Khi Nam Tinh nhận điện thoại của Phùng Nguyên trên đường, Kiều Lãng đã rời đi cùng Hàn bà tử. Vì thế Nam Tinh kêu tài xế đổi tuyến, trực tiếp đi qua chỗ Hàn bà tử.



Sau khi xuống xe Nam Tinh không nhìn thấy Phùng Nguyên, Phùng Nguyên không chờ nàng. Một chiếc xe khác dừng ở gần đó, Thạch Bát Lâu bước xuống.



Hắn cũng đồng thời nhận được điện thoại, thấy hiếu kỳ, mới tới nhìn xem.



Khi hai người gặp mặt chỉ khẽ gật đầu, không tốn nước miếng chào hỏi. Lúc cùng nhau đi vào trong, Thạch Bát Lâu nói: "Kiều mẫu không nên ở đó, tôi cho là như vậy, không biết Nam Tinh tiểu thư nghĩ như thế nào?"



Nam Tinh nói: "Ừm."



Tuy câu trả lời đơn giản, nhưng Thạch Bát Lâu đã thỏa mãn, dù sao Nam Tinh xử sự thật sự là quá mức lãnh đạm, một chút cũng không đáng yêu, thật không biết Khâu Từ là như thế nào có thể chịu đựng được việc cùng nàng trở thành cộng sự. {LAOHU}



Ngõ nhỏ có chút cũ xưa, không phù hợp với đô thị lớn phồn hoa bên ngoài, là một con phố rất cổ xưa.



Một đường đi vào, nhà hai bên đều có chút lâu năm. Lầu cao san sát gần đó, nơi đây cũ kỹ, không có người đi đường.



Đi đến số 171, hai người ngừng lại, nơi này chính là nơi Hàn bà tử nói Kiều mẫu tái hôn, sinh con. Bọn họ còn ở bên ngoài, đã nghe thấy tiếng người ồn ào bên trong, tiếng khóc chiếm đa số, loáng thoáng còn có tiếng Phùng Nguyên khóc vì quá vui sướng "Thật tốt quá, thật tốt quá, Kiều lão tiên sinh sẽ không ra đi trong nuối tiếc".



Thạch Bát Lâu ấn chuông cửa, lát sau liền có người ra mở cổng sắt. Ra tới là một phụ nữ trung niên, dùng đôi mắt vẫn còn nước mắt đánh giá hai người một cái, hỏi: "Các ngươi tìm ai?"



"Phùng Nguyên kêu chúng ta đến, chúng ta cũng quen biết Kiều Lãng."



Người phụ nữ nghĩ một chút, đột nhiên túm lấy tay áo Thạch Bát Lâu, cổ họng nghẹn ngào: "Cậu cũng là người Kiều gia, cháu trai của Kiều lão tiên sinh đi? Tôi là thẩm thẩm của cậu a."



"......" Thạch Bát Lâu nhìn vị thẩm thẩm đột nhiên từ trên trời giáng xuống này, bỗng nhiên hiểu ra bên trong là chuyện gì, đại tiệc nhận thân đây chứ đâu. Tay áo hắn còn bị người phụ nữ túm lấy, chỉ thấy Nam Tinh lách người, đi vào, giảo hoạt!



Lắc mình vào bên trong tiếng khóc bên tai Nam Tinh càng nhiều, vừa tạp vừa loạn, ít nhất cũng có mười mấy người. Vào phòng trong, là một gian đại sảnh rộng mở, tất cả đều là người. Nàng tóm được thân ảnh của Phùng Nguyên, bước nhanh qua, túm cánh tay hắn liền hỏi: "Tình huống như thế nào?"



Bị cảnh tượng hai nhà nhận thân cảm động đến rơi lệ Phùng Nguyên hít hít nước mũi, thấy là Nam Tinh, nói: "Nhận thân a. Năm đó sau khi Kiều mẫu rời thôn, gặp phải người nhà họ Phương này, còn cùng nam chủ nhân kết hôn, sinh bốn đứa con, bốn đứa con lại sinh mười mấy đứa con, còn không phải sao, Hàn bà tử nói chuyện của Kiều lão tiên sinh cho bọn họ, bọn họ làm việc ở nơi khác đều trở về, cùng Kiều Lãng nhận thân đó."



Nam Tinh khẽ nhíu mày: "Nhanh như vậy?"



"Hàn bà tử chính là tay có tài nổi danh trong giới." Phùng Nguyên tán dương, "Dùng cả đêm, liền tìm được Kiều mẫu. Có điều chỉ có khối bài vị...... Kiều mẫu ba mươi năm trước đã qua đời. Vị Phương tiên sinh kia cũng đã qua đời, hiện giờ ở đây chính là một nhà con trai đầu."



"Bài vị ở đâu?"



"Nhạ, đằng kia."



Nam Tinh đẩy ra đám người biểu tình kích động, đi đến cuối đại sảnh, thấy được tấm bài vị kia.



Bài vị có chút cổ xưa, đặt trên một cái bàn nhỏ, hương nến bên cạnh còn chưa cháy hết, bốc khói lượn lờ.



"Tôi có thể nói cho gia gia, tìm ra tằng tổ mẫu rồi!" Kiều Lãng nói đầy kích động, nắm lấy tay một ông già trong đó, nói, "Gia gia rốt cuộc có thể an tâm, tôi từ nhỏ vẫn nghe ông ấy kể về tằng tổ mẫu. Nếu ông ấy biết tằng tổ mẫu rời đi rồi bình yên sống 50 năm, lão nhân gia nhất định sẽ rất vui vẻ."



Ông già kia cũng gật đầu: "Đúng vậy, sau khi mẹ tôi gả cho cha tôi, có đề cập là muốn đón đại ca về sống chung, nhưng mà cậu cũng biết, khi đó loạn a, căn bản không thể quay về. Chờ đến khi trở về, đại ca đã không còn ở Kiều gia thôn."



Nam Tinh nghe ông ta kể lể, "đại ca" trong miệng ông ta nhất định là Kiều lão tiên sinh, vậy ông ta là con Kiều mẫu sinh sau khi tái giá?



Kiều Lãng lại nói: "Gia gia hiện tại thân thể thật không tốt, ông ấy muốn mau chóng gặp mặt mọi người một lần, thúc công và các cô bà có thể cùng đi đến viện điều dưỡng không?"



"Có thể có thể." Vị thúc công kia nói, "Tôi cũng muốn gặp đại ca, nói với ảnh vài chuyện về mẹ. Nhưng đại ca không hận mẹ, cũng là......haizz."



Kiều Lãng nói: "Gia gia chưa từng hận tằng tổ mẫu."



Thúc công cảm khái nói: "Không hận là tốt, không hận là tốt, thời loạn thế, thân bất do kỷ a."



"Chờ đã." Thạch Bát Lâu đột nhiên cắm một câu vào trong cái đại hội nhận thân ồn ào này, giọng hắn lúc này vang lên có vẻ thập phần đột ngột, cho nên cả sảnh đường nháy mắt yên tĩnh, tất cả tầm mắt đều dồn về phía hắn.



Thạch Bát Lâu nói: "Mấy người thật sự là con Kiều mẫu tái hôn rồi sinh?"



Thúc công kia bất mãn nói: "Cậu nói gì vậy? Ai sẽ tùy tiện nhận thân, đây chính là chuyện lớn!"



Thạch Bát Lâu nói: "Không có gì, chỉ là nghi ngờ mà thôi. Kiều tiên sinh ủy thác chúng ta tìm Kiều mẫu, chưa đến một ngày, mấy người liền xuất hiện."



"Đó là nhờ có ta." Hàn bà tử lạnh lùng mở miệng, hai mắt nhìn chằm chằm thanh niên không biết tốt xấu này, "Thanh danh của Hàn bà tử ta, cũng không phải để cậu vũ nhục như vậy. Ta đây tìm người, đoán mệnh, đời này chưa từng thất thủ."



Thạch Bát Lâu khiêu khích nói: "Ồ? Vậy bà nói xem, tôi là người như thế nào, lại từ đâu ra."



Hàn bà tử cười lạnh: "Ta vì cái gì muốn chứng minh chỉ vì cậu nghi kỵ? Nếu cậu không tin, có thể đi thử máu."



Thạch Bát Lâu cười khẽ: "Bác sĩ cũng có thể bị thu mua."



Hai người đối chọi gay gắt, nhất thời làm cục diện lâm vào khốn cảnh. Kiều Lãng lúc đầu cũng cảm thấy sự tình tiến triển quá mức thuận lợi, nhưng chuyện này cũng không thể làm giả quy mô lớn như vậy đi? Hơn nữa hắn đã cẩn thận hỏi qua tộc phổ của nhà này, đối chiếu đều trùng khớp.



Nhưng bây giờ có Thạch Bát Lâu nhắc nhở, hắn lại do dự.



Dù là bị lừa, hắn cũng không tiếc số tiền thù lao trả cho Hàn bà tử. Nhưng thân thể của gia gia ra sao, hắn biết rõ, một khi phát hiện là giả, vậy gia gia chưa chắc đã chịu đựng được.



Hắn không dám bất cẩn, nói: "Thử máu đi."



Hàn bà tử lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề."



"Có vấn đề." Nam Tinh bỗng nhiên lạnh lẽo nói, "Giống như Thạch Bát Lâu nói, trước tiên mua chuộc bác sĩ, cũng có khả năng."



Hàn bà tử thấy lại có thêm một Trình Giảo Kim, nói: "Thượng Hải nhiều bệnh viện như vậy, chọn cái nào cũng được."



Nam Tinh nhìn bà ta, hỏi: "Thật sao?"



Hàn bà tử hơi khựng lại, nói: "Đúng vậy."



"Nhưng không cần thiết." Nam Tinh nói, "Trên tấm bài vị này, không có hơi thở của tử hồn, nói cách khác, đây là một tấm bài vị giả được lâm thời cấp tốc tạo ra, căn bản không phải là Kiều mẫu."



Hàn bà tử không sợ hãi, còn cười lạnh: "Cô nói không phải thì không phải à?"



"Đúng, tôi nói không phải, thì là không phải."



"......" Hàn bà tử quay qua Kiều Lãng, nói, "Làm giám định đi, Kiều tiên sinh, cậu không thể cứ nghe hai đứa bọn chúng nói liền hoài nghi ta."



"Ừm." Kiều Lãng nói, "Đi làm giám định, nếu kết quả giám định là có quan hệ huyết thống, thỉnh Nam Tinh tiểu thư xin lỗi Hàn bà bà. Nhưng nếu kết quả giám định là không có quan hệ huyết thống, thỉnh Hàn bà bà xin lỗi Nam Tinh tiểu thư, cũng cho tôi một lời giải thích."



"Đinh —— đinh —— đinh." Không biết ai đang ấn di động, chỉ ấn ba số.



Hàn bà tử nhìn Nam Tinh đang gọi điện, nhíu mày: "Cô làm gì vậy?"



Nam Tinh nhìn bà ta một cái, nói: "Gọi cảnh sát."



Thúc công kia lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Gọi cảnh sát làm gì?"



Nam Tinh nói: "Lừa đảo. Nếu sau khi cảnh sát đối chiếu thân phận của mấy người xong, xác định là thật, vậy tôi không còn gì để nói."



Hàn bà tử lập tức nghiến răng nhìn Nam Tinh, tức giận: "Sao cô lại nhắm vào ta?"



"Cũng thật trùng hợp." Thạch Bát Lâu nói, "Tôi nhớ ra, tôi cũng có bằng hữu ở cục cảnh sát, nhờ hắn tra xét, còn nhanh hơn thử máu. Sao hả, mười mấy người các người, vàng thật không sợ lửa, thì đi một chuyến tới cục cảnh sát đi."



Nhất thời không khí trong đại sảnh trở nên trầm mặc.



Yên lặng đến quá bất thường, ngay cả Kiều Lãng cũng bắt đầu hoài nghi.



Hàn bà tử nói: "Được, tra! Đi tra!"



Một đám người đã thấy bất an, cứ nhìn về phía Hàn bà tử.



Kiều Lãng thấy thế, lạnh giọng: "Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, không muốn ngồi tù vì tội lừa đảo, hiện tại có thể đi. Các người hẳn là đã biết, Kiều gia chúng ta có ba người là luật sư, trong ngành cũng coi như là có chút danh khí, nếu muốn cho các người ngồi tù, một chút cũng không khó."



Dứt lời, mọi người nhìn Hàn bà tử, lại nhìn Kiều Lãng không hề có ý đùa giỡn, đã có người bắt đầu chạy. Một người chạy, giống như mở đê, không ngừng có người chạy theo. {LAOHU}



Cuối cùng chỉ còn lại một mình Hàn bà tử, chỉ trong năm phút, như đã già đi mười tuổi. Bà ta không chạy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Tinh, nói: "Cô thật sự có thể nhìn ra, nơi này không có tử hồn sao?"



Nam Tinh lạnh nhạt nói: "Đúng vậy."



Hàn bà tử cười lạnh: "Phải, Hàn bà tử ta không biết tìm người, nhưng ta vẫn có chút bản lĩnh. Nam Tinh tiểu thư, cô căn bản chính là một cái tử hồn."



Nam Tinh không hề biến sắc, làm lơ bà ta.



Kiều Lãng nhíu mày nói: "Hàn bà tử, không đến một đêm, bà đã kêu được nhiều người tới diễn một vở tuồng, động tác nhanh chóng, như đã qua huấn luyện. Bình thường bà cũng gạt người như vậy đi?"



Hàn bà tử không phản bác, còn không cho là đúng: "Cho gia gia cậu không có tiếc nuối mà chết là tốt rồi, còn quản lừa dối với không lừa dối làm gì."



Kiều Lãng vốn muốn cho bà ta một cơ hội, lại thấy bà ta nói lời cay độc, sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống, lạnh giọng: "Bà đừng nghĩ trốn thoát."



Nói xong, liền gọi cảnh sát.



Hàn bà tử đột nhiên xô hắn ra muốn bỏ chạy, Thạch Bát Lâu lắc mình ngăn trước mặt bà ta, làm bà ta bị cản lại bên trong. Hàn bà tử sức lực có lớn nữa, la lối khóc lóc lớn hơn nữa, cũng không có biện pháp chạy thoát.



Khi hắn còn đang chặn Hàn bà tử, đẩy vào bên trong, liền thấy Nam Tinh đã đi ra cửa, thật sự là quá giảo hoạt, quả thực đã để hắn làm mồi câu.



Hắn ném người cho Kiều Lãng giải quyết, dù sao chuyện này cũng không quan hệ gì đến hắn. Hắn chạy theo Nam Tinh, hỏi: "Cô thật sự có thể nhìn ra tử hồn?"



Nam Tinh hỏi ngược lại: "Nếu cậu không thể nhìn ra, vì sao kết luận đây không phải là nơi Kiều mẫu mất?"



Thạch Bát Lâu do dự một chút, vẫn nói: "Bởi vì toàn bộ manh mối đều chỉ về hướng Cừ Sơn và Kiều gia thôn."



"Mấy thứ này là ai dạy cho cậu?"



Thạch Bát Lâu lần này không trả lời, hắn nhíu mày, lúc này Phùng Nguyên đi ra.



Phùng Nguyên mang vẻ mặt thấp thỏm thấy hai người bọn họ, đi qua nói: "Hàn bà tử kia thật là quá đáng, bà ta cho rằng đây là show thực tế a."



"Phiền toái giám đốc Phùng nói cho Kiều Lãng, tôi rút lui." Thạch Bát Lâu lại nói với Nam Tinh, "Tuy rằng rất tò mò thủ pháp của cô, nhưng cô không muốn nói, không muốn hợp tác. Tôi thừa nhận cô kỹ cao một bậc, tôi đã hết bản lĩnh, cứ tiếp tục như vậy cũng không thú vị, cho nên tôi rút lui, có duyên thì gặp lại."



Nam Tinh cuối cùng cũng phát hiện Thạch Bát Lâu có một cái ưu điểm, tiêu sái.



Không chờ nàng nói "Tái kiến", di động liền vang lên.



Nhìn một cái, Khâu Từ gọi.



Nàng tiếp di động, bên kia nói: "Nó xuất hiện rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện