~ PHI THUYỀN SỐ HIỆU BỤI GAI ~
Sau khi thiếu tướng Kalen giao nhiệm vụ, anh ta dặn dò thêm vài chuyện cần chú ý, ví dụ như trong thời gian hành động phải nghe chỉ huy của trưởng nhóm, cần bảo đảm an toàn cho bản thân, khi gặp nguy hiểm khó giải quyết có thể liên lạc nhờ tổng bộ chỉ huy cứu trợ...
Trong mắt Việt Tinh Văn, mấy lời của anh ta chỉ là nói cho có, nghe xong rồi thôi, khi thật sự gặp nguy hiểm, chắc chắn ban chỉ huy sẽ không phái người đến cứu họ... Họ vẫn phải giải quyết bằng chính sức mình.
Nữ sĩ quan bên cạnh mỉm cười, nói: "Chuyện lần này đột xuất, các cậu còn một ngày để chuẩn bị. Vì phi thuyền của đội đặc chiến 183 các cậu cũ quá rồi, ban chỉ huy quyết định cấp cho các cậu chiếc phi thuyền tân tiến nhất – phi thuyền số hiệu Bụi Gia sẽ đi thám hiểm cùng các cậu."
Kalen gật đầu với Việt Tinh Văn, nói: "Chúc các bạn chiến thắng trở về."
Hai sĩ quan giao nhiệm vụ xong, hình ảnh trong màn hình ba chiều trước mặt họ lập tức biến mất.
Lúc này Việt Tinh Văn mới quay sang nói với đồng đội: "May mà vẫn có một ngày để chuẩn bị, không cần xuất phát ngay. Chúng ta tìm hiểu rõ bối cảnh của thế giới này đã, lát nữa nghiệm thu phi thuyền xong thì xem còn cần bổ sung thêm vật tư gì không."
Kha Thiếu Bân đưa ra một vấn đề mấu chốt, "Có ai biết lái phi thuyền không?"
Mọi người: "..."
Lái phi thuyền?!
Hứa Diệc Thâm bất đắc dĩ đỡ trán, "Xe đua, xe thể thao anh đều chơi tất, nhưng phi thuyền thì đừng trông chờ vào anh."
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Đích đến của hành động lần này là tinh vân Beta-71, thư viện sẽ không chơi khăm chúng ta đến nỗi không lái nổi phi thuyền đâu. Tôi đoán hẳn là phi thuyền có hệ thống lái tự động, cài đặt sẵn đích đến, tự động đưa chúng ta đến đó. Hoặc là ban chỉ huy sẽ cử một người lái đưa chúng ta qua đó."
Việt Tinh Văn tán thành, nói: "Ừ, không cần lo vấn đề lái tàu đâu, lát nữa qua đó xem là biết."
Cậu vừa dứt lời, tiếng gõ cửa bỗng vang lên bên ngoài. Việt Tinh Văn ngoảnh đầu nói: "Mời vào."
Hai sĩ quan trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, đứng nghiêm trước mặt Việt Tinh Văn, chào cậu theo kiểu nhà binh, "Thiếu tá Việt, chúng tôi nhận chỉ lệnh từ thiếu tướng Kalen, mời anh tới bãi đỗ nhận phi thuyền."
Mọi người ra khỏi phòng họp theo hai sĩ quan, đi tới thang máy cuối hành lang.
Vào thang máy rồi, hai người mở khóa mật mã bằng vân tay, sau đó ấn tầng B10. Thang máy nhanh chóng chạy lên, không đến 5 giây đã đưa mọi người đến tầng tương ứng.
Cửa thang máy mở ra, Việt Tinh Văn tiếp tục đi theo hai người.
Phía trước là một hành lang dài hẹp, thoạt nhìn phải hơn một trăm mét, tia laser màu đỏ bày bố kín hành lang, hệt như mạng nhện rậm rạp... Nếu không thông qua kiểm chứng, tùy tiện lao vào, chắc chắn mấy tia laser này sẽ cắt con người thành mảnh vụn trong nháy mắt.
Việt Tinh Văn cẩn thận quan sát bốn phía, hai sĩ quan một trái một phải, quét mống mắt qua cửa sổ trực quan hóa ở hai bên hành lang, sau đó, tiếng hệ thống thông báo vang lên: "Đã xét duyệt quyền thông hành tạm thời."
Ngay sau đó, laser màu đỏ như mạng nhện hoàn toàn biến mất. Sĩ quan vóc dáng thấp hơn mỉm cười nhìn Việt Tinh Văn, nói: "Mời đi bên này."
Mọi người cẩn trọng đi theo họ. Sau khi đi hết hành lang là đến ba cánh cửa điện tử liền nhau, đều cần quét mống mắt.
Tầng tầng lớp lớp phòng hộ thế này, họ sắp được dẫn vào căn cứ bí mật sao?
Đến khi cánh cửa cuối cùng mở ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người đều ngạc nhiên tới không thốt nên lời...
Trong không gian rộng rãi hơn sân bay quốc tế ở thủ đô đến mười mấy lần, bày rất nhiều phi thuyền và chiến giáp đủ mọi kiểu dáng, có những chiếc phi thuyền có thể tích lớn hơn cả sân bóng. Bãi đỗ được chia thành bốn khu vực, cơ giáp* ở mỗi khu vực có màu sắc khác nhau, đen, trắng, xanh, đỏ, không biết ý nghĩa của từng màu sắc là gì.
* Trong tiếng Nhật còn gọi là Mecha, là cỗ máy chiến đấu, phương tiện cơ giới hay các người máy chuyển động bằng các chân cơ học.
Tận cùng phía bên trái là hàng loạt máy bay chiến đấu với sắc xanh chủ đạo, hàng trăm chiếc máy bay tiêm kích xếp thành hàng, có mấy chiếc "siêu to khổng lồ" sừng sững chính giữa như thủ lĩnh.
Có người lái một chiếc xe mui trần chạy về phía họ, hai sĩ quan mời Việt Tinh Văn lên xe.
Đợi 12 người cùng lên xe, mui bảo hộ trong suốt trên đầu hạ xuống, xe bay di chuyển đều đều giữa không trung, bay về phía những chiếc máy bay chiến đấu màu xanh!
Các thành viên không dám nói bừa, nhưng cảnh tượng này khiến mọi người đều thấy kích động.
Nhất là Kha Thiếu Bân, mắt cậu sáng rực, hệt như khi già Lưu bước vào Đại Quan viên* vậy, cậu tò mò quan sát qua lớp cửa kính... Ngầu quá trời quá đất luôn đó!
* Một nhân vật/nội dung được viết trong Hồng Lâu Mộng.
Trên bãi đỗ, có không ít quân nhân xếp hàng chỉnh tề, bước lên những chiến giáp màu sắc khác nhau, chiến giáp bay lên, hạ cánh không ngừng, cảnh tượng tất bật này chẳng khác nào sắp đến đại chiến.
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách ngồi cạnh nhau, hai người nhìn nhau, Giang Bình Sách nói thầm: "Đây hẳn là căn cứ quân sự, chiến giáp màu sắc khác nhau đại diện cho quân chủng khác nhau, thống nhất với màu trang phục."
"Chúng ta mặc quân phục màu xanh, cơ giáp cũng là màu xanh. Theo cách nói của thiếu tướng Kalen, chúng ta thuộc binh chủng đặc công nhỉ?" Việt Tinh Văn nhìn mấy chiến giáp màu xanh sẫm phía xa, nói.
"Bộ quân phục nghiêm chỉnh này không hợp vận động, vừa nãy tôi xem thử tủ quần áo rồi, còn có một bộ rằn ri màu xanh nữa. Ngày mai chính thức xuất phát thì chúng ta thay bộ đó." Giang Bình Sách nói.
"Được."
Hai người ngừng nói chuyện, lúc này xe bay mà họ đang ngồi đang bay trên khu vực chiến giáp, chiếc xe đưa họ đến gần một "phi thuyền" to cỡ sân bóng rổ. Chiếc phi thuyền kia được sơn màu xanh sẫm như bầu trời, trên đó có ký hiệu vòng bụi gai rất lớn. Khi họ đến gần, khoang lên tàu của phi thuyền được hạ xuống.
Mọi người xếp hàng, đi theo hai sĩ quan lên phi thuyền.
Không gian trong phi thuyền rộng rãi sáng sủa, vách tường xung quanh làm từ kim loại màu bạc mang lại cảm giác đầy khoa học kỹ thuật, dưới chân trải thảm màu xanh sẫm mềm mại. Sau khi vào phi thuyền, mọi người nhìn thấy một sảnh lớn tại trung tâm con thuyền, phòng chỉ huy và bàn điều khiển điều ở đây.
Đúng như Giang Bình Sách suy đoán... Quả nhiên phi thuyền này cài hệ thống tự lái thông minh.
Việt Tinh Văn rảo bước qua nhìn bàn điều khiển, màn hình cảm ứng cảnh đêm rộng hơn ba mét, trên đó là các nút ấn được ký hiệu bằng tiếng Trung, như cất cánh, hạ cánh, cài đặt điểm đích, cài đặt tốc độ tuần tra... hệ thống kiểu "ngốc nghếch", thoạt trông vô cùng đơn giản. Ngoài ra, bên cạnh hệ thống lái còn có một dãy nút bấm xanh đỏ, trên đó viết "khởi động lớp bảo vệ", "bắn súng điện từ"....
Ra khỏi phòng chỉ huy là đến khu ở trong phi thuyền, sáu phòng đôi phân bố hai bên hành lang rộng rãi, diện tích phòng khoảng 10m2, mỗi bên trái, phải có một chiếc giường, kèm theo nhà vệ sinh cỡ nhỏ, được trang bị hệ thống vòi sen và nước ấm. Đi qua khu phòng ở là khu nghỉ ngơi rộng khoảng 10m2, có bàn ăn, ghế và tủ lạnh rộng kín một mặt tường.
Kha Thiếu Bân tò mò mở tủ lạnh ra xem, mắt cậu lập tức sáng quắc... rất nhiều hoa quả, rau dưa hút chân không, còn có đồ hộp các loại thịt gà, vịt, cá, bò, bánh quy, mỳ gói... Chiếc tủ lạnh rộng kín mặt tường được chất đầy đồ ăn!
Kha Thiếu Bân ra hiệu với mọi người, mấp máy môi: "Đây là môn có thức ăn xịn xò nhất từ đầu đến giờ."
Trác Phong cười nói: "Khoa Vật lý cũng hào phóng đấy chứ."
Việt Tinh Văn xem qua tủ lạnh, dẫn mọi người tham quan tiếp.
Sau phòng nghỉ là kho vũ khí, bên trong chứa rất nhiều súng ống và băng đạn.
Hứa Diệc Thâm tiện tay cầm một khẩu súng lên quan sát, anh nói: "Anh chưa nhìn thấy mấy loại vũ khí này bao giờ, không dùng bừa thì hơn, nếu không giải quyết được bằng dị năng thì nghĩ cách giải quyết sau."
Việt Tinh Văn gật đầu tán thành, "Đúng vậy, nếu có thời gian thì nghiên cứu trước đã."
Sau kho vũ khí là khoang cứu sinh, có 12 khoang cứu sinh trên phi thuyền này, vừa khớp với số thành viên.
Nhớ lại nút "khởi động khoang cứu sinh" trên bàn điều khiển vừa rồi, Việt Tinh Văn bỗng có linh cảm chẳng lành... Chắc chắn họ sẽ dùng đến những thứ đồ cứu mạng này.
Quan sát toàn bộ phi thuyền xong, sĩ quan dẫn họ tới đây giao chìa khóa thông minh cho Việt Tinh Văn, nói: "Thiếu tá Việt, từ bây giờ, tôi chính thức chuyển giao quyền sử dụng phi thuyền Bụi Gai cho anh! Anh có thể tự do hoạt động trên phi thuyền, khi muốn quay về hãy liên lạc với chúng tôi."
Việt Tinh Văn khách sáo gật đầu với họ, "Hai vị vất vả rồi."
Hai người quay người rời đi, các thành viên vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng được nói thỏa thích.
Kha Thiếu Bân hào hứng nói: "Thám hiểm vũ trụ, nghe kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá, y như đang ở phim trường quay phim khoa học viễn tưởng vậy! Đã thế tủ lạnh còn chất đầy đồ hộp, rau dưa hoa quả, đủ cho chúng ta ăn một tháng đó!"
Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Tôi biết ngay cậu luôn chú ý đến đồ ăn đầu tiên."
Kha Thiếu Bân quay lại nhìn cậu ta, "Vẫn ăn đứt luộc lá cây ăn chứ?"
Việt Tinh Văn cũng nói: "Điều kiện trong phi thuyền Bụi Gai này đúng là rất tốt, thức ăn đầy đủ, không gian ngủ cũng rộng rãi, còn được tắm nước nóng. Nhưng mọi người đừng vội vui mừng, chúng ta không nghỉ mát du lịch vũ trụ, chiếc phi thuyền này có thể đi cùng chúng ta một tháng hay không vẫn là ẩn số."
Giang Bình Sách nói: "Đúng vậy. Tiểu Niên dùng máy định tầm laser đo không gian bên trong phi thuyền trước, vẽ bản đồ chính xác gửi cho mọi người, chúng ta phải làm quen với mọi ngóc ngách trong phi thuyền này, khi gặp tình huống khẩn mới sẽ dễ rút lui hơn. Nhất là vị trí khoang cứu sinh, phải đánh dấu trọng điểm."
"Rõ!" Chương Tiểu Niên lập tức bắt tay vào làm.
Việt Tinh Văn nhìn Kha Thiếu Bân, nói: "Kha Thiếu, máy tính của cậu có nối mạng được không? Tra thử thông tin về bối cảnh ở thế giới này đi, cả vị trí của tinh vân Beta-71 nữa."
Kha Thiếu Bân lấy máy tính ra nối mạng, ngón tay thoăn thoắt gõ bàn phím một lát, không lâu sau cậu đã tìm được hàng loạt thông tin. Cậu chọn mấy tin quan trọng, nói: "Nơi chúng ta đang ở là hành tinh β-01, tòa nhà ngầm này có tổng cộng 108 tầng, là nơi đặt tổng bộ Liên bang."
Trác Phong nhíu mày, hỏi: "Trái Đất đâu?"
Kha Thiếu Bân giải thích: "Chiến tranh hạt nhân quy mô lớn khiến Trái Đất bị phá hủy hoàn toàn, con người buộc phải rời khỏi địa cầu, tìm một nơi ở khác trong vũ trụ. Chỉ tiếc là môi trường bên ngoài của hành tinh này rất tệ, nhiệt độ bề mặt quá nóng, nguồn nước bị ô nhiễm, còn có rất nhiều sinh vật ngoài hành tinh, căn bản không hợp cho con người sinh sống. Vậy nên con người mới nghĩ cách xây rất nhiều căn cứ ngầm, đưa không khí và nguồn nước sạch xuống đất qua hệ thống lọc."
Cậu dừng một lát, tổng kết: "Nói cách khác, thế giới này đã không còn ánh mặt trời ấm áp, không khí sạch và nguồn nước trong lành nữa, hiện giờ con người đang ở trong trạng thái ngắc ngoải kéo dài sự sống, sống dưới đất lâu ngày khiến tuổi thọ trung bình rút xuống còn 40 tuổi, trẻ sơ sinh mắc rất nhiều bệnh di truyền."
Việt Tinh Văn đau đầu day trán, "Được rồi, thư viện cũng giỏi bịa đấy. Đằng nào Trái Đất cũng bay màu luôn rồi, sắp tới có gặp chuyện gì, mọi người cũng đừng ngạc nhiên quá."
~ ĐỒ HỘP KỲ LẠ ~
Việt Tinh Văn dẫn các đồng đội kiểm kê lại vật tư trên phi thuyền, vật tư được chuẩn bị sẵn trên phi thuyền Bụi Gai này đủ cho họ sống thoải mái một tháng. Nhất là đồ ăn trong tủ lạnh, chỉ tính đồ hộp thôi đã hơn 500 hộp, nguồn nước cũng vô cùng đầy đủ, không chỉ đủ nước uống hằng ngày, còn đủ để tắm rửa.
Đãi ngộ tốt như vậy lại khiến mọi người bồn chồn, họ cảm thấy thư viện không tốt bụng tới vậy.
Kha Thiếu Bân nói: "Tớ phải xem mấy hộp thịt này là thịt gì mới được, cho chúng ta hẳn 500 hộp một lần, lần này thư viện cũng hào phóng quá nhỉ?"
Cậu nhặt đại vài hộp thịt có màu sắc khác nhau rồi đặt lên bàn, cẩn thận đọc hàng chữ thuyết minh nho nhỏ trên đó, một lát sau, Kha Thiếu Bân trố mắt, run giọng nói: "Vị rắn ba đầu, vị côn trùng, vị chuột?"
Mọi người: "..."
Mặt Việt Tinh Văn biến sắc, cầm hộp thịt lên nhìn kỹ.
Thịt rắn, tiết rắn, nội tạng rắn, thịt chuột, nội tạng chuột, thịt côn trùng, cánh côn trùng...
Việt Tinh Văn ném hộp thịt xuống như vừa cầm phải củ khoai lang nóng rẫy, gượng cười nói: "Đồ ăn hắc ám."
Lưu Chiếu Thanh cầm lên nhìn, anh cười nói: "Con người đã rời khỏi Trái Đất, chắc chắn thức ăn cũng phải khác khi ở địa cầu, ở hành tinh khác lấy đâu ra gà vịt bò dê, ăn các động vật kỳ lạ cũng hợp lí thôi."
Hứa Diệc Thâm nhướn mày, "Có vẻ đàn anh cũng rất có hứng với mấy hộp thịt kỳ quái này nhỉ?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Thư viện không bắt chúng ta ăn ruồi bọ đã là khách sáo lắm rồi, thật ra lượng protein trong côn trùng rất cao, thịt rắn cũng rất có lợi cho sức khỏe."
Mọi người: "..."
Các thành viên đều cạn lời nhìn anh, quả nhiên, sinh viên Y đều nặng đô vậy hả?
Lưu Chiếu Thanh an ủi mọi người: "Không có độc là được rồi, đến lúc thật sự đói thì mọi người đành phải ăn thôi, bỏ qua mấy cách chế biến khác thường này đi, ít nhất đây cũng là thịt hộp đúng không, chắc chắn rất giàu dinh dưỡng."
Tần Lộ đau khổ nuốt nước bọt, "Vị, vị côn trùng à, em không ăn nổi đâu."
Lâm Mạn La đỡ trán, "Chị cũng không ăn được thịt chuột..."
Kha Thiếu Bân hào hứng ra mặt, "Em lại muốn ăn thử xem sao, rời khỏi trường thi rồi, sau này không có cơ hội ăn loại đồ hộp mới mẻ này nữa đâu."
Mọi người: "..."
Việt Tinh Văn bất lực dời mắt khỏi đồ hộp, cúi đầu xem bản đồ Chương Tiểu Niên mới vẽ.
Kết cấu bên trong phi thuyền Bụi Gai không hề phức tạp, được tạo thành từ năm bộ phận là phòng chỉ huy, khu ở, khu ăn uống, kho vũ khí, khoang cứu sinh. Chiếc phi thuyền có chiều dài tổng 50m, rộng 20m, khi gặp tình huống khẩn cấp cần chạy, mọi người chạy với vận tốc chạy nước rút 100m là có thể đến đuôi thuyền trong vài giây.
Việt Tinh Văn chỉ sang khu ở, "Chúng ta chia phòng ký túc xá đi, hai người một phòng, mọi người tự chọn."
Đương nhiên Tần Lộ và Tần Miểu ở cùng nhau, hai cô gái còn lại chung một phòng, Kha Thiếu Bân và Tân Ngôn vẫn luôn là bạn cùng phòng, Lưu Chiếu Thanh và Hứa Diệc Thâm một phòng, Chương Tiểu Niên tự giác đứng bên cạnh Trác Phong, phòng số 1 bên phải còn dư lại để cho Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách.
Giang Bình Sách rất hài lòng với kết quả này.
Việt Tinh Văn cũng không tiện đổi nữa, bèn vờ như không có gì chuyển sang chủ đề tiếp theo, "Còn một ngày để chuẩn bị nữa trước khi chính thức xuất phát, mọi người nghĩ xem còn cần mua gì nữa?"
Tần Lộ nói: "Tớ vừa mới xem phòng, không có đồ dùng vệ sinh. Phi thuyền chỉ chuẩn bị sẵn đồ ăn, chắc là chúng ta phải tự đem đồ dùng hằng ngày?"
Giang Bình Sách cúi đầu nhìn thời gian trên vòng tay, đề nghị: "Lát nữa mọi người đến siêu thị mua ít đồ dùng hằng ngày như khăn mặt, bàn chải. Ngoài ra, chắc hẳn vòng tay này là thiết bị trao đổi thông tin, các cậu nhìn xem, bên sườn vòng tay có một nút bấm, mở ra là có thể liên lạc với đồng đội."
Việt Tinh Văn mở vòng tay ra tìm, quả nhiên, cậu tìm thấy một nút xoay nhỏ bên sườn vòng tay. Sau khi mở ra, một màn chiếu to cỡ tablet xuất hiện trên vòng tay, trong đó có các lựa chọn gửi tin nhắn, trò chuyện qua video... Cậu thử ấn nút "gửi tin nhắn", một dãy danh bạ xuất hiện trong màn hình, trong đó có thông tin liên lạc của toàn bộ thành viên nhóm 183.
Kha Thiếu Bân tò mò nhìn vòng tay, "Hiện đại hơn đồng hồ thông minh chúng ta thường thấy nhiều. Bảo sao tớ tìm khắp chỗ ở rồi mà không thấy điện thoại đâu, có chiếc vòng này rồi không cần điện thoại cồng kềnh nữa."
Tân Ngôn nói: "Chiếc vòng này hẳn đã được liên kết với chứng minh công dân, thẻ ngân hàng, tôi đoán khi chúng ta đi lại dưới căn cứ này, chúng ta có thể quét vòng tay để chứng minh thân phận."
Kha Thiếu Bân hào hứng nói: "Đằng nào ngày mai cũng mới đi, còn thời gian buổi chiều nữa, hay là chúng ta đi loanh quanh trước, sau đó đi siêu thị mua ít đồ dùng?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Được, về trước đã."
Mọi người rời khỏi phi thuyền Bụi Gai, đi tham quan xung quanh bằng thang máy.
Căn cứ ngầm này có tổng cộng 108 tầng, trong đó từ tầng B50 đến B55 ở giữa là khu thiết bị, có rất nhiều máy phát điện, thiết bị lọc không khí, máy lọc nước... Nút bấm ở tầng này hiển thị màu xám, họ không thể vào.
Trên tầng B50 là khu vực bị giới hạn, có trung tâm nghiên cứu và phát triển vũ khí bí mật, nhà máy sản xuất phi thuyền, cũng có sở nghiên cứu gen của người ngoài hành tinh, cùng với bãi đỗ có diện tích khổng lồ. Hiện giờ họ chỉ được vào bãi đỗ, vẫn không có quyền tham quan những tầng khác.
Dưới tầng B55 gồm có phòng họp, khu nhà ở cũng với nơi mua sắm, ăn uống, chữa trị, giáo dục, có thể đi lại thoải mái.
Mọi người xuống đến siêu thị, trong siêu thị hoàn toàn không có rau dưa, hoa quả hay thịt tươi, gần như toàn là đồ ăn đã được đóng gói sẵn. Kha Thiếu Bân vừa lượn quanh siêu thị, vừa nói: "Tài nguyên có hạn, phí nuôi trồng và vận chuyển rau quả tươi quá cao, làm thành đồ hộp dễ tích trữ hơn."
Ngoài mấy loại đã thấy trên phi thuyền, họ còn nhìn thấy những món đồ hộp kỳ lạ khác nữa, như sâu, kiến... Hình ảnh sống động trên vỏ hộp dễ khiến mọi người thấy cồn cào, mấy cô gái vội vàng rời khỏi khu đồ hộp, chạy sang khu đồ dùng mua khăn và bàn chải.
Tiếng Lâm Mạn La vọng tới từ bên kia kệ hàng, "Có thể quét điểm tích lũy để mua đồ, giá cả xêm xêm siêu thị trong thư viện, đồ dùng hằng ngày rẻ lắm."
Việt Tinh Văn nói: "Mọi người còn thừa điểm tích lũy thì mua một ít đồ dùng đi. Như dầu gội đầu, sữa tắm, mua loại chai nhỏ thôi, đủ cho hai người dùng là được."
Mọi người nhanh chóng mua hết đồ dùng, sau đó mới về ký túc xá thu dọn hành lý.
Nơi đây không có bình minh, hoàng hôn, trời sáng hay trời tối đều phụ thuộc vào hệ thống báo giờ. Việt Tinh Văn thu dọn xong xuôi, chẳng bao lâu sau, cậu đã nghe một giọng nữ dịu dàng vai lên, "Bây giờ là 20 giờ tối, đèn sẽ tắt ngay lập tức, mọi người vui lòng nhanh chóng lên giường, chúc ngủ ngon."
Để tiết kiệm điện, tắt đèn vào 20 giờ Việt Tinh Văn cũng hiểu được. Cậu nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, vừa định mở vòng tay lên tìm người trò chuyện, tin nhắn từ Giang Bình Sách đã xuất hiện trên màn hình, "Không ngủ được?"
Việt Tinh Văn trả lời: "Ừ, mới tám giờ, tôi chưa ngủ sớm vậy bao giờ."
Giang Bình Sách: "Tôi cũng vậy."
Đằng nào Việt Tinh Văn cũng không ngủ được, nhàm chán, cậu bèn nói chuyện với Giang Bình Sách: "Mấy hộp thịt hôm nay chúng ta nhìn thấy chắc chắn được làm từ thịt sinh vật ngoài hành tinh. Cũng tức là, khả năng cao sắp tới chũng ta sẽ đụng phải những sinh vật ngoài hành tinh kỳ lạ. Nói không chừng còn mạnh hơn thú dữ mà chúng ta biết trên địa cầu."
Giang Bình Sách im lặng một lát, trả lời: "Cậu còn nhớ môn 'Chạy định hướng' không?"
Việt Tinh Văn nói: "Đương nhiên là nhớ, chúng ta bị bầy nhện, sói, cá sấu bao vây trong rừng, may mà khi đó có hệ tọa độ của cậu đưa mọi người chạy thoát, lại gặp được Tân Ngôn, phối hợp với tôi dùng nước cường toan đốt chảy đám nhện đó mới thuận lợi qua môn."
Giang Bình Sách nói: "Chắc chắn sinh vật ngoài hành tinh không dễ xử như sinh vật trên Trái Đất mà chúng ta biết, có lẽ chúng sẽ có lớp vỏ ngoài cứng cáp hơn, có lẽ chúng có khả năng bay nhanh nhẹn rất khó bắt, cũng có thể sống lại sau khi đứt đôi như giun. Chưa chắc kỹ năng tấn công của chúng ta đã có tác dụng. Dù sao, lần này phải sẵn sàng để chiến đấu ác liệt."
Việt Tinh Văn dở khóc dở cười, "Ở với tôi lâu quá rồi, sao cậu cũng bắt đầu nói gở thế!"
Giang Bình Sách nói: "Tôi chỉ phân tích hợp lý thôi. Dù sao đây cũng là môn 7 tín chỉ, nếu để chúng ta dùng axit sunfuric đốt chảy sinh vật ngoài hành tinh, hoặc giật chết bằng mạch điện nối tiếp của đàn anh Trác, vậy thì đơn giản quá."
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, tán thành: "Nói cũng phải."
Hôm nay phát hiện ra đồ hộp "hắc ám", rất nhiều người quan tâm đến chuyện ăn uống, nhưng Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách lại ăn ý nghĩ đến những sinh vật ngoài hành tinh đáng sợ mà có thể họ sẽ đụng phải trên hành trình này.
Rốt cuộc sâu trong bầu trời là thứ gì đây?
Họ đã thăng cấp kỹ năng, nhưng chắc chắn năng lực của kẻ địch đe dọa đến tính mạng họ cũng được nâng cao.
Đúng như Giang Bình Sách nói... phải chuẩn bị để chiến đấu ác liệt.
Việt Tinh Văn khẽ thở dài, trả lời: "Tới đâu hay tới đó vậy, đến lúc đó nghĩ cách sau."
Giang Bình Sách nói: "Ừ. Giờ đã buồn ngủ chưa?"
Việt Tinh Văn bất lực, "Không nên nói chuyện sinh vật ngoài hành tinh với cậu mới phải, càng nói càng tỉnh, không buồn ngủ chút nào hết."
Giang Bình Sách khẽ cười, nói: "Vậy nói chuyện khác?"
"Ví dụ như, cậu, có chút hảo cảm nào với tôi không?"
Việt Tinh Văn: "..."
Hảo cảm thì nhiều lắm. Trong lòng Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách là người tài giỏi nhất trong số bạn bè xung quanh cậu, từ thời học sinh hắn đã ẵm không ít giải lớn từ cuộc thi Olympic Toán, đến khi lên đại học, hắn cũng trở thành "học thần" có tiếng trong khoa...
Gần như không thể moi móc ra khuyết điểm.
Người xuất sắc như vậy, vừa mới tỏ tình với cậu cách đây không lâu, còn nói muốn tìm một người yêu bầu bạn suốt đời.
Nhịp tim Việt Tinh Văn bỗng tăng nhanh, cậu bất chấp nói: "Có hảo cảm, nhưng mà..."
Giang Bình Sách nói nốt giúp cậu, "Nhưng, cậu chỉ coi tôi là bạn?"
Tai Việt Tinh Văn nóng bừng, "Ừm. Chưa từng đến gì khác. Người yêu không phải cần ôm ấp, hôn hít gì đó sao? Làm vậy với cậu... tôi cứ thấy là lạ."
Giang Bình Sách: "Với người khác thì không lạ?"
Việt Tinh Văn: "..."
Không có kinh nghiệm, thật sự rất khó tưởng tượng.
Giang Bình Sách dịu dàng nói: "Đừng sốt ruột, nghĩ từ từ, nghĩ đến khi buồn ngủ thì đi ngủ."
Việt Tinh Văn: "Ừ."
Giang Bình Sách: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Quả thật đêm đó Việt Tinh Văn đã "mơ đẹp", nửa trước giấc mơ là quá khứ bên nhau ấm áp của cậu và Giang Bình Sách, hình ảnh đột nhiên thay đổi, người ngoài hành tinh xâm chiếm Trái Đất, tấn công đại học Hoa An của họ, cậu và Giang Bình Sách nắm tay kề vai, cùng đánh quái vật, còn giải cứu cho cả nhân loại, chẳng khác nào điện ảnh Hollywood hết.
Quả nhiên không nên nói những chủ đề linh tinh trước khi ngủ!
Việt Tinh Văn dở khóc dở cười đánh răng rửa mặt, sau đó nhanh nhẹn thay bộ đồ rằn ri cho tiện hành động.
Cậu mở vòng tay, gửi một tin nhắn vào nhóm chat: "Mọi người thay đồ rằn ri trong tủ, đem theo hành lý, đúng 8 giờ tập trung trước lối vào bãi đỗ tầng B10."
Phi thuyền "Bụi Gai" dường như đang báo hiệu nhiệm vụ sắp tới của họ sẽ giăng đầy bụi gai.
Nhưng nghĩ đến hình ảnh mình và Giang Bình Sách kề vai nắm tay chinh chiến khắp nơi trong mơ, Việt Tinh Văn lại không sợ chút nào... Dù có gặp phải chuyện gì, cậu vẫn có Giang Bình Sách và rất nhiều đồng đội bên cạnh.
Nhất định họ sẽ chuyển nguy thành an.