Người edit và beta: Cà phê hòa tan
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 15: Vùng sông nước, một.

Lúc Nhiễm Văn Ninh vừa vào "Vùng sông nước", thật ra tầm nhìn của cậu còn hơi mông lung một chút, nhưng đây không phải chuyện phiền toái nhất với cậu.

Cậu cảm thấy hai chân mình dường như đang đứng trên một thứ, rất khó duy trì thăng bằng, chưa được mấy giây sau, cậu đã ngã về phía sau.

"Cậu cẩn thận chút." Sau lưng cậu, giọng nói của Trì Thác vang lên.

Cậu xém tí là hạ cánh xuống người anh, nhưng lại bị Trì Thác vịn chặt tay lại.

"Tại anh ta yếu quá thôi." Trước mặt Nhiễm Văn Ninh lại truyền đến giọng nói của Lâm Nhất, sau đó, hình như Lâm Nhất đã nhảy xuống từ nơi nào đó, tuy Nhiễm Văn Ninh không nghe thấy tiếng động khi cậu ta rơi xuống đất, nhưng thứ dưới chân cậu rõ ràng là có lung la lung lay một chút.

Một lát sau, xung quanh cậu dần dần sáng lên, một ánh đỏ lấp loáng hiện lên trước tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh.

Cậu thấy phía trước có một chiếc lồng đèn màu đỏ, sáng tù mù trong đêm đen, tuy nó khiến xung quanh dễ nhìn hơn một chút, nhưng lại không thể khiến cậu nhìn rõ hơn ba mét xung quanh mình.

Thì ra bốn người họ đang ở trên một cái thuyền nhỏ, thân thuyền được đóng thủ công, rất bình thường, nhưng có chút cũ kĩ, mũi thuyền làm bằng gỗ, bị bụi đóng đen cả rồi.

Lần tiến vào mộng cảnh này, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy tinh thần lực của mình rất đáng ngạc nhiên, cậu nhận ra tinh thần lực của mình vậy mà lại tăng cao đến 311.

Điều này khiến cậu càng hiếu kì thứ mà bản thân cậu đã gặp phải trong "Đèn kéo quân".

Trì Thác cũng từng nói với cậu rằng nếu như trong lần tiến vào mộng cảnh tiếp theo của cậu, cậu nhận thấy tinh thần lực thay đổi, điều ấy sẽ đồng nghĩa với việc trong lúc hoàn nguyên kí ức của "Đèn kéo quân", đã xảy ra một việc chỉ có thể xuất hiện trong mộng cảnh thăm dò mà thôi.


Thế nhưng, chỉ có Nhiễm Văn Ninh lúc ấy mới biết thứ ấy là gì.

Lâm Nhất liếc nhìn lồng đèn ở đầu thuyền, hỏi: "Cái lồng đèn này tự động sáng, vậy không lẽ mộng cảnh đang chào đón du khách sao?"
Nhiễm Văn Ninh đến lúc ấy mới biết Lâm Nhất vừa nhảy xuống từ mũi thuyền.

Cái thuyền này thật ra không lớn lắm, hoặc phải nói nó chỉ là một cái xuồng thôi.

Nơi mà Lâm Nhất từng đứng có diện tích rất nhỏ, sẽ không chịu được lực, nhưng bản thân cậu ta dường như sở hữu một sức khống chế thăng bằng rất tốt.

Còn Nhiễm Văn Ninh rõ ràng không có điều đó, vừa vào mộng đã đứng ở lòng xuồng, xém tí nát mông.

"Lúc vừa vào mộng cảnh Vùng sông nước, chúng ta đang ở trong tầng thứ nhất của mộng cảnh.

Lần đầu tiên vào tầng này, lúc nào chúng ta cũng sẽ ở trên xuồng." Trì Thác đỡ lưng Nhiễm Văn Ninh để cậu đứng thẳng người lại xong xuôi mới giải thích.

"Còn vì sao lại có tình huống như vậy, cá nhân tôi càng nghiêng về nguyên nhân là do mộng cảnh này là mộng cảnh chính, có chủ mộng cảnh, vì vậy nên nó sẽ có ý thức." Trì Thác nói tiếp.

Nhiễm Văn Ninh vừa nghe thấy có chủ mộng cảnh, sắc mặt cậu đã biến thành khó coi.

Cậu có cảm giác trong kì thực tập của mình cậu chẳng học được cái gì cả, vì sao vừa vào đây lại phải bị ép đi đánh boss rồi? Cậu chỉ có thể giơ tay hỏi: "Đội trưởng, làm sao để đấu lại chủ mộng cảnh vậy?"
Nghe hỏi xong, ba người nọ đều nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh.

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình bị khinh bỉ nhìn một cái.

Ánh mắt của Trì Thác lười nhác, của Lâm Nhất hờ hững, vì vậy cảm giác khinh bỉ còn nhẹ đi chút chút, nhưng của Giang Tuyết Đào thì chẳng khác gì tìm được cơ hội răn dạy lớp người đi sau, mùi vị khinh bỉ nồng nặc bay tới cậu hệt như laser.

Giang Tuyết Đào chắc là đang muốn hút thuốc.

Hắn vung tay áo, tiếc không có cách nào biến hóa ra gói thuốc để hút, chỉ có thể xoay tay mình một cái, sau đó, hắn vuốt râu lởm chởm trên cằm, dùng một chất giọng bề trên nói với cậu: "Chủ mộng cảnh không hề có cách nào để đấu lại hết nha, cậu có thể chạy thoát nó xong tỉnh dậy là tốt lắm rồi."
Giang Tuyết Đào ngồi trên đuôi xuồng, tiếp tục nói với cả đội: "Cơ mà đúng là thứ càng dễ tính mời cậu vào tham quan trong mộng thì lại càng không dễ đối phó nha."
"Hừm, bên trên phái ra rất nhiều tiểu đội đến thăm dò số tầng của mộng cảnh này," Trì Thác cầm lấy mái chèo bên cạnh xuồng, nói với đội mình, "Giấc mơ này cũng gần giống thành phố ven sông Venezia[1], chỉ có nước là nhiều, chúng ta phải đi bằng xuồng."
"Vùng sông nước" chìm trong đêm tối, hơn nữa không được ánh trăng soi sáng, nếu không có đèn lồng ở mũi thuyền, gần như không thể thấy được gì cả.

Nhiễm Văn Ninh nhìn thoáng qua cảnh xung quanh mình, cậu vẫn có thể thấy năm mét hơn có tường, có nhà, còn phong cách xây thì giống như vùng Giang Nam[2], vô cùng mĩ miều, nhưng cụ thể từng nhà ra sao thì cậu không thể trông rõ.

Con đường xây nên từ nước trong "Vùng sông nước" rất phức tạp, con đường thủy rộng nhất chỉ lớn khoảng bốn làn xe chạy, còn mấy con đường nhỏ chỉ có thể cho phép một chiếc xuồng nhỏ đi ngang qua, kiến trúc xung quanh phân bố rất dày đặc, nhưng phần lớn đều không hề có lối vào.

"Trong nước có cái gì thế?" Nhiễm Văn Ninh nhìn nhìn đáy nước, nhận ra mình không thấy được cái gì.

Đáy nước chỉ có một màu đen kịt, cùng với ảnh phản chiếu của chiếc đèn lồng màu đỏ trên mặt nước.

Giang Tuyết Đào vỗ thân thuyền một tiếng, nắm lấy cơ hội để thuyết giảng cho cậu: "Tiểu Nhiễm, tôi khuyên cậu đừng nên hiếu kì với cái thứ này.

Thường thường, dưới nước trong mộng cảnh nếu không phải là tầng sâu hơn của nó thì sẽ có quái vật, hoặc những thứ có thể khiến tinh thần lực của cậu hạ xuống đó."
Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Thế nhưng cậu rất tò mò Giang Tuyết Đào đến nay đã bao lớn, nhìn vào vóc người thì hắn trông như đã có vợ có con, con đàn cháu đống rồi ấy, nhưng nhìn cái ham thích răn dạy của hắn thì hắn lại trông hệt như mấy bô lão trong công ty dẫn dắt thực tập sinh vậy.

Hơn nữa, vì bản thân Lâm Nhất không thích nghe mấy lời lải nha lải nhải, cộng thêm việc cậu ta có thực lực khá tốt, cho nên, cái tiểu đội này luôn ở trong trạng thái ba người nói một người nghe.


Nhiễm Văn Ninh chính là tên ngốc kia, chỉ có thể nhếch miệng, đáp không ngớt: Vâng vâng vâng, dạ dạ dạ.

Trì Thác gật đầu, nói thêm: "Bình thường, nếu như dò thám đến nơi sâu hơn trong mộng cảnh thì chúng ta sẽ không chọn một nơi mà bản thân mình không quen thuộc, một trong số chúng là dưới nước."
Lâm Nhất đứng mãi trên mũi thuyền, nhìn ra phía xa, cũng không tham gia trò chuyện.

"À mà bây giờ mình đang làm gì nhỉ?" Nhiễm Văn Ninh cảm thấy thăm dò mộng cảnh kiểu gì mà ảo ma Canada dữ vầy nè.

Cậu luôn nghĩ rằng lúc vào trong loại mộng cảnh này sẽ có việc lớn xảy đến, nhưng bây giờ, cậu chỉ đang ôm con slime của mình vào lòng rồi ngồi ngốc thôi.

Xung quanh quá tối và yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng Trì Thác khua mái chèo và ánh đèn lồng lắc lư ở mũi thuyền mà thôi, tình cảnh này thoạt trông thì có vẻ rất huyển ảo.

Trì Thác tiếp tục giải thích: "Lần thăm dò trước, người đi trước phát hiện rằng phạm vi hoạt động của mình chỉ có thể là ở trên đường thủy mà thôi, mà nơi mình có thể đi vào sẽ có một cái lồng đèn sáng lên, vì vậy, bây giờ chúng ta đang tìm nơi có ánh đèn."
"Cái này nghe giống một cái bẫy quá." Lâm Nhất cười nhạo.

Trì Thác nói: "Bởi vậy trong đội mới phải thêm người có thâm niên vào chung để phòng ngừa nguy hiểm, cho nên, nơi chúng ta đi sẽ là nơi trước đó đã bị thăm dò qua, còn số tầng sâu hơn của mộng cảnh thì mấy tay mơ không được đi vào."
Nhiễm Văn Ninh nghe nói vậy, bèn siết "Người tí hon chạy trốn" của mình vào lòng rồi thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra thì, lần trước cậu suýt nữa lạc lối, nhưng cậu chưa kịp hay biết đã có chuyện gì xảy ra thì đã bất tỉnh nhân sự.

Nếu lạc lối là như vậy, căn bản cậu sẽ không hề có khả năng ứng phó.

Đội họ trò chuyện mãi, phía trước mới xuất hiện một nơi có ánh sáng màu đỏ, Trì Thác chèo xuồng, đến gần nơi đó, "Phía kia là khu vực đã được thăm dò lúc trước đó, tí nữa mình phải vào đó."
"Bình thường mộng cảnh đều rất lớn, đội trưởng, làm sao anh tìm được khu vực lần trước vậy?" Nhiễm Văn Ninh rất tò mò.

"Xài linh thị." Lúc Trì Thác trả lời, loại lười biếng cảm giác kia cứ như đang hỏi cậu một câu "thế làm sao cậu tìm được WC trong nhà mình", sau đó, hắn trả lời, "Há, nó ở cạnh tôi đây thôi."
Cậu bạn Lâm Nhất cuối cùng cũng xem như là có chút biểu hiện của tay mơ, cũng hỏi: "Linh thị là gì thế."
"Cậu có thể hiểu thành kiểu bị đưa vào mộng cảnh nhiều rồi thì đầu óc sẽ bị ảnh hưởng, ý thức mình sẽ biến dị một chút, lúc ấy có thể nhìn thấy thứ mà bình thường mình không nhìn thấy.

Có một vài loại linh thị sẽ mạnh mẽ hơn thế." Trì Thác nói.

Nhiễm Văn Ninh luôn cảm giác hình như thiếu một người tham gia trò chuyện, vì vậy cậu quay đầu lại, nhìn Giang Tuyết Đào, nhưng Đào ca chỉ nhún nhún vai, tỏ vẻ không phải tại tôi không muốn nói mà là vì Đào ca tôi không có linh thị nha.

Giang Tuyết Đào bó tay, nói: "Đội trưởng mỗi tiểu đội bình thường đều sẽ có linh thị, nhưng còn đội viên thì hên xui, số người có linh thị thật ra cũng không nhiều đến vậy."
Sau khi nghe được vậy, Nhiễm Văn Ninh luôn cảm thấy linh thị là một thứ rất lợi hại, nhưng đại sư phụ lãng tử Giang Tuyết Đào lại không có nó, vì vậy nên cậu thấy thực lực của hắn không mạnh như thế.

Giang Tuyết Đào không biết dùng cách nào mà đoán được suy nghĩ của Nhiễm Văn Ninh y chóc, nói với cậu: "Có vài loại linh thị rất mạnh, nhưng có vài loại có cũng bằng không, mặc dù tôi không có linh thị nhưng năng lực của tôi được thể hiện ở một lĩnh vực khác nha, Tiểu Nhiễm, thu ánh mắt của cậu về, cậu đang xem cái gì đấy, lính bị ép nhập ngũ hả?"
Nhiễm Văn Ninh vội vàng vuốt mông ngựa, "Đào ca anh nói gì vậy, tôi nào xem thường anh đâu, tí nữa còn phải nhờ anh bảo vệ nữa mà."
Lâm Nhất thấy hai người lời qua tiếng lại, cười lạnh bảo: "Tôi đoán trong đội chắc chỉ có mình Nhiễm Văn Ninh cần được bảo vệ thôi."
"Cậu còn không phải là tay mơ hả? Đi, gọi anh nghe cái coi." Nhiễm Văn Ninh không phục, đánh một đòn về phía Lâm Nhất, tiếc rằng Lâm Nhất nhanh nhẹn vô cùng, nghiêng người né nắm đấm của Nhiễm Văn Ninh rất nhanh.

"Thực lực có liên quan tới tuổi tác đâu, hơn nữa tôi A, anh B." Lâm Nhất tiếp tục nói móc.

"Ha ha, điểm vấn đáp C." Nhiễm Văn Ninh đáp trả.

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cái bộ dạng lễ phép trước kia của Lâm Nhất đúng thật là giả tạo, cái loại người hoặc không nói tiếng nào hoặc độc miệng luôn mồm như cậu ta, chắc chắn không có lấy một người bạn nào trong thực tế.

Hơn nữa, thứ ảo ma Canada nhất lại là Lâm Nhất chỉ nói móc mỗi cậu trong nguyên một tiểu đội thôi.

"Được rồi, đừng ồn nữa, rời thuyền thôi." Trì Thác sờ sờ lỗ tai mình, cảm thấy cái tiểu đội mới này đúng là ồn ào, anh còn tiện tay hạ năng lực nhận biết xuống một chút.


Thật ra Trì Thác cũng không ghét tiểu đội mới, trong đội ngũ trước đây của anh, người ta rất ít giao lưu với nhau, mỗi người cũng đều có kinh nghiệm phong phú, có nhiều lúc tuy vào chung nhưng cuối cùng cũng sẽ tách ra hành động một mình.

Còn đội ngũ bây giờ có không khí rất sống động, anh cũng đã không trải qua cảm giác này từ rất lâu rồi.

"Không lẽ mình lại phải vô trong cái chỗ vừa nhìn đã biết có ma quỷ này hở anh." Nhiễm Văn Ninh chỉ căn nhà cổ trước mặt.

Tiểu đội Ánh Sáng hiện tại đang dừng trên một bậc thang dưới cửa ra vào của một căn nhà cổ, phần sau của bậc thang chìm sâu vào trong nước.

Cả tòa nhà cổ nhìn như kiến trúc thời nhà Minh- Thanh[3], cửa cổng rộng mở, trước cửa còn có một cặp sư tử đá trấn yểm, hai bên treo lồng đèn cao cao, là loại lồng đèn tương tự như thứ được treo ở mũi thuyền, hiện đang tỏa ra một loại ánh sáng đỏ chót quái dị.

Trên bức tường của ngôi nhà cổ nọ còn có một bảng tên, Nhiễm Văn Ninh muốn nhìn rõ chữ ở mặt trên, nhưng lúc cậu chăm chú nhìn vào đó, mấy nét bút kia lại đang vặn vẹo hệt như giun, hơn nữa lúc đầu tuy thoạt nhìn qua cậu còn lờ mờ thấy rõ chữ, nhưng nhìn kĩ thì lại càng ngày càng mờ, không rõ ràng.

Mãi đến lúc Nhiễm Văn Ninh từ bỏ, cậu chợt nhận ra số liệu tinh thần lực được "Thiên nhãn" biểu hiện ra của mình đã giảm xuống còn 305.

Giang Tuyết Đào vỗ vai Nhiễm Văn Ninh, nói: "Người không có linh thị hoặc tinh thần lực thấp, đừng khi không mà đi nghiên cứu ba thứ linh tinh ô nhiễm tinh thần này, tôi trông cậu chắc đã bị rớt tinh thần lực xuống rồi này, có phải không."
Nhiễm Văn Ninh nhún nhún vai, tỏ vẻ cậu còn được, không giảm nhiều lắm.

Trì Thác nhìn chung thì cũng đã tới đây một lần rồi, hoặc đã được người trong đội ngũ thăm dò lúc trước cho biết thêm thông tin, vì vậy anh cũng không quá muốn đi xem xét những thứ trên cửa trước mặt mình.

Lâm Nhất cũng làm giống Nhiễm Văn Ninh, cậu ta nhìn chữ trên bảng tên một chút, ánh mắt cũng không có gì thay đổi, chắc là cũng nhìn không ra cái gì.

Nhưng từ trước đến giờ ánh mắt của Lâm Nhất đã luôn rất hững hờ, không có biến hóa gì lớn, à mà cũng không đúng, ánh mắt cậu ta nhìn Nhiễm Văn Ninh thường hay có thêm sự khinh bỉ.

Thật ra vẫn còn một nguyên nhân vì sao Nhiễm Văn Ninh không muốn vào trong ấy, cánh cửa của cái nhà này vậy mà lại mở rộng ra, cậu nhìn thấy bên trong có vách ngăn, thứ này có tác dụng như một tấm bình phong, chỉ để che dấu vật phía sau.

Nhưng Nhiễm Văn Ninh thấy sau tường ngăn có ánh sáng le lói, rõ ràng thời gian trong nhà cổ không hề giống với thời gian bên ngoài, trong ấy giống hệt như là đang vào rạng đông, lúc trời sắp sáng vậy.

Chỉ cách nhau vỏn vẹn một cánh cửa, bọn họ sắp phải từ màn đêm không thấy năm ngón tay chuyển sang một nơi đang nghênh đón ánh rạng đông.

Nhiễm Văn Ninh thật không tài nào đoán được chuyện sẽ xảy ra.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
[1] Venezia: Tên tiếng Ý của sông Venice.

[2] Kiến trúc nhà ở Giang Nam:

[3] Kiến trúc nhà ở thời Minh- Thanh:
.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện