Hai người phản ứng rất nhanh, Nam Tinh trở tay rút ra bút chấm vào chu sa, ở trên tường vẽ ra một hoa văn phù chú, sau đó túm tay Khâu Từ lui lại.



Phù văn màu đỏ nháy mắt tạc nứt, làm vách tường nổ tung.



Cát bay đá chạy còn chưa hoàn toàn tản đi, đèn pin cũng không có biện pháp chiếu sáng vào trong, nhìn không thấy bên trong rốt cuộc là cái gì.



Chỉ là mùi hôi thối so với vừa rồi càng thêm nồng nặc, tràn ngập trong huyệt mộ không đến 10 m2. Ngay cả hai con cá cũng bắt đầu nôn nóng bất an, không ngừng bơi lượn quanh các góc, muốn tìm nơi trốn tránh.



Khâu Từ thấy Nam Tinh muốn đi qua, trở tay nắm lại tay nàng, ý bảo nàng chờ một chút, nói: "Thi khí có độc."



Thứ quái dị kia chần chờ một lát, bắt đầu đào tẩu. Hai người nghe thấy tiếng bước chân, lúc này mới đuổi theo.



Nam Tinh phát hiện nơi này vậy mà lại có một thông đạo ngầm, thậm chí rất dài, trong thông đạo và hai bên đều tỏa ra mùi thi xú nồng nặc, từ vết tích xanh lá loang lổ có thể nhìn ra, quái vật này đã sinh tồn ở đây một đoạn thời gian.



Chạy qua thông đạo, lại đến một gian thạch thất, trong phòng chất đầy rác rưởi, đều là đồ ăn của nhân loại, giống như một cái bãi rác, còn là bãi rác nhiều năm không dọn dẹp. Nơi nơi đều là vật mốc meo hư thối tàn lưu lại, nếu mùi thi xú không làm hai người ná thở, mùi từ bãi rác này lại thiếu chút nữa làm bọn họ phun.



Khâu Từ cùng Nam Tinh cố nín thở, đi xuyên qua đống rác rời khỏi gian thạch thất, lại đến một cái thông đạo khác. Chờ bọn họ đi xuyên qua thông đạo kia, phát hiện lại quay về thạch thất, nơi này căn bản là một vòng tròn.



Khâu Từ nghĩ nghĩ, nói: "Cô ở lại nơi này, tôi đuổi theo nó, nếu nó không có học được 'thỏ khôn có ba hang', vậy sớm hay muộn gì cũng sẽ chạy về nơi này."



Nam Tinh cũng cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể bắt được thứ kỳ quái kia, lập tức đồng ý.



Khâu Từ trước khi đi lại nói: "Cô phải cẩn thận."



Nam Tinh trong lòng lại không sợ hãi, chỉ là nơi này mùi hôi ngất trời, chỉ cần không nhịn xuống, liền cảm thấy muốn phun ra. Chờ khi nàng dùng đèn pin muốn nhìn kỹ gian thạch thất này, chùm tia sáng lại chiếu vào hai con cá.



Khâu Từ không mang cá đi, hắn để cá lại cho nàng.



Hai con cá còn bơi vòng vòng, như là đã thích ứng với mùi hôi thối của nơi này.



Nam Tinh ngồi xổm nhìn rác rưởi trên mặt đất, phần lớn là hộp tiện lợi, còn có hộp bánh quy, nhãn đều dán giá cả, còn có tên siêu thị. Nam Tinh tìm siêu thị, cách nơi này không xa.



Quái vật kia cả người tanh tưởi, tự đi siêu thị chỉ sợ không quá thực tế.



Nói cách khác, có người cho nó ăn, thậm chí là dùng nơi này nuôi nó.



Ai lại nuôi một con quái vật ở đây, còn chuyên môn tu sửa địa cung và thông đạo? Chỉ cách mộ ông ngoại Hàn Gia một cái vách tường, là cố ý, hay là vô tình?



Nam Tinh trầm tư nghĩ, biên độ đong đưa của đuôi hai con cá bỗng nhiên lớn lên, như đang nhắc nhở nàng là có người đang đến đây. Nàng nghiêng tai nghe, quả nhiên có tiếng bước chân chạy nhanh về hướng này.



Nàng lập tức lấy chu sa ra kết thành lưới, phong bế đường ra, tơ đỏ phủ kín phòng, chỉ chờ quái vật kia đến đây.



Quái vật kia có lẽ cũng dự đoán được nơi này có người, khi chạy đến cửa hơi chần chờ, liền muốn lộn trở lại, nhưng đã không còn kịp nữa, tơ đỏ khắp nơi đã nhanh chóng cuốn lấy thân thể nó.



Quần áo trên người nó không biết đã mặc bao lâu, tơ đỏ vừa cuốn lấy, nó dùng sức kéo ra, sợi vải màu đen rách nát trên thân nháy mắt nát vụn.



Nhưng dưới lớp quần áo, lại là một thân thể hư thối.



Nam Tinh lúc này mới thấy nó có tứ chi, chỉ là vì sống lưng đã còng đến mức đầu của nó hầu như dán xuống chân, cho nên ngay từ đầu không nhìn ra đây là người.



Tơ đỏ lại lần nữa cuốn lấy thân thể nó, sợi tơ nguyên bản màu đỏ tươi lập tức biến thành màu đen, như ngân châm dính độc, bị dính đến cả sợi tơ đỏ đều thành màu đen.



Một bức Thái Cực bát quái đồ cực lớn chụp lên người "quái vật", ghim chặt nó lên vách tường, làm nó vô pháp đào tẩu.



Quái vật kêu ê ê a a, tóc dài đến bên chân, bộ mặt đã sớm hư thối đến nhìn không ra mặt mũi lúc đầu.



Có lẽ là vì nó đang giãy giụa, mùi tanh tưởi càng nặng.



Khâu Từ cảm thấy mình cả đời cũng sẽ không quên được cái mùi tanh tưởi này.



Nam Tinh đứng trước mặt "quái vật", ngẩng đầu nhìn vật bị ghim trên tường kia, giống người, lại không giống người. Khâu Từ ở bên cạnh nói: "Xương tay và xương chân của hắn đều có chút không bình thường, như là bị tra tấn thành như vậy."



Chính xác, xương cổ tay của hắn đã quẹo, bàn tay bị vặn qua một bên trong một tư thế không bình thường. Đùi cũng như thế, tư thế tứ chi đều rất quái dị, cũng không giống trời sinh, mà là sau này bị trọng thương mới thành như vậy.



Nam Tinh nhìn hắn chằm chằm, nhìn một hồi, bỗng nhiên đối diện đôi mắt hắn.



Hốc mắt đã hư thối, nhưng đôi mắt còn hoàn hảo.



Lòng Nam Tinh đột nhiên chấn động, sắc mặt xoát một cái trắng bệch. Nàng khó có thể tin mà nhìn chằm chằm thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ này, muốn nói gì đó, lại vô pháp nói ra.



Này......sao có thể.



"Bành...... Phương Nguyên?"



Khâu Từ nghe thấy nàng nói ra cái tên này, có chút kinh dị: "Nam Tinh, cô nói hắn là ai?"



Không đợi Nam Tinh trả lời, quái vật bắt đầu liều mạng giãy giụa, tơ đỏ "phựt phựt" mà đứt liên tiếp mấy sợi, nếu không có Bát quái đồ, chỉ sợ đã trấn không được.



Bản thân Nam Tinh cũng đang bị chấn động mạnh, môi nàng khẽ run, nhìn chằm chằm đôi mắt của quái vật kia, gằn từng chữ: "Ngươi là Bành Phương Nguyên?"



Quái vật gầm rú lên, Bát quái đồ cũng bị chấn ra vết rách.



"Ngươi là Bành Phương Nguyên!" Nam Tinh tiến tới một bước, muốn xé hắn xuống khỏi vách tường, giết hắn!



Khâu Từ thấy Nam Tinh muốn xông tới, ngăn nàng lại nói: "Nam Tinh, nguy hiểm. Hơn nữa cô ngẫm lại vì sao hắn lại ở đây, lại vì cái gì sẽ biến thành bộ dạng này, ở đây toàn là đồ hộp, rõ ràng là người khác mua cho hắn, người kia là ai, tại sao lại giúp hắn?"



Nam Tinh phẫn nộ mà nhìn chằm chằm Bành Phương Nguyên, nàng muốn giết hắn biết bao nhiêu, giết kẻ đã lãnh mấy ngàn binh lính, cướp đi tánh mạnh của Nam thị nhất tộc. Nàng nắm chặt nắm tay, phẫn nộ đến toàn thân phát run, nhưng cuối cùng vẫn nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại. Nàng ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Bành Phương Nguyên, hỏi: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"



Bành Phương Nguyên bỗng nhiên "nhận ra" đây là người Nam gia.



Người...người Nam gia?



Hắn gầm rú lên, muốn tới gần Nam Tinh, nhưng không có cách nào rời khỏi thứ đang trói buộc mình. Hắn kêu thật lâu, thanh âm dần dần rõ lên, Nam Tinh cùng Khâu Từ cũng dần dần nghe ra hắn đang nói cái gì.



"Giết......giết......"



Nam Tinh lại lần nữa phẫn nộ: "Ngươi còn muốn giết ta!"



"Giết......giết ta đi."



Khâu Từ sửng sốt, Nam Tinh cũng sửng sốt, lại nghe một lần, hắn nói vẫn là "Giết ta đi".



Bành Phương Nguyên không ngừng niệm ba chữ này, thấy Nam Tinh không động thủ, lại nỗ lực nhớ lại "tiếng người", ở trong cổ họng nghiền ngẫm thật lâu, mới rốt cuộc làm cho bọn họ nghe ra câu thứ hai của hắn.



"Thực...xin...xin lỗi."



Nam Tinh tính toán gần cả ngàn năm, cũng không có tính ra lúc tái kiến Bành Phương Nguyên, hắn sẽ nói những lời này. Nàng khó có thể tin mà nhìn hắn, run giọng nói: "Thực xin lỗi là có thể trả mạng lại cho người Nam gia ta sao? Ngươi năm đó một câu 'giết', có thể dùng 'thực xin lỗi' lúc này tới đền bù sao? Bành Phương Nguyên, ngươi cho dù chết một ngàn lần, cũng không thể trả lại mạng cho người Nam gia ta!"



"Không phải......ta." Bành Phương Nguyên gian nan nói chuyện, muốn nói rất nhiều với nàng, nhưng đã quá lâu không nói, hắn đã quên phải nói như thế nào.



"Cái gì không phải ngươi?" Nam Tinh tức giận chất vấn, "Ngươi muốn nói người Nam gia không phải do ngươi giết?" Nàng tức khắc cười lạnh, "Đúng vậy, ngươi xác thật không tự mình động thủ, nhưng hạ lệnh chính là ngươi, binh lính nghe mệnh lệnh của ngươi, không có mệnh lệnh của ngươi, sao bọn họ lại động thủ? Năm đó ngươi lấy máu của người Nam gia chúng ta đi chế đan dược trường sinh, còn tìm cao nhân bày ra tử trận, làm tổ phụ bọn họ vĩnh thế không thể chuyển sang kiếp khác, ngươi có thể ác độc đến cỡ này, bây giờ còn nói là không phải ngươi."



Khâu Từ thất thần, tử trận?



Đồ sát toàn tộc đã là vạn phần ác độc, nhưng không ngờ, Bành Phương Nguyên sợ Nam gia trả thù, còn bày tử trận, làm người Nam gia vô pháp chuyển sang kiếp khác.



Ác độc cỡ này, đã vượt qua tưởng tượng của hắn.



Bành Phương Nguyên liều mạng lắc đầu, hắn nói chuyện mơ hồ không rõ, lại nôn nóng, nhưng vô pháp nói ra lời muốn nói, gấp đến độ liên tục lắc đầu, còn phát ra tiếng khóc nức nở.



Hắn càng giãy giụa, sợi tơ đen càng cảm thấy hắn muốn chạy trốn, lại siết chặt hơn, siết vào thân thể hắn. Giống như hãm sâu vào đầm lầy, chỉ có một đống thịt hư thối, lại không có bất luận màu đỏ gì.



Nam Tinh bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, nàng nhìn sợi tơ siết chặt kia, lúc này mới phát hiện, thân thể Bành Phương Nguyên không có máu.



Căn bản chính là cái xác chết bị rút cạn máu.



Nhưng mà trên người hắn không có hơi thở tử hồn, rõ ràng người vẫn còn sống.



Nhưng người không có máu, như thế nào có thể sống sót?



Nam Tinh càng thêm cảm thấy mọi chuyện có chút không giống với những gì nàng nghĩ, rõ ràng Bành Phương Nguyên ở ngay đây, rõ ràng giết hắn liền có thể cởi bỏ huyết chú cho Nam gia, nhưng lời Bành Phương Nguyên nói lại làm nàng khó có thể xuống tay.



Giết ta đi.



Thực xin lỗi.



Không phải ta.



Tựa hồ như đang nói cho nàng, hắn thống khổ, hắn áy náy, thậm chí là đang nói cho nàng, người đồ sát toàn tộc của ngươi không phải là ta.



Rõ ràng người ngồi trên yên ngựa, mắt lạnh nhìn cấp dưới lấy đi máu người Nam gia, đốt rụi Nam gia đại trạch là hắn.



Bành Phương Nguyên vẫn thống khổ, sợi tơ đen siết đến xương cốt, làm hắn đau đớn muốn chết. Hắn đột nhiên bước về phía trước, muốn tránh thoát sợi dây này, nhưng vô dụng. Ngay khi hắn phát hiện sợi tơ là một loại vũ khí sắc bén, có thể cắt đứt xương cốt của hắn, hắn bỗng nhiên rút tay lại.



Ngón tay bị sợi tơ siết chặt đến đứt đoạn, rơi xuống mặt đất.



Nam Tinh còn đang chần chờ, Khâu Từ đã thấy ngón tay đứt kia, quanh quẩn làn khí màu đen tối tăm, tựa hồ còn sống.



"Giết hắn......dùng máu của hắn có thể giải trừ tử trận năm đó hắn sai người bày ra để đối phó Nam gia, tổ phụ bọn họ cũng là có thể vãng sinh. Nhưng bây giờ......không có máu, máu của ngươi đi đâu rồi?" Nam Tinh chất vấn con quái vật này, muốn từ trên người hắn tìm được dù chỉ một giọt máu, nhưng tơ đỏ nói cho nàng, trên người Bành Phương Nguyên không có máu, đó chỉ là một khối xác sống khô cằn.



"Nam Tinh." Khâu Từ nhặt lên kia khúc ngón tay kia, xương cứng đờ, không có vết máu, nhưng còn "sống", "Trên đoạn ngón tay này, có cái lỗ khá xưa cũ"



Trên xương ngón tay có lỗ thủng, như là bị thứ gì đâm thủng, để lại vết thương không thể phục hồi.



Nam Tinh nhìn khúc ngón tay kia, biết Bành Phương Nguyên muốn nói gì đó với nàng. Nàng chần chờ hồi lâu, mới cố nén ghê tởm đối với Bành Phương Nguyên, duỗi tay cầm lấy nó.



Khúc ngón tay rơi vào tay Nam Tinh, lỗ thủng đột nhiên khuếch đại, làn khói màu đen nháy mắt tỏa ra hóa thành một thôn trang cuồn cuộn khói đặc.



Tiếng trẻ con khóc, tiếng phụ nữ nức nở, tràn ngập ở 30 năm cuối cùng của Tống triều.



Một năm kia, Bành Phương Nguyên 6 tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện