Nơi họ đi qua luôn có cảm giác kỳ quái.
Cho dù tơ nhện thuần một sắc trắng che đậy tầm nhìn, từng hơi thở bước đi trở nên gian nan, cả người bị giam cầm không còn chút khe hở nào, nhưng Phong Vũ Lam vẫn cảm thấy bản thân mình tựa hồ như đang thấy cái gì, dưới tình huống ý thức không rõ, cậu cảm thấy dường như mình đang mơ, một giấc mơ không dài nhưng lại khiến người phi thường khó thở.
Cậu mơ thấy bản thân mình chết.
Cậu mơ thấy mình gần chết, nằm rạp trên mặt đất, đằng sau như có thứ gì đó đáng sợ bay lại gần, cậu không muốn chết, muốn tiếp tục bò dậy đi, chạy vội, chạy trốn... Nhưng hai chân cậu lại là một mảng máu thịt mơ hồ, khiến cậu hiểu được, mình không thể tiếp tục chạy trốn.
Vì thế A Lam tuyệt vọng ngẩng đầu, trước mắt dường như có một người, A Lam không biết đó là ai, cậu vươn tay về phía người đó, người nọ cũng phi thường phối hợp mà duỗi tay ra dìu cậu.
Rõ ràng người trong mộng mờ ảo nhìn không thấy, nhưng A Lam lại biết đối phương sẽ giúp đỡ mình, đây là trực giác thần kỳ lại vững chắc đáng tin cậy.
Cho nên thời điểm đối phương vươn tay, A Lam tự nhiên mà bắt tay qua.
Nhưng mà... khi tay hai người chuẩn bị chạm vào nhau, đối phương lại thu hồi hi vọng. Hắn thu hồi tay của mình, đột ngột như vậy, cắt đứt khẩn cầu cùng hi vọng của cậu, khiến cậu giật mình... nhưng rồi lại cảm thấy, việc này là đương nhiên.
Bóng người mờ ảo đứng thẳng dậy, xoay người sang phía khác, đưa lưng về phía Phong Vũ Lam, A Lam trong lúc hoảng hốt dường như thấy được ở một nơi rất xa, lóe lên một tia sáng, bóng người vứt bỏ cậu đang đi về phía tia sáng ấy, càng đi càng xa, A Lam vẫn vươn tay, cậu hé miệng lại không nói nên lời, cậu muốn giữ lại thứ gì đó...
Giờ phút này, cậu không sợ sự phản bội, thậm chí không sợ cái chết. Nhưng lại cảm thấy tiếc nuối, nhưng tiếc nuối cái gì? A Lam không biết.
Sau đó cậu từ bỏ, cậu cúi đầu tiếp tục nằm gục trên mặt đất, bóng tối phía sau càng lúc càng đến gần, nội tâm lại dần dần bình tĩnh.
Sau đó, cậu liền tỉnh lại, cậu bị đánh thức, cái bóng ở bên tai cậu điên cuồng gọi tên cậu, thậm chí dùng sức mà véo mặt cậu, bức bách cậu không thể không tỉnh lại.
"Cậu nha, tại sao còn chưa tỉnh dậy!" Trong giọng nói cái bóng lộ ra sự tức giận, tức muốn hộc máu.
A Lam quơ quơ thân thể, trả lời: "Tôi dậy rồi."
"Dậy quá muộn! Cậu thế nhưng ngủ một tiếng rưỡi!" Ngữ khí cái bóng lại càng thêm tức giận.
Một câu của hắn khiến cậu giật mình, hoàn toàn thanh tỉnh lại, không thể tưởng tượng nổi nói: "Tôi ngủ một tiếng rưỡi?!"
"Từ lúc tôi kéo cậu đi theo đám nhện kia, cậu vẫn luôn ngủ! Gọi thế nào cũng không dậy! Thiếu tí nữa thì tôi cho rằng cậu chết rồi!"
"Như vậy..." Phong Vũ Lam có chút hoảng: "Hiện tại chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"
"Nửa giờ, ba mươi phút!"
"Hiện tại chúng ta ở đâu?"
Cái bóng cũng mười phần sốt ruột: "Tôi không biết! Tôi vẫn luôn xách cậu bám theo đàn nhện, nhưng không biết tại sao lại bị phát hiện, con nhện lớn kia cũng xách cậu đi một đoạn, sau đó lại treo cậu lên một thân cây khác, lại phủ thêm mấy sợi tơ nhện lên! Tôi không có biện pháp kéo cậu xuống!"
Không thể gấp, thời gian có gấp thế nào cũng không được nóng vội! Phong Vũ Lam nghe cái bóng nói, hít sâu một hơi hòa hoãn trái tim đang đập thình thịch, nói: "Hiện tại tôi không nhìn thấy gì, cậu có thể thấy xung quanh có gì sao?"
"Còn có thể có cái gì? Rừng rậm màu đen mênh mông vô bờ, cùng mới mấy cái kén treo trên cây giống cậu." Tâm tình cái bóng dường như nát bét. "Chúng ta phải nghĩ cách cắt đứt tơ nhện."
Phong Vũ Lam không lắc đầu được, chỉ có thể thở dài một tiếng: "Chúng ta không cắt đứt tơ nhện này được, ở biên cảnh địa ngục này, mật thất ngăn cản chúng ta sử dụng bất luận lực lượng gì."
"Vậy bây giờ phải làm sao? Ngồi chờ chết?"
A Lam lại ảm đạm cười: "Đúng vậy, chúng ta phải ngồi chờ chết. Chúng ta cứ ngồi chờ ở đây, cái gì cũng đừng làm."
"Nhưng...tại sao?" Cái bóng tỏ vẻ khó hiểu.
Phong Vũ Lam không lập tức trả lời hắn, cậu yên lặng thật lâu, đột nhiên nói: "Vừa rồi tôi nghĩ tới... biên cảnh địa ngục, không tồn tại sinh vật, nơi này là thế giới linh hồn, đúng không?"
Cái bóng phảng phất cũng hiểu được suy nghĩ của A Lam, ngữ khí tràn ngập sự chần chừ, trả lời: "Ý cậu là..."
"Cái bóng, cậu cũng là linh hồn sao?"
Cái bóng cau mày nghĩ: "Cái này... có thể coi như vậy? Tuy nhiên tôi không được tính là linh hồn hoàn chỉnh, cho nên tôi mới ở trong trạng thái hư vô, nói như vậy, ở nơi này, ngoài cậu, những người khác không thể nhìn thấy tôi."
Phong Vũ Lam nói: "Đúng vậy, bởi vì đều là linh hồn, chúng ta đều không có thân thể, sức mạnh của chúng ta đều bị lấy mất, không có vũ khí, cái gì cũng không có, bởi vậy ở mật thất "biên cảnh địa ngục" này, mọi người, đều là linh hồn suy yếu, bất luận sự tình gì chúng ta gặp phải ở đây, chúng ta đều không có khả năng chống cự, dù bị một con nhện ghê tởm bọc thành cái kén lớn, chúng ta cũng không thể dựa vào bản thân mà chạy trốn."
"Nhưng thế có nghĩa là gì?" Cái bóng vẫn không hiểu, tại sao A Lam lại muốn nói những điều này ở thời khắc mấu chốt.
"Đoạn Ly đã nói với ta, mật thất sẽ không để người chơi rơi vào tử lộ tuyệt đối."
Những lời này khiến cái bóng ngộ đạo: "Ý cậu là, dưới tình huống bị tước đoạt tất cả năng lực – trong mật thất này, chúng ta chỉ dựa vào bản thân mình sẽ không thể thoát khỏi khu rừng này, cho nên chúng ta phải dựa vào cái gì đó, đúng không?"
"Chúng ta có thể dựa vào cái gì?" Phong Vũ Lam chậm rì rì nói, nói chuyện cũng khiến cậu cảm thấy lao lực, tuy rằng có thể hô hấp trong kén, nhưng cảm giác đặc biệt gian nan, khiến A Lam chỉ có thể gằn từng chữ từng chữ một, chậm không thể chậm hơn mà nói: "Con nhện kia cuốn những linh hồn thành cái kén, sau đó treo trên cây, tôi cũng không rõ mục đích của hành động này, nhưng nếu con nhện kia là người dẫn đường, nó nhất định sẽ đưa chúng ta tới "cửa", bởi vậy, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được."
Nhưng cái bóng vẫn cảm thấy không ổn, hắn phản bác quan điểm của A Lam: "Nhưng có hạn chế về thời gian, chúng ta không biết khi nào con nhện kia tới, vạn nhất hết thời gian mà nó vẫn không tới thì phải làm sao? Mặc dù mật thất sẽ không đưa người chơi vào tử lộ tuyệt đối, nhưng đó cũng không phải là sinh lộ tuyệt đối!
"Làm hết sức mình, còn lại đành dựa vào ý trời." Phong Vũ Lam chỉ nói một câu như vậy, cậu dường như không muốn nói thêm nữa, mặc kệ cái bóng nói gì cậu đều không trả lời, phảng phất như lại ngủ rồi.
Cái bóng trôi qua trôi lại bên người cậu, một lát sau, quạ đen lại kêu một lần, có nghĩa là thời gian chỉ còn mười lăm phút, cái bóng cảm thấy phí phạm thời gian mà không biết phải làm gì, hắn ý thức được, đây kì thật chỉ là cảm giác nội tâm của A Lam truyền qua mà thôi.
Nhưng tại một giây này, sự tình rốt cuộc có chuyển cơ.
Cùng với tiếng vang nhỏ vụn, con nhện thật lớn lại một lần xuất hiện, lần này nó chỉ huy đám nhện nhỏ, tháo xuống mấy cái kén trên cây, trong này cũng bao gồm A Lam. A Lam ở bên trong cái kén, không nhìn thấy được tình huống bên ngoài, chỉ cảm thấy cái kén lảo đảo lắc lư sau đó rơi từ trên cây xuống, khiến A Lam ngã đầu váng mắt hoa, sau đó cậu cảm thấy có rất nhiều con nhện nhỏ, rậm rạp bò, tựa như đàn kiến mà nâng cậu lên, sau đó phi đi như bay.
Đi khoảng năm phút, Phong Vũ Lam nhẩm thầm, phát hiện mình còn khoảng mười phút, bảo không nóng nảy thì là gạt người, cậu rất vội, nhịn không được mà giãy giụa một cái, nhưng thật nhanh, A Lam liền cảm thấy mình bị đặt xuống đất, đàn nhện lại rậm rạp bò lên, Phong Vũ Lam nghe thấy tiếng cắn xé thật nhỏ, cậu phát hiện nhóm nhện nhỏ đang cắn xác kén bao bọc lấy cậu.
Chúng nó gặm đặc biệt nhanh, sau khi gặm một lúc liền sôi nổi bò xuống, A Lam nghe thấy âm thanh chúng tản đi, cậu chần chờ một lát, nhịn không được lại giãy giụa một cái, lần này, A Lam phát hiện tơ nhện vốn dĩ bọc gắt gao, thực mau liền rơi xuống khi cậu giãy giụa.
Không bị tơ nhện trói buộc, cậu liền nhìn thấy, hiện ra trước mắt, là cảnh quan to lớn khó có thể miêu tả được.
Đó là hai cánh cửa thật lớn!
Một trái một phải, giống nhau như đúc, dường như không phân biệt được sự khác nhau giữa chúng, cao tầm hơn hai mươi mét, rộng năm sáu mét, hai cánh cửa thật lớn như phá tan cây cối xung quanh mà kéo dài tới tận chân trời.
Sự tình kì diệu chính là, Phong Vũ Lam căn bản không đoán được cánh cửa này làm từ chất liệu gì, chúng đen như mực nhưng không phải làm từ đá, trên cửa không có bất luận hoa văn gì, một mặt phẳng bóng loáng, cứ trống rỗng đứng trên mặt đất như vậy, dựng đứng thành một cảnh quan vĩ đại không thể hình dung.
"Có thứ gì lại gần." Cái bóng vẫn luôn ẩn thân, giấu ở nơi A Lam không nhìn thấy, nhưng có thể dùng âm thanh rất nhỏ mà nói chuyện cùng cậu, A Lam ngẩng đầu, phát hiện trước hai cánh cửa lớn là một khoảng đất trống rộng lớn, trên đó dường như có một bóng người đang đứng.
A Lam bò dậy, vỗ vỗ vụn tơ nhện trên người, từng bước từng bước đi về phía bóng người kia, đến gần, A Lam thấy người nọ cả người mặc đồ đen, là một áo choàng đen lớn, mũ trùm hoàn toàn che khuất khuôn mặt hắn, trong tay cầm một lưỡi hái cao hai mét.
Quá rõ ràng, đây chính là hình tượng "Tử Thần" trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh.
"Con ta, ngươi phải lựa chọn."
Khi A Lam đi tới trước mặt "Tử Thần" kia, Tử thần đột ngột mở miệng, giọng nói không phân biệt được giới tính, buồn tẻ lại nhạt nhẽo, chói tai khiến cả người A Lam run lên.
"Sau ta có hai cánh cửa." Tử thần nói: "Một cánh dẫn tới nhân gian, một cánh dẫn tới địa ngục, mà ở đây ngươi chỉ có thể đưa ra một lựa chọn, nếu ngươi chọn sai, vậy thì ngươi vĩnh viễn không có cơ hội làm lại từ đầu."
A Lam lại lần nữa không nhịn được mà nhìn hai cánh cửa lớn, hai cánh cửa này căn bản giống nhau như đúc, A Lam không phân biệt được sự khác nhau giữa chúng, không nhịn được mà hỏi: "Làm sao tôi biết được, cánh cửa nào dẫn tới nhân gian, cánh cửa nào dẫn tới địa ngục?"
"Rất đơn giản." Dường như Tử thần đang cười, hắn phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, phảng phất như dưới bộ áo choàng kia là một đám xương khô, hắn quơ quơ lưỡi hái của mình một cái, nói: "Ngươi chỉ cần trả lời ba câu hỏi của ta, đáp án, quyết định con đường của ngươi."
A Lam cắn môi, thời gian của cậu không nhiều, căn bản không có cơ hội suy xét, cậu không biết cánh cửa nào có thể dẫn cậu chạy thoát, chỉ có "Tử thần" đứng trước mặt cậu, mới có thể nói cho cậu đáp án.
"Được rồi, tôi lựa chọn trả lời câu hỏi của ông."
Tử thần vung lưỡi hái lên, suy nghĩ một chút, hỏi: "Câu hỏi thứ nhất, ngươi sợ hãi nhất điều gì?"
Sợ hãi nhất? Đại não A Lam trống rỗng, đối phương đột nhiên đưa ra một câu hỏi, nhất thời cậu không thể nghĩ ra được câu trả lời, bởi vì có quá nhiều thứ cậu sợ hãi, cậu sợ người thân bạn bè tử vong, cậu sợ bị phản bội, cậu sợ cái chết, cậu sợ mật thất... rất nhiều quá nhiều, dường như khó có thể dùng ngôn ngữ mà biểu đạt.
A Lam không thể trả lời, bởi vậy cậu im lặng thật lâu, cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng ngoài dự đoán chính là, Tử thần lại mở miệng: "Câu hỏi thứ hai, ngươi sẽ giết người sao?"
Giết...người? A Lam càng không thể trả lời, cậu chưa từng giết người, nhưng cậu không thể khẳng định sau này bản thân có làm vậy hay không, có quá nhiều nhân tố không xác định trong mật thất, cậu không thể vĩnh viễn bắt bản thân bảo trì chính nghĩa, nhưng cậu cũng không muốn dễ dàng phá vỡ nguyên tắc này, có hoặc không, A Lam không thể xác định được.
Câu hỏi thứ hai cứ im lặng mà kéo dài, Tử thần lại căn bản không hỏi nhiều, trực tiếp hỏi câu thứ ba: "Ngươi muốn tiếp tục sống sao?"
Lúc này đây, A Lam không cần suy nghĩ, lập tức trả lời: "Muốn."
Ý chí cầu sinh, đó là thứ mọi sinh vật đều có.
Tử thần một lần nữa vung lưỡi hái lên, hai cánh cửa sau lưng hắn, cánh cửa bên trái mở ra, cánh cửa phát ra tiếng vang thật lớn, lại chỉ mở ra một khe hở nhỏ vừa đủ một người đi qua, Tử thần dùng lưỡi hái chỉ về phía cửa lớn, nói: "Đáp án của ngươi, là do ngươi lựa chọn."
Sắc mặt A Lam trắng bệch, rốt cuộc là lựa chọn gì, cậu căn bản không rõ, cậu chỉ trả lời một câu hỏi của Tử thần, cậu không biết vận mệnh của mình sẽ ra sao.
Lời nói của Tử thần dường như có một ma lực nào đó, A Lam bước một bước, chậm rì rì hướng về cửa lớn, cái bóng đã mai danh ẩn tích từ vừa nãy, không tiếp tục đưa ra bất kì đề nghị gì cho cậu, mặc dù cậu biết hắn vẫn luôn ở bên cạnh.
Giờ phút này, việc cậu có thể làm, là bước tiếp.
Cho dù tơ nhện thuần một sắc trắng che đậy tầm nhìn, từng hơi thở bước đi trở nên gian nan, cả người bị giam cầm không còn chút khe hở nào, nhưng Phong Vũ Lam vẫn cảm thấy bản thân mình tựa hồ như đang thấy cái gì, dưới tình huống ý thức không rõ, cậu cảm thấy dường như mình đang mơ, một giấc mơ không dài nhưng lại khiến người phi thường khó thở.
Cậu mơ thấy bản thân mình chết.
Cậu mơ thấy mình gần chết, nằm rạp trên mặt đất, đằng sau như có thứ gì đó đáng sợ bay lại gần, cậu không muốn chết, muốn tiếp tục bò dậy đi, chạy vội, chạy trốn... Nhưng hai chân cậu lại là một mảng máu thịt mơ hồ, khiến cậu hiểu được, mình không thể tiếp tục chạy trốn.
Vì thế A Lam tuyệt vọng ngẩng đầu, trước mắt dường như có một người, A Lam không biết đó là ai, cậu vươn tay về phía người đó, người nọ cũng phi thường phối hợp mà duỗi tay ra dìu cậu.
Rõ ràng người trong mộng mờ ảo nhìn không thấy, nhưng A Lam lại biết đối phương sẽ giúp đỡ mình, đây là trực giác thần kỳ lại vững chắc đáng tin cậy.
Cho nên thời điểm đối phương vươn tay, A Lam tự nhiên mà bắt tay qua.
Nhưng mà... khi tay hai người chuẩn bị chạm vào nhau, đối phương lại thu hồi hi vọng. Hắn thu hồi tay của mình, đột ngột như vậy, cắt đứt khẩn cầu cùng hi vọng của cậu, khiến cậu giật mình... nhưng rồi lại cảm thấy, việc này là đương nhiên.
Bóng người mờ ảo đứng thẳng dậy, xoay người sang phía khác, đưa lưng về phía Phong Vũ Lam, A Lam trong lúc hoảng hốt dường như thấy được ở một nơi rất xa, lóe lên một tia sáng, bóng người vứt bỏ cậu đang đi về phía tia sáng ấy, càng đi càng xa, A Lam vẫn vươn tay, cậu hé miệng lại không nói nên lời, cậu muốn giữ lại thứ gì đó...
Giờ phút này, cậu không sợ sự phản bội, thậm chí không sợ cái chết. Nhưng lại cảm thấy tiếc nuối, nhưng tiếc nuối cái gì? A Lam không biết.
Sau đó cậu từ bỏ, cậu cúi đầu tiếp tục nằm gục trên mặt đất, bóng tối phía sau càng lúc càng đến gần, nội tâm lại dần dần bình tĩnh.
Sau đó, cậu liền tỉnh lại, cậu bị đánh thức, cái bóng ở bên tai cậu điên cuồng gọi tên cậu, thậm chí dùng sức mà véo mặt cậu, bức bách cậu không thể không tỉnh lại.
"Cậu nha, tại sao còn chưa tỉnh dậy!" Trong giọng nói cái bóng lộ ra sự tức giận, tức muốn hộc máu.
A Lam quơ quơ thân thể, trả lời: "Tôi dậy rồi."
"Dậy quá muộn! Cậu thế nhưng ngủ một tiếng rưỡi!" Ngữ khí cái bóng lại càng thêm tức giận.
Một câu của hắn khiến cậu giật mình, hoàn toàn thanh tỉnh lại, không thể tưởng tượng nổi nói: "Tôi ngủ một tiếng rưỡi?!"
"Từ lúc tôi kéo cậu đi theo đám nhện kia, cậu vẫn luôn ngủ! Gọi thế nào cũng không dậy! Thiếu tí nữa thì tôi cho rằng cậu chết rồi!"
"Như vậy..." Phong Vũ Lam có chút hoảng: "Hiện tại chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"
"Nửa giờ, ba mươi phút!"
"Hiện tại chúng ta ở đâu?"
Cái bóng cũng mười phần sốt ruột: "Tôi không biết! Tôi vẫn luôn xách cậu bám theo đàn nhện, nhưng không biết tại sao lại bị phát hiện, con nhện lớn kia cũng xách cậu đi một đoạn, sau đó lại treo cậu lên một thân cây khác, lại phủ thêm mấy sợi tơ nhện lên! Tôi không có biện pháp kéo cậu xuống!"
Không thể gấp, thời gian có gấp thế nào cũng không được nóng vội! Phong Vũ Lam nghe cái bóng nói, hít sâu một hơi hòa hoãn trái tim đang đập thình thịch, nói: "Hiện tại tôi không nhìn thấy gì, cậu có thể thấy xung quanh có gì sao?"
"Còn có thể có cái gì? Rừng rậm màu đen mênh mông vô bờ, cùng mới mấy cái kén treo trên cây giống cậu." Tâm tình cái bóng dường như nát bét. "Chúng ta phải nghĩ cách cắt đứt tơ nhện."
Phong Vũ Lam không lắc đầu được, chỉ có thể thở dài một tiếng: "Chúng ta không cắt đứt tơ nhện này được, ở biên cảnh địa ngục này, mật thất ngăn cản chúng ta sử dụng bất luận lực lượng gì."
"Vậy bây giờ phải làm sao? Ngồi chờ chết?"
A Lam lại ảm đạm cười: "Đúng vậy, chúng ta phải ngồi chờ chết. Chúng ta cứ ngồi chờ ở đây, cái gì cũng đừng làm."
"Nhưng...tại sao?" Cái bóng tỏ vẻ khó hiểu.
Phong Vũ Lam không lập tức trả lời hắn, cậu yên lặng thật lâu, đột nhiên nói: "Vừa rồi tôi nghĩ tới... biên cảnh địa ngục, không tồn tại sinh vật, nơi này là thế giới linh hồn, đúng không?"
Cái bóng phảng phất cũng hiểu được suy nghĩ của A Lam, ngữ khí tràn ngập sự chần chừ, trả lời: "Ý cậu là..."
"Cái bóng, cậu cũng là linh hồn sao?"
Cái bóng cau mày nghĩ: "Cái này... có thể coi như vậy? Tuy nhiên tôi không được tính là linh hồn hoàn chỉnh, cho nên tôi mới ở trong trạng thái hư vô, nói như vậy, ở nơi này, ngoài cậu, những người khác không thể nhìn thấy tôi."
Phong Vũ Lam nói: "Đúng vậy, bởi vì đều là linh hồn, chúng ta đều không có thân thể, sức mạnh của chúng ta đều bị lấy mất, không có vũ khí, cái gì cũng không có, bởi vậy ở mật thất "biên cảnh địa ngục" này, mọi người, đều là linh hồn suy yếu, bất luận sự tình gì chúng ta gặp phải ở đây, chúng ta đều không có khả năng chống cự, dù bị một con nhện ghê tởm bọc thành cái kén lớn, chúng ta cũng không thể dựa vào bản thân mà chạy trốn."
"Nhưng thế có nghĩa là gì?" Cái bóng vẫn không hiểu, tại sao A Lam lại muốn nói những điều này ở thời khắc mấu chốt.
"Đoạn Ly đã nói với ta, mật thất sẽ không để người chơi rơi vào tử lộ tuyệt đối."
Những lời này khiến cái bóng ngộ đạo: "Ý cậu là, dưới tình huống bị tước đoạt tất cả năng lực – trong mật thất này, chúng ta chỉ dựa vào bản thân mình sẽ không thể thoát khỏi khu rừng này, cho nên chúng ta phải dựa vào cái gì đó, đúng không?"
"Chúng ta có thể dựa vào cái gì?" Phong Vũ Lam chậm rì rì nói, nói chuyện cũng khiến cậu cảm thấy lao lực, tuy rằng có thể hô hấp trong kén, nhưng cảm giác đặc biệt gian nan, khiến A Lam chỉ có thể gằn từng chữ từng chữ một, chậm không thể chậm hơn mà nói: "Con nhện kia cuốn những linh hồn thành cái kén, sau đó treo trên cây, tôi cũng không rõ mục đích của hành động này, nhưng nếu con nhện kia là người dẫn đường, nó nhất định sẽ đưa chúng ta tới "cửa", bởi vậy, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được."
Nhưng cái bóng vẫn cảm thấy không ổn, hắn phản bác quan điểm của A Lam: "Nhưng có hạn chế về thời gian, chúng ta không biết khi nào con nhện kia tới, vạn nhất hết thời gian mà nó vẫn không tới thì phải làm sao? Mặc dù mật thất sẽ không đưa người chơi vào tử lộ tuyệt đối, nhưng đó cũng không phải là sinh lộ tuyệt đối!
"Làm hết sức mình, còn lại đành dựa vào ý trời." Phong Vũ Lam chỉ nói một câu như vậy, cậu dường như không muốn nói thêm nữa, mặc kệ cái bóng nói gì cậu đều không trả lời, phảng phất như lại ngủ rồi.
Cái bóng trôi qua trôi lại bên người cậu, một lát sau, quạ đen lại kêu một lần, có nghĩa là thời gian chỉ còn mười lăm phút, cái bóng cảm thấy phí phạm thời gian mà không biết phải làm gì, hắn ý thức được, đây kì thật chỉ là cảm giác nội tâm của A Lam truyền qua mà thôi.
Nhưng tại một giây này, sự tình rốt cuộc có chuyển cơ.
Cùng với tiếng vang nhỏ vụn, con nhện thật lớn lại một lần xuất hiện, lần này nó chỉ huy đám nhện nhỏ, tháo xuống mấy cái kén trên cây, trong này cũng bao gồm A Lam. A Lam ở bên trong cái kén, không nhìn thấy được tình huống bên ngoài, chỉ cảm thấy cái kén lảo đảo lắc lư sau đó rơi từ trên cây xuống, khiến A Lam ngã đầu váng mắt hoa, sau đó cậu cảm thấy có rất nhiều con nhện nhỏ, rậm rạp bò, tựa như đàn kiến mà nâng cậu lên, sau đó phi đi như bay.
Đi khoảng năm phút, Phong Vũ Lam nhẩm thầm, phát hiện mình còn khoảng mười phút, bảo không nóng nảy thì là gạt người, cậu rất vội, nhịn không được mà giãy giụa một cái, nhưng thật nhanh, A Lam liền cảm thấy mình bị đặt xuống đất, đàn nhện lại rậm rạp bò lên, Phong Vũ Lam nghe thấy tiếng cắn xé thật nhỏ, cậu phát hiện nhóm nhện nhỏ đang cắn xác kén bao bọc lấy cậu.
Chúng nó gặm đặc biệt nhanh, sau khi gặm một lúc liền sôi nổi bò xuống, A Lam nghe thấy âm thanh chúng tản đi, cậu chần chờ một lát, nhịn không được lại giãy giụa một cái, lần này, A Lam phát hiện tơ nhện vốn dĩ bọc gắt gao, thực mau liền rơi xuống khi cậu giãy giụa.
Không bị tơ nhện trói buộc, cậu liền nhìn thấy, hiện ra trước mắt, là cảnh quan to lớn khó có thể miêu tả được.
Đó là hai cánh cửa thật lớn!
Một trái một phải, giống nhau như đúc, dường như không phân biệt được sự khác nhau giữa chúng, cao tầm hơn hai mươi mét, rộng năm sáu mét, hai cánh cửa thật lớn như phá tan cây cối xung quanh mà kéo dài tới tận chân trời.
Sự tình kì diệu chính là, Phong Vũ Lam căn bản không đoán được cánh cửa này làm từ chất liệu gì, chúng đen như mực nhưng không phải làm từ đá, trên cửa không có bất luận hoa văn gì, một mặt phẳng bóng loáng, cứ trống rỗng đứng trên mặt đất như vậy, dựng đứng thành một cảnh quan vĩ đại không thể hình dung.
"Có thứ gì lại gần." Cái bóng vẫn luôn ẩn thân, giấu ở nơi A Lam không nhìn thấy, nhưng có thể dùng âm thanh rất nhỏ mà nói chuyện cùng cậu, A Lam ngẩng đầu, phát hiện trước hai cánh cửa lớn là một khoảng đất trống rộng lớn, trên đó dường như có một bóng người đang đứng.
A Lam bò dậy, vỗ vỗ vụn tơ nhện trên người, từng bước từng bước đi về phía bóng người kia, đến gần, A Lam thấy người nọ cả người mặc đồ đen, là một áo choàng đen lớn, mũ trùm hoàn toàn che khuất khuôn mặt hắn, trong tay cầm một lưỡi hái cao hai mét.
Quá rõ ràng, đây chính là hình tượng "Tử Thần" trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh.
"Con ta, ngươi phải lựa chọn."
Khi A Lam đi tới trước mặt "Tử Thần" kia, Tử thần đột ngột mở miệng, giọng nói không phân biệt được giới tính, buồn tẻ lại nhạt nhẽo, chói tai khiến cả người A Lam run lên.
"Sau ta có hai cánh cửa." Tử thần nói: "Một cánh dẫn tới nhân gian, một cánh dẫn tới địa ngục, mà ở đây ngươi chỉ có thể đưa ra một lựa chọn, nếu ngươi chọn sai, vậy thì ngươi vĩnh viễn không có cơ hội làm lại từ đầu."
A Lam lại lần nữa không nhịn được mà nhìn hai cánh cửa lớn, hai cánh cửa này căn bản giống nhau như đúc, A Lam không phân biệt được sự khác nhau giữa chúng, không nhịn được mà hỏi: "Làm sao tôi biết được, cánh cửa nào dẫn tới nhân gian, cánh cửa nào dẫn tới địa ngục?"
"Rất đơn giản." Dường như Tử thần đang cười, hắn phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, phảng phất như dưới bộ áo choàng kia là một đám xương khô, hắn quơ quơ lưỡi hái của mình một cái, nói: "Ngươi chỉ cần trả lời ba câu hỏi của ta, đáp án, quyết định con đường của ngươi."
A Lam cắn môi, thời gian của cậu không nhiều, căn bản không có cơ hội suy xét, cậu không biết cánh cửa nào có thể dẫn cậu chạy thoát, chỉ có "Tử thần" đứng trước mặt cậu, mới có thể nói cho cậu đáp án.
"Được rồi, tôi lựa chọn trả lời câu hỏi của ông."
Tử thần vung lưỡi hái lên, suy nghĩ một chút, hỏi: "Câu hỏi thứ nhất, ngươi sợ hãi nhất điều gì?"
Sợ hãi nhất? Đại não A Lam trống rỗng, đối phương đột nhiên đưa ra một câu hỏi, nhất thời cậu không thể nghĩ ra được câu trả lời, bởi vì có quá nhiều thứ cậu sợ hãi, cậu sợ người thân bạn bè tử vong, cậu sợ bị phản bội, cậu sợ cái chết, cậu sợ mật thất... rất nhiều quá nhiều, dường như khó có thể dùng ngôn ngữ mà biểu đạt.
A Lam không thể trả lời, bởi vậy cậu im lặng thật lâu, cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng ngoài dự đoán chính là, Tử thần lại mở miệng: "Câu hỏi thứ hai, ngươi sẽ giết người sao?"
Giết...người? A Lam càng không thể trả lời, cậu chưa từng giết người, nhưng cậu không thể khẳng định sau này bản thân có làm vậy hay không, có quá nhiều nhân tố không xác định trong mật thất, cậu không thể vĩnh viễn bắt bản thân bảo trì chính nghĩa, nhưng cậu cũng không muốn dễ dàng phá vỡ nguyên tắc này, có hoặc không, A Lam không thể xác định được.
Câu hỏi thứ hai cứ im lặng mà kéo dài, Tử thần lại căn bản không hỏi nhiều, trực tiếp hỏi câu thứ ba: "Ngươi muốn tiếp tục sống sao?"
Lúc này đây, A Lam không cần suy nghĩ, lập tức trả lời: "Muốn."
Ý chí cầu sinh, đó là thứ mọi sinh vật đều có.
Tử thần một lần nữa vung lưỡi hái lên, hai cánh cửa sau lưng hắn, cánh cửa bên trái mở ra, cánh cửa phát ra tiếng vang thật lớn, lại chỉ mở ra một khe hở nhỏ vừa đủ một người đi qua, Tử thần dùng lưỡi hái chỉ về phía cửa lớn, nói: "Đáp án của ngươi, là do ngươi lựa chọn."
Sắc mặt A Lam trắng bệch, rốt cuộc là lựa chọn gì, cậu căn bản không rõ, cậu chỉ trả lời một câu hỏi của Tử thần, cậu không biết vận mệnh của mình sẽ ra sao.
Lời nói của Tử thần dường như có một ma lực nào đó, A Lam bước một bước, chậm rì rì hướng về cửa lớn, cái bóng đã mai danh ẩn tích từ vừa nãy, không tiếp tục đưa ra bất kì đề nghị gì cho cậu, mặc dù cậu biết hắn vẫn luôn ở bên cạnh.
Giờ phút này, việc cậu có thể làm, là bước tiếp.
Danh sách chương