~ ÁN KIỆN HÌNH SỰ NĂM NĂM TRƯỚC ~

Kha Thiếu Bân lùng sục trên mạng internet hùng mạnh, tìm được toàn bộ hồ sơ về bốn người trong ảnh.

Trương Vinh Hoa, bố kinh doanh bất động sản, mẹ kinh doanh đá quý, là con một, từ nhỏ hắn đã được chiều chuộng, tiêu tiền như nước, thay bạn gái chăm hơn thay áo. Du thuyền trong ảnh là du thuyền tư nhân hắn mua, hắn ta còn có máy bay riêng, năm nào cũng rủ bạn bè ra nước ngoài nghỉ mát.

Lý Đức Thành, anh họ của Trương Vinh Hoa, điều kiện gia đình không được như hắn, bố mẹ mở một công ty may mặc, Lý Đức Thành đang nắm trong tay 40% cổ phần, hắn có thể sống rất tốt với số tiền đó. Vợ trước của hắn Trần Tuyết Cầm là con nhà bình thường, ban đầu là bác sĩ bảo cưới, kết hôn không đến năm năm, Lý Đức Thành nɠɵạı ŧìиɦ bị Trần Tuyết Cầm bắt quả tang, Trần Tuyết Cầm yêu cầu ly hôn, luật sư Châu tiếp nhận vụ kiện này.


Kim Lạc, cậu ấm tập đoàn Kim Tinh, tập đoàn Kim Tinh là công ty kỹ thuật internet lớn nhất thành phố Bắc Sơn, hiện giờ luật sư Châu là cố vấn pháp luật của công ty này.

Thân Hải Tân, bạn thân của Trương Vinh Hoa, cũng là một công tử, hai người thường xuyên đi chơi cùng nhau, chỉ riêng ảnh chụp chung trên weibo của hai người đã không đếm xuể.

Bốn người trong ảnh, ít nhiều đều có dính dáng đến luật sư Châu...

Lý Đức Thành là người được lợi cuối cùng trong vụ kiện ly hôn mà luật sư Châu được ủy quyền; Kim Lạc là người thừa kế tập đoàn Kim Tinh, luật sư Châu hiện đang làm cố vấn pháp luật ở đó; Trương Vinh Hoa từng hẹn gặp luật sư Châu vào hôm qua; Thân Hải Tân, năm năm trước từng ủy quyền cho luật sư Châu trong một vụ tố tụng hình sự, có một cô gái tố hắn ta cưỡng bức, cuối cùng không đủ bằng chứng, hắn ta được phóng thích.


Việt Tinh Văn đăm chiêu nhìn tấm hình, "Bốn người này có qua lại gần gũi, năng lực nghiệp vụ của luật sư Châu rất giỏi, vậy nên khi bạn bè gặp vấn đề trên pháp luật, họ đã giới thiệu luật sư cho bạn mình?"

Lam Á Dung gật đầu: "Chị đồng ý với Tinh Văn, bố mẹ luật sư Châu thuộc tầng lớp làm công ăn lương bình thường, hắn rất khó quen được những người trong giới cậu ấm cô chiêu này. Nhìn từ các mốc thời gian, án hình sự của Thân Hải Tân xảy ra vào năm năm trước, có lẽ hắn ta là người quen luật sư Châu đầu tiên; sau đó, hắn ta giới thiệu luật sư Châu cho Kim Lạc, để luật sư Châu tiếp xúc với tập đoàn Kim Tinh, trở thành cố vấn pháp luật; sau đó giới thiệu cho Lý Đức Thành, âm thầm giúp Lý Đức Thành giành quyền nuôi con; cuối cùng là Trương Vinh Hoa âm thầm hẹn gặp luật sư Châu."


Thân Hải Tân→Tập đoàn Kim Tinh→Vụ kiện ly hôn→Án kiện chưa biết của Trương Vinh Hoa. Dựa trên mốc thời gian, khi bốn người họ cần trợ giúp về pháp luật sẽ giới thiệu luật sư Châu cho bạn mình, suy luận này có thể hiểu được.

Tân Ngôn thắc mắc: "Không phải luật sư thường theo một hướng nhất định sao? Ví dụ như luật hình sự, luật kinh tế, luật hôn nhân, mỗi luật sư sẽ chuyên nhận những vụ tố tụng ở lĩnh vực khác nhau, sao luật sư Châu vụ nào cũng nhận thế?"

Lam Á Dung nói: "Cũng có những luật sư toàn năng mà. Khi học chính quy, bọn chị phải học một lượt tất cả các bộ luật, đến nghiên cứu sinh mới chia nhỏ ra. Một vài luật sư có dã tâm lớn, đến khi đi làm vẫn không ngừng học tập, thuộc lòng các điều khoản luật pháp, vụ nào cũng nhận được, khi đó về phương diện nghiệp vụ sẽ rất rộng, nguồn khách hàng đông đảo, thu nhập cũng nhiều hơn."
Việt Tinh Văn chau mày nói: "Em cảm thấy, có thể vụ Thân Hải Tân luật sư Châu từng được ủy quyền năm năm trước có vấn đề, đàn chị xem lại biên bản vụ kiện giúp em với."

Lam Á Dung đọc lướt qua hồ sơ vụ kiện trong máy tính, sau đó giải thích đơn giản: "Bên nữ là sinh viên đại học, nghỉ hè đến quán bar rót rượu kiếm tiền cho nhanh, khi Thân Hải Tân đến quán bar chơi đã vừa ý cô, cưỡng bức cô trong quán bar, khi đó bên nữ không giữ lại bằng chứng, hoảng sợ về nhà tắm, đến hôm sau mới được bạn kéo đi báo cảnh sát. Thân Hải Tân phủ nhận việc cưỡng bức, nói là hai bên tình nguyện. Cuối cùng, tòa tuyên án nguyên cáo không đủ bằng chứng, phóng thích Thân Hải Tân."

Tần Miểu lạnh lùng nói: "Rõ ràng cô gái này không có kinh nghiệm, cô ấy không nên về nhà tắm mà phải báo cảnh sát ngay lập tức, nhờ bác sĩ giám định tình trạng thương tích, lưu lại tϊиɦ ɖϊƈh͙ làm chứng cứ, như vậy mới có khả năng thắng kiện nhỉ?"
Lam Á Dung gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Nhiều cô gái trẻ thiếu hiểu biết về pháp luật, khi bị cưỡng bức đều vội vàng tắm rửa trước, khóc lóc một hồi, đến lúc bình tĩnh lại mới nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, tới khi đó thì đã lỡ mất thời cơ tốt nhất rồi. Có điều cũng không trách họ được, họ không học luật, bất chợt đụng phải chuyện như vậy, lo sợ hoảng hốt là rất bình thường."

Đa số mọi người rất khó giữ bình tĩnh trước những biến cố bất ngờ, cô gái kia thua kiện cũng là kết quả bình thường, dù sao cô ấy cũng chỉ nói miệng, tòa không thể định tội cưỡng bức chỉ bằng lời khai từ một phía được.

Việt Tinh Văn nhìn cô gái với sắc mặt trắng bệch trong biên bản vụ án, nói: "Có khi nào cô gái này ôm hận trong lòng, nên đến báo thù luật sư Châu không? Cậu điều tra thử xem."
Sau khi Kha Thiếu Bân tìm kiếm, cậu ngạc nhiên nói: "Nguyên cáo vụ kiện này là Tần Thi Âm, cô ấy cũng làm việc ở cao ốc Tinh Hải! Tầng 27, là một đơn vị đào tạo thiếu nhi, cô ấy dạy âm nhạc."

Mọi người nghe vậy, đều ngơ ngác nhìn nhau.

Đây quả là "rút cà rốt ra bùn", lần theo manh mối Trương Vinh Hoa ra ngoài vào nửa đêm này, lại có thể kéo ra một đống bạn bè và người bị hại, họ đều liên quan đến luật sư Châu. Vụ án này đã phức tạp hơn lúc bắt đầu rồi.

Lam Á Dung bỗng nói: "Chị phát hiện có một bước ngoặt thời gian, mấy năm sau khi luật sư Châu tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh ta vẫn luôn nhận án hình sự, việc này phù hợp với một nghiên cứu sinh luật hình sự như anh ta. Nhưng từ năm năm trước, sau khi anh ta giúp Thân Hải Tân thắng vụ kiện kia, anh ta bỗng nhiên đổi hướng, bắt đầu nhận án kinh tế, hôn nhân, không tiếp xúc với án hình sự nữa."
Vì sao anh ta không nhận án hình sự nữa? Việt Tinh Văn im lặng một hồi, phân tích: "Án ly hôn bình thường có lẽ không gây thù hằn đến mức gϊếŧ người. Ví dụ như vụ ly hôn của Trần Tuyết Cầm với Lý Đức Thành, mặc dù cuối cùng cô ấy không giành được quyền nuôi con, nhưng cô ấy có thể kháng án, hoặc nghĩ cách đến thăm con, mà không hề căm phẫn gϊếŧ luật sư."

Các đồng đội đều tán thành: "Đúng vậy, em chưa nghe ai thua kiện ly hôn đi gϊếŧ luật sư bao giờ." "Trần Tuyết Cầm đánh mạt chược cả đêm, chứng cứ ngoại phạm rất thuyết phục. Chồng cô ấy giành được quyền nuôi con, còn giữ được toàn bộ cổ phần, càng không lý nào đi gϊếŧ luật sư." "Chắc là hai vợ chồng này không liên quan trực tiếp đến cái chết của luật sư Châu đâu."

Tân Ngôn tổng kết lại: "Vụ ly hôn của Lý Đức Thành và Trần Tuyết Cầm là manh mối dẫn ra hội bạn thân con nhà giàu phía sau, chứng minh luật sư Châu thường xuyên nhận tiền hối lộ, thậm chí để kiếm tiền còn ăn hai máng, không màng thủ đoạn."
Việt Tinh Văn gật đầu đống ý: "Vậy nên vụ án hình sự anh ta từng nhận mới là mấu chốt."

Những vụ hình sự như gϊếŧ người, cưỡиɠ ɦϊếp sẽ để lại cho nạn nhân và gia đình vết thương không thể xóa nhòa.

Luật sư Châu dõng dạc lên tiếng trên tòa, nói đen thành trắng, rất có thể người bị hại sẽ càng hận anh ta, cũng vì vậy mà muốn gϊếŧ người, muốn báo thù, như vậy là có động cơ gϊếŧ người rồi.

Sau vụ kiện 5 năm trước, luật sư Châu không nhận án hình sự nữa, chuyện này cũng rất kỳ lạ.

Lam Á Dung nói: "Phải điều tra kỹ về hội cậu ấm này, vụ án năm năm trước vô cùng quan trọng."

Việt Tinh Văn xem đồng hồ, đã sắp ba giờ sáng rồi, nhớ lại Giang Bình Sách bảo cậu về ngủ trước ba giờ sáng, cậu bèn nói với mọi người: "Hôm nay cứ vậy thôi đã, mọi người đều mệt rồi, về nghỉ ngơi trước, tám giờ sáng mai dậy hành động."
Căn hộ của Lam Á Dung gồm hai phòng ngủ một phòng khách, Tần Lộ và Tần Miểu bèn qua đó ở cùng cô.

Vừa rồi Việt Tinh Văn di chuyển bằng mảng kiến tạo qua, nên cậu phải di chuyển trở lại, như vậy mới không bị camera an ninh quay được cảnh tượng khác thường. Vậy nên Tần Lộ đưa Việt Tinh Văn về căn hộ của cậu, sau đó di chuyển đến chỗ ở của Lam Á Dung. Còn Lam Á Dung, Lâm Mạn La và Tần Miểu đi bộ về.

Sau khi về phòng, Việt Tinh Văn phát hiện Giang Bình Sách đã ngủ rồi.

Giang Bình Sách không ngủ nghỉ suốt hơn ba mươi tiếng, chắc chắn hắn rất mệt, thoạt trông hắn ngủ rất sâu. Sợ mình làm ồn đánh thức đối phương, Việt Tinh Văn rón rén mò vào phòng tắm tắm rửa, lau khô tóc rồi mới lò dò đến cạnh giường, nhẹ nhàng xốc chăn lên chui vào.

Không bao lâu sau, Việt Tinh Văn cũng thiếp đi.
Hôm nay họ phát hiện rất nhiều manh mối, có thể coi là một buổi "bão não", đầu cậu đang đau như búa bổ, cần phải nghỉ ngơi cấp tốc.

Cậu ngủ liền một giấc tới sáng.

Khi cậu mở mắt, Giang Bình Sách đã ăn mặc chỉnh tề, Việt Tinh Văn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, vừa làm vừa hỏi: "Cậu dậy sớm thế, đêm qua ngủ ngon không?"

Khóe môi Giang Bình Sách nhếch lên, "Rất ngon." Ngủ chung chăn với Tinh Văn, đương nhiên ngủ ngon rồi.

Việt Tinh Văn nhanh chóng rửa mặt xong, nói: "Đêm qua bọn tôi xếp ra được một đống manh mối mới, hôm nay phải nhờ cậu ra tay, cậu có thẻ cảnh sát, tiện phá án hơn bọn tôi."

Đợi Tinh Văn thay đồ xong, Giang Bình Sách mới nói: "Đi thôi, xuống tầng 30 tìm Trương Vinh Hoa trước."

Việt Tinh Văn rảo bước đuổi theo, hai người vào thang máy xuống tầng 30, gõ cửa phòng 3007, một giọng nói biếng nhác vọng ra từ trong phòng: "Mới sáng ra mà, ai đấy?"
Giang Bình Sách: "Cảnh sát."

Đối phương mở cửa, hắn khoác một chiếc áo ngủ màu trắng, hẳn là vừa mới dậy, dáng vẻ cà lơ phất phơ, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa bực dọc lên tiếng: "Quét mại dâm hả? Đồng chí cảnh sát, đêm qua tôi ngủ một mình đó."

Giang Bình Sách rút thẻ cảnh sát cho hắn xem, rồi lạnh lùng nói: "Tôi là cảnh sát hình sự. Anh Trương Vinh Hoa, chúng tôi có một vụ án cần anh phối hợp điều tra, có thể vào trong nói chuyện không?"

Trương Vinh Hoa sững sờ: "Hình sự? Gần đây tôi có làm gì phạm pháp đâu!"

Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn vòng qua hắn ta, vào trong phòng.

Phong cách thiết kế của khách sạn X-New Concept quả thật rất đặc biệt, căn phòng Trương Vinh Hoa thuê có vẻ giống phong cách esport, trong phòng có một vỏ máy tính trong suốt, máy tính chơi game, bàn phím và chuột đều rất ngầu.
Trong hồ sơ Kha Thiếu Bân tra được, Trương Vinh Hoa là một kẻ nghiện game.

Việt Tinh Văn quét mắt nhìn quanh phòng hòng tìm kiếm manh mối hữu dụng, bên cạnh giường có một chiếc valy, trong đó là mấy bộ quần áo, giường chiếu có vẻ lộn xộn, ngoài ra không có gì đặc biệt, cũng không phát hiện quần áo, giày dép của ai khác, có thể thấy anh ta ở đây một mình.

Giang Bình Sách hỏi: "12:30 trưa ngày 7 tháng 3, anh từng gặp luật sư Châu Tử Dương đúng không?"

Trương Vinh Hoa chau mày nói: "Đúng rồi, tôi hẹn luật sư Châu nhờ anh ta giúp đỡ."

Việt Tinh Văn hỏi: "Cụ thể đi, giúp chuyện gì?"

Trương Vinh Hoa ho một tiếng, nói: "Lúc trước tôi làm giám đốc ở công ty của ông già, thật ra để cái tên đó thôi, không có quyền hạn gì. Ông già cho tôi một khoản bảo tôi tự lập nghiệp, mở một công ty nhỏ thử xem sao, trau dồi dần dần. Luật sư Châu là cố vấn pháp luật của tập đoàn Kim Tinh, tôi bèn hỏi anh ta mở công ty phải chú ý chuyện gì, tiện mời anh ta làm giám đốc pháp lý cho công ty mới luôn."
Giang Bình Sách lạnh lùng nhìn hắn ta: "Chỉ vậy thôi?"

Trương Vinh Hoa ra vẻ thành thật gật đầu, "Phải, tôi đã thảo luận với anh ta từ trước rồi, lần này đến đây để bảo anh ta đưa hợp đồng cho tôi, dù sao tôi cũng không biết viết hợp đồng thế nào, nên để anh ta viết giúp luôn." Dứt lời, hắn xoay người lấy một bản hợp đồng trong túi ra, đưa Giang Bình Sách: "Đây là hợp đồng anh ta soạn, tôi còn chưa kịp ký tên, định mang về tìm luật sư khác xem giúp."

Giang Bình Sách nhận bản hợp đồng, đọc lướt qua, đúng là hợp đồng mời Châu Tử Dương làm giám đốc pháp lý cho tập đoàn Vinh Hoa.

Việt Tinh Văn cũng sáp lại đọc, cậu khó hiểu hỏi: "Trụ sở công ty anh ở thành phố An Minh, sao anh không tìm luật sư ở đó mà lại chạy tới Bắc Sơn tìm luật sư Châu?"

Trương Vinh Hoa cười nói: "Lái xe từ An Minh đến Bắc Sơn, đi đường cao tốc cũng chỉ 2 tiếng thôi. So với luật sư địa phương, tôi tin tưởng năng lực nghiệp vụ của luật sư Châu hơn. Bây giờ làm việc trên mạng cũng rất tiện, có giấy tờ gì quan trọng, hay hợp đồng cần bên pháp vụ xem xét, tôi sẽ để phòng pháp vụ ở công ty đọc trước, cuối cùng gửi cho luật sư Châu quyết định là được."
Lý do của hắn ta cũng rất hợp lý.

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, người sau hỏi: "Anh có quen Thân Hải Tân không?"

Trương Vinh Hoa sững người, vô thức trả lời: "Đương nhiên là quen, Thân Hải Tân là bạn từ nhỏ.... Không đúng, anh cảnh sát, có chuyện gì mà anh đến hỏi tôi chuyện luật sư Châu, Thân Hải Tân vậy?"

Việt Tinh Văn nói: "Luật sư Châu chết rồi."

Trương Vinh Hoa ngạc nhiên há hốc miệng, "Hả?"

Việt Tinh Văn bổ sung: "24 giờ đêm hôm trước, khi anh ra khỏi khu căn hộ, anh ta đã rơi xuống từ cao ốc Tinh Hải đối diện, mất mạng."

Trương Vinh Hoa: "..."

Chắc hẳn cậu ấm trước mặt không phải hung thủ, dù gì ngay khi hắn ta đi xuống luật sư Châu cũng rơi từ trên cao ốc xuống, hắn ta không có thời gian gây án.

Nhưng những manh mối phía sau hắn ta, chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn.
Giang Bình Sách nói: "Nói đi, vụ kiện năm năm trước của Thân Hải Tân, rốt cuộc là thế nào?"

~ VỀ ĐIỂM XUẤT PHÁT ~

Nghe câu hỏi của Giang Bình Sách, mặt Trương Vinh Hoa biến sắc, giọng nói cũng không còn bình tĩnh như vừa rồi nữa, anh ta máy móc nói: "Chuyện năm năm trước, tôi đã quên lâu rồi."

Ánh mắt Giang Bình Sách sắc lẹm, "Quên thật à? Có cần tôi nhắc anh không?"

Việt Tinh Văn phối hợp nói: "Năm năm trước, tối ngày 20 tháng 7, anh cùng Thân Hải Tân đã đến quán bar Mười Giờ ở thành phố An Minh, gọi mấy cô gái đến hầu rượu, trong đó có một nữ sinh viên, vẻ ngoài xinh xắn, cô ấy là Tần Thi Âm, ngày hôm sau cô ấy báo cảnh sát, nói bị bạn của anh cưỡиɠ ɦϊếp."

Khóe miệng Trương Vinh Hoa khẽ giật, hắn phát hiện không giấu được nữa, bèn trầm giọng qua quýt: "À, tôi nhớ ra rồi, chuyện đó không phải tại Hải Tân, là cô gái kia quyến rũ lừa tiền... Chắc các anh cũng hiểu từ này phải không? Ban đầu cô ta đã thỏa thuận với Hải Tân, ngủ một lần trả 3000 đồng, Hải Tân cũng chuyển tiền qua wechat cho cô ta rồi, cuối cùng ngủ xong cô ta lại chê ít, đe doa bạn tôi, đòi tới mấy trăm nghìn, bạn tôi tức quá mặc kệ cô ta, sau đó cô ta báo cảnh sát."
Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn nhìn nhau, họ đều không tin lời Trương Vinh Hoa.

Nhưng chuyện này trôi qua đã lâu, cô gái kia cũng không có chứng cứ, chỉ có thể nói miệng, dù mấy kẻ này có bôi nhọ cô, cô cũng không thể rửa sạch mối oan. Hơn nữa, quả thật trong wechat có 3000 đồng Thân Hải Tân chuyển cho cô, có điều cô không nhận. Đây rất có thể là ý của luật sư Châu, bảo Thân Hải Tân chuyển tiền cho cô, rồi thống nhất lời khai với bạn bè, hắt nước bẩn lên cô gái.

Khi đó Trương Vinh Hoa cũng ở hiện trường, nói không chừng còn đứng cạnh nhìn bạn mình làm nhục cô nữ sinh kia, hắn ta và Thân Hải Tân thống nhất lời khai, nói rằng nữ sinh tự nguyện, quả thật cô gái kia rất dễ thua kiện.

Giang Bình Sách chau mày, hỏi: "Gần đây Thân Hải Tân đang làm gì?"

Trương Vinh Hoa lắc đầu, "Tôi không biết, gần đây cậu ta bận lắm, hơn một tháng rồi tôi chưa gặp."
Việt Tinh Văn hỏi: "24 giờ đêm hôm trước, anh ngoài làm gì, còn phải đội mưa ra ngoài?"

Trương Vinh Hoa sờ mũi, cười nói: "Nửa đêm ra ngoài còn làm gì nữa? Tôi hẹn mấy người bạn đi chơi thôi."

Giang Bình Sách nhìn thẳng vào hắn ta, "Bạn nào?"

Trương Vinh Hoa nhún vai, "Anh họ tôi Lý Đức Thành, còn có Kim Lạc, bình thường mấy người bọn tôi cũng thân, hay đi uống rượu với nhau, lần này đến Bắc Sơn, tôi hẹn họ đi KTV thâu đêm cũng không vấn đề gì chứ? Anh họ tôi vừa xong vụ ly hôn, quay lại cuộc sống độc thân cũng là chuyện đáng chúc mừng mà. Chẳng lẽ cảnh sát còn quản chuyện đêm hôm chúng tôi đi đâu giải trí à?"

Tên này nhí nha nhí nhố, không hề e sợ hay kính trọng cảnh sát như người bình thường, hiển nhiên là một tay lõi đời.

Không hỏi thêm được gì, Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn bèn quay về nhà Chương Tiểu Niên, nhờ Kha Thiếu Bân tìm phương thức liên lạc của hai người Lý Đức Thành, Kim Lạc.
Giang Bình Sách dùng thân phận cảnh sát gọi điện hỏi thăm, Lý Đức Thành, Kim Lạc đều nói rằng đêm qua họ ở cùng Trương Vinh Hoa, ba người tụ tập để chúc mừng Lý Đức Thành trở lại cuộc sống độc thân, tiện đó tiễn hắn luôn, vì hắn ta chuẩn bị đưa con trai ra nước ngoài. Trên weibo của ba người cũng có ảnh chụp chung đêm qua.

Còn về Thân Hải Tân, vẫn chưa rõ tung tích. Ba người đều không biết gần đây Thân Hải Tân bận rộn chuyện gì.

Kha Thiếu Bân mở weibo của Thân Hải Tân, phát hiện một tháng trở lại đây hắn không cập nhật gì, Giang Bình Sách gọi vào số điện thoại của hắn ta, nhưng cũng không ai nghe máy.

Việt Tinh Văn bỗng thấy bồn chồn, "Không phải Thân Hải Tân này cũng bị gϊếŧ rồi chứ?"

Trác Phong khoác tay, nói: "Nếu hung thủ báo thù vì vụ kiện hình sự năm năm trước, gϊếŧ luật sư Châu, gϊếŧ Thân Hải Tân, đều có đầy đủ động cơ. Nhưng nạn nhân năm đó Tần Thi Âm chỉ là một cô gái yếu ớt, cô ấy có bản lĩnh đủ để tránh khỏi mọi camera an ninh, lẳng lặng đẩy luật sư Châu xuống sao?"
Giang Bình Sách bèn lấy điện thoại gọi Lam Á Dung, "Đàn chị, các chị đã đến cao ốc Tinh Hải chưa? Hôm xảy ra vụ án, Tần Thi Âm có ở trung tâm bồi dưỡng thiếu nhi tầng 27 không?"

Một loạt tạp âm vọng lại từ bên kia điện thoại, sau đó tiếng giày cao gót của Lam Á Dung càng lúc càng rõ ràng.

Cô nhanh chóng ra một góc vắng vẻ, nói: "Chị với Mạn La vừa xuống trung tâm bồi dưỡng điều tra, kết quả điều tra là Tần Thi Âm xin thôi việc từ một tuần trước rồi, nói là mắc bệnh, không muốn dạy bọn trẻ nữa mà định về nhà nghỉ ngơi. Hôm xảy ra vụ án cô ấy không ở trong cao ốc, Tần Thi Âm đã nghỉ việc một tuần rồi."

Mắc bệnh? Nghe tới đây, Giang Bình Sách lập tức nói: "Em biết rồi, hai chị về văn phòng luật làm việc trước, tạm thời không cần điều tra nữa, em với Tinh Văn qua bệnh viện một chuyến."
Hắn ngắt điện thoại, nói với Việt Tinh Văn: "Tần Thi Âm bị bệnh nên nghỉ việc rồi, phải đến bệnh viện điều tra."

Kha Thiếu Bân tròn mắt nói: "Quả nhiên vẫn chưa đào hết manh mối ở bệnh viện!"

Giang Bình Sách nói: "Tinh Văn, chúng ta đến bệnh viện tìm nhóm Lưu Chiếu Thanh điều tra tường tận manh mối bên đó. Còn nữa, em cảm thấy chúng ta cũng đang bỏ sót gì đó bên khu Kim Uyển này, đàn anh Trác, Tiểu Niên, hai người xem kỹ lại danh sách hộ dân trong khu chung cư, xem có ai đặc biệt không. Kha Thiếu Bân, Tần Miểu, hai người tiếp tục xem camera an ninh. Có gì liên lạc qua điện thoại."

Phân công xong, Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn gọi xe đến bệnh viện.

Hôm nay Lưu Chiếu Thanh, Hứa Diệc Thâm và Tần Lộ đều làm việc ở bệnh viện, Lưu Chiếu Thanh ở khoa cấp cứu, Hứa Diệc Thâm ở khoa ngoại, Tần Lộ là y tá khoa tâm lý.
Việt Tinh Văn vào nhóm gọi ba người, nói: "@Lưu Chiếu Thanh, @Hứa Diệc Thâm, hai anh tìm biên bản chẩn đoán của Tần Thi Âm trong hồ sơ bệnh án của bệnh viện giúp em, cô gái này bị bệnh xin nghỉ việc, không biết là bệnh gì."

Lưu Chiếu Thanh nhanh chóng gửi lại kết quả: "Kết quả chẩn đoán của cô ấy đều ở khoa tâm lý."

Việt Tinh Văn sững sờ, "Khoa tâm lý? Chẳng lẽ cô ấy cũng bị trầm cảm?"

Hứa Diệc Thâm nói: "Bên ngoại khoa không có hồ sơ phẫu thuật của cô ấy, nếu xin nghỉ vì mắc bệnh, rất có thể là vấn đề tâm lý, cô ấy và Lưu Lan đều mắc chứng trầm cảm."

Giang Bình Sách nói: "Giờ em với Tinh Văn qua khoa tâm lý tìm Tần Lộ."

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách đến phòng khám khoa tâm lý, lấy số rồi ngồi đợi. Không lâu sau Tần Lộ đã đi ra, cô đưa điện thoại cho họ, khẽ nói: "Vừa rồi tớ tranh thủ lúc bác sĩ đi vệ sinh, lén chụp hồ sơ trong máy tính, hai cậu xem đi."
Hai người mở album ảnh...

Hàng loạt hồ sơ bệnh án.

Bệnh của Tần Thi Âm nghiêm trọng hơn Lưu Lan nhiều.

Hồ sơ bệnh án đầu tiên được ghi lại vào ngày 31 tháng 8 năm năm trước, không đến một tuần sau khi cô thua kiện vào tháng 8.

Trong 5 năm này, cô vẫn thường xuyên đến khoa tâm lý trong viện để điều trị, lần nào cũng đăng ký khám cùng một chuyên gia, một năm trở lại đây, số lần đến khám của cô tăng lên rõ rệt, có lẽ là vì bệnh tình nghiêm trọng hơn.

Ngày 10 tháng 9 năm ngoái là lần đầu Lưu Lan đến khoa tâm lý khám bệnh, khi đó cô phải phẫu thuật vì thai ngoài đáy huyệŧ, mất đi đứa con, khiến tâm trạng sa sút, mất ngủ liên tục một tuần, không chịu được nữa mới đến bệnh viện.

Bất ngờ là, ngày 10 tháng 9 năm ngoái, Tần Thi Âm cũng đến khoa tâm lý khám bệnh.

Hai người đăng ký khám cùng một chuyên gia.
Tần Lộ nhỏ giọng nói: "Ngày 10 tháng 9 năm ngoái, Tần Thi Âm và Lưu Lan cùng đến khoa tâm lý khám bệnh, số của hai người họ là 5 và 6, rất có thể lúc đó họ ngồi cùng nhau, sau đó nói chuyện vài câu, rồi quen nhau?"

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, tiếp tục lướt xuống.

Lưu Lan rất có quy luật, ngày 10 hàng tháng đều đến khoa tâm lý một lần.

Tần Thi Âm từ một tháng một lần, đến một tháng hai lần, gần đây đã thành một tháng đến bệnh viện bốn lần.

Trong hồ sơ bệnh án dài dằng dặc, có ba lần cô ấy gặp Lưu Lan tại khoa tâm lý.

Vì khoa tâm lý có hai chuyên gia, chuyên gia mà hai người họ đăng ký chỉ đến phòng khám hai ngày mỗi tuần, thời gian bác sĩ khám bệnh đều cố định, hai bệnh nhân xa lạ trùng hợp gặp nhau cũng không có gì lạ.

Nhưng Lưu Lan và Tần Thi Âm gặp nhau, Việt Tinh Văn không tin là trùng hợp.
Giang Bình Sách nói: "Nói chuyện với chuyên gia này xem sao."

Hôm nay vừa đúng là ngày giáo sư Lâm có mặt ở khoa tâm lý, vừa rồi khi vào đây Việt Tinh Văn đã lấy số, không lâu sau, loa đọc tới tên cậu: "Số 7, Việt Tinh Văn, mời vào phòng khám số 1."

Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn cùng vào phòng khám.

Ngồi trong văn phòng là một người phụ nữ dịu dàng thân thiện, thoạt trông khoảng 40 tuổi, rất có khí chất, cô mỉm cười nói: "Ai là Việt Tinh Văn thế? Qua đây ngồi đi, người nhà có thể ra ngoài."

Giang Bình Sách bước lên, rút thẻ cảnh sát ra khỏi túi áo, "Chào giáo sư Lâm, tôi là cảnh sát thuộc đội hình sự khu Thanh Đường, có một vụ án cần chị phối hợp điều tra."

Việt Tinh Văn tiện tay đóng cửa, lễ phép nói: "Không làm lỡ nhiều thời gian của chị đâu."

Giáo sư Lâm ngừng cười, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, "Cảnh sát hình sự? Vụ án nào thế?"
Giang Bình Sách nói: "Tần Thi Âm, Lưu Lan, không biết chị có nhớ hai bệnh nhân này không?"

Giáo sư Lâm gật đầu, "Đương nhiên, bệnh nhân khám ở chỗ tôi lâu dài, tình hình của họ tôi đều nhớ hết, như vậy mới đưa ra phương án điều trị phù hợp cho họ được." Cô dừng một lát, "Sao? Hai người họ gặp chuyện gì à?"

Giang Bình Sách không trả lời ngay, hắn hỏi tiếp: "Chúng tôi điều tra được gần đây Tần Thi Âm thường xuyên đến bệnh viện, có phải tình trạng của cô ấy nghiêm trọng hơn rồi không? Có thể cho chúng tôi biết tình hình cụ thể không?"

Giáo sư Lâm nhíu mày, nói: "Là một bác sĩ tâm lý, tôi cần bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân."

Giang Bình Sách nói: "Nhưng hiện giờ hai người họ có liên quan đến một vụ án mạng, mong giáo sư Lâm phối hợp với chúng tôi."

Nghe đến án mạng, giáo sư Lâm lập tức thẳng lưng, cẩn thận gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi. Cô gái Tần Thi Âm này đáng thương lắm, năm năm trước cô ấy mắc chứng trầm cảm, uống thuốc liên tục, gần đây tình trạng càng lúc càng nặng hơn, còn xuất hiện hành vi tự hại mình, mỗi lần cô ấy đến khám trên cổ tay đều có vết dao rạch, tôi vẫn luôn cố gắng giúp cô ấy cởi mở hơn, sợ cô ấy tự sát. Bệnh nhân trầm cảm ở mức độ này rất khó dùng lý trí kiểm soát cảm xúc, dễ nghĩ quẩn rồi tự sát."
Bác sĩ khẽ thở dài, "Tần Thi Âm học giỏi đa tài từ bé, thi nghệ thuật đỗ nhạc viện với điểm số rất cao, điều kiện gia đình bình thường, nhưng cô ấy luôn là niềm tự hào của bố mẹ. Năm năm trước, cô ấy và bạn cùng phòng làm thêm ở quán bar, bị người ta cưỡng bức, chuyện này đả kích cô ấy quá nhiều, không gỡ nổi khúc mắc trong lòng, nên mới trầm cảm."

Việt Tinh Văn hỏi: "Mỗi lần đến khám bệnh cô ấy đều đi một mình à?"

Bác sĩ nói: "Đúng vậy, chưa từng thấy gia đình đi cùng. Cô ấy nói không dám cho bố mẹ biết mình bị trầm cảm, sợ bố mẹ buồn, vậy nên lần nào cô ấy cũng đến khám một mình."

Việt Tinh Văn: "Cô ấy có từng nói ai cưỡng bức mình không?"

Bác sĩ lắc đầu, "Không, cô ấy chưa từng nói về người đó, dường như rất ghét nhắc đến tên người đó."
Giang Bình Sách đổi chủ đề: "Tình hình của Lưu Lan thì sao?"

Bác sĩ nghĩ một lát, nói: "Lưu Lan còn ổn, tình trạng không nghiêm trọng lắm, trầm cảm nhẹ, có thuốc khống chế có lẽ sẽ có chuyển biến tốt. Hai hôm trước cô ấy đến khám bệnh còn nói, gần đây con bắt đầu đi học, nhìn con trai ngày một khôn lớn, là một người mẹ, chắc chắn sẽ muốn cho con mình một cuộc sống tốt hơn, vậy nên cô ấy sẽ phấn chấn hơn."

Là một người mẹ, cho con mình cuộc sống tốt hơn.

Dường như câu này ẩn chứa ý gì đó khác nữa.

Châu Tử Dương làm nhiều việc ác, còn nɠɵạı ŧìиɦ phản bội cô, thậm chí còn soạn đơn ly hôn khiến cô ấy phải ra đi trắng tay. Ly hôn với Châu Tử Dương, cô không nhận được tài sản, thậm chí còn mất cả quyền nuôi con, chắc chắn đây không phải một cuộc sống tốt hơn.
Vậy cuộc sống tốt hơn mà cô nói, có phải là thừa kế toàn bộ tài sản của chồng, bắt đầu cuộc sống mới với con mình không?

Châu Tử Dương sống, cô không thể làm được việc này.

Chỉ khi Châu Tử Dương chết, cô mới có thể lập tức có được tất thảy. Bao gồm cả quyền nuôi con, ba căn nhà trong khu Kim Tọa Giai Uyển, một căn biệt thư sang trọng ở ngoại thành, số tiền hàng triệu tệ... Nếu cảnh sát không điều tra ra số tiền phi pháp của Châu Tử Dương, thậm chí cô có thể có được một két vàng thỏi và số tiền mặt lên tới hàng chục triệu của Châu Tử Dương.

Thoắt cái bỗng thành người chiến thắng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện