Nam Tinh lại bị đét tay, Nam Nguyệt còn thảm hại hơn, tay đều bị đánh sưng lên.



Tổ phụ càng ngày càng nghiêm khắc, bắt các nàng học như nhồi cho vịt ăn, hai cái tiểu cô nương cực kỳ khẩn trương.



Trần thị đêm nay ôm nữ nhi dỗ cho ngủ, mặt đầy lo lắng, nói với trượng phu: "Cha gần đây làm sao vậy, từ lúc nhốt mình ba ngày sau, ra tới liền như biến thành người khác, ngươi nhìn xem tay Tinh nhi, tất cả đều là vết roi."



Nàng oán giận, đau lòng nữ nhi, cũng không hiểu cha chồng vì cái gì lại làm như vậy. Nhưng thân là người có uy nghiêm nhất Nam gia, không ai dám giáp mặt chất vấn ông, bởi vì bọn họ đều rõ ràng, vô luận Nam Tử An làm cái gì, đều là vì tốt cho Nam gia, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, chưa bao giờ có sai lầm.



Làm mẫu thân, nàng chỉ có thể dỗ dành nữ nhi nhiều hơn, làm bé nghe lời tổ phụ.



Trừ cái này ra, chỉ có âm thầm đau lòng.



Nam gia Đại Lang nghe xong thở dài, nói: "Cha làm như vậy, cũng là vì tốt cho Nam gia. Nam gia là Huyền môn đại gia, thân là gia chủ, càng phải gánh vác gánh nặng. Huống chi hiện giờ triều đình thế cục không xong, Đại Tống này đã bị đám thiết kỵ đó dẫm đến không ra gì, chỉ sợ chiến hỏa lan đến Nam gia."



Trần thị rũ mặt, nhìn nữ nhi mỗi ngày đều mệt đến ngủ mê, gạt lệ, nói: "Cũng phải có giới hạn nha...... Tinh nhi mới bảy tuổi, cha dạy những cái đó, ngay cả Trường Không cũng không nhất thiết là biết đi."



Trường Không là đại đồ đệ của Nam Tử An, cũng là đệ tử nội trú, là người có thiên phú nhất trong đám đệ tử. Nam gia Đại Lang cũng không có cách nào, đành phải vỗ vỗ vai thê tử trấn an: "Cứ yên tâm đi."



......



Mỗi ngày giờ Dần, Nam Tinh và Nam Nguyệt phải rời giường, chạy năm vòng trong viện, sau đó luyện kiếm. Luyện xong kiếm thì ăn sáng, vẽ bùa, đọc sách. Buổi chiều Nam Tử An sẽ đích thân kiểm tra độ thuần thục của các nàng, đây là thời điểm hai người khẩn trương nhất.



Một khi không đạt tới hiệu quả ông mong muốn, hai người phải ăn roi.



Nam Tinh còn đỡ, bị đánh không nhiều lắm, nhưng Nam Nguyệt xác thật tư chất kém, học nửa tháng, quá mức vất vả, trực tiếp té xỉu trong sân. Làm Nam gia Nhị Lang sợ hãi, mang tức phụ quỳ gối trước mặt phụ thân, xin ông buông tha Nam Nguyệt.



Nam Tử An không đồng ý.



Nam Nguyệt biết sinh bệnh thì không cần học mấy thứ cực khổ đó, mỗi ngày được mẫu thân "trợ giúp", làm bộ sinh bệnh.



Chờ giả bộ đến ngày thứ sáu, Nam Tử An xách roi đến, trực tiếp đánh đến Nam Nguyệt tỉnh ngủ. Nam Nguyệt khóc òa lên, trốn xuống gầm bàn vẫn bị đánh, trốn đến góc phòng cũng bị đánh, trốn vào lòng mẫu thân, liền cùng mẫu thân bị đánh.



Nàng ta khóc lóc chạy ra ngoài, thiếu chút nữa là bị buộc đến nhảy vào ao cá. Nàng ta trầm nửa người, lại không dám thật sự nhảy xuống, chỉ có thể đứng ở trong nước, nhìn tổ phụ cầm roi, nhìn mẫu thân đang ăn đánh, rốt cuộc hét lên một câu xé lòng: "Ta chán ghét ông! Chán ghét ông! Ta không bao giờ muốn chia đồ ăn ngon cho ông!"



Nam Tử An chấn động toàn thân, nhìn đứa trẻ chưa đến vài tuổi, nhìn tất cả thân nhân đang nhìn mình trên bờ, roi trong tay lặng yên rơi xuống, ngực đau xót, phun ra một búng máu lớn.



Nam gia Nhị Lang lúc này mới hoảng sợ, tiến lên đỡ lấy phụ thân, gầm lên với Nam Nguyệt: "Sao con dám nói như vậy! Ta nhất định phải đánh chết con mới được!"



"Thôi." Nam Tử An nhẹ nhàng lắc đầu, ông ôm ngực thì thào một tiếng "Thôi", rồi lảo đảo trở về thư phòng. Không cho bất kỳ ai đi theo, cũng không cho bất luận kẻ nào tiến vào.



Ngay cả tỳ nữ Phất Tụ vẫn luôn chiếu cố bên cạnh ông, được ông tín nhiệm nhất, cũng không được.



Phất Tụ là nữ nhi của mã phu Nam gia, từ nhỏ đã đi theo làm tỳ nữ bên cạnh Nam Tử An. Nàng làm việc cẩn thận, so bạn cùng lứa tuổi trầm ổn hơn ba phần, Nam Tử An rất coi trọng nàng. Vì nàng có thiên phú huyền học, Nam Tử An cũng dạy nàng không ít thứ.



Người khác kính sợ Nam Tử An, nói chuyện luôn quá mức khách khí, làm Nam Tử An cảm thấy đối phương quá câu nệ mà vô pháp trò chuyện. Phất Tụ nói chuyện không khẩn trương, cũng không nịnh hót, rất thích hợp. Những gì Nam Tử An không dễ dàng nói với người khác, cũng vẫn nói với Phất Tụ vài câu.



Nhưng hiện tại ngay cả Phất Tụ ông cũng không chịu gặp.



Nam gia Nhị Lang tự giác biết mình quá đáng, vội tìm huynh trưởng hỗ trợ, muốn thỉnh tội với phụ thân.



Nam gia Đại Lang nói: "Phụ thân chỉ sợ có chuyện khó nói, nhị đệ lại giúp Nguyệt nhi tránh né sắp xếp của phụ thân, đúng là quá mức."



"Cha có chuyện gì khó nói, không thể nói ra sao?"



"Cha biết đến đều là thiên cơ, chuyện quá mức cơ mật mà nói ra, sẽ bị trời phạt." Nam gia Đại Lang lại nói, "Hơn nữa ngươi cũng biết, ngươi ta có tư chất bình thường, khó có thể kế thừa Nam gia, Tinh nhi cùng Nguyệt nhi đều có thiên tư, phụ thân đại khái là muốn đem trọng trách của Nam gia giao cho chúng."



"Nóng vội rồi a." Nam gia Nhị Lang đau lòng nữ nhi, nhưng nghe huynh trưởng nói như vậy, lại cảm thấy có đạo lý.



Cuối cùng huynh đệ hai người thở dài thật mạnh, thương lượng làm sao để thỉnh tội với phụ thân.



Lúc này Nam Tử An còn ở trong phòng, Phất Tụ canh giữ ở ngoài cửa, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy ông.



Nam Tinh muốn vào, cũng bị nàng ngăn cản. Phất Tụ cười cười với nàng, nói: "Tiên sinh hiện giờ rất phiền, Tinh cô nương lúc khác lại đến được không?"



Nam Tinh ngẩng đầu nhìn người có dung mạo cực đẹp lại ôn nhu này, nói: "Phất Tụ tỷ tỷ cho ta vào đi, ta muốn nhìn tổ phụ một chút, có phải còn đang giận hay không, có phải lại nôn ra máu hay không."



"Đã không có nữa, Tinh cô nương ngài trở về đi."



"Lần trước tổ phụ cũng giận dỗi ba ngày, là Nguyệt nhi và ta dỗ ông ra, hiện giờ Nguyệt nhi sợ đến ngây người, không đi nổi, cho nên ta đến đây."



Phất Tụ còn không chưa mở miệng, người bên trong liền nói: "Tinh nhi vào đây."



Trong phòng, người ngồi trước cửa sổ, đang nhìn về phía vòm trời, trên bức hoạ màu lam, mây trắng cuồn cuộn không ngừng chuyển động, thay đổi thất thường, phảng phất giống như nhân sinh.



"Tổ phụ." Nam Tinh đi qua, đến cạnh ông nói, "Con đi tìm Nguyệt nhi, Nguyệt nhi vẫn luôn khóc, nó nói không nên làm ngài giận, nó hối hận."



"Ừm." Nam Tử An chậm rãi thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng trên gương mặt nơn nớt của Nam Tinh, hỏi, "Tinh nhi, Nguyệt nhi không chịu gánh vác gánh nặng tương lai của Nam gia, tổ phụ vô pháp ép nó, vô pháp cố sức sửa mệnh đồ cho nó. Con có bằng lòng tiếp nhận trọng trách của Nam gia hay không?"



"Tinh nhi nguyện ý." Nam Tinh nói, "Tuy con cũng thực vất vả, tay cũng rất đau, nhưng Tinh nhi biết, tổ phụ là muốn tốt cho con, muốn tốt cho cả Nam gia."



Lòng Nam Tử An được trấn an vô cùng, ông lại nói: "Nhưng là từ nay về sau, con sẽ càng vất vả, có khả năng phải vất vả một đời, hai đời, thậm chí mười đời."



Nam Tinh kinh ngạc: "Vì sao sẽ vất vả như vậy?"



"Bởi vì đây là số mệnh của Nam gia." Cho dù nghịch thiên sửa mệnh, chung quy cũng trốn không được một kiếp nạn này.



Nam Tinh đối với một đời tam thế gì đó lại không có khái niệm, nói: "Tinh nhi không hiểu, bất quá Tinh nhi nguyện ý phân ưu với tổ phụ, chuyện Nguyệt nhi không muốn làm, Tinh nhi sẽ làm gấp bội. Nguyệt nhi nhát gan, cũng sợ đau hơn con, tổ phụ ngài về sau đừng đánh nó nữa."



"Tổ phụ sẽ không đánh nó nữa." Nam Tử An khẽ vuốt đầu nàng, nói, "Cũng sẽ không đánh con nữa, từ nay về sau, hết thảy đều dựa vào tự giác của con. Nếu con không biết cố gắng, tổ phụ cũng sẽ không ép con."



Nam Tinh dùng sức gật đầu: "Tinh nhi sẽ cố gắng."



Nàng sẽ cố, cố làm bản thân học xong bất luận những gì tổ phụ dạy, cố gắng làm muội muội vui vẻ, cố gắng ......bảo hộ Nam gia.



Nàng sẽ bảo hộ Nam gia thật tốt.



Đây là ước định của nàng và tổ phụ.



Cho dù chỉ có một mình......



Chỉ là, quá cô độc.



100 năm, 500 năm, 800 năm, đều chỉ có một mình nàng.



Quá cô độc.



Lâu rồi, ngay cả bộ dáng người thân đều đã không nhớ rõ. Nam Tinh thực sự sợ hãi, còn phải một mình trải qua thời gian dài đằng đẵng như vậy.



Quá cô độc.



Rời khỏi phòng tổ phụ, ánh nắng quá mức nóng cháy, đâm vào hai mắt nàng đau đớn. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây trắng không ngừng quay cuồng, ánh nắng lấp lóa, rất chói mắt. Bỗng nhiên nàng thấy trên tầng mây kia, giống như có hai con cá đang bơi.



Một đen một trắng, rất......quen thuộc.



......



Đào lão bản ra cửa nhìn một cái, thấy người tới là Khâu Từ, hơi có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"



"Cá của tôi, bơi tới nơi này." Trong lòng Khâu Từ tự nhiên thấy bất an, hỏi, "Nam Tinh đâu?"



"Cô ấy......"



"Có phải cô ấy đã xảy ra chuyện hay không?"



Đào lão bản khựng lại, hỏi: "Tại sao cậu lại nói vậy?"



Khâu Từ biết nếu không giải thích, Đào lão bản tuyệt đối không nói, hắn mở miệng: "Cá của tôi nói cho tôi Nam Tinh có nguy hiểm, nhưng nơi chúng chỉ ra, tôi không biết là ở nơi nào, cũng vào không được."



"Cậu là nói, cá âm dương của cậu?" Đào lão bản đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói, "Cậu đi với tôi."



Đang chờ ở ngoài phòng Phùng Nguyên thấy Đào lão bản dẫn người vào, nhìn thấy là Khâu Từ, rất bất ngờ. Đào lão bản nói: "Nam Tinh bị bóng đè, đã một ngày một đêm, không có dấu hiệu thoát ra."



"Bóng đè?" Khâu Từ biết bóng đè, nhưng mộng cảnh có thể vây khốn người, lại là lần đầu tiên nghe nói.



Người trong phòng còn đang ngủ say, đã biến thành người trong mộng, bên ngoài vô luận phát sinh chuyện gì, đều phảng phất như không quan hệ tới nàng.



Sắc mặt nàng trắng bệch, ngay cả màu môi cũng không có. Nam Tinh trong mắt Khâu Từ, phảng phất như một tờ giấy trắng. Giấy trắng cắt vào người, cũng rất đau.



Khâu Từ không biết Nam Tinh rốt cuộc tiến vào mộng cảnh gì, làm nàng trước nay đều kiên cường, cũng không muốn rời đi.



Cả căn phòng lạnh giá, lạnh đến độ Phùng Nguyên thế nhưng cũng có chút chịu không nổi, quả thực buồn cười, hắn run rẩy hỏi: "Khâu Từ a, anh có thể mang Nam Tinh về hay không, thoạt nhìn sự tình không ổn."



Khâu Từ cũng không dám chắc, nhưng cá của hắn rõ ràng là ở trong mộng cảnh của Nam Tinh, không có cách tự đi ra, cũng không có cách đưa hắn vào. Hắn nghĩ lại rồi nói: "Cá của tôi cần đồ để mở mắt."



Đôi mắt cá trắng đi thông âm giới, đôi mắt cá đen đi thông dương gian, nhưng muốn xuyên qua đôi mắt cá, lúc này cần một thứ lôi kéo.



Đào lão bản nghĩ nghĩ, nói: "Bút chu sa, đó là thứ cô ấy từ nhỏ liền mang theo."



Phùng Nguyên hỏi: "Bút Chu sa? Cây bút đó không phải đã bị cô ấy đánh mất sao?"



Đào lão bản đã lục lọi ba lô của Nam Tinh, nói: "Sao có thể đánh mất, đó chính là thứ Nam Tinh tùy thân mang theo, hơn nữa một khi rời đi xa hơn 10 mét, Nam Tinh liền biết."



Phùng Nguyên phảng phất như bị nhét một miệng thuốc câm, cứng đờ không nói nổi. Xong rồi, hắn bị người khác lừa.



Là ai muốn biết địa chỉ của Nam Tinh?



Rủi là người gây chuyện, Nam Tinh tỉnh lại thật sự sẽ một cái tát chụp chết hắn đi.



Đào lão bản tìm được cái hộp thon dài, giao vào tay Khâu Từ. Khâu Từ vừa cầm bút ra, cá bên người lập tức có phản ứng. Hắn vội đặt bút lên bàn, vẽ ra bát quái đồ.



Ngày thường hắn luôn chậm rì rì, làm cái gì cũng không vội. Hiện tại tay hắn lại cực nhanh, hắn muốn tìm Nam Tinh đang hãm sâu trong cơn bóng đè, muốn mang nàng rời khỏi nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện