Hai bên đang giằng co thì tiếng loa lại vang lên.
Trang Phàm nhắc lại chuyện bên ngoài đang có xác sống, yêu cầu mọi người không được ra khỏi phòng thêm lần nữa. Sau khi hết thông báo thì điện được bật lên.
Ánh sáng thình lình quay trở lại mang tới gánh nặng lớn cho mắt, Hướng Gia Quân nhắm hai mắt lại theo bản năng, không ngờ bụng mình lại trúng ngay một cú. Cậu ăn đau, lùi về phía sau hai bước đụng vào cạnh bàn, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, giơ tay phải lên chặn lại cú thứ hai.
Ngay sau đó cậu giơ chân đá văng người kia ra, nghe thấy mấy tiếng đổ vỡ liên tiếp. Hướng Gia Quân mở mắt, dưới ánh đèn sáng ngời trông thấy Khấu Tư Niên ngã bên bàn thở dốc, trên áo blouse trắng có một dấu giày rõ ràng ngay phần bụng.
"Thiếu cảnh giác..." Hướng Gia Quân tự mắng mình, đứng thẳng dậy rồi xoa xoa eo. Chỗ đụng phải cạnh bàn khá đau, trên vạt áo của cậu cũng có một dấu giày, nơi bị đá trúng hơi nóng lên.
Biến cố xảy ra quá nhanh, gần như cùng lúc đó những sinh vật khác trong phòng thí nghiệm cũng trở nên xao động. Xác sống va đập vào vách lồng quan sát mạnh hơn, năm con vật kia cũng nhảy lên nhảy xuống trong lồng như phát điên.
Hướng Gia Quân đang định đi tới khống chế Khấu Tư Niên thì Hạ Trầm đã chạy đến cạnh y, vươn tay túm lấy phần áo sau gáy xách cả người y lên rồi kéo tới bên cạnh mấy cái lồng thí nghiệm.
Người đàn ông trung niên bị anh ấn mạnh nửa người xuống, hai mắt chỉ cách con chuột bạch khoảng mười centimet. Trong mắt y là sự kinh ngạc tột độ, cả người không thể nhúc nhích.
Thí nghiệm vừa rồi còn bình thường, lúc này lại xảy ra vấn đề.
Qua nghiên cứu, Minh Hòa phát hiện ra hầu hết động vật không phản ứng với virus xác sống, nhưng sau khi làm một số sửa đổi thì bọn họ có thể dùng chủng virus gốc để lây nhiễm cho đối tượng thí nghiệm là động vật. Vừa rồi Khấu Tư Niên đã tiêm đồng thời virus xác sống và virus Ám Thất vào cơ thể mấy con vật này, như dự đoán, hoạt tính của virus xác sống bị giảm đi, mấy con vật đều không thay đổi mấy và vẫn giữ được lý trí.
Nhưng bây giờ cả năm con vật đều có vấn đề, kết quả này có nghĩa là... Hoạt tính giảm xuống chỉ là vẻ bề ngoài, virus Ám Thất không có bất cứ tác dụng ức chế nào đối với virus xác sống, thậm chí còn rút ngắn thời gian tử vong.
Là vì có quá ít đối tượng thí nghiệm sao? Hay là sẽ có kỳ tích khi thí nghiệm trên người? Trong đầu Khấu Tư Niên điên cuồng nghĩ tới đủ loại yếu tố dẫn đến vấn đề này, trong lòng thì lại có một giọng nói khác bảo y hãy từ bỏ đi thôi, bởi vì việc này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Nhìn đống thí nghiệm của ông đi, năm con thì ba con phát điên còn hai con đã không cử động được nữa rồi!" Hạ Trầm ép y nhìn sát vào kết quả thí nghiệm, "Nói cái gì mà làm giảm hoạt tính của virus, ông thật sự nắm chắc sao?"
"Khương Dao! Khương Dao!" Khấu Tư Niên hét lớn, "Cô đến đây lấy máu..."
Chưa kịp nói hết câu thì Hạ Trầm đã xách y lên rồi giơ chân đá mạnh y vào tường, phần lưng va chạm với vách tường tạo thành một tiếng vang trầm đục.
Hướng Gia Quân không ngờ thầy Hạ lại bạo lực như thế, theo lý mà nói, dù vừa rồi Khấu Tư Niên bất ngờ đánh lén cậu thì thầy Hạ cũng sẽ không tức giận đến vậy. Dường như còn có nguyên nhân khác mà cậu không biết, nghĩ đến cảnh Hạ Trầm ngẩn người nhìn chằm chằm ống tiêm lúc nãy, Hướng Gia Quân có dự cảm không lành.
Bỗng nhiên cậu nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, do dự một lát rồi vẫn đứng lên bàn.
Nhìn ra bên ngoài, có năm nhân viên an ninh cầm vũ khí xuất hiện ở tầng năm. Vì bị vướng tầm nhìn nên cậu chỉ có thể trông thấy hai người đi lên trên cầu kính, gậy cao su và dùi cui điện còn chưa chạm được vào cơ thể xác sống thì bóng dáng cao gầy kia đã bật người lao đến.
Sức bật của xác sống này thật kinh người, nó nhảy lên rất cao rồi trực tiếp vồ xuống một người trong số đó, há to miệng gặm vào vai người nọ.
Một người khác nhân cơ hội dùng dùi cui điện đập lên người nó, tuy xác sống co giật vì dòng điện nhưng kích thích khiến nó bất chợt vùng lên, phất tay một cái khiến cho người kia ngã lật nào khỏi cầu kính.
Bóng người người rơi xuống như sao băng, nhưng căn phòng này cách âm rất tốt, Hướng Gia Quân không thể nghe thấy tiếng cơ thể va đập xuống nền nhà.
Nhưng cậu vẫn thấy lòng lạnh lẽo.
Trận đánh đó chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn nhưng đã cho thấy sự đáng sợ của loại quái vật này, hơn nữa còn tạo ra thêm một xác sống mới.
Hướng Gia Quân ngồi xổm trên bàn, cố nghĩ cách đối phó trong đầu. Vốn dĩ hôm nay bọn họ chỉ muốn lấy được huyết thanh, hỏi rõ nội tình của viện nghiên cứu rồi rời đi mà thôi, nhưng ai ngờ lại xảy ra sự cố này cơ chứ, ngay cả việc sống sót cũng trở nên khó khăn.
Với tình hình này thì tạm thời không thể ra khỏi phòng, chỉ đành chờ đến khi mấy xác sống kia đi sang khu vực khác xa hơn thì họ mới có thể chuồn ra. Cũng may là sau khi ra khỏi phòng, chạy đến cuối hành lang là sẽ có cầu thang và thang máy.
Thang máy... Đúng rồi! Khi nhóm người lên mặt đất quay trở về thì phải làm sao đây?
Suy nghĩ chợt lóe lên, Hướng Gia Quân vội hỏi Khấu Tư Niên: "Nhóm của đội trưởng Lâm có mang theo bộ đàm lên mặt đất không?"
Khấu Tư Niên vẫn còn chìm trong cảm xúc kinh ngạc và tuyệt vọng, lát sau mới hoàn hồn trả lời cậu: "Cô ấy không lên đó, những người khác không có máy liên lạc." (???)
Dường như Hướng Gia Quân có thể tưởng tượng được tình cảnh sẽ xảy ra. Chỉ cần nhóm nhân viên an ninh không nắm rõ tình hình kia trở về thì chắc chắn xác sống sẽ lao tới chỗ họ, sau đó sẽ lại là một trận đánh gió tanh mưa máu.
Cậu thấy không đành lòng nhưng đây thực sự là một cơ hội tốt, lợi dụng cái chết của người khác để tìm kiếm đường sống cho bản thân, cho dù đê tiện nhưng cậu không thể bỏ lỡ cơ hội này.
"Lối vào vừa vặn ở phía đối diện chúng ta, một khi họ xuống đến nơi thì sẽ cho chúng ta cơ hội di chuyển. Nếu cứ ở mãi trong phòng thí nghiệm thì ngày nào đó sẽ bị đói chết mất, huống chi chắc chắn sẽ có những người khác thử đi ra khỏi phòng, thời gian càng trôi qua thì bên ngoài sẽ có càng nhiều xác sống." Hướng Gia Quân dừng một lát rồi nói tiếp, "Ngài Khấu, tốt nhất là nơi này của ông còn một lối ra khác."
Người đàn ông trung niên không nói gì, lát sau mới khẽ gật đầu. Hướng Gia Quân thấy vậy thì nhướn mày, vừa lòng nói: "Tôi sẽ quan sát tình hình, khi nào bọn họ xuất hiện thì sẽ báo mọi người. Mà ông, nói ngay huyết thanh của virus Ám Thất đang ở đâu."
Lần này Khấu Tư Niên trả lời rất nhanh, cứ như đã từ bỏ việc uy hiếp ngược lại cậu, thờ ơ đáp: "Ở phía dưới, tôi có thể dẫn các cậu đi lấy, cũng tiện đường."
Tiện đường? Hướng Gia Quân không đoán được người này đang nghĩ gì, nhưng vì nhận được câu trả lời vừa lòng nên bèn buông tha Khấu Tư Niên, sau đó lo lắng nhìn về phía Hạ Trầm.
Như trước đây, khi cậu nói chuyện thì thầy Hạ sẽ chú ý nhìn cậu, nhưng vừa rồi thầy Hạ vẫn luôn nhìn chằm chằm sàn nhà với ánh mắt thâm trầm. Điều này không bình thường, nếu khiến anh phân tâm đến mức này thì nhất định là chuyện rất nghiêm trọng.
"Thầy Hạ ơi, anh..."
"Chờ đã," Rốt cuộc Hạ Trầm cũng quay đầu nhìn cậu, dịu giọng nói, "nếu bây giờ không có việc gì khác thì tôi cần giải quyết một chuyện trước."
Dứt lời anh xoay người túm cổ Khấu Tư Niên đè chặt y lên tường, sắc mặt chưa từng tệ đến vậy.
"Chuyện đã đến nước này mà ông còn định giữ khư khư bí mật của Minh Hòa sao?" Câu hỏi không sắc bén nhưng giọng của Hạ Trầm lại mang đến sự áp bách vô cùng.
Hướng Gia Quân nhíu mày, lần này tệ rồi đây, nếu như không phải có thù sâu oán nặng thì thầy Hạ sẽ không thể hiện sự căm ghét rõ ràng như thế.
Nãy giờ Khương Dao vẫn ngây người, lúc này thấy vậy thì lảo đảo đứng lên, lo lắng hỏi Khấu Tư Niên: "Thầy ơi! Thầy không sao chứ!"
Tâm trí của Khấu Tư Niên đã chẳng còn vững vàng như trước, kết quả thí nghiệm của năm đối tượng động vật kia đã đập tan hơn nửa niềm hy vọng mới le lói của y. Y bị đập mạnh vào tường khiến cho mắt hoa lên, sau khi tỉnh táo lại thì nói với Khương Dao: "Đừng lo cho tôi, cô đi lấy máu đi, xem xem rốt cuộc là thế nào."
Nói xong y không nhịn được mà ho khan, khóe miệng dính tơ máu. Khương Dao cắn môi chạy tới, đôi tay run rẩy ôm một lồng kính đến bàn làm việc, cô đeo găng tay xong thì cầm một con dao nhỏ trong ngăn bí mật lên, do dự hai giây rồi cắt xuống tròng mắt của con chuột bạch vừa mới chết.
Hướng Gia Quân trơ mắt nhìn một Khương Dao vốn yếu đuối đang móc mắt con chuột, máu tươi đầm đìa, mà cô lại như đã quá quen với việc này, nhanh tay cầm một ống nghiệm trong suốt để hứng lấy máu chuột.
Hóa ra bọn họ dùng cách này để lấy máu của đối tượng thí nghiệm sao...
Bên kia Khấu Tư Niên vẫn đang ho khù khụ, y thở phì phò ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn Hạ Trầm rồi cười khổ: "Cậu cho rằng Minh Hòa đủ khả năng để tạo ra thứ virus xác sống đang biến ngoài kia thành địa ngục trần gian ư?"
Trong lúc bị anh đánh thì kính của y đã rơi xuống sàn nhà, không còn kính che đậy, sự điên cuồng toát ra từ người y càng trở nên rõ ràng. Khấu Tư Niên ngồi dậy dựa vào tường, nụ cười mỉa mai vẫn treo ở khóe miệng, dường như đang giễu cợt một thứ gì đó mà chẳng ai nhìn thấy.
"Đúng là Minh Hòa từng có tham vọng tạo ra virus, người đó không chỉ muốn khống chế thị trường mà còn muốn dùng cách này để kiểm soát sự sống còn của cả thế giới." Ánh mắt Khấu Tư Niên lạnh lẽo khi nhắc đến người này, y nói tiếp, "Nhưng Minh Hòa không làm được, cũng không một ai có thể làm được. Nghiên cứu virus dừng ở giai đoạn hai, bọn họ chỉ có thể tạo ra virus bán thành phẩm rồi đặt tên là virus Hi Quang, giống như thứ mà cậu từng gặp ở thành phố B, những sinh vật quá lành tính đó không thể gọi là xác sống được."
(bán thành phẩm: là sản phẩm đã hoàn thành nhưng ở dạng thô, chưa đủ quy cách phẩm chất để thành sản phẩm cuối cùng bán ra thị trường)
Hướng Gia Quân lặng lẽ đi đến cạnh Khương Dao, học theo cách cô làm vừa nãy, ấn vào một cái nút ở góc khuất để mở ngăn kéo bí mật ra, bên trong là mấy con dao nhỏ giống nhau y như đúc. Cậu lấy hết dao ra, thản nhiên cầm đi chỗ khác dưới cái nhìn chăm chú của Khương Dao.
Bên kia, cánh tay Hạ Trầm lại đè chặt lên cổ Khấu Tư Niên, nghe xong thì lạnh lùng hỏi: "Còn loại thứ hai?"
"Loại thứ hai?" Khấu Tư Niên lặp lại câu nói của anh đến hai lần, dường như y đang cảm thấy rất buồn cười, "Không không không, đây không phải là loại thứ hai, mà là kết quả tiến hóa của virus Hi Quang. Cậu biết không, một nghiên cứu cần sử dụng vô số đối tượng thí nghiệm, quá trình xử lý chất thải thí nghiệm cũng rất rườm rà, con người dù sao cũng chẳng phải một công cụ làm việc với tỉ lệ chính xác tuyệt đối, cậu không bao giờ có thể tin tưởng họ sẽ làm mọi việc mà không mắc bất cứ lỗi sai nào."
Ban đầu chỉ là lời đồn đãi ở một thị trấn nhỏ gần thành phố B, một người đàn ông mất trí đã cắn con chó mình nuôi bị thương rồi nhảy lầu tự sát. Một tin tức không lớn không nhỏ như vậy, truyền tai nhau hai ngày rồi cũng chẳng còn ai quan tâm nữa.
Nhưng Minh Hòa đánh hơi rất nhanh nhạy, cho rằng virus đã bị rò rỉ ra bên ngoài nên nghĩ cách mang thi thể người đàn ông đó về viện nghiên cứu. Lúc sau họ mới phát hiện ra virus trên cơ thể người này tuy có điểm tương tự với Hi Quang nhưng cũng có thể nói là hoàn toàn khác biệt. Minh Hòa nghi ngờ rằng đã có sơ hở trong quy trình xử lý chất thải phòng thí nghiệm, sau đó còn tích cực điều tra và nghiên cứu thi thể này.
Một tuần trôi qua, bọn họ vẫn không thể nào nắm bắt được những đặc tính của chủng virus mới, sự thật như thể bị một bức tường che khuất cản trở bước chân họ. Nhưng bọn họ có thể xác định rằng trường hợp này chắc chắn có liên quan đến dự án nghiên cứu virus xác sống của Minh Hòa, bởi đúng là virus đã bị rò rỉ vì có lỗi sai trong khâu xử lý chất thải phòng thí nghiệm.
Mọi nhân viên tham gia dự án nghiên cứu virus đều cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn.
Dự cảm của những nghiên cứu viên không phải là thuận miệng bịa đặt, bọn họ đã đưa ra một phỏng đoán đáng sợ dựa theo kinh nghiệm của bản thân, mà phỏng đoán này đã trở thành sự thật với tốc độ kinh người.
Lại có thêm hai tin tức về việc người cắn người ở quanh thành phố B nhưng không thu hút sự chú ý quá lớn, còn Minh Hòa thì hiểu rõ nguyên nhân, cũng sợ sẽ khiến cho dư luận và cấp trên để ý nên bắt đầu thực hiện kế hoạch di dời.
Vào chạng vạng thứ ba, họ phát hiện một ống nghiệm chứa chủng virus Hi Quang gốc đã biến mất. Người trộm nó bị điều tra ra rất nhanh, chính là Mã Văn Nhạc – thành viên chủ chốt của dự án nghiên cứu. Cuối cùng thì người âm thầm chống lại viện nghiên cứu đã lộ mặt, Minh Hòa vừa cử người truy lùng Mã Văn Nhạc vừa chính thức khởi động kế hoạch di dời, nhanh chóng dọn khỏi thành phố B chỉ trong vòng một đêm.
Sáng sớm hôm sau ngay sau khi họ đi, một đợt lây nhiễm quy mô nhỏ bùng phát ở gần viện nghiên cứu.
Buổi sáng đó Khấu Tư Niên và vài nhân viên khác quay lại viện nghiên cứu để dọn nốt những thứ còn sót lại, khi ra ngoài vừa lúc gặp phải đợt lây nhiễm này.
Y ngồi trong xe nhìn thấy Mã Văn Nhạc giờ đây đã biến thành xác sống, là người đã lén mang virus Hi Quang ra bên ngoài. Y không biết mục đích của Mã Văn Nhạc có phải là muốn đi tố cáo Minh Hòa hay không, nhưng có thể khẳng định một điều rằng vì sự cố nào đó mà Mã Văn Nhạc nhiễm phải virus từ chính ống nghiệm mình ăn trộm, biến thành xác sống, sau đó gây ra sự hỗn loạn.
Sau khi mấy người Khấu Tư Niên rời khỏi thành phố B thì tận thế chân chính mới bắt đầu.
Bọn họ không ngờ tận thế sẽ đến nhanh như vậy. Trường hợp mất trí cắn vật nuôi bị thương mới xảy ra mười ngày trước, mà trong mười ngày này, virus Hi Quang bị rò rỉ ra ngoài đã nhanh chóng thay hình đổi dạng, biến đổi trở nên càng kinh khủng hơn.
Lần bùng phát này nghiêm trọng hơn nhiều so với đợt lây nhiễm quy mô nhỏ trước đó, quét qua đám đông không phòng bị như một cơn sóng thần, virus cắn nuốt khắp mọi nơi mà không hề chần chừ. Nó lan ra khỏi thành phố B với tốc độ cực nhanh, hướng tới mục tiêu phá hủy cả thế giới.
Mà thảm họa này nằm ngoài tầm kiểm soát của Khấu Tư Niên và tất cả đồng nghiệp.
Bởi đây là cuộc thanh lọc của tự nhiên.
Sơ hở trong quy trình xử lý chất thải thí nghiệm dẫn tới virus bị rò rỉ, mà thiên nhiên thì luôn bao dung và chấp nhận mọi thứ do người mang đến, sau đó thứ mà tự nhiên trả lại cho con người là sự hoàn mỹ gấp trăm nghìn lần chủng nhân tạo, là một loại virus đã tiến hóa đến mức không thể bị nhìn thấu, không thể bị chế ngự, không thể được chữa trị.
Minh Hòa dù trốn xuống lòng đất nhưng cũng không thể tránh né hậu quả do chính mình gây ra. Khấu Tư Niên nhận trách nhiệm khi tình hình chuyển xấu, dẫn dắt toàn bộ viện nghiên cứu chuyển mục tiêu từ nghiên cứu virus sang điều chế huyết thanh.
Nhưng mọi nhân viên ở đây đều hiểu rõ món quà mà thiên nhiên đắp nặn này tinh vi đến nhường nào, hoàn hảo hơn rất nhiều so với tác phẩm vụng về do con người hao hết tâm tư để chế tạo. Rất có thể cả đời bọn họ cũng chẳng thể chạm đến đặc điểm cốt lõi của virus, chứ đừng nói tới chuyện nghiên cứu điều chế ra huyết thanh.
Khấu Tư Niên biết rõ điều này hơn ai hết.
Hơn nữa gánh nặng mà y đeo trên lưng nhiều hơn những người khác, bởi vì còn có một bí mật, vốn dĩ bí mật này có thể cứu vãn hết thảy nhưng cơ hội để y biết được nó lại gần như bằng không.
Cảm giác tuyệt vọng và hy vọng đan xen tra tấn y mỗi ngày, mà y còn phải dẫn dắt mọi người trong viện nghiên cứu không ngừng tiến lên.
Khấu Tư Niên thật sự cảm thấy mệt mỏi cả về tâm trí lẫn thể xác.
Làm trò trước mặt hai người xa lạ, nói ra hết mọi chuyện về viện nghiên cứu như thể cuối cùng cũng tìm được người để giãi bày tâm sự. Mặc kệ đi, dù sao bọn họ sẽ chôn xác ở đây hết thôi, bị vùi lấp cùng với bí mật này.
Trong phòng yên tĩnh, bầu không khí nặng nề đặc sệt giống như cả căn phòng bị đổ đầy keo dính.
Là Khương Dao mở lời, găng tay của cô dính đầy máu, cô ngẩng đầu, giọng điệu tràn ngập sự tuyệt vọng, "Thầy ơi..."
Cô chỉ nói hai chữ nhưng ba người còn lại đã hiểu rõ.
Thí nghiệm thất bại rồi.
Hướng Gia Quân sững sờ, mãi chưa tiêu hóa xong sự thật. Nói tóm lại là, virus bán thành phẩm do Minh Hòa chế tạo bị rò rỉ ra ngoài, sau đó tiến hóa thành một chủng virus kinh khủng hơn trong điều kiện tự nhiên, và virus đang hoành hành ngoài kia là loại mà thiên nhiên ban tặng?
Bọn họ cũng đã có lời giải cho thắc mắc về hai loại xác sống.
Những xác sống hiền lành chỉ xuất hiện trong phạm vi nhỏ ở thành phố B là vì nhiễm virus Hi Quang do Minh Hòa chế tạo. Còn những xác sống hung hãn với chi chít đốm đỏ trên cổ vậy mà lại là tạo vật của tự nhiên, phạm vi lây nhiễm rộng, tốc độ lây nhiễm nhanh, chỉ trong một đêm đã lan từ thành phố B sang những địa phương khác.
Mà Minh Hòa hoàn toàn bó tay với chủng virus tiến hóa này, nghiên cứu điều chế huyết thanh cũng nhiều lần thất bại.
Khi Hướng Gia Quân thông suốt cũng là lúc cảm giác lạnh lẽo chiếm cứ khắp cơ thể. Cậu vốn cho rằng tận thế xảy đến do con người, vậy cũng sẽ kết thúc bởi bàn tay con người, một ngày nào đó xã hội tươi đẹp sẽ quay trở lại. Nếu Minh Hòa đã chế tạo virus xác sống thì sẽ có năng lực để tạo ra cách chữa trị, mà cho dù không phải Minh Hòa thì sẽ là những nhà khoa học khác trên khắp thế giới.
Nhưng giờ cậu đã biết tất cả là do tự nhiên tạo thành, nhân loại đang bị thanh trừ, mà con người gần như không có khả năng đối đầu với thiên nhiên. Đến cả Minh Hòa, nơi đã tạo ra virus Hi Quang còn bó tay chịu chết thì còn ai có thể đánh bại được chủng virus của tự nhiên tiến hóa từ Hi Quang cơ chứ.
Cậu nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Khấu Tư Niên, cảm thấy màn đêm này sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Trang Phàm nhắc lại chuyện bên ngoài đang có xác sống, yêu cầu mọi người không được ra khỏi phòng thêm lần nữa. Sau khi hết thông báo thì điện được bật lên.
Ánh sáng thình lình quay trở lại mang tới gánh nặng lớn cho mắt, Hướng Gia Quân nhắm hai mắt lại theo bản năng, không ngờ bụng mình lại trúng ngay một cú. Cậu ăn đau, lùi về phía sau hai bước đụng vào cạnh bàn, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, giơ tay phải lên chặn lại cú thứ hai.
Ngay sau đó cậu giơ chân đá văng người kia ra, nghe thấy mấy tiếng đổ vỡ liên tiếp. Hướng Gia Quân mở mắt, dưới ánh đèn sáng ngời trông thấy Khấu Tư Niên ngã bên bàn thở dốc, trên áo blouse trắng có một dấu giày rõ ràng ngay phần bụng.
"Thiếu cảnh giác..." Hướng Gia Quân tự mắng mình, đứng thẳng dậy rồi xoa xoa eo. Chỗ đụng phải cạnh bàn khá đau, trên vạt áo của cậu cũng có một dấu giày, nơi bị đá trúng hơi nóng lên.
Biến cố xảy ra quá nhanh, gần như cùng lúc đó những sinh vật khác trong phòng thí nghiệm cũng trở nên xao động. Xác sống va đập vào vách lồng quan sát mạnh hơn, năm con vật kia cũng nhảy lên nhảy xuống trong lồng như phát điên.
Hướng Gia Quân đang định đi tới khống chế Khấu Tư Niên thì Hạ Trầm đã chạy đến cạnh y, vươn tay túm lấy phần áo sau gáy xách cả người y lên rồi kéo tới bên cạnh mấy cái lồng thí nghiệm.
Người đàn ông trung niên bị anh ấn mạnh nửa người xuống, hai mắt chỉ cách con chuột bạch khoảng mười centimet. Trong mắt y là sự kinh ngạc tột độ, cả người không thể nhúc nhích.
Thí nghiệm vừa rồi còn bình thường, lúc này lại xảy ra vấn đề.
Qua nghiên cứu, Minh Hòa phát hiện ra hầu hết động vật không phản ứng với virus xác sống, nhưng sau khi làm một số sửa đổi thì bọn họ có thể dùng chủng virus gốc để lây nhiễm cho đối tượng thí nghiệm là động vật. Vừa rồi Khấu Tư Niên đã tiêm đồng thời virus xác sống và virus Ám Thất vào cơ thể mấy con vật này, như dự đoán, hoạt tính của virus xác sống bị giảm đi, mấy con vật đều không thay đổi mấy và vẫn giữ được lý trí.
Nhưng bây giờ cả năm con vật đều có vấn đề, kết quả này có nghĩa là... Hoạt tính giảm xuống chỉ là vẻ bề ngoài, virus Ám Thất không có bất cứ tác dụng ức chế nào đối với virus xác sống, thậm chí còn rút ngắn thời gian tử vong.
Là vì có quá ít đối tượng thí nghiệm sao? Hay là sẽ có kỳ tích khi thí nghiệm trên người? Trong đầu Khấu Tư Niên điên cuồng nghĩ tới đủ loại yếu tố dẫn đến vấn đề này, trong lòng thì lại có một giọng nói khác bảo y hãy từ bỏ đi thôi, bởi vì việc này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Nhìn đống thí nghiệm của ông đi, năm con thì ba con phát điên còn hai con đã không cử động được nữa rồi!" Hạ Trầm ép y nhìn sát vào kết quả thí nghiệm, "Nói cái gì mà làm giảm hoạt tính của virus, ông thật sự nắm chắc sao?"
"Khương Dao! Khương Dao!" Khấu Tư Niên hét lớn, "Cô đến đây lấy máu..."
Chưa kịp nói hết câu thì Hạ Trầm đã xách y lên rồi giơ chân đá mạnh y vào tường, phần lưng va chạm với vách tường tạo thành một tiếng vang trầm đục.
Hướng Gia Quân không ngờ thầy Hạ lại bạo lực như thế, theo lý mà nói, dù vừa rồi Khấu Tư Niên bất ngờ đánh lén cậu thì thầy Hạ cũng sẽ không tức giận đến vậy. Dường như còn có nguyên nhân khác mà cậu không biết, nghĩ đến cảnh Hạ Trầm ngẩn người nhìn chằm chằm ống tiêm lúc nãy, Hướng Gia Quân có dự cảm không lành.
Bỗng nhiên cậu nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, do dự một lát rồi vẫn đứng lên bàn.
Nhìn ra bên ngoài, có năm nhân viên an ninh cầm vũ khí xuất hiện ở tầng năm. Vì bị vướng tầm nhìn nên cậu chỉ có thể trông thấy hai người đi lên trên cầu kính, gậy cao su và dùi cui điện còn chưa chạm được vào cơ thể xác sống thì bóng dáng cao gầy kia đã bật người lao đến.
Sức bật của xác sống này thật kinh người, nó nhảy lên rất cao rồi trực tiếp vồ xuống một người trong số đó, há to miệng gặm vào vai người nọ.
Một người khác nhân cơ hội dùng dùi cui điện đập lên người nó, tuy xác sống co giật vì dòng điện nhưng kích thích khiến nó bất chợt vùng lên, phất tay một cái khiến cho người kia ngã lật nào khỏi cầu kính.
Bóng người người rơi xuống như sao băng, nhưng căn phòng này cách âm rất tốt, Hướng Gia Quân không thể nghe thấy tiếng cơ thể va đập xuống nền nhà.
Nhưng cậu vẫn thấy lòng lạnh lẽo.
Trận đánh đó chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn nhưng đã cho thấy sự đáng sợ của loại quái vật này, hơn nữa còn tạo ra thêm một xác sống mới.
Hướng Gia Quân ngồi xổm trên bàn, cố nghĩ cách đối phó trong đầu. Vốn dĩ hôm nay bọn họ chỉ muốn lấy được huyết thanh, hỏi rõ nội tình của viện nghiên cứu rồi rời đi mà thôi, nhưng ai ngờ lại xảy ra sự cố này cơ chứ, ngay cả việc sống sót cũng trở nên khó khăn.
Với tình hình này thì tạm thời không thể ra khỏi phòng, chỉ đành chờ đến khi mấy xác sống kia đi sang khu vực khác xa hơn thì họ mới có thể chuồn ra. Cũng may là sau khi ra khỏi phòng, chạy đến cuối hành lang là sẽ có cầu thang và thang máy.
Thang máy... Đúng rồi! Khi nhóm người lên mặt đất quay trở về thì phải làm sao đây?
Suy nghĩ chợt lóe lên, Hướng Gia Quân vội hỏi Khấu Tư Niên: "Nhóm của đội trưởng Lâm có mang theo bộ đàm lên mặt đất không?"
Khấu Tư Niên vẫn còn chìm trong cảm xúc kinh ngạc và tuyệt vọng, lát sau mới hoàn hồn trả lời cậu: "Cô ấy không lên đó, những người khác không có máy liên lạc." (???)
Dường như Hướng Gia Quân có thể tưởng tượng được tình cảnh sẽ xảy ra. Chỉ cần nhóm nhân viên an ninh không nắm rõ tình hình kia trở về thì chắc chắn xác sống sẽ lao tới chỗ họ, sau đó sẽ lại là một trận đánh gió tanh mưa máu.
Cậu thấy không đành lòng nhưng đây thực sự là một cơ hội tốt, lợi dụng cái chết của người khác để tìm kiếm đường sống cho bản thân, cho dù đê tiện nhưng cậu không thể bỏ lỡ cơ hội này.
"Lối vào vừa vặn ở phía đối diện chúng ta, một khi họ xuống đến nơi thì sẽ cho chúng ta cơ hội di chuyển. Nếu cứ ở mãi trong phòng thí nghiệm thì ngày nào đó sẽ bị đói chết mất, huống chi chắc chắn sẽ có những người khác thử đi ra khỏi phòng, thời gian càng trôi qua thì bên ngoài sẽ có càng nhiều xác sống." Hướng Gia Quân dừng một lát rồi nói tiếp, "Ngài Khấu, tốt nhất là nơi này của ông còn một lối ra khác."
Người đàn ông trung niên không nói gì, lát sau mới khẽ gật đầu. Hướng Gia Quân thấy vậy thì nhướn mày, vừa lòng nói: "Tôi sẽ quan sát tình hình, khi nào bọn họ xuất hiện thì sẽ báo mọi người. Mà ông, nói ngay huyết thanh của virus Ám Thất đang ở đâu."
Lần này Khấu Tư Niên trả lời rất nhanh, cứ như đã từ bỏ việc uy hiếp ngược lại cậu, thờ ơ đáp: "Ở phía dưới, tôi có thể dẫn các cậu đi lấy, cũng tiện đường."
Tiện đường? Hướng Gia Quân không đoán được người này đang nghĩ gì, nhưng vì nhận được câu trả lời vừa lòng nên bèn buông tha Khấu Tư Niên, sau đó lo lắng nhìn về phía Hạ Trầm.
Như trước đây, khi cậu nói chuyện thì thầy Hạ sẽ chú ý nhìn cậu, nhưng vừa rồi thầy Hạ vẫn luôn nhìn chằm chằm sàn nhà với ánh mắt thâm trầm. Điều này không bình thường, nếu khiến anh phân tâm đến mức này thì nhất định là chuyện rất nghiêm trọng.
"Thầy Hạ ơi, anh..."
"Chờ đã," Rốt cuộc Hạ Trầm cũng quay đầu nhìn cậu, dịu giọng nói, "nếu bây giờ không có việc gì khác thì tôi cần giải quyết một chuyện trước."
Dứt lời anh xoay người túm cổ Khấu Tư Niên đè chặt y lên tường, sắc mặt chưa từng tệ đến vậy.
"Chuyện đã đến nước này mà ông còn định giữ khư khư bí mật của Minh Hòa sao?" Câu hỏi không sắc bén nhưng giọng của Hạ Trầm lại mang đến sự áp bách vô cùng.
Hướng Gia Quân nhíu mày, lần này tệ rồi đây, nếu như không phải có thù sâu oán nặng thì thầy Hạ sẽ không thể hiện sự căm ghét rõ ràng như thế.
Nãy giờ Khương Dao vẫn ngây người, lúc này thấy vậy thì lảo đảo đứng lên, lo lắng hỏi Khấu Tư Niên: "Thầy ơi! Thầy không sao chứ!"
Tâm trí của Khấu Tư Niên đã chẳng còn vững vàng như trước, kết quả thí nghiệm của năm đối tượng động vật kia đã đập tan hơn nửa niềm hy vọng mới le lói của y. Y bị đập mạnh vào tường khiến cho mắt hoa lên, sau khi tỉnh táo lại thì nói với Khương Dao: "Đừng lo cho tôi, cô đi lấy máu đi, xem xem rốt cuộc là thế nào."
Nói xong y không nhịn được mà ho khan, khóe miệng dính tơ máu. Khương Dao cắn môi chạy tới, đôi tay run rẩy ôm một lồng kính đến bàn làm việc, cô đeo găng tay xong thì cầm một con dao nhỏ trong ngăn bí mật lên, do dự hai giây rồi cắt xuống tròng mắt của con chuột bạch vừa mới chết.
Hướng Gia Quân trơ mắt nhìn một Khương Dao vốn yếu đuối đang móc mắt con chuột, máu tươi đầm đìa, mà cô lại như đã quá quen với việc này, nhanh tay cầm một ống nghiệm trong suốt để hứng lấy máu chuột.
Hóa ra bọn họ dùng cách này để lấy máu của đối tượng thí nghiệm sao...
Bên kia Khấu Tư Niên vẫn đang ho khù khụ, y thở phì phò ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn Hạ Trầm rồi cười khổ: "Cậu cho rằng Minh Hòa đủ khả năng để tạo ra thứ virus xác sống đang biến ngoài kia thành địa ngục trần gian ư?"
Trong lúc bị anh đánh thì kính của y đã rơi xuống sàn nhà, không còn kính che đậy, sự điên cuồng toát ra từ người y càng trở nên rõ ràng. Khấu Tư Niên ngồi dậy dựa vào tường, nụ cười mỉa mai vẫn treo ở khóe miệng, dường như đang giễu cợt một thứ gì đó mà chẳng ai nhìn thấy.
"Đúng là Minh Hòa từng có tham vọng tạo ra virus, người đó không chỉ muốn khống chế thị trường mà còn muốn dùng cách này để kiểm soát sự sống còn của cả thế giới." Ánh mắt Khấu Tư Niên lạnh lẽo khi nhắc đến người này, y nói tiếp, "Nhưng Minh Hòa không làm được, cũng không một ai có thể làm được. Nghiên cứu virus dừng ở giai đoạn hai, bọn họ chỉ có thể tạo ra virus bán thành phẩm rồi đặt tên là virus Hi Quang, giống như thứ mà cậu từng gặp ở thành phố B, những sinh vật quá lành tính đó không thể gọi là xác sống được."
(bán thành phẩm: là sản phẩm đã hoàn thành nhưng ở dạng thô, chưa đủ quy cách phẩm chất để thành sản phẩm cuối cùng bán ra thị trường)
Hướng Gia Quân lặng lẽ đi đến cạnh Khương Dao, học theo cách cô làm vừa nãy, ấn vào một cái nút ở góc khuất để mở ngăn kéo bí mật ra, bên trong là mấy con dao nhỏ giống nhau y như đúc. Cậu lấy hết dao ra, thản nhiên cầm đi chỗ khác dưới cái nhìn chăm chú của Khương Dao.
Bên kia, cánh tay Hạ Trầm lại đè chặt lên cổ Khấu Tư Niên, nghe xong thì lạnh lùng hỏi: "Còn loại thứ hai?"
"Loại thứ hai?" Khấu Tư Niên lặp lại câu nói của anh đến hai lần, dường như y đang cảm thấy rất buồn cười, "Không không không, đây không phải là loại thứ hai, mà là kết quả tiến hóa của virus Hi Quang. Cậu biết không, một nghiên cứu cần sử dụng vô số đối tượng thí nghiệm, quá trình xử lý chất thải thí nghiệm cũng rất rườm rà, con người dù sao cũng chẳng phải một công cụ làm việc với tỉ lệ chính xác tuyệt đối, cậu không bao giờ có thể tin tưởng họ sẽ làm mọi việc mà không mắc bất cứ lỗi sai nào."
Ban đầu chỉ là lời đồn đãi ở một thị trấn nhỏ gần thành phố B, một người đàn ông mất trí đã cắn con chó mình nuôi bị thương rồi nhảy lầu tự sát. Một tin tức không lớn không nhỏ như vậy, truyền tai nhau hai ngày rồi cũng chẳng còn ai quan tâm nữa.
Nhưng Minh Hòa đánh hơi rất nhanh nhạy, cho rằng virus đã bị rò rỉ ra bên ngoài nên nghĩ cách mang thi thể người đàn ông đó về viện nghiên cứu. Lúc sau họ mới phát hiện ra virus trên cơ thể người này tuy có điểm tương tự với Hi Quang nhưng cũng có thể nói là hoàn toàn khác biệt. Minh Hòa nghi ngờ rằng đã có sơ hở trong quy trình xử lý chất thải phòng thí nghiệm, sau đó còn tích cực điều tra và nghiên cứu thi thể này.
Một tuần trôi qua, bọn họ vẫn không thể nào nắm bắt được những đặc tính của chủng virus mới, sự thật như thể bị một bức tường che khuất cản trở bước chân họ. Nhưng bọn họ có thể xác định rằng trường hợp này chắc chắn có liên quan đến dự án nghiên cứu virus xác sống của Minh Hòa, bởi đúng là virus đã bị rò rỉ vì có lỗi sai trong khâu xử lý chất thải phòng thí nghiệm.
Mọi nhân viên tham gia dự án nghiên cứu virus đều cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn.
Dự cảm của những nghiên cứu viên không phải là thuận miệng bịa đặt, bọn họ đã đưa ra một phỏng đoán đáng sợ dựa theo kinh nghiệm của bản thân, mà phỏng đoán này đã trở thành sự thật với tốc độ kinh người.
Lại có thêm hai tin tức về việc người cắn người ở quanh thành phố B nhưng không thu hút sự chú ý quá lớn, còn Minh Hòa thì hiểu rõ nguyên nhân, cũng sợ sẽ khiến cho dư luận và cấp trên để ý nên bắt đầu thực hiện kế hoạch di dời.
Vào chạng vạng thứ ba, họ phát hiện một ống nghiệm chứa chủng virus Hi Quang gốc đã biến mất. Người trộm nó bị điều tra ra rất nhanh, chính là Mã Văn Nhạc – thành viên chủ chốt của dự án nghiên cứu. Cuối cùng thì người âm thầm chống lại viện nghiên cứu đã lộ mặt, Minh Hòa vừa cử người truy lùng Mã Văn Nhạc vừa chính thức khởi động kế hoạch di dời, nhanh chóng dọn khỏi thành phố B chỉ trong vòng một đêm.
Sáng sớm hôm sau ngay sau khi họ đi, một đợt lây nhiễm quy mô nhỏ bùng phát ở gần viện nghiên cứu.
Buổi sáng đó Khấu Tư Niên và vài nhân viên khác quay lại viện nghiên cứu để dọn nốt những thứ còn sót lại, khi ra ngoài vừa lúc gặp phải đợt lây nhiễm này.
Y ngồi trong xe nhìn thấy Mã Văn Nhạc giờ đây đã biến thành xác sống, là người đã lén mang virus Hi Quang ra bên ngoài. Y không biết mục đích của Mã Văn Nhạc có phải là muốn đi tố cáo Minh Hòa hay không, nhưng có thể khẳng định một điều rằng vì sự cố nào đó mà Mã Văn Nhạc nhiễm phải virus từ chính ống nghiệm mình ăn trộm, biến thành xác sống, sau đó gây ra sự hỗn loạn.
Sau khi mấy người Khấu Tư Niên rời khỏi thành phố B thì tận thế chân chính mới bắt đầu.
Bọn họ không ngờ tận thế sẽ đến nhanh như vậy. Trường hợp mất trí cắn vật nuôi bị thương mới xảy ra mười ngày trước, mà trong mười ngày này, virus Hi Quang bị rò rỉ ra ngoài đã nhanh chóng thay hình đổi dạng, biến đổi trở nên càng kinh khủng hơn.
Lần bùng phát này nghiêm trọng hơn nhiều so với đợt lây nhiễm quy mô nhỏ trước đó, quét qua đám đông không phòng bị như một cơn sóng thần, virus cắn nuốt khắp mọi nơi mà không hề chần chừ. Nó lan ra khỏi thành phố B với tốc độ cực nhanh, hướng tới mục tiêu phá hủy cả thế giới.
Mà thảm họa này nằm ngoài tầm kiểm soát của Khấu Tư Niên và tất cả đồng nghiệp.
Bởi đây là cuộc thanh lọc của tự nhiên.
Sơ hở trong quy trình xử lý chất thải thí nghiệm dẫn tới virus bị rò rỉ, mà thiên nhiên thì luôn bao dung và chấp nhận mọi thứ do người mang đến, sau đó thứ mà tự nhiên trả lại cho con người là sự hoàn mỹ gấp trăm nghìn lần chủng nhân tạo, là một loại virus đã tiến hóa đến mức không thể bị nhìn thấu, không thể bị chế ngự, không thể được chữa trị.
Minh Hòa dù trốn xuống lòng đất nhưng cũng không thể tránh né hậu quả do chính mình gây ra. Khấu Tư Niên nhận trách nhiệm khi tình hình chuyển xấu, dẫn dắt toàn bộ viện nghiên cứu chuyển mục tiêu từ nghiên cứu virus sang điều chế huyết thanh.
Nhưng mọi nhân viên ở đây đều hiểu rõ món quà mà thiên nhiên đắp nặn này tinh vi đến nhường nào, hoàn hảo hơn rất nhiều so với tác phẩm vụng về do con người hao hết tâm tư để chế tạo. Rất có thể cả đời bọn họ cũng chẳng thể chạm đến đặc điểm cốt lõi của virus, chứ đừng nói tới chuyện nghiên cứu điều chế ra huyết thanh.
Khấu Tư Niên biết rõ điều này hơn ai hết.
Hơn nữa gánh nặng mà y đeo trên lưng nhiều hơn những người khác, bởi vì còn có một bí mật, vốn dĩ bí mật này có thể cứu vãn hết thảy nhưng cơ hội để y biết được nó lại gần như bằng không.
Cảm giác tuyệt vọng và hy vọng đan xen tra tấn y mỗi ngày, mà y còn phải dẫn dắt mọi người trong viện nghiên cứu không ngừng tiến lên.
Khấu Tư Niên thật sự cảm thấy mệt mỏi cả về tâm trí lẫn thể xác.
Làm trò trước mặt hai người xa lạ, nói ra hết mọi chuyện về viện nghiên cứu như thể cuối cùng cũng tìm được người để giãi bày tâm sự. Mặc kệ đi, dù sao bọn họ sẽ chôn xác ở đây hết thôi, bị vùi lấp cùng với bí mật này.
Trong phòng yên tĩnh, bầu không khí nặng nề đặc sệt giống như cả căn phòng bị đổ đầy keo dính.
Là Khương Dao mở lời, găng tay của cô dính đầy máu, cô ngẩng đầu, giọng điệu tràn ngập sự tuyệt vọng, "Thầy ơi..."
Cô chỉ nói hai chữ nhưng ba người còn lại đã hiểu rõ.
Thí nghiệm thất bại rồi.
Hướng Gia Quân sững sờ, mãi chưa tiêu hóa xong sự thật. Nói tóm lại là, virus bán thành phẩm do Minh Hòa chế tạo bị rò rỉ ra ngoài, sau đó tiến hóa thành một chủng virus kinh khủng hơn trong điều kiện tự nhiên, và virus đang hoành hành ngoài kia là loại mà thiên nhiên ban tặng?
Bọn họ cũng đã có lời giải cho thắc mắc về hai loại xác sống.
Những xác sống hiền lành chỉ xuất hiện trong phạm vi nhỏ ở thành phố B là vì nhiễm virus Hi Quang do Minh Hòa chế tạo. Còn những xác sống hung hãn với chi chít đốm đỏ trên cổ vậy mà lại là tạo vật của tự nhiên, phạm vi lây nhiễm rộng, tốc độ lây nhiễm nhanh, chỉ trong một đêm đã lan từ thành phố B sang những địa phương khác.
Mà Minh Hòa hoàn toàn bó tay với chủng virus tiến hóa này, nghiên cứu điều chế huyết thanh cũng nhiều lần thất bại.
Khi Hướng Gia Quân thông suốt cũng là lúc cảm giác lạnh lẽo chiếm cứ khắp cơ thể. Cậu vốn cho rằng tận thế xảy đến do con người, vậy cũng sẽ kết thúc bởi bàn tay con người, một ngày nào đó xã hội tươi đẹp sẽ quay trở lại. Nếu Minh Hòa đã chế tạo virus xác sống thì sẽ có năng lực để tạo ra cách chữa trị, mà cho dù không phải Minh Hòa thì sẽ là những nhà khoa học khác trên khắp thế giới.
Nhưng giờ cậu đã biết tất cả là do tự nhiên tạo thành, nhân loại đang bị thanh trừ, mà con người gần như không có khả năng đối đầu với thiên nhiên. Đến cả Minh Hòa, nơi đã tạo ra virus Hi Quang còn bó tay chịu chết thì còn ai có thể đánh bại được chủng virus của tự nhiên tiến hóa từ Hi Quang cơ chứ.
Cậu nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Khấu Tư Niên, cảm thấy màn đêm này sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Danh sách chương