Có lẽ, lời Điềm Thuỵ hôm qua nói với ba mẹ, bọn họ đã nghe lọt.

Hôm nay, anh không thấy họ đến trường, cũng thở nhẹ ra một hơi.

Thể dục là tiết cuối cùng trong lớp, hôm nay mọi người chơi thể thao tự do.

Đám con gái thì tụ tập ngồi nói chuyện.

Tụi con trai thì chơi bóng rổ.

Điềm Thuỵ chỉ là ít nói, nhưng nói về thể thao anh cũng rất nhiệt huyết như bao người con trai khác.

Trong bộ đồng phục, Sơ Tình thấy anh năng động chơi cùng mọi người.

Cô cũng hi vọng anh luôn vui vẻ như vậy.

Lớp mồ hôi nhễ nhại, ướt thẫm tóc và áo anh, dính vào người.

“Điềm Thuỵ đẹp trai nhỉ, trước đây không hay thấy cậu ấy chơi thể thao.

Bây giờ nhìn lại Điềm Thuỵ vừa đẹp trai, vừa học giỏi, chơi thể thao cũng tốt”.

Sơ Tình ngồi kế bên nghe đám con gái bàn luận.

Cùng học với lớp cô còn có hai lớp khác, xung quanh đều là tiếng đàm luận về Điềm Thuỵ.

“Đẹp trai thì được gì, không phải cũng là một người nghèo sao, lại còn phải gồng nuôi cả nhà.

Ai quen cậu ta, cả đời chắc không thấy ánh mặt trời quá”.

Một bạn học nữ khác chế giễu.
Có lẽ việc này, luôn ghi nhớ trong đầu mọi người.

Cô cũng không thể bắt người khác phải theo ý mình, chỉ cần đừng nói trước mặt hay làm việc gì quá đáng là được, cô cũng không quản hết miệng bọn họ.

Làm quá có khi còn phản tác dụng, khiến mọi người nghĩ Điềm Thuỵ rất không tốt.

“Còn chưa chắc, không thấy Sơ Tình sao, ngày nào cũng đi cùng cậu ta.

Không nói có quan hệ gì, ai mà tin” Câu chuyện bắt đầu chuyển hướng sang cô.
“Nịnh nọt Điềm Thuỵ làm gì, chẳng phải chỉ là đẹp trai học giỏi thoi sao, trường mình đâu có thiếu, gia cảnh lại hơn cậu ta, chắc là lợi dụng để lấy danh hiệu ‘Người đẹp lương thiện’ đó, Haha” Nữ sinh kia cười lớn châm biếm.
Thanh Hoa ngồi kế bên cô, nghe được tức anh ách trong mình.

Đánh một cái vào tay cô “Cậu nghe tụi nó nói đi, cái đám thiển cận hay nhìn vẻ ngoài.


Còn cậu nữa, bị ngồi tới trên đầu rồi còn nhịn”
Sơ Tình bật cười nhìn cô bạn của mình: “ Cậu giống cá nóc sắp phùng mang quá.

Không sao, miệng bọn họ treo trên mặt.

Tớ cũng đâu thể đến bịt hết miệng bọn họ lại”
“Nhưng mà… trời ơi tức quá” Thanh Hoa dậm chân xuống đất, Sơ Tình liếc mắt nhìn vào đám con gái khi nãy nói chuyện về cô và Điềm Thuỵ.
Bọn họ như nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Sơ Tình, liền ngậm miệng không nói nữa.

Sơ Tình nhìn thấy đám Điềm Thuỵ đã đánh bóng rổ xong, cô cầm lấy chai nước chạy tới đưa cho anh.

“Mệt không?” Cô cười hỏi.
“Cũng được, rất khoẻ” Điềm Thuỵ cười nhẹ trả lời.
“Lâu lâu chơi thể thao sẽ rất tốt cho sức khoẻ, cậu không thể cả ngày đều ngồi yên, nếu không chân tay sẽ bị cứng, cơ cũng sẽ co rút lại” Sơ Tình miên man nói.

“Tớ đã biết” Điềm Thuỵ uống lấy ngụm nước, anh công nhận cách chơi bóng rổ làm anh giải toả cảm xúc rất tốt, Sơ Tình nói chơi thứ này cũng tốt cho sức khoẻ, vậy anh phải chăm chỉ chơi, thường xuyên chơi.

“Tôi nay chúng ta sẽ học bài gì vậy?” Sơ Tình hỏi, tối nay là ngày học kèm.
Điềm Thuỵ dừng lại chút cười nói: “Sơ Tình, tớ nghĩ cậu không cần học kèm anh văn nữa đâu, cậu tiếp thu rất tốt, trình độ cũng xem như đang ngang với tớ rồi.


Thật sự không cần học nữa.”
Sơ Tình đang đi thì dừng lại, cô hoảng hốt: “Vậy..

Vậy cậu kèm vật lý, hoá học cho tớ đi!”
Sơ Tình bối rối, đáng lẽ cô không nên tiến bộ nhanh như vậy.

Điềm Thuỵ thấy cô như vậy thì thu lại nụ cười, anh nghiêm túc nói:
“Sơ Tình, tớ biết cậu học rất giỏi, thật sự cho dù không cần tớ làm gia sư cậu cũng sẽ tự tiến bộ.

Tớ cũng biết cậu đang cố gắng tạo công việc cho tớ.

Tớ rất cảm kích nhưng việc này như vậy là không nên, tớ sẽ cảm thấy cậu thương hại tớ”
Sơ Tình nghe vậy thì ỉu xìu, cúi đầu: “Vậy được, tớ sẽ về nói với ba mẹ!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện