Sơ Tình khép cửa phòng đi ra nhà bếp, cô định sẽ nấu cháo cho anh.

Người bệnh nên ăn nhẹ.
Khoảng bốn mươi lăm phút sau khi cô nấu xong, cùng lúc Sơ Tình nghe tiếng mở cửa, là Điềm Thuỵ đã tỉnh.
“Sao cậu lại đến đây?” Điềm Thuỵ mơ màng hỏi.
“Tớ còn không đến thì cũng không biết cậu bị bệnh ấy.

Làm sao lại để bị sốt vậy?” Sơ Tình có chút trách móc
“Có thể là trở trời nên mới bị như vậy, có phải làm phiền cậu hay không?” Điềm Thuỵ nói.
“Sao có thể phiền..” Đoạn cô nói chậm lại “Điềm Thuỵ, hứa với tớ là phải yêu bản thân đừng để bị bệnh.

Tớ rất lo, nếu tớ lo nhiều, tớ sẽ phát bệnh”
Điềm Thuỵ dừng lại trong giây lát:” Được, sau này tớ sẽ không để cậu lo nữa” Anh vạn lần không muốn cô bị bệnh.
“Điềm Thuỵ, là để cậu cẩn thận hơn không bị bênh, không bị thương, chứ không phải để tớ không lo mà giấu diếm.

Tớ mà phát hiện cậu giấu diễm tớ bị bệnh hay bị thương.


Tớ liền giận cậu suốt đời, sẽ không gặp mặt cậu” Sơ Tình nghiêm túc, đe doạ.

Cô muốn cho anh biết phải yêu thương lấy bản thân mình.
“Được, tớ sẽ yêu lấy thân thể mình” Điềm Thuỵ cười trấn an để cô yên tâm.
Sơ Tình sẽ không bao giờ biết được, vì để cho cô có thể quan tâm đến anh.

Mà anh ngâm mình trong nước đá lạnh trong 1 tiếng, lại ra bật điều hoà đứng gió, song lại ra ngâm đá.

Anh mong mỏi được quan tâm đến mức lấy mạng mình ra liều lĩnh.
“Sơ Tình, lúc nãy có phải cậu hôn trán tớ hay không?” Điềm Thuỵ đột ngột hỏi.
Tim Sơ Tình giật thót, sao anh lại biết.

Tim bắt đầu trở nên đập nhanh.

Mắt cô đảo liên tục:
“Không… Không phải.

Sao tớ lại phải hôn cậu chứ?” Sơ Tình cắn nhẹ môi, bàn tay cô không tự chủ vân vê cái chén trong tay.
Điềm Thuỵ cúi đầu cười như m thể phát hiện được việc chọc cô bối rối làm anh rất vui vẻ.
“Cũng đúng..

sao Sơ Tình lại hôn trán tớ được..”
“Đúng… đúng vậy đó” Sơ Tình gật đầu liên tục, chỉ sợ anh suy nghĩ mình có ý nghĩ không tốt.
“Nhưng mà, biết sao đây.

Sơ Tình tớ thật sự muốn hôn cậu!” Giọng anh bỗng trở nên nhẹ nhàng lại nhìn vào mặt cô.
Sơ Tình đình trệ như máy bị hỏng, cô chớp mắt liên tục nhìn anh mà không nói câu nào.

Cô cũng không dám thở.

Điềm Thuỵ đột nhiên áp sát tới gần cô “Tại sao lai im lặng rồi.


Hửm?”
Sơ Tình cảm thấy giọng nói anh hôm nay đặc biệt quyến rũ, cô không dám đối mặt với anh:
“Điềm Thuỵ, tớ không thở nổi”
Anh ở bên tai cô cười khẽ, trái tim cô run rẩy như đang không tin đây là sự thật.
“Sơ Tình, cậu rất biết cách hành hạ tớ.

Tớ chờ cậu trả lời đến nỗi muốn bị bệnh tim luôn rồi”
Anh lại nói: “Sơ Tình, cho anh cơ hội được yêu em, có được không?” Tông giọng Điềm Thuỵ hỏi cô, có chút giống xin cầu tình yêu.
Nhưng đối với Sơ Tình, tận hai kiếp người, cô vẫn chỉ dám yêu thầm anh.

Được sống lại, cô không dám có suy nghĩ gì nhiều.

Mà lúc này, Sơ Tình to gan muốn được cùng yêu đương với anh.
Không để Điềm Thuỵ đợi quá lâu, Sơ Tình ngước mặt lên, đưa tay vuốt ve đôi má mà mình quen thuộc, cô nhón người hôn nhẹ vào môi anh.
Có được sự chấp nhận của Sơ Tình, Điềm Thuỵ không khỏi vui mừng.

Anh nhanh chóng ôm lấy cô, một tay ôm eo một tay đỡ lấy đầu cô nâng lên.

Môi của cô rất mềm, thơm tho.

Điềm Thuỵ hôn cô đến nghiện không nỡ buông ra.

Đợi đến lúc Sơ Tình không chịu nổi cô liền đẩy anh ra, môi đã bị anh hôn đến sưng tấy, bóng nước, đôi mắt cũng long lanh hơn thường ngày.

Bộ dạng này khiến Điềm Thuỵ yêu chết.
“Anh làm em đau “ Sơ Tình nói.
Điềm Thuỵ đưa tay miết nhẹ lên môi cô nói “Sơ Tình, anh không biết nên nói gì.

Chỉ là anh có thể cho em biết một việc, anh chính là vì em mà sống.

Cả đời anh chỉ đối tốt với em”
Sơ Tình cũng không cần anh sống chết vì cô, chỉ là nghe được những lời này cô rất cảm động.

Cũng không tin được là mong ước kiếp trước không thành, kiếp này lại thành.

Mọi thứ đến với cô như một giấc mơ vậy.
“Em sẽ sống tốt, anh cũng phải vì em mà sống tốt” Sơ Tình vòng tay ôm, đầu vùi vào cổ tham lam hít lấy mùi hương của anh.
Điềm Thuỵ vuốt tóc cô, như vậy anh có thể yên tâm để cô bên mình mà không sợ ai lấy mất..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện