Khi Nam Tinh leo từ đỉnh núi xuống dưới, phát hiện Tôn Phương đang bò lên trên.
Tôn Phương mấy ngày nay không ăn uống gì, sắc mặt tái nhợt, bò núi một hồi, mặt trắng như giấy, đầy mặt viết suy dinh dưỡng. Tôn Phương thấy nàng, ánh mắt trống rỗng tinh tế quét nàng một cái, thấy nàng không bị thương, liền không hỏi. Hắn giật giật đôi môi khô nứt trắng bệch đến tróc da, nói: "Trở về đi, một mình cô tới đây, rất nguy hiểm." Hắn thấp giọng nói, "Tôi không hy vọng cô giống như muội muội của tôi."
Nam Tinh nhìn biểu tình nháy mắt im lặng của hắn, khựng lại, nói: "Cảm ơn."
Trong giọng nói Tôn Phương đích xác có tràn ngập lo lắng, như là coi nàng thành muội muội đã chết của hắn mà lo lắng, làm Nam Tinh vô pháp cự tuyệt ý tốt của hắn.
"Tôi sẽ nhanh chóng tìm được đồ làm muội muội cậu sống lại, mấy ngày nay cậu đừng nói gì, cũng đừng làm gì."
"Tôi có thể giúp gì hay không?"
Nam Tinh lắc đầu, Tôn Phương liền không hỏi nhiều. Hắn luôn không nói nhiều lời vô nghĩa, luôn thành thành thật thật làm việc, cần cù chăm chỉ làm người. Hắn từ nhỏ đã vì tự trách chuyện bị bắt cóc, sau đó trở nên tự ti, thật vất vả mới sống vui vẻ một chút ở núi Bảo Châu, cảm thấy ngày tháng đã đi vào quỹ đạo, ai ngờ một sớm lại quay về trước kia, nhiều ngày nay càng thêm tự trách, tự ti. {LAOHU}
Nam Tinh hỏi: "Cậu vì sao không báo nguy?"
"Cảnh sát tới, khẳng định sẽ mang A Viện đi, nếu không thể phá án thì làm sao bây giờ? Trên thế giới án treo nhiều như vậy, A Viện chết quá kỳ quặc, không phải sao?"
Nam Tinh khẽ nhíu mày, hỏi: "Cậu tin tưởng đây là Kim vương nguyền rủa? Không hoài nghi bất luận kẻ nào sao?"
Tôn Phương đáp: "Có."
"Ai?"
Tôn Phương không chút chần chờ, nói: "Lão Hạ."
Nam Tinh vi lăng: "Sao cậu lại hoài nghi Lão Hạ, mà không hoài nghi người đêm đó cùng muội muội cậu ra ngoài qua đêm là Tưởng Chính?"
"A Chính không có lý do giết A Viện." Tôn Phương nhanh chóng phản bác nàng, không vui khi nàng hoài nghi bạn tốt của mình, "A Chính nói, đêm đó ngọn nến cháy hết, hắn đi tìm cành khô, khi trở về nghe thấy có người chạy thoát khỏi phòng, A Viện đã chết. Nến là tôi đưa cho bọn họ, đã cháy không còn bao nhiêu, tôi vốn dĩ muốn lấy một cây mới cho bọn họ, không nghĩ tới chờ tôi ra, bọn họ đã đi rồi. Là tôi sai...... Nếu ngay từ đầu tôi không đưa bọn họ nến cũ, A Chính sẽ không rời đi lâu như vậy. A Chính không đi, A Viện sẽ không phải chết......"
"Vậy vì sao cậu lại hoài nghi Lão Hạ?"
"Ở trong mắt cô, quan hệ của Lão Hạ và tôi nhất định rất tốt đúng không, nhưng trước khi muội muội của tôi chết, Lão Hạ căn bản là không thân với bọn tôi. Sau khi A Viện đi, ông ta đột nhiên bận trước bận sau, chiếu cố tôi như một huynh trưởng." Tôn Phương co nắm tay, đôi mắt cũng đỏ, "Nếu không phải ông ta chột dạ, vì cái gì thái độ lại chuyển biến lớn như vậy?"
Phân tích như vậy không phải không có đạo lý, thông thường phạm nhân sau khi rời đi hiện trường vụ án, còn sẽ trở về, vì quan sát hướng đi của vụ án. Hành động đột nhiên thân cận của Lão Hạ cũng làm người hoài nghi, có điều, nàng biết không thể là Lão Hạ.
"Là Lão Hạ, là Lão Hạ...... Chờ A Viện tỉnh lại, tôi nhất định phải giết ông ta......"
Tôn Phương nghiến răng kèn kẹt, tràn ngập cừu hận. Nam Tinh hiểu ý câu nói kia của Lão Hạ, nếu tìm không thấy hung thủ, Tôn Phương cũng sống không được.
Tôn Phương lúc này, đã biến thành cái xác không hồn.
Nam Tinh cũng từng mất đi thân nhân, tận mắt nhìn thấy thân nhân chết ở trước mặt mình. Nhưng nàng còn sống, cũng như Tôn Phương, nàng cũng phải tìm ra hung thủ.
"Mang tôi đến nơi A Viện và Tưởng Chính ở đêm đó."
Tôn Phương cứng đờ gật gật đầu, vốn dĩ tinh thần còn tan rã, chờ đứng lên, liền khôi phục lại tinh thần, chỉ là hai mắt che kín tơ máu, nhìn có chút đáng sợ.
Hắn mang Nam Tinh bò đến chỗ gần chân núi, nơi đó cũng có một khoảng đất bằng, trên đó tọa lạc mười mấy gian nhà gỗ nhỏ, nhưng tất cả đều cũ nát bất kham, đã không còn ai ở nơi này. {LAOHU}
Gian nhà gỗ Tôn Phương dừng chân rất bình thường, một phiến cửa nhỏ, một phiến cửa sổ lớn. Cửa nhỏ phòng ngừa dã thú tập kích, cửa sổ là sợ dã thú tập kích mới để lại cho người dùng chạy trốn, nhà gỗ nơi này cơ bản đều là loại cấu trúc này.
Nam Tinh cúi người vào bên trong, liếc mắt một cái liền thấy vết máu trên mặt đất.
"Là A Viện." Tôn Phương thấy nàng nhìn, yết hầu lại nghẹn lại, thấp giọng, "Máu từ đầu A Viện......"
Nam Tinh thò người ra cửa sổ nhìn ra ngoài, nhà gỗ gần nhất cũng cách đó hơn 1m. Nàng cúi đầu nhìn lớp bùn đất dưới cửa sổ, bùn đất nơi đó rất mềm xốp bằng phẳng, nhưng lớp bùn bên cạnh nó lại cứng, cứng đến khô nứt.
Có người cố ý san bằng chỗ này.
Vì sao?
Nam Tinh nhảy lên cửa sổ, nếu từ góc độ này nhảy xuống, vừa vặn là có thể đứng ngay trên lớp bùn đất mềm xốp kia.
Che giấu dấu chân?
Nàng quay đầu lại hỏi: "Sau khi A Viện qua đời, núi Bảo Châu có mưa không?"
"Không có."
Nam Tinh nhẹ nhàng gật đầu, gian nhà gỗ này, cũng có oán khí của A Viện, so với chỗ nàng ta ở, oán khí càng đậm, càng làm cho người cảm thấy âm lãnh.
&&&&&
Khi Nam Tinh cùng Tôn Phương trở lại bãi đất dưới chân núi, đã tới giờ ăn trưa.
Người đào vàng còn ở lại ngày thường đào không được bao nhiêu vàng, rảnh đến không có việc gì làm, ngược lại ngày ba bữa đúng giờ. Bằng không tiền không kiếm được, thân thể cũng suy sụp, mệt gấp đôi.
Lão Hạ ăn chính là mì sợi với cải bẹ, A Đản là người phương nam, bữa nào cũng không thể thiếu cơm, còn xào cho mình một cái trứng gà. Tiền lão bản có tiền nhất, sống cũng tiêu sái nhất, dùng lẩu niêu làm đồ sấy cơm chưng thịt, bên cạnh còn có một vại bia và nửa cái dưa hấu, ở nơi vật chất thiếu thốn như núi Bảo Châu, quả thực là hào khí tận trời. {LAOHU}
Tưởng Chính ăn màn thầu, chén lớn bên cạnh thả ba cái màn thầu lớn, thấy Tôn Phương trở về, chỉ chỉ chén rồi quay vào trong phòng mình.
Hắn không dám gặp Tôn Phương, không có dũng khí đối mặt hắn.
Tôn Phương kỳ thật cũng không trách cứ hắn đêm đó rời đi nhặt củi lửa, bởi vì hắn biết Tưởng Chính trong lòng cũng không chịu nổi.
Nhưng mà một ngày chưa bắt được hung thủ, hai người liền một ngày không thể lại giống như trước kia.
Lão Hạ hỏi Nam Tinh: "Ăn cơm trưa sao, tôi đi làm chút mì sợi cho cô."
"Tôi có mang theo." Nam Tinh ngồi xếp bằng trên mặt đất phủ đá, từ trong bao lấy ra một túi bánh nén khô lớn, lấy một khối ra ăn.
Tiền lão bản cười một tiếng, nói: "Không nghĩ tới cháu gái ông còn rất chịu khổ, loại bánh quy nghẹn yết hầu này cũng nuốt được, còn mua một bao to, so với ông còn tiết kiệm a."
Hắn nói rồi nở nụ cười, vừa lơ đãng, đã bị ớt cay sặc, khụ lên. Làm Lão Hạ nhìn cười không ngừng: "Quản tốt bản thân trước đi."
Nam Tinh chậm rãi nhai bánh quy, bỗng nhiên một bình nước đưa tới trước mặt nàng. Nước trong đựng trong ống trúc, dưới ánh nắng mặt trời, chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ. Nàng giương mắt theo cánh tay mảnh khảnh kia nhìn qua, thấy một thiếu niên thẹn thùng.
A Đản buông tay, thấp giọng nói: "Bánh quy kia khó nuốt, chờ đến lúc nghẹn mới tìm nước, thì không kịp."
"Cảm ơn." Nam Tinh nhìn thiếu niên ăn cơm bên cạnh, vẫn hỏi, "Trốn học hả?"
A Đản khựng lại, không nghĩ tới một người xa lạ sẽ hỏi hắn vấn đề này trắng trợn như vậy, liên tục nhìn nàng vài cái, đại khái là cảm thấy bộ dạng Nam Tinh không có tính công kích, cũng không phải ôm tâm tư bát quái đi hỏi hắn, mơ hồ có chút ý tứ quan tâm.
"Cai nghiện internet." A Đản nói, "Ba của em đưa em vào sở cai nghiện internet, ở đó bị đánh quá lợi hại, gần chết, nhưng bọn họ không đón em về. Khi đó em nghĩ, nếu trốn không thoát, em liền chết ở đó. Không nghĩ là lại thoát được, không có chỗ đi, liền chạy đến đây."
Nam Tinh gật gật đầu, nhìn vết muỗi cắn sưng trên cổ hắn, mu bàn chân trần cũng vết thương cũ, đúng là tuổi dậy thì, nhưng người lại gầy còm.
Nhưng trong mắt A Đản không có sợ hãi, cũng không có mê mang.
"Chị Nam Tinh, tối hôm qua chị ở phòng của ai, chị biết không? Đó là phòng chị A Viện ở. Chị A Viện...... Mấy ngày trước vừa mới mất......" A Đản cắn cắn môi, nói, "Lão Hạ đại khái là cảm thấy chị A Viện bị Kim vương nguyền rủa giết chết, cho nên không kiêng dè. Nhưng em cảm thấy, chị A Viện là bị người giết."
Thanh âm hắn nói chuyện rất thấp, cơ hồ bị tiếng mắng nhau của Lão Hạ và Tiền lão bản bên kia lấn át.
Nam Tinh nhìn hắn hỏi: "Cậu không tin truyền thuyết kim vương à?"
"Không tin, em thích khoa học, vật lý học rất giỏi." A Đản nói, "Nhưng mà học quá lệch, mỗi lần thi điểm tổng số quá thấp, ba em luôn cảm thấy em không nỗ lực, không cần cù, kỳ thật em cũng không mê chơi game lắm, nhưng ba em lại cảm thấy như vậy, còn đưa em đi cai nghiện internet......"
A Đản nói đến chỗ này, có chút phiền muộn.
Những ngày ở nơi cai nghiện internet, khó chịu hơn so với ở núi Bảo Châu một trăm lần.
Hắn thở ra một hơi tiếp tục nói: "Hôm chị A Viện chết, Tiền lão bản đi ra ngoài. Tiền lão bản đối với chị A Viện đặc biệt ân cần, ngay cả đổi đồ cho chị A Viện, cũng nhiều hơn đổi cho bọn em."
Nam Tinh đột nhiên cảm thấy lời hắn nói có ẩn ý, hỏi: "Cậu đang hoài nghi cái gì?"
A Đản nhìn chằm chằm nàng, nói: "Em hoài nghi là Tiền lão bản giết chị A Viện. Em không tin nguyền rủa, cho nên chỉ có thể nhận định ở đây có người giết chị A Viện, đã có, muốn tìm một kẻ đáng nghi nhất, thì nhất định là Tiền lão bản."
Khi A Đản nói những lời này thì không có một chút do dự, cứ như chắc chắn Tiền lão bản chính là phạm nhân.
Nam Tinh không trả lời, nàng nhìn lướt qua những người ở đây, hình như ai cũng có khả năng giết Tôn Viện.
Lão Hạ nói là Kim Vương, Tôn Phương nói là Lão Hạ, A Đản nói là Tiền lão bản.
Vậy thì trong lòng Tiền lão bản có phải cũng có người được coi là hung phạm hay không?
Nhưng cho dù ai cũng nghi ngờ một người, hiện tại thoạt nhìn bọn họ, lại như là ai cũng không nghi ngờ ai.
Nàng không phải cảnh sát, cũng không phải thám tử, sẽ không cố ý đi tìm manh mối tóm hung thủ. Chuyện duy nhất nàng phải làm, là tìm được đồ vật chú định có liên hệ với vận mệnh của Tôn Viện, mượn mệnh, làm Tôn Viện sống lại, giao dịch coi như hoàn thành, chuyện còn lại đều không liên quan đến nàng. {LAOHU}
Nam Tinh ăn xong bánh quy, rồi lại cầm lấy ba lô đứng lên. A Đản hỏi: "Cả nước cũng không cần uống?"
"Ừm, tôi đi dạo quanh đây."
Mấy người nhìn nàng rời đi, nàng vừa đi, không khí lạnh xuống không ít.
Một hồi lâu Tưởng Chính mới mở miệng: "Tôi đã đính vé máy bay, chờ A Viện đầu thất xong, tôi liền đi."
Mọi người càng trầm mặc, đột nhiên Tiền lão bản cười lạnh một tiếng: "Hung thủ giết người."
Tưởng Chính ngẩn người, biểu tình lập tức trở nên phẫn nộ: "Ông đừng cho là tôi không biết ông có ý đồ với A Viện, người hôm đó đến nhà gỗ ở núi Tam Bảo, chính là ông đi? Tôi mang củi khô trở về, nghe thấy có người chạy ra khỏi phòng, người kia chính là ông!"
Tiền lão bản tức giận dằng mạnh cái nồi đất sét, lại cười lạnh: "Cái gì mà nến cháy hết, cái gì mà có người chạy ra từ trong phòng, đều là cậu nói bừa, A Viện rõ ràng là cậu giết."
Tưởng Chính lên cơn giận dữ, đang muốn đi đánh hắn, liền thấy vốn luôn không hé răng Tôn Phương vọt qua, nện một quyền vào mặt Tiền lão bản. {LAOHU}
Tiền lão bản lập tức ngã xuống đất, răng bị cú đấm kia làm cho sắp rớt. Tôn Phương túm lấy cổ áo hắn đấm thêm một cú nữa, Tưởng Chính cũng đi qua phụ trợ, Tiền lão bản nháy mắt bị đánh đến không còn sức phản kháng.
A Đản sợ hãi, cũng may Lão Hạ phản ứng kịp, vội đi qua khuyên can.
Dưới núi Bảo Châu, đã loạn thành một nồi cháo.
Chim bay vụt qua, tiếng kêu xé trời.
Nam Tinh vẫn chưa đi xa nên nghe được tiếng từ khu lán trại, không quay đầu lại, cũng không quay lại.
Nhưng nàng nghe thấy được một câu.
Tưởng Chính nói, đêm đó hắn nhặt cành khô trở về, nghe thấy có người chạy trốn từ nhà gỗ A Viện đang đợi.
Khi đó Tưởng Chính đi vào từ cửa chính, người kia cũng chỉ có thể đào tẩu từ cửa sổ.
Người kia làm cái gì? Là hắn giết A Viện?
Sau khi A Viện chết, người nọ nhất định có quay lại, còn xóa đi dấu chân mình để lại khi đào tẩu.
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang nóng rực, ánh nắng chói mắt, làm tinh thần hoảng hốt. Nam Tinh nghĩ, có một số người, so với lời nguyền của Kim vương thì càng đáng sợ.
Nàng thu hồi tầm mắt, nghe thấy có tiếng chân vững vàng bên cạnh, xuyên thấu qua ánh mặt trời nhìn về hướng đó, dưới chân núi Tứ Bảo, có người đang đi về phía này.
Trên lưng người nọ cõng cái túi, có bốn năm món công cụ không thể chứa hết bị thò ra ngoài, lộ ra từ sau lưng người nọ. Hắn ngược sáng mà đi, cái bóng trên mặt đất giống như một tượng Phật ngàn tay.
Khâu Từ đang bị cục đá trên mặt đất hấp dẫn ánh mắt, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, liền cười.
"Trùng hợp quá, tôi nói rồi, không thể nói tái kiến."
Lời editor: Tinh Tinh cô nương: wat-de-fuq!!!