Phùng Nguyên là bị Nam Tinh điện thoại kêu tới, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn, trực tiếp chạy tới.



Lúc đến vừa vặn Đào lão bản sắp ăn cơm, hiếm khi hắn thấy Đào lão bản làm nhiều đồ ăn như vậy, làm hắn nhìn mà bụng kêu thì thầm.



Đào lão bản hỏi: "Ăn chưa?"



Phùng Nguyên lắc đầu: "Chưa."



Đào lão bản cười cười, nói: "Vậy cùng nhau ăn đi."



"Được a được a." Phùng Nguyên lập tức ngồi xuống, còn chưa nâng đũa, liền thấy trong phòng bếp có người đi ra, trong tay còn bưng một đĩa đồ ăn, hắn kinh ngạc, "Khâu Từ......ý, mấy món này là anh làm?"



"Đúng vậy." Khâu Từ thả đồ ăn, nói, "Tay nghề của tôi cũng không tệ lắm, cậu nếm thử."



Phùng Nguyên bán tín bán nghi, gắp đồ ăn nếm một miếng, tán thưởng nói: "Ăn ngon." Hắn ăn rồi nói, "Đào lão bản, bồn hoa ngoài cửa kia là ông mua? Trồng kiểu gì, khô hết rồi."



"Hoa oải hương?"



"Đúng vậy."



Đào lão bản nói: "Đó là thùng rác, không phải chậu hoa."



"......tại sao lại ném hoa vào thùng rác, ai nha, còn có người tặng hoa cho một ông già như ông."



Đào lão bản muốn giật đôi đũa của hắn lại, làm hắn cút đi, ông già thì không được nhận hoa? Ông nói: "Là người khác đưa cho Nam Tinh."



Phùng Nguyên vừa định nói không có khả năng, sao sẽ có người đưa cho Nam Tinh. Nghĩ lại, bỗng nhiên liền nhớ tới hai ngày trước Thành Lạc Gia mới đưa hoa cho Nam Tinh, xác thật là hoa oải hương, hắn thiếu chút nữa quên mất. Hắn nhìn Đào lão bản bị mình ghét bỏ kia, không đuổi hắn đi thật là vạn hạnh. Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng bội phục nghị lực của Thành Lạc Gia, vậy mà không bị Nam Tinh dọa chạy.



Đổi lại là hắn, đã sớm chạy.



Phùng Nguyên âm thầm bội phục một phen, nói: "Thành Lạc Gia cũng là rất có tâm a, chọn ý nghĩa rất đúng nha. Chờ đợi tình yêu, thật lãng mạn."



Khâu Từ nói chen vào dời đề tài đi, hỏi: "Giám đốc Phùng cũng biết ý nghĩa của hoa?"



"Tôi gần đây thường đi chợ hoa, hiểu biết một ít." Phùng Nguyên nói, "Tôi tính toán trồng hoa, Nam Tinh tiểu thư cổ vũ tôi."



Đang chuyên chú dùng bữa Nam Tinh giương mắt hỏi: "Tôi cổ vũ cậu cái gì?"



"Cụ thể không nhớ rõ, đại khái ý tứ chính là người xấu xí cũng có thể trồng hoa, vui vẻ là được."



"......" Nam Tinh tuyệt đối không có nói qua cái gì mà người xấu xí, nàng tiếp tục chuyên tâm dùng bữa, không muốn phản ứng tên trung nhị Phùng Nguyên này nữa.



Đại Hoàng nằm bò dưới gầm bàn bỗng nhiên đứng dậy chạy ra ngoài, sau đó chuông đồng vang lên. Đào lão bản đứng dậy đi ra ngoài, chỉ một lát liền trở lại, trong tay lại ôm một bó hoa oải hương lớn, còn chưa mở miệng, Nam Tinh liền nói: "Ném."



Đào lão bản cười khổ, ôm hoa nhét vào thùng rác ở cửa. Bó hoa quá lớn, thùng rác quá nhỏ, lại tạo thành bộ dạng rất nghệ thuật, giống như cửa tiệm bày một bó hoa oải hương lớn. Ông đem hoa ngày hôm qua thả qua một bên, lại thấy tấm card kia.



Thành Lạc Gia.



Khách hàng lần trước.



Trước kia cũng có khách hàng có hảo cảm với Nam Tinh, dù sao bộ dáng Nam Tinh thật sự rất xinh đẹp, hành xử cũng rất khác người. Nhưng thông thường sau khi bị Nam Tinh mặt lạnh đối đãi, bọn họ rất nhanh sẽ đánh mất ý tưởng.



Không biết người này có thể kiên trì bao lâu.



Phùng Nguyên có chút tiếc nuối bó hoa lớn kia, hắn nghĩ thừa lúc công nhân vệ sinh chưa tới, đi nhìn xem bó hoa kia có tấm card hay không, có phải lại là Thành Lạc Gia đưa hay không. Hắn ôm một bụng bát quái còn chưa đứng lên, liền nghe Nam Tinh nói: "Sáng nay Thạch Bát Lâu tới."



Phùng Nguyên lập tức thu tâm tư nhìn tấm card, vội hỏi: "Hắn tới làm cái gì?"



"Không có gì, chỉ là hắn cũng không tìm lão đại các cậu đòi tư liệu về tôi."



"Vậy thì quái lạ, lão đại vì cái gì muốn đòi tôi tư liệu về cô." Phùng Nguyên hoang mang vô cùng, không nghĩ ra, "Bất quá lão đại bọn tôi đối với những người có thể thông linh như cô cảm thấy rất hứng thú, tôi ngày đó có hỏi thăm qua, giám đốc các tiểu tổ khác cũng bị lão đại lấy tư liệu của khách hàng vãng lai, chỉ là lần này vừa vặn là sau chuyện của Thạch Bát Lâu, cho nên tôi vẫn luôn tưởng là Thạch Bát Lâu muốn."



Nam Tinh nhíu mày, Khâu Từ nói: "Lão đại của các cậu là người ra sao?"



Đề cập đến lão đại sở môi giới, trong lòng Phùng Nguyên liền có cảm giác tự hào, nói: "Rất lợi hại a, một tay sáng lập sở môi giới âm dương, âm dương lưỡng đạo đều đi thông, đây là sáng kiến xưa nay chưa từng có."



Nam Tinh nói: "Nếu muốn tiếp cận lão đại các cậu, như thế nào mới có thể làm được?"



Phùng Nguyên có chút khó xử, nói: "Sở môi giới bọn tôi sáng chế đã vài trăm năm, hệ thống hoàn thiện, lưu trình cũng thích đáng, căn bản không cần lão đại bọn tôi ra ngựa, nhớ tới hắn cũng đã có một hai trăm năm không tự mình tiếp nhận nhiệm vụ, bởi vì chỉ dựa vào bọn tôi, là có thể làm tốt mọi chuyện."



"Không có một biện pháp nào sao?"



Phùng Nguyên chần chờ một lát, vẫn lắc đầu.



Nam Tinh cùng Khâu Từ đều nhìn ra là hắn có biện pháp, nhưng không chịu nói. Đại khái là muốn mạo hiểm gì đó, Nam Tinh dù sao cũng chỉ là một trong số khách hàng của hắn, phải vì khách hàng mà mạo hiểm, cũng không quá đáng giá.



Nam Tinh không làm khó dễ hắn, nếu lão đại của hắn tiếp tục có hứng thú với nàng, thì sớm hay muộn sẽ tự mình xuất hiện, nàng cũng sớm hay muộn sẽ gặp.



&&&&&



Thành gia biệt thự, Lý Nhuỵ đang đích thân thu thập hành lý cho nhi tử, lựa chọn quần áo cho hắn đi Thượng Hải.



Bà ta muốn chọn vài bộ mặc vào đặc biệt tuấn tú cho nhi tử, dù sao bà ta cũng biết là hắn muốn đi gặp cô gái mà hắn thích. Nhưng chọn tới chọn đi, bà ta cảm thấy nhi tử mặc bộ nào cũng đẹp, nhưng lại cảm thấy không thể quá tùy tiện. Lăn lộn cả một buổi sáng, cũng không chọn đủ một vali đồ phù hợp.



Một lát sau người hầu lên lầu, nói: "Thái thái, Lê tiên sinh tới rồi."



Lý Nhuỵ hơi khựng lại, buông quần áo trong tay, khi rời phòng nhìn gương, cúi người nhìn mặt mũi và đầu tóc của mình, vuốt lại cho ngay ngắn, lúc này mới xuống lầu.



Trên sô pha một nam nhân trung niên đang ngồi, ông ta ăn mặc chỉnh tề, dung mạo sáng láng, không có cảm giác dầu mỡ của nam tử trung niên. Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, ông ta đứng lên nhìn qua, thấy Lý Nhuỵ liền nói: "Đang làm gì vậy?"



"Chuẩn bị hành lý cho A Lạc." Lý Nhuỵ chậm rãi đi đến sô pha ngồi xuống, tiếp tục nói, "Hắn nói chờ chân hắn lành, muốn đi Thượng Hải tìm một cô nương."



Lê Khang Thành cười nói: "Cô nương? Là hắn thích đi."



Lý Nhuỵ cười cười: "Có lẽ vậy, A Lạc gần đây hoàn toàn thay đổi, tôi yên tâm hơn nhiều, tôi cho là có quan hệ với cô nương kia. Tình yêu luôn dễ dàng làm người thay đổi lớn, không phải sao?"



"Đúng là vậy." Lê Khang Thành uống lên một ly trà, lại nói, "Nếu là Thượng Hải, A Viễn và Lâm Mạn cũng ở Thượng Hải. Tôi đây làm bá phụ, có thể nhờ A Viễn và Lâm Mạn hỗ trợ chiếu cố A Lạc, cũng miễn cho cô lo lắng như vậy."



Lý Nhuỵ hơi vui vẻ, nói: "Như thế thật tốt, nếu là A Viễn và Mạn Mạn, tôi cũng yên tâm."



"Tôi ngày mai cũng muốn về Thượng Hải."



"Anh thật ra thường đi Thượng Hải, ba ngày hai đầu đều chạy." Lý Nhuỵ đạm thanh nói, "Công ty kia lại không phải của anh, là của A Viễn, anh có đi nhiều nữa, hắn cũng sẽ không phân chút ích lợi nào cho anh."



Trong phòng khách không có người khác, người hầu rót trà xong cũng đi xuống. Thành Lạc Gia không thích người trong nhà nhiều, Lý Nhuỵ cũng có chút suy nhược thần kinh, sợ ồn. Lúc này người hầu đều ở trong sân, trên lầu, không ai xuất hiện ở phòng khách.



Lê Khang Thành nắm lấy tay bà ta, không để ý đến lời bà ta nói, nói: "Cô cũng có thể dùng danh nghĩa đi theo A Lạc đến Thượng Hải."



Lý Nhuỵ hơi động tâm, vẫn lắc đầu nói: "Ba hắn cuối tuần liền đi công tác về."



Lê Khang Thành nói: "Nói đến cùng là xem cô có muốn đi hay không, ông ta khi nào trở về không quan hệ."



Bà ta đương nhiên muốn đi.



Lý Nhuỵ do dự, nói: "Tôi ngẫm lại...... Hân tỷ không đi?"



Lê Khang Thành chậm rãi buông tay ra, mặt mày có chút lãnh đạm, nói: "Cô ta không đi, mấy năm nay vô luận tôi làm cái gì, cô ta cũng không hỏi tới. Cô ta có công ty riêng phải lo, lại hiếu thắng, không muốn thua tôi. Có thê tử, cũng như không có." Ông ta nhìn nữ nhân trước mắt đã đến trung niên, lại vẫn còn vẻ ý nhị, nói, "Cô ta không bằng cô."



Lý Nhuỵ rũ rũ lông mi, nói: "Ông ấy cũng không bằng anh."



Ái muội không thể để ai biết, tỏa ra ở trong phòng khách.



Lê Khang Thành thích những lời này, một hồi nghe thấy tiếng chân người hầu xuống lầu, ông ta liền hỏi: "A Lạc gần đây khôi phục đến đâu rồi?"



Lý Nhuỵ cũng thu liễm kiều nhu biểu tình, nói: "Chân đã không có gì đáng ngại."



Lê Khang Thành lại hỏi: "Cô nương kia gọi là gì? Miễn cho gặp mặt, lại không biết là ai."



"Nam Tinh, nghe A Lạc nói, cũng quen biết Lê Viễn và Lâm Mạn."



Lê Khang Thành cứng đờ: "Nam...... Tinh......"



Lý Nhuỵ tò mò hỏi: "Anh biết sao?"



Lê Khang Thành nghĩ nghĩ, nói: "Chắt là không quen biết, chỉ là họ Nam, có chút đặc biệt."



Lý Nhuỵ cười nói: "Đúng là rất đặc biệt, tên cũng dễ nghe, có điều giọng nói không ôn nhu, cũng không biết người có ôn nhu không, sợ A Lạc đụng tới cô nương không tốt. Hiếm khi hắn thích người khác, tôi sợ hắn bị tổn thương."



Lê Khang Thành nói: "Con cháu có phúc của con cháu, mấy người cứ lo lắng nhiều như vậy, thật không tốt."



Đề cập đến nhi tử, trong lòng Lý Nhuỵ lại hoàn toàn không có ái muội vừa rồi nữa, chỉ có lo lắng. Ở trong lòng bà ta, nhi tử là đứng đầu, những người khác, đều chỉ là gia vị.



Vô luận là chồng của bà ta, hay là tình nhân này của bà ta.



&&&&&



Khi Lê Viễn cắt đứt điện thoại, Lâm Mạn đã nhận ra thay đổi giữa chân mày hắn. Nàng buông sách trong tay, thò lại gần ôm lấy cánh tay hắn, hỏi: "Làm em đoán xem là điện thoại của ai......bá phụ anh, đúng hay không?"



"Ừm, ông ta muốn tới Thượng Hải."



Lâm Mạn bĩu môi: "Lại tới Thượng Hải, anh đã tránh ông ta, ông ta cứ mò tới công ty của anh, nhân viên không biết còn tưởng ông ta mới là sếp, anh chỉ là quản lý đó."



Nàng đối với Lê Khang Thành có rất nhiều bất mãn, loại bất mãn này đến từ lúc ba ba của Lê Viễn chết bệnh năm đó, Lê Khang Thành lấy cớ Lê Viễn còn trẻ, muốn tiếp nhận công ty của Lê gia.



Tuy nói là gia nghiệp danh nghĩa của Lê lão gia tử, nhưng ai cũng biết là ba ba Lê Viễn mở rộng công ty nghiệp vụ, mới làm tập đoàn Viễn Dương biến thành con cá sấu lớn trong ngành, đã sớm thoát ly hào quang của Lê lão gia tử, cùng Lê Khang Thành không có nửa điểm quan hệ.



Cho nên cho dù là thân là trưởng tử của Lê lão gia tử, Lê Khang Thành muốn cướp gia nghiệp, cũng khẳng định không được.



Bởi vậy Lê Viễn năm đó mới dừng cuộc phiêu lưu cùng Thành Lạc Gia, về công ty.



Cướp đoạt gia nghiệp thất bại, Lê Khang Thành tự mình sáng lập công ty cùng sản nghiệp, cơ bản có thể nói là đang cạnh tranh với cháu trai ruột.



Cho nên Lâm Mạn rất ghét Lê Khang Thành, nghe thấy tên liền ghét không chịu nổi.



"Nếu ông ta lại đến phiền anh, em liền tìm A Từ biến ra con quái vật, hù chết ông ta."



"Hồ nháo." Lê Viễn sờ sờ nàng đang giận dữ, nói, "Đi rửa mặt đi, đợi lát nữa gọi A Từ cùng nhau ăn cơm."



Lâm Mạn cười cười, nói: "A Từ sáng sớm liền đi ra ngoài, hắn đã gửi tinh nhắn cho anh, lúc ấy anh đang ngủ, em chưa nói cho anh."



Hai người lẫn nhau không có bí mật, mật mã di động của nhau đều biết.



Lê Viễn nghĩ tới cái gì, hỏi: "Đi đâu?"



"Đương nhiên là đi qua Nam Tinh, A Từ thông suốt rồi, còn hỏi em hoa oải hương là đại biểu cái gì, phỏng chừng là muốn tặng hoa cho người đẹp." Lâm Mạn ghé vào người hắn ngáp một cái, hỏi, "Bất quá A Viễn anh sao lại quan tâm A Từ như vậy? Cứ như quan tâm thân đệ đệ."



Lê Viễn hỏi: "Ừm...... Ghen à?"



Lâm Mạn ha ha cười, nói: "Hồ...nháo!" Nàng ngồi dậy nói, "Em đi rửa mặt, đợi lát nữa chúng ta đi tìm đệ muội tương lai chơi đi, Nam Tinh quá lạnh, em phải đi giúp A Từ ấp cho nóng lên, đây là trách nhiệm của tẩu tử."



Lê Viễn thấy nàng vô cùng nhiệt tình, kiều tiếu đáng yêu thật sự, nói: "Lại hấp tấp bộp chộp, đừng nóng vội."



Nói xong, phòng tắm đã truyền đến tiếng lách cách lang cang.



Lê Viễn nhìn qua, cười cười, hấp tấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện