~ BA NGÀY CUỐI CÙNG ~

Mấy hôm nay mọi người đều không ra ngoài, trốn trong căn cứ giảm tiêu hao năng lượng. Nhưng để chắc chắn, Việt Tinh Văn vẫn đề nghị mọi người làm thêm mấy bộ đồ giữ ấm.

Lưu Chiếu Thanh giải phẫu toàn bộ con gấu hang họ săn được lúc đầu, anh rửa sạch bộ lông, chưng lên cho khô, sau đó là mấy chiếc áo khoác da gấu đơn giản, nhưng chỉ một bộ lông không đủ dùng cho 12 người. Ngày thứ sáu, mọi người dùng lại chiêu cũ, bàn chuyện ra ngoài săn thêm, gϊếŧ hai con gấu nữa làm quần áo, không ngờ lại được thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc...

Gần hang động ban đầu họ phát hiện gấu hang, một đàn sư tử đang đánh nhau giành địa bàn với gấu.

Tần Lộ hưng phấn nói: "Đây là sư tử hang[104] từ hàng triệu năm trước, chúng thích sống trong hang động, kích cỡ to gấp đôi sư tử mà chúng ta thường thấy ở hiện đại!"


Tiếng gầm của sư tử và tiếng thét của gấu như muốn chọc thủng tai họ.

Mọi người nấp bên cạnh hóng drama một lát, Việt Tinh Văn mới gõ vào kênh nhóm: "Thế giới động vật bản mắt thấy tai nghe, lại còn là thú khổng lồ viễn cổ đánh nhau tập thể, phóng viên Kha, cậu mau chụp lại đi."

Kha Thiếu Bân đáp: "Rõ, thưa tổ trưởng!"

Cậu đã gọi Tiểu Đồ ra và mở hệ thống ghi hình, quay lại đoạn phim tài liệu quý giá này lâu rồi, như vậy dù họ quay về thư viện, vẫn có thể xem lại cảnh tượng ly kỳ ở khoa Địa lý.

Gấu hang và sư tử tranh đấu quyết liệt, không bên nào lành lặn.

Cuối cùng, đàn sư tử nhanh nhẹn hơn đã giành chiến thắng trong trận đấu tranh địa bàn thuộc "thế giới động vật", chúng đuổi bầy gấu ra khỏi hang ổ của mình, mấy con gấu hang không cam lòng rời đi.


Mọi người xem kịch xong, tiện tay nhặt xác mấy con sư tử về.

Lưu Chiếu Thanh quen tay xắn tay áo, bắt đầu mổ xác sư tử, vừa làm vừa tự cười mình: "Anh sắp biến từ bác sĩ khoa ngoại thành bác sĩ thú y rồi."

Kha Thiếu Bân sờ lông sư tử, cười nói: "Có mơ em cũng không ngờ mình lại được mặc áo lông sư tử, còn được ăn thịt sư tử."

Mọi người: "..."

Cái này ai mà ngờ được? Trải nghiệm này đủ cho họ chém gió tận mười mấy năm.

Tiếc là thịt sư tử nướng vẫn khó ăn hệt như thịt gấu, mọi người tâm trạng rối bời đổi khẩu vị, tiếp tục ăn dây leo của Lâm Mạn La hỗ trợ tiêu hóa, một ngày lại trôi qua.

Kha Thiếu Bân ngồi trên ghế gỗ, xoa bụng, nói: "Còn 3 ngày nữa là môn thi kết thúc rồi, việc đầu tiên tớ làm sau khi về thư viện sẽ là ra siêu thị mua một gói mỳ ăn liền về ăn."


Việt Tinh Văn nhìn chỗ thịt sư tử đã được Lưu Chiếu Thanh cắt nhỏ, nỏi: "Chỉ còn ba ngày, chắc chắn chúng ta đã dự trữ đủ đồ ăn, sắp tới vẫn phải cẩn thận, đừng ra ngoài, ở yên trong đây chờ bài thi kết thúc."

Lưu Chiếu Thanh tán thành: "Đúng vậy. Hôm nay chúng ta may mắn, vừa ra ngoài đã bắt gặp sư tử và gấu tranh địa bàn, chúng ta mới hôi được mấy cái xác. Nếu ngày mai bầy sư tử này tấn công chúng ta thì phiền to."

Việt Tinh Văn dừng một lát, nói tiếp: "Nhờ đàn anh Lưu xử lý lông của mấy con sư tử hôm nay bắt được, chúng ta vẫn chưa đủ quần áo, phải làm cho mỗi người một chiếc áo khoác lông chống lạnh."

Lưu Chiếu Thanh gật đầu, xử lý mấy bộ lông một cách thành thạo, sau đó nhờ Tân Ngôn rửa sạch, hong khô, rồi mới phát dao phẫu thuật, kim chỉ thêu ngoại khoa cho mọi người tự may áo.
Việt Tinh Văn cũng nhận một mảnh da, cậu ngồi cạnh mọi người học thêu quần áo, thêu xong, cậu mặc thử, phát hiện hình thức của nó kỳ lạ hết mức, chiếc áo này hệt như một thùng nước quấn quanh người cậu vậy.

Giang Bình Sách nhịn cười nhìn cậu: "Sao áo cậu may không có tay áo thế?"

Việt Tinh Văn đỏ mặt: "Tôi đã may vá bao giờ đâu, khâu được vào nhau đã không dễ gì rồi!"

Giang Bình Sách lấy kim chỉ trong tay cậu: "Tôi may giúp cậu. Qua đây, lấy số đo."

Việt Tinh Văn đứng dậy, Giang Bình Sách vươn tay nhanh chóng đo vai, eo... cho cậu bằng thước ê ke, hắn thấp giọng nói: "Sao mà không đo được? Có số đo cụ thể mới may được trang phục vừa vặn."

Hội những người may bừa bên cạnh: "..."

Kha Thiếu Bân sờ mũi, cười nói: "Đúng là khoa Toán chuyên nghiệp quá, chúng ta cũng lấy số đo đi!"
Mọi người đo giúp nhau, sau đó ghi lại số đo như chiều dài tay vào máy tính, sau đó họ cắt lớp da thành từng miếng theo số đo, rồi mới khâu lại với nhau...

So với những chiếc áo hình thù kỳ lạ ban đầu, áo khoác có số đo cụ thể được cải tiến vừa vặn hơn nhiều.

Khoác chiếc áo lông sư tử Giang Bình Sách tự tay may cho cậu, Việt Tinh Văn bỗng thấy ấm áp hẳn lên, sự ấm áp này như chạy từ ngoài da vào đến trái tim.

Áo khoác Bình Sách tự tay may cho cậu, tiếc là không thể mang ra khỏi trường thi, không thì cậu sẽ trân quý suốt đời.

Đến đêm, hai người đắp áo khoác lông thú, nằm trong ổ chăn ấm áp, Việt Tinh Văn nhỏ giọng nói: "Bình Sách, cậu đúng là vạn năng!"

Giang Bình Sách nhướn mày: "Sao thế?"

Việt Tinh Văn nói: "Trước đây tôi không nghĩ cậu biết nấu ăn, còn biết may vá nữa."
Giang Bình Sách cong môi, giọng nói trầm ấm dịu dàng: "Học hỏi thêm nhiều kỹ năng sống mới chăm sóc được tên thần kinh thô như cậu chứ, đúng không?"

Tim Việt Tinh Văn chợt nảy, tai cậu nóng rực. Hai người cùng tuổi, lại là bạn bè nhiều năm, đáng ra phải là chăm sóc cho nhau mới đúng, mà kỳ lạ là, dường như cậu rất hưởng thụ cảm giác được Giang Bình Sách chăm sóc.

Chuyện gì vậy trời? Kỷ băng hà trời băng đất tuyết, ngày nào các đồng đội cũng run cầm cập, chỉ có cậu và Giang Bình Sách ôm nhau ngủ trong chăn, không biết lạnh là gì. Mấy ngày trôi qua, không ngờ cậu lại lưu luyến độ ấm trên người Giang Bình Sách, thậm chí muốn độc chiếm đối phương.

Có suy nghĩ kỳ lạ thế này với bạn bè, đúng là ngang ngược!

Việt Tinh Văn chột dạ xoay người, nói nhỏ: "Khụ, ngủ đi."
Không ngờ, Giang Bình Sách lại vòng tay từ phía sau, nhẹ nhàng ôm hông cậu, "Được, ngủ ngon."

Mặt Việt Tinh Văn bỗng nóng bừng, nhưng cậu lại nghĩ nếu mình giãy ra thì giấu đầu hở đuôi quá, đành phải ghìm nhịp tim loạn nhịp lại, nhắm mắt trong lòng Giang Bình Sách.

Đây là lần đầu tiên cậu được ôm từ phía sau một cách thân mật đến vậy.

Lưng cậu là nơi nhạy cảm nhất, khiến cậu cảm thấy không an toàn. Cậu không yên tâm giao lưng mình cho người khác, trước đây cậu luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi có người đứng sau lưng. Nhưng lúc này, Giang Bình Sách thân thiết ôm lấy cậu từ phía sau, cậu không những không có tâm lý bài xích, trái lại còn thấy yên tâm.

Vì Bình Sách là người cậu tin tưởng nhất, giao lưng mình cho hắn, cậu không phải đề phòng chút nào.

Việt Tinh Văn suy nghĩ miên man, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Vốn tưởng rằng cứ trốn dưới căn cứ, có đủ đồ ăn thức uống là có thể thuận lợi chờ đến khi môn thi kết thúc. Song, ngay đêm hôm đó, khi cậu đang mơ màng ngủ, cậu bỗng cảm thấy cơ thể mình rung lắc dữ dội, chưa kịp nhận ra đầu cua tai nheo gì, Giang Bình Sách đã kéo cậu dậy, "Tinh Văn dậy mau, hình như là động đất!"

Việt Tinh Văn choàng tỉnh, lộn người nhảy khỏi giường.

Đất trời xung quanh nghiêng ngả, suýt nữa cậu đã ngã sập mặt, Giang Bình Sách vội vàng đưa tay ra đỡ, khi hai người dìu nhau lao ra khỏi phòng, bắt gặp Kha Thiếu Bân và Tân Ngôn cũng vừa đi ra từ phòng ngủ đối diện.

Sắc mặt Tân Ngôn trắng bệch, ánh lửa đèn cồn hắt lên khiến cậu ta giống hệt hồn ma. Cậu ta bình tĩnh nói: "Còn ba ngày nữa, quả nhiên thư viện không để chúng ta sống yên."

Kha Thiếu Bân lo lắng hỏi: "Động đất đúng không? Làm sao bây giờ? Căn cứ của Tiểu Niên có chịu được động đất không?!"
Thành viên ở các phòng khác cũng bị cuộc nói chuyện của bốn người đánh thức.

Lam Á Dung lảo đảo, cô vừa ngã xuống đã lập tức trượt ra ngoài, thấy cô sắp đụng vào tường, Lâm Mạn La vội vàng triệu hồi dây leo quấn quanh tay Lam Á Dung, kéo cô từ đằng xa lại, lo lắng hô: "Chị Lam, không sao chứ!"

Lam Á Dung vịn dây leo bò dậy, bất đắc dĩ cười: "Chị thấp nhất, cũng nhẹ nhất, vừa không đứng vững một cái là bị hất ra ngoài luôn! Giờ đang động đất phải không? Chúng ta có cần chạy ra ngoài không?"

Chương Tiểu Niên kinh hồn bạt vía vịn tường chạy tới, nói: "Nói đúng ra tường chống động đất của em có thể chống lại động đất cấp 6 trở xuống. Nhưng nếu động đất lớn trên cấp 6 thì em cũng đành chịu, căn cứ sẽ sập!"

Lưu Chiếu Thanh thấp giọng chửi mấy câu, trầm mặt nói: "Động đất lớn từ cấp 7 trở nên, chúng ta có muốn cũng không chạy được đâu nhỉ."
Vừa dứt lời, căn cứ lại bắt đầu rung lắc chao đảo, ngọn lửa đèn cồn điên cuồng đong đưa, không biết có phải do căn cứ đã nứt rồi không, một cơn gió cuốn theo tuyết quét qua, thổi tắt toàn bộ đèn cồn trong phòng.

Căn phòng lập tức tối đen.

Đôn gỗ để ngồi nghỉ ngã trái ngã phải vì động đất, căn hầm rung lắc điên cuồng khiến mọi người nghiêng ngả, va đụng vào nhau. Việt Tinh Văn không giữ nổi mình va vào vách tường bên cạnh, Giang Bình Sách lại vững vàng đỡ cậu, sau đó cậu nghe tiếng "rầm" vang dội trên đầu, Giang Bình Sách khẽ rên lên!

Trong đợt rung chấn vừa rồi, Giang Bình Sách dùng thân mình che chở Việt Tinh Văn. Nhận ra điều này, trái tim Việt Tinh Văn đau đớn siết chặt, cậu vội vàng nắm tay Giang Bình Sách: "Cậu không sao chứ? Đụng vào đâu thế?"

Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Không sao."
Đất trời rung chuyển, trong bóng đêm, nam sinh vươn hai tay ôm chặt Tinh Văn như một bản năng, đưa mình chặn giữa Tinh Văn và tường... Hắn không muốn Tinh Văn bị thương dù chỉ một chút.

Tư thế bảo vệ mình khiến Việt Tinh Văn rung động, cậu hít sâu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Tần Lộ, có thể phán đoán trận động đất này cấp mấy không?"

Tần Lộ và Tần Miểu đỡ nhau ngồi bên cạnh, cô nói liền một hơi: "Động đất ở kỷ băng hà rất có thể vượt qua cấp 8, sau trận động đất lớn, các mảng kiến tạo vận động sẽ tạo ra địa hình ngọn núi, hẻm núi sau này."

Việt Tinh Văn nói: "Động đất trên cấp 8?!"

Tần Lộ cắn răng gật đầu, "Ừ."

Trái Đất có sáu mảng kiến tạo lớn, sự vận động của các mảng kiến tạo gây ra động đất, phần gồ lên sẽ tạo thành dãy núi, phần hõm xuống là hình thành khe núi. Trận động đất lớn từ hàng triệu năm trước, nói không chừng là để lục địa Á-Âu hình thành nên những địa hình đó sau này. Mà một khi khe nứt xuất hiện trong trận động đất, họ sẽ bị vỏ Trái Đất nuốt chửng trong chốc lát!
Đứng trước thiên nhiên, con người vô cùng nhỏ bé, họ nên làm gì đây?

Việt Tinh Văn nhanh chóng động não, thường ở trong thành phố, mọi người sẽ tìm một chỗ trống trải để trốn, hiện giờ họ đang ở cánh đồng băng, có lẽ tìm một chỗ trống trải sẽ có đường sống?

Nghĩ vậy, Việt Tinh Văn lập tức quyết định: "Tiểu Niên khoét mở căn cứ, tất cả lập tức rời khỏi đây! Bình Sách dùng hệ tọa độ đưa mọi người lên trời, chỗ này không có nhà cao tầng, lên trời là an toàn nhất!"

Dù gì động đất cũng là hoạt động trên bề mặt Trái Đất, không ảnh hưởng nhiều đến trên không.

Hệ tọa độ của Giang Bình Sách có thể giữ mọi người trên không suốt 30 phút.

Nếu trận động đất kết thúc trong 30 phút, họ có thể thuận lợi sống sót. Nếu sau 30 phút vẫn còn động đất, họ cũng có thể tìm một vùng đất rộng rãi để dừng chân từ trên không.
Giang Bình Sách hiểu ý cậu, bình tĩnh nói: "Tiểu Niên, khoét trần căn cứ, mọi người tập trung lại gần tôi."

Chương Tiểu Niên nhanh nhẹn triệu hồi máy đào, trực tiếp đục một lỗ lớn trên trần, Giang Bình Sách giơ tay phải, nhanh chóng viết phương trình, mọi người bay vọt ra ngoài như tên lửa, lên cao tới vài chục mét...

Chú thích:

104, Sư tử hang: Sư tử hang động Á Âu phân bố từ châu Âu đến Alaska qua cầu đất Bering cho đến cuối thế Cánh Tân

(Bộ xương thì ở Vienna chứ sư tử thật thì ở quá khứ😥)

~ THOÁT KHỎI TRẬN ĐỘNG ĐẤT ~

Màn hình của Tiểu Đồ hiển thị lúc này là 23:30 khuya, khi mọi người rời khỏi căn cứ, xung quanh tối đen.

Khi Giang Bình Sách viết phương trình hệ tọa độ buộc phải nhìn rõ điểm đích phía trước, nếu không hắn cũng không dám bảo đảm các thành viên có đụng vào cây, vào núi hay không. Tân Ngôn biết chuyện này, ngay khi vọt lên không cậu ta đã lập tức triệu hồi đèn cồn, đèn cồn nối đuôi nhau bay ra từ tay cậu ta, xâu thành một đường xích vòng quanh mọi người.
Bên ngoài vừa có một trận tuyết lớn, tuyết đọng trên mặt đất đã đủ ngập đến đầu gối họ. Xung quanh trời đất rung chuyển, trận động đất khiến không khí dao động mạnh mẽ, thế giới như bị bóp méo, mọi thứ trong tầm mắt đều đang lay động điên cuồng, ngay cả đèn cồn cũng chợp tắt không ngừng, Tân Ngôn đành phải liên tục triệu hồi đèn mới bổ sung!

Đúng lúc này, Kha Thiếu Bân bỗng kêu to: "Mọi người nhìn bên dưới kìa!"

Nghe vậy, mọi người bèn nhìn xuống, mặt đất ngay dưới chân họ xuất hiện một khe nứt khổng lồ rộng ba mét!

Khe nứt sâu không thấy đáy, "vực sâu thăm thẳm" cũng không đủ để hình dung nó, khe nứt to lớn như thể Trái Đất đang há khoang miệng đỏ như chậu máu, muốn nuốt chửng họ!

Vị trí khe nứt chính là căn cứ ban đầu của họ.

Chương Tiểu Niên nhìn cảnh tượng dưới chân, kinh ngạc trợn mắt, "May mà chúng ta chạy nhanh, không thì cả căn cứ bị khe nứt nuốt trọn, chúng ta mà rơi xuống không phải toi đời luôn sao?"
Tần Lộ run giọng nói: "Động đất mạnh như vậy, hẳn là phải trên cấp 8."

Động đất trên cấp 8 đủ để phá hủy một thành phố trong nháy mắt. Lúc này, họ đang ở kỷ băng hà, văn minh nhân loại không tồn tại, họ không cần lo nhà cửa sát nhau sập xuống sẽ gây thiệt hại về người.

Có điều động đất lớn thế này, chắc chắn là công kích mang tính hủy diệt với động vật. Họ tận mắt trông mất hang động nơi bầy sư tử tranh địa bàn với gấu vào ban ngày sập xuống rầm rầm, cũng không biết có bao nhiêu con chưa kịp chạy ra ngoài, bị chôn vùi trong hang động.

Giang Bình Sách nghiêm mặt, nhanh tay chỉnh sửa phương trình.

Luồng khí dao động mà trận động đất tạo ra khiến gió lạnh bén như đao quét qua mặt họ, Lưu Chiếu Thanh vội vàng phát vải gạc cho mọi người, để mọi người dùng thay khăn quàng, khẩu trang.
Kha Thiếu Bân kéo chặt áo khoác lông sư tử trên người, khi nói chuyện hàm răng va vào nhau lập cập, "May mà chúng ta có áo khoác da thú, nếu chỉ mặc chiếc áo cộc tay bay trên trời giữa đêm, chúng ta không bị động đất chôn vùi thì cũng chết cóng vì không khí lạnh."

Lưu Chiếu Thanh cười bất lực, nói: "Khoa Địa lý cũng đủ biếи ŧɦái, chúng ta nên thấy may mắn vì lần này chỉ có sông băng và động đất, chứ không phải combo hủy diệt động đất, sóng thần, núi lửa."

Hứa Diệc Thâm nói: "Anh bị lậm phim tận thế đấy à? Nếu vậy thì chúng ta khỏi phải sống luôn rồi!"

Việt Tinh Văn vẫn luôn im lặng... Cậu đang mải làm găng tay từ cuộn vải gạc của Lưu Chiếu Thanh.

Giang Bình Sách phụ trách di chuyển trên không, mọi người lơ lửng trên trời, không cần lo lắng nhiều, vậy nên mới có thời gian buôn chuyện. Nhưng Giang Bình Sách phải viết phương trình liên tục. Gió lạnh thấu xương, tay hắn đã đỏ tấy vì lạnh.
Việt Tinh Văn nhìn tay hắn, không khỏi đau lòng. Bởi vậy cậu mới vội vàng cầm kim chỉ và vải gạc của đàn anh lên, làm một chiếc găng tay đơn giản cho Giang Bình Sách, sau đó nói nhỏ bên tai hắn: "Đeo đi, đừng để tay bị thương vì lạnh."

Giang Bình Sách nhìn chiếc găng tay vải được may cẩu thả, nhanh chóng lồng vào tay phải.

Chiếc găng tay này không có phần ngón tay, nghiêm khắc mà nói thì chỉ có thể coi là "chiếc bọc vải", nhưng đây là do Tinh Văn tự tay làm cho hắn, chỉ có Tinh Văn chú ý thấy tay hắn cứng đờ vì lạnh.

Giang Bình Sách ấm lòng, đeo găng tay tiếp tục viết phương trình, đưa mọi người bay về phía trước.

Trên đường đi, mọi người nhìn nền đất rung chuyển dưới chân, ai nấy đều thấy rung động.

Mọi người chưa từng gặp động đất ngoài đời, lúc này tự mình đứng giữa cơn động đất mới cảm nhận được sức mạnh của tự nhiên đáng sợ đến nhường nào, con người quả thật chỉ như một con kiến bé nhỏ trước thiên nhiên!
Nếu họ không có dị năng, gặp phải trận động đất lớn thế này, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Bay suốt 20 phút, dường như mặt đất không còn rung nữa, các luồng khí cũng thôi rung động, thế giới quay lại vẻ yên tĩnh, mọi người nhìn nhau.

Kha Thiếu Bân đẩy gọng kính suýt rơi lại, hỏi: "Động đất dừng rồi à?"

Tần Lộ nói: "Có vẻ đã dừng rồi, nhưng những trận động đất lớn thường đi kèm cùng dư chấn[105], chúng ta vẫn phải tiếp tục chú ý."

Chấn động xung quanh đã dừng lại rõ rệt, nhưng mọi người vẫn không dám thả lỏng, tình cảnh hiện tại của họ vẫn chưa hẳn là an toàn, lỡ như bất chợt có dư chấn, mọi người vẫn nên chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Giang Bình Sách nói: "Tìm chỗ dừng chân trước đi, kỹ năng của tôi còn 10 phút."

Hứng gió trên không hồi lâu, dù có mặc áo khoác da thú, mọi người cũng sắp lạnh đến mất cảm giác. Việt Tinh Văn quay lại nhìn nữ sinh tóc ngắn phía sau, nói: "Tần Lộ, cậu quyết định đi, xem đi đâu mới an toàn?"
Tần Lộ nhìn xung quanh, "Vừa rồi, khe nứt lớn xuất hiện ngay trên cánh đồng băng trống trải, chứng tỏ chưa chắc những nơi trống trải, bằng phẳng đã an toàn. Lỡ như thư viện cố ý tạo khe nứt ở chỗ chúng ta như khi học 'Thành phố sụp đổ' ở khoa Kiến trúc, rất có thể chúng ta đi tới đâu, mặt đất sẽ nứt tới đó."

Lưu Chiêu Thanh nghiêm túc nói: "Đúng vậy, với trình độ biếи ŧɦái của thư viện, rất có thể đúng như Tần Lộ nói!"

Mọi người: "..."

Trong ấn tượng của mọi người, thư viện là một hệ thống thông minh biếи ŧɦái trăm phương nghìn kế làm khó họ. Ở chương trình học "Thành phố sụp đổ" của khoa Kiến trúc, họ chạy đến đâu, sập đến đó. Đến khoa Địa lý, đương nhiên cũng có thể đi tới đâu nứt tới đó.

Khe nứt vừa xuất hiện ở căn cứ của họ rõ ràng không phải trùng hợp, mà là thư viện cố ý gây ra!
Việt Tinh Văn đau đầu nói: "Không dừng chân ở chỗ trống trải thì đi đâu được nữa?"

Tần Lộ chau mày nhìn ra xa, một lát sau, cô bỗng chỉ về phía trước, "Chúng ta lên núi."

Tần Miểu thấp giọng hỏi: "Em chắc chắn đỉnh núi sẽ không nứt à?"

Tần Lộ nói: "Nếu như khe nứt xuất hiện trên dãy núi, khiến cả ngọn núi lún xuống, khi đó chúng ta đứng trên đỉnh núi, tầm nhìn rất rộng, nếu phải chạy trốn cũng có đủ thời gian phản ứng."

Việt Tinh Văn cân nhắc một lát, thấy Tần Lộ nói có lý, bèn gật đầu, nói: "Lên núi."

Vẫn còn một quãng đường nữa mới đến núi tuyết, may mà hệ tọa độ của Giang Bình Sách còn 10 phút, hắn nhanh chóng sửa lại phương trình đưa mọi người lên cao, đáp xuống đỉnh núi.

Sau một trận tuyết lớn, tuyết đọng trên núi rất dày, mọi người gần như không có chỗ dịch chân trên nền tuyết, Chương Tiểu Niên vội vàng triệu hồi máy ủi ủi tuyết đọng, dọn một khoảng đất trống.
Lâm Mạn La triệu hồi cây xanh, Lưu Chiếu Thanh bổ củi nhóm lửa một cách điêu luyện, mọi người ngồi vây quanh đống lửa, sắc mặt ai cũng rất tệ. Họ đều biết trận động đất này không dừng lại dễ dàng như vậy, mọi người chỉ tìm chỗ nghỉ chân tạm thời, nếu lát nữa có dư chấn, họ vẫn phải chạy tiếp.

Từ khi đến thư viện, họ thường xuyên lâm vào cảnh nghìn cân treo sợi tóc, không ngừng chạy trốn, chạy nhiều đến sắp quen rồi.

Hệ tọa độ của Giang Bình Sách đã bắt đầu CD, Tần Lộ chủ động nói: "Mọi người đừng ngồi xa em quá, nếu lát nữa lại có động đất, núi nứt ra, em sẽ di chuyển mảng kiến tạo đưa mọi người đi."

Thật ra các nhóm khác không có học bá khoa Toán như Giang Bình Sách mà đưa đồng đội khoa Địa lý theo, thì vẫn có thể qua được môn này. Chỉ cần khi chỗ họ nứt ra vì động đất, bạn học khoa Địa lý phản ứng kịp thời, liên tục di chuyển tránh khỏi nơi bị nứt là được. Nhóm 183 của họ có Giang Bình Sách nên mới chọn cách chạy trốn trên không, nhẹ nhàng hơn nhiều.
Không gian dần yên tĩnh lại.

Việt Tinh Văn vươn tay sờ sau đầu Giang Bình Sách, lo lắng hỏi: "Hồi nãy tôi thấy cậu đập đầu vào tường, không sao chứ?" Cậu sờ kỹ, phát hiện hình như có một cục sưng sau ót Giang Bình Sách.

Giang Bình Sách nói: "Không sao."

Lưu Chiếu Thanh nghe vậy, lập tức đi qua kiểm tra, sau đó anh cười nói: "Bình Sách có thể viết nhiều phương trình vậy, rõ ràng không bị chấn động não rồi. Vết thương ngoài thì dễ xử, quấn băng gạc một lúc là cục sưng sẽ tiêu."

Anh đưa một miếng vải cho Việt Tinh Văn, "Tinh Văn biết băng bó không?"

Việt Tinh Văn đáp: "Anh làm đi, anh chuyên nghiệp hơn."

Lưu Chiếu Thanh gật đầu, nhanh nhẹn quấn vải gạc quanh đầu Giang Bình Sách. Không lâu sau, vùng sưng sau đầu Giang Bình Sách chợt mát lạnh. Vài giây sau, Lưu Chiếu Thanh gỡ băng, cười nói: "Xong rồi."
Việt Tinh Văn sờ lại, đúng là cục sưng sau ót Giang Bình Sách đã biến mất rồi, cậu thở phào, nói: "Mọi người nghỉ ngơi trước đi, đừng ngủ, phải luôn cảnh giác."

Mọi người ngồi vòng quanh, đừng nói là ngủ, lần đầu trong đời họ được trải nghiệm trận động đất lớn tới vậy, mọi người đều sợ mất hồn mất vía, ai cũng tỉnh như sáo.

Mọi người cứ ngồi mãi đến sáng.

Song, không có đợt dư chấn nào cả.

Ngày thứ chín trong trường thi, ánh nắng rọi xuống nền tuyết, phản xạ thành những luồng sáng chói mắt. Việt Tinh Văn đứng dậy nhìn ra xa, rất nhiều khe nứt đen kịt chồng chéo trên cánh đồng tuyết trắng muốt vô biên, như vô vàn vết thương do đao chém.

Đêm qua khi chạy trốn, chỉ có đèn cồn của Tân Ngôn chiếu sáng, họ không thể nhìn rõ cảnh tượng phía xa. Khi trời sáng, đưa mắt nhìn ra, mọi người mới phát hiện vô số vết nứt xuất hiện trên nền tuyết. Cảnh tượng hoang tàn mà tráng lệ này khiến mọi người không thốt nên lời.
Im lặng hồi lâu, Tần Lộ mới nói: "Nếu trận động đất này xảy ra ở thành phố của con người trong thời đại văn minh, khó mà tưởng tượng nói sẽ có bao nhiêu người thương vong." Cô dừng một lát, nhỏ giọng nói: "Tiếc là cho đến lúc này, con người vẫn chưa có kỹ thuật dự báo động đất chuyên nghiệp, vả lại, tai họa xảy ra khi vỏ Trái Đất vận động này, hoàn toàn không thể ngăn cản."

Địa lý là một môn khoa học rất sâu xa, Tần Lộ luôn cảm thấy sau nhiều năm học tập, mình mới chỉ chạm tới chút da, lông của nó, hành trình con người nghiên cứu và tìm tòi Trái Đất vẫn còn quãng đường rất dài.

Nếu như có một ngày, con người có thể dự đoán chính xác thời gian và địa điểm xảy ra động đất, trước khi động đất ập tới, di dời người dân địa phương một cách ngay ngắn có trật tự, khi ấy sẽ thế nào nhỉ?
Kha Thiếu Bân đi qua, bảo Tiểu Đồ quay lại cảnh tượng tàn khốc sau động đất này, sau đó mới cất Tiểu Đồ, nói: "Hôm nay là ngày thứ chín, 12 giờ tối mai mới được tính qua môn. Mọi người cảm thấy thư viện có nhân từ, cho chúng ta qua môn sau khi chạy một trận động đất không, hay nó sẽ tiếp tục tặng combo dư chấn nữa?"

Lưu Chiếu Thanh dở khóc dở cười: "Chắc chắn là vế sau rồi, bão cát ở khoa Môi trường còn tới tận hai lần, không lý gì động đất ở đây chỉ có một lần."

Đúng lúc này, Giang Bình Sách bỗng nói: "Mọi người nghe xem, hình như có tiếng động lạ."

Mọi người lập tức dừng thảo luận, dỏng tai lắng nghe... Quả thật, dường như có tiếng "ầm ầm" vọng lại, nghe như tiếng gió, cũng giống tiếng động vật gào thét.

Tần Lộ nghe mấy giây, mặt biến sắc, "Toi rồi, có thể là tuyết lở!"
Gần như ngay khi cô dứt lời, mọi người cảm nhận được nền đất dưới chân đang rung chuyển, tựa như có thứ gì đó sắp trối lên mặt đất. Cách đó không xa, lượng tuyết đọng khổng lồ lao đến như thiên binh vạn mã, dồn về phía họ với tốc độ cực nhanh!

Giang Bình Sách lập tức chỉ đường: "Góc nghiêng xuống 45 độ về phía sau, góc phải, 300 mét!"

Đây là độ nghiêng và khoảng cách từ chân núi lên đỉnh núi mà hắn đã tính ra khi đưa mọi người lên núi.

Thấy đống tuyết lở đang lao đến đã sắp chôn vùi bọn họ, Tần Lộ nhanh chóng triệu hồi quả địa cầu, ngón tay thoăn thoắt ấn hai lần lên quả địa cầu, "Mảng Á-Âu, mảng Thái Bình Dương, đổi vị trí!"

Dứt lời, họ lập tức xuất hiện dưới chân núi.

Song, mọi người còn chưa kịp lấy hơi, vừa quay lại nhìn đã sợ đến tái mặt!
Tốc độ tuyết lở vượt xa tưởng tượng của họ, còn đáng sợ xe đua chạy trên làn đường vượt trên đường cao tốc.

Tuyết lở nhanh chóng lao xuống dọc sườn núi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp họ, Việt Tinh Văn ngoái lại nhìn, tuyết sau lưng họ đã thành vách tường cao gần ba mét, lao về phía họ với khí thế hung mãnh, hệt như Thái Sơn đè đầu.

Nếu bị tuyết lở chôn vùi, họ chắc chắn không thể thoát ra ngay được, chẳng mấy chốc sẽ chết vì ngộp thở!

Nghĩ đến cảnh mình bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày 3 mét, mọi người đều bất giác sởn gai ốc.

Tần Miểu nghiêm giọng nói: "Tiểu Lộ, chạy mau!"

Mặt Tần Lộ tái xanh, cô nhanh chóng dùng kỹ năng đưa mọi người chạy thoát. Tuyết lở phía sau vẫn theo sát họ, mọi người điên cuồng dịch chuyển, trái tim đã sắp nảy lên tận cổ!
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Đừng sợ, nếu hết lượt di chuyển vẫn không ra khỏi phạm vi tuyết lở, chúng ta lên trời trốn tiếp."

Tần Lộ gật đầu, có lớp bảo hộ thứ hai là Giang Bình Sách, quả thật áp lực của họ nhẹ hơn rất nhiều.

Tần Lộ tập trung cao độ, ngón tay di chuyển thoăn thoắt, di chuyển liên tục 10 lần, khi đã cách ngọn núi trung tâm của trận tuyết lở 5000 mét, tốc độ tuyết lăn mới dần chậm lại, sau đó dừng hẳn cách họ không xa.

Tần Lộ khẽ thở phào, tiến thêm 500 mét nữa mới dừng lại, cô quay đầu nhìn tuyết động dày cộp, tái mặt nói: "Tớ còn tưởng sẽ có mấy đợt dư chấn cơ, ai ngờ lại là tuyết lở?"

Lưu Chiếu Thanh cười khổ: "Thư viện sợ chúng ta trốn động đất mãi cũng chán, mới đổi món cho chúng ta."

Mọi người: "..."

Chân thành cảm hơn thư viện, họ không cần nhiều "món" vậy đâu.
Sông băng vô tận, động đất lúc nửa đêm, lại thêm một trận tuyết lở nữa, trải nghiệm lần này ở kỷ băng hà quả là phong phú đa dạng!

Chú thích:

105, Dư chấn: là các trận động đất có quy mô nhỏ hơn xuất hiện ở những khu vực vừa xảy ra động đất chính. Sau khi trận một động đất kết thúc, cấu trúc lớp vỏ Trái Đất tại khu vực chấn tâm chưa đạt trạng thái cân bằng ứng suất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện