Đoạn Ly không tin chuyện ma quỷ tinh linh "tôi thực ổn, tôi không sao" của Phong Vũ Lam, cho dù hắn căn bản không tìm thấy vết thương hoặc nơi nào không thích hợp trên người cậu.
Sắc mặt A Lam thực tốt, sau khi biểu tình mờ mịt rút lui, cậu lại lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, thậm chí mang theo nét đỏ ửng, cậu thoạt nhìn phi thường cao hứng vì Đoạn Ly tới bên cạnh, thậm chí chủ động vươn tay ôm lấy cánh tay Đoạn Ly, sau đó đem thân thể cọ lên người Đoạn Ly.
Cái "cọ cọ" này tràn ngập ý vị, A Lam kéo mặt nạ trên đầu Đoạn Ly xuống, tùy tay ném xuống mặt đất, sau đó một bàn tay câu lấy cổ Đoạn Ly, một bàn tay đưa vào trong quần áo hắn.
Không thích hợp.
Đoạn Ly híp mắt nhìn A Lam, tiểu ma pháp sư của hắn luôn thực thẹn thùng, bình thường hắn phải trêu đùa của buổi, A Lam mới có thể ngượng ngùng đáp lại một lần, hành vi "chủ động" rất khó có thể thấy được trên người Phong Vũ Lam, cho nên thời điểm cậu biểu hiện khác thường, Đoạn Ly mới càng cảm thấy thập phần quái dị.
Thế nhưng, cho dù hành vi của Phong Vũ Lam quái dị thế nào, khi cậu chủ động đưa lên cửa, đậu hủ nên ăn thì vẫn cứ ăn, Đoạn Ly không khách khí chút nào duỗi tay ôm A Lam vào lòng, thoáng cúi đầu, há mồm nhẹ nhàng cắn vành tai A Lam, ngậm trong miệng trêu đùa, sau đó mơ hồ nói:
"A Lam, vừa rồi em động vào tùy thân mật thất của tôi sao?"
Phong Vũ Lam cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, rụt cổ, trả lời: "Không có."
"Thật sự không?"
"Đương nhiên là thật." Đáy mắt Phong Vũ Lam có cảm xúc nào đó lập lòe, cậu dựa vào lồng ngực Đoạn Ly, sau đó giơ tay trái ra, cho hắn xem ngón tay đang đeo nhẫn, cười nói với Đoạn Ly: "Anh xem, nhẫn không phải vẫn tốt sao? Hay anh muốn đi vào mật thất... kiểm tra?"
Thời điểm A Lam nói những lời này, ám sắc nơi đáy mắt nồng đậm không hòa tan nổi, Sách Ma của cậu trôi nổi một bên điên cuồng lật trang, dường như muốn nói gì đó, nhưng cả hai người đều không có tâm tư để ý tới một quyển sách.
Đoạn Ly trầm mặc một lát, nhìn A Lam thật lâu, cuối cùng trả lời: "Quên đi, hiện tại không có thời gian làm chuyện đó."
Sau đó Đoạn Ly lại nói: "Tôi phải mang theo em bên người, cùng tôi sang bên phía U linh, được không? Tốc độ tôi sẽ thực mau, có lẽ sẽ khiến em không quá thoải mái, cố một chút là qua rồi."
Đoạn Ly ý thức được bỏ mặc A Lam một mình sẽ rất nguy hiểm, nhưng kỳ thật hắn càng không muốn dẫn A Lam tới trung tâm trận chiến, thần minh kia có được sức mạnh thực kỳ lạ, Đoạn Ly không xác định được mình có thể hoàn toàn áp chế hắn hay không, nếu một khi bị địch nhân bắt được điểm yếu, bắt cóc hoặc tổn thương tới A Lam, đây đều là những điều Đoạn Ly không muốn.
Bởi vì không muốn A Lam bị thương tổn, Đoạn Ly cố ý để cậu đứng một mình, còn đưa tùy thân mật thất cho cậu, là để thời điểm cậu gặp phải nguy hiểm có thể tự mình trốn đi, tuy rằng quyết định này thực hiển nhiên cũng không làm Đoạn Ly thực yên tâm, vừa rồi hắn quả thật nhìn thấy bên cạnh A Lam có bóng người! Đoạn Ly bảo đảm tốc độ của mình, trong thiên hạ không ai có thể so sánh, thế nhưng thời điểm hắn chạy tới, người này lại biến mất.
Mà tiểu ma pháp sư đứng trước mặt Đoạn Ly, lại vẻ mặt mịt mờ mà nhìn hắn, nói cậu không sao.
Con mẹ nó không sao! Đoạn Ly sắc mặt âm trầm, hắn một lần nữa biến ra một cái mặt nạ đeo lên mặt, bế Phong Vũ Lam lên, xoay người hội hợp cùng U linh. Hắn biết chuyện này nhất định có vấn đề, A Lam không có lý do gì để nói dối hắn, như vậy khả năng duy nhất là, bên trong đội kẻ địch, có người có kỹ năng cùng loại với "mất trí nhớ", hơn nữa có thể, có khả năng thao túng nhân tâm.
Đây là kẻ địch khó giải quyết nhất. Tuy rằng Đoạn Ly chưa từng gặp qua, nhưng đội trưởng Hình Viêm đã từng thản nhiên nói với hắn, trong mật thất quả thực có người có loại kỹ năng này, khống chế người khác, thậm chí khống chế bản thân.
Tuy rằng số lượng cực kỳ thưa thớt, nhưng loại người này đều có một đặc điểm chung – thân thể bọn họ cực kỳ yếu ớt, không thích hợp chiến đấu, nếu bạn có thể vững bản tâm, trước khi bị bọn họ mê hoặc mà làm ra phản kích, như vậy bọn họ sẽ dễ như trở bàn tay mà bị đánh bại.
Hình Viêm nói, Đoạn Ly thực thích hợp để phản kích, bởi vì tốc độ hắn rất nhanh, cũng đồng nghĩa là năng lực ứng biến của hắn cũng rất nhanh, tốc độ phản ứng của thần kinh phải tương ứng với tốc độ phản ứng của thân thể. Cho nên, khi bọn hắn gặp phải loại kẻ địch này, Đoạn Ly hẳn nên chủ động gánh vác trách nhiệm phản kích.
"Hiện tại đúng là thời khắc để phản kích."
Đoạn Ly ôm A Lam trở lại chiến trường, lúc này, La Giản cùng kẻ truy sát đã hội hợp cùng đội ngũ, năm người tựa hồ danh xứng với thực, hợp thành một đội ngũ, cho dù một người trong đó là đội viên không hợp tiêu chuẩn lắm, nhưng đa số mọi người ở đây không thèm để ý tới chi tiết này.
"Đánh bại hắn càng nhanh càng tốt." La Giản dẫn đầu mở miệng, cậu nhìn thần minh lơ lửng giữa không trung, nói: "Đội ngũ kẻ địch đã tiến vào, bọn họ có hai lựa chọn, một là bàng quan, đợi chúng ta đánh tới ngươi chết ta sống mà ngư ông đắc lợi; hai là tham gia, biến trận chiến này thành hỗn chiến ba phe."
U linh nhíu mày trừng mắt nhìn Thần minh bay tới thổi đi giữa không trung, tên này dường như đang chơi đùa bọn họ, lúc thì mãnh liệt công kích, lúc thì đứng xa xa quan sát, để một số quái vật chưa chết làm pháo hôi, không biết đang đánh chủ ý gì.
"Khó đối phó." U linh tỏ vẻ khó xử, sau đó nhìn Đoạn Ly, nói: "Cậu thật sự không thể kích hoạt giai đoạn năm, sau đó thuấn di qua chém hắn sao?"
"Tôi thật sự không muốn làm cá nằm trên thớt suốt thời gian sau đó." Đoạn Ly bất mãn nhướn mày, kích hoạt giai đoạn năm sẽ khiến hắn mất đi năng lực hành động trong vòng một giờ, hậu quả này hắn rất khó thừa nhận, trừ thời điểm sinh tử đặt trước mắt, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.
"Kia cũng thật không xong." U linh tức giận nói: "Nếu không phải lo lắng chúng ta sẽ bị áp thành thịt vụn, kỳ thật tôi cũng muốn cho cả mộ thất này nổ tung."
Hai người đột nhiên dừng bàn luận lại, đồng thời nhìn về phía kẻ truy sát bên cạnh La Giản.
Lực chú ý của kẻ truy sát chỉ đặt trên người La Giản, nhìn chằm chằm La Giản không chớp mắt, La Giản không quá thích ứng với ánh mắt lớn mật làm càn này, ửng đỏ mặt, cúi đầu, nhưng tay nhỏ của cậu còn bị Hình Viêm nắm trong tay, toàn cảnh nhìn qua có vẻ cực kỳ hài hòa.
"Cậu nói xem, để hắn đi kiềm chế Thần minh kia thì sao? Như vậy chúng ta có thể rút ra thời gian đối phó đội ngũ quân địch, trước hết diệt sạch địch nhân, sau đó hỏi cửa ra từ miệng Thần minh?" U linh sờ sờ cằm như có kế sách gì, ánh mắt hắn đảo qua đảo lại vài lần trên người kẻ truy sát.
"Tôi không biết hắn có thể nghe chúng ta chỉ huy hay không." Đoạn Ly kỳ thật cũng cảm thấy kế sách này không tệ, nhưng kẻ truy sát sẽ nghe theo chỉ thị của người chơi sao? Đây quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.
"Tôi cảm thấy đây là chuyện nghìn lẻ một đêm." U linh đặt mắt trên tay La Giản cùng kẻ truy sát vẫn đang đan vào nhau, nhíu mày nói: "A Giản, tuy rằng anh thực không tán đồng em cùng hắn, loại này... khụ khụ, nhưng mà, thời điểm nên lợi dụng, lợi dụng tốt mọi thứ mới có thể sống sót."
La Giản vẫn luôn nghiêm túc nghe các đội viên bàn luận, trên thực tế cậu cũng hiểu rõ điểm này, nhưng quay đầu nhìn Hình Viêm, cười khổ với đám người U linh: "Kỳ thực em cũng không biết hắn có thể nghe lời em nói hay không."
Sau khi La Giản nói xong những lời này, kẻ truy sát đột nhiên buông tay ra, bắt đầu dùng hành động chứng minh hắn sẽ hay không nghe theo mệnh lệnh của La Giản... Đúng vậy, hắn đột nhiên đi ra, đứng trước mặt thần minh, tuy rằng hắn tựa hồ thực lo lắng quay đầu lại nhìn tiểu La Giản của mình.
"Tôi sẽ bảo vệ tốt bọn họ, anh yên tâm đi, đội trưởng." Đoạn Ly thở dài, nói với Hình Viêm, những lời này lọt vào tai Hình Viêm, hắn quay đầu nhìn Đoạn Ly, Đoạn Ly cũng không biết Hình Viêm chân chính đã chết, kẻ truy sát trước mắt chỉ là một tên khoác cái túi da Hình Viêm, bên trong lại là linh hồn hắc ám hoàn toàn xa lạ.
Tuy nhiên, Hình Viêm này quả thực kế thừa ký ức nguyên bản, điều này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới tính cách cùng cảm xúc của hắn, cho nên hắn rất yên tâm về Đoạn Ly, gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, sau đó hắn xoay người đối mặt thần minh, Thần minh kia cũng nhìn về phía kẻ truy sát.
"Ta cảm giác trong thân thể ngươi có lực lượng tương đồng ta." Thần minh nói với kẻ truy sát, "Trên người ngươi có dấu hiệu, ngươi không phải là địch nhân của ta, mau biến khỏi trước mắt ta!"
Đáng tiếc kẻ truy sát này không phải một kẻ truy sát đủ tiêu chuẩn, đa số thời điểm, bọn họ cơ hồ muốn phá hủy hết thảy. Hình Viêm cũng kế thừa hoàn hảo ham muốn phá hủy này, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh đoản đao, thân thể kia nháy mắt phảng phất như bay lên trời, thật sự giống ma pháp thuấn di, một giây trước hắn còn đứng trên mặt đất, giây tiếp theo liền xuất hiện giữa không trung, trước mặt thần minh.
"Sức mạnh của kẻ truy sát kia... rốt cuộc là cái gì?" U linh thấy được một màn này, cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Trong mắt hắn, tốc độ nhanh như kỹ năng thuấn di, chỉ có Đoạn Ly mới có.
"Đó là đội trưởng cũ của tôi, lúc trước tôi đã nói qua, là nhân vật duy nhất khiến tôi kính nể, đội trưởng Quỷ Ảnh đội, biết tại sao Quỷ Ảnh đội lại gọi là quỷ ảnh sao? Đây là năng lực của hắn, hắn là một sát thủ, là một thích khách, thanh đao kia cho hắn sức mạnh "không gian", hắn có thể tùy ý xuyên qua trong không gian hắn chế tạo, biến mất ở một nơi, lại xuất hiện ở nơi khác, vĩnh viễn tới vô ảnh, đi vô tung."
"Ra là vậy." U linh khuôn mặt nghiêm túc bắt đầu nghiêm trang phun tào: "Vậy tại sao không gọi là "vô ảnh"?"
Câu này khiến Đoạn Ly cạn lời, cả mặt nạ cũng dường như cứng đờ theo, phảng phất không nghĩ ra lời nào để phản bác, hắn tiếc nuối tỏ vẻ: "Cái này... có lẽ phải hỏi bản thân hắn rồi."
La Giản một bên si mê nhìn kẻ truy sát của cậu, bất quá, khiến cậu cảm thấy tiếc nuối chính là, vũ khí kẻ truy sát đã từng có một thời gian nằm trong tay La Giản, nhưng cậu không hề phát huy được loại sức mạnh này.
Mỗi người đều lâm vào cảm xúc riêng của bản thân, chỉ có A Lam đứng bên người Đoạn Ly có vẻ hơi khác bình thường, từ nãy đến giờ cậu chưa nói một câu nào, biểu tình trên mặt vẫn trước sau vô cùng bình tĩnh, cho dù Đoạn Ly vẫn gắt gao cầm tay cậu, nhưng nháy mắt kia, Đoạn Ly cũng cơ hồ xem nhẹ sự tồn tại của cậu.
Trong đầu A Lam hiện giờ là một mảnh hỗn độn... A, nói là một mảnh hỗn độn kì thật cũng không đủ chính xác, chính xác hơn mà nói, tiềm thức của cậu cực kỳ thanh tỉnh, thậm chí thanh tỉnh biết và nhớ rõ hết thảy, bao gồm cả đứa bé cầm ô đỏ kia.
Nhưng ý thức của cậu lại cực kỳ hỗn loạn, dường như có thứ gì đang khống chế cậu, khiến cậu bày ra một mặt hoàn toàn trái ngược.
Nội tâm đang không ngừng kêu gào, thoát khỏi trói buộc! Phải nói chân tướng cho bọn họ, nói cho đội viên của cậu!
Vì thế trong nháy mắt, Phong Vũ Lam phảng phất như thật sự thoát khỏi sự trói buộc này, nhưng cậu muốn mở miệng, miệng lại gắt gao ngậm chặt, đội viên của cậu vẫn đang thảo luận khí thế ngất trời trước mặt, kẻ truy sát cũng bắt đầu chiến đấu kịch liệt, cậu không thể cứ đứng thờ ơ một chỗ không làm gì cả!
Mau tỉnh táo lại! Phong Vũ Lam!
"Cậu muốn nói gì?" Ngay tại một giây này, A Lam đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai, cậu vừa quay đầu liền thấy, một đứa bé cầm dù lớn màu đỏ, thân cao chỉ tới eo cậu đang đứng bên cạnh, đúng vậy, đứng ngay bên cạnh! Bên tay trái Phong Vũ Lam là Đoạn Ly, bên tay phải chính là đứa bé này, rõ ràng, quá mức rõ ràng, dù sao đứa nhỏ này cầm một cái ô màu sắc tươi sáng như vậy, nhưng mà đội viên của cậu phảng phất căn bản không nhìn thấy đứa nhỏ này, toàn bộ xem nhẹ nó.
Tại sao, tại sao lại như vậy?
"Bọn họ không nhìn thấy tôi." Đứa trẻ kia dường như đang cười: "Tôi vẫn luôn thực dễ dàng khiến người ta xem nhẹ, mặc kệ tôi mặc quần áo diễm lệ cỡ nào, cầm một cái dù dễ thấy cỡ nào, bọn họ đều có thể dễ như trở bàn tay mà bỏ qua sự tồn tại của tôi."
Đôi mắt Phong Vũ Lam gắt gao nhìn chằm chằm nó, miệng lại ngậm chặt không thể nói chuyện.
"Cậu không cần sợ hãi, loại trạng thái này của cậu sẽ không kéo dài quá lâu, một khi kết thúc mật thất, cậu sẽ khôi phục bình thường, nhưng sau đó, cậu cũng sẽ quên mất tôi, hơn nữa, một người sau khi bị tôi khống chế, tôi cũng không thể khống chế hắn lần nữa."
Đứa bé bắt đầu xoay tán dù, nó đứng giữa đám người La Giản, tình trạng này phi thường quỷ dị, bạn có thể thấy nó, nhưng bạn bè của bạn đều không nhìn thấy, mà bạn cũng không thể nói cho bất kỳ ai, nói cho bọn họ, có một đứa trẻ ma quỷ đang đứng giữa chúng ta!
Sắc mặt A Lam thực tốt, sau khi biểu tình mờ mịt rút lui, cậu lại lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, thậm chí mang theo nét đỏ ửng, cậu thoạt nhìn phi thường cao hứng vì Đoạn Ly tới bên cạnh, thậm chí chủ động vươn tay ôm lấy cánh tay Đoạn Ly, sau đó đem thân thể cọ lên người Đoạn Ly.
Cái "cọ cọ" này tràn ngập ý vị, A Lam kéo mặt nạ trên đầu Đoạn Ly xuống, tùy tay ném xuống mặt đất, sau đó một bàn tay câu lấy cổ Đoạn Ly, một bàn tay đưa vào trong quần áo hắn.
Không thích hợp.
Đoạn Ly híp mắt nhìn A Lam, tiểu ma pháp sư của hắn luôn thực thẹn thùng, bình thường hắn phải trêu đùa của buổi, A Lam mới có thể ngượng ngùng đáp lại một lần, hành vi "chủ động" rất khó có thể thấy được trên người Phong Vũ Lam, cho nên thời điểm cậu biểu hiện khác thường, Đoạn Ly mới càng cảm thấy thập phần quái dị.
Thế nhưng, cho dù hành vi của Phong Vũ Lam quái dị thế nào, khi cậu chủ động đưa lên cửa, đậu hủ nên ăn thì vẫn cứ ăn, Đoạn Ly không khách khí chút nào duỗi tay ôm A Lam vào lòng, thoáng cúi đầu, há mồm nhẹ nhàng cắn vành tai A Lam, ngậm trong miệng trêu đùa, sau đó mơ hồ nói:
"A Lam, vừa rồi em động vào tùy thân mật thất của tôi sao?"
Phong Vũ Lam cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, rụt cổ, trả lời: "Không có."
"Thật sự không?"
"Đương nhiên là thật." Đáy mắt Phong Vũ Lam có cảm xúc nào đó lập lòe, cậu dựa vào lồng ngực Đoạn Ly, sau đó giơ tay trái ra, cho hắn xem ngón tay đang đeo nhẫn, cười nói với Đoạn Ly: "Anh xem, nhẫn không phải vẫn tốt sao? Hay anh muốn đi vào mật thất... kiểm tra?"
Thời điểm A Lam nói những lời này, ám sắc nơi đáy mắt nồng đậm không hòa tan nổi, Sách Ma của cậu trôi nổi một bên điên cuồng lật trang, dường như muốn nói gì đó, nhưng cả hai người đều không có tâm tư để ý tới một quyển sách.
Đoạn Ly trầm mặc một lát, nhìn A Lam thật lâu, cuối cùng trả lời: "Quên đi, hiện tại không có thời gian làm chuyện đó."
Sau đó Đoạn Ly lại nói: "Tôi phải mang theo em bên người, cùng tôi sang bên phía U linh, được không? Tốc độ tôi sẽ thực mau, có lẽ sẽ khiến em không quá thoải mái, cố một chút là qua rồi."
Đoạn Ly ý thức được bỏ mặc A Lam một mình sẽ rất nguy hiểm, nhưng kỳ thật hắn càng không muốn dẫn A Lam tới trung tâm trận chiến, thần minh kia có được sức mạnh thực kỳ lạ, Đoạn Ly không xác định được mình có thể hoàn toàn áp chế hắn hay không, nếu một khi bị địch nhân bắt được điểm yếu, bắt cóc hoặc tổn thương tới A Lam, đây đều là những điều Đoạn Ly không muốn.
Bởi vì không muốn A Lam bị thương tổn, Đoạn Ly cố ý để cậu đứng một mình, còn đưa tùy thân mật thất cho cậu, là để thời điểm cậu gặp phải nguy hiểm có thể tự mình trốn đi, tuy rằng quyết định này thực hiển nhiên cũng không làm Đoạn Ly thực yên tâm, vừa rồi hắn quả thật nhìn thấy bên cạnh A Lam có bóng người! Đoạn Ly bảo đảm tốc độ của mình, trong thiên hạ không ai có thể so sánh, thế nhưng thời điểm hắn chạy tới, người này lại biến mất.
Mà tiểu ma pháp sư đứng trước mặt Đoạn Ly, lại vẻ mặt mịt mờ mà nhìn hắn, nói cậu không sao.
Con mẹ nó không sao! Đoạn Ly sắc mặt âm trầm, hắn một lần nữa biến ra một cái mặt nạ đeo lên mặt, bế Phong Vũ Lam lên, xoay người hội hợp cùng U linh. Hắn biết chuyện này nhất định có vấn đề, A Lam không có lý do gì để nói dối hắn, như vậy khả năng duy nhất là, bên trong đội kẻ địch, có người có kỹ năng cùng loại với "mất trí nhớ", hơn nữa có thể, có khả năng thao túng nhân tâm.
Đây là kẻ địch khó giải quyết nhất. Tuy rằng Đoạn Ly chưa từng gặp qua, nhưng đội trưởng Hình Viêm đã từng thản nhiên nói với hắn, trong mật thất quả thực có người có loại kỹ năng này, khống chế người khác, thậm chí khống chế bản thân.
Tuy rằng số lượng cực kỳ thưa thớt, nhưng loại người này đều có một đặc điểm chung – thân thể bọn họ cực kỳ yếu ớt, không thích hợp chiến đấu, nếu bạn có thể vững bản tâm, trước khi bị bọn họ mê hoặc mà làm ra phản kích, như vậy bọn họ sẽ dễ như trở bàn tay mà bị đánh bại.
Hình Viêm nói, Đoạn Ly thực thích hợp để phản kích, bởi vì tốc độ hắn rất nhanh, cũng đồng nghĩa là năng lực ứng biến của hắn cũng rất nhanh, tốc độ phản ứng của thần kinh phải tương ứng với tốc độ phản ứng của thân thể. Cho nên, khi bọn hắn gặp phải loại kẻ địch này, Đoạn Ly hẳn nên chủ động gánh vác trách nhiệm phản kích.
"Hiện tại đúng là thời khắc để phản kích."
Đoạn Ly ôm A Lam trở lại chiến trường, lúc này, La Giản cùng kẻ truy sát đã hội hợp cùng đội ngũ, năm người tựa hồ danh xứng với thực, hợp thành một đội ngũ, cho dù một người trong đó là đội viên không hợp tiêu chuẩn lắm, nhưng đa số mọi người ở đây không thèm để ý tới chi tiết này.
"Đánh bại hắn càng nhanh càng tốt." La Giản dẫn đầu mở miệng, cậu nhìn thần minh lơ lửng giữa không trung, nói: "Đội ngũ kẻ địch đã tiến vào, bọn họ có hai lựa chọn, một là bàng quan, đợi chúng ta đánh tới ngươi chết ta sống mà ngư ông đắc lợi; hai là tham gia, biến trận chiến này thành hỗn chiến ba phe."
U linh nhíu mày trừng mắt nhìn Thần minh bay tới thổi đi giữa không trung, tên này dường như đang chơi đùa bọn họ, lúc thì mãnh liệt công kích, lúc thì đứng xa xa quan sát, để một số quái vật chưa chết làm pháo hôi, không biết đang đánh chủ ý gì.
"Khó đối phó." U linh tỏ vẻ khó xử, sau đó nhìn Đoạn Ly, nói: "Cậu thật sự không thể kích hoạt giai đoạn năm, sau đó thuấn di qua chém hắn sao?"
"Tôi thật sự không muốn làm cá nằm trên thớt suốt thời gian sau đó." Đoạn Ly bất mãn nhướn mày, kích hoạt giai đoạn năm sẽ khiến hắn mất đi năng lực hành động trong vòng một giờ, hậu quả này hắn rất khó thừa nhận, trừ thời điểm sinh tử đặt trước mắt, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.
"Kia cũng thật không xong." U linh tức giận nói: "Nếu không phải lo lắng chúng ta sẽ bị áp thành thịt vụn, kỳ thật tôi cũng muốn cho cả mộ thất này nổ tung."
Hai người đột nhiên dừng bàn luận lại, đồng thời nhìn về phía kẻ truy sát bên cạnh La Giản.
Lực chú ý của kẻ truy sát chỉ đặt trên người La Giản, nhìn chằm chằm La Giản không chớp mắt, La Giản không quá thích ứng với ánh mắt lớn mật làm càn này, ửng đỏ mặt, cúi đầu, nhưng tay nhỏ của cậu còn bị Hình Viêm nắm trong tay, toàn cảnh nhìn qua có vẻ cực kỳ hài hòa.
"Cậu nói xem, để hắn đi kiềm chế Thần minh kia thì sao? Như vậy chúng ta có thể rút ra thời gian đối phó đội ngũ quân địch, trước hết diệt sạch địch nhân, sau đó hỏi cửa ra từ miệng Thần minh?" U linh sờ sờ cằm như có kế sách gì, ánh mắt hắn đảo qua đảo lại vài lần trên người kẻ truy sát.
"Tôi không biết hắn có thể nghe chúng ta chỉ huy hay không." Đoạn Ly kỳ thật cũng cảm thấy kế sách này không tệ, nhưng kẻ truy sát sẽ nghe theo chỉ thị của người chơi sao? Đây quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.
"Tôi cảm thấy đây là chuyện nghìn lẻ một đêm." U linh đặt mắt trên tay La Giản cùng kẻ truy sát vẫn đang đan vào nhau, nhíu mày nói: "A Giản, tuy rằng anh thực không tán đồng em cùng hắn, loại này... khụ khụ, nhưng mà, thời điểm nên lợi dụng, lợi dụng tốt mọi thứ mới có thể sống sót."
La Giản vẫn luôn nghiêm túc nghe các đội viên bàn luận, trên thực tế cậu cũng hiểu rõ điểm này, nhưng quay đầu nhìn Hình Viêm, cười khổ với đám người U linh: "Kỳ thực em cũng không biết hắn có thể nghe lời em nói hay không."
Sau khi La Giản nói xong những lời này, kẻ truy sát đột nhiên buông tay ra, bắt đầu dùng hành động chứng minh hắn sẽ hay không nghe theo mệnh lệnh của La Giản... Đúng vậy, hắn đột nhiên đi ra, đứng trước mặt thần minh, tuy rằng hắn tựa hồ thực lo lắng quay đầu lại nhìn tiểu La Giản của mình.
"Tôi sẽ bảo vệ tốt bọn họ, anh yên tâm đi, đội trưởng." Đoạn Ly thở dài, nói với Hình Viêm, những lời này lọt vào tai Hình Viêm, hắn quay đầu nhìn Đoạn Ly, Đoạn Ly cũng không biết Hình Viêm chân chính đã chết, kẻ truy sát trước mắt chỉ là một tên khoác cái túi da Hình Viêm, bên trong lại là linh hồn hắc ám hoàn toàn xa lạ.
Tuy nhiên, Hình Viêm này quả thực kế thừa ký ức nguyên bản, điều này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới tính cách cùng cảm xúc của hắn, cho nên hắn rất yên tâm về Đoạn Ly, gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, sau đó hắn xoay người đối mặt thần minh, Thần minh kia cũng nhìn về phía kẻ truy sát.
"Ta cảm giác trong thân thể ngươi có lực lượng tương đồng ta." Thần minh nói với kẻ truy sát, "Trên người ngươi có dấu hiệu, ngươi không phải là địch nhân của ta, mau biến khỏi trước mắt ta!"
Đáng tiếc kẻ truy sát này không phải một kẻ truy sát đủ tiêu chuẩn, đa số thời điểm, bọn họ cơ hồ muốn phá hủy hết thảy. Hình Viêm cũng kế thừa hoàn hảo ham muốn phá hủy này, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh đoản đao, thân thể kia nháy mắt phảng phất như bay lên trời, thật sự giống ma pháp thuấn di, một giây trước hắn còn đứng trên mặt đất, giây tiếp theo liền xuất hiện giữa không trung, trước mặt thần minh.
"Sức mạnh của kẻ truy sát kia... rốt cuộc là cái gì?" U linh thấy được một màn này, cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Trong mắt hắn, tốc độ nhanh như kỹ năng thuấn di, chỉ có Đoạn Ly mới có.
"Đó là đội trưởng cũ của tôi, lúc trước tôi đã nói qua, là nhân vật duy nhất khiến tôi kính nể, đội trưởng Quỷ Ảnh đội, biết tại sao Quỷ Ảnh đội lại gọi là quỷ ảnh sao? Đây là năng lực của hắn, hắn là một sát thủ, là một thích khách, thanh đao kia cho hắn sức mạnh "không gian", hắn có thể tùy ý xuyên qua trong không gian hắn chế tạo, biến mất ở một nơi, lại xuất hiện ở nơi khác, vĩnh viễn tới vô ảnh, đi vô tung."
"Ra là vậy." U linh khuôn mặt nghiêm túc bắt đầu nghiêm trang phun tào: "Vậy tại sao không gọi là "vô ảnh"?"
Câu này khiến Đoạn Ly cạn lời, cả mặt nạ cũng dường như cứng đờ theo, phảng phất không nghĩ ra lời nào để phản bác, hắn tiếc nuối tỏ vẻ: "Cái này... có lẽ phải hỏi bản thân hắn rồi."
La Giản một bên si mê nhìn kẻ truy sát của cậu, bất quá, khiến cậu cảm thấy tiếc nuối chính là, vũ khí kẻ truy sát đã từng có một thời gian nằm trong tay La Giản, nhưng cậu không hề phát huy được loại sức mạnh này.
Mỗi người đều lâm vào cảm xúc riêng của bản thân, chỉ có A Lam đứng bên người Đoạn Ly có vẻ hơi khác bình thường, từ nãy đến giờ cậu chưa nói một câu nào, biểu tình trên mặt vẫn trước sau vô cùng bình tĩnh, cho dù Đoạn Ly vẫn gắt gao cầm tay cậu, nhưng nháy mắt kia, Đoạn Ly cũng cơ hồ xem nhẹ sự tồn tại của cậu.
Trong đầu A Lam hiện giờ là một mảnh hỗn độn... A, nói là một mảnh hỗn độn kì thật cũng không đủ chính xác, chính xác hơn mà nói, tiềm thức của cậu cực kỳ thanh tỉnh, thậm chí thanh tỉnh biết và nhớ rõ hết thảy, bao gồm cả đứa bé cầm ô đỏ kia.
Nhưng ý thức của cậu lại cực kỳ hỗn loạn, dường như có thứ gì đang khống chế cậu, khiến cậu bày ra một mặt hoàn toàn trái ngược.
Nội tâm đang không ngừng kêu gào, thoát khỏi trói buộc! Phải nói chân tướng cho bọn họ, nói cho đội viên của cậu!
Vì thế trong nháy mắt, Phong Vũ Lam phảng phất như thật sự thoát khỏi sự trói buộc này, nhưng cậu muốn mở miệng, miệng lại gắt gao ngậm chặt, đội viên của cậu vẫn đang thảo luận khí thế ngất trời trước mặt, kẻ truy sát cũng bắt đầu chiến đấu kịch liệt, cậu không thể cứ đứng thờ ơ một chỗ không làm gì cả!
Mau tỉnh táo lại! Phong Vũ Lam!
"Cậu muốn nói gì?" Ngay tại một giây này, A Lam đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai, cậu vừa quay đầu liền thấy, một đứa bé cầm dù lớn màu đỏ, thân cao chỉ tới eo cậu đang đứng bên cạnh, đúng vậy, đứng ngay bên cạnh! Bên tay trái Phong Vũ Lam là Đoạn Ly, bên tay phải chính là đứa bé này, rõ ràng, quá mức rõ ràng, dù sao đứa nhỏ này cầm một cái ô màu sắc tươi sáng như vậy, nhưng mà đội viên của cậu phảng phất căn bản không nhìn thấy đứa nhỏ này, toàn bộ xem nhẹ nó.
Tại sao, tại sao lại như vậy?
"Bọn họ không nhìn thấy tôi." Đứa trẻ kia dường như đang cười: "Tôi vẫn luôn thực dễ dàng khiến người ta xem nhẹ, mặc kệ tôi mặc quần áo diễm lệ cỡ nào, cầm một cái dù dễ thấy cỡ nào, bọn họ đều có thể dễ như trở bàn tay mà bỏ qua sự tồn tại của tôi."
Đôi mắt Phong Vũ Lam gắt gao nhìn chằm chằm nó, miệng lại ngậm chặt không thể nói chuyện.
"Cậu không cần sợ hãi, loại trạng thái này của cậu sẽ không kéo dài quá lâu, một khi kết thúc mật thất, cậu sẽ khôi phục bình thường, nhưng sau đó, cậu cũng sẽ quên mất tôi, hơn nữa, một người sau khi bị tôi khống chế, tôi cũng không thể khống chế hắn lần nữa."
Đứa bé bắt đầu xoay tán dù, nó đứng giữa đám người La Giản, tình trạng này phi thường quỷ dị, bạn có thể thấy nó, nhưng bạn bè của bạn đều không nhìn thấy, mà bạn cũng không thể nói cho bất kỳ ai, nói cho bọn họ, có một đứa trẻ ma quỷ đang đứng giữa chúng ta!
Danh sách chương