Sau khi ăn sáng xong, hai người lập tức đến nhà em họ của Hứa Hoài Thâm để đón Gạo Nếp.

Cam Niệm chờ ở dưới tầng, lúc nhìn thấy Hứa Hoài Thâm ôm Gạo Nếp ra khỏi cửa, cô lập tức chạy như bay đến gần, “Wow… Gạo Nếp lớn nhanh quá, tớ muốn ôm nó!”

Hứa Hoài Thâm đưa Gạo Nếp cho Cam Niệm, màu lông Gạo Nếp vẫn trắng như vậy, trên người còn thơm nức.

Nhìn thấy Cam Niệm, nó không hề kháng cự mà ngoan ngoãn để cho Cam Niệm ôm, đầu còn không ngừng cọ cọ vào trong lòng Cam Niệm.

Cam Niệm bị vẻ dễ thương của Gạo Nếp làm cho tan chảy, cô vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, “Gạo Nếp đáng yêu quá.”

Hứa Hoài Thâm thấy trong mắt Cam Niệm chỉ có chó chứ không có cậu thì không nhịn được mà cảm thấy bất lực, cậu vòng tay ôm lấy cô tiến về phía trước.

Hai người đưa Gạo Nếp về nhà. Có vẻ Gạo Nếp nhìn thấy căn phòng quen thuộc nên rất hưng phấn, nó nhảy nhót lung tung, mà toàn bộ quá trình Cam Niệm đều đi theo nó.

“Gạo Nếp lại đây cho chị ôm một cái…”

“Đến đây nào, đừng có chạy lung tung…”

“Sao em có thể đáng yêu như vậy chứ, yêu em chết đi được.”

Hứa Hoài Thâm ngồi ở bên cạnh hoàn toàn bị làm lơ, cuối cùng cậu không nhịn được nữa mà túm lấy Cam Niệm ngồi vào lòng mình, cậu lạnh giọng hỏi:

“Ai mới quan trọng với cậu hả?”

Cam Niệm chớp chớp đôi mắt, cô ngây ngốc nhìn Hứa Hoài Thâm, sau một lúc lâu mới hiểu được ý cậu, cô lập tức cười ầm lên:

“Hứa Hoài Thâm, đừng nói là cậu ghen với cả Gạo Nếp nhé, cậu cũng quá…”

Cam Niệm còn chưa nói xong đã bị ánh mắt sắc như dao của Hứa Hoài Thâm làm cho á khẩu, cô nhanh chóng hôn một cái lên môi cậu để lấy lòng: “Tất nhiên cậu là người quan trọng, nhưng bây giờ trong lòng tớ lại muốn Gạo Nếp nhất.”

“……………..”

Cam Niệm ném Hứa Hoài Thâm sang một bên rồi tiếp tục đi chơi với Gạo Nếp.

Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm hồn nhiên cười vui vẻ, cuối cùng vẫn tha cho cô vì đã bỏ bê cậu một khoảng thời gian.

Hứa Hoài Thâm nói: “Cậu ngồi chơi với Gạo Nếp nhé, tôi lên trên tầng lấy mấy quyển sách.”

“Được!”

Cam Niệm mang Gạo Nếp ra sân sau, thời tiết hôm nay rất trong lành, nắng cũng không quá gắt, khá thích hợp để phơi nắng.

Trong lúc đang chơi đùa với Gạo Nếp, Cam Niệm nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô không quay đầu lại mà chỉ nói: “Hoài Thâm, cậu cũng lại đây phơi nắng đi… à hay là chúng ta cùng nhau tắm cho Gạo Nếp nhé?”

Phía sau không ai đáp lại.

Cam Niệm cảm thấy kỳ quái, cô vừa quay đầu lại đã thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ đang đứng ở cửa ra sân sau, mà người phụ nữ kia cũng kinh ngạc nhìn Cam Niệm.

Cam Niệm: “??!!!”

Lúc này Cam Niệm đang cúi người, thân thể cô lập tức cứng đờ tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Sau đó Hứa Hoài Thâm cũng xuất hiện phía sau lưng người phụ nữ, cậu cũng có chút trở tay không kịp, “Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên trở về?”

Hứa Hoài Thâm đi đến trước mặt Cam Niệm và giải thích: “Đây là mẹ của tôi.”

“…..” Cam Niệm không ngờ mình sẽ gặp mẹ Hứa Hoài Thâm trong tình huống này!

Hứa Hoài Thâm bình tĩnh rất nhanh, cậu lớn mật dắt tay Cam Niệm đi đến trước mặt mẹ mình để giới thiệu hai người với nhau.

“Mẹ! Đây là bạn gái của con — Cam Niệm.”

Trong lòng Cam Niệm run lên, sao Hứa Hoài Thâm lại ngay lập tức thừa nhận như thế! Cam Niệm ngoan ngoãn nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cháu chào cô!”

Hồng Hân cũng không ngờ mới kết thúc kỳ thi đại học được một ngày, con trai vốn trầm tính ít nói lại có cả bạn gái?!

Nhưng bà cũng không biểu hiện quá kinh ngạc, chỉ mỉm cười gật đầu, “Cháu mới đến chơi hả?”

“Vâng ạ, xin lỗi vì đã quấy rầy cô, cháu không biết hôm nay cô về nên không ra chào hỏi.”

“Không sao, cháu không cần phải khách khí.” Hồng Hân liếc mắt nhìn hai người đang nắm tay, bà quay sang nhàn nhạt nói với Hứa Hoài Thâm: “Hoài Thâm ra xe lấy hoa quả hộ mẹ, sau đó đem một ít ra cho bạn con.”

Hồng Hân rời đi, trong lòng Cam Niệm bắt đầu lo lắng, cô có thể nhìn ra mẹ Hứa Hoài Thâm là người ít nói ít cười, có chút nghiêm khắc và hơi khó gần, Cam Niệm nhỏ giọng nói: “Hứa Hoài Thâm, tớ thấy hơi sợ, mẹ cậu sẽ không…”

Hứa Hoài Thâm sờ đầu Cam Niệm, cậu hôn lên trán cô để an ủi: “Không có chuyện gì đâu, cậu đừng nghĩ ngợi linh tinh, tôi sẽ vào trong giải thích với mẹ.” Với lại ánh mắt cậu cao như vậy, cậu tin tưởng mẹ sẽ không thể không thích người mà cậu đã chọn.

Còn nếu chẳng may mẹ không thích Cam niệm, cậu sẽ đứng về phía cô, không để cô phải chịu oan ức.

Hứa Hoài Thâm đi đến phòng bếp, thấy mẹ đang rửa hoa quả:

“Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên trở về?”

“Sức khoẻ của cô con không được tốt lắm, ngày hôm qua mới thực hiện một ca tiểu phẫu, cho nên mẹ mới về để thăm cô con.” Hồng Hân nhìn về phía con trai, giọng điệu không nóng không lạnh, “Cô bé kia là như thế nào? Con có bạn gái từ khi nào?”

“… Bọn con chính thức quen nhau được mấy ngày, cô ấy là bạn cùng lớp cấp ba của con. Mẹ, Cam Niệm rất tốt, con thật sự thích cô ấy.”

Câu cuối cùng kia khiến Hồng Hân nhìn rõ thái độ của con trai, bà ngạc nhiên vì con mình nghiêm túc như vậy.

Hiểu con không ai bằng mẹ, biết người con trai đã thích thì chắc chắn không phải người kém cỏi, nhưng bà vẫn cần thời gian để quan sát.

“Cam Niệm học rất tốt, tính cách lại cởi mở, hoà đồng…” Hứa Hoài Thâm nói rất nhiều ưu điểm của Cam Niệm, cậu chỉ sợ mẹ có điểm không hài lòng.

Hồng Hân nghe xong, khoé miệng gợi lên nụ cười nhàn nhạt: “Ồ?! Cô bé thật sự có tốt như lời con nói không?”

Hứa Hoài Thâm im lặng, sau đó mới mở miệng: “Cô ấy ở trong mắt con chính là người tốt như vậy!”

Hồng Hân bưng khay hoa quả đi ra sân, Hứa Hoài Thâm cũng đi theo phía sau.

Cam Niệm nhìn thấy thì lập tức tiến đến, Hồng Hân nói: “Cháu lại đây ăn hoa quả.”

“Cháu cảm ơn cô.”

Hông Hân nhìn con trai, “Không phải vừa rồi con nói muốn đọc sách sao? Con đi đi.”

Hoá ra mẹ muốn đuổi cậu đi để một mình nói chuyện với Cam Niệm.

Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm, thấy cô đáp lại bằng nụ cười, ý bảo cậu không cần lo lắng.

Hứa Hoài Thâm đi rồi, Hồng Hân liền hỏi Cam Niệm mấy việc linh tinh cho tới dự định sau khi thi đại học, Cam Niệm nói bản thân mình muốn học cùng một trường đại học với Hứa Hoài Tham.

Hồng Hân nhìn cô bé xinh đẹp, mi thanh mục tú trước mặt, lời nói đến cử chỉ có chừng mực, hơn nữa còn ngoan ngoãn học giỏi nên hảo cảm cũng tăng lên vài phần.

Hai người bắt đầu nói về Hứa Hoài Thâm, Hồng Hân hỏi Cam Niệm thích Hứa Hoài Thâm ở điểm gì.

“Bởi vì cậu ấy ưu tú ở mọi phương diện, có nhiều chuyện cháu đều coi cậu ấy là tấm gương để phấn đấu, hơn nữa cậu ấy còn rất dịu dàng, thường xuyên cổ vũ động viên cháu, cậu ấy đối với cháu thật tri kỷ. Cháu và cậu ấy ở bên nhau, mọi chuyện đều trở nên tốt hơn.”

Lần đầu tiên Hồng Hân biết mấy từ “Dịu dàng, tri kỷ” lại có thể xuất hiện trên người con trai, bà không nhịn được kinh ngạc.

Hồng Hân buông tiếng thở dài, “Thật ra Hoài Thâm và cô có quan hệ không được tốt lắm, kể cả với bố nó cũng vậy, rất nhiều chuyện… người làm bố mẹ như cô phải xin lỗi thằng bé. Cô biết cô quá nghiêm khắc, thậm chí nhiều lúc còn không tôn trọng sự lựa chọn của thằng bé.”

Cam Niệm an ủi: “Cô và chú đều yêu thương Hoài Thâm cho nên mới muốn tốt cho cậu ấy, mà Hoài Thâm có lẽ cũng có suy nghĩ riêng của mình.”

Hồng Hân cười: “Nó không thân với cô chú, thậm chí còn chán ghét là đằng khác.” Vừa nãy Hồng Hân có thể cảm nhận được con trai sợ bà sẽ không thích rồi đối xử không tốt với Cam Niệm. Ở trong mắt con trai, những chuyện mà vợ chồng bà làm đều trở thành vật cản trở.

“Thật ra cậu ấy rất muốn được cô chú công nhận và tôn trọng.”

“Haizzz, con trai lớn nhiều lúc không thể quản được.”

Hai người nói chuyện trong chốc lát, mặt trời càng lúc càng lên cao, Hồng Hân bèn đưa Cam Niệm vào nhà.

Hứa Hoài Thâm đang đọc sách ở phòng khách, Hồng Hân liền nói: “Trưa này Niệm Niệm ở đây ăn cơm với cô nhé, giờ cô sẽ ra ngoài mua thức ăn.”

Hồng Hân mời như vậy, Cam Niệm cũng không thể từ chối.

Sau khi Hồng Hân ra ngoài, Hứa Hoài Thâm kéo Cam Niệm ngồi xuống bên cạnh: “Vừa rồi mẹ tôi không nói gì với cậu chứ?”

“Không, cô rất bình thường, cậu yên tâm.”

Nhớ lại vừa rồi khi mẹ tiến vào, sắc mặt mang theo nụ cười hoà nhã thì cậu cũng yên tâm phần nào.

Không còn lo lắng chuyện của mẹ, Hứa Hoài Thâm lại bắt đầu không đứng đắn, cậu ôm eo Cam Niệm, làm bộ muốn hôn cô.

Cam Niệm xấu hổ đẩy cậu ra, cô sợ tý nữa mẹ Hứa Hoài Thâm sẽ về.

“Cậu sợ cái gì.” Hứa Hoài Thâm vừa nói xong liền bế Cam niệm đi lên trên tầng.

“Hứa Hoài Thâm, cậu làm cái gì vậy!” Người này lại bắt đầu giở thói lưu manh.

Hứa Hoài Thâm ôm Cam Niệm vào trong phòng, cậu đóng cửa lại rồi đè cô lên cửa mà hôn.

Cam Niệm bị cậu ôm lơ lửng trên cao, hai chân không ngừng đạp vào trong không khí, mặt mày phiếm hồng.

“Niệm Niệm, tôi rất thích cậu.” Hứa Hoài Thâm buông môi cô ra rồi nhỏ giọng nói.

“Tớ cũng thích cậu… nhưng mà…” Cam Niệm bình tĩnh khuyên nhủ, “Cậu có thể khống chế lại một chút được không?”

Hứa Hoài Thâm nhướn mày, “Ồ? Cậu muốn tôi khống chế như thế nào?”

“…. Đừng động một tý là lại hôn tớ.” Sáng nay ngủ dậy, đầu lưỡi cô vẫn còn thấy đau.

Hứa Hoài Thâm khẽ cười, cậu xoa đầu Cam Niệm rồi thả cô xuống mặt đất, sau đó thay đổi đề tài: “Cậu có muốn chơi game không? Tôi bật máy tính cho cậu chơi.”

“….” Hoá ra người này coi cô như đứa trẻ mà dỗ dành?? Cam Niệm nghĩ một lúc rồi vẫn gật đầu: “Tớ muốn xem phim, hôm nọ tớ có theo dõi một bộ phim dài tập khá hay, nhưng mà còn chưa xem hết.”

“Ừm.” Hứa Hoài Thâm bật máy tính cho Cam Niệm rồi để cô một mình ngồi xem, chứ không tiếp tục trêu cô.

Hứa Hoài Thâm ngồi ở sô pha nhỏ trong phòng ngủ, Cam Niệm chống cằm nhìn màn hình máy tính.

Cam Niệm di chuột, màn hình tự động hiện ra một phần mềm online, phần mềm này giống hệt với khoá học trên mạng mà cô từng tham gia.

Tài khoản và mật khẩu đã có sẵn, hơn nữa còn tự động đăng nhập. Cam Niệm định tắt ứng dụng đi, nhưng tình cờ lại nhìn thấy avatar và nick name của tài khoản.

Vô cùng quen thuộc!

Cam Niệm ấn vào phần hồ sơ cá nhân, tìm chương trình học của tài khoản này, càng bất ngờ hơn là giống hệt chương trình mà cô đã học! Cam Niệm ngây ngốc click vào danh sách bạn bè.

Danh sách chỉ có một người và người đó là cô!

Thì ra Hứa Hoài Thâm chính là lão đại “X”!!!

Cam Niệm không nghĩ tới khi cô còn chưa thể hiện tình cảm thì Hứa Hoài Thâm đã dùng cách này để giúp đỡ cô, cậu yên lặng giúp cô bổ sung kiến thức cơ bản, còn vì cô mà giảng giải những điều cô chưa hiểu.

Trong lòng Cam Niệm nóng lên, cô xoay người nhìn về phía người nọ đang ngồi trên ghế sô pha rồi giả vờ hỏi:

“Hoài Thâm, tớ phát hiện ra cậu cũng đăng ký khoá học online.”

“…. Ừm.” Cậu ngẩng đầu nhìn cô.

“Hơn nữa tớ còn thấy khoá học của cậu giống hệt với tớ.”

Hứa Hoài Thâm thả quyển sách xuống ghế, cậu nhìn Cam Niệm một lát rồi mỉm cười nói:

“Cậu phát hiện rồi sao?”

Cam Niệm chạy tới ôm lấy cánh tay Hứa Hoài Thâm, “Nếu tớ không phát hiện ra thì cậu định làm một lão đại vô danh đến khi nào?”

“Tôi lo lắng thành tích của cậu sẽ bị rớt xuống.”

“Ừm, nhưng cậu lại muốn tỏ ra lạnh lùng nên mới lén lút phụ đạo giúp tớ.” Cam Niệm nghịch ngón tay cậu, “Thì ra cậu có tình cảm với tớ còn sớm hơn so với tớ tưởng tượng.”

Cam Niệm cho rằng mình theo đuổi được Hứa Hoài Thâm là do cô chủ động, không nghĩ tới nếu không phải Hứa Hoài Thâm ngầm đồng ý cho cô đến gần thì núi băng như Hứa Hoài Thâm làm sao có thể tan chảy.

Cam Niệm thơm “Chụt” một cái lên má cậu, đột nhiên nhớ đến một chuyện, cô liền hỏi: “Mấy ngày nữa trường tớ sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp. Lúc đấy cậu có thể đến không?”

“Ngày bao nhiêu vậy?”

“Ngày 13.”

Hứa Hoài Thâm nhìn lịch bàn, “Chắc là không được rồi, ngày 12 tôi phải trở lại Cần Lực.” Thi xong vẫn còn phải đến trường khoảng hai, ba lần. Chẳng qua cậu nhớ Cam Niệm nên mới trở về trước.

“Vậy sao.. tiếc thật đấy, nhưng mà hôm ấy tớ sẽ chụp thật nhiều ảnh gửi cho cậu.”

“Được.”

Bữa trưa, Hồng Hân làm một bàn đầy thức ăn, ba người ngồi cùng nhau ăn cơm. Hồng Hân thấy con trai thường xuyên mỉm cười khi ở trước Cam Niệm, không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, tính tình cũng dễ gần hơn rất nhiều.

Cũng bởi vì Cam Niệm nên trên bàn cơm mới có thêm tiếng cười vui vẻ, bữa cơm này đặc biệt hài hoà và thoải mái.

Sau khi ăn xong, Cam Niệm nói mình phải về nhà. Nếu bây giờ mà không về thì chắc chắn mẹ cô sẽ nghi ngờ. Hồng Hân đưa Cam Niệm ra đến cửa, dặn dò cô trên đường về nhà phải chú ý an toàn, lần sau rảnh lại đến chơi.

Hứa Hoài Thâm đưa Cam Niệm ra trạm xe bus, lúc trở về Hồng Hân vẫn đang ngồi ở phòng khách. Bà gọi con trai: “Yêu đương đừng để ảnh hưởng đến học tập, còn nữa nhớ phải đối xử tốt với con gái nhà người ta, chuyện gì không nên làm thì không thể làm.”

Hứa Hoài Thâm thấy mẹ không phản đối thì cười gật đầu rồi đi lên tầng.

***

Thứ 6 ngày 13, học sinh khối mười hai của trung học Nhất Trung đến trường để tham dự lễ tốt nghiệp.

Hôm nay mọi người không cần mặc đồng phục mà được mặc quần áo mình thích, có vài nữ sinh trang điểm rồi uốn tóc, hoàn toàn không còn giống một học sinh cấp ba.

Cam Niệm ngồi ghế nói chuyện với mọi người, Huệ Hân Nhi nói dựa vào kết quả thi đại học lần này có khả năng Cam Niệm sẽ đứng hạng nhất toàn trường.

Cam Niệm nghĩ bản thân mình vẫn còn rất bảo thủ về việc tự đánh giá thành tích bản thân, cô chỉ thấp hơn Hứa Hoài Thâm hai mươi điểm, nếu thật sự có thể đứng hạng nhất toàn trường, vậy cô đã vượt xa sự phát huy của người thường.

Cam Niệm không dám quá hy vọng, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi kết quả.

Năm cấp ba gian khổ cuối cùng cũng qua đi, cả lớp đều rất vui vẻ, mọi người còn bàn nhau sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp sẽ tổ chức tiệc liên hoan.

Huệ Hân Nhi kéo Cam Niệm đi Wc.

“Sao trông cậu như kiểu có tâm sự vậy?” Cam Niệm hỏi.

Huệ Hân Nhi đan ngón tay vào nhau, cô hít sâu vài lần rồi ấp a ấp úng nói: “Tớ… hôm nay tớ định… định tỏ tình với Tống Lực Ngôn.”

“Tỏ tình?!” Cam Niệm kích động, “Cuối cùng thì Hân Nhi nhà chúng ta cũng dũng cảm một lần!”

“Nhưng tớ rất sợ hãi, không biết mình nên nói thế nào và cũng không dám nghĩ liệu cậu ấy có đồng ý không.”

“Không cần biết kết quả như nào, chỉ cần sau này cậu không phải hối hận, cậu thích cậu ta cũng được một năm rồi, hiện tại cũng nên có một cái kết. Hân Nhi, nếu cậu và cậu ta có thể ở bên nhau, tớ thấy vui thay cho cậu.”

“Niệm Niệm, cảm ơn cậu.”

Hai nữ sinh nắm chặt tay nhau và cùng nhau hứa hẹn, cho dù không học cùng nhau cũng phải giữ liên lạc.

Tình bạn từ thời cấp ba cho đến khi lên đại học là vô cùng quý giá, dù trải qua bao thăng trầm cũng không bị phai nhạt.

Hai người trở về lớp, Cam Niệm nghe thấy có người gọi mình.

Cam Niệm quay đầu lại, đập vào mắt cô là thân ảnh của Hách An.

Hách An ấp úng mở miệng: “Tôi… tôi có việc muốn nói với cậu, bây giờ có thể chứ?”

Huệ Hân Nhi một mình trở lại lớp, Cam Niệm cùng Hách An đi đến chỗ không người, “Cậu có việc gì?”

Hách An thu lại sự kiêu ngạo trước đây, “Tôi xin lỗi.”

“Trước đây vì Hứa Hoài Thâm mà tôi đã làm nhiều chuyện tổn hại đến cậu. Còn cả giày múa của cậu, thật ra… là do tôi vứt. Thật sự xin lỗi, cậu có thể tha thứ cho tôi không? Tất cả mọi chuyện đều là tôi sai…”

Hách An nói xong liền rơi nước mắt, Cam Niệm lạnh giọng ngắt lời Hách An: “Cậu đừng khóc có được không? Người khác nhìn thấy lại tưởng tôi bắt nạt cậu.”

“Hách An, chuyện quá khứ tôi không muốn so đo với cậu, nhưng điều ấy không có nghĩa chúng ta có thể trở thành bạn bè. Cậu không nợ gì tôi, sau này gặp mặt cứ coi như không quen biết.”

“Tôi….”

“Tôi đi trước.” Cam Niệm rời đi.

Cam Niệm nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Hách An, cô bạn ngồi ở bàn phía trước nghe giảng, dáng ngồi đoan chính, tóc tết hai bên trông vừa ngoan ngoãn vừa lanh lợi. Mới đầu cô còn cho rằng cô bạn này là một người dịu dàng, nhưng không ngờ đằng sau lớp mặt nạ kia lại tồn tại một linh hồn đen tối.

Câu xin lỗi này là Hách An nợ cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện