Việt Tinh Văn rất tán thành phương pháp vẽ bản đồ của Giang Bình Sách, có điều, họ không có thước, muốn vẽ ra một bản đồ chính xác thì không dễ, Việt Tinh Văn sáp gần tai Giang Bình Sách: “Có phải hệ tọa độ của cậu có thể tính ra khoảng cách không?”

Giang Bình Sách nói: “Phải. Nhưng Cao Vĩnh Cường học chuyên ngành kiến trúc, hẳn là cậu ta có cách khác.”

Quả nhiên, Cao Vĩnh Cường bỗng lấy giấy bút ra, còn có cả một công cụ trông giống như máy tính. Cậu ta đánh một kí hiệu tại chỗ mình đang đứng, sau đó nhanh chóng lùi bước đến một đầu khác của khách điếm, ấn nút công cụ, một đường laser màu đỏ bắn về phía trước, màn hình công cụ của cậu ta lập tức xuất hiện con số chính xác đến hai chữ số thập phân.

Nhìn Cao Vĩnh Cường viết viết vẽ vẽ lên giấy, Việt Tinh Văn đi qua, nói: “Đây là công cụ đo lường được khoa Kiến Trúc phát à?”

Cao Vĩnh Cường gật đầu, “Ừ, đây là máy toàn đạc laser[77], sau khi sinh viên khoa Kiến Trúc vượt qua kỳ thi nhập học đều sẽ được phát công cụ này, có thể đo lường chính xác khoảng cách giữa hai điểm.”

Giống như khoa Máy tính phát cho mỗi sinh viên một chiếc laptop vậy, khoa Kiến trúc cũng phát cho tất cả sinh viên dụng cụ đo và giấy vẽ bản đồ, ngược lại hỗ trợ cho sinh viên rất nhiều.

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, bước lên giúp đỡ.

Cao Vĩnh Cường nhanh chóng đo xong số liệu ngoại vi của khách điếm, cậu ta vẽ một hình khối lên giấy vẽ, ghi chú các trị số chính xác của chiều dài, rộng, cao của khách điếm. Sau đó, ba người vào trong, lần lượt đo hết cả không gian, hành lang, bên trong các phòng tầng một, tầng hai, Cao Vĩnh Cường phụ trách vẽ bản thiết kế chính xác.

Mọi người tập hợp tại tầng một.

Tần Miểu đưa xâu chìa khóa cho Việt Tinh Văn, nói: “11 chiếc chìa khóa, trong đó có 8 chiếc tương ứng với 8 phòng trên tầng hai, tôi dã đánh dấu hết rồi. 1 chiếc có thể mở cửa ngầm mà chúng ta vừa phát hiện, 2 chiếc còn lại hiện vẫn chưa biết dùng ở đâu.”

Việt Tinh Văn nhận chìa khóa, nói: “Vất vả rồi, trước hết chúng ta vào phòng ngầm xem trong đó có gì.”

Cậu và Giang Bình Sách cùng đi tới cánh cửa trong góc tầng một, tra chìa khóa mà Tần Miểu đã chú thích vào ổ khóa, “tạch”, quả nhiên đã mở được khóa, Việt Tinh Văn đẩy cửa vào – cậu thấy trong phòng có một chiếc bàn tròn bằng gỗ rắn rất to, có tám chiếc ghế đặt vòng quanh bàn, sau ghế có khắc số từ “1” đến “8”, đồng nhất với phòng trên tầng hai.

Hai người nhìn nhau, Việt Tinh Văn nói: “Tám chiếc ghế được đánh số khác nhau, tương ứng với tám phòng trên tầng sao?”

Giang Bình Sách chau mày, “Trong khách điếm sao lại có chỗ như ‘hội nghị bàn tròn’ thế này?”

Lưu Chiếu Thanh nghe vậy, dứt khoát ngoảnh đầu sang nhìn Tần Miểu: “Đàn em học lịch sử mà, giải thích vụ này được không?”

Tần Miểu nói: “Người xưa rất coi trọng tôn ti trên dưới, rất hiếm thấy một nhóm người ngồi vây quanh bàn tròn để họp, khi họ mở hội nghị thường sẽ làm trong sảnh lớn, người có thân phận cao nhất sẽ ngồi đầu tiên, những người khác ngồi thành hai hàng, thông thường còn có bàn trà bên cạnh. Chắc chắn căn phòng này không phải phòng họp, em thấy nó giống phòng ăn hơn.”

Nhưng một phòng ăn lại cần khóa riêng một chìa khóa sao? Cao Vĩnh Cường vào trong, nhanh nhẹn đo lường số liệu trong phòng, bổ sung vào bản vẽ của mình.

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách thì cẩn thận khám xét trong phòng.

Diện tích của phòng này rất lớn, chỉ có bàn tròn và ghế, trông hơi trống trải, chính giữa bàn tròn đặt hai chân nến, nến đỏ bên trên đã cháy hết một nửa, sáp nến nhỏ xuống mặt bàn rất bắt mắt, đọng thành từng chấm đỏ to cỡ móng tay.

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách ăn ý chia ra hai bên, men theo vách tường trong phòng gõ nhẹ lên đó, sau đó họ lại phát hiện một cửa ngầm trong góc. Cánh cửa này không khóa, đẩy cửa bước vào, bên trong là nhà bếp.

Diện tích của bếp cũng rất lớn, có một dãy bàn bếp được làm từ đất sét, bên cạnh là thớt và dao phay.

Bên trên chiếc dao phay kia có dính vết máu rất nổi bật, cũng không biết là máu tươi dính vào khi mổ heo, hay là do giết người?

Việt Tinh Văn nhìn sang Cao Vĩnh Cường, người sau lập tức bước lên đo đạc. Giang Bình Sách tiếp tục tìm kiếm bên trong phòng bếp, nhưng không tìm thấy cánh cửa nào khác nữa. Mọi người quay lại sảnh lớn tầng một, bắt đầu phân tích bản vẽ công trình khách điếm mà Cao Vĩnh Cường vừa vẽ.

Kết cấu bên ngoài của khách điếm này là một hình hộp chữ nhật chuẩn, dài 20 mét, rộng 12 mét, cao 7 mét.

Trong kiến trúc nhà ở hiện đại, mỗi tầng cao khoảng từ 2,5 mét đến 3 mét, nên lần đầu trông thấy khách điếm, họ mới vô thức cho rằng nó có ba tầng – bởi vì chiều cao của nó không khác tòa nhà ba tầng trong hiện thực là bao.

Đến khi vào trong khách điếm mới phát hiện là hai tầng, trần nhà cao hơn 3 mét, cao như phòng khách trong biệt thự vậy, rộng rãi sang trọng vô cùng.

Lúc này, khi tỉ mỉ đối chiếu bản vẽ, Giang Bình Sách nhanh chóng phát hiện điều khác thường, “Chiều cao tổng bên ngoài kiến trúc là 7 mét 5, nhưng theo kết quả đo lường bên trong, sảnh lớn tầng một cao 3 mét 5, phòng cho khách tầng hai cao 3 mét, lệch mất một mét.”

Mọi người đồng loạt nhìn sang Cao Vĩnh Cường, người sau gãi đầu, nói: “Số liệu tôi đo bằng máy toàn đạc laser chắc chắn là không sai, vách ngăn giữa hai tầng lầu cũng được làm bằng gỗ, độ dày sàn nhà không thể lên tới một mét được.” Cậu ta nghĩ hồi, nói chắc nịch: “Sai số lớn như vậy, chỉ có một cách giải thích – Tòa nhà này còn một tầng lửng mà chúng ta không nhìn thấy.”

Tầng lửng? Bên ngoài cao 7 mét 5, bên trong cao 6 mét 5, mất một không gian có chiều cao khoảng 1 mét, chứng tỏ trong khách điếm này có một không gian ẩn cao 1 mét mà họ chưa phát hiện ra.

Kiến nghị nói chuyện bằng số liệu của Giang Bình Sách quả thật có hiệu quả, có thể nhìn ra khác biệt một các trực quan.

Việt Tinh Văn nói: “Chênh lệch độ cao một mét, có lẽ là có tầng lửng hoặc tầng gác mái. Thử kiểm tra cả chiều dài, rộng xem có khớp không?”

Cao Vĩnh Cường nhanh chóng tính thử, nói: “Chiều dài tổng của khách điếm là 20 mét, cộng cả sảnh lớn tầng một, căn phòng bí mật và phòng bếp lại cũng có chiều dài 20 mét; phòng cho khách tầng hai mỗi dãy có bốn phòng, từ đông sang tây mỗi phòng dài 4 mét, nam sang bắc là 5 mét, thêm cả không gian cầu thang và hành lang, tổng cộng tầng hai dài 18 mét, chiều rộng tổng là 12 mét – Chiều rộng khớp, chiều dài thiếu 2 mét.”

Giang Bình Sách chăm chú quan sát bản vẽ của cậu ta.

Do hành lang tầng hai nằm giữa hai dãy phòng, không có cửa sổ, không thể nhìn ra bên ngoài, khi người ta đi vào không gian nửa khép kín thế này, không có vật tham chiếu nào để so sánh, khi đi đến cuối hành lang sẽ vô thức nghĩ rằng mình đã đi đến điểm cuối, đương nhiên không thể nhận ra chiều dài của tầng hai lệch tận 2 mét so với chiều dài đo được bên ngoài khách điếm.

Chiều dài bị khuyết mất trên tầng hai, hiển nhiên là vì có một căn phòng bí ẩn họ chưa phát hiện ra.

Giang Bình Sách nói: “Vào phòng trong cùng trên tầng hai tìm xem.”

Mọi người nhanh chóng chạy lên, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách dẫn đầu, hai người chia nhau dẫn đội vào hai phòng một, hai ở cuối hành lang, sau một hồi gõ gõ đập đập trên vách tường, bỗng nhiên, tiếng nói của hai người đồng thời vang lên: “Tìm được rồi.”

Việt Tinh Văn hỏi: “Ở sau giường phải không?”

Giọng Giang Bình Sách vọng lại từ phía bên kia: “Đúng thế, vào trong thử xem.”

Cửa vào phòng ẩn trùng hợp bị giường gỗ kê sát tường chặn mất.

Vì xung quanh giường gỗ có giăng màn, nếu nhìn bằng mắt thường căn bản không thể nhìn ra gì bất thường. Việt Tinh Văn nhờ Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân kéo giường gỗ ra, còn cậu sang phòng đối diện, quả nhiên Giang Bình Sách cũng tìm được một cánh cửa ở chỗ tương tự.

Hai người cùng nhau kéo giường, gạch lát tường là gạch rỗng, khi gõ lên sẽ phát ra tiếng vang “cồm cộp”, Việt Tinh Văn gỡ từng viên gạch xuống, quả nhiên họ phát hiện một cánh cửa gỗ khảm trong tường, được khóa bằng khóa sắt.

Trong chùm chìa khóa Tần Miểu vừa tìm được chỉ còn hai chiếc chưa biết mục đích, cậu thử tra một chiếc trong đó vào trong ổ khóa, quả nhiên tiếng “lạch cạch” vang lên, khóa bật ra, Việt Tinh Văn đề phòng kéo mở cửa gỗ…

Cánh cửa này rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua, Việt Tinh Văn khom người đi vào, một luồng bụi bặm phả ngay vào mặt cậu, khiến cậu ho sặc sụa không ngừng, Giang Bình Sách đứng sau lưng cậu, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Việt Tinh Văn ho khù khụ vài lần, sau đó đưa tay xua bụi trước mặt, nói: “Không sao, đưa tôi một cây nến.”

Giang Bình Sách đốt nến rồi chuyển cho cậu, Việt Tinh Văn giơ nến lên quan sát cẩn thận, sau đó mặt hơi biến sắc, cậu nói: “Các cậu cùng vào xem đi, không gian trong này lớn lắm.”

Giang Bình Sách đi vào đầu tiên, những người khác cũng lục tục theo vào, mấy người Lưu Chiếu Thanh ở phòng đối diện nghe vậy cũng đi qua.

Việt Tinh Văn cầm nến đứng giữa phòng, đây là một căn phòng dài hẹp 2 x 6 mét, trong căn phòng trống trải có ba mặt tường được làm thành tủ quần áo, bên trong treo đầy những bộ trang phục màu sắc khác nhau, có nam có nữ, tất cả đều là trang phục cổ đại, thậm chí có cả long bào màu vàng của Hoàng đế, phục sức, phụ kiện và trang sức của quý phi, cùng với trang phục, bội kiếm tràn đầy hơi thở giang hồ của nam nữ hiệp khách.

Lưu Chiếu Thanh sững sờ, “Chủ nhân của khách điếm này nghiên sưu tầm quần áo hả? Xây cả một phòng quần áo trong mật thất thế này?”

Quả thật chỗ này rất giống phòng quần áo, màu sắc và phong cách đều rất phong phú.

Việt Tinh Văn quay đầu nhìn Tần Miểu: “Trang phục hoàng đế thời Minh đâu phải thế này đâu nhỉ?”

Tần Miểu nói: “Phong cách mấy bộ đồ này không phải đều thuộc thời Minh. Các cậu nhìn xem, những bộ trang phục cấm vệ quân, áo khoác, nhu quần[78] của nữ này thuộc thời Minh; long bào và phục sức của quý phi thì giống thời Đường hơn. Còn những vũ khí như bội kiếm, trường đao này, tôi không nhìn ra là thời đại nào.”

Giang Bình Sách bỗng lấy một chiếc mũ từ trong tủ quần áo ra, “Sao lại có cả đồ thời Thanh?”

Đồ của những triều đại khác thì một sinh viên khoa tự nhiên như hắn không phân biệt được, nhưng con gái thời Thanh, đặc biệt là các Cách Cách, cái mũ khổng lồ mà họ đội thật sự rất khác biệt, mũ đội và bím tóc dài của đàn ông cũng là một điểm khác với các triều đại khác.

Việt Tinh Văn đến cạnh Giang Bình Sách, lục được thêm một chiếc mũ trong tủ quần áo trước mặt, đằng sau là một bím tóc đen rất dài, Việt Tinh Văn nhìn Giang Bình Sách: “Có cả tóc giả?”

Kiểu tóc thắt bím của đàn ông triều Thanh, không thể đặc trưng hơn nữa.

Mọi người đều ngơ ngác, Kha Thiếu Bân càng thấy khó hiểu, “Sao chủ nhân của khách điếm này lại thu thập cả quần áo của triều Thanh vậy? Không phải Tần Miểu nói phong cách kiến trúc này của thời Minh sao…”

Việt Tinh Văn phân tích: “Có hai khả năng, thứ nhất, tòa nhà này được lưu lại từ thời Minh, còn thời đại chúng ta đang ở thật ra là thời Thanh, chủ nhân của khách điếm là người thời Thanh, thích sưu tầm trang phục cổ trang các thời đại.” Cậu quay đầu nhìn mọi người: “Trong giấc mơ hôm qua của các cậu có đàn ông phải không? Có để tóc bím không?”

Lưu Chiếu Thanh lập tức trả lời: “Bác sĩ mà anh mơ thấy không để tóc bím, ổng tóc dài với buộc một túm nhỏ ở đằng sau, có thắt dây buộc, là kiểu tóc thường thấy trong phim cổ trang.” Giang Bình Sách nói: “Hộ vệ mà tôi mơ thấy cũng không thắt bím.”

Việt Tinh Văn nói chắc nịch: “Vậy thì không phải triều Thanh, mà là khả năng thứ hai.”

Cậu quay lại nhìn các đồng đội: “Các cậu có từng đến mấy studio chuyên chụp ảnh cổ trang chưa?”

Mọi người vừa nghe câu này, lập tức bừng tỉnh.

Nơi có trang phục các triều đại quả thật rất giống studio. Nếu hiện tại họ đang ở thời Minh, vậy chủ nhân khách điếm thời Minh không thể nào đoán trước được chuyện trăm năm sau quân Thanh nhập quan, càng không thể thu thập được phục sức nhà Thanh. Nếu hiện là triều Thanh, lại không khớp với cách ăn mặc của nhân vật trong mơ. Kiến trúc phong cách thời Minh, đồ gia dụng càng không thể là từ thời Đường, Tống trước thời Minh.

Vậy nên, thật ra họ không hề xuyên không về cổ đại, mà vẫn đang ở hiện đại!

Chủ khách sạn xây dựng chỗ này theo kiến trúc thời Minh, nhưng lại vô tình để lộ vì số quần áo trong mật thất.

Kha Thiếu Bân vẫn chưa hiểu, cậu bối rối gãi đầu, “Nếu chỗ này là studio chụp ảnh thời hiện đại, nhưng không có công tắc, bóng đèn, ổ điện, wifi, vậy họ làm việc kiểu gì? Cho dù chỉ là ngoại cảnh được tạo riêng chỉ dùng để chụp phong cách cổ trang, cũng không đến mức không để lại một chút dấu vết hiện đại nào chứ?”

Việt Tinh Văn nói: “Sang mật thất đối diện xem sao.”

Mọi người sang căn phòng số một, vừa rồi Lưu Chiếu Thanh đã lấy mấy viên gạch sau giường ra, Việt Tinh Văn dùng chìa khóa còn lại mở cửa, sau đó cầm nến vào trước, Giang Bình Sách theo sát phía sau.

Sau khi vào phòng, hai người chợt im bặt.

Sự yên tĩnh đến khó thở khiến các đồng đội đều lo lắng, Cao Tiểu Hân không khỏi run rẩy nói: “Sao, sao lại không nói gì? Các anh phát hiện ra thứ gì đáng sợ trong mật thất sao?”

Giang Bình Sách trầm giọng nói: “Các cậu tự vào xem đi.”

Hắn nghiêng người nhường chỗ, các đồng đội nối đuôi nhau vào phòng. Lưu Chiếu Thanh vừa bước vào đã phun ngay một câu “Đệt”, ngay sau đó Kha Thiếu Bân cũng thốt lên “A… gì vậy?”, sau khi Tần Miểu và Tần Lộ vào trong đều không lên tiếng, Cao Tiểu Hân lại càng khó hiểu, cô kinh hồn táng đảm đi vào, sau đó cả người như vào hầm băng, đơ ra như một pho tượng.

Mật thất dài hẹp 2×6 mét, bên trong được bày bảy chiếc ghế gỗ, chiếc chính giữa còn trống, trên sáu chiếc còn lại là sáu người đang ngồi…

Không, phải là sáu thi thể, những thi thể đã phân hủy hết chỉ còn lại bộ xương trắng nhởn!

Những bộ xương trắng đều đang mặc giá y đỏ tươi, một dải lụa đỏ thắt ngang eo cố định họ trên ghế.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến mọi người đều rùng mình, Giang Bình Sách chau mày nhìn mấy tân nương xương khô được xếp chỉnh tề trước mặt, thấp giọng nói: “Xem ra đây là phòng trữ đồ của chủ khách sạn – chuyên dùng để giấu xác.”

- o0o-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện