~ CUỐI CÙNG TINH VĂN CŨNG QUAN TÂM HẮN ~
Từng giây từng phút trôi qua, nửa tiếng sau, phi thuyền vòng xa khỏi hố đen theo quỹ đạo đã cài đặt, lúc này mọi người mới thấy nhẹ nhõm.
Việt Tinh Văn quay lại nói với mọi người: "Ăn tiếp thôi."
Bốn cô gái nhặt mấy chiếc hộp lăn lóc dưới đất đặt lên trên bàn, Kha Thiếu Bân tích cực chạy lại, mở hộp thịt ra, vừa ăn vừa nhận xét: "Thịt chuột hơi mặn, chắc là cho nhiều muối quá, thịt rắn thì mềm mượt, ăn thích nhất, nhưng tiết rắn hơi nhiều, hơi tanh chút; thịt côn trùng giòn rụm, tớ còn thấy cả cánh bên trong nữa."
Tân Ngôn vô cảm nói: "Cậu có thể không nói kỹ tới vậy."
Mấy cô gái đều lộ rõ vẻ không nuốt nổi.
Hứa Diệc Thâm nhìn xung quanh, anh phát hiện ngoài Kha Thiếu Bân không có ai dám ăn thứ này, bèn cười tủm tỉm cầm hộp thịt rắn lên, nói: "Anh thử món này."
Có ba người "không ngán thứ gì" lôi kéo, những người khác cũng dần bước qua rào cản tâm lý, bắt đầu ăn đồ hộp.
Việt Tinh Văn lo rằng thư viện sẽ tạo thêm nguy hiểm cho họ, vậy nên cậu và Giang Bình Sách tiếp tục ở lại phòng chỉ huy trực. Nghe tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng ăn, cậu quay đầu nhìn sang Giang Bình Sách, không ngờ cậu lại phát hiện một vết máu gai mắt xuất hiện trên thái dương, nơi bị tóc mái che khuất!
Tim Việt Tinh Văn thắt lại, vội vàng hỏi: "Sao trán cậu lại bị thương?"
Vừa rồi Giang Bình Sách vẫn luôn tập trung nhìn bản đồ định hướng, không cảm thấy đau. Nghe cậu nói vậy, hắn mới vô thức đưa tay sờ trán, quả nhiên, tay hắn dính đầy máu.
Việt Tinh Văn nhớ lại lần đầu tiên phi thuyền bắt đầu rung chuyển, cậu ngã về phía trước, Giang Bình Sách kéo cậu lại, hai người cùng văng ra ngoài, cậu có nghe thấy một tiếng "rầm" rất to, hình như Giang Bình Sách đập đầu vào đâu đó... Hẳn là hắn bị thương từ khi đó.
Tình huống lúc ấy cấp bách quá, lại thêm vết thương của Giang Bình Sách bị tóc mái che mất nên cậu mới không nhận ra.
Việt Tinh Văn biết vải gạc của đàn anh Lưu có thể chữa vết thương ngoài, nhưng thấy máu tươi chảy dọc trên trán Giang Bình Sách, cậu vẫn không khỏi đau lòng.
Việt Tinh Văn hít sâu, nói với Giang Bình Sách: "Cậu đừng sờ tay vào, tôi đi xin đàn anh Lưu ít vải gạc."
Khi cậu tới phòng ăn, các thành viên khác đang ăn đồ hộp ngon lành.
Việt Tinh Văn hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, cậu đi thẳng tới chỗ Lưu Chiếu Thanh, "Đàn anh, cho em một cuộn vải gạc."
Lưu Chiếu Thanh không rõ lý do nhưng vẫn giơ tay phải, biến một cuộn vải gạc trắng tinh ra rồi đưa cậu, "Sao thế, ai bị thương à?"
Việt Tinh Văn nhận vải gạc, nói: "Bình Sách bị thương rồi, em đi xử lý cho cậu ấy." Dứt lời, cậu vội vàng xoay người ra ngoài. Đợi khi cậu cầm vải gạc quay lại bên cạnh Giang Bình Sách, vết máu trên trán Giang Bình Sách đã chạy dọc sườn mặt, vẽ nên một vệt đỏ ngoằn nghoèo trên mặt cậu.
Việt Tinh Văn khẽ nói: "Cậu ngồi xuống, tôi xem vết thương."
Giang Bình Sách ngoan ngoãn ngồi xuống, Việt Tinh Văn bèn nhẹ nhàng vén tóc mái hắn... Cậu thấy một vết thương dài khoảng 5cm trên phần trán bên phải của hắn, vết thương rất sâu, hẳn là bị thứ gì sắc nhọn quẹt vào.
Vết thương đáng sợ khiến tim Việt Tinh Văn như bị đâm một nhát thật mạnh, cảm giác thương tiếc chưa từng trải nghiệm lan tràn trong ngực cậu, cậu nhíu mày ấn Giang Bình Sách lại, xé cuộn gạc thành hai nửa, cầm một nửa nhẹ nhàng lau vết thương và trán, lau sạch vết máu chảy xuống; nửa còn lại cậu quấn quanh vết thương, giúp vết thương mau lành lại.
Động tác của cậu nhẹ nhàng lại chậm rãi, vô cùng cẩn thận, tựa như đang chạm vào một thứ bảo bối vô giá, sợ rằng mình mạnh tay một chút thôi nó sẽ vỡ tan.
Suốt quá trình, Giang Bình Sách vẫn ngồi yên phối hợp với cậu, nhưng khóe miệng lại không khỏi nhếch lên.
Đến khi Việt Tinh Văn băng bó xong, Giang Bình Sách mới nói: "Không cần lo, chỉ là vết thương ngoài da thôi."
Việt Tinh Văn rút tay về, dặn dò: "Thương ngoài da cũng không thể chủ quan, lỡ như bị nhiễm trùng thì sao? Quấn băng gạc mấy phút, đợi vết thương lành hẳn mới gỡ ra, nghe chưa?"
Giang Bình Sách khẽ cười, đáp: "Ừ, nghe lời cậu."
Ánh mắt chan chứa ý cười của Giang Bình Sách chăm chú nhìn cậu, mặt Việt Tinh Văn chợt nóng bừng, bối rối dời mắt.
Nếu là trước đây, anh em tốt bị thương, cậu băng bó giúp hắn là chuyện không thể bình thường hơn.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, Giang Bình Sách đã bày tỏ rõ ràng niềm yêu thích với cậu, vậy mà cậu lại không chú ý, tự mình băng bó cho người ta... Vậy nghĩa là gì? Việt Tinh Văn hơi hối hận, biết vậy cậu đã để đàn anh Lưu chuyên nghiệp hơn xử lý vết thương rồi, đỡ có mấy hiểu lầm không cần thiết. Nhưng khi đó cậu thật sự không nghĩ nhiều như vậy, trong đầu cậu chỉ có một chuyện... Bình Sách bị thương.
Việt Tinh Văn càng nghĩ càng thấy cách mình làm không thỏa đáng, nhất là Giang Bình Sách cứ dịu dàng nhìn cậu mãi khiến mặt cậu sắp bốc cháy, cậu ngại ngùng ho một tiếng, nói: "Tôi đói rồi, đi ăn chút gì đã."
Đúng lúc này, Lưu Chiếu Thanh và Hứa Diệc Thâm đi qua, hai người đã ăn xong, qua đây đổi ca cho Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách, tiện thể xem vết thương của Giang Bình Sách luôn.
Suýt nữa Việt Tinh Văn đã va phải đàn anh Lưu, Lưu Chiếu Thanh thấy cậu hoảng hốt, còn tưởng là Giang Bình Sách bị thương nặng lắm, anh vội vàng chạy vào phòng chỉ huy...
Cuối cùng, anh chỉ thấy Giang Bình Sách quấn băng gạc trên đầu, vẻ mặt bình tĩnh, hình như ánh mắt còn chan chứa ý cười.
Lưu Chiếu Thanh nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì thế? Bị thương nặng không?"
Giang Bình Sách đứng dậy, nói: "Không sao, trầy da chảy chút máu thôi."
Lưu Chiếu Thanh bóc miếng gạc ra nhìn, nhìn xong thì cạn lời.
Hứa Diệc Thâm như cười như không, "Nhìn vẻ mặt của Tinh Văn vừa rồi anh còn tưởng em bị thương nặng lắm, nên anh với đàn anh Lưu mới qua xem vết thương của em, ai dè... vết thương đã lành hẳn rồi!"
Lưu Chiếu Thanh chỉ vào cái trán nhẵn nhụi của Giang Bình Sách, nói: "Còn không thấy sẹo luôn."
Giang Bình Sách: "..."
Hai đàn anh trêu chọc cũng không khiến Giang Bình Sách xấu hổ, ngược lại hắn còn rất khoái trá... Điều này chứng minh Tinh Văn rất quan tâm hắn, cậu "quan tâm ắt loạn" nên mới không giữ được bình tĩnh khi thấy hắn bị thương, khiến các đàn anh hiểu nhầm là "Giang Bình Sách bị thương rất nặng".
Nói cho cùng, Tinh Văn vẫn đối xử khác biệt với hắn.
Giang Bình Sách gỡ miếng gạc trên trán xuống rồi ném vào thùng rác, nói với hai người: "Nhờ hai đàn anh để ý bản đồ định hướng, em đi ăn chút gì đó."
Lưu Chiếu Thanh thoải mái nói: "Đi đi, bọn anh đến đổi ca cho hai đứa mà."
Giang Bình Sách gật đầu với anh rồi xoay người đến nhà ăn.
Trên bàn ăn đã có không ít hộp rỗng rồi, xem ra các thành viên cũng thoải mái tiếp thu những món đồ kỳ lạ này. Nhất là Kha Thiếu Bân, số hộp rỗng trước mặt cậu đã xếp thành ngọn núi nhỏ, một mình cậu ăn hết 6 hộp!
Thấy Giang Bình Sách tới, các thành viên đều quan tâm hỏi: "Nghe nói Bình Sách bị thương, có nặng không?"
Kha Thiếu Bân đẩy kính, cẩn thận quan sát mặt hắn, "Vết thương đâu?"
Giang Bình Sách bình tĩnh đáp: "Đã khỏi rồi."
Kha Thiếu Bân sửng sốt, sau đó cười nói: "Vải gạc của đàn anh Lưu đúng là đỉnh của chóp!"
Việt Tinh Văn vùi đầu ăn, Giang Bình Sách bèn đến cạnh cậu, bóc mấy gói lương khô trên bàn.
Kha Thiếu Bân tích cực đề cử, "Bình Sách, cậu thử hộp côn trùng đi, thịt rắn cũng được lắm đó!"
Việt Tinh Văn nói: "Cậu đừng tiếp thị, cậu ấy không thích ăn mấy món này đâu."
Giang Bình Sách "ừ" một tiếng, nói: "Các cậu cứ ăn thịt đi, hôm nay tôi ăn chay."
Kha Thiếu Bân nói: "Ăn mỗi lương khô thôi có no được không?"
Giang Bình Sách nói: "Đương nhiên, lượng calo trong lương khô rất cao, nhiều bộ đội khi ra ngoài tác chiến cũng đem theo loại thực phẩm tiện lợi thế này. Hơn nữa còn có rau củ khô, hoa quả khô bổ sung vitamin, không nhất định phải ăn thịt."
Kha Thiếu Bân tiếc nuối nhún vai, "Đồ ăn ngon thế này, không ăn thì tiếc quá."
Tân Ngôn lạnh lùng nói: "Có thứ gì cậu không ăn à?"
Kha Thiếu Bân làm bộ nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng kết luận: "Tớ không ăn thịt người."
Mọi người: "..."
Chắc là thư viện cấp thiếu kỹ năng "nuốt chửng" cho Kha Thiếu Bân rồi, dạ dày của cậu mới thật sự là "hố đen"!
***
Cơm nước xong xuôi, mọi người quay lại phòng chỉ huy, vừa nói chuyện vừa nhìn bản đồ.
Lúc này, con tàu đã quay lại tuyến đường thiết kế ban đầu, sự xuất hiện của hố đen làm lỡ mất một thời gian, đến 11 giờ tối họ mới chỉ đi được 10% tổng quãng đường.
Việt Tinh Văn nói: "Mọi người chuẩn bị ngủ đi, đêm chia thời gian canh gác."
Giang Bình Sách tính nhanh, nói: "Từ 10 giờ tối đến 8 giờ sáng, tổng cộng 10 tiếng, 2 tiếng đổi ca một lần, chia 5 nhóm trực."
Kha Thiếu Bân chủ động đề nghị: "Gần như Tinh Văn và Bình Sách canh phòng chỉ huy cả ngày hôm nay rồi, tối nay các cậu nghỉ ngơi đi, giao cho bọn tớ. Vừa đủ 2 người một nhóm, chia 5 nhóm thay ca."
Các thành viên khác cũng đồng ý, "Đúng đó, tối nay hai cậu ngủ cho đã đi."
Kha Thiếu Bân nhanh nhẹn mở máy tính gõ bảng giờ trực... 22:00-00:00, 00:00-2:00, 2:00-4:00, 4:00-6:00, 6:00-8:00. Cậu hỏi Việt Tinh Văn: "Xếp thế này được không?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Ừ, mọi người tự chọn thời gian đi, tối nay các cậu phải vất vả rồi."
Hứa Diệc Thâm nói: "Anh là cú đêm, có thể trực từ 2 giờ đến 4 giờ đêm." Tân Ngôn nói: "Tôi dậy sớm, 6 giờ đến 8 giờ đi."
Những người khác cũng lần lượt chọn khung giờ theo nhóm hai người, người không phải trực thì về phòng ngủ.
Về phòng ký túc xá, để không khí đỡ gượng gạo, Việt Tinh Văn đi tắm rửa trước, Giang Bình Sách thì nhanh nhẹn trải ga giường. Đợi Việt Tinh Văn tắm xong, Giang Bình Sách mới hỏi: "Cậu có mang dầu gội với sữa tắm đúng không?"
Việt Tinh Văn đáp: "Ừ."
Giang Bình Sách nhìn cậu, "Tôi dùng của cậu được không?"
Việt Tinh Văn không hề do dự, "Đương nhiên."
Mỗi người mua một chai dầu gội, sữa tắm thì dùng không hết, khi chuẩn bị vật tư Việt Tinh Văn cũng đề nghị hai người mua chung một chai, Giang Bình Sách muốn dùng chung với cậu, đương nhiên cậu không có ý kiến.
Đến khi Giang Bình Sách ra khỏi phòng tắm, Việt Tinh Văn mới nhận ra chuyện không bình thường.
Mùi hương trên người họ, giống hệt nhau.
Hương thơm thoang thoảng của sữa tắm tràn ngập căn phòng, lại thêm phòng trên phi thuyền vốn đã nhỏ hẹp, không gian hoạt động ngoài phòng tắm cũng chỉ có 8m2, còn kê hai chiếc giường.
Gần như là giường sát giường!
Hai người nằm trên giường, khoảng cách rất gần, có thể ngửi rõ ràng mùi hương giống hệt mình từ cơ thể đối phương.
Nhịp tim của Việt Tinh Văn càng lúc càng nhanh, mùi sữa tắm vờn quanh hai người khiến không khí trong phòng bỗng có vẻ mập mờ đến lạ.
Việt Tinh Văn dứt khoát vươn tay tắt đèn, quay lưng về phía Giang Bình Sách, nói nhỏ: "Nghỉ sớm đi."
Giang Bình Sách nói: "Được, ngủ ngon."
Việt Tinh Văn nhắm mắt, ép mình vào giấc ngủ.
Nhưng cảnh tượng trong mơ lại khiến cậu muốn chui xuống đất... Có lẽ vì cơ thể hai người có mùi hương giống hệt nhau, lần này nằm mơ, cậu còn mơ hẳn mình tắm chung với Giang Bình Sách?
~ ĐÊM QUA CẬU LUÔN GỌI TÊN TÔI ~
Việt Tinh Văn giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ kỳ lạ.
Phòng ký túc xá trên phi thuyền không có cửa sổ, khi tắt đèn phòng sẽ tối đen, Việt Tinh Văn cảm nhận được quần áo mình ướt sũng mồ hồi, nóng như ngủ trong lồng hấp.
Việt Tinh Văn nằm trong chăn nhìn vòng tay, bây giờ mới 6 giờ sáng. Cậu ngoái đầu nhìn, Giang Bình Sách ở giường bên cạnh vẫn đang ngủ, hắn hít thở đều đều. Cậu nương ánh sáng từ vòng tay nhìn sườn mặt đối phương, bỗng cảm thấy chột dạ khó hiểu.
Cậu không dám nhớ lại hình ảnh không thể miêu tả trong mơ.
Mặt Việt Tinh Văn nóng như sắp bốc cháy, cậu vội vã xoay người nhảy xuống giường, rón rén lần mò vào phòng tắm, sau khi tắm qua loa bằng nước lạnh, xua đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu, cậu mới ra khỏi phòng.
6 giờ đến 8 giờ sáng là thời gian trực của Tân Ngôn và Kha Thiếu Bân.
Khi Việt Tinh Văn đến phòng chỉ huy, Kha Thiếu Bân đang chơi dò mìn trên máy tính, Tân Ngôn thì ngồi trước bàn điều khiển, vô cảm nhìn bản đồ định hướng.
Thấy cậu vào phòng, hai người cùng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên ra mặt.
Kha Thiếu Bân đẩy kính, nói: "Tinh Văn, cậu dậy sớm vậy làm gì? Mới 6 giờ thôi."
Tân Ngôn bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì à?"
Tai Việt Tinh Văn hơi đỏ, cậu giả vờ bình tĩnh nói: "Không có gì, mơ ác mộng nên giật mình tỉnh dậy."
Kha Thiếu Bân tò mò hỏi: "Ác mộng gì thế?"
Việt Tinh Văn: "..."
Mơ thấy cậu tắm chung với Giang Bình Sách, còn vuốt ve thân thể lẫn nhau, làm không ít hành động mờ ám. Cậu mà nói thật ra, e là tròng mắt Kha Thiếu Bân sẽ rơi ra ngoài mất.
Việt Tinh Văn nhìn sang chỗ khác, trả lời cho có: "Mơ thấy tớ bị quái vật ăn thịt."
Kha Thiếu Bân cười nói: "Tớ ngược lại nè, đêm qua đi ngủ tớ mơ thấy mình ăn thịt quái vật."
Tân Ngôn: "..."
Việt Tinh Văn đi tới bàn điều khiển, nhìn bản đồ định hướng rồi hỏi: "Phi thuyền vẫn bình thường chứ?"
Tân Ngôn nói: "Ừ, phi thuyền vẫn luôn đi theo tuyến đường đã cài đặt, hiện giờ mới đi được 15% quãng đường, còn 6 ngày nữa mới đến nơi."
Thấy phi thuyền vẫn hoạt động bình thường, Việt Tinh Văn mới yên tâm ra ngoài, "Các cậu vất vả rồi, tôi đi tìm chút đồ ăn."
Hôm qua cậu ăn rất nhiều rau, hoa quả khô, toàn là đồ ăn dễ tiêu hóa nên lúc này cậu đã đói lắm rồi. Việt Tinh Văn không ngờ cậu vừa vào phòng ăn, đã va phải một đôi mắt quen thuộc.
Trùng hợp là Giang Bình Sách cũng đến phòng ăn.
Thấy Tinh Văn, hắn trầm giọng hỏi: "Sao cậu đã dậy rồi?"
Gần như ngay lúc đó, Việt Tinh Văn cũng hỏi: "Sao cậu đã dậy rồi?"
Hai người: "..."
Sự im lặng gượng gạo kéo dài 3 giây. Giang Bình Sách nhếch môi, nói: "Tôi ngủ không sâu, nghe thấy tiếng có người tắm rửa đã dậy rồi. Sau khi dậy phát hiện cậu không ở trong phòng nên ra ngoài xem sao."
Việt Tinh Văn sờ mũi, "Tôi tưởng mình đã nhẹ nhàng lắm rồi, không ngờ vẫn đánh thức cậu."
"Không sao." Giang Bình Sách khó hiểu nhìn đôi tai đỏ rực của Việt Tinh Văn, dịu giọng nói: "Sao thế? Hôm nay chúng ta không cần trực, sao cậu dậy sớm thế?"
Việt Tinh Văn chột dạ không dám nhìn vào mắt hắn, cậu đành phải cúi đầu nói: "Mơ ác mộng nên tỉnh."
Giang Bình Sách hỏi: "Ác mộng? Cậu mơ thấy gì?"
Ráng đỏ trên tai Việt Tinh Văn nhanh chóng lan lên mặt, cậu lí nhí đáp lại: "Có gì đâu, mơ thấy mấy quái vật linh tinh thôi, chắc là do hộp thịt hương vị kỳ lạ đó ảnh hưởng."
Giang Bình Sách không hỏi thêm nữa, hắn mở tủ lạnh, lấy vài gói bánh quy và sữa để lên bàn, "Đã dậy rồi thì ăn sáng trước đi. Lát nữa đợi mọi người dậy thì chúng ta qua đổi ca cho mọi người ăn cơm."
Việt Tinh Văn "ừ" một tiếng, ngồi cạnh bàn ăn, cậu cúi đầu ăn lấy ăn để, ăn hết mình để xoa dịu không khí ngượng ngùng.
Khi hai gói bánh quy đã yên vị trong bụng, Việt Tinh Văn mới bình tĩnh lại, sắc mặt cũng trở lại bình thường. Nhưng cậu lại không biết nên nói gì với Giang Bình Sách, đành phải im lặng ngồi đó, ngẩn ngơ nhìn gói bánh quy.
Giang Bình Sách hỏi: "Sao hôm nay không nói gì thế?"
Việt Tinh Văn rề rà đáp: "Không biết nên nói gì."
Giang Bình Sách khẽ cười, "Cũng ít thấy khi nào cậu không biết nói gì đấy."
Việt Tinh Văn không nhịn được, nói: "Cậu đang quanh co chê tôi nói nhiều à?"
Giọng Giang Bình Sách dịu dàng, "Nói nhiều cũng tốt mà. Ít nhất cậu luôn có thể khuấy động bầu không khí."
Việt Tinh Văn thầm nghĩ, bây giờ chỉ cần ở riêng với cậu là tôi không thể khuấy động bầu không khí được, cậu cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Hai người cùng im lặng.
Bình thường, chỉ cần Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách ở cạnh nhau, họ sẽ nói không dứt chuyện, thậm chí người khác không thể chen vào. Nhưng hôm nay, hai người lại "không nói tiếng nào".
Phòng ăn yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng hít thở khiến Việt Tinh Văn như ngồi bàn chông. Cậu nghĩ ngợi cả buổi, vừa nghĩ ra một chủ đề để phá vỡ sự im lặng thì Giang Bình Sách đã chủ động lên tiếng: "Tôi nhớ hồi họp phụ huynh trung học có gặp bố cậu một lần, ông ấy tốt tính lắm đúng không? Lúc nào cũng cười tủm tỉm."
Việt Tinh Văn vô thức tiếp lời: "Họp phụ huynh hồi kỳ một lớp 10 à?"
Giang Bình Sách gật đầu, "Đúng vậy."
Việt Tinh Văn nhớ lại chuyện năm đó, không khỏi bật cười, "Tôi nhớ lần họp phụ huynh đó, cậu được hạng nhất toàn khối, thầy chủ nhiệm khen cậu lâu lắm luôn, lúc về bố tôi còn nói Giang Bình Sách lớp mấy đứa giỏi thật, đề toán khó vậy mà thi được 100 điểm. Tôi còn nói với ông, Giang Bình Sách thi được 100 điểm là vì đề thi chỉ có 100 điểm thôi, cho cậu ấy thêm mười câu nữa, cậu ấy có thể thi được 200 điểm."
Giang Bình Sách: "..."
Việt Tinh Văn ho một tiếng, nói: "Kỳ một lớp 10 tôi nghịch lắm, bố lúc nào cũng bảo tôi phải học tập bạn Giang Bình Sách hạng nhất nhiều vào, ông ấy rất ấn tượng với cậu."
Khóe môi Giang Bình Sách cong lên, "Ngược lại. Mẹ tôi đi họp về, bảo tôi học tập cậu nhiều vào. Bà nói bạn Việt Tinh Văn vừa thông minh vừa cởi mở, chắc chắn sau này rất thành công, tốt hơn người chỉ biết cắm đầu học như tôi nhiều."
Việt Tinh Văn ngại ngùng, "Mẹ cậu còn khen tôi nữa à?"
Giang Bình Sách nói: "Ừ, hay khen cậu lắm, nói cậu không chỉ học giỏi, còn rất tốt tính."
Đúng lúc này, giọng Kha Thiếu Bân chợt vang lên phía sau, "Xem ra bố mẹ hai nhà đã đồng ý hôn sự của các cậu rồi! Đằng nào các cậu cũng đã vào cục dân chính đăng ký kết hôn rồi, lúc nào về nhớ tổ chức bù hôn lễ phát kẹo cưới là được."
Việt Tinh Văn: "..."
Cậu có thể tóm Kha Thiếu Bân qua đây tẩn cho một trận không?
Cậu biết rõ Kha Thiếu Bân đang nói đùa, nhưng Việt Tinh Văn chợt nhận ra, trong lòng bố mẹ người kia mình đều là người xuất sắc, vậy nên bố mẹ sẽ không có suy nghĩ "Cậu dạy hư con trai tôi".
Năm đó cậu là thủ khoa văn toàn thành phố, hai người vẫn luôn đồng hạng, không có ai giỏi hơn kém hơn. Nếu có một ngày họ come out với gia đình, kiên quyết ở bên nhau, gia đình sẽ nể tình họ quen biết nhiều năm, lại cùng rất giỏi giang... chưa chắc sẽ phản đối đâu nhỉ?
Lúc này não bộ Việt Tinh Văn rối bời.
Lần đầu tiên cậu nghĩ đến những vấn đề hiện thực này. Nếu cậu là con gái, hoặc Giang Bình Sách là con gái, chắc chắn hai người ở bên nhau sẽ được người thân, bạn bè chúc phúc. Nhưng họ đều là nam, trong mắt rất nhiều người, đàn ông và đàn ông ở bên nhau là lạc loài, hơn nữa, luật hôn nhân trong nước cũng không ủng hộ đồng tính đăng ký kết hôn.
Việt Tinh Văn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng phải cẩn thận cân nhắc đến suy nghĩ của bố mẹ. Giang Bình Sách là người cậu quý trọng nhất, đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến cậu không dám quyết định bồng bột.
Kha Thiếu Bân thấy Việt Tinh Văn cúi đầu im lặng, không khỏi nghi ngờ, "Tinh Văn, tớ đùa thôi mà. Không phải cậu giận rồi chứ?"
Việt Tinh Văn hoàn hồn, cười nói: "Không đâu, cậu vừa nói gì, tớ không nghe thấy."
Kha Thiếu Bân thở phào, tiện tay cầm hai gói bánh quy trên bàn đi, nói: "Tớ lấy chút đồ ăn thôi, các cậu nói chuyện tiếp đi, tớ về phòng chỉ huy."
Chờ cậu đi rồi, Giang Bình Sách mới nhẹ nhàng nắm bàn tay đang để trên bàn của Việt Tinh Văn, dịu dàng nói với cậu bằng giọng nói chỉ hai người nghe được, "Tinh Văn, tôi biết cậu là người rất có trách nhiệm, suy nghĩ mọi việc đều rất chu toàn. Tôi có thể bảo đảm với cậu, bố mẹ tôi sẽ không phản đối quyết định của tôi. Năm đó khi đổi nguyện vọng, tôi đã đánh tiếng với họ rồi."
Tim Việt Tinh Văn rung lên, cậu muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt hơn.
Nhiệt độ cơ thể thuộc về đối phương truyền qua những ngón tay dính liền, rất ấm áp, tựa như một sức mạnh có thể vỗ về lòng người, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai, "Đêm qua, cậu không mơ thấy quái vật đâu nhỉ?"
Tai Việt Tinh Văn lập tức đỏ bừng, vội vàng rút tay về như bị điện giật. Nghĩ đến cảnh tượng mờ ám trong giấc mơ, cậu chỉ muốn đào một cái khe để chui vào thôi.
Giang Bình Sách tiếp tục nói cạnh tai cậu, "Đêm qua cậu cứ gọi tên tôi mãi."
Việt Tinh Văn: "......"
Thế nào gọi là nhục thứ hai thì không ai là chủ nhật? Cậu đừng nói ra có được không?
Thấy Việt Tinh Văn đỏ mặt, tim Giang Bình Sách như có sợi lông vũ cọ qua, vừa mềm vừa ngứa. Việt Tinh Văn ngây ngô như vậy, không phải giống hắn hồi mới nhận ra tình cảm năm đó sao? Chỉ là từ năm mười bảy, mười tám tuổi, hắn đã nhận ra mình thích Tinh Văn, thường xuyên gặp cậu trong giấc mơ.
Tình cảm của Tinh Văn đến muộn, nhưng cũng ngây ngô và chân thành như vậy.
Giang Bình Sách không đùa nữa, cũng không nói tiếp đề tài này. Có những lúc không cần phải nói quá rõ ràng, nhắc nhở đối phương là đủ, Việt Tinh Văn đã sắp nghĩ xong rồi, hắn không cần vội vàng giục cậu từng ngày.
Giang Bình Sách đứng dậy, nói: "Vẫn còn sớm, nếu đêm qua cậu gặp ác mộng không ngủ ngon, hay là ngủ thêm chút nữa đi... Phải đủ tỉnh táo mới có thể xử lý được những tình huống bất ngờ sắp tới."
Việt Tinh Văn nghĩ cũng phải, bèn đứng dậy về ký túc xá cùng hắn.
Lần này cậu ngủ rất ngon, cũng không mơ mộng gì kỳ lạ. Đến khi cậu thức dậy, các bạn học các đã dậy cả rồi, mọi người đang ăn uống vui vẻ trong phòng ăn, Việt Tinh Văn lấy lại sức sống, bèn ăn thêm một bữa với mọi người.
Ngày bay thứ hai không có gì ngoài ý muốn xảy ra, yên bình đến quá mức.
Phi thuyền không ngừng tiến lên trong vũ trụ bao la, ngắm cảnh sao trời ngoài cửa sổ lâu rồi cũng thấy chán, mọi người trải qua một ngày nhạt nhẽo, đến khi trời tối, họ bắt chia ca trực đêm.
Đêm qua Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách đã nghỉ ngơi, nên đêm nay họ chọn khoảng thời gian 4 giờ đến 6 giờ khó thức nhất.
3 rưỡi sáng, Tiểu Đồ được cài sẵn chuông báo thức đánh thức họ. Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhanh nhẹn rửa mặt, đến phòng chỉ huy đúng giờ, thay ca cho Trác Phong và Chương Tiểu Niên.