Thành Lạc Gia lại nói: "Nhưng có hai nhà họ Triệu."



Nam Tinh không nói cho hắn là mình tới tìm Triệu Kỳ, nàng còn chưa rõ ràng giữa bọn họ có liên hệ gì hay không, lỡ rút dây động rừng, chỉ sợ Triệu Kỳ lại chạy. Nàng hỏi: "Hai nhà nào?"



Thành Lạc Gia hơi khựng lại, nói: "Xin lỗi, có lẽ tôi cần cô nói rõ trước là cô tìm bọn họ làm gì, bằng không làm lộ chỗ ở của bọn họ, cũng không được tốt. Cũng không phải tôi không tin cô, chỉ là không biết bọn họ có đồng ý để cô biết hay không thôi."



Nam Tinh khẽ gật đầu: "Tôi hiểu." —— nhưng loại thời điểm này thật là một chút cũng không thích gặp phải người chính trực như vậy.



Nàng hỏi: "Cậu rất quen thuộc với hai nhà này?"



"Chỉ là biết nhau thôi."



Khi Nam Tinh hỏi câu này, nàng cẩn thận quan sát ngữ khí và thần sắc của hắn, không giống nói dối. Nàng lúc này mới nói: "Người tôi tìm tên Triệu Kỳ, hắn là kẻ lừa đảo."



Thành Lạc Gia bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó.



Nam Tinh cũng biết hắn nghĩ cái gì —— Triệu Kỳ ở trong giới có tiếng là hoa tâm đại thiếu gia, nàng nói như vậy giống như nàng bị Triệu Kỳ lừa tình, tất nhiên rất dễ dàng khiến cho người khác thương hại, lại có lý do đầy đủ. {LAOHU}



Về sau dù có gặp lại Thành Lạc Gia, bị hắn chất vấn, nàng cũng có thể nói mình không nói dối, Triệu Kỳ dùng thân phận Thạch Bát Lâu lừa nàng xoay vòng vòng, đúng là kẻ lừa đảo.



Thành Lạc Gia nói: "Tôi quen Triệu Kỳ, nhưng nghe nói hôm qua hắn mới vừa mang......không, chính hắn đi nơi khác nghỉ phép rồi."



Nam Tinh hỏi: "Chính hắn? Là mang theo vị hôn thê Thang Mễ của hắn đi?"



Thành Lạc Gia thấy ngay cả vị hôn thê của Triệu Kỳ nàng cũng biết, thật là cô nương bị lừa tình. Hắn không tiện gật đầu, đành phải nói: "Chắc là vậy."



"Cậu gặp qua vị hôn thê của hắn chưa?"



"Gặp rồi." Thành Lạc Gia sợ nàng mất khống chế cảm xúc, vội vàng bổ sung, "Không đẹp bằng cô."



Hắn nói xong, bỗng nhiên cảm thấy Nam Tinh và Thang Mễ nhìn có chút tương tự nhau, nhưng diện mạo khí chất của Nam Tinh thiên về thanh lãnh, Thang Mễ thì hoàn toàn là một muội tử mềm mại. Nhìn kỹ lại, hình như cũng không quá giống.



Nam Tinh còn muốn hỏi thêm, xe đã chạy đến cổng khu nhà giàu. Thành Lạc Gia chào hỏi bảo vệ ở cổng, nói mình bị thương, cần để xe đi vào. Bảo vệ cổng cho tài xế một tấm thẻ, muốn hắn nhiều nhất một giờ là phải ra.



Tài xế lúc này mới tin thanh niên này không phải ăn vạ.



Xe chạy đến chỗ ở của Thành Lạc Gia, ấn chuông cửa, liền có người hầu đi ra, đỡ Thành Lạc Gia vào. Thành Lạc Gia sai người hầu rửa xe cho tài xế, lại nói với Nam Tinh: "Cô vào ngồi một lát đi, tôi đi hỏi thăm xem Triệu Kỳ có phải đã thật sự ra cửa hay không, khi nào hắn trở về."



"Được." Nam Tinh và tài xế cùng nhau ngồi ở sảnh lớn, lát sau liền có người bưng trà tới.



Tài xế uống vội hai ngụm, nói: "Tôi cũng không rành trà này uống ngon hay không, nhưng nhất định là trà tốt. Bất quá không nghĩ tới hắn thật sự không phải kẻ lừa đảo, còn rất nghe lời cô."



Nam Tinh nghĩ, nếu tài xế có bản tính lạnh nhạt, cho dù nàng có ba tấc không lạn miệng lưỡi, hắn cũng sẽ không quay đầu xe đi chở "tên ăn vạ" này.



Nàng dựa vào lưng ghế, tầm mắt dừng trên đầu tủ trong phòng khách. Nơi đó đặt vài món đồ cổ trang trí, còn có mấy tấm ảnh. Thị lực nàng rất tốt, nhìn từ xa, mơ hồ thấy có người hơi quen mắt. Nàng đứng lên đi qua đó, đó là ảnh Thành Lạc Gia chụp cùng hai người khác. {LAOHU}



Trong đó một người rõ ràng là Lê Viễn.



Ảnh chụp ba người khi còn niên thiếu, tuổi ước chừng chỉ 17-18 tuổi. Lê Viễn đứng giữa, bên trái là Thành Lạc Gia, bên phải là một thiếu niên có nụ cười tươi sáng.



Nàng lại nhìn mấy bức ảnh khác, nhìn từ ngũ quan, chắc đều là người nhà của Thành Lạc Gia.



Ảnh chụp có thể đặt cùng chỗ với thân thích, vậy thì quan hệ giữa Lê Viễn và Thành Lạc Gia nhất định không cạn.



Lát sau Thành Lạc Gia nói chuyện điện thoại xong từ trong phòng đi ra, đã ngồi trên một chiếc xe lăn đơn giản. Nhìn như là ngày thường trong nhà có người dùng thứ này, nếu không gia đình bình thường sẽ không dự phòng một cái xe lăn.



Thành Lạc Gia nói: "Triệu Kỳ xác thật là đi ra ngoài, hắn thường chạy khắp nơi, ngày về không xác định, có khả năng là cô đi một chuyến uổng công rồi."



Nếu người không ở đây, Nam Tinh cũng không có cách nào. Nàng nghiêng người hỏi: "Đây là ca ca của cậu?"



Thành Lạc Gia nhìn ảnh chụp nàng chỉ, ánh mắt rõ ràng buồn bã, nói: "Bạn thân, bậc cha chú bọn tôi đều làm buôn bán, từ nhỏ đã thường thấy mặt nhau, bởi vì chí thú hợp nhau, trung học lại cùng học trường quốc tế, cho nên thành bạn thân."



Hắn cũng không giống như đang nhắc tới bạn thân, bởi vì dùng ngữ khí rất thấp, tựa hồ cũng không biết phải nói ra sao. Hơn nữa Nam Tinh rất khó đem Thành Lạc Gia có tính cách kiện sảng và Lê Viễn ít nói ít cười liên hệ với nhau thành bạn bè "chí thú hợp nhau". Nàng cũng không hỏi thêm, hỏi quá nhiều giống như đang xoi mói riêng tư của người khác.



Thành Lạc Gia nghĩ nghĩ nói: "Nam Tinh tiểu thư, có phải cô đường xa đến đây hay không?"



Nam Tinh nói: "Thượng Hải."



"Vậy thì cách hơi xa, nếu cô không ngại, có thể ở đây trước, phòng trống có rất nhiều, cô ở thoải mái. Tôi thấy cô như là từ nơi khác tới, còn mang theo nhiều đồ như vậy, qua lại khá phiền toái, tôi không có ý gì khác."



Nam Tinh nói: "Triệu Kỳ về ngày nào không biết, tôi cũng không thể luôn ở đây chờ hắn."



Huống chi nếu nàng đã biết Triệu Kỳ xác thật là ở đây, cũng sẽ không mất dấu. Nếu chờ mười ngày nửa tháng, nàng có lẽ đã góp nhặt thêm vài đôi mắt, ôm cây đợi thỏ, trước giờ đều không có lợi.



Tài xế cũng chen vào: "Hơn nữa một cái cô nương ở đây, trưởng bối nhà cậu cũng sẽ không cao hứng đâu."



Đề cập đến trưởng bối, Nam Tinh lại nhận thấy biểu tình của Thành Lạc Gia hơi cứng đờ. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Là tôi suy nghĩ không chu toàn."



"Cảm ơn." Nam Tinh nói, "Không biết cậu có tiện nói cho tôi, Triệu Kỳ ở chỗ nào hay không?"



"Lần sau cô tới, tôi dẫn cô qua, cô có thể đến đây trước." Thành Lạc Gia cũng cảm thấy nhiều lần cự tuyệt nàng giống như rất không tin tưởng nàng, vì thế nói, "Cô cho tôi số điện thoại, nếu hắn trở về, tôi lập tức gọi cho cô, miễn cho cô lại đi một chuyến tay không."



Nam Tinh nhìn hắn, vẫn đưa số cho hắn.



Thành Lạc Gia ghi nhớ, lại đưa số của mình cho nàng.



Tài xế thấy sự tình đã gần xong, trà cũng uống no, trà có ngon nữa cũng chỉ là trà, uống nhiều quá cũng không thú vị, hắn hỏi: "Đi chưa?"



"Ừm."



Cách ghế khá gần Thành Lạc Gia nhấc ba lô Nam Tinh đặt trên ghế đưa cho nàng, vừa nhấc lên hắn mới phát hiện nặng đến làm hắn giật mình. Hắn kinh ngạc hỏi: "Nặng như vậy, bên trong đựng gì vậy?"



"Rất nhiều." Nam Tinh nhận lấy nhẹ hều.



Thành Lạc Gia thấy nàng có động tác thành thạo lại nhẹ nhàng, hỏi: "Cô thường ngày thích thám hiểm sao? Tôi trước kia cũng rất thích thám hiểm, a Khổng và A Viễn cũng vậy. Nhạ, chính là người trên ảnh chụp. Sau này A Viễn trở về tiếp nhận gia nghiệp của ba ba hắn, chỉ còn lại có a Khổng và tôi."



Nam Tinh lại nhìn về phía ảnh chụp trên đầu tủ, ba thiếu niên kia khí phách hăng hái, đúng là lúc tuổi thanh xuân nhất, nhiệt huyết nhất của nhân sinh. {LAOHU}



Thành Lạc Gia lặng lẽ nói: "Chỉ là hai năm trước, tôi và a Khổng lên núi. Kết quả tuyết lở, tôi bị tổn thương do giá rét."



Tài xế hình như đã nhận ra cái gì, cẩn thận hỏi: "A Khổng thì sao?"



Thành Lạc Gia im lặng, hồi lâu mới nói: "Đã chết."



Tài xế không thể mở miệng.



Thành Lạc Gia nói: "Sau lần đó, cha mẹ tôi liền không cho phép tôi mạo hiểm nữa, hơn nữa sau lần đó, thân thể của tôi cũng rất kém cỏi, đi ra ngoài đều phải dựa xe lăn, mấy năm nay cố gắng rèn luyện mới tốt hơn chút. Tôi nghĩ, chờ thân thể của tôi ổn hơn, thì có thể đi hoàn thành lời hứa với a Khổng, lại lên tuyết sơn lần nữa."



Tài xế hoảng sợ, xua tay nói: "Chuyện muốn mệnh như vậy sao có thể làm lần thứ hai? Thật vất vả nhặt về một cái mệnh, vẫn là nghe lời ba mẹ cậu ở nhà đi."



Thành Lạc Gia chỉ cười cười, không tán thành lời hắn nói. Nam Tinh mở miệng nói: "Giữ sức khỏe, cố lên."



Thành Lạc Gia bất ngờ, hắn không nghĩ tới Nam Tinh thế nhưng sẽ cổ vũ hắn. Người bình thường không phải đều khuyên can giống như vị tài xế này sao?



Hắn cứ cảm thấy, cô nương lý trí giống như Nam Tinh, sẽ không thể bị Triệu Kỳ lừa. Chỉ là hắn không tiện hỏi, cho dù là giấu giếm, cũng nhất định có lý do khó xử, hắn sao có thể đi làm khó nàng.



"Hy vọng lần sau có thể tái kiến." Thành Lạc Gia lại nói với tài xế, "Cũng cảm ơn anh đã hỗ trợ, về sau nếu có chuyện gì yêu cầu tôi trợ giúp, có thể gọi điện cho tôi."



Tài xế cảm động vô cùng, nói: "Tôi vừa rồi coi cậu như tên ăn vạ, còn mắng vài lời khó nghe. Tôi thật là......không nên như vậy."



Thành Lạc Gia cũng không để ý, hắn chân cẳng không tiện, sai người hầu đưa bọn họ ra ngoài.



Chờ bọn họ đi rồi, Thành Lạc Gia phát hiện mắt cá chân cũng không quá đau, cúi đầu nhìn lại, băng gạc được quấn rất chỉnh tề, nói nàng không phải chuyên nghiệp y khoa, hắn không quá tin tưởng.



Bất quá tại sao nàng chỉ hỏi về tấm ảnh chụp ba người kia, mà không hỏi về những tấm khác.



Chẳng lẽ nàng biết A Khổng? Hay là A Viễn?



Không quá năm phút, chuông di động vang lên. Hắn nhìn tên người gọi, dừng một chút mới tiếp. Mới vừa chuyển được, bên kia liền truyền đến thanh âm nôn nóng của mẫu thân: "A Lạc, nghe người hầu nói con bị thương? Đang êm đẹp sao con lại bị thương, bị thương nặng không, kêu bác sĩ trong nhà nhìn chưa? Lát nữa mẹ liền trở về, con ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi đâu nữa. Nếu con có việc gì, làm ba mẹ phải sống sao đây......"



Nói xong, điện thoại đầu bên kia đã có tiếng khóc.



Thành Lạc Gia vừa cảm thấy áy náy, cũng cảm thấy......bực bội.



Từ sau chuyện phát sinh hai năm trước, mẫu thân liền không thể để hắn chịu bất luận thương tích gì, trong nhà đồ có chút sắc bén đều bị thu hồi, sợ làm hắn bị thương.



Bảo hộ quá mức cẩn thận, làm Thành Lạc Gia rất thống khổ.



"Con không sao, mẹ, là vết thương nhẹ, mẹ đừng lo."



Cho dù có thống khổ đi nữa, hắn cũng vẫn bình tĩnh mà an ủi mẫu thân đang lo lắng.



Nhưng vẫn cảm thấy bực bội, càng ngày càng bực bội.



&&&&&



Tài xế ngồi trong chiếc xe được rửa đến sạch sẽ tâm tình cực kỳ tốt, trên đường lại tán gẫu chuyện ăn vạ với Nam Tinh. Chờ đưa nàng tới sân bay, nói: "Tôi hôm nay làm việc tốt, tâm tình tốt, không thu tiền."



Nam Tinh vẫn trả tiền cho hắn, lại hỏi: "Nếu lần sau đụng tới chuyện như vậy, anh cứu sao?"



Tài xế dứt khoát nói: "Không cứu!"



So với vui vẻ nhất thời, bị ăn vạ thật sự đáng sợ hơn, đó là muốn đánh bạc toàn bộ hạnh phúc gia đình.



Hắn không muốn, trừ phi lần tới có hành khách chịu gánh trách nhiệm, hắn làm phụ trợ thì có thể.



Nam Tinh ậm ừ, cũng không bất ngờ với suy nghĩ của hắn, hoàn toàn không khinh thường suy nghĩ như vậy, nàng nói: "Tái kiến."



Trở lại Thượng Hải đã là ngày hôm sau, khi Nam Tinh đi vào con ngõ nhỏ, nghĩ đến lát nữa vào cửa nhìn thấy người là Đào lão bản, tâm tình lại tốt hơn một chút.



Cửa hàng Đào gia mở cửa, bên trong có người. Nam Tinh cất bước đi vào, còn chưa nhìn rõ ngồi ở đó là ai, người nọ liền "Tạch" một cái đứng lên, vui mừng vẫy tay: "Hey! Nam Tinh tiểu thư, tôi đã quay lại."



Không nhìn thấy người muốn thấy, Nam Tinh khựng lại, tâm tình lại không tốt.



"Xèo ——"



Không biết vì sao không khí trong tiệm lại nháy mắt kết băng, Phùng Nguyên đang cười sang sảng bị Nam Tinh đông cứng.



...... Hắn đã làm gì sai?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện