Bên ngoài núi Bảo Châu, thế núi như rồng như rắn uốn lượn theo dòng sông, dưới ánh sáng mặt trời đang ẩn ẩn lộ ra, khí thế ngút trời.
Nam Tinh quay lại chỗ tờ giấy trắng biến mất hôm qua, nàng cúi người ngồi xổm xuống, năm ngón tay ấn lên mặt đất phủ cỏ xanh.
"Phanh —— phanh ——" lòng bàn tay chấn động tràn ngập sinh cơ, tựa như trái tim người sống, phanh...phanh...
Dưới nơi này có sinh mệnh.
Không phải người, không phải thú, cũng không phải quỷ quái, mà là đồ cổ được chôn sâu dưới nền đất.
Chúng nó có mệnh, lại không có bao nhiêu người có thể cảm giác được hơi thở của chúng.
Đồ cổ có mệnh, mới có thể sống sót đến ngày rời khỏi lòng đất, hoặc là được một nhà khảo cổ khai quật, hoặc là bị dân trộm mộ đào đi, hoặc là được người vô tình xâm nhập phát hiện. {LAOHU}
Đồ cổ theo dòng sông thời gian cuồn cuộn mà chết đi, cũng hóa thành bùn vàng đất đỏ, hoàn toàn biến mất.
Dạo quanh viện bảo tàng, hay cảm thấy đồ cổ được trưng bày sinh động như vật còn sống, không phải là không có duyên cớ.
Nam Tinh phủi phủi đất trên tay, lại rút ra một tờ giấy đen bậc lửa, ánh lửa cháy tẫn, màu đen tiêu đi, lại lộ ra một tờ giấy trắng. Giấy trắng chạm đất, hai góc thành hai chân, đi trong đám cỏ dại phủ đầy sương.
Nó lắc lư "đầu" đi đằng trước, cỏ bị gạt ra cọ sát vào nhau, kêu xào xạc, như tờ giấy trắng đang ê a nói chuyện.
Nam Tinh thấy nó một hồi nhìn trái một hồi ngó phải, rũ mi nghĩ nghĩ, hỏi: "Có phải giao lộ ngụy trang nhiều quá hay không?"
"Ê ê a a, ê a ——"
"Không có giao lộ?" Nam Tinh nhíu mày.
Giấy trắng dính sương sớm, "thân thể" càng lúc càng nặng, càng lúc càng mềm oặt, rốt cuộc đi không nổi, cả người nằm liệt trên mặt đất, thở phì phò dùng "một góc" vỗ vỗ lên mặt đất, sau đó hóa thành một làn hơi nước, dung hợp cùng sương sớm.
Nam Tinh ngồi xổm ở chỗ nó tan đi, bốc một nắm đất ngửi ngửi, xác định có thể đi vào từ nơi này.
Trong núi, một đầu khác, hai con cá đang phóng xuyên qua núi rừng, ánh mắt sắc bén, tìm kiếm hết những nơi đã đi qua. Thân hình chúng khổng lồ, xuyên qua núi rừng, lại không tạo ra một chút tiếng động nào.
Khâu Từ hơi ngẩng đầu, nhìn nơi chúng vẽ ra, yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Màu sắc hai con cá trắng đen dần dần phai đi, biến mất trong không trung, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Bản đồ trong lòng Khâu Từ, đã hình thành.
Bên dưới ngọn núi này, có một ngôi cổ mộ rất lớn, mai táng vị chủ nhân Tề minh đao mà hắn đang tìm.
Bên trong còn có nhiều đồ cổ khác.
Trong Thái Cực Bát Quái đồ, có một dương ngư, màu trắng; có một âm ngư, màu đen. Cá trắng có một con mắt đen, cá đen có một con mắt trắng, mắt trắng đi thông dương gian, mắt đen đi thông âm địa.
Khâu Từ nhìn ra nơi xa, thấy con mắt màu đen kia.
Là giao lộ có thể đi thông vào địa cung.
&&&&&
Ánh dương đã lộ ra, đống lửa tối hôm qua còn chưa tắt hết, Lão Hạ mới vừa rời giường cảm thấy hơi lạnh, thấy lửa chưa tắt, liền ra sưởi ấm. {LAOHU}
A Đản lát sau cũng bước ra, hắn ôm ấm nước của mình rót hai ngụm nước, lại quay đầu nhìn gian phòng Nam Tinh ở, ánh nến còn sáng, hắn mở miệng nói: "Chị Nam Tinh cũng không giống người đào vàng, Lão Hạ, ông với Phương ca nói dối?"
Lão Hạ không đáp, A Đản lại không thèm để ý mà nói: "Chị Nam Tinh là cảnh sát mấy người mời đến, mặc thường phục đi điều tra, có phải hay không?"
"Tiểu quỷ sao nhiều chuyện vậy." Lão Hạ quay đầu nhìn lại, nói, "Cô nương ngủ thì an tĩnh, cậu nghe một chút phòng Tiền lão bản xem, tiếng ngáy ngập trời, còn có phòng Tưởng Chính, ai cũng ngáy."
Ông ta nói xong còn chưa cảm thấy những gì mình nói có vấn đề, nhưng A Đản khựng lại, hắn lại nhìn chằm chằm giang phòng của Tiền lão bản, xác thật có tiếng ngáy. Hắn cúi đầu đảo mắt, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Tiền lão bản vẫn luôn ngáy đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng tiểu tử kia cố tình không thừa nhận, chính mình ngủ rồi làm sao biết được, khổ ngủ như tôi ở ngay bên cạnh." Lão Hạ thấy sắc mặt của hắn hơi tái, hỏi, "Nghĩ cái gì vậy?"
A Đản cắn chặt răng, nói: "Sau khi chị A Viện qua đời, trên núi liền bắt đầu có tiếng quỷ khóc, còn có một đốm lửa ma trơi lúc ẩn lúc hiện, cũng bắt đầu từ đêm đó, Tiền lão bản ngủ sớm dậy trễ, ban đêm lại không nghe hắn ngáy."
Lão Hạ sửng sốt, lòng bàn tay tức khắc hơi lạnh, ông ta vội che miệng A Đản lại, không cho hắn nói thêm gì nữa.
Tiền lão bản giả quỷ là vì cái gì? Cũng mặc kệ là cái gì, đều không thể làm Tiền lão bản phát hiện.
Lão Hạ biết Tôn Viện chưa chắc là do Kim vương giết chết, nếu không phải, vậy thì ở đây khẳng định có hung thủ.
Tiền lão bản ngủ sớm dậy trễ, Tiền lão bản lén lút, Tiền lão bản đột nhiên hào phóng, là khả nghi nhất.
"Đêm chị A Viện chết, tôi thấy Tiền lão bản vừa sập tối liền đi ra ngoài." A Đản kéo tay ông ta ra, lại nhấn mạnh lần nữa, "Tiền lão bản giết chị A Viện."
Lão Hạ sửng sốt, nhìn thiếu niên mang vẻ mặt lẫm lẫm, đột nhiên cảm thấy A Đản còn đáng sợ hơn Tiền lão bản.
Đêm Tôn Viện chết, Lão Hạ đánh bài với Tiền lão bản, đánh tới gần 0 giờ mới tan. Tiền lão bản có giết Tôn Viện hay không ông ta không biết, bởi vì hắn có thời gian gây án. Nhưng vừa sập tối liền đi ra ngoài, tuyệt đối là lời nói dối.
A Đản đang nói dối.
Ngược lại, người vừa sập tối liền đi ra ngoài, có khả năng là A Đản, bằng không hắn không có khả năng không biết ông ta đang đánh bài với Tiền lão bản.
Động tĩnh lớn như vậy, trừ phi là kẻ điếc mới nghe không thấy.
Hắn có phải cũng đang che dấu cái gì hay không?
Lão Hạ đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, sắp nứt ra. Người ông ta quen biết lâu như vậy, lại không có một ai giống người, tất cả đều là quỷ, tất cả đều là quỷ!
&&&&&
Lòng sông khô cạn gần dãy núi, chim bay qua kêu to lên, bay lượn lòng vòng, làm cây rừng rung sàn sạt.
Tiếng gió rất yếu lọt vào lòng núi, ở địa cung trống vắng không người tạo ra tiếng vang trầm thấp.
Như giọng ca cô độc trầm thấp hải nữ* hát ban đêm. {LAOHU}
*hải nữ - một loại nghề ngày xưa của các cô gái vùng biển, thường là lặn tìm trai, bào ngư mà không dùng đồ lặn, phổ biến ở Nhật và Hàn ngày xưa
Nam Tinh còn ở ngoài núi, chỉ đứng ở cửa vào địa cung nàng đã có thể nghe thấy thanh âm của địa cung.
Phàm là mộ địa, tấm bia đá chính là cửa vào, không có bia đá, thì phải tìm cửa vào. Ngôi mộ cổ này rất kỳ quái, cửa vào giống như là sống, cũng chính là để người sống đi vào, mà không phải linh hồn.
Nam Tinh nhớ tới lời kể của Tiền lão bản tối hôm qua, mơ hồ cảm thấy có lý.
Ngôi mộ cổ này, có lẽ không phải được chôn bình thường, mà là bị bắt lấp lên.
Vị trí cửa vào đã xác định xong, Nam Tinh buông cái ba lô lớn trên lưng xuống, mặt hướng vào cửa vào, cúi người thẳng tắp ngã thẳng vào nó.
Trong tích tắt toàn thân sắp đụng phải bùn núi, cửa vào địa cung mở rộng ra, tựa như miệng vực sâu khổng lồ, nuốt trọn Nam Tinh vào trong.
Nam Tinh vốn đang rơi ngang xuống ở ngay khoảnh khắc tiến vào địa cung, gần như đảo 90°, lòng bàn chân lại lần nữa đứng trên mặt đất.
Hai giới âm dương, dựa nhau tồn tại.
Không đợi Nam Tinh mở mắt ra, chóp mũi đã che kín mùi tro bụi âm hàn. Nàng chậm rãi mở mắt, thắp sáng trường minh đăng trong tay, trước mắt lộ ra một cảnh tượng suy sụp rách nát.
Lầu các phía xa đã sụp đổ, mái ngói rơi rụng, cột sơn đỏ cửa điện đã đổ đầy đất, chỉ còn lại một cây chống đỡ, đứng vững dưới sức ép của bùn núi. Kỳ thú trên mái cung điện còn nhìn trời, tựa như vẫn đang bảo hộ cho bức tường rách nát này.
Không có người, cũng không có quỷ, lạnh lẽo,
Mỗi một bước của Nam Tinh, đều sẽ đẩy bụi đất ra tứ phía, trên mặt đất in lại một cái dấu chân thật sâu.
"Khanh khách."
Lòng bàn chân không biết dẫm phải cái gì, thanh âm giòn tan. Nàng ngồi xổm xuống gạt ra lớp bụi đất dày nặng, dưới lớp bụi đất, lộ ra một đoạn xương cốt. Nàng phủi nhẹ theo xương cốt, thấy đầu của người này, xương cốt trên người người này, lại là màu đen. {LAOHU}
Bị người đầu độc chết.
Nam Tinh mơ hồ cảm thấy chỗ đứng gập ghềnh, tiếp tục quét tro bụi đi, xương cốt càng lúc càng nhiều, có đứt cổ mà chết, có bị độc mà chết.
Nàng rốt cuộc ngừng lại, nàng thậm chí hoài nghi tòa đại điện này phủ kín thi cốt người chết.
Ngay cả không phải lần đầu tiên vào cổ mộ Nam Tinh cũng có chút sởn tóc gáy.
Nàng không phải chưa nghe nói qua chuyện khi xây xong địa cung, chủ nhân sẽ giết sạch người xây mộ rồi chôn ngay tại chỗ, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn là lần đầu.
Trường minh đăng bỗng nhiên đong đưa, ở trong địa cung kín gió chỉ ra phương hướng. Nam Tinh cầm đèn, đi về hướng ngọn đèn lệch tới.
Vượt qua mặt đất trải kín thi hài, từ cửa điện đi vào, đi thẳng về phía trước.
Xuyên qua cung điện thật dài, bước lên cầu thang, từng bước một, hướng đến nơi bảo tọa mà chỉ có chủ nhân địa cung mới có thể ngồi.
Trên cái ghế dựa to lớn tạo hình từ ngọc thạch kia, cũng có một khối hài cốt nằm liệt. Toàn thân nó, cũng là màu đen.
Nam Tinh có chút ngoài ý muốn, nàng tưởng chủ mộ giết người trong đại điện, nhưng hiện tại chủ mộ cũng chết.
Nàng đi đến trước bảo tọa, ánh mắt dừng trên chén rượu nắm trong năm ngón tay âm u kia. Nàng phủi đi lớp bụi phủ trên chén rượu, lộ ra bộ dạng mấy ngàn năm trước của nó.
Chén rượu bằng đồng thau, điêu khắc hoa văn mặt thú thịnh hành thời đó. Đồng thau cùng thần thú kết hợp, không khí nghiêm trang, hoặc có thể biểu thị sự thần bí uy nghiêm của chủ nhân, hoặc có thể biểu thị tài phú địa vị của chủ nhân, rất được giới quyền quý yêu thích, chủ nhân của ngôi mộ này phi phú tức quý, dùng chén rượu đồng thau thú văn như vậy, cũng không kỳ quái.
Nàng nhìn hoa văn hình thú kia, là một con Thao Thiết.
Thao Thiết từ xưa đến nay mang nhiều ngụ ý, không thiếu mang điềm lành. Nhưng trong mắt Nam Tinh, đa phần là Thao Thiết tham ăn, bộ dạng tham lam cuối cùng ăn luôn cả thân thể mình.
Nam Tinh thấy được trên chén rượu Thao Thiết này, có hơi thở giống như hơi thở quanh quẩn trong gian phòng gỗ của Tôn Viện.
Dục vọng tham lam.
Món đồ cổ này, chính là thứ nàng muốn tìm, là thứ duy nhất có thể phục sinh Tôn Viện, trộm được mệnh của nó, có thể cho Tôn Viện sống lại.
Chén rượu kia tựa hồ biết có người muốn trộm mệnh của nó, đột nhiên rung động kịch liệt, muốn thoát khỏi bàn tay của bộ xương khô. Nó nhoáng lên, y phục đã từng hoa lệ trên người bộ xương khô nháy mắt bị chấn nát, trở nên rách mướp, như vải rách rào rạt rơi trên mặt đất, làm lớp bụi bốc lên đến nửa trượng.
Nam Tinh thần sắc lạnh lùng, duỗi tay nắm lấy chén rượu muốn chạy trốn kia. Chén rượu bỗng nhiên chấn động, lòng chén khô khốc như lòng sông bỗng nhiên trào ra rượu ngon, dần dần đầy chén, dòng rượu lóng lánh, màu sắc rực rỡ lung linh, Thao Thiết trên thân chén, cũng há cái miệng tham lam ra, sinh động như thật. {LAOHU}
Cung điện càng chấn động kịch liệt, cây cột chống lại chưa sụp xuống.
Rượu ngon trong chén tràn ra, chảy trên mặt đất, hóa thành một dòng sông dài, cuồn cuộn chảy về hướng đông. Tầm mắt Nam Tinh nhìn theo dòng chảy, lại thấy bên kia bờ sông, có hai con cá bơi qua, một đen một trắng, nôn nóng bất an mà vây quanh một người nam nhân.
Nàng ngẩn người, Khâu Từ hiển nhiên không nghe thấy, ánh mắt vẫn dừng trên dòng nước sóng gió quay cuồng.
"Khâu Từ!"
Nam Tinh đột nhiên hô to lên, Khâu Từ lập tức hoàn hồn, chỉ thấy Nam Tinh mở lớn mắt, chạy về phía hắn, không đợi hắn cười chào hỏi một tiếng, đã bị nàng phóng qua con sông vươn tay ấn xuống đầu vai, trực tiếp đẩy vào sông.
Khâu Từ kinh ngạc, sau lưng chợt lạnh, rơi bùm xuống nước. Lại không có tiếng nước, bên tai truyền đến, là tiếng bước chân lui tới vội vàng, là tiếng vó ngựa đi tới đi lui vô số lần, mơ hồ còn có tiếng rao hàng yếu ớt của người bán rong.
Đế đô nhộn nhịp của Tề quốc, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, cũng xua không tan sự u ám khi bị Tần quốc cường đại cắn nuốt.
Năm 221 trước Công nguyên, năm mà Tần quốc như mặttrời ban trưa kia, Chiến quốc thất hùng, chỉ còn lại Tề quốc đang đau khổ chốngđỡ, ngập trong nguy cơ bị Tần quốc nuốt chửng.