Người edit và beta: Cà phê hòa tan
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 12.
Đánh giá cấp bậc.
Nhiễm Văn Ninh thở hổn hển, căn bản không thể khôi phục sự bình tĩnh của bản thân.
Cậu cảm thấy rất sợ hãi, đây là lần đầu cậu cảm thấy tinh thần mình bị thương, cậu có loại cảm giác hoảng sợ đối với một thứ không rõ, không thể hiểu, cũng có thể lật đổ nguyên tắc của mình.
Cậu lùi về phía sau, muốn tách mình khỏi cái xác chết nữ kia, nhưng bàn chân lui về phía sau của cậu không hề giẫm lên một vùng đất bằng.
Cậu quay đầu nhìn lại, thế mà lại trông thấy bản thân đang đứng trên bệ cửa sổ.
Cậu không nắm vững trọng tâm cơ thể, đành ngã vào mảnh ánh sáng kia.
Nhiễm Văn Ninh biết năng lực nhận biết của mình đã cao hơn tinh thần lực, chốc nữa té xuống sẽ bị đau toàn thân, nhưng việc cậu đoán trước cũng chưa bao giờ xảy ra.
Cậu còn thậm chí cảm thấy ý thức của mình không hoàn nguyên được cơ thể, bây giờ, cậu hệt như đang dùng một góc độ khác để nhìn màn hình TV vậy.
Cậu nhìn thấy mẹ cậu, lần này người vẫn còn sống, nhưng người chỉ cho cậu thấy mỗi một bóng lưng.
Mẹ cậu dắt tay một đứa trẻ, đi trên một con đường mà Nhiễm Văn Ninh không hề quen thuộc.
Đứa bé kia rất nhỏ, nhìn bóng lưng thì trông như chỉ ba, bốn tuổi mà thôi, nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy đứa nhỏ này không phải mình.
Một loại cảm giác quái lạ đột nhiên xuất hiện, bò từng chút một lên ý thức của Nhiễm Văn Ninh.
Nếu vừa nãy chỉ là việc mộng cảnh khiến cậu dần dần quên đi chuyện hồi còn bé, thì chuyện xảy ra trong lúc này lại giống như một chuyện có thật mà Nhiễm Văn Ninh không hay biết vậy.
Toàn bộ khung cảnh cũng không hề có tiếng động nào.
Vì lúc nãy, Nhiễm Văn Ninh đã phải nhận lấy một kích thích quá lớn, nên hiện nay, lực tập trung của cậu rất cao.
Cậu chăm chú, gắt gao, dõi theo tất cả những thứ diễn ra trước mắt mình.
Mẹ cậu nắm tay của đứa nhỏ, dừng chân trước một cửa tiệm, đó là một tiệm bán quà vặt.
Mẹ cậu cúi người, hỏi đứa bé kia có muốn ăn gì không, đứa nhỏ nọ hình như còn do dự một chút, thế nhưng mẹ cậu lại kéo thằng bé đi gặp chủ tiệm.
Nhiễm Văn Ninh thấy mẹ mình mua một cây kẹo bông cho đứa bé kia.
Đứa nhỏ nắm cây kẹo trong tay, bối rối như không biết nên làm gì.
Khi Nhiễm Văn Ninh đợi chờ việc xảy ra tiếp theo, đứa nhỏ kia giống như là bắt gặp cái gì vậy, thằng bé đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh.
Vào ngay khoảnh khắc Nhiễm Văn Ninh trông thấy khuôn mặt thằng bé ấy, đột nhiên, cậu không còn biết gì cả.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh 31, năng lực nhận biết 97.
"Nhiễm Văn Ninh, cậu mau tỉnh lại!"
"Nhiễm Văn Ninh?"
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy bên tai mình rất ồn ào, nhưng giọng nói này lại rất quen thuộc, giống như là của Thiên ca vậy.
Cậu mờ mịt mở mắt ra, trông thấy tất cả người xung quanh đều đang hoảng hốt nhìn cậu.
Tầm mắt Nhiễm Văn Ninh xoay vòng vòng, cậu không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Tiếp theo, cậu đã nghe thấy giọng nói kích động của Thiên ca.
"Cậu có biết là trên người mỗi thực tập sinh sẽ được giấu một thứ đồ phòng trường hợp nguy cấp không, thứ đồ ấy sẽ bị khởi động khi cậu gần lạc lối."
"Mẹ nó, Nhiễm Văn Ninh, cậu như vậy mà lại xém tí lạc lối trong một cái mộng cảnh công năng đấy!?" Thiên ca lớn tiếng.
"Gì?" Nhiễm Văn Ninh mơ màng hỏi.
"Tinh thần lực mà thấp hơn 30 cậu sẽ lạc lối, Nhiễm Văn Ninh, rốt cuộc cậu gặp phải cái gì, thế mà lại xém chút lạc lối?" Thiên ca lay lay Nhiễm Văn Ninh, hỏi.
Nhiễm Văn Ninh nghe Thiên ca nói xong, cậu lắc đầu, nhưng cậu vẫn chỉ cảm thấy trống rỗng thôi, cậu đành nói: "Ờ thì, hình như tôi nhìn thấy chuyện lúc trước, cụ thể ra sao tôi nhớ không rõ."
"A?" Thiên ca có chút nghi ngờ kí ức của Nhiễm Văn Ninh.
"Chắc là có người nhà tôi ở trong ấy, tôi đoán thế." Nhiễm Văn Ninh nói.
Người xung quanh cậu lại im lặng, nhìn lẫn nhau, đều nghĩ rằng cuối cùng thực tập sinh này đã gặp phải chuyện gì mà lại có thể suýt tí thì lạc lối ở một mộng cảnh công năng an toàn như vậy.
Nhiễm Văn Ninh dụi dụi đôi mắt, nhìn người xung quanh một vòng, trừ Thiên ca, bác sĩ, nhân viên trợ giúp, thế mà cậu còn thấy cả Lâm Nhất.
Lâm Nhất vừa nhìn thấy Nhiễm Văn Ninh nhìn mình đã rào trước: "Tôi là người sẽ vào Đèn kéo quân sau anh."
Xem ra, cậu không phải là một tấm gương tốt nha.
Nhiễm Văn Ninh thở dài, nghĩ như thế.
"Thiên ca, vậy tình huống của tôi như thế thì lúc đánh giá cấp bậc sẽ thế nào?" Nhiễm Văn Ninh có chút lo lắng cấp bậc của mình.
"Điểm đó là điểm tổng hợp, Đèn kéo quân cũng không đại biểu điểm toàn bộ nha, có điều, tình huống của cậu như vậy thì tôi cũng không nói được gì nhiều." Thiên ca lắc lắc đầu, đáp.
Nhiễm Văn Ninh bị kéo đi làm kiểm tra, cậu cũng không có việc gì lớn, ngoại trừ việc kí ức của cậu có chút mơ màng, đây chỉ là một phản ứng bình thường lúc khởi động vật dành cho tình huống khẩn cấp kia thôi.
Vật khẩn cấp này là một trong số đạo cụ trong "Hộp đồ chơi"- bùa hộ mệnh, nhưng mỗi người chỉ có thể sử dụng nó hai lần mà thôi, mà Nhiễm Văn Ninh, lợi hại kinh khủng khiếp, đã sử dụng nó trong mộng cảnh công năng.
Sau khi Từ Sơn vào trong mộng cảnh công năng "Đèn kéo quân", cậu ta luôn cảm thấy biểu hiện của mình không tốt, bèn tìm Nhiễm Văn Ninh để khóc lóc kể lể.
"Nhiễm Văn Ninh, tôi thấy lần này tôi thảm rồi, sóng tinh thần của tôi y chang như rớt từ cáp treo xuống vậy." Từ Sơn than.
Nhiễm Văn Ninh cười, cậu vỗ vỗ vai Từ Sơn, nói: "Không sao, đừng sợ, tôi còn xém tí lạc lối trong mộng cảnh công năng đây này."
Từ Sơn bị hù, há to miệng, cậu ta cảm thấy Nhiễm Văn Ninh đang lừa gạt mình.
Sau khi thi lí thuyết xong, tất cả thực tập sinh đều nhận được thông báo tập hợp tại phòng khách.
"Hôm nay có chuyện gì thế?" Ngô Giai Hân hỏi Hoàng Mẫn cùng Chu Khiết bên cạnh mình, hai cô bạn kia cũng chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Từ Sơn và Nhiễm Văn Ninh lại u sầu đau khổ, không muốn nói chuyện.
Trong "Đèn kéo quân", cả hai tên này đều đồng thời ngã ngựa, mỗi tên đều đang lo lắng điểm tổng của mình như nào.
Lâm Nhất có chút một mình một cõi, cậu ta dựa vào tường, cũng không nói chuyện với ai.
Hôm nay, người dẫn dắt tốp thực tập sinh này là một vị bác sĩ, Nhiễm Văn Ninh có gặp người nọ rồi, là bác sĩ Trần Hồng, lúc theo chân Thiên ca cậu đã có gặp qua.
Sau khi bác sĩ Trần đến, cô kiểm tra lại tên họ mấy người họ một chút, sau đó dẫn mọi người đến bệnh viện.
Thời gian ở trong bệnh viện là có hạn chế, cũng không phải ai cũng có thể vào được, mà lần này, bác sĩ Trần lại dẫn bọn họ đến một tầng có hạn chế cấp bậc.
"Bây giờ, các anh chị đang ở kì cuối của kì thực tập, tức sắp phải phân ban theo công việc mình muốn làm.
Công việc này rất đặc biệt, mong các anh chị xem trọng nó, đồng thời, để tăng cường kiến thức cho mấy anh chị, hôm nay tôi muốn dẫn mọi người đi gặp một vài người." Bác sĩ Trần đi đầu dẫn đường, nói.
Mọi người cũng không dám trò chuyện trong bệnh viện, đành đi theo bác sĩ Trần, đến trước cửa một phòng bệnh.
Bác sĩ Trần mở cửa, bọn Nhiễm Văn Ninh vào trong.
"Mấy vị ở đây có tình huống không nghiêm trọng lắm, mấy anh chị có thể thăm hỏi một chút.
Bọn họ là tiền bối của các anh chị, nhưng có điều, họ đã mất phương hướng." Bác sĩ Trần trầm mặc, nói.
Nhiễm Văn Ninh thấy những người trên giường bệnh ngủ rất an ổn, từ bên ngoài nhìn sơ qua thì không làm sao nghĩ rằng người ấy đang phải trải qua một mộng cảnh đáng sợ đến mức độ nào.
Nhiễm Văn Ninh nhìn về một cái giường bệnh, trên ấy có dán họ tên, tuổi tác, cùng mộng cảnh mà người nọ lạc lối, tuổi người kia rất nhỏ, còn tên mộng cảnh, cậu chưa từng nghe nói qua.
"Ý thức của những người nằm ở đây đều còn đó, đang chờ trông kẻ khai thác và một phần người dẫn đường cứu mình về.
Sau này, các anh chị sẽ đảm nhận một phần trọng trách như vậy." Bác sĩ Trần nói.
Nét mặt của mọi người đều nghiêm túc hẳn.
Họ vừa nhìn thấy những người đang ngủ say kia, đã cảm thấy trọng trách trên vai mình vừa chân thật vừa nặng nề hơn trong nháy mắt.
Từ Sơn cảm thấy rất xúc động, tỏ ý rằng nếu như đánh giá cấp bậc của cậu ta đủ, cậu ta nhất định sẽ chọn làm kẻ khai thác.
Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy mình nên tự biết mình một chút, dù sao, cậu cũng suýt lạc lối, nếu cậu thật sự mất phương hướng, lại không có ai đến cứu cậu, như vậy, cậu chỉ có thể nằm trong này, hệt như những người trên giường vậy.
Ba cô gái kia cũng vội vàng gật đầu, tỏ ý rằng mình chắc chắn sẽ làm việc cho thật tốt.
Còn Lâm Nhất, cậu ta có chút lãnh đạm.
Cậu chỉ nhìn mấy khuôn mặt đang say giấc kia, không nói chuyện, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, thi lí thuyết cũng không quá khó, Nhiễm Văn Ninh đoán phần trăm cái này trong điểm tổng không cao lắm, nhưng cuối cùng lại có hai đề mở, một câu có hỏi vì sao lại chọn làm thành viên của công việc trong mộng, câu còn lại lại hỏi cách nhìn của anh/chị về công việc này ra sao.
Câu thứ nhất, Nhiễm Văn Ninh viết, cậu cảm thấy mộng cảnh và cậu có chung nhịp thở, không thể ngồi yên mặc kệ như vậy; câu thứ hai, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy công việc này rất vĩ đại, tuy cậu không trải qua nhiều lắm, nhưng Thiên ca đã gây ảnh hưởng rất lớn đến cậu, Thiên ca có thể đại diện cho ấn tượng ban đầu với công việc này của Nhiễm Văn Ninh, vì vậy cậu chấp bút, văn thơ lai láng, cảm giác cứ như là chỉ để khen Thiên ca.
Rốt cuộc, sau kì thực tập khoảng một tháng, Nhiễm Văn Ninh nhận được đánh giá cấp bậc trên tay.
Cấp bậc của thực tập sinh được công bố công khai, Nhiễm Văn Ninh rất sợ hãi, còn định tối rồi mở xem, nhưng còn chưa nhìn kịp đã bị Thiên ca nhắn tin spoil mất.
"Nhiễm Văn Ninh, cậu đúng là cái tên có số chó ngáp phải ruồi, suýt lạc lối trong mộng cảnh công năng vậy mà có thể leo lên cấp B được."
Nhiễm Văn Ninh khó mà tin nổi, cậu vội vã mở tin công khai, nhận ra mình đúng là cấp B.
Lúc cậu lật đến miền "Đèn kéo quân" thì thấy cấp được xét là cấp D, được thôi, cái này Nhiễm Văn Ninh còn có thể tiếp nhận.
Còn vì sao Nhiễm Văn Ninh được con B, chủ yếu là do kết quả cuối của cậu đều là B, còn thi vấn đáp với lí thuyết, cậu được A, tổng hợp lại thì cậu đã được vớt lên rồi.
Cậu lại lướt xem cấp bậc của người khác một chút, Từ Sơn là cấp B, Ngô Giai Hân cấp B, Hoàng Mẫn cấp D, Chu Khiết cấp C, mà Lâm Nhất vậy mà lại cấp A.
Nhiễm Văn Ninh tò mò mở ra xem xếp loại thành phần của Lâm Nhất, phát hiện thi vấn đáp vậy mà cậu ta lại có con C.
"Hả? Người này không dễ ở chung sao." Nhiễm Văn Ninh thầm nói, phải biết rằng hạng mục này muốn thấp điểm cũng không dễ dàng đâu, quả nhiên mấy tên trai ngoan học giỏi thường thích khiêu chiến mấy thứ có độ khó cao không à.
Sau đó, đến phiên họ phân ban, mỗi người phải chọn hướng đi cho mình.
Người cấp A, B có thể chọn một trong hai hướng làm dẫn đường hay khai thác, còn cấp C, D chỉ có thể chọn làm người dẫn đường.
Kết quả cuối cùng là, ba cậu bạn chọn theo làm kẻ khai thác, còn ba cô bạn thì lại chọn làm người dẫn đường.
Từ Sơn chọn hướng đi cho mình xong, còn hào hứng nói với Nhiễm Văn Ninh: "Nếu hai ta cùng được phân tới một tiểu đội thì tốt rồi."
Thường kẻ khai thác sẽ được phân ra từng tiểu đội, mà người dẫn đường lại chuyên hoạt động một mình.
Nhiễm Văn Ninh gật đầu một cái, nói: "Ở với cậu tốt nhất, điểm vấn đáp của Lâm Nhất là C, tôi luôn có cảm giác rằng cậu ta không dễ ở chung."
Bây giờ, Nhiễm Văn Ninh nghĩ lại, cảm thấy Chu Diễm oán giận việc Lâm Nhất hành động một mình còn chưa đủ, chắc chắn là vẫn còn nhiều lời răn dạy nữa chưa nói hết.
Tối đến, Thiên ca mời Nhiễm Văn Ninh ăn bữa cơm, tiện thể ăn mừng.
"Nhiễm Văn Ninh cậu không tệ nha, cuối cùng vẫn có thể lên được B." Thiên ca rót miếng rượu cho Nhiễm Văn Ninh.
"Tôi không uống đâu, anh uống đi." Nhiễm Văn Ninh nâng cốc, sau đó trả về cho Thiên ca.
Thiên ca cảm thấy đáng tiếc, sau đó nói: "Tổ chức mình gần đây hình như có điều chỉnh một tí, vì người vào nghề tăng nhiều nhưng người già đời không nhiều lắm, nên họ sẽ chia lẻ đội ngũ ban đầu, rồi tạo đội ngũ mới cho mấy tay mơ mấy cậu."
"Đội ngũ nào già đời nhỉ anh?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Chủ yếu là người đời thứ ba." Thiên ca trả lời.
Người đời thứ hai phát hiện ra "Dưới ánh trăng, Dear Anna", mà đời thứ ba lại cách đời này gần nhất.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình sẽ có cơ hội hỏi thăm chuyện về Dear Anna, xem chuyện gì đã xảy ra.
"Thế nhưng, Thiên ca, vì sao anh lại không biết nhiều về Dear Anna như vậy?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Có một vài mộng cảnh được bảo mật rất kĩ, hơn nữa, Dear Anna cũng đã cho chúng ta biết được chút chút như thế rồi mà, nếu cậu muốn tìm hiểu kĩ hơn thì nên đi hỏi người phát hiện nó ấy." Thiên ca nói, "Còn cậu, hình như cậu cảm thấy rất hứng thú với cái mộng cảnh này hay sao đó."
"Đúng rồi nha, tôi cảm thấy hứng thú với tất cả mộng cảnh đó, chán ghê, ngay cả việc này mà anh cũng không biết." Nhiễm Văn Ninh nói.
Thiên ca tỏ ý không muốn nói gì nữa, rồi tiếp tục uống rượu..
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 12.
Đánh giá cấp bậc.
Nhiễm Văn Ninh thở hổn hển, căn bản không thể khôi phục sự bình tĩnh của bản thân.
Cậu cảm thấy rất sợ hãi, đây là lần đầu cậu cảm thấy tinh thần mình bị thương, cậu có loại cảm giác hoảng sợ đối với một thứ không rõ, không thể hiểu, cũng có thể lật đổ nguyên tắc của mình.
Cậu lùi về phía sau, muốn tách mình khỏi cái xác chết nữ kia, nhưng bàn chân lui về phía sau của cậu không hề giẫm lên một vùng đất bằng.
Cậu quay đầu nhìn lại, thế mà lại trông thấy bản thân đang đứng trên bệ cửa sổ.
Cậu không nắm vững trọng tâm cơ thể, đành ngã vào mảnh ánh sáng kia.
Nhiễm Văn Ninh biết năng lực nhận biết của mình đã cao hơn tinh thần lực, chốc nữa té xuống sẽ bị đau toàn thân, nhưng việc cậu đoán trước cũng chưa bao giờ xảy ra.
Cậu còn thậm chí cảm thấy ý thức của mình không hoàn nguyên được cơ thể, bây giờ, cậu hệt như đang dùng một góc độ khác để nhìn màn hình TV vậy.
Cậu nhìn thấy mẹ cậu, lần này người vẫn còn sống, nhưng người chỉ cho cậu thấy mỗi một bóng lưng.
Mẹ cậu dắt tay một đứa trẻ, đi trên một con đường mà Nhiễm Văn Ninh không hề quen thuộc.
Đứa bé kia rất nhỏ, nhìn bóng lưng thì trông như chỉ ba, bốn tuổi mà thôi, nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy đứa nhỏ này không phải mình.
Một loại cảm giác quái lạ đột nhiên xuất hiện, bò từng chút một lên ý thức của Nhiễm Văn Ninh.
Nếu vừa nãy chỉ là việc mộng cảnh khiến cậu dần dần quên đi chuyện hồi còn bé, thì chuyện xảy ra trong lúc này lại giống như một chuyện có thật mà Nhiễm Văn Ninh không hay biết vậy.
Toàn bộ khung cảnh cũng không hề có tiếng động nào.
Vì lúc nãy, Nhiễm Văn Ninh đã phải nhận lấy một kích thích quá lớn, nên hiện nay, lực tập trung của cậu rất cao.
Cậu chăm chú, gắt gao, dõi theo tất cả những thứ diễn ra trước mắt mình.
Mẹ cậu nắm tay của đứa nhỏ, dừng chân trước một cửa tiệm, đó là một tiệm bán quà vặt.
Mẹ cậu cúi người, hỏi đứa bé kia có muốn ăn gì không, đứa nhỏ nọ hình như còn do dự một chút, thế nhưng mẹ cậu lại kéo thằng bé đi gặp chủ tiệm.
Nhiễm Văn Ninh thấy mẹ mình mua một cây kẹo bông cho đứa bé kia.
Đứa nhỏ nắm cây kẹo trong tay, bối rối như không biết nên làm gì.
Khi Nhiễm Văn Ninh đợi chờ việc xảy ra tiếp theo, đứa nhỏ kia giống như là bắt gặp cái gì vậy, thằng bé đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh.
Vào ngay khoảnh khắc Nhiễm Văn Ninh trông thấy khuôn mặt thằng bé ấy, đột nhiên, cậu không còn biết gì cả.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh 31, năng lực nhận biết 97.
"Nhiễm Văn Ninh, cậu mau tỉnh lại!"
"Nhiễm Văn Ninh?"
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy bên tai mình rất ồn ào, nhưng giọng nói này lại rất quen thuộc, giống như là của Thiên ca vậy.
Cậu mờ mịt mở mắt ra, trông thấy tất cả người xung quanh đều đang hoảng hốt nhìn cậu.
Tầm mắt Nhiễm Văn Ninh xoay vòng vòng, cậu không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Tiếp theo, cậu đã nghe thấy giọng nói kích động của Thiên ca.
"Cậu có biết là trên người mỗi thực tập sinh sẽ được giấu một thứ đồ phòng trường hợp nguy cấp không, thứ đồ ấy sẽ bị khởi động khi cậu gần lạc lối."
"Mẹ nó, Nhiễm Văn Ninh, cậu như vậy mà lại xém tí lạc lối trong một cái mộng cảnh công năng đấy!?" Thiên ca lớn tiếng.
"Gì?" Nhiễm Văn Ninh mơ màng hỏi.
"Tinh thần lực mà thấp hơn 30 cậu sẽ lạc lối, Nhiễm Văn Ninh, rốt cuộc cậu gặp phải cái gì, thế mà lại xém chút lạc lối?" Thiên ca lay lay Nhiễm Văn Ninh, hỏi.
Nhiễm Văn Ninh nghe Thiên ca nói xong, cậu lắc đầu, nhưng cậu vẫn chỉ cảm thấy trống rỗng thôi, cậu đành nói: "Ờ thì, hình như tôi nhìn thấy chuyện lúc trước, cụ thể ra sao tôi nhớ không rõ."
"A?" Thiên ca có chút nghi ngờ kí ức của Nhiễm Văn Ninh.
"Chắc là có người nhà tôi ở trong ấy, tôi đoán thế." Nhiễm Văn Ninh nói.
Người xung quanh cậu lại im lặng, nhìn lẫn nhau, đều nghĩ rằng cuối cùng thực tập sinh này đã gặp phải chuyện gì mà lại có thể suýt tí thì lạc lối ở một mộng cảnh công năng an toàn như vậy.
Nhiễm Văn Ninh dụi dụi đôi mắt, nhìn người xung quanh một vòng, trừ Thiên ca, bác sĩ, nhân viên trợ giúp, thế mà cậu còn thấy cả Lâm Nhất.
Lâm Nhất vừa nhìn thấy Nhiễm Văn Ninh nhìn mình đã rào trước: "Tôi là người sẽ vào Đèn kéo quân sau anh."
Xem ra, cậu không phải là một tấm gương tốt nha.
Nhiễm Văn Ninh thở dài, nghĩ như thế.
"Thiên ca, vậy tình huống của tôi như thế thì lúc đánh giá cấp bậc sẽ thế nào?" Nhiễm Văn Ninh có chút lo lắng cấp bậc của mình.
"Điểm đó là điểm tổng hợp, Đèn kéo quân cũng không đại biểu điểm toàn bộ nha, có điều, tình huống của cậu như vậy thì tôi cũng không nói được gì nhiều." Thiên ca lắc lắc đầu, đáp.
Nhiễm Văn Ninh bị kéo đi làm kiểm tra, cậu cũng không có việc gì lớn, ngoại trừ việc kí ức của cậu có chút mơ màng, đây chỉ là một phản ứng bình thường lúc khởi động vật dành cho tình huống khẩn cấp kia thôi.
Vật khẩn cấp này là một trong số đạo cụ trong "Hộp đồ chơi"- bùa hộ mệnh, nhưng mỗi người chỉ có thể sử dụng nó hai lần mà thôi, mà Nhiễm Văn Ninh, lợi hại kinh khủng khiếp, đã sử dụng nó trong mộng cảnh công năng.
Sau khi Từ Sơn vào trong mộng cảnh công năng "Đèn kéo quân", cậu ta luôn cảm thấy biểu hiện của mình không tốt, bèn tìm Nhiễm Văn Ninh để khóc lóc kể lể.
"Nhiễm Văn Ninh, tôi thấy lần này tôi thảm rồi, sóng tinh thần của tôi y chang như rớt từ cáp treo xuống vậy." Từ Sơn than.
Nhiễm Văn Ninh cười, cậu vỗ vỗ vai Từ Sơn, nói: "Không sao, đừng sợ, tôi còn xém tí lạc lối trong mộng cảnh công năng đây này."
Từ Sơn bị hù, há to miệng, cậu ta cảm thấy Nhiễm Văn Ninh đang lừa gạt mình.
Sau khi thi lí thuyết xong, tất cả thực tập sinh đều nhận được thông báo tập hợp tại phòng khách.
"Hôm nay có chuyện gì thế?" Ngô Giai Hân hỏi Hoàng Mẫn cùng Chu Khiết bên cạnh mình, hai cô bạn kia cũng chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Từ Sơn và Nhiễm Văn Ninh lại u sầu đau khổ, không muốn nói chuyện.
Trong "Đèn kéo quân", cả hai tên này đều đồng thời ngã ngựa, mỗi tên đều đang lo lắng điểm tổng của mình như nào.
Lâm Nhất có chút một mình một cõi, cậu ta dựa vào tường, cũng không nói chuyện với ai.
Hôm nay, người dẫn dắt tốp thực tập sinh này là một vị bác sĩ, Nhiễm Văn Ninh có gặp người nọ rồi, là bác sĩ Trần Hồng, lúc theo chân Thiên ca cậu đã có gặp qua.
Sau khi bác sĩ Trần đến, cô kiểm tra lại tên họ mấy người họ một chút, sau đó dẫn mọi người đến bệnh viện.
Thời gian ở trong bệnh viện là có hạn chế, cũng không phải ai cũng có thể vào được, mà lần này, bác sĩ Trần lại dẫn bọn họ đến một tầng có hạn chế cấp bậc.
"Bây giờ, các anh chị đang ở kì cuối của kì thực tập, tức sắp phải phân ban theo công việc mình muốn làm.
Công việc này rất đặc biệt, mong các anh chị xem trọng nó, đồng thời, để tăng cường kiến thức cho mấy anh chị, hôm nay tôi muốn dẫn mọi người đi gặp một vài người." Bác sĩ Trần đi đầu dẫn đường, nói.
Mọi người cũng không dám trò chuyện trong bệnh viện, đành đi theo bác sĩ Trần, đến trước cửa một phòng bệnh.
Bác sĩ Trần mở cửa, bọn Nhiễm Văn Ninh vào trong.
"Mấy vị ở đây có tình huống không nghiêm trọng lắm, mấy anh chị có thể thăm hỏi một chút.
Bọn họ là tiền bối của các anh chị, nhưng có điều, họ đã mất phương hướng." Bác sĩ Trần trầm mặc, nói.
Nhiễm Văn Ninh thấy những người trên giường bệnh ngủ rất an ổn, từ bên ngoài nhìn sơ qua thì không làm sao nghĩ rằng người ấy đang phải trải qua một mộng cảnh đáng sợ đến mức độ nào.
Nhiễm Văn Ninh nhìn về một cái giường bệnh, trên ấy có dán họ tên, tuổi tác, cùng mộng cảnh mà người nọ lạc lối, tuổi người kia rất nhỏ, còn tên mộng cảnh, cậu chưa từng nghe nói qua.
"Ý thức của những người nằm ở đây đều còn đó, đang chờ trông kẻ khai thác và một phần người dẫn đường cứu mình về.
Sau này, các anh chị sẽ đảm nhận một phần trọng trách như vậy." Bác sĩ Trần nói.
Nét mặt của mọi người đều nghiêm túc hẳn.
Họ vừa nhìn thấy những người đang ngủ say kia, đã cảm thấy trọng trách trên vai mình vừa chân thật vừa nặng nề hơn trong nháy mắt.
Từ Sơn cảm thấy rất xúc động, tỏ ý rằng nếu như đánh giá cấp bậc của cậu ta đủ, cậu ta nhất định sẽ chọn làm kẻ khai thác.
Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy mình nên tự biết mình một chút, dù sao, cậu cũng suýt lạc lối, nếu cậu thật sự mất phương hướng, lại không có ai đến cứu cậu, như vậy, cậu chỉ có thể nằm trong này, hệt như những người trên giường vậy.
Ba cô gái kia cũng vội vàng gật đầu, tỏ ý rằng mình chắc chắn sẽ làm việc cho thật tốt.
Còn Lâm Nhất, cậu ta có chút lãnh đạm.
Cậu chỉ nhìn mấy khuôn mặt đang say giấc kia, không nói chuyện, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, thi lí thuyết cũng không quá khó, Nhiễm Văn Ninh đoán phần trăm cái này trong điểm tổng không cao lắm, nhưng cuối cùng lại có hai đề mở, một câu có hỏi vì sao lại chọn làm thành viên của công việc trong mộng, câu còn lại lại hỏi cách nhìn của anh/chị về công việc này ra sao.
Câu thứ nhất, Nhiễm Văn Ninh viết, cậu cảm thấy mộng cảnh và cậu có chung nhịp thở, không thể ngồi yên mặc kệ như vậy; câu thứ hai, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy công việc này rất vĩ đại, tuy cậu không trải qua nhiều lắm, nhưng Thiên ca đã gây ảnh hưởng rất lớn đến cậu, Thiên ca có thể đại diện cho ấn tượng ban đầu với công việc này của Nhiễm Văn Ninh, vì vậy cậu chấp bút, văn thơ lai láng, cảm giác cứ như là chỉ để khen Thiên ca.
Rốt cuộc, sau kì thực tập khoảng một tháng, Nhiễm Văn Ninh nhận được đánh giá cấp bậc trên tay.
Cấp bậc của thực tập sinh được công bố công khai, Nhiễm Văn Ninh rất sợ hãi, còn định tối rồi mở xem, nhưng còn chưa nhìn kịp đã bị Thiên ca nhắn tin spoil mất.
"Nhiễm Văn Ninh, cậu đúng là cái tên có số chó ngáp phải ruồi, suýt lạc lối trong mộng cảnh công năng vậy mà có thể leo lên cấp B được."
Nhiễm Văn Ninh khó mà tin nổi, cậu vội vã mở tin công khai, nhận ra mình đúng là cấp B.
Lúc cậu lật đến miền "Đèn kéo quân" thì thấy cấp được xét là cấp D, được thôi, cái này Nhiễm Văn Ninh còn có thể tiếp nhận.
Còn vì sao Nhiễm Văn Ninh được con B, chủ yếu là do kết quả cuối của cậu đều là B, còn thi vấn đáp với lí thuyết, cậu được A, tổng hợp lại thì cậu đã được vớt lên rồi.
Cậu lại lướt xem cấp bậc của người khác một chút, Từ Sơn là cấp B, Ngô Giai Hân cấp B, Hoàng Mẫn cấp D, Chu Khiết cấp C, mà Lâm Nhất vậy mà lại cấp A.
Nhiễm Văn Ninh tò mò mở ra xem xếp loại thành phần của Lâm Nhất, phát hiện thi vấn đáp vậy mà cậu ta lại có con C.
"Hả? Người này không dễ ở chung sao." Nhiễm Văn Ninh thầm nói, phải biết rằng hạng mục này muốn thấp điểm cũng không dễ dàng đâu, quả nhiên mấy tên trai ngoan học giỏi thường thích khiêu chiến mấy thứ có độ khó cao không à.
Sau đó, đến phiên họ phân ban, mỗi người phải chọn hướng đi cho mình.
Người cấp A, B có thể chọn một trong hai hướng làm dẫn đường hay khai thác, còn cấp C, D chỉ có thể chọn làm người dẫn đường.
Kết quả cuối cùng là, ba cậu bạn chọn theo làm kẻ khai thác, còn ba cô bạn thì lại chọn làm người dẫn đường.
Từ Sơn chọn hướng đi cho mình xong, còn hào hứng nói với Nhiễm Văn Ninh: "Nếu hai ta cùng được phân tới một tiểu đội thì tốt rồi."
Thường kẻ khai thác sẽ được phân ra từng tiểu đội, mà người dẫn đường lại chuyên hoạt động một mình.
Nhiễm Văn Ninh gật đầu một cái, nói: "Ở với cậu tốt nhất, điểm vấn đáp của Lâm Nhất là C, tôi luôn có cảm giác rằng cậu ta không dễ ở chung."
Bây giờ, Nhiễm Văn Ninh nghĩ lại, cảm thấy Chu Diễm oán giận việc Lâm Nhất hành động một mình còn chưa đủ, chắc chắn là vẫn còn nhiều lời răn dạy nữa chưa nói hết.
Tối đến, Thiên ca mời Nhiễm Văn Ninh ăn bữa cơm, tiện thể ăn mừng.
"Nhiễm Văn Ninh cậu không tệ nha, cuối cùng vẫn có thể lên được B." Thiên ca rót miếng rượu cho Nhiễm Văn Ninh.
"Tôi không uống đâu, anh uống đi." Nhiễm Văn Ninh nâng cốc, sau đó trả về cho Thiên ca.
Thiên ca cảm thấy đáng tiếc, sau đó nói: "Tổ chức mình gần đây hình như có điều chỉnh một tí, vì người vào nghề tăng nhiều nhưng người già đời không nhiều lắm, nên họ sẽ chia lẻ đội ngũ ban đầu, rồi tạo đội ngũ mới cho mấy tay mơ mấy cậu."
"Đội ngũ nào già đời nhỉ anh?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Chủ yếu là người đời thứ ba." Thiên ca trả lời.
Người đời thứ hai phát hiện ra "Dưới ánh trăng, Dear Anna", mà đời thứ ba lại cách đời này gần nhất.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình sẽ có cơ hội hỏi thăm chuyện về Dear Anna, xem chuyện gì đã xảy ra.
"Thế nhưng, Thiên ca, vì sao anh lại không biết nhiều về Dear Anna như vậy?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Có một vài mộng cảnh được bảo mật rất kĩ, hơn nữa, Dear Anna cũng đã cho chúng ta biết được chút chút như thế rồi mà, nếu cậu muốn tìm hiểu kĩ hơn thì nên đi hỏi người phát hiện nó ấy." Thiên ca nói, "Còn cậu, hình như cậu cảm thấy rất hứng thú với cái mộng cảnh này hay sao đó."
"Đúng rồi nha, tôi cảm thấy hứng thú với tất cả mộng cảnh đó, chán ghê, ngay cả việc này mà anh cũng không biết." Nhiễm Văn Ninh nói.
Thiên ca tỏ ý không muốn nói gì nữa, rồi tiếp tục uống rượu..
Danh sách chương