Như thường lệ, nhạc hội YY bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi.
Do đó, vào lúc 7 giờ, MC của Hải Nguyệt đã có mặt để làm nóng bầu không khí, cho dù còn nửa tiếng nữa mới chính thức bắt đầu, nhưng phòng YY đã chật kín người.
Sinh nhật của Đinh Bán Hạ, từ sáng sớm, Từ Lục Ly đã bàn bạc xong với cô.
Đúng, anh Từ nói như thế này: “Tối ngày 23 có muốn đến nhà anh ăn cơm không?”
Đinh Bán Hạ khó hiểu: “Hả? Ăn cơm với chú dì à?”
Từ Lục Ly nhếch môi cười: “Không phải, là nhà anh. Chỗ ở của riêng anh, mua đồ ăn nấu cơm cho em ăn, thế nào?”
Cô Đinh tưởng tượng một lát, dáng vẻ đẹp mắt của anh Từ ở trong bếp đeo tạp dề rồi xào rau nấu cơm, cô không thể kiềm chế được mà nuốt nước bọt, sau đó hắng giọng nói, bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Vì vậy, vào ngày 23 hôm nay, Đinh Bán Hạ ăn cơm trưa ở nhà xong thì lập tức đi ra ngoài.
Cô Đinh đang dọn túi thì nghe thấy mẹ Đinh bất chợt hỏi một câu:
“Hạ Hạ, đêm nay con có về không?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Suýt chút nữa bị nước bọt của chính mình làm sặc chết là chuyện như thế nào? Sau đó cô cạn lời nhìn thoáng qua mẹ mình, nói thầm trong lòng, mẹ, mẹ nghĩ gì vậy?
Mẹ Đinh trông rất đứng đắn: “Đúng vậy, đương nhiên mẹ phải hỏi. Nếu đêm nay con không về, mẹ phải nhắc con làm tốt các biện pháp bảo vệ.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Tuy da mặt Đinh Bán Hạ dày, nhưng tạm thời không dày bằng mẹ Đinh, cô chạy trối chết.
Vậy nên, vào khoảnh khắc cô xuống lầu và nhìn thấy anh Từ, Đinh Bán Hạ lại nghĩ tới lời dặn của mẹ mình, sau đó mặt lại đỏ hơn một chút.
Từ Lục Ly hơi bối rối: “Hạ Hạ, có phải em không thoải mái không? Sao mặt lại đỏ thế?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Không còn lời nào để nói.
Đi dạo siêu thị một chuyến với anh Từ, Đinh Bán Hạ chỉ vào đủ loại quầy khác nhau trước mặt: “Buổi tối em muốn ăn cái này.”, “Cái này em cũng muốn ăn.”, “Ồ ồ ồ sữa chua, em muốn thử cả vị mới ra này nữa.”
May là tính tình của anh Từ rất tốt, Đinh Bán Hạ chỉ cái nào thì anh lấy cái đó, chỉ giữ im lặng chứ không hỏi cô có ăn hết hay không.
Đùa chứ, nếu tối nay không ăn hết, có phải anh sẽ có lý do để bảo Đinh Bán Hạ tới ăn lần thứ hai hay không?
Đương nhiên anh Từ vô cùng khoan dung.
Bữa tối thật sự rất phong phú.
Dù sao thì anh Từ cũng đã quen sống một mình, nấu cơm gì đó hoàn toàn không phải nói chơi, tùy tiện cũng làm được một bữa tiệc lớn.
Sau khi bưng món ăn cuối cùng ra, Từ Lục Ly cởi tạp dề xuống, gọi Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, tới ăn cơm.”
Đinh Bán Hạ nhảy nhót cầm điện thoại đi ra, cô ngồi xuống: “Bảy giờ rồi.”
Từ Lục Ly cười gật đầu, anh đưa bát đũa cho Đinh Bán Hạ.
Đinh Bán Hạ nhìn thoáng qua bàn ăn với vẻ mặt kinh ngạc: “Còn có người khác muốn tới sao?”
“Không có.”
“Vậy anh làm nhiều thế này sao chúng ta có thể ăn hết được?” Đinh Bán Hạ càng kinh ngạc hơn.
Từ Lục Ly suy nghĩ một lát, rồi làm như vô tình đề nghị: “Vậy ngày mai em lại phải đến ăn thêm bữa nữa.”
Đinh Bán Hạ không muốn lãng phí đồ ăn dừng lại một chút, sau đó cô gật đầu: “Vậy cũng được, vẫn nên đừng quá lãng phí.”
Perfect!
Kế hoạch thành công.
Đinh Bán Hạ liếc nhìn YY trên điện thoại, sau đó cô cười: “Wow hôm nay phòng YY đông thật đấy.” Cô lại nhìn thêm lần nữa: “Lục Ly, hình như mọi người đều đang đoán xem hôm nay anh có xuất hiện hay không.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đinh Bán Hạ không nói sai, hôm nay khu bình luận hết sức náo nhiệt. Có lẽ là lâu lắm rồi giới 2D không có sự kiện hoành tráng như vậy, nên nhạc hội hôm nay thu hút rất nhiều người tới. Thỉnh thoảng còn có thảo luận liệu Tô Mạc Già có tới hay không, sau đó cũng bị một số fans khác nhắc nhở rằng đừng nhắc đến tên Tô Mạc Già, nhìn trông rất có tổ chức và kỷ luật.
MC đang làm nóng bầu không khí, một chuỗi dài “Ha ha ha ha ha” lướt qua khu bình luận, Đinh Bán Hạ cũng cười theo, không tập trung ăn: “Lục Ly, MC này cũng là người của câu lạc bộ các anh à? Buồn cười quá.”
Từ Lục Ly cũng nở nụ cười theo: “Đúng vậy, nhưng anh chưa hợp tác với người này bao giờ.”
Sau khi Đinh Bán Hạ cắn một miếng thức ăn, đôi mắt lập tức sáng lên. Cô ném điện thoại sang một bên rồi liếm môi: “Anh nấu ăn ngon quá.”
Đinh Bán Hạ không nhìn khu bình luận nữa, coi lời nói của MC là nhạc nền, cô nghiêm túc cầm lấy đũa rồi ăn một cách vui vẻ.
Vừa ăn vừa gật đầu: “Thật sự rất ngon. Em thích cải thảo này!”
Từ Lục Ly đẩy đĩa cải thảo về phía Đinh Bán Hạ: “Ăn từ từ, không ai tranh với em cả.”
Bữa tối ăn hết 1 tiếng, cả người Đinh Bán Hạ đều no căng đến mức hồn sắp lìa ra.
Từ Lục Ly ngồi trên sofa xoa bụng cho Đinh Bán Hạ. Đinh Bán Hạ cầm máy tính bảng vừa lướt Weibo vừa nghe YY, còn không quên cằn nhằn: “No quá, khó chịu.”
Từ Lục Ly hơi đau lòng lại có chút buồn cười: “Không ăn nổi thì đừng ăn, cứ nhất quyết phải làm mình no căng.”
Đinh Bán Hạ hợp tình hợp lý: “Tại anh nấu ăn ngon quá mà!”
“Đúng vậy, tại anh.”
Có lẽ do anh Từ quá cam chịu, nên trong lúc nhất thời, Đinh Bán Hạ lại cảm thấy hơi áy náy. Có phải mình bóc lột anh Từ quá không?
Nấu cơm cho mình, xoa bụng cho mình, còn bị mình oán trách...
Ồ, hình như đúng rồi.
Từ Lục Ly mím môi, nhìn thoáng qua thời gian.
“Mười giờ anh mới phải xuất hiện, em no thế này thì không ổn. Đi thôi, đi xuống đi dạo.”
Cô Đinh lẩm bẩm không muốn cử động.
Từ Lục Ly lại kiên trì: “Em no như vậy cũng khó chịu, xuống dưới đi dạo một lát cho tiêu cơm là có thể thoải mái hơn.”
Về vấn đề sức khỏe của mình, Đinh Bán Hạ biết anh Từ vô cùng cố chấp.
Cho nên mặc dù không muốn cử động nhưng Đinh Bán Hạ cũng chỉ có thể uể oải đứng dậy, đi theo Từ Lục Ly xuống lầu.
Kéo cánh tay của Từ Lục Ly, Đinh Bán Hạ nhìn xung quanh: “Môi trường xung quanh căn hộ của anh rất tốt, hôm nay là lần đầu tiên em thấy chỗ ở của anh, không ngờ môi trường lại tốt như vậy.”
“Ừm, tốt thế nào?”
Đinh Bán Hạ sửng sốt, Từ Lục Ly đây là bảo mình khen nhà của anh sao?
Có điều, cô Đinh chột dạ chuyện ăn ké vẫn hiểu rõ, vừa rồi ăn đồ ăn người ta nấu, lúc này khen mấy câu là lẽ đương nhiên.
Cô cân nhắc cách dùng từ: “Chà, xanh hóa rất tốt, giao thông cũng rất tiện lợi, nơi ở rất xa hoa, diện tích cũng đủ lớn.”
“Còn nữa không?”
Đinh Bán Hạ nhìn thoáng qua Từ Lục Ly, cô thăm dò: “Cách nơi làm việc gần?”
Từ Lục Ly gật đầu, tiếp tục: “Còn không?”
Đinh Bán Hạ dò xét: “Các loại trung tâm mua sắm gì đó đều rất tiện?”
“Tiếp tục.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Mình thiếu điều gì đó quan trọng sao?
Cô Đinh rất rầu rĩ, sau đó lại nhíu mày nghĩ nên nói gì mới có thể làm Từ Lục Ly vừa lòng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Lục Ly cũng không thúc giục cô mà khẽ cười rồi kéo cô đi.
Đinh Bán Hạ đột nhiên nảy ra ý tưởng, nhưng giây tiếp theo lại lập tức phủ nhận suy đoán của mình, chẳng qua là, sau khi nhìn thoáng qua Từ Lục Ly, cô vẫn cẩn thận thăm dò.
“Ồ, ưu điểm lớn nhất của nơi này là, có anh.”
Đột nhiên thốt ra những lời âu yếm đó, khiến chính bản thân Đinh Bán Hạ cũng giật nảy mình, sau khi nhanh chóng tỉnh táo lại, cô phát hiện anh Từ vừa rồi vẫn luôn truy hỏi lại lộ ra nụ cười hài lòng.
Đinh Bán Hạ: “...”
Lại lần nữa nhận ra anh Từ là ngoài lạnh trong nóng thì phải làm gì bây giờ?
Đúng lúc có một ông lão dắt chó đi ngang qua bọn họ, nghe rõ những gì Đinh Bán Hạ vừa nói, ông ấy hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua Đinh Bán Hạ, sau khi phát hiện là một cô gái nhỏ vừa xinh xắn vừa đáng yêu thì lại càng kinh ngạc hơn, cuối cùng ông ấy không nhịn được mà lộ ra một nụ cười vui mừng kỳ quái.
Người trẻ tuổi bây giờ, đúng là vừa mở miệng đã nói mấy lời yêu này thương này. Ông lão thật sự không theo kịp, không theo kịp.
Chú chó nhỏ của ông lão đột nhiên chạy nhanh vài bước, ông lão cũng đi nhanh hơn, miệng còn nói: “Bé con, đừng đi nhanh như thế, ông biết con muốn đi gặp con chó đực nhỏ kia, nhưng con phải rụt rè một chút chứ!”
Đinh Bán Hạ: “...”
Từ Lục Ly! Nếu anh muốn nghe em nói lời âu yếm thì cứ việc nói thẳng! Không cần quanh co lòng vòng như vậy, làm em thật sự vắt hết óc! Mấu chốt là... Còn đột nhiên mất mặt a a a!
Từ Lục Ly cũng hơi buồn cười, anh vỗ đầu Đinh Bán Hạ, sau đó nghiêm túc hỏi: “Vậy Hạ Hạ, nếu nhà của anh nhiều ưu điểm như vậy, em có bằng lòng... Làm nữ chủ nhân của căn nhà này không?”
Đinh Bán Hạ hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Đây, đây là...
Trong lúc né tránh ánh mắt, cô mới phát hiện không biết Từ Lục Ly đã dẫn cô đến một quảng trường từ khi nào. Vừa mới qua giờ cơm tối, thật sự có rất nhiều người đang đi dạo và dắt chó trên quảng trường, toàn bộ quảng trường đều cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng ở nơi náo nhiệt như vậy, cô lại cảm thấy dường như toàn bộ thế giới đều bị tắt tiếng, tựa như chỉ còn lại câu nói vừa rồi của Từ Lục Ly đang không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.
“Em có bằng lòng làm nữ chủ nhân của căn nhà này không”...
Từ Lục Ly đang, cầu hôn cô sao?
Đang không ngừng băn khoăn trong lòng, Đinh Bán Hạ chợt thấy Từ Lục Ly đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt cô. Cô có thể cảm nhận được Từ Lục Ly quỳ xuống mạnh như thế nào, bởi vì cô lập tức nghe được tiếng đầu gối va chạm với mặt đất.
Sau đó, bỗng nhiên có một đám người không biết từ đâu lao ra.
Có Trần Nam, có Lư Mộc, vài người bạn cấp 3, thậm chí còn có Thù Vinh, người mà vẫn còn đang ở trong phòng stream vào lúc cô đi ra ngoài.
Trên tay mỗi người đều cầm hoa hồng, họ cùng nhau đi tới. Trên mặt họ đều nở nụ cười, hiển nhiên đã bàn bạc kỹ càng chuyện này với Từ Lục Ly từ lâu. Tuy nhiên, nụ cười đó tràn đầy chân thành và chúc phúc.
Cô thấy Từ Lục Ly lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, anh khẽ cười và nghiêm túc hỏi:
“Hạ Hạ, anh yêu em. Anh mong rằng có thể chăm sóc em cả đời, đây là ước mơ của anh từ hồi cấp 3 đến bây giờ. Hiện tại, anh nghĩ cuối cùng bản thân cũng đã đủ trưởng thành, có thể bảo vệ em thật tốt, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Do đó, vào lúc 7 giờ, MC của Hải Nguyệt đã có mặt để làm nóng bầu không khí, cho dù còn nửa tiếng nữa mới chính thức bắt đầu, nhưng phòng YY đã chật kín người.
Sinh nhật của Đinh Bán Hạ, từ sáng sớm, Từ Lục Ly đã bàn bạc xong với cô.
Đúng, anh Từ nói như thế này: “Tối ngày 23 có muốn đến nhà anh ăn cơm không?”
Đinh Bán Hạ khó hiểu: “Hả? Ăn cơm với chú dì à?”
Từ Lục Ly nhếch môi cười: “Không phải, là nhà anh. Chỗ ở của riêng anh, mua đồ ăn nấu cơm cho em ăn, thế nào?”
Cô Đinh tưởng tượng một lát, dáng vẻ đẹp mắt của anh Từ ở trong bếp đeo tạp dề rồi xào rau nấu cơm, cô không thể kiềm chế được mà nuốt nước bọt, sau đó hắng giọng nói, bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Vì vậy, vào ngày 23 hôm nay, Đinh Bán Hạ ăn cơm trưa ở nhà xong thì lập tức đi ra ngoài.
Cô Đinh đang dọn túi thì nghe thấy mẹ Đinh bất chợt hỏi một câu:
“Hạ Hạ, đêm nay con có về không?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Suýt chút nữa bị nước bọt của chính mình làm sặc chết là chuyện như thế nào? Sau đó cô cạn lời nhìn thoáng qua mẹ mình, nói thầm trong lòng, mẹ, mẹ nghĩ gì vậy?
Mẹ Đinh trông rất đứng đắn: “Đúng vậy, đương nhiên mẹ phải hỏi. Nếu đêm nay con không về, mẹ phải nhắc con làm tốt các biện pháp bảo vệ.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Tuy da mặt Đinh Bán Hạ dày, nhưng tạm thời không dày bằng mẹ Đinh, cô chạy trối chết.
Vậy nên, vào khoảnh khắc cô xuống lầu và nhìn thấy anh Từ, Đinh Bán Hạ lại nghĩ tới lời dặn của mẹ mình, sau đó mặt lại đỏ hơn một chút.
Từ Lục Ly hơi bối rối: “Hạ Hạ, có phải em không thoải mái không? Sao mặt lại đỏ thế?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Không còn lời nào để nói.
Đi dạo siêu thị một chuyến với anh Từ, Đinh Bán Hạ chỉ vào đủ loại quầy khác nhau trước mặt: “Buổi tối em muốn ăn cái này.”, “Cái này em cũng muốn ăn.”, “Ồ ồ ồ sữa chua, em muốn thử cả vị mới ra này nữa.”
May là tính tình của anh Từ rất tốt, Đinh Bán Hạ chỉ cái nào thì anh lấy cái đó, chỉ giữ im lặng chứ không hỏi cô có ăn hết hay không.
Đùa chứ, nếu tối nay không ăn hết, có phải anh sẽ có lý do để bảo Đinh Bán Hạ tới ăn lần thứ hai hay không?
Đương nhiên anh Từ vô cùng khoan dung.
Bữa tối thật sự rất phong phú.
Dù sao thì anh Từ cũng đã quen sống một mình, nấu cơm gì đó hoàn toàn không phải nói chơi, tùy tiện cũng làm được một bữa tiệc lớn.
Sau khi bưng món ăn cuối cùng ra, Từ Lục Ly cởi tạp dề xuống, gọi Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, tới ăn cơm.”
Đinh Bán Hạ nhảy nhót cầm điện thoại đi ra, cô ngồi xuống: “Bảy giờ rồi.”
Từ Lục Ly cười gật đầu, anh đưa bát đũa cho Đinh Bán Hạ.
Đinh Bán Hạ nhìn thoáng qua bàn ăn với vẻ mặt kinh ngạc: “Còn có người khác muốn tới sao?”
“Không có.”
“Vậy anh làm nhiều thế này sao chúng ta có thể ăn hết được?” Đinh Bán Hạ càng kinh ngạc hơn.
Từ Lục Ly suy nghĩ một lát, rồi làm như vô tình đề nghị: “Vậy ngày mai em lại phải đến ăn thêm bữa nữa.”
Đinh Bán Hạ không muốn lãng phí đồ ăn dừng lại một chút, sau đó cô gật đầu: “Vậy cũng được, vẫn nên đừng quá lãng phí.”
Perfect!
Kế hoạch thành công.
Đinh Bán Hạ liếc nhìn YY trên điện thoại, sau đó cô cười: “Wow hôm nay phòng YY đông thật đấy.” Cô lại nhìn thêm lần nữa: “Lục Ly, hình như mọi người đều đang đoán xem hôm nay anh có xuất hiện hay không.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đinh Bán Hạ không nói sai, hôm nay khu bình luận hết sức náo nhiệt. Có lẽ là lâu lắm rồi giới 2D không có sự kiện hoành tráng như vậy, nên nhạc hội hôm nay thu hút rất nhiều người tới. Thỉnh thoảng còn có thảo luận liệu Tô Mạc Già có tới hay không, sau đó cũng bị một số fans khác nhắc nhở rằng đừng nhắc đến tên Tô Mạc Già, nhìn trông rất có tổ chức và kỷ luật.
MC đang làm nóng bầu không khí, một chuỗi dài “Ha ha ha ha ha” lướt qua khu bình luận, Đinh Bán Hạ cũng cười theo, không tập trung ăn: “Lục Ly, MC này cũng là người của câu lạc bộ các anh à? Buồn cười quá.”
Từ Lục Ly cũng nở nụ cười theo: “Đúng vậy, nhưng anh chưa hợp tác với người này bao giờ.”
Sau khi Đinh Bán Hạ cắn một miếng thức ăn, đôi mắt lập tức sáng lên. Cô ném điện thoại sang một bên rồi liếm môi: “Anh nấu ăn ngon quá.”
Đinh Bán Hạ không nhìn khu bình luận nữa, coi lời nói của MC là nhạc nền, cô nghiêm túc cầm lấy đũa rồi ăn một cách vui vẻ.
Vừa ăn vừa gật đầu: “Thật sự rất ngon. Em thích cải thảo này!”
Từ Lục Ly đẩy đĩa cải thảo về phía Đinh Bán Hạ: “Ăn từ từ, không ai tranh với em cả.”
Bữa tối ăn hết 1 tiếng, cả người Đinh Bán Hạ đều no căng đến mức hồn sắp lìa ra.
Từ Lục Ly ngồi trên sofa xoa bụng cho Đinh Bán Hạ. Đinh Bán Hạ cầm máy tính bảng vừa lướt Weibo vừa nghe YY, còn không quên cằn nhằn: “No quá, khó chịu.”
Từ Lục Ly hơi đau lòng lại có chút buồn cười: “Không ăn nổi thì đừng ăn, cứ nhất quyết phải làm mình no căng.”
Đinh Bán Hạ hợp tình hợp lý: “Tại anh nấu ăn ngon quá mà!”
“Đúng vậy, tại anh.”
Có lẽ do anh Từ quá cam chịu, nên trong lúc nhất thời, Đinh Bán Hạ lại cảm thấy hơi áy náy. Có phải mình bóc lột anh Từ quá không?
Nấu cơm cho mình, xoa bụng cho mình, còn bị mình oán trách...
Ồ, hình như đúng rồi.
Từ Lục Ly mím môi, nhìn thoáng qua thời gian.
“Mười giờ anh mới phải xuất hiện, em no thế này thì không ổn. Đi thôi, đi xuống đi dạo.”
Cô Đinh lẩm bẩm không muốn cử động.
Từ Lục Ly lại kiên trì: “Em no như vậy cũng khó chịu, xuống dưới đi dạo một lát cho tiêu cơm là có thể thoải mái hơn.”
Về vấn đề sức khỏe của mình, Đinh Bán Hạ biết anh Từ vô cùng cố chấp.
Cho nên mặc dù không muốn cử động nhưng Đinh Bán Hạ cũng chỉ có thể uể oải đứng dậy, đi theo Từ Lục Ly xuống lầu.
Kéo cánh tay của Từ Lục Ly, Đinh Bán Hạ nhìn xung quanh: “Môi trường xung quanh căn hộ của anh rất tốt, hôm nay là lần đầu tiên em thấy chỗ ở của anh, không ngờ môi trường lại tốt như vậy.”
“Ừm, tốt thế nào?”
Đinh Bán Hạ sửng sốt, Từ Lục Ly đây là bảo mình khen nhà của anh sao?
Có điều, cô Đinh chột dạ chuyện ăn ké vẫn hiểu rõ, vừa rồi ăn đồ ăn người ta nấu, lúc này khen mấy câu là lẽ đương nhiên.
Cô cân nhắc cách dùng từ: “Chà, xanh hóa rất tốt, giao thông cũng rất tiện lợi, nơi ở rất xa hoa, diện tích cũng đủ lớn.”
“Còn nữa không?”
Đinh Bán Hạ nhìn thoáng qua Từ Lục Ly, cô thăm dò: “Cách nơi làm việc gần?”
Từ Lục Ly gật đầu, tiếp tục: “Còn không?”
Đinh Bán Hạ dò xét: “Các loại trung tâm mua sắm gì đó đều rất tiện?”
“Tiếp tục.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Mình thiếu điều gì đó quan trọng sao?
Cô Đinh rất rầu rĩ, sau đó lại nhíu mày nghĩ nên nói gì mới có thể làm Từ Lục Ly vừa lòng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Lục Ly cũng không thúc giục cô mà khẽ cười rồi kéo cô đi.
Đinh Bán Hạ đột nhiên nảy ra ý tưởng, nhưng giây tiếp theo lại lập tức phủ nhận suy đoán của mình, chẳng qua là, sau khi nhìn thoáng qua Từ Lục Ly, cô vẫn cẩn thận thăm dò.
“Ồ, ưu điểm lớn nhất của nơi này là, có anh.”
Đột nhiên thốt ra những lời âu yếm đó, khiến chính bản thân Đinh Bán Hạ cũng giật nảy mình, sau khi nhanh chóng tỉnh táo lại, cô phát hiện anh Từ vừa rồi vẫn luôn truy hỏi lại lộ ra nụ cười hài lòng.
Đinh Bán Hạ: “...”
Lại lần nữa nhận ra anh Từ là ngoài lạnh trong nóng thì phải làm gì bây giờ?
Đúng lúc có một ông lão dắt chó đi ngang qua bọn họ, nghe rõ những gì Đinh Bán Hạ vừa nói, ông ấy hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua Đinh Bán Hạ, sau khi phát hiện là một cô gái nhỏ vừa xinh xắn vừa đáng yêu thì lại càng kinh ngạc hơn, cuối cùng ông ấy không nhịn được mà lộ ra một nụ cười vui mừng kỳ quái.
Người trẻ tuổi bây giờ, đúng là vừa mở miệng đã nói mấy lời yêu này thương này. Ông lão thật sự không theo kịp, không theo kịp.
Chú chó nhỏ của ông lão đột nhiên chạy nhanh vài bước, ông lão cũng đi nhanh hơn, miệng còn nói: “Bé con, đừng đi nhanh như thế, ông biết con muốn đi gặp con chó đực nhỏ kia, nhưng con phải rụt rè một chút chứ!”
Đinh Bán Hạ: “...”
Từ Lục Ly! Nếu anh muốn nghe em nói lời âu yếm thì cứ việc nói thẳng! Không cần quanh co lòng vòng như vậy, làm em thật sự vắt hết óc! Mấu chốt là... Còn đột nhiên mất mặt a a a!
Từ Lục Ly cũng hơi buồn cười, anh vỗ đầu Đinh Bán Hạ, sau đó nghiêm túc hỏi: “Vậy Hạ Hạ, nếu nhà của anh nhiều ưu điểm như vậy, em có bằng lòng... Làm nữ chủ nhân của căn nhà này không?”
Đinh Bán Hạ hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Đây, đây là...
Trong lúc né tránh ánh mắt, cô mới phát hiện không biết Từ Lục Ly đã dẫn cô đến một quảng trường từ khi nào. Vừa mới qua giờ cơm tối, thật sự có rất nhiều người đang đi dạo và dắt chó trên quảng trường, toàn bộ quảng trường đều cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng ở nơi náo nhiệt như vậy, cô lại cảm thấy dường như toàn bộ thế giới đều bị tắt tiếng, tựa như chỉ còn lại câu nói vừa rồi của Từ Lục Ly đang không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.
“Em có bằng lòng làm nữ chủ nhân của căn nhà này không”...
Từ Lục Ly đang, cầu hôn cô sao?
Đang không ngừng băn khoăn trong lòng, Đinh Bán Hạ chợt thấy Từ Lục Ly đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt cô. Cô có thể cảm nhận được Từ Lục Ly quỳ xuống mạnh như thế nào, bởi vì cô lập tức nghe được tiếng đầu gối va chạm với mặt đất.
Sau đó, bỗng nhiên có một đám người không biết từ đâu lao ra.
Có Trần Nam, có Lư Mộc, vài người bạn cấp 3, thậm chí còn có Thù Vinh, người mà vẫn còn đang ở trong phòng stream vào lúc cô đi ra ngoài.
Trên tay mỗi người đều cầm hoa hồng, họ cùng nhau đi tới. Trên mặt họ đều nở nụ cười, hiển nhiên đã bàn bạc kỹ càng chuyện này với Từ Lục Ly từ lâu. Tuy nhiên, nụ cười đó tràn đầy chân thành và chúc phúc.
Cô thấy Từ Lục Ly lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, anh khẽ cười và nghiêm túc hỏi:
“Hạ Hạ, anh yêu em. Anh mong rằng có thể chăm sóc em cả đời, đây là ước mơ của anh từ hồi cấp 3 đến bây giờ. Hiện tại, anh nghĩ cuối cùng bản thân cũng đã đủ trưởng thành, có thể bảo vệ em thật tốt, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Danh sách chương