Giấc ngủ này của Lục Dư rất dài, nhưng khi anh mở mắt ra thì cảm nhận được rõ ràng tình trạng cơ thể đã tốt hơn nhiều, nhiệt độ cũng hạ xuống, anh đang chuẩn bị ngồi dậy, Quý Tinh lại cầm một cái khăn lông đẩy cửa bước vào, nhìn thấy anh đã dậy thì nhanh chóng bước qua, “Cậu tỉnh rồi, thấy khỏe hơn chưa?”
Lục Dư cười với cậu, “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Quý Tinh vừa cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể anh, vừa hỏi, “Cậu đói không? Tớ nấu cháo, sợ cậu không muốn ăn nên còn chuẩn bị thêm chút thức ăn, cậu cố ăn một chút, không thể không ăn gì được. Tớ vừa mua thuốc mới cho cậu, dược sĩ nói có tác dụng hạ sốt tốt hơn, cậu ăn trước rồi ngủ tiếp.” Một lúc sau cậu lấy nhiệt kế ra kiểm tra, ba mươi tám độ hai, hạ rất nhiều, cuối cùng cậu cũng hơi an tâm.
Lục Dư không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm, trên mặt là vẻ thỏa mãn, anh có chút vô sỉ nghĩ, mắc bệnh lần này rất đáng, anh nguyện ý bệnh thêm mấy ngày không cần nhanh khỏi.
Quý Tinh quen thuộc đắp kín chăn cho anh, “Cậu phải ăn chút gì đó, tớ đi hâm cháo, cậu mặc đồ vào đi.” Nói xong liền quay người ra ngoài, Lục Dư nhìn bóng lưng cậu buồn cười.
Thật muốn mỗi ngày đều bị bệnh, thật muốn nhận được tất cả sự chú ý của cậu, thu hút tất cả tầm mắt của cậu.
Đợi Lục Dư ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện cũng đã nhá nhem tối rồi, bầu trời bên ngoài cửa sổ phòng khách là một mảnh tàn hồng (màu đỏ còn sót lại), thoạt nhìn rất đẹp, mà Quý Tinh thì đưa lưng về phía anh, bận bịu trong nhà bếp.
Trong khoảnh khắc ấy anh bỗng xúc động nước mắt lưng tròng, cuối cùng vẫn không dám chảy xuống.
Quý Tinh múc cho anh một chén cháo đặt trên bàn, vẫy vẫy tay, “Mau tới ăn đi.”
Lục Dư sải mấy bước đi tới ngồi bên cạnh Quý Tinh, động tác múc cháo rất chậm yên lặng nuốt, lòng mang cảm giác vui sướng đến tận cùng lẫn lộn với tuyệt vọng đến cùng cực, khiến cho lý trí cẩn trọng bấy lâu nay của anh nảy ra suy nghĩ muốn dũng cảm tiến về phía trước.
Quý Tinh đẩy một mâm thức ăn tới trước mặt anh, “Ăn cái này đi, có mùi vị một chút. Tớ không làm quá nhiều, sợ cậu không muốn ăn, hơn nữa bây giờ có nhiều thứ cậu không thể ăn.” Chính Quý Tinh cũng giả bộ múc một chén cháo ngồi bên cạnh anh ăn cùng.
Lục Dư hỏi cậu, “Ăn xong cậu sẽ về à?”
Quý Tinh không trả lời ngay, đương nhiên cậu không muốn đi, Lục Dư còn đang bị bệnh, cậu muốn ở lại đây chăm sóc anh, vậy nên cậu nói, “Đợi cậu khỏe lại thì tớ mới về được không? Để cậu ở nhà một mình tớ không yên tâm.”
Lục Dư thật sự không muốn khỏi bệnh, anh cố gắng không tỏ ra quá vui vẻ, “Được, tớ còn muốn ăn cháo cậu nấu.”
Sau buổi cơm tối Lục Dư nói chưa muốn ngủ, vì vậy bọn họ cùng ngồi trên giường trong phòng ngủ cầm máy tính bảng xem video, Quý Tinh ngồi bên ngoài chăn, Lục Dư trong chăn —— đây là yêu cầu của Quý Tinh.
Gần như cả ngày anh đều ra mồ hôi, cuối cùng Lục Dư cũng không nhịn được đi tắm, Quý Tinh muốn anh tắm bằng nước nóng, không cho dùng nước lạnh, lúc tắm cũng đứng bên ngoài cửa giục anh tắm nhanh một chút, nếu không sẽ bị cảm.
Lục Dư đứng dưới vòi hoa sen không kìm nổi nụ cười, nước nóng từ trên làn da của anh chảy xuống, dường như khiến cả người anh từ trong ra ngoài càng thêm ấm áp. Chỉ là nghe tiếng Quý Tinh thúc giục anh ngoài cửa, Lục Dư đã cảm thấy cả người sắp bị cảm giác hạnh phúc làm cho bùng nổ.
Người anh để ý nhất cũng rất quan tâm anh, cậu lo lắng anh bị bệnh, cậu dù không đi làm cũng muốn tới chăm sóc anh, còn nấu cháo cho anh. Vậy nên Lục Dư vô cùng rõ ràng, cả đời này anh không thể nào từ bỏ Quý Tinh, thế nhưng đời này anh lại phải buông tay, đó mới là tất cả những gì anh nên làm, trong vô số lựa chọn, giả vờ vĩ đại thật ra là cái khó khăn nhất.
Uống thuốc xong liền buồn ngủ, Lục Dư tự giác vào chăn nằm, nhưng vẫn mở tròn mắt nhìn Quý Tinh ngồi ở đầu giường, “Có thể kể truyện trước khi ngủ không?”
Quý Tinh buồn cười, “Cậu mấy tuổi rồi? Muốn Nghe ‘Nàng tiên cá’ hay ‘Cô bé quàng khăn đỏ’?”
Lục Dư nói, “Trong thư phòng của tớ có rất nhiều sách, cậu rút đại một quyển đọc đi, cứ nghĩ đang hát ru là được.”
Quý Tinh đồng ý, cậu mở cửa thư phòng tiến vào, rất ngạc nhiên xem xét bày trí bên trong, kỳ thật không có gì đặc biệt, nhưng Quý Tinh lại cảm thấy căn phòng này tràn đầy sự hấp dẫn. Cậu mở tủ sách, sách bên trong xếp ngay ngắn lại dày đặc, kỳ lạ nhất là bên trong có một bộ sách có rất nhiều phiên bản, dường như Lục Dư thích đến mức từng phiên bản đều muốn cất giấu một bộ, Quý Tinh tiến tới nhìn, tên sách là “Thần điêu hiệp lữ”, cậu giật mình.
Cuối cùng cậu chọn một quyển tuyển tập truyện ngắn, Lục Dư thấy cậu chuẩn bị ngồi xuống cái ghế đẩu đầu giường liền dịch người vào trong, vỗ vỗ vị trí bên người, “Ngồi đây đi, giường rất rộng.”
Quý Tinh chỉ do dự một chút liền đồng ý, cậu đổi áo ngủ của Lục Dư ngồi lên giường, bắt đầu chậm rãi đọc truyện đầu tiên.
Lúc Dư vẫn ngửa đầu nhìn cậu, đương nhiên anh căn bản không chú ý đến nội dung câu chuyện, cho dù có đọc một quyển sách liên quan đến chủ nghĩa Mác cũng không sao. Mí mắt anh dần dần khép lại, lông mi rung rung, có phần vui vẻ, trong lòng cực kỳ ấm áp.
Lúc cơn buồn ngủ kéo tới, anh ngàn vạn lần không nỡ ngủ.
Rất nhiều lần, khi say xỉn, bị bệnh, thiu thiu ngủ, trong thoáng chốc đầu óc không tỉnh táo, anh cũng nghĩ, nếu lúc trước bản thân không tham lam tình cảm của người mình thích, chỉ dừng lại ở mức tình bạn, vậy thì giữa anh và Quý Tinh có lẽ đã thoải mái hơn nhiều. Nhưng suy nghĩ như vậy cũng chỉ thoáng qua, bởi vì tuy rằng yêu cậu sẽ đau khổ, nhưng vui sướng lại nhiều hơn, vậy nên ngay sau đó anh vẫn muốn đối mặt thẳng thắn với trái tim của mình, vẫn không hối hận, vẫn dũng cảm tiến về phía trước, vẫn tiếp tục yêu dù trái tim sẽ bị dày vò.
Quý Tinh đọc đến khi Lục Dư ngủ say mới chậm rãi nằm xuống cạnh anh, nghiêng đầu quan sát anh thật tỉ mỉ, trong đầu cuồn cuộn suy nghĩ.
Trước kia lúc Lục Dư bị bệnh bạn gái anh cũng chăm sóc anh như vậy ư? Hẳn là cô ấy sẽ cẩn thận hơn cậu, có phải Lục Dư dù đang bệnh cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào không? Cô ấy đối xử tốt với anh chứ, mặc dù nói đa số con gái đều sẽ hơi mỏng manh, nhưng cậu vẫn hi vọng đối phương có thể dịu dàng, rộng lượng một chút. Bọn họ yêu xa rất vất vả, mỗi ngày phải gửi bao nhiêu tin nhắn gọi bao nhiêu cuộc điện thoại đây.
Đúng là kỳ lạ, nghĩ nhiều như vậy, liên quan quái gì đến cậu đâu.
Quý Tinh nhắm mắt lại, không tự chủ được bắt đầu cười nhạo bản thân có những suy nghĩ buồn cười như vậy.
Sáng hôm sau lúc Lục Dư thức dậy thì Quý Tinh đã đi rồi, cậu để lại một tờ giấy: Tớ đo nhiệt độ cơ thể cho cậu rồi, hạ sốt, nhưng vẫn sợ sẽ tái phát, thuốc đặt ở đầu giường cậu, buổi sáng tốt nhất cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, trong nồi có cháo, sau khi hâm nóng hẵng ăn. Công ty có việc, tớ đi trước đây, nghỉ trưa tớ lại đến.
Lục Dư xếp tờ giấy cẩn thận, nhét vào trong ví. Sau khi anh làm xong tất cả những gì Quý Tinh dặn dò, ăn hết một chén cháo, đổ phần còn dư lại hơn phân nửa vào một cái tô thủy tinh đẹp đẽ, dán màng thực phẩm lên, bỏ vào tủ lạnh.
Lục Dư lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Quý Tinh: Tớ dậy rồi, cháo rất ngon.
Nắng vàng ấm áp rọi thẳng vào phòng khách, đắp lên một lớp bóng mờ trên sàn gạch. Là một ngày đẹp trời khiến người ta thoải mái.
Lục Dư cười với cậu, “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Quý Tinh vừa cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể anh, vừa hỏi, “Cậu đói không? Tớ nấu cháo, sợ cậu không muốn ăn nên còn chuẩn bị thêm chút thức ăn, cậu cố ăn một chút, không thể không ăn gì được. Tớ vừa mua thuốc mới cho cậu, dược sĩ nói có tác dụng hạ sốt tốt hơn, cậu ăn trước rồi ngủ tiếp.” Một lúc sau cậu lấy nhiệt kế ra kiểm tra, ba mươi tám độ hai, hạ rất nhiều, cuối cùng cậu cũng hơi an tâm.
Lục Dư không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm, trên mặt là vẻ thỏa mãn, anh có chút vô sỉ nghĩ, mắc bệnh lần này rất đáng, anh nguyện ý bệnh thêm mấy ngày không cần nhanh khỏi.
Quý Tinh quen thuộc đắp kín chăn cho anh, “Cậu phải ăn chút gì đó, tớ đi hâm cháo, cậu mặc đồ vào đi.” Nói xong liền quay người ra ngoài, Lục Dư nhìn bóng lưng cậu buồn cười.
Thật muốn mỗi ngày đều bị bệnh, thật muốn nhận được tất cả sự chú ý của cậu, thu hút tất cả tầm mắt của cậu.
Đợi Lục Dư ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện cũng đã nhá nhem tối rồi, bầu trời bên ngoài cửa sổ phòng khách là một mảnh tàn hồng (màu đỏ còn sót lại), thoạt nhìn rất đẹp, mà Quý Tinh thì đưa lưng về phía anh, bận bịu trong nhà bếp.
Trong khoảnh khắc ấy anh bỗng xúc động nước mắt lưng tròng, cuối cùng vẫn không dám chảy xuống.
Quý Tinh múc cho anh một chén cháo đặt trên bàn, vẫy vẫy tay, “Mau tới ăn đi.”
Lục Dư sải mấy bước đi tới ngồi bên cạnh Quý Tinh, động tác múc cháo rất chậm yên lặng nuốt, lòng mang cảm giác vui sướng đến tận cùng lẫn lộn với tuyệt vọng đến cùng cực, khiến cho lý trí cẩn trọng bấy lâu nay của anh nảy ra suy nghĩ muốn dũng cảm tiến về phía trước.
Quý Tinh đẩy một mâm thức ăn tới trước mặt anh, “Ăn cái này đi, có mùi vị một chút. Tớ không làm quá nhiều, sợ cậu không muốn ăn, hơn nữa bây giờ có nhiều thứ cậu không thể ăn.” Chính Quý Tinh cũng giả bộ múc một chén cháo ngồi bên cạnh anh ăn cùng.
Lục Dư hỏi cậu, “Ăn xong cậu sẽ về à?”
Quý Tinh không trả lời ngay, đương nhiên cậu không muốn đi, Lục Dư còn đang bị bệnh, cậu muốn ở lại đây chăm sóc anh, vậy nên cậu nói, “Đợi cậu khỏe lại thì tớ mới về được không? Để cậu ở nhà một mình tớ không yên tâm.”
Lục Dư thật sự không muốn khỏi bệnh, anh cố gắng không tỏ ra quá vui vẻ, “Được, tớ còn muốn ăn cháo cậu nấu.”
Sau buổi cơm tối Lục Dư nói chưa muốn ngủ, vì vậy bọn họ cùng ngồi trên giường trong phòng ngủ cầm máy tính bảng xem video, Quý Tinh ngồi bên ngoài chăn, Lục Dư trong chăn —— đây là yêu cầu của Quý Tinh.
Gần như cả ngày anh đều ra mồ hôi, cuối cùng Lục Dư cũng không nhịn được đi tắm, Quý Tinh muốn anh tắm bằng nước nóng, không cho dùng nước lạnh, lúc tắm cũng đứng bên ngoài cửa giục anh tắm nhanh một chút, nếu không sẽ bị cảm.
Lục Dư đứng dưới vòi hoa sen không kìm nổi nụ cười, nước nóng từ trên làn da của anh chảy xuống, dường như khiến cả người anh từ trong ra ngoài càng thêm ấm áp. Chỉ là nghe tiếng Quý Tinh thúc giục anh ngoài cửa, Lục Dư đã cảm thấy cả người sắp bị cảm giác hạnh phúc làm cho bùng nổ.
Người anh để ý nhất cũng rất quan tâm anh, cậu lo lắng anh bị bệnh, cậu dù không đi làm cũng muốn tới chăm sóc anh, còn nấu cháo cho anh. Vậy nên Lục Dư vô cùng rõ ràng, cả đời này anh không thể nào từ bỏ Quý Tinh, thế nhưng đời này anh lại phải buông tay, đó mới là tất cả những gì anh nên làm, trong vô số lựa chọn, giả vờ vĩ đại thật ra là cái khó khăn nhất.
Uống thuốc xong liền buồn ngủ, Lục Dư tự giác vào chăn nằm, nhưng vẫn mở tròn mắt nhìn Quý Tinh ngồi ở đầu giường, “Có thể kể truyện trước khi ngủ không?”
Quý Tinh buồn cười, “Cậu mấy tuổi rồi? Muốn Nghe ‘Nàng tiên cá’ hay ‘Cô bé quàng khăn đỏ’?”
Lục Dư nói, “Trong thư phòng của tớ có rất nhiều sách, cậu rút đại một quyển đọc đi, cứ nghĩ đang hát ru là được.”
Quý Tinh đồng ý, cậu mở cửa thư phòng tiến vào, rất ngạc nhiên xem xét bày trí bên trong, kỳ thật không có gì đặc biệt, nhưng Quý Tinh lại cảm thấy căn phòng này tràn đầy sự hấp dẫn. Cậu mở tủ sách, sách bên trong xếp ngay ngắn lại dày đặc, kỳ lạ nhất là bên trong có một bộ sách có rất nhiều phiên bản, dường như Lục Dư thích đến mức từng phiên bản đều muốn cất giấu một bộ, Quý Tinh tiến tới nhìn, tên sách là “Thần điêu hiệp lữ”, cậu giật mình.
Cuối cùng cậu chọn một quyển tuyển tập truyện ngắn, Lục Dư thấy cậu chuẩn bị ngồi xuống cái ghế đẩu đầu giường liền dịch người vào trong, vỗ vỗ vị trí bên người, “Ngồi đây đi, giường rất rộng.”
Quý Tinh chỉ do dự một chút liền đồng ý, cậu đổi áo ngủ của Lục Dư ngồi lên giường, bắt đầu chậm rãi đọc truyện đầu tiên.
Lúc Dư vẫn ngửa đầu nhìn cậu, đương nhiên anh căn bản không chú ý đến nội dung câu chuyện, cho dù có đọc một quyển sách liên quan đến chủ nghĩa Mác cũng không sao. Mí mắt anh dần dần khép lại, lông mi rung rung, có phần vui vẻ, trong lòng cực kỳ ấm áp.
Lúc cơn buồn ngủ kéo tới, anh ngàn vạn lần không nỡ ngủ.
Rất nhiều lần, khi say xỉn, bị bệnh, thiu thiu ngủ, trong thoáng chốc đầu óc không tỉnh táo, anh cũng nghĩ, nếu lúc trước bản thân không tham lam tình cảm của người mình thích, chỉ dừng lại ở mức tình bạn, vậy thì giữa anh và Quý Tinh có lẽ đã thoải mái hơn nhiều. Nhưng suy nghĩ như vậy cũng chỉ thoáng qua, bởi vì tuy rằng yêu cậu sẽ đau khổ, nhưng vui sướng lại nhiều hơn, vậy nên ngay sau đó anh vẫn muốn đối mặt thẳng thắn với trái tim của mình, vẫn không hối hận, vẫn dũng cảm tiến về phía trước, vẫn tiếp tục yêu dù trái tim sẽ bị dày vò.
Quý Tinh đọc đến khi Lục Dư ngủ say mới chậm rãi nằm xuống cạnh anh, nghiêng đầu quan sát anh thật tỉ mỉ, trong đầu cuồn cuộn suy nghĩ.
Trước kia lúc Lục Dư bị bệnh bạn gái anh cũng chăm sóc anh như vậy ư? Hẳn là cô ấy sẽ cẩn thận hơn cậu, có phải Lục Dư dù đang bệnh cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào không? Cô ấy đối xử tốt với anh chứ, mặc dù nói đa số con gái đều sẽ hơi mỏng manh, nhưng cậu vẫn hi vọng đối phương có thể dịu dàng, rộng lượng một chút. Bọn họ yêu xa rất vất vả, mỗi ngày phải gửi bao nhiêu tin nhắn gọi bao nhiêu cuộc điện thoại đây.
Đúng là kỳ lạ, nghĩ nhiều như vậy, liên quan quái gì đến cậu đâu.
Quý Tinh nhắm mắt lại, không tự chủ được bắt đầu cười nhạo bản thân có những suy nghĩ buồn cười như vậy.
Sáng hôm sau lúc Lục Dư thức dậy thì Quý Tinh đã đi rồi, cậu để lại một tờ giấy: Tớ đo nhiệt độ cơ thể cho cậu rồi, hạ sốt, nhưng vẫn sợ sẽ tái phát, thuốc đặt ở đầu giường cậu, buổi sáng tốt nhất cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, trong nồi có cháo, sau khi hâm nóng hẵng ăn. Công ty có việc, tớ đi trước đây, nghỉ trưa tớ lại đến.
Lục Dư xếp tờ giấy cẩn thận, nhét vào trong ví. Sau khi anh làm xong tất cả những gì Quý Tinh dặn dò, ăn hết một chén cháo, đổ phần còn dư lại hơn phân nửa vào một cái tô thủy tinh đẹp đẽ, dán màng thực phẩm lên, bỏ vào tủ lạnh.
Lục Dư lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Quý Tinh: Tớ dậy rồi, cháo rất ngon.
Nắng vàng ấm áp rọi thẳng vào phòng khách, đắp lên một lớp bóng mờ trên sàn gạch. Là một ngày đẹp trời khiến người ta thoải mái.
Danh sách chương