(là một vế của tục ngữ "Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện" với ý nghĩa "Người tốt thì không đến, người đến lại chẳng tốt lành gì")
Năm người nhìn nhau rồi đều chạy ra ngoài.
Thầy Hạ vội vàng quay đầu, gọi lại bọn Trang Phàm cũng đang nhấc chân chạy ra: "Ba người ở lại đề phòng!"
Trang Phàm miễn cưỡng phanh lại đến mức suýt nữa thì vấp ngã, cắn răng thỏa hiệp: "Được, hai người đi đi."
Hướng Gia Quân chạy trước mà chột dạ không thôi, sợ rằng thầy Hạ cũng bắt cậu ở lại nên hai chân chạy nhanh như bôi mỡ, vài bước đã vọt vào cơn mưa.
Cậu chạy đến cổng lớn bệnh viện mà vẫn không thấy bóng dáng của người vừa nãy đâu. Trời mưa rất lớn gây cản trở tầm nhìn, Hướng Gia Quân nhìn quanh một vòng cũng chỉ thấy phố xá lộn xộn và xe hỏng nằm ngang dọc khắp đường.
Thầy Hạ chạy đến bên cạnh kéo cậu lại, "Em không rời khỏi tầm mắt tôi được đâu, chạy cái gì mà chạy? Đúng là chỉ cần lơ là một lát thôi là có khi em bay khỏi quả đất này luôn rồi."
Hướng Gia Quân nghe thấy hai câu này thì sửng sốt. Hóa ra Hạ Trầm vẫn muốn dõi theo cậu thật kỹ, xem ra chuyện cậu bị thương lần trước thật sự rất nghiêm trọng, dọa cho thầy Hạ lo sợ đến mức này.
Bọn họ dừng lại trước cổng, không rời khỏi phạm vi bệnh viện.
Cậu kiềm chế sự khó chịu trong lòng, nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Người kia đâu? Liệu thứ vừa tấn công anh ta là gì nhỉ?"
Nếu bị thương thì không thể nháy mắt đã chạy xa vậy được, còn nếu chết rồi thì xác đâu? Hạ Trầm nhíu mày, anh đứng yên vững vàng như thể cơn mưa không tồn tại, cũng cẩn thận quét mắt nhìn xung quanh một lượt, không lâu sau thì kéo cậu lùi lại, "Nhanh quay về lấy thuốc rồi rời khỏi đây thôi."
Hướng Gia Quân nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của thầy Hạ thì lòng chùng xuống. Cậu vừa chạy về vừa nghĩ rất có thể là một đám người khác gây chuyện, hơn nữa nếu đã giết người giữa đường lớn thì chắc chắn không phải là người tốt. Lại còn cố ý chọn ra tay ngay trước cửa bệnh viện mà họ ở, sao có thể trùng hợp như vậy được, trừ phi đám người này đã biết họ ở đây từ sớm.
Khi cậu vội vội vàng vàng chạy về đến nhà thuốc thì Trang Phàm đã dẫn hai bạn nhỏ lấy gần xong những loại thuốc nên lấy, thậm chí còn gói giúp cho cả hai người họ.
"Bên ngoài sao thế?" Trang Phàm hỏi.
Hướng Gia Quân lắc đầu, đi qua kiểm tra xem trong túi thuốc đã có những loại gì, có gì cần bổ sung thêm không.
Cho dù xảy ra chuyện cấp bách nhưng Hạ Trầm vẫn đứng bên cạnh tùy ý cậu xem đồ, thuận miệng trả lời hắn: "Ngoài đó không có ai, chúng ta phải đi luôn."
Dù sao Trang Phàm cũng là lính xuất ngũ, vừa nghe vậy đã lập tức vào trạng thái đề phòng, đeo balo lên chạy ra bên ngoài xem, mở mạnh cửa sảnh viện rồi lẩm bẩm mắng: "Đúng là chuyện quái quỷ."
Hai bạn nhỏ cũng tay chân lanh lẹ mà thu dọn đồ đạc, Lưu Diệu vừa cất đồ vừa hỏi: "Vừa nãy rõ ràng em nghe thấy tiếng hét thảm lắm mà, sao lại không có ai được nhỉ? Bên ngoài không có xác sống ạ?"
"Không phải xác sống." Hạ Thư Nhã đã kéo khóa cặp sách, bình tĩnh giúp họ trả lời thắc mắc của cậu chàng, "Xác sống còn chưa tiến hóa đến mức có thể hủy thi diệt tích hay kéo con mồi về hang ổ của mình đâu."
Lưu Diệu nghe cô bé trả lời thì tâm trạng vốn đã tốt lên chút lại trầm xuống lần nữa, sự chán nản hiện rõ trên gương mặt. Nhưng cậu cũng không vì thế mà tự trách bản thân, vẻ mặt tuy uể oải nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn, hai ba phút đã cất dọn xong tất cả vật tư.
Hướng Gia Quân chạy đến chiếc tủ cách đó hai kệ thuốc rồi cầm hai hộp thuốc cảm về, không để ý vừa rồi mọi người vừa nói gì. Cậu tiện tay đưa một hộp cho bọn Lưu Diệu, miệng lải nhải: "Đều bị dính mưa, đề phòng đề phòng."
Đang định đi lấy balo của mình thì cậu nhận ra nó đã nằm ở trên tay thầy Hạ, "Đi thôi." Hạ Trầm giúp cậu cầm balo, dẫn đầu đi ra ngoài.
Ba chiếc xe đỗ bên ngoài bệnh viện vẫn nguyên vẹn, ngoại trừ nước mưa thì không còn gì khác.
"Ra ghế sau thay quần áo ướt đi." Thầy Hạ bỏ lại lời này rồi đi trước ngồi vào ghế lái.
Hướng Gia Quân khuất phục trước vũ lực nên ngoan ngoãn trèo lên hàng ghế sau, còn chưa ngồi yên thì đã không nhịn được mà hỏi: "Sao người ta không có hứng thú với xe của mình nhỉ?"
Ba chiếc ô tô cùng khởi động, Hạ Trầm giẫm ga nhanh chóng rời khỏi cổng lớn của bệnh viện, lát sau mới rảnh trả lời cậu: "Bởi vì có thứ khiến họ quan tâm hơn."
Hầu hết vật tư đều để ở trong xe, vậy thứ thu hút những người đó chẳng lẽ là... thuốc?
Hướng Gia Quân lắc đầu. Không đúng, nếu đã hung hãn như vậy thì sao không trực tiếp vào bệnh viện giành đồ với bọn họ, hoặc lặng lẽ đợi họ đi rồi thì vào sau cũng được mà.
Hạ Trầm nhìn cậu đang ngồi lắc lư đầu qua kính chiếu hậu thì không khỏi thúc giục: "Thay quần áo nhanh lên, đừng để bị cảm."
Cậu vội vàng cởi áo khoác ra theo bản năng, đến khi hai tay bắt chéo cầm lấy vạt áo trong định kéo lên thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện. Cậu đột ngột vồ lấy lưng ghế phụ nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh: "Có phải anh từng cởi đồ em không?"
Ngày đó ở cổ trấn xảy ra chuyện, cậu nhớ rõ trước khi hôn mê thì áo quần đẫm máu, bẩn thỉu kinh khủng, nhưng giờ nhớ lại thì lúc cậu tỉnh dậy cả người sạch sẽ thoải mái, ngay cả vết thương trên vai cũng được rửa sạch băng bó.
Hạ Trầm quay đầu liếc cậu, "Em chắc chắn muốn bàn luận chuyện này bây giờ hả?"
Hướng Gia Quân à một tiếng, lại lùi về chỗ. Thật ra cậu cũng không để ý chuyện đó lắm, trước kia bản thân vốn cảm thấy hai người đàn ông trưởng thành không cần phải lo vấn đề này, tuy hiện tại quan hệ giữa cậu và thầy Hạ đã thay đổi nhưng cũng không tới mức chuyện bé xé ra to.
Chỉ là cậu cảm thấy... dường như cả hai càng thêm thân mật hơn.
Sau khi nghe lời cởi chiếc áo cộc tay ướt đẫm ra thì cậu mới phát hiện khăn lau vắt ở phía bên kia, cách có hơi xa chút. Hướng Gia Quân đang nửa quỳ trên ghế, duỗi nửa người trên bò tới lấy khăn lông.
Đột nhiên có tiếng ho nhẹ truyền tới từ ghế lái.
Hướng Gia Quân đang nằm quỳ nghe vậy thì ngẩng đầu, vừa khéo bắt gặp ánh mắt sắc bén và một phần eo lưng trần trụi đang hơi hạ xuống qua kính chiếu hậu. Mới đầu cậu còn chưa kịp hiểu chiếc eo thon kia là của ai, chỉ cảm thấy tư thế này đúng là mất thuần phong mỹ tục quá đi thôi, lát sau mới hiểu ra người không đứng đắn chính là mình.
Trong đầu như bị ai đó gõ một cái, cậu lập tức hoàn hồn, nhanh chóng bò về chỗ ngoan ngoãn ngồi tử tế.
"Em..." Đầu cậu trống rỗng, gương mặt mấy ngày nay thường xuyên đỏ bừng lúc này cũng không đỏ lên nổi, cả người cứ đơ ra.
"Em lau tóc." Hướng Gia Quân từ bỏ việc giải thích, mồm nói lau tóc nhưng lại cầm khăn lông lau lung tung khắp người.
Trong xe yên lặng một lúc lâu, Hạ Trầm hắng giọng, giọng điệu khi nói mang vẻ không hài lòng: "Hướng Gia Quân, đúng là em chẳng biết chọn thời điểm."
Cậu không dám ngẩng đầu cũng không dám tiếp lời. Không chọn đúng thời điểm? Vậy nếu đúng thời điểm thì...
Vài hình ảnh linh tinh lộn xộn thi nhau xuất hiện trong đầu cậu, chiếm hết chỗ của những suy nghĩ bình thường gần như làm cậu cảm thấy hơi khó thở. Hướng Gia Quân chột dạ hạ cửa kính xe xuống, để gió lạnh và mưa bụi chui vào qua khe hở giúp gột rửa đầu óc bị ố vàng của mình.
"Bỏ khăn ra." Thầy Hạ lại lên tiếng.
Hướng Gia Quân không nghe vào tai, một giây sau mới hiểu được lời này rồi giật mình ngẩng phắt đầu lên: "Hả?"
Giữa ban ngày ban mặt không làm người mà muốn làm cầm thú à?
"Hả cái gì mà hả, tôi bảo em tránh chỗ vết thương ở vai ra để tôi xem thế nào rồi." Từ khi gặp được Hướng Gia Quân, số lần thở dài của Hạ Trầm đã tăng nhanh vô cùng.
Lúc này mạch máu trên mặt Hướng Gia Quân rốt cuộc mới phản ứng, bắt đầu nóng sôi lên. Sau khi bỏ khăn xuống, tự cậu cũng quay đầu xem vết thương trên vai nhưng vì tư thế có hạn nên không nhìn rõ lắm.
Trải qua thời gian dài chạy trốn, cậu đã không còn quá để ý những vết thương như vậy nữa, dù có đau thì cũng bị cậu cắn răng chịu cho qua.
Hạ Trầm nhìn lên kính chiếu hậu, "Giở băng gạc ra chút, nhẹ thôi."
Hướng Gia Quân chỉ nghe nửa câu đầu, mạnh dạn gỡ hơn nửa gạc ra, để lộ hoàn toàn miệng vết thương. Mặc dù bị ướt mưa, phần da xung quanh hơi đỏ lên nhưng vết thương không còn chảy máu nữa.
"Tự lau nước mưa đi, sát trùng một chút." Hạ Trầm lại cường điệu dặn dò, "Làm nhẹ thôi đấy."
"Được rồi được rồi, vâng theo lời thầy dạy." Hướng Gia Quân nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc quen thuộc thì cảm xúc cũng bình thường trở lại, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương.
Trải qua ồn ào nhỏ vừa rồi, bọn họ đã ra khỏi quảng trường.
Ngoại trừ lúc phân tâm thoáng nhìn Hướng Gia Quân nhoài người lấy khăn thì Hạ Trầm luôn cẩn thận chú ý tình hình trên đường phố.
Anh đang tìm người đàn ông chạy ra khỏi nhà thuốc và những kẻ đã tấn công anh ta.
Rất có thể những người đó sẽ mai phục trên tuyến đường cũ, ô tô của Hạ Trầm đi trước nháy đèn hậu rồi rẽ sang hướng khác, con đường này cũng đi đến thành phố C được.
Hướng Gia Quân để ý bọn họ vừa thay đổi tuyến đường, vừa xử lý vết thương vừa hỏi: "Sao anh chắc chắn hung thủ không chỉ có một người? Với cả mình cần phải trốn à, sao không trực tiếp xông đến giải quyết đám đó luôn?"
Hạ Trầm im lặng một lát mới bình tĩnh trả lời: "Sao trước kia tôi không biết em hiếu chiến như này nhỉ? Rốt cuộc là do em thiếu đánh hay ngại không có ai quản mình thế?"
Cậu lại bị mắng, nổi dậy chống đối: "Tên họ Hạ kia, sao anh vẫn không chịu nói tiếng người thế hả?"
Thầy Hạ nghe thấy xưng hô này thì nhướn mày, "Hiểu rồi, thiếu đánh."
Hướng Gia Quân nói không lại, đành giận dỗi từ bỏ rồi quay người nhìn cảnh phố ngoài xe.
Bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi bệnh viện, cũng lựa chọn đi một tuyến đường khác, cậu có thể đoán được trong thời gian ngắn sắp tới năm người sẽ không gặp thêm phiền phức gì. Cho dù có rắc rối thì ít nhất cũng phải đợi bọn họ đi đến tỉnh trên ngoài thị trấn.
Vậy nên cậu thả lỏng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thoải mái thưởng thức khung cảnh đường phố đổ nát.
Nhưng đột nhiên ven đường xẹt qua một bóng đen đang nằm bất động trên mặt đất, vũng máu bên người đã bị nước mưa cọ rửa đến nhạt nhòa, chầm chậm loang ra bốn phía. Trông nó giống như một thứ rác rưởi không hề có giá trị, bị người ta tùy tiện vứt bỏ ở ven đường.
Hướng Gia Quân vội vã quay đầu nhìn, hỏi Hạ Trầm: "Anh thấy chứ?"
"Thấy," Giọng Hạ Trầm cũng không còn nhẹ nhàng, "là người đi ra từ nhà thuốc."
Ô tô đã chạy quá hiện trường, cách càng lúc càng xa. Cậu nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, dường như cậu còn thoáng nhìn thấy đôi mắt trợn to của người kia, khả năng cao là anh ta đã chết rồi, chết không nhắm mắt.
Thầy Hạ suy đoán: "Đám người đó vừa mới đi qua đây, có thể bây giờ đã ở tỉnh trên chờ chúng ta rồi."
Hướng Gia Quân không hiểu nổi tại sao những người đó lại theo dõi bọn họ, còn mục đích của việc giết người này là gì, để uy hiếp họ ư?
Cậu hỏi ra điều mình đang nghi ngờ, giọng Hạ Trầm vẫn bình thản không gợn sóng như cũ nhưng cũng thành thật đáp: "Không biết, nhưng chắc chắn người tới chẳng có ý tốt gì."
Năm người nhìn nhau rồi đều chạy ra ngoài.
Thầy Hạ vội vàng quay đầu, gọi lại bọn Trang Phàm cũng đang nhấc chân chạy ra: "Ba người ở lại đề phòng!"
Trang Phàm miễn cưỡng phanh lại đến mức suýt nữa thì vấp ngã, cắn răng thỏa hiệp: "Được, hai người đi đi."
Hướng Gia Quân chạy trước mà chột dạ không thôi, sợ rằng thầy Hạ cũng bắt cậu ở lại nên hai chân chạy nhanh như bôi mỡ, vài bước đã vọt vào cơn mưa.
Cậu chạy đến cổng lớn bệnh viện mà vẫn không thấy bóng dáng của người vừa nãy đâu. Trời mưa rất lớn gây cản trở tầm nhìn, Hướng Gia Quân nhìn quanh một vòng cũng chỉ thấy phố xá lộn xộn và xe hỏng nằm ngang dọc khắp đường.
Thầy Hạ chạy đến bên cạnh kéo cậu lại, "Em không rời khỏi tầm mắt tôi được đâu, chạy cái gì mà chạy? Đúng là chỉ cần lơ là một lát thôi là có khi em bay khỏi quả đất này luôn rồi."
Hướng Gia Quân nghe thấy hai câu này thì sửng sốt. Hóa ra Hạ Trầm vẫn muốn dõi theo cậu thật kỹ, xem ra chuyện cậu bị thương lần trước thật sự rất nghiêm trọng, dọa cho thầy Hạ lo sợ đến mức này.
Bọn họ dừng lại trước cổng, không rời khỏi phạm vi bệnh viện.
Cậu kiềm chế sự khó chịu trong lòng, nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Người kia đâu? Liệu thứ vừa tấn công anh ta là gì nhỉ?"
Nếu bị thương thì không thể nháy mắt đã chạy xa vậy được, còn nếu chết rồi thì xác đâu? Hạ Trầm nhíu mày, anh đứng yên vững vàng như thể cơn mưa không tồn tại, cũng cẩn thận quét mắt nhìn xung quanh một lượt, không lâu sau thì kéo cậu lùi lại, "Nhanh quay về lấy thuốc rồi rời khỏi đây thôi."
Hướng Gia Quân nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của thầy Hạ thì lòng chùng xuống. Cậu vừa chạy về vừa nghĩ rất có thể là một đám người khác gây chuyện, hơn nữa nếu đã giết người giữa đường lớn thì chắc chắn không phải là người tốt. Lại còn cố ý chọn ra tay ngay trước cửa bệnh viện mà họ ở, sao có thể trùng hợp như vậy được, trừ phi đám người này đã biết họ ở đây từ sớm.
Khi cậu vội vội vàng vàng chạy về đến nhà thuốc thì Trang Phàm đã dẫn hai bạn nhỏ lấy gần xong những loại thuốc nên lấy, thậm chí còn gói giúp cho cả hai người họ.
"Bên ngoài sao thế?" Trang Phàm hỏi.
Hướng Gia Quân lắc đầu, đi qua kiểm tra xem trong túi thuốc đã có những loại gì, có gì cần bổ sung thêm không.
Cho dù xảy ra chuyện cấp bách nhưng Hạ Trầm vẫn đứng bên cạnh tùy ý cậu xem đồ, thuận miệng trả lời hắn: "Ngoài đó không có ai, chúng ta phải đi luôn."
Dù sao Trang Phàm cũng là lính xuất ngũ, vừa nghe vậy đã lập tức vào trạng thái đề phòng, đeo balo lên chạy ra bên ngoài xem, mở mạnh cửa sảnh viện rồi lẩm bẩm mắng: "Đúng là chuyện quái quỷ."
Hai bạn nhỏ cũng tay chân lanh lẹ mà thu dọn đồ đạc, Lưu Diệu vừa cất đồ vừa hỏi: "Vừa nãy rõ ràng em nghe thấy tiếng hét thảm lắm mà, sao lại không có ai được nhỉ? Bên ngoài không có xác sống ạ?"
"Không phải xác sống." Hạ Thư Nhã đã kéo khóa cặp sách, bình tĩnh giúp họ trả lời thắc mắc của cậu chàng, "Xác sống còn chưa tiến hóa đến mức có thể hủy thi diệt tích hay kéo con mồi về hang ổ của mình đâu."
Lưu Diệu nghe cô bé trả lời thì tâm trạng vốn đã tốt lên chút lại trầm xuống lần nữa, sự chán nản hiện rõ trên gương mặt. Nhưng cậu cũng không vì thế mà tự trách bản thân, vẻ mặt tuy uể oải nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn, hai ba phút đã cất dọn xong tất cả vật tư.
Hướng Gia Quân chạy đến chiếc tủ cách đó hai kệ thuốc rồi cầm hai hộp thuốc cảm về, không để ý vừa rồi mọi người vừa nói gì. Cậu tiện tay đưa một hộp cho bọn Lưu Diệu, miệng lải nhải: "Đều bị dính mưa, đề phòng đề phòng."
Đang định đi lấy balo của mình thì cậu nhận ra nó đã nằm ở trên tay thầy Hạ, "Đi thôi." Hạ Trầm giúp cậu cầm balo, dẫn đầu đi ra ngoài.
Ba chiếc xe đỗ bên ngoài bệnh viện vẫn nguyên vẹn, ngoại trừ nước mưa thì không còn gì khác.
"Ra ghế sau thay quần áo ướt đi." Thầy Hạ bỏ lại lời này rồi đi trước ngồi vào ghế lái.
Hướng Gia Quân khuất phục trước vũ lực nên ngoan ngoãn trèo lên hàng ghế sau, còn chưa ngồi yên thì đã không nhịn được mà hỏi: "Sao người ta không có hứng thú với xe của mình nhỉ?"
Ba chiếc ô tô cùng khởi động, Hạ Trầm giẫm ga nhanh chóng rời khỏi cổng lớn của bệnh viện, lát sau mới rảnh trả lời cậu: "Bởi vì có thứ khiến họ quan tâm hơn."
Hầu hết vật tư đều để ở trong xe, vậy thứ thu hút những người đó chẳng lẽ là... thuốc?
Hướng Gia Quân lắc đầu. Không đúng, nếu đã hung hãn như vậy thì sao không trực tiếp vào bệnh viện giành đồ với bọn họ, hoặc lặng lẽ đợi họ đi rồi thì vào sau cũng được mà.
Hạ Trầm nhìn cậu đang ngồi lắc lư đầu qua kính chiếu hậu thì không khỏi thúc giục: "Thay quần áo nhanh lên, đừng để bị cảm."
Cậu vội vàng cởi áo khoác ra theo bản năng, đến khi hai tay bắt chéo cầm lấy vạt áo trong định kéo lên thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện. Cậu đột ngột vồ lấy lưng ghế phụ nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh: "Có phải anh từng cởi đồ em không?"
Ngày đó ở cổ trấn xảy ra chuyện, cậu nhớ rõ trước khi hôn mê thì áo quần đẫm máu, bẩn thỉu kinh khủng, nhưng giờ nhớ lại thì lúc cậu tỉnh dậy cả người sạch sẽ thoải mái, ngay cả vết thương trên vai cũng được rửa sạch băng bó.
Hạ Trầm quay đầu liếc cậu, "Em chắc chắn muốn bàn luận chuyện này bây giờ hả?"
Hướng Gia Quân à một tiếng, lại lùi về chỗ. Thật ra cậu cũng không để ý chuyện đó lắm, trước kia bản thân vốn cảm thấy hai người đàn ông trưởng thành không cần phải lo vấn đề này, tuy hiện tại quan hệ giữa cậu và thầy Hạ đã thay đổi nhưng cũng không tới mức chuyện bé xé ra to.
Chỉ là cậu cảm thấy... dường như cả hai càng thêm thân mật hơn.
Sau khi nghe lời cởi chiếc áo cộc tay ướt đẫm ra thì cậu mới phát hiện khăn lau vắt ở phía bên kia, cách có hơi xa chút. Hướng Gia Quân đang nửa quỳ trên ghế, duỗi nửa người trên bò tới lấy khăn lông.
Đột nhiên có tiếng ho nhẹ truyền tới từ ghế lái.
Hướng Gia Quân đang nằm quỳ nghe vậy thì ngẩng đầu, vừa khéo bắt gặp ánh mắt sắc bén và một phần eo lưng trần trụi đang hơi hạ xuống qua kính chiếu hậu. Mới đầu cậu còn chưa kịp hiểu chiếc eo thon kia là của ai, chỉ cảm thấy tư thế này đúng là mất thuần phong mỹ tục quá đi thôi, lát sau mới hiểu ra người không đứng đắn chính là mình.
Trong đầu như bị ai đó gõ một cái, cậu lập tức hoàn hồn, nhanh chóng bò về chỗ ngoan ngoãn ngồi tử tế.
"Em..." Đầu cậu trống rỗng, gương mặt mấy ngày nay thường xuyên đỏ bừng lúc này cũng không đỏ lên nổi, cả người cứ đơ ra.
"Em lau tóc." Hướng Gia Quân từ bỏ việc giải thích, mồm nói lau tóc nhưng lại cầm khăn lông lau lung tung khắp người.
Trong xe yên lặng một lúc lâu, Hạ Trầm hắng giọng, giọng điệu khi nói mang vẻ không hài lòng: "Hướng Gia Quân, đúng là em chẳng biết chọn thời điểm."
Cậu không dám ngẩng đầu cũng không dám tiếp lời. Không chọn đúng thời điểm? Vậy nếu đúng thời điểm thì...
Vài hình ảnh linh tinh lộn xộn thi nhau xuất hiện trong đầu cậu, chiếm hết chỗ của những suy nghĩ bình thường gần như làm cậu cảm thấy hơi khó thở. Hướng Gia Quân chột dạ hạ cửa kính xe xuống, để gió lạnh và mưa bụi chui vào qua khe hở giúp gột rửa đầu óc bị ố vàng của mình.
"Bỏ khăn ra." Thầy Hạ lại lên tiếng.
Hướng Gia Quân không nghe vào tai, một giây sau mới hiểu được lời này rồi giật mình ngẩng phắt đầu lên: "Hả?"
Giữa ban ngày ban mặt không làm người mà muốn làm cầm thú à?
"Hả cái gì mà hả, tôi bảo em tránh chỗ vết thương ở vai ra để tôi xem thế nào rồi." Từ khi gặp được Hướng Gia Quân, số lần thở dài của Hạ Trầm đã tăng nhanh vô cùng.
Lúc này mạch máu trên mặt Hướng Gia Quân rốt cuộc mới phản ứng, bắt đầu nóng sôi lên. Sau khi bỏ khăn xuống, tự cậu cũng quay đầu xem vết thương trên vai nhưng vì tư thế có hạn nên không nhìn rõ lắm.
Trải qua thời gian dài chạy trốn, cậu đã không còn quá để ý những vết thương như vậy nữa, dù có đau thì cũng bị cậu cắn răng chịu cho qua.
Hạ Trầm nhìn lên kính chiếu hậu, "Giở băng gạc ra chút, nhẹ thôi."
Hướng Gia Quân chỉ nghe nửa câu đầu, mạnh dạn gỡ hơn nửa gạc ra, để lộ hoàn toàn miệng vết thương. Mặc dù bị ướt mưa, phần da xung quanh hơi đỏ lên nhưng vết thương không còn chảy máu nữa.
"Tự lau nước mưa đi, sát trùng một chút." Hạ Trầm lại cường điệu dặn dò, "Làm nhẹ thôi đấy."
"Được rồi được rồi, vâng theo lời thầy dạy." Hướng Gia Quân nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc quen thuộc thì cảm xúc cũng bình thường trở lại, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương.
Trải qua ồn ào nhỏ vừa rồi, bọn họ đã ra khỏi quảng trường.
Ngoại trừ lúc phân tâm thoáng nhìn Hướng Gia Quân nhoài người lấy khăn thì Hạ Trầm luôn cẩn thận chú ý tình hình trên đường phố.
Anh đang tìm người đàn ông chạy ra khỏi nhà thuốc và những kẻ đã tấn công anh ta.
Rất có thể những người đó sẽ mai phục trên tuyến đường cũ, ô tô của Hạ Trầm đi trước nháy đèn hậu rồi rẽ sang hướng khác, con đường này cũng đi đến thành phố C được.
Hướng Gia Quân để ý bọn họ vừa thay đổi tuyến đường, vừa xử lý vết thương vừa hỏi: "Sao anh chắc chắn hung thủ không chỉ có một người? Với cả mình cần phải trốn à, sao không trực tiếp xông đến giải quyết đám đó luôn?"
Hạ Trầm im lặng một lát mới bình tĩnh trả lời: "Sao trước kia tôi không biết em hiếu chiến như này nhỉ? Rốt cuộc là do em thiếu đánh hay ngại không có ai quản mình thế?"
Cậu lại bị mắng, nổi dậy chống đối: "Tên họ Hạ kia, sao anh vẫn không chịu nói tiếng người thế hả?"
Thầy Hạ nghe thấy xưng hô này thì nhướn mày, "Hiểu rồi, thiếu đánh."
Hướng Gia Quân nói không lại, đành giận dỗi từ bỏ rồi quay người nhìn cảnh phố ngoài xe.
Bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi bệnh viện, cũng lựa chọn đi một tuyến đường khác, cậu có thể đoán được trong thời gian ngắn sắp tới năm người sẽ không gặp thêm phiền phức gì. Cho dù có rắc rối thì ít nhất cũng phải đợi bọn họ đi đến tỉnh trên ngoài thị trấn.
Vậy nên cậu thả lỏng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thoải mái thưởng thức khung cảnh đường phố đổ nát.
Nhưng đột nhiên ven đường xẹt qua một bóng đen đang nằm bất động trên mặt đất, vũng máu bên người đã bị nước mưa cọ rửa đến nhạt nhòa, chầm chậm loang ra bốn phía. Trông nó giống như một thứ rác rưởi không hề có giá trị, bị người ta tùy tiện vứt bỏ ở ven đường.
Hướng Gia Quân vội vã quay đầu nhìn, hỏi Hạ Trầm: "Anh thấy chứ?"
"Thấy," Giọng Hạ Trầm cũng không còn nhẹ nhàng, "là người đi ra từ nhà thuốc."
Ô tô đã chạy quá hiện trường, cách càng lúc càng xa. Cậu nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, dường như cậu còn thoáng nhìn thấy đôi mắt trợn to của người kia, khả năng cao là anh ta đã chết rồi, chết không nhắm mắt.
Thầy Hạ suy đoán: "Đám người đó vừa mới đi qua đây, có thể bây giờ đã ở tỉnh trên chờ chúng ta rồi."
Hướng Gia Quân không hiểu nổi tại sao những người đó lại theo dõi bọn họ, còn mục đích của việc giết người này là gì, để uy hiếp họ ư?
Cậu hỏi ra điều mình đang nghi ngờ, giọng Hạ Trầm vẫn bình thản không gợn sóng như cũ nhưng cũng thành thật đáp: "Không biết, nhưng chắc chắn người tới chẳng có ý tốt gì."
Danh sách chương