Toàn bộ viện nghiên cứu mất điện.

Giữa sự rối loạn, Khấu Tư Niên thong dong đi ra khỏi phòng như không có việc gì. Khương Dao ở đằng sau mở máy tính bảng lên, dùng chút ánh sáng mỏng manh để nhìn theo lưng y, khó hiểu hỏi: "Thầy muốn đi đâu thế ạ? Không phải bây giờ mình nên ngồi chờ nguồn điện được khởi động lại sao?"

Người đàn ông trung niên quay lưng về phía ánh sáng, dáng người cao thẳng và blouse trắng sạch sẽ được chiếu rọi còn biểu cảm bình tĩnh nắm chắc phần thắng ẩn giấu trong bóng tối. Có lẽ do đã quá quen thuộc với cấu trúc nơi đây nên cho dù không có đèn điện thì bước chân y cũng chẳng hề do dự.

"Đi với tôi, lát nữa cần cô giúp một chút." Y chỉ ném lại một câu rồi không quay đầu mà cất bước đi thẳng, hoàn toàn không quan tâm Khương Dao đằng sau đang đi lại khó khăn.

Khấu Tư Niên đi đến đầu cầu thang rồi quả quyết nhấc chân bước lên, đến khi y lên tới tầng trên thì nguồn điện dự phòng mới hoạt động.

Nhưng tòa nhà cũng không còn chong đèn sáng trưng như trước, nguồn điện dự phòng có hạn nên chỉ có thể cung cấp điện cho một vài bộ phận, bởi vậy đèn hành lang chỉ bật sáng một nửa, đi vài bước lại có một khoảng tối.

Rốt cuộc Khương Dao cũng gặp lại đèn điện, vừa ngước mắt lên thì trông thấy Khấu Tư Niên đã đi đến trước cửa một căn phòng.

Sự bối rối càng lúc càng lấp đầy lòng cô, tại sao thầy Khấu lại vội vàng đến đây? Cô còn chưa kịp nghĩ ra đáp án thì đột nhiên có tiếng động truyền tới từ thang máy ở bên kia hành lang, cô quay đầu nhìn, lại là đám người rắc rối kia.

Nhưng lần này năm sáu người đó hùng hổ chạy tới với vẻ mặt hung dữ như thể phải đạt bằng được điều gì đó.

Nghĩ đến những lần mâu thuẫn trước đây, Khương Dao vội vã cất bước chạy về phía căn phòng để báo thầy Khấu nhanh chóng trốn đi, đám người ấy lại nổi điên tìm tới rồi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Tỏ Tình
3. Tuyết Đỉnh Cà Phê
4. Em Họ Ăn Cắp Ảnh Tôi Hẹn Hò Qua Mạng
=====================================

Cô mới chạy mấy bước thì đã nghe thấy đám người đằng sau cũng tăng nhanh tốc độ, giống như muốn đuổi theo cô vậy. Khương Dao luống cuống mở cửa phòng, tim đập như nổi trống, xoay người định đóng cửa nhưng tiếng bước chân đã càng ngày càng gần, đến khi chỉ còn một khe hở thì cánh cửa đột ngột bị đẩy mạnh.

Khương Dao tuột tay, lảo đảo lùi về sau vài bước, sau lưng đụng phải cửa phụ của phòng làm việc.

Mấy người vừa xông vào chỉ khinh thường liếc cô một cái rồi chẳng thèm quan tâm, lập tức đi đến phòng thí nghiệm.

Xuyên qua tấm kính thủy tinh to bằng nửa bức tường, Khương Dao trông thấy Khấu Tư Niên lặng lẽ đứng ở giữa phòng thí nghiệm như đang đợi đám người này tìm đến.

Người đàn ông đi đầu hung hăng đẩy mạnh Khấu Tư Niên vào tường, sau đó rút một con dao ra kề lên sát cổ y, "Để bọn tao đi, nếu không thì tao sẽ giết mày."

Khương Dao bỗng nhớ tới câu nói lúc trước của thầy Khấu với mình, nháy mắt hiểu ra lý do vì sao thầy lại tới nơi này. Cô không khỏi hoảng hốt, hai dòng suy nghĩ trái ngược trong đầu đối chọi nhau.

Nhưng khi cô nhìn thấy lưỡi dao sắc bén kia thì trong lòng chỉ còn nỗi lo lắng cho sự an toàn của Khấu Tư Niên, rốt cuộc vẫn lén lút mở ra cửa phụ phòng làm việc.

May mắn không ai chú ý tới động tác này của cô. Khương Dao ép mình bình tĩnh lại, ngồi xổm xuống trốn khỏi tầm mắt của mọi người rồi bật nguồn điện của bảng điều khiển lên. Cô ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà, may là không có camera ở trong phòng làm việc.

Bên tai vẫn nghe thấy những lời uy hiếp truyền tới từ phòng thí nghiệm, đám người đó muốn ép thầy Khấu nói mật khẩu cửa ra nhưng y không hé một lời cũng không hề phản kháng.

Khương Dao không đoán được liệu Khấu Tư Niên có để những người này ra ngoài hay không, cô chỉ biết kết cục của họ chắc chắn sẽ chẳng tốt lành gì. Cô tự nhủ đây không phải là mình tự ra tay giết người, huống chi phía đối thủ còn là cộng sự thân quen nhau đã lâu.

Giờ phút này bàn tay không tránh khỏi run rẩy, nhưng cũng may đã đi theo thầy Khấu học hai năm nên tâm lý của cô đã vững hơn trước nhiều.

Cô cố gắng giữ đầu óc tập trung, cuối cùng cũng thiết lập xong chương trình trước khi đám người này hoàn toàn bùng nổ.

Khương Dao lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tình hình sau tấm kính thủy tinh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Khấu Tư Niên. Cô giật mình vội vàng cúi đầu xuống, do dự một giây nhưng rồi vẫn ấn nút khởi động.

Quá trình nhả khí gần như không gây bất kỳ âm thanh nào, thế nhưng Khương Dao vẫn lo sợ đến mức có ảo giác như mình nghe thấy tiếng gì đó. Mồ hôi lạnh thấm đầy lưng áo, cô kiệt sức ngồi bệt xuống sàn, nghe thấy Khấu Tư Niên cuối cùng cũng mở miệng.

"Không phải chúng mày muốn biết mật khẩu à, tao nói, nhưng nghe xong thì cút khỏi nơi này ngay lập tức cho tao."

***

Hướng Gia Quân được bế về xe.

Cậu vốn đã kiệt sức, bị hôn hai lần xong thì chân càng mềm hơn.

Thầy Hạ đặt cậu vào ghế phụ, giúp cậu cài dây an toàn xong thì vội vàng vòng qua đầu xe, vừa ngồi xuống ghế lái đã lập tức khởi động xe Jeep phóng như bay về trước.

Đầu óc cậu hỗn loạn, cái chết của chuột bạch và nụ hôn vừa rồi cứ đan xen hiện lên, quấy nhiễu khiến cho mạch suy nghĩ của cậu chẳng thể nào yên ổn. Xoa xoa nơi giữa mày, rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng tìm về được khả năng nói, "Chúng mình đến trạm thu phí trước đi, để lại lời nhắn không nhỡ đâu Trang Phàm tới lại không tìm thấy mình."

"Đã nhắn lại rồi." Hạ Trầm trả lời ngoài dự đoán, "Lúc nãy bị em chọc giận khó chịu quá mà lại không dám lãng phí thời gian, thế nên tôi đến đó làm việc này trước."

Hướng Gia Quân ngớ người, lát sau mới cong khóe miệng cười cười. Vừa rồi cậu còn nghĩ phải "vuốt lông" để Hạ Trầm bớt giận, ai ngờ thầy Hạ vẫn lý trí như vậy.

Thế nhưng lông thì vẫn nên vuốt, mấy lời cậu nói đúng thật là có hơi khốn nạn.

"Thầy Hạ ơi, nếu sau này em còn chọc giận anh nữa thì anh đánh em đi, em hứa sẽ không đánh trả đâu." Cậu nghiêng đầu nói nửa thật nửa giả.

Lúc này Hạ Trầm không còn dỗ cậu nữa, lạnh lùng hừ một tiếng, "Vậy đến lúc đó đừng có mà xin tha, vốn đã thiếu vài trận đòn rồi mà còn ở đấy mà tài lanh."

Hướng Gia Quân mặt dày rướn người sang nhưng bị dây an toàn kìm lại, không dán sát vào mặt Hạ Trầm được. Cậu đành phải duy trì tư thế này, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc và còn vô thức mang theo chút tủi thân, "Thầy Hạ ơi, anh có thể vừa lái xe vừa ôm em được không, em muốn dựa vào lòng anh á."

Rõ ràng là chuyện bất khả thi nhưng qua miệng cậu lại giống như có thể dễ dàng thực hiện vậy.

Hạ Trầm sửng sốt rồi lập tức nhíu mày, "Em đừng trêu tôi."

Nhưng anh cũng biết bây giờ tâm lý cậu yếu đuối hơn ngày thường rất nhiều, dứt lời lại bồi thêm một câu: "Nếu sợ thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, khi nào đến thì sẽ gọi em dậy."

Hướng Gia Quân không nói thêm gì nữa, gật gật đầu tỏ ý mình đã biết. Cậu ngoan ngoãn ngồi lại, cả người vùi vào lưng ghế nhắm chặt hai mắt, thật sự cố gắng để chìm vào giấc ngủ.

Hạ Trầm rất bận tâm tình hình bên ghế phụ nhưng chỉ dám liếc nhanh sang một cái. Không thể nhìn nhiều, bằng không anh sợ bản thân mình không thể giữ vững lớp ngụy trang bình tĩnh.

Hành động của chàng trai hơi khác thường, nhưng anh biết ở trong tình cảnh này thì hầu hết mọi người đều như vậy, Hướng Gia Quân còn được xem như có tố chất tâm lý mạnh mẽ rồi. Điều đó có thể do phản ứng vốn đã chậm của cậu khi đối diện nguy hiểm, hoặc cũng có lẽ vì Tử Thần và cậu đã đi lướt qua nhau không chỉ có một lần, giờ đây áp lực đã biến thành thói quen.

Anh thở sâu hai hơi.

Bản thân tuyệt đối không được thể hiện bất cứ lo sợ nào trước mặt cậu, nếu cả người đứng đầu trận tuyến là anh còn hoảng loạn thì có lẽ Hướng Gia Quân sẽ thật sự không còn ý chí sống sót mất.

Hạ Trầm phóng xe nhanh như bay, muốn chạy thắng thời gian.

Mà điều trớ trêu là từ trước đến nay anh vẫn luôn khinh thường thứ tâm linh may rủi, chuyện gì anh cũng dựa vào tình hình thực tế để xem xét, chỉ có thành tựu được đổi bằng sự nỗ lực lớn nhất mới có thể khiến người ta yên tâm.

Nhưng giờ phút này anh thật sự hoang mang, bởi vì ở tận thế ba chữ "cố hết sức" đã không còn đủ nữa, có rất nhiều thời điểm còn phải nghe xem ý ông trời.

Cho dù hoang đường đi chăng nữa, Hạ Trầm cũng mong rằng lần này trời cao có thể ưu ái bọn họ nhiều một chút.

***

Hướng Gia Quân không ngủ, mỗi một dây thần kinh đều căng chặt, không có cách nào để lờ đi những động tĩnh xung quanh.

Khi chiếc Jeep đi chậm lại thì cậu bèn mở mắt, ngoài dự đoán của cậu, hướng bảo tàng vậy mà lại có ánh đèn lấp lóe.

Tia sáng kia hiện rõ trong bóng đêm, hai người dừng xe cách tường vây mười mét mà vẫn nhận ra được vị trí của nó, là ở bên cạnh tòa nhà chính.

Hướng Gia Quân cảm thấy không ổn, trực giác của cậu đã phát hiện nguy hiểm. Thầy Hạ gần như nhảy dựng lên, anh lập tức mở cửa xe bước xuống còn không quên giục cậu: "Xuống xe nhanh, nếu người bên trong ra thì nghĩa là lối vào đang mở đấy."

Cậu nhanh chóng đáp lại, khoác balo lên rồi cầm vũ khí nhảy xuống xe.

Hạ Trầm đi rất nhanh nhưng cũng gắng kìm lại để chờ cậu đuổi kịp. Hướng Gia Quân chạy vài bước bắt kịp anh, sốt ruột hỏi: "Cứ đi qua đó luôn ư? Lỡ như họ có ý xấu thì sao?"

"Không lo được nhiều thế, tùy cơ ứng biến thôi, đến lúc đấy em nên chạy thì chạy, đừng lo lắng cho tôi." Thầy Hạ nói xong còn quay đầu lại nhìn như để xác nhận xem cậu có nghe lọt tai hay không.

Nghe đến nửa câu sau thì lòng Hướng Gia Quân chùng xuống, nhưng cậu cũng hiểu rõ đạo lý không được kéo chân anh, nếu như thật sự gặp nguy hiểm mà cậu còn ăn vạ không chịu đi thì Hạ Trầm còn phải tốn công sức để giải cứu cậu nữa.

Thế nhưng muốn cậu đồng ý cũng không dễ dàng.

Quá khó để gật đầu chuyện này.

"Nghe thấy chưa?" Thầy Hạ không hài lòng hỏi lại.

Cậu cắn chặt răng, "Vậy anh phải chắc chắn là mình sẽ ổn đấy."

Hạ Trầm quyết đoán đáp "Được", ngắn gọn lại không hề hấp tấp, giống như cậu thực sự có thể tin tưởng lời hứa hẹn này của anh vô điều kiện.

Sau đó hai người không ai lên tiếng nữa, lặng lẽ đi đến cánh cổng sắt. Sợi dây xích vẫn như lúc họ rời đi, mắt xích bị đập vỡ thành hai đoạn đang treo lủng lẳng trên thanh sắt.

Đi vào trong, dù cây lá che khuất nhưng ánh đèn kia vẫn vô cùng rõ ràng, còn có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa viện bảo tàng.

Mà người ấy còn đang nói gì đó.

Hướng Gia Quân tập trung nghe mấy giây, bỗng nghe thấy cả tiếng trả lời của đồng đội người nọ từ bên kia cánh cửa, hơn nữa không chỉ có hai ba người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện