung sướng.
Sung sướng chỗ nào? Là như thế này.
Cô Đinh ăn cơm tối xong, lại ngồi trên sofa xem TV cùng bố mẹ Từ và Từ Lục Ly, sau đó liếc nhìn đồng hồ treo tường: “À, hôm nay cũng không còn sớm nữa, cám ơn dì và chú đã chiêu đãi, cháu về nhà trước ạ.”
Mẹ Từ đã ở cùng Đinh Bán Hạ 1 ngày, bà ấy thật sự rất thích cô gái vừa ngoan ngoãn vừa thông minh này, cho nên lúc này bà ấy có chút không nỡ xa cô: “Có muốn ngồi thêm một lát không? Dì gọt hoa quả cho cháu nhé.”
Đinh Bán Hạ xua xua tay: “Thôi ạ, hôm nào cháu lại qua đây chơi với dì.”
Mẹ Từ gật đầu: “Được rồi, vậy bảo Lục Ly đưa cháu về.”
Nói rồi, bà ấy lấy...
Một bao lì xì từ trong túi ra.
Đinh Bán Hạ sửng sốt, giây tiếp theo cô phát hiện, bố Từ cũng lấy một bao lì xì ra khỏi túi.
Mẹ Từ: “Lần này đột nhiên nghe Lục Ly nói cháu muốn tới, không thể chuẩn bị quà cáp gì, nên đưa một bao lì xì nhỏ, quà thì để hôm khác bù sau. Hạ Hạ, cháu đừng để ý nhé, dì và bố Lục Ly đều rất thích cháu.”
Trong lúc nhất thời, Đinh Bán Hạ không biết có nên nhận hay không...
Từ Lục Ly mỉm cười, sau đó anh xoa đầu Đinh Bán Hạ: “Bố mẹ anh cho, em cứ nhận đi. Cũng là tấm lòng của họ.”
Sau khi Đinh Bán Hạ ngoài mặt thì có vẻ nơm nớp lo sợ nhưng nội tâm lại mừng thầm nhận hai bao lì xì, sự vui mừng trong lòng cũng biến thành kinh ngạc.
Không đúng, sao trọng lượng của hai bao lì xì này lại nặng thế?!
Tuy vẫn thầm tấm tắc khen rằng chuyện gặp phụ huynh thật sự rất sung sướng, nhưng sau khi Đinh Bán Hạ lên xe, cô lập tức mở bao lì xì ra, còn không quên hỏi Từ Lục Ly: “Sao chú dì lại cho bao lì xì dày vậy?”
Anh Từ thản nhiên khởi động xe: “Cho con dâu tương lai, đương nhiên bố mẹ anh sẽ cho nhiều hơn.”
Đinh Bán Hạ mở bao lì xì ra, sau đó cô ngắm nhìn, lại lấy ra đếm đếm, rồi cô nuốt nuốt nước miếng.
“Từ Lục Ly, lần đầu tiên em cảm thấy... Có tiền tốt thật.”
Từ Lục Ly liếc nhìn vẻ mặt cực kỳ vui vẻ của cô gái sau khi đếm xong số tiền, anh buồn cười: “Vui thế à?”
Đinh Bán Hạ gật đầu thật mạnh, cô nghèo lắm đó!
Từ Lục Ly suy nghĩ một lát, sau đó anh bình tĩnh quăng mồi: “Hay là thế này nhé, sau này ngày nào anh cũng cho em một bao lì xì, em cho anh hôn một lát, được không?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Vì sao anh Từ lại có thể nói chuyện này một cách thản nhiên như vậy cơ chứ...?
Từ Lục Ly không nghe được câu trả lời thì tiếp tục bình tĩnh quăng mồi lớn: “Hai bao lì xì được không?”
Đinh Bán Hạ lườm anh: “Tránh ra.”
Từ Lục Ly khẽ cười. Làm sao bây giờ, bạn gái nhà mình thật sự quá dễ trêu...
Bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Cô nhìn thoáng qua thông báo hiển thị trên điện thoại, sau đó không nhịn được cười, cô nghe máy: “Alo?”
Từ Lục Ly đang thầm thắc mắc rằng ai gọi điện thoại tới thì anh nghe được giọng nói tràn đầy sức sống của một chàng trai vang lên ở đầu bên kia điện thoại: “Cô ơi, chúc cô năm thiếu (*) vui vẻ.”
(*) Năm thiếu: Ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp, còn được gọi là tiểu niên (小年 /xiǎo nián/). Là ngày bắt đầu của lễ hội mùa xuân. Có 2 hoạt động lớn là cúng Táo quân và dọn dẹp nhà cửa. Dọn nhà thật sạch và bỏ đi những thứ không còn cần thiết là cách để tạm biệt năm cũ.
Đinh Bán Hạ sửng sốt, sau đó lập tức trả lời: “Năm thiếu vui vẻ nhé lớp trưởng Tiếu, nếu em không gọi điện thoại tới, cô cũng quên mất hôm nay là năm thiếu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người gọi điện thoại đến chính là lớp trưởng lớp Đinh Bán Hạ dạy, tên là Tiếu Dương.
Chàng trai bên kia vẫn sôi nổi như cũ: “Hehe, cảm ơn một năm nay cô đã dạy dỗ, các bạn lớp em định đến thăm cô vào 2 ngày tới, khi nào cô có thời gian ạ?”
Đinh Bán Hạ càng cười vui vẻ hơn: “Khi nào cô cũng có thời gian, rất vui vì mọi người vẫn nhớ đến cô.”
Sau khi trò chuyện thêm mấy câu với chàng trai gọi điện thoại tới, Đinh Bán Hạ cúp máy với tâm trạng mừng rỡ, cả người đều hết sức vui vẻ.
Anh Từ lại không được vui cho lắm.
Chậc, cuộc gọi của một chàng trai khiến bạn gái nhà mình vui như vậy, cho dù chàng trai đó là học sinh của Hạ Hạ, cho dù chàng trai này chỉ là một cậu nhóc, anh vẫn không vui!
Đương nhiên, cô Đinh hoàn toàn không nhận ra anh Từ không vui, cô đang hớn hở ôm điện thoại ngồi trên ghế phụ, tâm trạng hết sức tốt đẹp.
Cô đã rất thành công với tư cách là giáo viên, có thể thấy, học sinh không quên gọi điện thoại cho cô vào dịp năm thiếu, còn nói 2 ngày nữa muốn tới thăm cô.
Đến lúc đó bảo mẹ chuẩn bị trước một số đồ ăn ngon.
“Vui đến vậy sao?”
Đinh Bán Hạ dùng sức gật đầu: “Ừm!”
Anh Từ: “...”
Đinh Bán Hạ bỗng dưng phản ứng lại, ồ, có phải phản ứng của mình không ổn lắm hay không?
Cô dè dặt: “À thì, thực ra cũng chỉ vui bình thường thôi ha ha.”
Rốt cuộc Từ Lục Ly cũng không nhịn được cười.
-
Sau khi hẹn xong ngày gặp với học sinh, Đinh Bán Hạ thật sự nghiêm túc chuẩn bị.
Mấy năm nay cô làm giáo viên tiếng Anh, kỳ thực vẫn rất vui vẻ.
Tuy đôi lúc học sinh cũng không quá nghe lời, nhưng hầu hết thời gian bọn họ vẫn rất nghiêm túc. Mỗi ngày lễ đều sẽ có học sinh gọi điện thoại tới chúc cô ngày lễ vui vẻ, ngày nhà giáo còn có thể nhận được một đống quà nhỏ.
Cô đang giúp mẹ Đinh làm việc ở trong bếp thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Tính toán thời gian, chắc là các học sinh tới nhỉ?
Đinh Bán Hạ cầm lấy khăn lông đang treo ở một bên để lau tay, chuông cửa vẫn không ngừng kêu, cô vừa đi ra ngoài vừa đáp: “Tới đây.”
Vừa mở cửa ra đã thấy có mấy học sinh đang đứng ở cửa, lớp trưởng Tiếu Dương đứng đằng trước, cậu ấy còn cầm một túi hoa quả: “Chào cô, chúc cô năm mới vui vẻ trước ạ!”
Đinh Bán Hạ vui vẻ cười cong mắt, sau đó cô vội vàng bảo mọi người tiến vào: “Chúc các em năm mới vui vẻ! Mau vào ngồi đi, cô đi rót nước trái cây cho các em.”
Mẹ Đinh cũng đi ra chào hỏi, lúc này các học sinh đều rất ngoan ngoãn chào mẹ Đinh.
Đinh Bán Hạ đặt mấy cốc nước trái cây lên một cái khay rồi bưng khay ra ngoài, bỗng nghe thấy chuông cửa lại vang lên một tiếng.
Cô hơi khó hiểu: “Tiếu Dương, các em còn có ai chưa tới sao?”
Tiếu Dương lắc đầu: “Hình như là không ạ, bọn em đến cùng nhau. Có lẽ là có người đến một mình?”
Đinh Bán Hạ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy các em ngồi đây một lát nhé, cô đi qua xem thử.”
Trong lòng còn nói thầm rằng giờ này còn ai đến nữa, Đinh Bán Hạ chạy chậm qua đó, mở cửa ra.
-
Anh Từ.
Đinh Bán Hạ: “...”
Vẻ mặt kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Anh Từ lập tức không được vui vẻ lắm: “Sao anh không thể tới?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cô ơi, ai tới vậy?” Sau một lúc lâu không thấy có ai vào, Tiếu Dương tò mò chạy chậm tới xem.
Sau khi thấy được người đứng ở cửa, vẻ mặt chàng trai cũng bất ngờ: “Cậu!”
Đinh Bán Hạ: “...”
Vừa rồi có phải cô nghe nhầm không?
Tiếu Dương gọi cái gì cơ?
Có lẽ vì để chứng minh rằng Đinh Bán Hạ thật sự không nghe nhầm, Tiếu Dương lại gọi một tiếng: “Cậu, sao cậu lại đến đây?”
Thái độ của anh Từ vẫn lạnh lùng, cho dù là đối với người cháu ngoại này, anh cũng vẫn bình tĩnh mà vô cùng xa cách: “Cậu đến gặp mợ của cháu.”
Tiếu Dương: “...”
Tiếu Dương nhìn qua nhìn lại giữa Từ Lục Ly và Đinh Bán Hạ, cậu ấy có hơi không chắc chắn: “Cậu, cậu bảo cô Đinh là mợ của cháu á?”
Đinh Bán Hạ có chút xúc động muốn che mặt, trời cao chứng giám, cô cũng hoàn toàn không biết đây là tình huống quái quỷ gì...
Cho nên đến khi ngồi lên sofa, sau đó bị một đám học sinh nhìn chằm chằm, nội tâm cô Đinh vô cùng bối rối.
Lớp phó là một cô gái tên là Lưu Dao, cô nàng nhìn Từ Lục Ly ngồi đó với vẻ thản nhiên rồi lên tiếng trước: “Cô ơi, cô không giới thiệu cho bọn em anh đẹp trai này là ai sao?”
Đinh Bán Hạ bình tĩnh lại, khôi phục lại sau cú sốc vừa rồi.
Thực ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua là cảm thấy thế giới này thật là nhỏ ha ha ha.
Ai mà ngờ Tiếu Dương lại là con trai của chị họ Từ Lục Ly? Ai biết Từ Lục Ly chính là “Cậu nhà mình” mà ngày nào Tiếu Dương cũng vô cùng sùng bái, luôn treo bên miệng?
Cô nói: “Anh đẹp trai này là Từ Lục Ly, là bạn trai cô, cũng là cậu của Tiếu Dương.”
Giọng nói lạnh lùng của Từ Lục Ly vang lên: “Chào mấy đứa, anh tên là Từ Lục Ly.” Sau đó anh giơ chiếc túi đang xách trong tay lên: “Hôm nay tới vội vàng, không chuẩn bị được quà gì cho mấy đứa, chỉ mua một số đồ văn phòng phẩm, hy vọng mấy đứa sẽ thích.”
Tuy nói là “Một số đồ văn phòng phẩm”, nhưng anh Từ còn rất có lòng mà mua một số đồ văn phòng phẩm rất tuyệt...
Hơn nữa vừa nhìn đã biết là loại dùng tốt...
Đinh Bán Hạ: “...”
Chỉ mua một số đồ văn phòng phẩm? Chậc, hóa ra anh Từ đã chuẩn bị sẵn để đến đây sao?
Mấy học sinh ở đây lập tức bị chinh phục bởi anh đẹp trai tràn đầy khí chất, vẻ bề ngoài tuấn tú, giọng nói cũng êm tai, bọn họ lập tức vây quanh anh.
“Anh Từ, anh đẹp quá.”
“Anh Từ, hóa ra anh chính là bạn trai của cô Đinh.”
“Anh Từ, anh không biết đâu, thực ra cô Đinh được săn đón lắm. Giáo viên toán mới tới lớp bọn em, giáo viên thể dục lớp bên cạnh, đều từng theo đuổi cô Đinh. Nhưng cô Đinh đều từ chối, nói rằng mình đã có bạn trai. Trước giờ bọn em cũng chưa từng thấy bạn trai của cô Đinh, còn tưởng cô nói dối, không ngờ lại có thật.”
“Đúng rồi đúng rồi anh Từ, vì sao trước đây bọn em chưa từng gặp anh?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Cô đã, đã không muốn nói gì nữa.
Từ Lục Ly cười như không cười liếc nhìn cô Đinh ở bên cạnh đang khóc không ra nước mắt, anh còn cố ý lặp lại một lần: “Cô Đinh đều từ chối, còn nói mình đã có bạn trai sao?”
Lưu Dao ra sức gật đầu: “Đúng! Cô Đinh vẫn luôn nói như vậy.”
Sung sướng chỗ nào? Là như thế này.
Cô Đinh ăn cơm tối xong, lại ngồi trên sofa xem TV cùng bố mẹ Từ và Từ Lục Ly, sau đó liếc nhìn đồng hồ treo tường: “À, hôm nay cũng không còn sớm nữa, cám ơn dì và chú đã chiêu đãi, cháu về nhà trước ạ.”
Mẹ Từ đã ở cùng Đinh Bán Hạ 1 ngày, bà ấy thật sự rất thích cô gái vừa ngoan ngoãn vừa thông minh này, cho nên lúc này bà ấy có chút không nỡ xa cô: “Có muốn ngồi thêm một lát không? Dì gọt hoa quả cho cháu nhé.”
Đinh Bán Hạ xua xua tay: “Thôi ạ, hôm nào cháu lại qua đây chơi với dì.”
Mẹ Từ gật đầu: “Được rồi, vậy bảo Lục Ly đưa cháu về.”
Nói rồi, bà ấy lấy...
Một bao lì xì từ trong túi ra.
Đinh Bán Hạ sửng sốt, giây tiếp theo cô phát hiện, bố Từ cũng lấy một bao lì xì ra khỏi túi.
Mẹ Từ: “Lần này đột nhiên nghe Lục Ly nói cháu muốn tới, không thể chuẩn bị quà cáp gì, nên đưa một bao lì xì nhỏ, quà thì để hôm khác bù sau. Hạ Hạ, cháu đừng để ý nhé, dì và bố Lục Ly đều rất thích cháu.”
Trong lúc nhất thời, Đinh Bán Hạ không biết có nên nhận hay không...
Từ Lục Ly mỉm cười, sau đó anh xoa đầu Đinh Bán Hạ: “Bố mẹ anh cho, em cứ nhận đi. Cũng là tấm lòng của họ.”
Sau khi Đinh Bán Hạ ngoài mặt thì có vẻ nơm nớp lo sợ nhưng nội tâm lại mừng thầm nhận hai bao lì xì, sự vui mừng trong lòng cũng biến thành kinh ngạc.
Không đúng, sao trọng lượng của hai bao lì xì này lại nặng thế?!
Tuy vẫn thầm tấm tắc khen rằng chuyện gặp phụ huynh thật sự rất sung sướng, nhưng sau khi Đinh Bán Hạ lên xe, cô lập tức mở bao lì xì ra, còn không quên hỏi Từ Lục Ly: “Sao chú dì lại cho bao lì xì dày vậy?”
Anh Từ thản nhiên khởi động xe: “Cho con dâu tương lai, đương nhiên bố mẹ anh sẽ cho nhiều hơn.”
Đinh Bán Hạ mở bao lì xì ra, sau đó cô ngắm nhìn, lại lấy ra đếm đếm, rồi cô nuốt nuốt nước miếng.
“Từ Lục Ly, lần đầu tiên em cảm thấy... Có tiền tốt thật.”
Từ Lục Ly liếc nhìn vẻ mặt cực kỳ vui vẻ của cô gái sau khi đếm xong số tiền, anh buồn cười: “Vui thế à?”
Đinh Bán Hạ gật đầu thật mạnh, cô nghèo lắm đó!
Từ Lục Ly suy nghĩ một lát, sau đó anh bình tĩnh quăng mồi: “Hay là thế này nhé, sau này ngày nào anh cũng cho em một bao lì xì, em cho anh hôn một lát, được không?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Vì sao anh Từ lại có thể nói chuyện này một cách thản nhiên như vậy cơ chứ...?
Từ Lục Ly không nghe được câu trả lời thì tiếp tục bình tĩnh quăng mồi lớn: “Hai bao lì xì được không?”
Đinh Bán Hạ lườm anh: “Tránh ra.”
Từ Lục Ly khẽ cười. Làm sao bây giờ, bạn gái nhà mình thật sự quá dễ trêu...
Bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Cô nhìn thoáng qua thông báo hiển thị trên điện thoại, sau đó không nhịn được cười, cô nghe máy: “Alo?”
Từ Lục Ly đang thầm thắc mắc rằng ai gọi điện thoại tới thì anh nghe được giọng nói tràn đầy sức sống của một chàng trai vang lên ở đầu bên kia điện thoại: “Cô ơi, chúc cô năm thiếu (*) vui vẻ.”
(*) Năm thiếu: Ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp, còn được gọi là tiểu niên (小年 /xiǎo nián/). Là ngày bắt đầu của lễ hội mùa xuân. Có 2 hoạt động lớn là cúng Táo quân và dọn dẹp nhà cửa. Dọn nhà thật sạch và bỏ đi những thứ không còn cần thiết là cách để tạm biệt năm cũ.
Đinh Bán Hạ sửng sốt, sau đó lập tức trả lời: “Năm thiếu vui vẻ nhé lớp trưởng Tiếu, nếu em không gọi điện thoại tới, cô cũng quên mất hôm nay là năm thiếu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người gọi điện thoại đến chính là lớp trưởng lớp Đinh Bán Hạ dạy, tên là Tiếu Dương.
Chàng trai bên kia vẫn sôi nổi như cũ: “Hehe, cảm ơn một năm nay cô đã dạy dỗ, các bạn lớp em định đến thăm cô vào 2 ngày tới, khi nào cô có thời gian ạ?”
Đinh Bán Hạ càng cười vui vẻ hơn: “Khi nào cô cũng có thời gian, rất vui vì mọi người vẫn nhớ đến cô.”
Sau khi trò chuyện thêm mấy câu với chàng trai gọi điện thoại tới, Đinh Bán Hạ cúp máy với tâm trạng mừng rỡ, cả người đều hết sức vui vẻ.
Anh Từ lại không được vui cho lắm.
Chậc, cuộc gọi của một chàng trai khiến bạn gái nhà mình vui như vậy, cho dù chàng trai đó là học sinh của Hạ Hạ, cho dù chàng trai này chỉ là một cậu nhóc, anh vẫn không vui!
Đương nhiên, cô Đinh hoàn toàn không nhận ra anh Từ không vui, cô đang hớn hở ôm điện thoại ngồi trên ghế phụ, tâm trạng hết sức tốt đẹp.
Cô đã rất thành công với tư cách là giáo viên, có thể thấy, học sinh không quên gọi điện thoại cho cô vào dịp năm thiếu, còn nói 2 ngày nữa muốn tới thăm cô.
Đến lúc đó bảo mẹ chuẩn bị trước một số đồ ăn ngon.
“Vui đến vậy sao?”
Đinh Bán Hạ dùng sức gật đầu: “Ừm!”
Anh Từ: “...”
Đinh Bán Hạ bỗng dưng phản ứng lại, ồ, có phải phản ứng của mình không ổn lắm hay không?
Cô dè dặt: “À thì, thực ra cũng chỉ vui bình thường thôi ha ha.”
Rốt cuộc Từ Lục Ly cũng không nhịn được cười.
-
Sau khi hẹn xong ngày gặp với học sinh, Đinh Bán Hạ thật sự nghiêm túc chuẩn bị.
Mấy năm nay cô làm giáo viên tiếng Anh, kỳ thực vẫn rất vui vẻ.
Tuy đôi lúc học sinh cũng không quá nghe lời, nhưng hầu hết thời gian bọn họ vẫn rất nghiêm túc. Mỗi ngày lễ đều sẽ có học sinh gọi điện thoại tới chúc cô ngày lễ vui vẻ, ngày nhà giáo còn có thể nhận được một đống quà nhỏ.
Cô đang giúp mẹ Đinh làm việc ở trong bếp thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Tính toán thời gian, chắc là các học sinh tới nhỉ?
Đinh Bán Hạ cầm lấy khăn lông đang treo ở một bên để lau tay, chuông cửa vẫn không ngừng kêu, cô vừa đi ra ngoài vừa đáp: “Tới đây.”
Vừa mở cửa ra đã thấy có mấy học sinh đang đứng ở cửa, lớp trưởng Tiếu Dương đứng đằng trước, cậu ấy còn cầm một túi hoa quả: “Chào cô, chúc cô năm mới vui vẻ trước ạ!”
Đinh Bán Hạ vui vẻ cười cong mắt, sau đó cô vội vàng bảo mọi người tiến vào: “Chúc các em năm mới vui vẻ! Mau vào ngồi đi, cô đi rót nước trái cây cho các em.”
Mẹ Đinh cũng đi ra chào hỏi, lúc này các học sinh đều rất ngoan ngoãn chào mẹ Đinh.
Đinh Bán Hạ đặt mấy cốc nước trái cây lên một cái khay rồi bưng khay ra ngoài, bỗng nghe thấy chuông cửa lại vang lên một tiếng.
Cô hơi khó hiểu: “Tiếu Dương, các em còn có ai chưa tới sao?”
Tiếu Dương lắc đầu: “Hình như là không ạ, bọn em đến cùng nhau. Có lẽ là có người đến một mình?”
Đinh Bán Hạ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy các em ngồi đây một lát nhé, cô đi qua xem thử.”
Trong lòng còn nói thầm rằng giờ này còn ai đến nữa, Đinh Bán Hạ chạy chậm qua đó, mở cửa ra.
-
Anh Từ.
Đinh Bán Hạ: “...”
Vẻ mặt kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Anh Từ lập tức không được vui vẻ lắm: “Sao anh không thể tới?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cô ơi, ai tới vậy?” Sau một lúc lâu không thấy có ai vào, Tiếu Dương tò mò chạy chậm tới xem.
Sau khi thấy được người đứng ở cửa, vẻ mặt chàng trai cũng bất ngờ: “Cậu!”
Đinh Bán Hạ: “...”
Vừa rồi có phải cô nghe nhầm không?
Tiếu Dương gọi cái gì cơ?
Có lẽ vì để chứng minh rằng Đinh Bán Hạ thật sự không nghe nhầm, Tiếu Dương lại gọi một tiếng: “Cậu, sao cậu lại đến đây?”
Thái độ của anh Từ vẫn lạnh lùng, cho dù là đối với người cháu ngoại này, anh cũng vẫn bình tĩnh mà vô cùng xa cách: “Cậu đến gặp mợ của cháu.”
Tiếu Dương: “...”
Tiếu Dương nhìn qua nhìn lại giữa Từ Lục Ly và Đinh Bán Hạ, cậu ấy có hơi không chắc chắn: “Cậu, cậu bảo cô Đinh là mợ của cháu á?”
Đinh Bán Hạ có chút xúc động muốn che mặt, trời cao chứng giám, cô cũng hoàn toàn không biết đây là tình huống quái quỷ gì...
Cho nên đến khi ngồi lên sofa, sau đó bị một đám học sinh nhìn chằm chằm, nội tâm cô Đinh vô cùng bối rối.
Lớp phó là một cô gái tên là Lưu Dao, cô nàng nhìn Từ Lục Ly ngồi đó với vẻ thản nhiên rồi lên tiếng trước: “Cô ơi, cô không giới thiệu cho bọn em anh đẹp trai này là ai sao?”
Đinh Bán Hạ bình tĩnh lại, khôi phục lại sau cú sốc vừa rồi.
Thực ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua là cảm thấy thế giới này thật là nhỏ ha ha ha.
Ai mà ngờ Tiếu Dương lại là con trai của chị họ Từ Lục Ly? Ai biết Từ Lục Ly chính là “Cậu nhà mình” mà ngày nào Tiếu Dương cũng vô cùng sùng bái, luôn treo bên miệng?
Cô nói: “Anh đẹp trai này là Từ Lục Ly, là bạn trai cô, cũng là cậu của Tiếu Dương.”
Giọng nói lạnh lùng của Từ Lục Ly vang lên: “Chào mấy đứa, anh tên là Từ Lục Ly.” Sau đó anh giơ chiếc túi đang xách trong tay lên: “Hôm nay tới vội vàng, không chuẩn bị được quà gì cho mấy đứa, chỉ mua một số đồ văn phòng phẩm, hy vọng mấy đứa sẽ thích.”
Tuy nói là “Một số đồ văn phòng phẩm”, nhưng anh Từ còn rất có lòng mà mua một số đồ văn phòng phẩm rất tuyệt...
Hơn nữa vừa nhìn đã biết là loại dùng tốt...
Đinh Bán Hạ: “...”
Chỉ mua một số đồ văn phòng phẩm? Chậc, hóa ra anh Từ đã chuẩn bị sẵn để đến đây sao?
Mấy học sinh ở đây lập tức bị chinh phục bởi anh đẹp trai tràn đầy khí chất, vẻ bề ngoài tuấn tú, giọng nói cũng êm tai, bọn họ lập tức vây quanh anh.
“Anh Từ, anh đẹp quá.”
“Anh Từ, hóa ra anh chính là bạn trai của cô Đinh.”
“Anh Từ, anh không biết đâu, thực ra cô Đinh được săn đón lắm. Giáo viên toán mới tới lớp bọn em, giáo viên thể dục lớp bên cạnh, đều từng theo đuổi cô Đinh. Nhưng cô Đinh đều từ chối, nói rằng mình đã có bạn trai. Trước giờ bọn em cũng chưa từng thấy bạn trai của cô Đinh, còn tưởng cô nói dối, không ngờ lại có thật.”
“Đúng rồi đúng rồi anh Từ, vì sao trước đây bọn em chưa từng gặp anh?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Cô đã, đã không muốn nói gì nữa.
Từ Lục Ly cười như không cười liếc nhìn cô Đinh ở bên cạnh đang khóc không ra nước mắt, anh còn cố ý lặp lại một lần: “Cô Đinh đều từ chối, còn nói mình đã có bạn trai sao?”
Lưu Dao ra sức gật đầu: “Đúng! Cô Đinh vẫn luôn nói như vậy.”
Danh sách chương