“Sơ Tình, người con trai lúc nãy… là ai?” Anh ngập ngừng.
“Là đàn anh khoá trên, tên hình như là Quân Ninh.

Anh ấy nói với em về cuộc thi thực chiến quan hệ quốc tế.

Em đã trả lời anh ấy là tạm thời sẽ chưa tham gia được.”
“Sơ Tình, anh có hơi không thích cách anh ta nhìn em… chỉ là hơi thôi.” Anh mím môi nói với cô.

Sơ Tình đưa tay vén mái tóc qua tai, cô nở nụ cười ấm áp nhìn anh:
“Sau này em sẽ giữ khoảng cách với anh ta.

Ai nhìn em cũng không bằng anh nhìn em… Anh mua hoa cho em sao?” Cô ngồi xuống nhặt bó hoa ban nãy bị anh làm rơi xuống đất.
“Bị dập hết rôi, để anh mua bó khác cho em.” Điềm Thuỵ vươn tay muốn lấy lại.

“Mua cho em thì làm gì có chuyện lấy lại.

Cám ơn anh, em rất thích.”
Sơ Tình một tay ôm hoa, bên kia thì khoác vào tay anh cùng nhau đi về, miệng ngân nga lời bài hát vui vẻ tạo nên hình ảnh vừa ngọt ngào, vừa hạnh phúc.
Những ngày sau đó, Sơ Tình vẫn luôn đi theo quy trình hàng ngày: Đi học - Thư Viện – Về Nhà.

Quân Ninh gần đây luôn đến hỏi thăm tình hình của cô, muốn thuyết phục cô tham gia đội thi đấu, mặc dù cô đã từ chối ngay sau ngày gặp tân sinh viên nhưng anh ta luôn nói cô suy nghĩ lại, còn dặn Quỳnh Như hối thúc cô tham gia làm cô bực bội.


Sơ Tình nhớ đến Điềm Thuỵ trong lần trước, cô rất hạn chế gặp mặt riêng anh ta, nếu có gặp thì lúc đó cũng sẽ có thêm một người bạn của cô.

Sơ Tình vốn dĩ cũng định đăng kí tham gia, nhưng với tư cách phần thi cá nhân.

Dù sao cô đã trải qua kì thi này một lần.

Cô rất tự tin có thể đảm đương một mình trong phần thi cá nhân.

Dẫu sao thì cốt lõi của việc học là Học, học nữa, học mãi.

Cô cũng cần nâng cao kiến thức bản thân, mở rộng hiểu biết.

Hôm nay, Sơ Tình lựa chọn thư viện làm nơi nghiên cứu đề tài của cô.

Ánh nắng chiều tà xuyên qua cửa sổ rơi trên khuôn mặt cô, khiến hàng mi cong hờ hững trong nháy mắt bị chói.

Nhưng tức thì, một hình bóng cao lớn bao bọc, che chắn ánh nắng cho cô.

Sơ Tình bất chợt ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Điềm Thuỵ, cô không thể kìm nén nụ cười ngọt ngào trên môi.

Từ góc nhìn này, Điềm Thuỵ trở nên vô cùng điển trai, anh mang trong mình một sức hút mê hoặc, khiến trái tim cô lay động và say đắm.
“Anh sẽ hôn em, nếu e còn tiếp tục nhìn anh như vậy.”
Điềm Thuỵ hơi cúi xuống cụng vào trán cô, mái tóc nâu dưới vệt nắng trớ nên ánh đỏ.


“Còn không phải do người yêu em đẹp trai sao.”
Sơ Tình trêu chọc, cô lại nói: “Hôm nay anh hết tiết sớm hả?”
“Ừm.

Đã học xong, có chút nhớ em nên đến tìm em”
Giọng anh trầm ấp mang đến cảm giác rằng anh thật sự rất nhớ cô.

Sơ Tình nhịn không được khi thấy anh ngọt ngào như vậy.

Sơ Tình to gan dựng đứng cuốn sách lại gần hôn nhanh vào môi anh một cái rồi trở về chỗ cũ.

Cô cười tinh nghịch: “Em cũng nhớ anh, nhưng bây giờ đã đỡ hơn rồi.”
Điềm Thuỵ cười dung túng cho hành động của cô, anh vươn tay vuốt lấy mái tóc mềm mượt thoang thoảng mùi hương của nước hoa Pháp, cùng với vẻ đẹp và khí chất của Sơ Tình trông cô vừa gợi cảm vừa nữ tính.

Anh nói:
“Em tiếp tục học đi, anh sẽ đợi.

Anh cũng cần nghiên cứu vài vấn đề.”
“Được, em cũng sắp xong rồi.” Sơ Tình gật đầu, vốn dĩ đến thư viện đọc cô còn thấy hơi buồn, nhưng bây giờ Điềm Thuỵ đã tới cô cũng trở nên thoải mái hơn.

“Sơ Tình.”
Cả cô và Điềm Thuỵ đều ngước lên nhìn người gọi là ai.

Thấy người đến là Quân Ninh, cô thoáng có cảm giác kì lạ và khó chịu.

Tuy nhiên, người đến tìm mình thì cô cũng phải lịch sự nói chuyện.

“Có chuyện gì ạ, đàn anh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện