Nhan Noãn ngớ người, quay đầu qua: "Cậu cảm thấy chuyện này thích hợp sao?"
"Tại sao không thích hợp." Úc Thiên Phi chột dạ lẩm bẩm: "Tôi cho rằng rất hợp..."
Phòng khách rơi vào yên lặng, Lucky quỳ rạp trên sàn nhà ngửa đầu nhìn hai người.
"Được rồi." Úc Thiên Phi thở dài: "Tôi hiểu, cậu không muốn ngủ chung với tôi, cũng có thể hiểu được. Cùng lắm thì tôi ngủ sô pha... Tuy là tôi chân trần một mét tám sáu, ngủ trên sô pha nhỏ như vậy chắc chắn là không quá dễ chịu, nhưng cũng chỉ có mấy tháng, cũng không phải không thể chịu..."
Mặt Nhan Noãn kiểu không có gì để nói mà nhìn anh.
"Tôi biết, cậu đã giúp đỡ nhiều rồi." Úc Thiên Phi nhìn sủi cảo chiên lắc đầu: "Tôi cảm ơn cậu còn không hết, sẽ không không vui đâu.
"Cậu có thể đừng làm bộ làm tịch còn khó ăn khó ở không?" Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi tội nghiệp nhìn cậu: "Cậu không hề đau lòng chút nào luôn hả?"
Nhan Noãn trừng anh, cúi đầu ăn sủi cảo chiên.
Tên khốn kiếp này, bản thân ỷ vào mình sẽ đau lòng nên mới mặt dày như vậy, đúng là làm người ta tức chết.
"Hơi chật, hơi chật cũng không sao, chúng ta cũng không phải chưa từng chen chúc với nhau." Úc Thiên Phi rầm rì cằn nhằn: "Tối hôm đó ở nhà tôi, cái giường kia nhỏ hơn, không phải cũng rất ổn đó sao."
Nhan Noãn thầm nghĩ, cậu còn không biết xấu hổ mà nhắc à? Nhưng vì mình giả vờ quên nên mất tư cách chê bai, cậu chỉ có thể dằn khó chịu trong bụng.
"Được rồi, cậu không nói câu nào nghĩa là đã đồng ý." Úc Thiên Phi bắt đầu ăn vạ: "Sắp xếp vậy nhé!"
Nhan Noãn ngẩng đầu lên: "Tôi đồng ý lúc nào?"
"Con người cậu ấy à, chỉ cần không từ chối một cách chắc nịch thì trên cơ bản đều là đồng ý." Úc Thiên Phi cười hì hì: "Dù là từ chối một cách chắc nịch, dây dưa một lát cũng vẫn có cơ hội."
Mặt dày vô sỉ, không biết xấu hổ.
Thấy Nhan Noãn trừng mình, Úc Thiên Phi rụt cổ lại ăn sủi cảo chiên. Cả một bàn sủi cảo bị anh thành thạo tiêu diệt sạch sẽ với tốc độ ánh sáng, miệng còn căng phòng liền chạy đi tắm.
Nhan Noãn nhìn cái dĩa không trên bàn, nín thở một lúc lâu, cuối cùng vẫn thở hắt ra.
Úc Thiên Phi lại biến về bộ dạng mà cậu quen thuộc nhất.
So với dáng vẻ sầu lo mệt mỏi ở bệnh viện, Nhan Noãn vẫn thích nhìn cái vẻ khiến người ta ghét này của anh hơn.
Nhưng nếu như vậy, màn tỏ tình thất bại trước đây được xem là gì?
Nhan Noãn không cho rằng đây là một chuyện dễ vạch trần, nhưng trước mắt, thật sự không phải là thời cơ tốt để nhắc lại.
Cậu đành đứng lên, thu dọn chén đũa trên bàn.
...
Úc Thiên Phi tắm xong lập tức đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Nhan Noãn thức dậy thì Úc Thiên Phi đã đi, trong phòng khách chỉ thấy mẹ của Úc Thiên Phi.
"Con dậy rồi à." Bà nghe tiếng động, lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp: "Nhanh đi rửa mặt đi, dì lấy hoành thánh cho con."
Nhan Noãn mất mấy giây để khôi phục tinh thần, mãi đến khi thấy bóng bà khuất trong phòng bếp, mới nhận ra điều không đúng, vội đuổi theo.
"Dì ơi không cần phiền như vậy, con tự lấy được rồi!" Cậu nói với mẹ của Úc Thiên Phi: "Có phải dì mới từ bệnh viện về không? Dì nhanh đi nghỉ đi ạ."
"Không sao, dì ở bệnh viện cũng ngủ, bây giờ không buồn ngủ." Mẹ Úc Thiên Phi quay người lại cười với cậu: "Hoành thánh này là dì mua ở tiệm trước cổng tiểu khu các con, Phi Phi nói con thích ăn."
Nhan Noãn không biết từ chối thế nào, đành phải nhận ý tốt này, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt.
Khi cậu từ phòng vệ sinh đi ra, hoành thánh đã được dọn lên bàn ở phòng khách.
"Cảm ơn dì ạ." Rõ ràng là ở nhà mình, Nhan Noãn bất giác cảm thấy dè dặt: "Dì nhanh đi nghỉ đi ạ."
"Không sao, chờ con ăn xong dì cầm chén đi rửa luôn." Mẹ Úc Thiên Phi nói.
"Sao không biết ngượng thế được ạ, con..."
Lời cậu bị đối phương ngắt ngang: "Dì mới là người ngượng ngùng, ở lại đây làm phiền con, con coi như là để lòng dì thoải mái một chút."
Nhan Noãn đành phải ngồi xuống, sau khi cầm muỗng lên còn nói thêm: "Không phiền ạ, thời gian này cực khổ cho dì rồi."
"Dì không khổ." Mẹ Úc Thiên Phi cười khổ lắc đầu, ngồi xuống đối diện: "Là con khổ, còn có Phi Phi nhà dì."
Vừa nói mắt bà đỏ lên, Nhan Noãn vội khuyên nhủ: "Con không khổ mà, con... Trong nhà nhiều người rất tốt ạ, náo nhiệt!"
Mẹ Úc Thiên Phi mỉm cười với cậu trong nước mắt.
"Hoành thánh ăn ngon lắm ạ." Nhan Noãn cũng cười với bà: "Ngon hơn Úc Thiên Phi nấu nhiều!"
...
Dù Úc Thiên Phi nói muốn chen chúc với cậu, nhưng suốt hơn một tuần sau đó, hai mẹ con họ đều ở tình trạng thay phiên nhau ở nhà.
Hằng ngày sáng Úc Thiên Phi đi làm, thời gian còn lại thì thay ca với mẹ và họ hàng chăm sóc ba bệnh nằm trên giường.
Tình hình khôi phục của ba anh rất tốt, chỉ là tạm thời không có năng lực tự lo liệu, lúc nào cũng cần có người ở bên cạnh chăm nom. Tuy là thuê nhân viên chăm sóc, nhưng bị thương nặng như vậy, vẫn là có người nhà ở bên mới an tâm.
Hai người rõ ràng ở cùng một nhà lại hiếm khi gặp mặt nhau lúc tỉnh, thỉnh thoảng thấy một lần, Nhan Noãn phát hiện Úc Thiên Phi trở nên lôi thôi hơn nhiều, cũng tiều tụy hơn.
Cậu không nhìn được, cũng đưa ra suy nghĩ muốn giúp đỡ chăm sóc, nhưng bị từ chối.
- Cậu lo chăm sóc tốt cho Lucky đi, ở với nó cũng không dễ chịu gì.
Úc Thiên Phi nói như vậy trong tin nhắn.
Lúc này Nhan Noãn có hơi nhớ da mặt dày của anh.
Chăm sóc Lucky hoàn toàn không xem là phiền phức, vì ban ngày lúc đi làm có thể gửi nó cho đồng nghiệp của Úc Thiên Phi. Mỗi ngày trước khi đi làm cậu gửi con, sau khi tan làm lại đi rước con, phòng khám thú cưng Ba Trăm Triệu trở thành nhà giữ trẻ của cậu.
Chỉ là người tự xưng là ba của con cậu, trong thời gian này quá bận không hề chăm sóc gia đình.
Đồng nghiệp của Úc Thiên Phi rất tốt bụng, có thời gian sẽ tắm rửa làm đẹp miễn phí cho Lucky, chăm nom cô nhóc đến xinh đẹp.
...
"Chuyện nhỏ thôi mà." Cô gái ở quầy tiếp tân đã quen thuộc với Nhan Noãn cười nói khi cậu đến đón con: "Dạo này bác sĩ Úc gặp khó khăn, hơn nữa Lucky cũng làm cho người ta thích."
Nhan Noãn cười, học dáng dấp thường ngày của Úc Thiên Phi, cúi đầu nói với Lucky: "Nào, chào chị đi con."
Cô gái ở quầy lễ tân cười khanh khách đang định mở cửa cho cậu, lại thấy ngoài cửa có không ít người.
Nhan Noãn và cô nàng nhìn tấm hắt sáng, camera và microphone trong tay những người đó, lập tức ngây người.
"Các cô là..." Cô gái nghi ngờ hỏi.
"Chào cô, tôi là phóng viên tổ chương trình Mọi người đến giúp của đài truyền hình thành phố C." Cô gái đen bản tên cầm microphone nói: "Tôi muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn."
Cô gái ngẩn người, vội xua tay: "Các cô chờ một lát, tôi phải đi hỏi thử đã!"
Cô nàng xoay người chạy lên lầu, để lại Nhan Noãn và Lucky trong lòng đứng đờ ra trước mặt một đám người.
"Xin hỏi anh là nhân viên hay khách ở đây?" Phóng viên hỏi.
Nhan Noãn xấu hổ: "... Khách hàng."
"Anh có nghe lời đồn phòng khác thú cưng Ba Trăm Triệu thu phí bừa bãi ngược đãi động vật không?" Phóng viên lại hỏi.
Nhan Noãn nhíu mày lại: "Từng nghe sơ..."
"Vậy tại sao anh lại chọn tiếp tục tiêu tiền ở đây." Phóng viên tò mò: "Có thể nói đôi lời ấn tượng của anh về phòng khám này không?"
"Ấn tượng... Rất tốt." Nhan Noãn nói: "Thu phí rõ ràng, dịch vụ cũng rất tốt."
"Gần đây có một khách hàng khác báo tin cho tổ chương trình chúng tôi, nói một vị bác sĩ họ Úc ở đây..."
Không chờ phóng viên nói xong, Nhan Noãn ngắt lời cô ta: "Tôi biết người cô nói, bác sĩ Úc là người tốt, rất hòa nhã và kiên nhẫn!"
Lúc nói chuyện tim Nhan Noãn đập thình thịch, mặt không khống chế được mà đỏ bừng lên vì căng thẳng.
"Có phải anh là do họ thuê tới hay không!" Một cô gái đứng trong đám người phía sau lớn tiếng hỏi: "Các người đừng tin anh ta, anh ta chắc chắn là nhận tiền rồi!"
Nhan Noãn nhìn sang, đó là cô gái gây chuyện ngày trước, phóng viên cũng là do cô ta mời tới.
"Sao được chứ, lần này các cô phỏng vấn có thông báo trước không?" Nhan Noãn nói có sách mách có chứng: "Tôi đến đón chó nhà tôi."
"Chó của anh không phải là chó tách trà sao?" Cô gái kia tinh mắt, chỉ vào Lucky hô: "Người thật sự yêu chó căn bản không nuôi loại này! Lời anh nói hoàn toàn không tin được."
"Đây là tôi nhận nuôi." Nhan Noãn nhìn cô ta: "Nó bị người ta bỏ lại phòng khám này, trước khi tôi nhận nuôi bác sĩ Úc đã chăm sóc không công nó rất lâu. Bác sĩ Úc còn từng tổ chức rất nhiều hoạt động nhận nuôi miễn phí, là người nhiệt tình rất tốt bụng, tôi... Tôi rất biết ơn anh ấy."
Cô gái kia nhất thời không nghĩ ra được gì để phản bác, chỉ có thể thô bạo ngắt lời: "Chắc chắn là anh được họ mời đến!"
Nhan Noãn nổi nóng: "Rõ ràng ở đây ngoại trừ tôi ra, tất cả các người đều được mời đến."
"Đừng nói như vậy." Cô nàng phóng viên vội sửa lời: "Chúng tôi đến tìm hiểu sự thật."
"Dù sao thì bác sĩ Úc mà tôi gặp rất tốt." Nhan Noãn nói, mặt lại nóng lên: "Không chỉ tôi, chó của tôi cũng rất thích anh ấy."
Cô gái ở quầy lễ tân rốt cuộc cũng dẫn người phụ trách phòng khám xuống lầu, Nhan Noãn thấy vậy vội chạy nhanh ra ngoài.
...
Về đến nhà, cậu ngạc nhiên phát hiện giày của Úc Thiên Phi đặt trước cửa.
Nhưng khi cậu vào phòng khách lại không thấy người đâu. Cửa phòng Úc Thiên Phi mở rộng, cậu nhìn lướt vào trong, căn phòng trống không.
Còn đang khó hiểu, Lucky mới được cậu thả xuống đất đã nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ của cậu, còn vui sướng sủa lớn.
Nhan Noãn đi theo qua, liếc mắt một cái thấy chiếc chăn phồng lên trên giường.
Úc Thiên Phi ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động thì mở mắt rất nhanh, mệt mỏi nói: "Về rồi à?"
Nhan Noãn cau mày đi vào: "Sao cậu không ngủ chỗ của mình?"
"Tối nay mẹ tôi sẽ về." Úc Thiên Phi nằm trên giường, híp nửa mắt cười với cậu: "Cho nên tôi dọn qua đây trước."
Nhan Noãn nhìn bộ mặt râu ria xồm xoàm của anh, muốn phàn nàn vài câu cũng không nói nên lời.
"Lucky đâu?" Úc Thiên Phi không ngồi dậy nổi, chỉ quay đầu: "Tôi nghe nó sủa."
Nhan Noãn ngồi xổm xuống bế Lucky lên cho anh, đưa đến trước mặt anh nói: "Hôm nay có đài truyền hình đến phòng khám của các cậu."
"Ồ?" Úc Thiên Phi nhận Lucky, mặt mày ngơ ngác:"Tới làm gì?"
"Chính là chuyện lần trước đó." Nhan Noãn nói: "Hai người kia sao cứ hoài không thôi vậy."
Úc Thiên Phi ngây ra vài giây, ngồi dậy: "Thật không chịu nổi, lại còn quậy nữa. Sao sếp không nói với tôi một tiếng."
"Chắc là biết gần đây cậu bận rộn, không muốn quấy rầy."
"Phiền, phiền quá." Úc Thiên Phi lắc đầu xuống giường, nhìn Nhan Noãn: "Cần một cái ôm mới có thể vượt qua."
...
Lời tác giả:
Mỗi ngày một cái ôm, bác sĩ bước vào bạn
"Tại sao không thích hợp." Úc Thiên Phi chột dạ lẩm bẩm: "Tôi cho rằng rất hợp..."
Phòng khách rơi vào yên lặng, Lucky quỳ rạp trên sàn nhà ngửa đầu nhìn hai người.
"Được rồi." Úc Thiên Phi thở dài: "Tôi hiểu, cậu không muốn ngủ chung với tôi, cũng có thể hiểu được. Cùng lắm thì tôi ngủ sô pha... Tuy là tôi chân trần một mét tám sáu, ngủ trên sô pha nhỏ như vậy chắc chắn là không quá dễ chịu, nhưng cũng chỉ có mấy tháng, cũng không phải không thể chịu..."
Mặt Nhan Noãn kiểu không có gì để nói mà nhìn anh.
"Tôi biết, cậu đã giúp đỡ nhiều rồi." Úc Thiên Phi nhìn sủi cảo chiên lắc đầu: "Tôi cảm ơn cậu còn không hết, sẽ không không vui đâu.
"Cậu có thể đừng làm bộ làm tịch còn khó ăn khó ở không?" Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi tội nghiệp nhìn cậu: "Cậu không hề đau lòng chút nào luôn hả?"
Nhan Noãn trừng anh, cúi đầu ăn sủi cảo chiên.
Tên khốn kiếp này, bản thân ỷ vào mình sẽ đau lòng nên mới mặt dày như vậy, đúng là làm người ta tức chết.
"Hơi chật, hơi chật cũng không sao, chúng ta cũng không phải chưa từng chen chúc với nhau." Úc Thiên Phi rầm rì cằn nhằn: "Tối hôm đó ở nhà tôi, cái giường kia nhỏ hơn, không phải cũng rất ổn đó sao."
Nhan Noãn thầm nghĩ, cậu còn không biết xấu hổ mà nhắc à? Nhưng vì mình giả vờ quên nên mất tư cách chê bai, cậu chỉ có thể dằn khó chịu trong bụng.
"Được rồi, cậu không nói câu nào nghĩa là đã đồng ý." Úc Thiên Phi bắt đầu ăn vạ: "Sắp xếp vậy nhé!"
Nhan Noãn ngẩng đầu lên: "Tôi đồng ý lúc nào?"
"Con người cậu ấy à, chỉ cần không từ chối một cách chắc nịch thì trên cơ bản đều là đồng ý." Úc Thiên Phi cười hì hì: "Dù là từ chối một cách chắc nịch, dây dưa một lát cũng vẫn có cơ hội."
Mặt dày vô sỉ, không biết xấu hổ.
Thấy Nhan Noãn trừng mình, Úc Thiên Phi rụt cổ lại ăn sủi cảo chiên. Cả một bàn sủi cảo bị anh thành thạo tiêu diệt sạch sẽ với tốc độ ánh sáng, miệng còn căng phòng liền chạy đi tắm.
Nhan Noãn nhìn cái dĩa không trên bàn, nín thở một lúc lâu, cuối cùng vẫn thở hắt ra.
Úc Thiên Phi lại biến về bộ dạng mà cậu quen thuộc nhất.
So với dáng vẻ sầu lo mệt mỏi ở bệnh viện, Nhan Noãn vẫn thích nhìn cái vẻ khiến người ta ghét này của anh hơn.
Nhưng nếu như vậy, màn tỏ tình thất bại trước đây được xem là gì?
Nhan Noãn không cho rằng đây là một chuyện dễ vạch trần, nhưng trước mắt, thật sự không phải là thời cơ tốt để nhắc lại.
Cậu đành đứng lên, thu dọn chén đũa trên bàn.
...
Úc Thiên Phi tắm xong lập tức đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Nhan Noãn thức dậy thì Úc Thiên Phi đã đi, trong phòng khách chỉ thấy mẹ của Úc Thiên Phi.
"Con dậy rồi à." Bà nghe tiếng động, lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp: "Nhanh đi rửa mặt đi, dì lấy hoành thánh cho con."
Nhan Noãn mất mấy giây để khôi phục tinh thần, mãi đến khi thấy bóng bà khuất trong phòng bếp, mới nhận ra điều không đúng, vội đuổi theo.
"Dì ơi không cần phiền như vậy, con tự lấy được rồi!" Cậu nói với mẹ của Úc Thiên Phi: "Có phải dì mới từ bệnh viện về không? Dì nhanh đi nghỉ đi ạ."
"Không sao, dì ở bệnh viện cũng ngủ, bây giờ không buồn ngủ." Mẹ Úc Thiên Phi quay người lại cười với cậu: "Hoành thánh này là dì mua ở tiệm trước cổng tiểu khu các con, Phi Phi nói con thích ăn."
Nhan Noãn không biết từ chối thế nào, đành phải nhận ý tốt này, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt.
Khi cậu từ phòng vệ sinh đi ra, hoành thánh đã được dọn lên bàn ở phòng khách.
"Cảm ơn dì ạ." Rõ ràng là ở nhà mình, Nhan Noãn bất giác cảm thấy dè dặt: "Dì nhanh đi nghỉ đi ạ."
"Không sao, chờ con ăn xong dì cầm chén đi rửa luôn." Mẹ Úc Thiên Phi nói.
"Sao không biết ngượng thế được ạ, con..."
Lời cậu bị đối phương ngắt ngang: "Dì mới là người ngượng ngùng, ở lại đây làm phiền con, con coi như là để lòng dì thoải mái một chút."
Nhan Noãn đành phải ngồi xuống, sau khi cầm muỗng lên còn nói thêm: "Không phiền ạ, thời gian này cực khổ cho dì rồi."
"Dì không khổ." Mẹ Úc Thiên Phi cười khổ lắc đầu, ngồi xuống đối diện: "Là con khổ, còn có Phi Phi nhà dì."
Vừa nói mắt bà đỏ lên, Nhan Noãn vội khuyên nhủ: "Con không khổ mà, con... Trong nhà nhiều người rất tốt ạ, náo nhiệt!"
Mẹ Úc Thiên Phi mỉm cười với cậu trong nước mắt.
"Hoành thánh ăn ngon lắm ạ." Nhan Noãn cũng cười với bà: "Ngon hơn Úc Thiên Phi nấu nhiều!"
...
Dù Úc Thiên Phi nói muốn chen chúc với cậu, nhưng suốt hơn một tuần sau đó, hai mẹ con họ đều ở tình trạng thay phiên nhau ở nhà.
Hằng ngày sáng Úc Thiên Phi đi làm, thời gian còn lại thì thay ca với mẹ và họ hàng chăm sóc ba bệnh nằm trên giường.
Tình hình khôi phục của ba anh rất tốt, chỉ là tạm thời không có năng lực tự lo liệu, lúc nào cũng cần có người ở bên cạnh chăm nom. Tuy là thuê nhân viên chăm sóc, nhưng bị thương nặng như vậy, vẫn là có người nhà ở bên mới an tâm.
Hai người rõ ràng ở cùng một nhà lại hiếm khi gặp mặt nhau lúc tỉnh, thỉnh thoảng thấy một lần, Nhan Noãn phát hiện Úc Thiên Phi trở nên lôi thôi hơn nhiều, cũng tiều tụy hơn.
Cậu không nhìn được, cũng đưa ra suy nghĩ muốn giúp đỡ chăm sóc, nhưng bị từ chối.
- Cậu lo chăm sóc tốt cho Lucky đi, ở với nó cũng không dễ chịu gì.
Úc Thiên Phi nói như vậy trong tin nhắn.
Lúc này Nhan Noãn có hơi nhớ da mặt dày của anh.
Chăm sóc Lucky hoàn toàn không xem là phiền phức, vì ban ngày lúc đi làm có thể gửi nó cho đồng nghiệp của Úc Thiên Phi. Mỗi ngày trước khi đi làm cậu gửi con, sau khi tan làm lại đi rước con, phòng khám thú cưng Ba Trăm Triệu trở thành nhà giữ trẻ của cậu.
Chỉ là người tự xưng là ba của con cậu, trong thời gian này quá bận không hề chăm sóc gia đình.
Đồng nghiệp của Úc Thiên Phi rất tốt bụng, có thời gian sẽ tắm rửa làm đẹp miễn phí cho Lucky, chăm nom cô nhóc đến xinh đẹp.
...
"Chuyện nhỏ thôi mà." Cô gái ở quầy tiếp tân đã quen thuộc với Nhan Noãn cười nói khi cậu đến đón con: "Dạo này bác sĩ Úc gặp khó khăn, hơn nữa Lucky cũng làm cho người ta thích."
Nhan Noãn cười, học dáng dấp thường ngày của Úc Thiên Phi, cúi đầu nói với Lucky: "Nào, chào chị đi con."
Cô gái ở quầy lễ tân cười khanh khách đang định mở cửa cho cậu, lại thấy ngoài cửa có không ít người.
Nhan Noãn và cô nàng nhìn tấm hắt sáng, camera và microphone trong tay những người đó, lập tức ngây người.
"Các cô là..." Cô gái nghi ngờ hỏi.
"Chào cô, tôi là phóng viên tổ chương trình Mọi người đến giúp của đài truyền hình thành phố C." Cô gái đen bản tên cầm microphone nói: "Tôi muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn."
Cô gái ngẩn người, vội xua tay: "Các cô chờ một lát, tôi phải đi hỏi thử đã!"
Cô nàng xoay người chạy lên lầu, để lại Nhan Noãn và Lucky trong lòng đứng đờ ra trước mặt một đám người.
"Xin hỏi anh là nhân viên hay khách ở đây?" Phóng viên hỏi.
Nhan Noãn xấu hổ: "... Khách hàng."
"Anh có nghe lời đồn phòng khác thú cưng Ba Trăm Triệu thu phí bừa bãi ngược đãi động vật không?" Phóng viên lại hỏi.
Nhan Noãn nhíu mày lại: "Từng nghe sơ..."
"Vậy tại sao anh lại chọn tiếp tục tiêu tiền ở đây." Phóng viên tò mò: "Có thể nói đôi lời ấn tượng của anh về phòng khám này không?"
"Ấn tượng... Rất tốt." Nhan Noãn nói: "Thu phí rõ ràng, dịch vụ cũng rất tốt."
"Gần đây có một khách hàng khác báo tin cho tổ chương trình chúng tôi, nói một vị bác sĩ họ Úc ở đây..."
Không chờ phóng viên nói xong, Nhan Noãn ngắt lời cô ta: "Tôi biết người cô nói, bác sĩ Úc là người tốt, rất hòa nhã và kiên nhẫn!"
Lúc nói chuyện tim Nhan Noãn đập thình thịch, mặt không khống chế được mà đỏ bừng lên vì căng thẳng.
"Có phải anh là do họ thuê tới hay không!" Một cô gái đứng trong đám người phía sau lớn tiếng hỏi: "Các người đừng tin anh ta, anh ta chắc chắn là nhận tiền rồi!"
Nhan Noãn nhìn sang, đó là cô gái gây chuyện ngày trước, phóng viên cũng là do cô ta mời tới.
"Sao được chứ, lần này các cô phỏng vấn có thông báo trước không?" Nhan Noãn nói có sách mách có chứng: "Tôi đến đón chó nhà tôi."
"Chó của anh không phải là chó tách trà sao?" Cô gái kia tinh mắt, chỉ vào Lucky hô: "Người thật sự yêu chó căn bản không nuôi loại này! Lời anh nói hoàn toàn không tin được."
"Đây là tôi nhận nuôi." Nhan Noãn nhìn cô ta: "Nó bị người ta bỏ lại phòng khám này, trước khi tôi nhận nuôi bác sĩ Úc đã chăm sóc không công nó rất lâu. Bác sĩ Úc còn từng tổ chức rất nhiều hoạt động nhận nuôi miễn phí, là người nhiệt tình rất tốt bụng, tôi... Tôi rất biết ơn anh ấy."
Cô gái kia nhất thời không nghĩ ra được gì để phản bác, chỉ có thể thô bạo ngắt lời: "Chắc chắn là anh được họ mời đến!"
Nhan Noãn nổi nóng: "Rõ ràng ở đây ngoại trừ tôi ra, tất cả các người đều được mời đến."
"Đừng nói như vậy." Cô nàng phóng viên vội sửa lời: "Chúng tôi đến tìm hiểu sự thật."
"Dù sao thì bác sĩ Úc mà tôi gặp rất tốt." Nhan Noãn nói, mặt lại nóng lên: "Không chỉ tôi, chó của tôi cũng rất thích anh ấy."
Cô gái ở quầy lễ tân rốt cuộc cũng dẫn người phụ trách phòng khám xuống lầu, Nhan Noãn thấy vậy vội chạy nhanh ra ngoài.
...
Về đến nhà, cậu ngạc nhiên phát hiện giày của Úc Thiên Phi đặt trước cửa.
Nhưng khi cậu vào phòng khách lại không thấy người đâu. Cửa phòng Úc Thiên Phi mở rộng, cậu nhìn lướt vào trong, căn phòng trống không.
Còn đang khó hiểu, Lucky mới được cậu thả xuống đất đã nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ của cậu, còn vui sướng sủa lớn.
Nhan Noãn đi theo qua, liếc mắt một cái thấy chiếc chăn phồng lên trên giường.
Úc Thiên Phi ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động thì mở mắt rất nhanh, mệt mỏi nói: "Về rồi à?"
Nhan Noãn cau mày đi vào: "Sao cậu không ngủ chỗ của mình?"
"Tối nay mẹ tôi sẽ về." Úc Thiên Phi nằm trên giường, híp nửa mắt cười với cậu: "Cho nên tôi dọn qua đây trước."
Nhan Noãn nhìn bộ mặt râu ria xồm xoàm của anh, muốn phàn nàn vài câu cũng không nói nên lời.
"Lucky đâu?" Úc Thiên Phi không ngồi dậy nổi, chỉ quay đầu: "Tôi nghe nó sủa."
Nhan Noãn ngồi xổm xuống bế Lucky lên cho anh, đưa đến trước mặt anh nói: "Hôm nay có đài truyền hình đến phòng khám của các cậu."
"Ồ?" Úc Thiên Phi nhận Lucky, mặt mày ngơ ngác:"Tới làm gì?"
"Chính là chuyện lần trước đó." Nhan Noãn nói: "Hai người kia sao cứ hoài không thôi vậy."
Úc Thiên Phi ngây ra vài giây, ngồi dậy: "Thật không chịu nổi, lại còn quậy nữa. Sao sếp không nói với tôi một tiếng."
"Chắc là biết gần đây cậu bận rộn, không muốn quấy rầy."
"Phiền, phiền quá." Úc Thiên Phi lắc đầu xuống giường, nhìn Nhan Noãn: "Cần một cái ôm mới có thể vượt qua."
...
Lời tác giả:
Mỗi ngày một cái ôm, bác sĩ bước vào bạn
Danh sách chương