Cơm chiều mới ăn được một nửa, Lê Viễn nhận được điện thoại, công ty có việc liền đi rồi, hắn vừa đi Lâm Mạn cũng đi theo. Đào lão bản nói: "Hai người bọn họ cảm tình thật tốt a."



Khâu Từ nói: "Từ nhỏ đã như cây và dây leo, trước giờ chưa từng tách ra."



Đào lão bản cười nói: "Hai nhỏ vô tư cảm tình tốt đẹp nhất."



Khâu Từ cười, thở dài nói: "Tôi chỉ biết ca ca thường nói, trước kia thấy Mạn Mạn liền đau đầu, đi đâu cũng đi theo, đuổi kiểu gì cũng không đi, ngoan cường như cây cỏ, đuổi đi, gió xuân thổi lại mọc."



"Ồ? Nghe như trước kia Lê Viễn còn rất chán ghét Lâm Mạn? Vậy thì sao sau đó lại dính nhau?"



Khâu Từ nói: "Nghe ca ca nói, 5 năm trước khi phụ thân anh ấy qua đời, Lê Khang Thành đã hạ không ít công phu trong đám cổ đông, anh ấy thừa nhận áp lực rất lớn. Có một lần Lê Khang Thành ở trước mặt bạn làm ăn của Lê gia quở trách anh ấy luôn theo đám người Thành Lạc Gia chạy khắp nơi, căn bản không quan tâm đến gia nghiệp của Lê gia, Mạn Mạn đột nhiên nhảy ra, liều mạng giữ gìn anh ấy, tiểu cô nương ngày thường nói chuyện đều không lớn tiếng, ngày đó lại khẩu chiến quần hùng."



Đào lão bản nghe xong, không khỏi cười cười, nói: "Thật là một tiểu cô nương lá gan rất lớn, sau đó liền thay đổi cái nhìn của hắn?"



Khâu Từ cũng cười, nói: "Đúng vậy, ca tôi nói, trong tích tắc đó anh ấy chỉ muốn nắm chặt tay Mạn Mạn, không bao giờ buông ra." Khâu Từ nghĩ đến biểu tình của Lê Viễn lúc nói về ngày hôm đó, lần đầu tiên không cảm thấy mấy lời âu yếm này dầu mỡ, mà lại thấy rất ấm áp.



"Đại khái không phải trong nháy mắt kia mới có tình cảm." Uống nửa ngày trà, nghe xong nửa ngày chuyện kể Nam Tinh mới nói, "Có lẽ rất sớm đã tích lũy, chỉ là chính bản thân Lê Viễn không biết."



"Có lẽ vậy." Khâu Từ không ngờ Nam Tinh sẽ tham dự đề tài này, làm hắn có chút ngoài ý muốn.



Đào lão bản đã lặng lẽ liếc mắt nhìn Nam Tinh một cái, cũng bất ngờ việc nàng sẽ góp lời. Ông khẽ cười nói: "Thái dương sắp xuống núi hoàn toàn, ta rảnh đi khoe chim, mấy đứa thu thập chén đũa đi, nếu có rảnh, thì rửa sạch."



Ông biết Nam Tinh sẽ không nấu cơm không rửa chén, nhưng lão nhân gia ông đây, muốn cho bọn họ cơ hội riêng tư nha.



Ông đúng là một gia gia đủ tư cách.



Trước khi đi ông còn lôi Đại Hoàng đi, nỗ lực tạo cơ hội cho hai người ở chung.



Chén đũa 5 người ăn hơi nhiều, hai người dọn vào bên trong, Nam Tinh đã định chờ ngày mai bảo mẫu tới lại rửa, nhưng vừa xoay người, Khâu Từ đã xịt nước rửa chén ra. Nàng đành phải quay trở về, nói: "Tôi không biết rửa chén."



"Vậy cô đứng ở một bên xếp chén đũa đi."



Trình độ này Nam Tinh có thể tiếp thu.



Nàng dựa vào bồn rửa chén, nghe tiếng nước bên cạnh, ngẫm lại toàn bộ chuyện của hôm nay.



Thật bình đạm, nhưng nàng rất thích.



Chén đũa đã lục tục rửa xong, Nam Tinh ít vào phòng bếp, tìm không thấy chỗ xếp chén, tùy tay dọn qua, liền xong việc.



Nàng cùng Khâu Từ trở lại trong sân, trà đã lạnh. Khâu Từ lại đi vào nấu một bình nước, khi đi ra Nam Tinh liền nói: "Cái gì anh cũng biết làm?"



"Mọi chuyện đều biết làm trước 10 tuổi, Lệ bà bà ép." Khâu Từ cười nói, "Bà luôn sợ tôi biến thành một tên phế nhân, cho nên hận không thể làm tôi cái gì cũng biết."



"Khi còn nhỏ gặp phải một người nghiêm khắc, khá tốt."



"Ừm. Chính là ăn đòn không ít."



"Giống tôi, tổ phụ của tôi cũng thường đánh tôi."



Khâu Từ buột miệng hỏi: "Đau không?"



Nam Tinh nhìn nhìn hắn, nói: "Đau, lúc này đã không đau."



"Tôi cũng vậy." Khâu Từ nói, "Kỳ thật có đôi khi, tôi rất nhớ bà ấy, có đôi khi cũng mong, một ngày nào đó tỉnh lại là có thể thấy bà."



Nam Tinh hiểu, nàng rất hiểu, nàng cũng rất muốn một ngày nào đó tỉnh lại, có thể lại nhìn thấy tổ phụ nghiêm khắc vô cùng, đốc xúc nàng cần cù luyện công lần nữa.



Chỉ là không còn cơ hội này nữa.



Khâu Từ hỏi: "Ngày mai có nhiệm vụ?"



Nam Tinh nghĩ đến tốc độ rùa đen của Phùng Nguyên, nói: "Chắc là không có."



Khâu Từ cười cười, hỏi: "Vậy bữa sáng cô muốn ăn cái gì, tôi mua cho cô."



Nam Tinh không có gì đặc biệt muốn ăn, đầu tiên nghĩ đến là cái gì, thì cứ việc nói ra: "Bánh quẩy."



"Thêm một ly sữa đậu nành?"



"Ừm."



"Lại thêm một chén cháo thịt nạc đi, ấm dạ dày."



"Ừm." Nam Tinh nói, "Thêm một đĩa mì xào."



Khâu Từ nhịn không được nở nụ cười, nói: "Ăn rất được."



"Cho Đào lão bản."



Khâu Từ bừng tỉnh, không cười nàng nữa, hắn lại nói: "Về sau cô không có nhiệm vụ, chỉ cần ở trong tiệm, tôi đều mua điểm tâm cho cô, nếu như tôi cũng không ra ngoài."



Ánh mắt Nam Tinh dừng trên bàn, hỏi: "Tại sao anh đối với tôi tốt như vậy?"



Khâu Từ nhìn nàng, nói: "Hỏi như vậy, có phải tôi thích còn chưa đủ rõ ràng hay không?"



Đôi mắt Nam Tinh khẽ nhúc nhích, không nhìn hắn, biểu tình tựa hồ không có nửa điểm biến hóa, nhưng lời này nàng nghe được. Hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn, lại hỏi một lần: "Tại sao anh không sợ tôi, tôi là một hoạt tử nhân, không phải sao?"



Khâu Từ suy nghĩ một hồi, nói: "Tôi to gan."



"......" Nam Tinh nhịn không được mím chặt môi, là giải thích, lại không phải, kỳ thật nói đến cùng, là hắn căn bản không thèm để ý mấy thứ này, một lát sau nàng mới hỏi, "Vậy anh có từng nghĩ tới, anh sẽ già, tôi sẽ không, anh sẽ chết, tôi có lẽ còn chưa chết. Trong mấy thập niên này, anh muốn đối mặt với tôi như thế nào?"



Khâu Từ bỗng nhiên cười, cười đến Nam Tinh khó hiểu. Hắn nói: "Ồ —— cô đã nghĩ đến chuyện vài thập niên sau. Tôi biết tâm ý của cô, Tinh Tinh cô nương."



Nam Tinh khựng lại, nói không lại hắn. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, Khâu Từ có thể cho là nàng đang nói giỡn hay không? Hoặc là nói, hắn cảm thấy mình chỉ là đang nói giỡn để hòa hoãn không khí, giống như trước đây?



Nam Tinh im lặng hồi lâu, mới nói: "Tôi có nghĩ tới, sau này của chúng ta..."



Vốn đang cười nhìn nàng, Khâu Từ cứng đờ: "Hửm?"



Nam Tinh tránh né ánh mắt hắn, Khâu Từ bỗng nhiên hiểu ra.



"Nam Tinh?"



Nam Tinh không thèm nhìn hắn.



Khâu Từ lại gọi tên nàng: "Nam Tinh Nam Tinh?"



Nam Tinh nhịn không được hỏi: "Cái gì?"



Khâu Từ cười rạng rỡ, cúi người nâng mặt nàng hôn mạnh lên trán nàng một cái.



—— hắn thậm chí còn muốn ôm nàng xoay vòng vòng.



Nam Tinh tiếp nhận hắn, cũng đáp lại tâm ý của hắn.



Tim Khâu Từ cơ hồ nhảy ra ngoài.



Khó có thể bình tĩnh.



Bị một nụ hôn đánh bất ngờ Nam Tinh sững sờ tại chỗ, khi giơ tay che trán, phát hiện mặt rất nóng. Nàng nháy mắt không biết phải làm gì mới tốt, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, đi cũng không được, ngay cả nhìn hắn cũng không được.



"Nam Tinh." Thanh âm Khâu Từ rất thấp, lại rất nghiêm túc, "Không cần suy nghĩ sau này, tôi về sau, đều là của cô."



Nam Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy, "sau này" sẽ thế nào, đã không còn quan trọng. Nàng thận trọng gật đầu: "Ừm."



Khâu Từ hai tròng mắt sáng ngời, hỏi: "Vậy tôi có thể lại hôn cô cái nữa hay không?"



"...... Không được."



Khâu Từ cười: "A..."



Không vội, bởi vì từ giờ trở đi, bọn họ đã có "sau này".



Là sau này thuộc về hắn và Nam Tinh.



Khâu Từ cúi đầu vuốt tóc nàng, nói: "Nam Tinh, hiện tại tôi rất vui vẻ."



Lời bên tai là nghiêm túc, lại làm tan chảy trái tim đã đóng băng rất nhiều năm của Nam Tinh.



Nàng cũng vậy, hiện tại rất vui vẻ.



Cũng cảm thấy —— rất ấm áp.



&&&&&



Từ trên xe xuống, Lê Viễn và Lâm Mạn đi về phía tòa nhà công ty, vào thang máy, ấn tầng 29, Lê Viễn liền nói: "Chúng ta đi mua cái biệt thự, có hoa viên, ngày mai anh không rảnh, em đi xem trước, nhìn trúng liền mua."



Lâm Mạn hai mắt sáng ngời, hỏi: "Anh muốn yên ổn xuống, không ở khách sạn nữa?"



"Ừm, dù sao cuối năm chúng ta liền phải kết hôn."



Lâm Mạn cười, lại hỏi: "Có phải anh đã nhìn ra em rất thích cửa hàng của Đào lão bản hay không?"



Lê Viễn gật đầu, hắn đương nhiên đã nhìn ra.



Lâm Mạn im lặng một lúc nói nhỏ: "Kỳ thật em cũng có chút tư tâm nhỏ, em là cố ý đem thích bày ra ngoài mặt, muốn cho anh thấy. Khách sạn không phải nhà của chúng ta, em muốn một nơi ở, chỉ thuộc về anh và em, chỉ hai người anh và em."



Lê Viễn hơi mỉm cười, cúi đầu hỏi: "Chỉ cần hai người?"



Lâm Mạn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra hắn đang nói cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, nói: "Lại thêm hai cái, một nam một nữ là tốt nhất."



Lê Viễn nói: "Từ hôm nay trở đi anh kiêng rượu, em cũng điều trị thân thể thật tốt, chúng ta bắt đầu chuẩn bị thụ thai đi, Mạn Mạn."



Lâm Mạn cười hỏi: "Anh một người làm ăn, có thể kiêng a?"



"Tận lực."



Lâm Mạn lại nói: "Nhưng mà lỡ có thai, cuối năm hôn lễ em phải lớn bụng mặc áo cưới, giống như có chút xấu."



Nàng tưởng tượng đến hình ảnh kia, liền cảm thấy không đẹp, nhưng hắn nói muốn bắt đầu chuẩn bị thụ thai, nàng lại tâm ngứa.



Người thật là một giống loài dễ dàng lâm vào mâu thuẫn.



&&&&&



Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời vừa ló ra, Nam Tinh đã ở cửa tiệm phơi nắng, mười phút nữa, Khâu Từ chắc là sẽ tới.



Nhưng Khâu Từ còn chưa tới, điện thoại của nàng lại vang trước, mới vừa tiếp liền truyền đến thanh âm trong veo của Lâm Mạn: "Nam Tinh Nam Tinh, hôm nay cậu rảnh không?"



"Hiện tại rảnh."



"Vậy cậu đi mua đồ với mình được không?"



"Đi dạo phố? Quần áo? Giày túi xách? Mình không đi đâu."



"Tuyệt đối không phải, mình bảo đảm."



Nam Tinh còn chưa treo điện thoại, liền thấy Khâu Từ tới, nàng lên tiếng "được", liền treo điện thoại. Khâu Từ thấy nàng sáng tinh mơ đã gọi điện thoại, cười hỏi: "Giai nhân có hẹn?"



"Lâm Mạn hẹn tôi đi mua đồ."



Khâu Từ đưa bữa sáng cho nàng, hỏi: "Cô cự tuyệt?"



"Không có."



Khâu Từ hơi bất ngờ, vậy mà không cự tuyệt.



Nam Tinh cũng không biết vì sao lại không cự tuyệt, có lẽ là bởi vì nàng cảm thấy, Lê Viễn và Lâm Mạn đối với Khâu Từ rất tốt, bọn họ đối với mình cũng hoàn toàn không kém, đặc biệt là Lâm Mạn, luôn nỗ lực tác hợp nàng và Khâu Từ, nàng hoàn toàn cảm thụ được nhiệt tình của Lâm Mạn.



Khâu Từ nói: "Vừa lúc tôi chiều nay cũng muốn ra ngoài, cô đi với cô ấy, tôi cũng không cần lo cơm trưa cho cô, Mạn Mạn là cái tiểu mỹ thực gia, đồ ăn mà cô ấy giới thiệu, sẽ không bạc đãi dạ dày cô đâu."



Nam Tinh thấy hắn đem mình giao cho Lâm Mạn, định nói nàng không cần hắn đem nàng giao cho ai cả, nàng cũng có thể tự chiếu cố bản thân rất tốt.



Nàng đã rất lâu không làm tiểu cô nương, đã sớm không còn tâm hồn thiếu nữ.



Nơi xa có một nhân viên chuyển phát nhanh đang chạy chậm về hướng này, trong tay như cũ ôm một bó hoa oải hương lớn, thấy Nam Tinh liền nói: "Nam Tinh tiểu thư phiền cô ký nhận hoa."



Nam Tinh nói: "Không nhận, anh mang về đi."



Nhân viên chuyển phát nhanh có chút khó xử: "Đều đã đưa đến đây, phiền ngài ký nhận đi." Hắn không thể không bổ sung một câu, "Muốn trừ tiền, làm ơn."



Nam Tinh khựng lại, cuối cùng vẫn ký nhận, chỉ là nhận xong liền thuận tay bỏ vào thùng rác, nàng thật sự muốn gọi điện thoại cho Thành Lạc Gia, nói nàng không nhận hoa, cũng không tiếp thu tâm ý của hắn.



Lòng nàng có chút bực bội, nói: "Lâm Mạn nói đến đón tôi, chắc là nhanh."



"Vậy chúng ta cùng đi ra ngoài." Khâu Từ lúc gần đi liếc nhìn bó hoa kia một cái, Thành Lạc Gia thật sự rất kiên trì, nhưng Nam Tinh cự tuyệt cũng rất kiên định.



Lâm Mạn đón Nam Tinh, liền nói với Khâu Từ: "Mình sẽ chiếu cố tốt Tinh Tinh cô nương của cậu, chúng ta đi đây."



Khâu Từ dặn dò: "Cơm trưa phải ăn đúng giờ."



"Không thành vấn đề." Lâm Mạn đem Nam Tinh nhét vào trong xe, nói, "Mình thật sự không mua quần áo, cậu không phải sợ, mình biết cậu không thích đi dạo phố."



Nam Tinh bán tín bán nghi, chờ tới nơi, Nam Tinh tin tưởng Lâm Mạn không nói sai. Nàng nhìn một khu biệt thự rộng lớn ở đằng xa, đây là...... muốn mua biệt thự đi?



"Mạn Mạn?"



Người đến người đi, có tiếng gọi từ phía sau truyền đến. Lâm Mạn nghe thấy thanh âm này, sắc mặt rõ ràng trầm xuống, chờ xoay người một cái, sắc mặt lại khôi phục, cười vui vẻ nói: "Lê bá bá!"



Lê Khang Thành đánh giá nàng một cái, hỏi: "Sao cháu lại tới đây?"



"Tới đi dạo."



Lê Khang Thành gật gật đầu, để ý thấy có một nữ hài cao gầy bên cạnh Lâm Mạn, theo bản năng nhìn về phía nàng, vừa nhìn một cái, đồng tử bỗng nhiên chấn động.



Nam Tinh thấy ông ta nhìn chằm chằm mình, khẽ nhíu mày. Lâm Mạn cho là ông ta lại phát tác tính háo sắc, nói: "Chúng ta đi trước, Lê bá bá."



"Ừ." Lê Khang Thành hỏi, "Cháu không giới thiệu bạn cháu một chút?"



Lâm Mạn nói: "Không cần thiết đi? Lê bá bá."



Lê Khang Thành nói: "Nhìn bộ dạng, giống như là nữ hài tử mà A Lạc nhắc tới kia, để ta nghĩ xem...... Nam Tinh?"



Lâm Mạn bĩu môi, tên Thành Lạc Gia này thật lắm chuyện, làm nàng cũng muốn ghét lây cả hắn. Lê Khang Thành thấy nàng phản ứng như thế, cười cười, nói: "Té ra là Nam Tinh." Ông ta gật đầu với Nam Tinh, khách khí chào hỏi.



Nam Tinh lại không biết tại sao, người này làm nàng cả người đều không thoải mái.



Tác giả có lời muốn nói: Quyển tiếp theo Hổ phù đồng thau



Vẫn là nội dung chủ tuyến về chuyện cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện