Buổi tối 10 giờ trời đã có chút lạnh, Triệu Kỳ đi tham gia yến hội trở về quay kính xe lên, trong tay còn cầm một hộp chocolate. Hắn quen làm mấy trò lãng mạn, nhưng hiện tại không phải vì muốn lãng mạn mới mang quà cho Thang Mễ, mà là vì nghe nói lúc không vui ăn chút đồ ngọt có thể làm tâm tình tốt lên.



Từ sau khi gặp Nam Tinh, Thang Mễ vẫn luôn không vui, trở nên tràn đầy tâm sự. Vô luận hắn làm bao nhiêu chuyện cho nàng vui vẻ, ban đêm vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài nàng phát ra từ trong mộng.



Nhưng mà vô luận hắn hỏi như thế nào, nàng cũng không mở miệng, ngược lại còn cười nói hắn suy nghĩ nhiều.



Càng nói hắn nghĩ nhiều, liền càng làm hắn bất an.



Xe đảo mắt đã tiến vào khu biệt thự, tới cửa Triệu gia.



Hắn xuống xe lên lầu, gõ gõ cửa phòng, sợ nàng ngủ rồi, không dám gõ quá lớn. Bên trong không có người trả lời, hắn mới tự mở cửa đi vào.



Nhưng trong phòng không có ai.



Hắn nhíu mày, Thang Mễ ngày thường không thích ra ngoài, đặc biệt là buổi tối, luôn thích ru rú trong phòng, nói nằm thoải mái hơn, đi nhiều mệt. Hắn đi ra, lớn tiếng hỏi: "Mẹ Tôn? A Mễ đâu?"



Người hầu là mẹ Tôn chạy chậm lại, nói: "Thang tiểu thư dùng cơm chiều xong liền trở về phòng."



"Cô ấy không ở trong phòng."



"Ý?" Mẹ Tôn theo bản năng thò đầu vào nhìn một cái, nói, "Đèn còn sáng mà, có phải ra hoa viên không? Tôi đi tìm xem."



Triệu Kỳ nhìn đèn còn sáng, còn có di dộng ở trên bàn, nghĩ thầm nàng đại khái là ra hoa viên, trễ như vậy nàng sẽ không ra cửa. Triệu Kỳ cùng người hầu ở trong hoa viên tìm hai lần, đều không thấy nàng. Triệu Kỳ rốt cuộc có chút luống cuống, hắn sai người hầu tìm trong khu biệt thự thử xem.



Nhưng mà tìm hai giờ, cũng chưa tìm được nàng, hỏi bảo an, cũng nói không có ghi chép là nàng ra vào.



Triệu Kỳ lập tức điều ra video giám sát, xác thật không có bóng dáng nàng, cho đến khi nhìn vào nhà, mới cảm thấy kỳ quái. Theo như lời người hầu, Thang Mễ dùng xong cơm chiều liền về phòng, sau đó vẫn không có ra ngoài, ngay cả cửa cũng chưa hề mở ra.



Nhưng Thang Mễ cứ như vậy mà biến mất.



Triệu Kỳ thập phần bất an, hiện tại đã là 4 giờ sáng, cơ hồ không có khả năng tìm được nàng. Hắn nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới bút chu sa có thể tìm được người. Hắn chạy nhanh đến dưới tàng cây trong hoa viên, muốn đào cái hộp ra.



Nhưng dưới tàng cây đã bị đào lên, cái hộp không cánh mà bay.



Hắn nhìn chằm chằm cái hố trống rỗng này một hồi lâu, mơ hồ cảm thấy, Thang Mễ có phải vẫn không bỏ xuống được, lại đi tìm Nam Tinh hay không?



Triệu Kỳ cân nhắc một lát, vẫn bấm số gọi cho Nam Tinh.



Tiếng chuông di động vừa vang một tiếng, đã đánh thức Khâu Từ. Hắn bước nhanh đến cửa phòng, đã thấy Nam Tinh ngồi dậy cầm lấy di động.



"Uy?"



"Nam Tinh tiểu thư, xin lỗi đã gọi cho cô trễ như vậy."



Nam Tinh nhíu mày: "Triệu Kỳ?"



Khâu Từ đang dựa cửa khựng lại, Triệu Kỳ? Hắn sao lại gọi điện cho Nam Tinh?



"Đúng. Quấy rầy rồi, A Mễ có phải ở chỗ cô hay không? Cô ấy mất tích, tôi tìm như thế nào cũng tìm không thấy cô ấy, thật sự rất xin lỗi lại đến quấy rầy cô."



Lòng Nam Tinh đột nhiên trầm xuống, có dự cảm bất hảo, nàng hỏi: "Mất tích là có ý gì?"



"Tối nay tôi đi dự tiệc, A Mễ không muốn đi, liền ở nhà. Nhưng tôi về lại không thấy cô ấy, người hầu nói cô ấy dùng cơm chiều xong liền về phòng, theo dõi cũng biểu hiện cô ấy vẫn luôn không rời phòng, cũng không có rời khỏi tiểu khu, nhưng tôi tìm mãi cũng tìm không thấy cô ấy. Mà cây bút chu sa A Mễ rất quý trọng kia cũng không thấy, cho nên tôi nghĩ có phải......"



"Tại sao cậu không ở cạnh cô ấy!" Nam Tinh nhịn không được trách móc, "Sao đến giờ mới gọi cho tôi!"



Triệu Kỳ sửng sốt, hắn nghe ra những lời trách móc này là xuất phát từ lo lắng, nhưng hắn không rõ tại sao Nam Tinh lại lo cho Thang Mễ. Rõ ràng lần trước ở cửa hàng Đào gia, lời nàng nói khó nghe đến như vậy.



"Bây giờ cậu ở đâu, tôi đến đó."



......



Nam Tinh cắt đứt điện thoại, lập tức xuống đất mang giày, trong lòng nàng nôn nóng bất an, không biết vì sao cứ cảm thấy việc Nam Nguyệt đột nhiên mất tích có quan hệ đến Cát Hồng. Nhưng thân phận của nàng ta đã che giấu tốt như vậy, sao có thể bị tìm ra? Cát Hồng biết nàng tồn tại cũng là vì Trường Không, đã qua gần 800 năm, nhưng thân là người ngoài cuộc tại sao Nam Nguyệt lại nhanh bị phát hiện như vậy?



"Cô muốn đi tìm Nam Nguyệt?"



Nam Tinh lúc này mới thấy Khâu Từ dựa ở cửa, cũng không biết hắn đã đứng ở nơi đó bao lâu. Nàng gật gật đầu: "Phải đi."



"Ừm, tôi đi đính vé máy bay." Khâu Từ xoay người trở lại phòng khách, tra tìm chuyến bay gần nhất sắp cất cánh. Từ đây đến đó đại khái phải hai tiếng, thời gian không dài, nhưng hai tiếng đó đối với Nam Tinh tới nói, lại là một đoạn lộ trình dày vò.



"Khâu Từ." Nam Tinh vừa mặc áo khoác vừa nói, "Anh ở lại đây đi, ca của anh và Mạn Mạn còn cần anh chiếu cố."



Khâu Từ khựng lại, quay đầu lại nói: "Tôi cũng không yên tâm về cô."



Nam Tinh nói: "Vậy thì đưa hai con cá của anh cho tôi mượn."



"Rủi có chuyện gì, tôi cũng không thể lập tức chạy đến bên cô, chúng nó không thể đưa người đi xa như vậy."



"Nhưng ca của anh và Mạn Mạn còn cần anh chiếu cố." Nam Tinh không muốn hắn khó xử, nhưng nàng cũng không muốn hắn đi với mình, "A Nguyệt chưa chắc là bị Cát Hồng theo dõi, nhưng ca của anh nhất định là đã bị Cát Hồng theo dõi, anh đi cùng tôi, tôi ngược lại càng lo lắng bên này. Hiện tại tôi một chút cũng không muốn ca ca anh và Mạn Mạn chịu thêm một thương tổn nào."



Khâu Từ cân nhắc một hồi lâu, rốt cuộc đồng ý, hắn nói: "Cô đăng ký, hạ cánh, gặp Triệu Kỳ, đều phải nói cho tôi."



"Ừm." Nam Tinh bỗng nhiên phát hiện trong lòng có chút không nỡ, nàng đi đến trước mặt Khâu Từ, nói, "Anh cũng vậy, có bất luận động tĩnh gì, đều phải nói với tôi. Nếu không, tôi sẽ lo lắng."



Khâu Từ khựng lại, nhìn Nam Tinh trước kia đối với bất kỳ chuyện gì đều thờ ơ, mơ hồ, nàng đã thay đổi, trở nên càng ấm áp, không còn là Nam Tinh luôn bao kín bản thân lại, lạnh như băng trước kia nữa. Hắn nâng mặt nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.



So với thích, đã thành yêu rồi.



&&&&&



Gió đêm lạnh lẽo từ cửa sổ rót vào phòng, làm Thang Mễ lạnh đến tỉnh. Nàng cuộn người lại, tưởng là mình lại ngủ quên, quên đắp chăn, vì thế duỗi tay đi kéo chăn. Nhưng túm lung tung vài lần, đều không túm được.



Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, đột nhiên phát hiện nơi này không phải phòng ngủ của nàng. Mà là một mảnh rừng xanh, nàng ngồi bật dậy, tay chạm đến mặt đất, là cỏ xanh.



Nàng ngẩn người, cho rằng mình rơi khỏi cửa sổ xuống hoa viên Triệu gia, nhưng rất nhanh nàng liền ý thức được không thích hợp, nơi này từng cái cây ngọn cỏ, đều không phải nàng quen thuộc. Giống như là ở một chỗ ngoại ô, nhưng sao nàng lại đến mảnh rừng nhỏ này?



Thang Mễ đứng lên, góc váy quét qua chân, phát hiện bản thân còn mặc váy ngủ.



"Lại là mộng a......" Thang Mễ nhẹ nhàng thở phào, giấc mộng này cũng như những giấc mộng trước kia, vừa lạnh vừa âm u, nhất định cũng sẽ làm người rất khó chịu đi.



Đây có phải là báo ứng việc nàng vứt bỏ thân phận người Nam gia hay không......



Tổ phụ đối với nàng tốt như vậy, lúc trước lựa chọn để Nam Tinh vẫn luôn chăm chỉ được sống sót tiếp, mà từ bỏ nàng, cũng không khó lý giải. Nhưng nàng vẫn có chút không cam lòng, tổ phụ rõ ràng thương nàng như vậy......



Nàng cho rằng bản thân không làm sai, nhưng nàng không nghĩ tới chính là sau khi phủi sạch quan hệ với đường tỷ, nàng sẽ khổ sở như vậy, khổ sở đến mức hàng đêm bóng đè.



Thang Mễ xoa giữa mày, xúc cảm dần dần rõ ràng. Cảnh trong mơ khi nào lại trở nên chân thật như vậy?



"A."



Không biết nơi nào truyền đến một tiếng cười hung ác nham hiểm, làm Thang Mễ nhanh chóng hoàn hồn.



"Ta thật sự không nghĩ tới, Nam Tử An có bản lĩnh như vậy, thế nhưng có thể đem hai hậu đại của Nam gia giấu đi. Ta nghĩ, hắn tuyệt đối không chỉ giấu đi hai tỷ muội các ngươi? Còn có ai còn sống?"



Trong khu rừng âm u, có một nam tử trung niên đi ra. Thang Mễ nhận thấy sau lưng có khí lạnh đánh úp đến, xoay người nhìn lại, chỉ nhìn đến một...linh hồn xa lạ.



Người này không có thân thể, chỉ là một cái hồn.



Cảnh trong mơ? Thật sự là cảnh trong mơ đi?



"Ông đang nói cái gì?"



"Cây bút này, là của cô đi? Trên đó toàn là hơi thở của Nam Tử An, làm người buồn nôn." Ông ta muốn nôn, chỉ là cầm trên tay, đã khiến cho ông ta ghê tởm. Hai ngón tay ông ta một trên một dưới, "Bang" một tiếng, cán bút gãy đôi.



Thang Mễ sửng sốt, cho dù là cảnh trong mơ, thấy cây bút bị gãy, tâm cũng giống như bị cắn nát. Nàng bước nhanh đến chỗ cây bút, ôm lấy đoạn bút gãy, lạnh giọng: "Ông đang làm cái gì? Ông là ai?"



"Ta? Ta là Cát Hồng." Ông ta cười, tiếng cười làm người chán ghét, "Cô còn nhỏ, nhất định chưa nghe Nam Tử An nhắc tới ta. Ta là đồ đệ nhỏ nhất của tằng tổ phụ cô, cũng là sư đệ của tổ phụ cô. Đáng tiếc a, tằng tổ phụ cô có cấm thuật rất tốt lại không cần, muốn đem cấm thuật giấu nơi lầu các, nếu không phải ta đem cấm thuật ra trộm học, thì chúng phải bị mai một."



Thang Mễ mơ hồ hiểu ra, nói: "Cho nên tằng tổ phụ đã trục xuất ông ra khỏi sư môn?"



"Đúng vậy, nếu ông ta còn sống, thì ông ta nhất định sẽ biết, đó là việc ngu xuẩn nhất mà ông ta làm, ông ta cũng là đầu sỏ gây tội hại chết hơn 300 người Nam gia các ngươi! Nếu không phải do ông ta, sao ta có thể hạ quyết tâm giết toàn tộc các ngươi?"



Thang Mễ tất nhiên đã ý thức được đây không phải là mộng, đây tuyệt đối không phải là mộng, mà là ảo cảnh do Cát Hồng xây dựng lên. Nàng hoảng thần, ngơ ngẩn nhìn ông ta, run giọng hỏi: "Là ông đồ sát toàn tộc Nam thị ta?"



Vì trả thù năm đó bị đuổi đi, cho nên giết hơn 300 người Nam gia bọn họ?



Thang Mễ đứng dậy, tay phải nắm đoạn bút gãy, đâm về phía hắn. Nhưng Cát Hồng tránh né rất dễ dàng, ông ta nhịn không được trào phúng nói: "Cô so với đường tỷ của cô, thật sự kém xa. Bất quá cũng đúng thôi, nghe nói Nam Tử An thiên vị Nam Tinh từ nhỏ, dụng tâm dạy dỗ nó, mà cô, Nam Tử An cũng không thèm nhìn đến. Nam Nguyệt a, cô kém xa Nam Tinh, kém xa đường tỷ cô. Ánh sáng của ánh trăng, lại bị sao trời che lấp, cô chẳng lẽ chưa bao giờ ghen ghét nó sao?"



"A tỷ đúng là lợi hại hơn ta!" Nàng lớn tiếng nói, "Tổ phụ chọn tỷ ấy không sai chút nào, là ta không chịu học, là ta trốn học trước."



"A." Cát Hồng cười khẽ, "Cô thật đáng thương."



Thang Mễ nắm chặt bút, hỏi: "Đáng thương cái gì?"



"Ta đáng thương cô, không may mắn như đường tỷ cô, tìm được một người có thể tiếp thu thân phận của cô. Cô dám nói thân phận của cô cho Triệu Kỳ sao? Cô không dám, nhưng Nam Tinh dám. Bên cạnh đường tỷ cô, có Khâu Từ. Nó may mắn cỡ nào, cô đáng thương cỡ nào a."



Thang Mễ ngẩn ngơ.



Nàng rất hâm mộ Nam Tinh, từ nhỏ đến lớn đều hâm mộ Nam Tinh, hâm mộ thiên phú của Nam Tinh, hâm mộ Nam Tinh có thể được tổ phụ yêu thương, đến bây giờ, cũng phải hâm mộ Nam Tinh có thể gặp được người hiểu mình như vậy.



Mà nàng, cả một đường bị nhục, chưa bao giờ cảm thấy nhân sinh thuận lợi.



Một khi bắt đầu từ bỏ cái gì, giống như là đồng nghĩa với việc phải mất đi rất nhiều.



Thanh âm kia không biết khi nào đã vang trong tai nàng, tựa như tiếng vọng trong đầu: "Nam Tinh không còn nữa, cô sẽ không đáng thương nữa, cô chính là người thừa kế duy nhất của Nam gia. Ta có thể đi giết Nam Tinh cho cô, nói cho ta, làm sao để giết nó, nó nhất định có nhược điểm đúng không? Nói cho ta, ta thay cô chấm dứt nó, nó chết rồi, cô sẽ không còn phải ghen ghét, không phải sao?"



Thanh âm như thôi miên, làm Thang Mễ bắt đầu hoảng hốt. Cát Hồng nhẹ giọng cười, ông ta biết ý chí của nàng căn bản là không kiên định, thật sự là quá dễ thao túng.



Nhưng đột nhiên nàng nghiêng người một cái, nửa đoạn bút gãy đâm vào dưới cổ hắn. Cát Hồng bất ngờ: "Nam Nguyệt!"



Ông ta trở tay tát ra, tát Thang Mễ văng ra xa, ngạnh sinh sinh phun ra một búng máu. Ông ta nhanh chóng tiến đến, bóp chặt cổ họng nàng, lạnh giọng: "Không biết tốt xấu! Được, tao liền dùng mày tới làm thí nghiệm, tao có thể tra tấn mày một trăm lần, một ngàn lần, luôn có một loại biện pháp có thể giết được mày! Giết được Nam Tinh."



"Con kiến!" Nàng tê thanh kêu lên, "Ông giết tổ phụ ta, giết cha mẹ ta, giết Nam thị toàn tộc chúng ta, sao ta có thể cấu kết với ông làm việc xấu! Ta không bằng a tỷ, ông cũng không bằng tổ phụ ta, ông ghen ghét tổ phụ ta, sợ hãi ông ấy, nếu không sao ông lại diệt Nam gia ta! Cho dù ông làm cái gì, ông cũng chỉ là con kiến! Tự ti tận trong xương cốt vĩnh viễn vô pháp che dấu!"



Cát Hồng trừng mắt, ông ta càng dùng sức bóp chặt cổ nàng, Thang Mễ đã nói không ra lời.



"Con kiến gì? Tự ti gì?" Cát Hồng gằn từng chữ, "Tại sao tao phải tự ti? Tao và Nam Tử An thiên phú không kém nhiều ít, hắn chỉ là liều mạng hơn tao, cái loại liều mạng đó, không phải đã chứng minh hắn không có thiên phú, chỉ có thể dùng liều mạng để ngang bằng tao hay sao? Cho dù tao có nỗ lực cỡ nào, sư phụ cũng không thèm liếc tao, bởi vì Nam Tử An là con lão ta, tao chỉ là người ngoài. Mày biết cái gì? Mày còn nói tao là con kiến, mày thế nhưng nói tao là con kiến!"



Ông ta giận tím mặt, trực tiếp túm lấy cổ họng nàng, ném mạnh xuống đất.



Ông ta muốn giết nàng, dùng cấm thuật độc ác nhất để giết nàng! Một lần giết không chết, giết một trăm lần, một trăm lần không chết, cũng tra tấn nàng một trăm lần.



Cũng giống như Bành Phương Nguyên, hao hết ý chí của hắn, làm hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!



Ông ta dùng ngón tay để lên trán Nam Nguyệt đã sắp hôn mê, chuẩn bị thi triển cấm thuật, đột nhiên đoạn bút gãy kia lóe lên ánh sáng chói mắt, nháy mắt chấn mở ảo cảnh mà ông ta bày ra, linh hồn cũng theo đó mà bị tách ra.



Cát Hồng cười lạnh một tiếng: "Nam Tử An, ngươi......"



Cho dù đã chết lâu như vậy, cũng nhất định phải lưu lại dấu vết khắp nơi, hao hết tâm tư bảo hộ thân nhân của mình.



Nhưng chết cũng đã chết, lại có ích lợi gì. Bảo hộ được lúc này, chẳng lẽ sau đó còn hữu dụng?



Cát Hồng cười châm chọc, thần hồn biến mất khỏi ảo cảnh, bị bắt từ bỏ cơ hội đánh chết Nam Nguyệt lần này.



Mới vừa xuống máy bay, đang định ngồi xe đến khu biệt thự, Nam Tinh chấn động trong lòng, đột nhiên cảm ứng được hơi thở của tổ phụ và A Nguyệt. Nàng bỗng dưng ngẩng đầu nhìn ra xa, chân trời có một chùm sáng mạnh bùng lên, phảng phất như ánh hào quang buổi sáng sớm lóe lên.



"A Nguyệt ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện