Mọi người trên khu bình luận đều không ngờ lại là đáp án ngoài ý muốn này, sau đó lại lần nữa điên cuồng bình luận.

“Tôi rất thích bài hát này! Không ngờ lại có thể nghe Tên Điệu hát bài này lúc còn sống!”

“Mọi người mở quay màn hình hết chưa? Đây là chuyện hiếm thấy trong đời đó.”

“Chỉ có tôi muốn hỏi là Tên Điệu muốn hát bài này cho ai sao? Hát cho fans bọn mình, hay là hát cho chị bé Alexia?”

Từ Lục Ly nhìn thoáng qua Đinh Bán Hạ đang mím chặt miệng ngồi trong lòng mình, anh không nhịn được cười, sau đó anh mở miệng nói: “Được rồi, tôi chuẩn bị xong rồi, hát cho mọi người luôn nhé.”

MC tắt mic, quản lý phòng bên kia cũng tỏ vẻ đã chuẩn bị xong.

Đây cũng là lần đầu tiên Đinh Bán Hạ nghe Từ Lục Ly hát.

Trước đây cô thật sự cho rằng Từ Lục Ly có thể là một người không có đủ năm âm, nên anh mới không muốn hát.

Cho đến hôm nay——

“Đoán xem, những ngôi sao khắp bầu trời nán lại vì ai? Một góc dải ngân hà, giao điểm của thời gian. Là em đó, chính là em, lời chào quen thuộc nhất.”

Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên qua miệng Từ Lục Ly, Đinh Bán Hạ bỗng dưng cảm thấy mình nổi da gà khắp người.

Cảm giác dịu dàng và bình yên này đánh thẳng vào lòng người...

Cô nhắm mắt, bình tĩnh lại.

Quản lý phòng đang phát phụ đề nên fans không thể lên tiếng.

Đinh Bán Hạ liếc mắt nhìn thoáng qua chữ trên khu bình luận, giọng nói cực kỳ êm tai vang lên bên tai cô, hát thẳng vào đầu quả tim cô.

Đột nhiên cô hiểu được tâm trạng của những người mê giọng đó rồi——

Chỉ một giọng hát như vậy thôi, bạn thật sự không điên cũng phải điên.

Từ Lục Ly bỗng nhìn vào mắt cô, khóe miệng đầy tươi cười.

Anh hát.

“Trời, trăng, sao, đều rơi vào mắt em, tựa như xuyên qua toàn bộ vũ trụ dịu dàng.”

Hạ Hạ à, em có biết không, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã cảm thấy trong mắt em có ánh sáng.

Tràn đầy ánh sáng.

Câu hát này, ở trong lòng anh, chính là nói đến em.

Trời, trăng, sao, đều ở trong mắt em. Em mới là vũ trụ dịu dàng của anh.

Trong mắt Đinh Bán Hạ như có thêm một lớp sương mù, cô không nhịn được mà ôm ngực nghe Từ Lục Ly hát.

Cô chợt nhớ tới, trước đây mình nói chuyện với Trần Nam. Trần Nam nói rất muốn nghe Tô Mạc Già hát một lần, lúc ấy cô nói thế nào nhỉ? Ồ, hình như là: “Không hát nhiều năm như vậy, chắc chắn năm âm của Tô Mạc Già không được đầy đủ.”

Bốp!

Đau mặt không?!

Khi Từ Lục Ly hát xong một bài, thế giới lại như bỗng trở nên yên lặng.

MC từ từ mở mic, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại sau tiếng ca vừa rồi.

Quản lý phòng tắt bỏ chế độ cấm lên tiếng, khu bình luận lập tức trượt nhanh lên trên.

“Tên Điệu! Em yêu anh cả đời!”

“Hu hu hu, đúng là bài hát hay nhất mà tôi từng nghe, cảm ơn Tên Điệu, anh mới là vũ trụ dịu dàng nhất của bọn em.”

“Lúc Tên Điệu hát câu đầu tiên, tôi cảm thấy trái tim mình như sắp ngừng đập. Sau đó cứ như vậy ôm ngực nghe hết cả bài...”

“Tôi không thể bày tỏ cảm xúc như mọi người, bây giờ tôi chỉ có thể a a a, hét chói tai a a a.”

...

Đinh Bán Hạ không nhịn được mà bật cười.

MC nhạy cảm bắt được tiếng cười của Đinh Bán Hạ, sau đó MC trêu chọc: “Tên Điệu, tuy bây giờ tôi rất muốn khen anh, cũng bày tỏ rằng anh lại có thêm một fanboy, nhưng tôi vẫn muốn thay mặt mấy chục nghìn fans trong phòng YY hỏi một tiếng, chị bé Alexia đang ở bên cạnh sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đinh Bán Hạ: “...”

Trời ơi, sao mình lại quên mất vị Tô Mạc Già vạn người mê này vẫn đang mở mic chứ!

Cô ra sức vẫy tay với Từ Lục Ly, ý bảo Từ Lục Ly đừng để lộ việc mình đang ở đây.

Từ Lục Ly lại không thèm để ý, nhưng anh cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của MC, mà chỉ thấp giọng cười một tiếng.

Tuy nhiên, có thể thấy rõ...

Niềm vui.

Có thể không vui sao?

Cô gái trong lòng anh, chính là người anh đã yêu nhiều năm, vừa mới đồng ý lời cầu hôn của anh, cũng nói rằng bằng lòng đi cùng anh đến hết quãng đời còn lại.

Đây là điều mà trước đây anh chỉ dám nghĩ đến trong mơ.

Nhưng hiện tại, tất cả đã biến thành hiện thực.

Anh duỗi tay là có thể ôm được cô, cúi đầu là có thể hôn cô, hương thơm của cô gái ngay trên chóp mũi anh...

Anh Từ có thể không vui ư?

Không hiểu sao MC lại cảm thấy tuy Tên Điệu chưa nói gì, nhưng mình đã ăn được một đống cơm chó.

… Thời buổi này, làm MC nhạc hội cũng không dễ dàng, thật thương bản thân.

Khi đề cập đến vấn đề tình cảm mà mọi người đều cảm thấy hứng thú, thì mọi người trên khu bình luận lại phấn khích lên.

“Ngày nào cũng ghen tị với chị bé Alexia (1/1).”

“Tôi không muốn đối mặt với sự thật này, chị bé Alexia, tới quyết đấu đi!”

“Trước giờ tôi chưa từng thấy Tên Điệu cười vui vẻ như vậy... Được rồi, làm fans già nhiều năm chỉ có thể rưng rưng nước mắt chúc phúc hu hu hu.”

Từ Lục Ly hơi buồn cười: “Vậy chúc mọi người đêm nay chơi thật vui, cũng lại lần nữa chúc Hải Nguyệt kỷ niệm 10 năm vui vẻ. Cảm ơn vì đêm nay mọi người đã chờ đợi, cũng cảm ơn lời chúc phúc của tất cả mọi người.”

Anh lại thấp giọng cười một tiếng rồi bổ sung: “Còn nữa, Hạ Hạ của anh, sinh nhật vui vẻ.”

MC: “...”

Mọi người trên khu bình luận: “...”

Đạp đổ bát cơm chó này, tức giận!

Đột nhiên trên khu bình luận có người hỏi: “Đã rất nhiều năm rồi Tên Điệu không hát, đột nhiên hôm nay lại nhận lời đến nhạc hội rồi còn hát nữa, chắc không phải là vì để nói một câu sinh nhật vui vẻ với chị bé Hạ Hạ trước mặt mọi người đấy chứ?”

Các fans khác: “...”

Hình như, rất có lý.

Wow nếu nói như vậy thì cảm thấy càng thêm cơm chó là chuyện như thế nào!

Cuộc đời chó gian khổ ha ha.

Đinh Bán Hạ che mặt, có hơi xấu hổ.

Anh Từ rất vui vẻ mà tắt mic, sau đó cúi đầu hôn cô gái trong lòng.

Điện thoại của Đinh Bán Hạ đột nhiên reo lên.

Có lẽ là vì thông báo nhắc sinh nhật hiện lên trong nhóm QQ, nên lúc này đám người đang @ cô ở trong nhóm.

“Hạ Hạ, sinh nhật vui vẻ! @ Đinh Bán Hạ”

“Hạ Hạ, vừa rồi mình đã nghe lớp trưởng Lư kể, chúc mừng Từ Lục Ly cầu hôn thành công, cùng với sinh nhật vui vẻ! @ Đinh Bán Hạ”

Đinh Bán Hạ sửng sốt.

Cô lại không nhịn được mà hít mũi, quay đầu lại, nhào vào lòng Từ Lục Ly: “Có thể gặp lại anh lần nữa, thật là tốt.”

Có thể làm hòa với bản thân năm đó, thật là tốt.

-

Về phần anh Từ, bây giờ sắc mặt của anh không được đẹp cho lắm.

Là như thế này.

Vất vả lắm mới cầu hôn thành công, Từ Lục Ly định dụ dỗ Đinh Bán Hạ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Hạ Hạ, sắp 11 giờ rồi, muốn ở nhà của chúng ta một đêm không?”

Giọng nói tràn đầy quyến rũ, mỗi một sợi tóc đều để lộ ra ý “Ở lại đi ở lại đi”.

...

Đinh Bán Hạ không kiên định lắm: “...”

Cô cắn môi dưới, nhìn anh Từ tràn đầy chờ mong, Đinh Bán Hạ nhắm mắt lại, nhẫn tâm từ chối: “Em vẫn nên về nhà thôi.” Cái đó, cứ tới từng bước một...

Từ Lục Ly quyến rũ thất bại nên rất buồn.

Đinh Bán Hạ hôn anh một cái: “Ngày mai anh còn phải đi làm, lần sau đi, lần sau cuối tuần...”

Khụ, Đinh Bán Hạ cảm thấy da mặt dày của mình bây giờ thật sự không có ích lắm, bởi vì dù sao cô cũng thực sự có hơi ngại.

Sau khi đạt được thỏa thuận, Từ Lục Ly khoác áo khoác cho Đinh Bán Hạ rồi đưa cô về nhà.

Nhân tiện thầm bất mãn trong lòng rằng vì sao hôm nay lại là chủ nhật, vì sao ngày mai phải đi làm, nếu không...

Chậc.

Lúc Từ Lục Ly chuẩn bị đi lấy xe, Đinh Bán Hạ lại cản anh:

“Đêm nay đi bộ đi, lần nào anh cũng lái xe đưa em về.”

Anh Từ hơi do dự: “Em không lạnh à?”

Đinh Bán Hạ lắc đầu.

Sau đó cô cười cong mắt: “Dù lạnh thì cũng có anh ở đây mà.”

Ừm, chẳng qua là tin rằng chắc chắn anh sẽ bảo vệ em chu toàn, đúng không?

Câu “Có anh mà” lập tức lấy lòng được Từ Lục Ly, anh trả lời: “Ừ, đúng.”

Lúc họ đi ngang qua một quán ăn đêm, Đinh Bán Hạ đột nhiên chớp mắt, sau đó cô hỏi Từ Lục Ly: “Lần đó ở rạp chiếu phim, uống sữa bò nóng là trùng hợp hay là sao?”

“Em nói xem?” Từ Lục Ly hơi buồn cười.

“Oa sao anh lại như thế!” Đinh Bán Hạ rất phẫn nộ: “Cố ý uống sữa bò nóng, kết quả sau khi bị em uống xong còn muốn tống tiền em một bữa ăn đêm, anh có biết em nghèo lắm hay không!?”

Từ Lục Ly chắn gió cho cô mà không để lại dấu vết, sợ cô bị cảm lạnh. Sau đó anh gật đầu, tính tình rất tốt: “Đúng vậy, tại anh hết, anh sai rồi.”

Đinh Bán Hạ bỗng cảm thấy hơi ngại. Từ Lục Ly luôn nhẫn nhục chịu đựng như vậy...

Từ Lục Ly thương lượng: “Để bày tỏ sự hối lỗi, anh đền cơm cho em ăn cả đời nhé, thế nào?”

Đinh Bán Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh, nụ cười tràn đầy vui sướng: “Tất nhiên rồi! Em chắc chắn sẽ ăn anh nghèo luôn!”

Từ Lục Ly tiếp tục kéo Đinh Bán Hạ đi trên đường, Đinh Bán Hạ nhảy nhót, vừa xinh xắn vừa cực kỳ đáng yêu.

“Từ Lục Ly, khi nào em bói cho anh một quẻ nhé!” Có lẽ cô lại cảm thấy chán nên bắt đầu gây sự với Từ Lục Ly.

Anh Từ luôn vô cùng tốt tính với Đinh Bán Hạ, nghe vậy anh cũng chỉ cười rồi gật đầu: “Được thôi, cô Tarot Reader của anh.”

Đinh Bán Hạ chớp mắt, nghĩ tới câu hỏi mà Thù Vinh hỏi Từ Lục Ly trong tiệc sinh nhật của Thù Vinh trên YY trước đây.

“Từ Lục Ly, anh thích mẫu người như thế nào?”

Dường như Từ Lục Ly biết Đinh Bán Hạ đang nghĩ điều gì, anh ngoan ngoãn đáp: “Biết bói toán.”

“Nếu em không biết bói toán thì sao?”

Từ Lục Ly ngừng lại, sau đó anh nhìn về phía Đinh Bán Hạ. Những vụn ánh sáng nhỏ đang nhảy lên trong mắt anh, tràn đầy dấu vết dịu dàng của trời, trăng, sao.

Anh chợt nhếch môi cười, nụ cười ấy như làm lu mờ cả thế giới.

Anh nói: “Hạ Hạ, anh yêu em.”

Có vẻ như cảm thấy lời này không được ổn lắm, Từ Lục Ly khẽ nhíu mày, sau đó anh lại bổ sung: “Chỉ yêu mình em.”

_Hết Chính Truyện_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện