"Ây, Tang Điệp, lâu rồi không gặp ha, chỗ Hắc huyền mấy em phụ trách là ở đây à." Giang Tuyết Đào vuốt vuốt mái tóc, hỏi thăm Tang Điệp một chút.
Tang Điệp lại gật đầu tỏ vẻ phải, cô lại tiếp tục nhìn Trì Thác.
Người kia còn đang bận bịu xin lỗi hai người mới nhà mình, cũng không để ý tới cô.
Tang Điệp còn tưởng Trì Thác ít ra cũng có chút ấn tượng về mình, nhưng người này lại hệt như trước đây, không hề thay đổi dù chỉ là một chút.
Anh chỉ có chút hứng thú với người xung quanh và mộng cảnh, cũng không thích người ta mở lời với mình, sợ nói chuyện tới mức có thể rớt phân nửa số tế bào não để suy nghĩ mấy lời mấy câu nên dùng trong lúc nói.
Nhưng thời gian Giang Tuyết Đào vào làm cũng xêm xêm thời gian cô vào làm, hai người cũng xem như là có quen biết.
Tang Điệp đề nghị với hắn rằng: "Hay đội mấy anh phái ai đó đánh thức người mới này trước đi."
Đội của Nhiễm Văn Ninh vẫn rất đặc biệt, người từng làm đội trưởng lại không phải là đội trưởng, người không làm qua đội trưởng lại nhậm chức đội trưởng, hơn nữa cả hai người này đều có thể mang ý thức của người khác tỉnh dậy được, sắp xếp khá là cao cấp.
"Đào ca, anh mang tỉnh người khác được hả?" Nhiễm Văn Ninh luôn nghĩ trong "Ánh Sáng", chỉ có mỗi Trì Thác làm được như vậy.
Giang Tuyết Đào liếc Nhiễm Văn Ninh một cái, nói lời thấm thía: "Trước đây tôi từng đảm nhiệm chức đội trưởng mà." Sau đó, Giang Tuyết Đào lại thấy Nhiễm Văn Ninh bày ra nét mặt không thể tin được, hắn chỉ đành tiếp tục giải thích: "Năng lực của tôi khá là đặc biệt, sau này chủ yếu là làm đội viên trao đổi."
Nhiễm Văn Ninh tỏ vẻ đã hiểu, dù sao hồi máu thì đội nào cũng cần mà, nhu cầu chắc cũng lớn lắm.
"Thế nhưng khu vực lúc trước tụi mình còn chưa thăm dò xong, chuyện này có lớn không anh?" Nhiễm Văn Ninh quay đầu hỏi Trì Thác.
Trì Thác lắc lắc đầu, tỏ vẻ không quan trọng.
Mảnh đất kia có quá nhiều quái vật, đặc biệt là cái thứ trên ghế Thái sư mà trước đó Nhiễm Văn Ninh có nói qua, còn phải tốn rất nhiều thời gian để đấu lại mấy thứ đó.
Khi đó, Trì Thác lo cho Nhiễm Văn Ninh sốt vó, bèn dùng năng lực thật.
Lúc này mà quay về thì nhà ở cũng đã không còn nữa, rất nhiều nơi đều chỉ còn lại phế tích và đất trống.
Cũng may chủ mộng cảnh này cũng dễ tính, náo loạn đến như thế mà nó còn không thèm để ý.
"Nói vậy thì Lâm Nhất cũng tỉnh lại theo tôi sao?" Lúc Nhiễm Văn Ninh tìm được Lâm Nhất đang đứng phía sau, cậu trông thấy cậu ta đang nhìn chăm chú vào tòa nhà đối diện sân khấu kịch.
Cậu ta nghe thấy lời cậu nói mới quay lại, liếc mắt nhìn cậu một cái.
Lâm Nhất nhìn tất cả mọi người trong "Ánh sáng" và "Hắc huyền", dường như đang đăm chiêu suy nghĩ, nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn nhìn về phía Trì Thác, nói: "Đội trưởng, anh quyết định đi."
Trì Thác và Lâm Nhất nhìn nhau một cái, Nhiễm Văn Ninh luôn cảm thấy trong nháy mắt ấy, sóng điện não của hai người nọ đã trao đổi thứ gì đó.
Thế nhưng, hai người nọ vừa quen nhau không lâu, hình như cũng không thân nhau lắm nha.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy ý nghĩ của mình lúc nãy chỉ là một loại ảo giác.
Trì Thác cũng không trả lời nên khiến Lâm Nhất tỉnh dậy hay không, mà anh lại đi về phía đội trưởng "Hắc huyền", Tang Điệp.
Tang Điệp thấy anh đi về phía mình, hơi thay đổi nét mặt, sau đó cô theo thói quen mở ra cây quạt của mình, che hờ nửa khuôn mặt.
Hai người nọ nhẹ giọng trò chuyện được dăm ba câu.
Trì Thác không hề biến nét mặt, nhưng trên khuôn mặt đầy khí thế của Tang Điệp lại có một chút do dự, nói với Trì Thác: "Hai cậu như vậy rất mạo hiểm, hơn nữa còn chưa xin phép, bên trên biết được sẽ trách phạt."
"Không sao, dù sao thì cái loại kì ngộ này không phải người ta muốn xin là có được." Trì Thác giải thích, anh sợ Tang Điệp bỏ lỡ cơ hội lần này, bèn nói tiếp: "Thời gian mà mộng cảnh này được phát hiện cũng không quá lâu, nếu chị là thành viên đời thứ tư cùng với Giang Tuyết Đào thì có thể thử một chút, nếu lúc sau mình thấy tỉ lệ lạc lối lớn quá thì sau này cũng không cần điều người vào đây nữa."
Nhiễm Văn Ninh nghe tai nọ xọ tai kia, bèn đến gần Giang Tuyết Đào, hỏi: "Hai vị đội trưởng này đang nói gì thế, vì sao tôi nghe không hiểu gì cả?"
Giang Tuyết Đào dường như hiểu rõ, hắn nhìn Nhiễm Văn Ninh rồi nói: "Đối với cậu thì chuyện này có thể không quá tốt đâu."
"Hả?" Nhiễm Văn Ninh càng khó hiểu hơn.
"Tôi nghi là hai người này muốn vào sâu trong mộng cảnh." Giang Tuyết Đào vuốt chòm râu tua tủa, nói, "Nhưng thường muốn vào sâu trong mộng cảnh thì phải đi xin phép, bình thường người ta cũng không cho đi đâu, vì rất nguy hiểm."
"Vậy vì sao mấy người này lại muốn đi làm gì?" Nhiễm Văn Ninh không hiểu.
"Giống kiểu đánh bạc vậy.
Cậu hẳn là biết Thiên nhãn sẽ có ảnh hưởng lên ý thức của người khác ha, bọn họ muốn đi sâu vào mộng cảnh là để tìm vận may giống như vậy." Giang Tuyết Đào giải thích.
Lâm Nhất đến gần, nói với Nhiễm Văn Ninh: "Nếu thật sự như lời Giang Tuyết Đào nói thì anh có thể sẽ phải dùng bùa hộ mệnh để tỉnh lại.
Thực lực của Giang Tuyết Đào rất cần thiết trong đội ngũ, anh ta không thể tỉnh lại đồng thời cùng anh được."
Nhiễm Văn Ninh nghe xong muốn mắng người.
Có phải mấy vị đồng đội của cậu không hề suy nghĩ qua cảm nhận của cậu hay không? "Ánh sáng" bị kéo xuống nước cũng thôi, còn muốn kéo thêm cả "Hắc huyền" chìm cùng.
Mấy anh chị bị kéo xuống nước cũng thôi, mắc gì lại phải liên lụy tới một tên người mới như tôi làm gì.
Hơn nữa Lâm Nhất cậu cũng là một thằng tay mơ mà, vì sao cậu bình tĩnh thế, à, tôi xém tí đã quên, cậu là một tên dám vào mộng cảnh trục xuất một mình, chuyện như vậy lại ngược lại, rất hợp với cậu nhỉ.
"Thật ra tôi cũng muốn thử một chút."
Màu mắt của Lâm Nhất rất nhạt, là màu hổ phách[1], có chút sáng rực trong đêm đen hệt như mấy con thú hoang.
Nhiễm Văn Ninh nhìn cậu ta nói ra lời ấy, cảm thấy cậu ta hệt như ác quỷ vậy.
Trì Thác thảo luận với Tang Điệp một chốc, sau đó xoay người muốn hỏi ý kiến đội viên mình.
Nhiễm Văn Ninh vừa nhìn thấy khuôn mặt kia của Trì Thác đã nhớ đến mấy chuyện hôm nay mình gặp, cậu cảm thấy hơi xúc động, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên muộn phiền.
Cơn tức lúc gặp nhiều chuyện đã qua còn không nhiều bằng sự tức tối dành cho đồng đội, khiến tâm trạng của cậu chập chờn khá lớn.
Bản thân Nhiễm Văn Ninh tối nay đã hao phí rất nhiều tinh thần lực, sau đó, tuy có Giang Tuyết Đào hỗ trợ, khôi phục lại chút ít, nhưng cuối cùng vẫn đang gần với mức 100.
Lúc Nhiễm Văn Ninh bị chọc tức tới đỏ cả vành mắt, tinh thần lực của cậu trực tiếp bị tâm trạng ảnh hưởng, đã rơi xuống mức 100 tự bao giờ.
Cậu chưa kịp nói với Trì Thác rằng dù mấy anh có thảo luận thế nào thì tôi cũng không đồng ý, đã thấy trước mắt mình tối sầm lại.
Cả thế giới trong mắt cậu lại biến thành hai màu đen trắng và những đường nhiễu sóng ban nãy, hơn nữa, xung quanh cậu bây giờ cũng không có ai, ngay cả Giang Tuyết Đào hiện đang đứng bên cạnh cậu cũng mất tăm mất tích.
Nhiễm Văn Ninh lập tức sợ hãi, mãi đến giờ mới nhìn trị số tinh thần lực của mình rồi cảm thấy không đúng.
Tinh thần lực lúc này của cậu chỉ còn 87, mà người của "Hắc huyền" cũng đã nói nếu tinh thần lực quá thấp sẽ rất dễ rơi vào tầng tiếp theo.
Trong tai Nhiễm Văn Ninh đột nhiên lại văng vẳng một dãy âm thanh hỗn tạp.
Cậu vừa quay đầu lại nhìn về phía phát ra thứ tiếng ấy, đã thấy loại hoa văn vĩ đại của lưới trời đằng sau tòa lâu đối diện với sân khấu kịch đang xoay vần trước mặt mình.
"Đừng..." Nhiễm Văn Ninh muốn nằm xuống đất.
Cậu nhắm mắt lại, che hai tai mình.
Cậu biết thứ này có thể có một sức tấn công rất lớn, đành phải hạ thấp năm giác quan.
Duy trì tinh thần lực ổn định là chuyện duy nhất cậu có thể làm bây giờ.
"Nhiễm Văn Ninh, cậu làm sao vậy?" Ngay lúc Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình sắp không được rồi, bên tai cậu lại có giọng nói của Trì Thác.
Cậu mở mắt ra, trông thấy toàn thể "Ánh sáng" đều đang nhìn cậu một cách kì lạ.
Nhiễm Văn Ninh sợ hãi không thôi, cậu cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy.
Giang Tuyết Đào lại cho rằng cậu sợ Trì Thác thật sự muốn vào tầng sâu hơn cùng Tang Điệp, mới nói với Nhiễm Văn Ninh: "Bọn họ bỏ ý định đi tầng sâu hơn trong mộng rồi, cậu chờ chút nữa đi chung với Trì Thác để tỉnh dậy ha."
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy một cơn sợ hãi đến từ sâu thẳm trong trái tim mình.
Cậu dường như đã cảm nhận được gì đó, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không có cách nào bật thốt ra.
Cậu chỉ có thể nhìn cái bóng của mình, khiến bản thân mình bình tĩnh lại một chút, sau đó mới nắm lấy cơ hội, ngẩng đầu nói với tất cả mọi người: "Xin lỗi, ban nãy hình như tôi có rơi tới tầng tiếp theo."
Từng câu từng chữ chắc nịch được nhả âm xong xuôi, trong chớp mắt sau đó, cái bóng dưới chân Nhiễm Văn Ninh đột nhiên nổ tung hệt như mạng nhện.
Bóng đen của cậu trực tiếp nở rộ thành một đóa hoa màu đen dị thường, trải rộng ra khắp quảng trường, thậm chí còn kéo dài đến những nơi xa hơn.
Mấy người "Ánh sáng" và "Hắc huyền" chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân mình đột nhiên không còn chân thực.
Toàn bộ quảng trường, lấy Nhiễm Văn Ninh làm tâm điểm, đều chảy xuống phía dưới, hệt như một cái phễu khổng lồ.
Sau khi cảm nhận được cảm giác mất trọng lực đột ngột, cả tám người đều cùng tiến vào tầng thứ tư của "Vùng sông nước".
"Khụ khụ, xin lỗi, tôi cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra." Nhiễm Văn Ninh cảm thấy hôm nay cậu thực sự phạm phải nhiều lỗi rất nghiêm trọng, hơn nữa còn chẳng hiểu vì sao mình lại gây ra sai lầm nhiều đến như vậy.
Cậu gây phiền phức cho đội ngũ của mình, cũng liên lụy đến một đội ngũ khác.
Trì Thác nâng Nhiễm Văn Ninh dậy, nói: "Không có liên quan tới cậu, có thể cậu đã bị theo dõi từ lúc mới vào đây rồi."
Thế giới xung quanh đột nhiên toàn bộ hóa thành hai màu đen trắng.
Những tòa nhà nọ không còn có cảm giác lập thể nữa, mà lại hệt như giấy gấp hình, từng tầng từng tầng một hóa thành một tòa cung điện vô cùng phức tạp.
Những vật trang trí của nó, dù là tượng gỗ, tượng đá, hay là những vật trang trí khác đều đồng loạt trở thành trắng đen, hệt như được người ta múa bút vẽ ra vậy.
Rõ ràng xung quanh cậu xem như rộng rãi, nhưng Nhiễm Văn Ninh không hiểu vì sao cậu lại thấy nơi này rất chật hẹp, hệt như đang đứng trong một ga tàu ngầm giờ cao điểm vậy.
Hạng Tử Phàm hô: "Chuyện hôm nay là như nào vậy, Nhiễm Văn Ninh, cậu là một con NPC[2] trong mộng cảnh có đúng không? Thế mà còn tự mang theo cái công tắc."
Lưu Siêu Nhiên với Trì Sơn đứng bên cạnh vỗ tay hô hào: "Đỉnh vãi, đỉnh vãi."
Tang Điệp liếc Hạng Tử Phàm một cái.
Hạng Tử Phàm lập tức ngậm miệng, sợ bị đội trưởng kí đầu.
Mấy người khác cũng lập tức im lặng.
Nhiễm Văn Ninh muốn khóc, trong nguyên một đám người chỉ có mình cậu muốn tỉnh lại nhất thôi.
Vì sao lần đầu tiên đi vào mộng cảnh thăm dò, cậu lại gặp phải nhiều chuyện đến như vậy, cậu chỉ muốn tỉnh lại thôi mà.
Biết vậy lúc trước đã đặt tên đội là đội Bình An hay đội Thuận Buồm Xuôi Gió bà nó cho rồi!
Trì Thác và Tang Điệp liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhớ lại công chuyện lúc trước còn chưa bàn xong xuôi.
Họ bị cái người mạnh mẽ phản đối đi tiếp thúc giục, chỉ đành tiếp tục thảo luận với nhau tiếp.
Nhưng thành viên được sắp xếp tại đây nhìn chung còn khá được, một kẻ khai thác đời thứ ba, hai kẻ khai thác có thâm niên thuộc đời thứ tư, ba đội viên của đời thứ tư, còn có một người mới cấp A, chỉ có mỗi Nhiễm Văn Ninh nhìn không ổn lắm.
Lúc này, dù có là Trì Thác, Tang Điệp hay Giang Tuyết Đào, họ cũng đã không thể chú ý đến Nhiễm Văn Ninh được nữa.
Độ khó của mỗi một tầng mộng cảnh đều sẽ tăng gấp bội, thiếu bất kì ai trong số họ sẽ tạo nên một bất lợi vô cùng to lớn lên toàn đội, huống chi, Nhiễm Văn Ninh là người đời thứ năm, cậu vẫn còn bùa hộ mệnh để giữ mạng.
Tuy Nhiễm Văn Ninh đã chuẩn bị kĩ lưỡng, nhưng lúc sự tấn công tinh thần lực của tầng thứ tư trong mộng cảnh buông xuống, cậu vẫn cảm thấy mình hệt như đang trần truồng trôi ngoài không gian vậy.
Khi làn sóng tấn công thứ nhất ép xuống, Nhiễm Văn Ninh còn không biết đã xảy ra chuyện gì đã nghe được một tiếng nhắc nhở của Trì Thác: "Nhiễm Văn Ninh, giữ cho tốt tinh thần lực của cậu!"
Sau đó, cậu trực tiếp niêm phong năm giác quan của mình, không suy nghĩ thứ gì, cũng không nói một tiếng nào cả.
Xong xuôi, cậu trông thấy tinh thần lực hơn 80 của mình vèo một cái rớt một khoảng lớn, năng lực nhận biết cũng tăng lên liên tục, hệt như bị nung nóng vậy.
Nhiễm Văn Ninh ôm đầu mình, ngã quỵ xuống mặt đất.
Những người khác đang làm gì, bọn họ đang chiến đấu với thứ gì, tất thảy những điều này, Nhiễm Văn Ninh đều không hay biết, cậu chỉ nhớ mình nên giữ gìn tinh thần lực yếu ớt của mình cho thật tốt.
Đột nhiên, trong lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh bị một người kéo lấy tay.
Người ấy kéo Nhiễm Văn Ninh chạy đi.
Nhiễm Văn Ninh muốn biết người nọ là ai, nhưng tiếc thay lúc ấy cả thị giác của cậu cũng đã bị niêm phong, toàn thân cậu lại đau đến muốn nôn mửa, chỉ nhận thấy ý thức của mình hệt như bị một loại áp lực vô hình nào đó đè cho nát nhừ.
Một cơn đau nhói kéo tới trên người Nhiễm Văn Ninh.
Cậu kéo chặt cánh tay của người kia, nhưng cũng không muốn bấm đau tay của người ấy.
Cậu chỉ cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi, bèn dùng sức nắm lấy cánh tay đó, tiếp theo đã ngã vào trong lòng người kia, ý thức toàn thân cậu run rẩy không thể dừng lại được.
Nhiễm Văn Ninh từ trước đến nay đều chưa hề trải qua một quãng thời gian nào thống khổ như thế.
Tinh thần lực của cậu trong lúc ấy đều quanh quẩn trong khoảng từ 30 đến 45, cuối cùng lại biến thành dao động trong khoảng từ 30 đến 35.
Nhiễm Văn Ninh trong tương lai có từng hồi tưởng lại, niềm tin chống đỡ lí trí của cậu khi ấy chỉ rất đơn giản, là cái bùa hộ mệnh cho dù có đánh chết cậu cũng không muốn xài kia.
Suy nghĩ cuối cùng trong thời khắc mà ý thức còn có thể trụ vững được sẽ trở nên rất đơn giản, số lượng chỉ có một.
Vì đơn giản là, người ta không hề có ý muốn suy nghĩ đến chuyện khác..
Tang Điệp lại gật đầu tỏ vẻ phải, cô lại tiếp tục nhìn Trì Thác.
Người kia còn đang bận bịu xin lỗi hai người mới nhà mình, cũng không để ý tới cô.
Tang Điệp còn tưởng Trì Thác ít ra cũng có chút ấn tượng về mình, nhưng người này lại hệt như trước đây, không hề thay đổi dù chỉ là một chút.
Anh chỉ có chút hứng thú với người xung quanh và mộng cảnh, cũng không thích người ta mở lời với mình, sợ nói chuyện tới mức có thể rớt phân nửa số tế bào não để suy nghĩ mấy lời mấy câu nên dùng trong lúc nói.
Nhưng thời gian Giang Tuyết Đào vào làm cũng xêm xêm thời gian cô vào làm, hai người cũng xem như là có quen biết.
Tang Điệp đề nghị với hắn rằng: "Hay đội mấy anh phái ai đó đánh thức người mới này trước đi."
Đội của Nhiễm Văn Ninh vẫn rất đặc biệt, người từng làm đội trưởng lại không phải là đội trưởng, người không làm qua đội trưởng lại nhậm chức đội trưởng, hơn nữa cả hai người này đều có thể mang ý thức của người khác tỉnh dậy được, sắp xếp khá là cao cấp.
"Đào ca, anh mang tỉnh người khác được hả?" Nhiễm Văn Ninh luôn nghĩ trong "Ánh Sáng", chỉ có mỗi Trì Thác làm được như vậy.
Giang Tuyết Đào liếc Nhiễm Văn Ninh một cái, nói lời thấm thía: "Trước đây tôi từng đảm nhiệm chức đội trưởng mà." Sau đó, Giang Tuyết Đào lại thấy Nhiễm Văn Ninh bày ra nét mặt không thể tin được, hắn chỉ đành tiếp tục giải thích: "Năng lực của tôi khá là đặc biệt, sau này chủ yếu là làm đội viên trao đổi."
Nhiễm Văn Ninh tỏ vẻ đã hiểu, dù sao hồi máu thì đội nào cũng cần mà, nhu cầu chắc cũng lớn lắm.
"Thế nhưng khu vực lúc trước tụi mình còn chưa thăm dò xong, chuyện này có lớn không anh?" Nhiễm Văn Ninh quay đầu hỏi Trì Thác.
Trì Thác lắc lắc đầu, tỏ vẻ không quan trọng.
Mảnh đất kia có quá nhiều quái vật, đặc biệt là cái thứ trên ghế Thái sư mà trước đó Nhiễm Văn Ninh có nói qua, còn phải tốn rất nhiều thời gian để đấu lại mấy thứ đó.
Khi đó, Trì Thác lo cho Nhiễm Văn Ninh sốt vó, bèn dùng năng lực thật.
Lúc này mà quay về thì nhà ở cũng đã không còn nữa, rất nhiều nơi đều chỉ còn lại phế tích và đất trống.
Cũng may chủ mộng cảnh này cũng dễ tính, náo loạn đến như thế mà nó còn không thèm để ý.
"Nói vậy thì Lâm Nhất cũng tỉnh lại theo tôi sao?" Lúc Nhiễm Văn Ninh tìm được Lâm Nhất đang đứng phía sau, cậu trông thấy cậu ta đang nhìn chăm chú vào tòa nhà đối diện sân khấu kịch.
Cậu ta nghe thấy lời cậu nói mới quay lại, liếc mắt nhìn cậu một cái.
Lâm Nhất nhìn tất cả mọi người trong "Ánh sáng" và "Hắc huyền", dường như đang đăm chiêu suy nghĩ, nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn nhìn về phía Trì Thác, nói: "Đội trưởng, anh quyết định đi."
Trì Thác và Lâm Nhất nhìn nhau một cái, Nhiễm Văn Ninh luôn cảm thấy trong nháy mắt ấy, sóng điện não của hai người nọ đã trao đổi thứ gì đó.
Thế nhưng, hai người nọ vừa quen nhau không lâu, hình như cũng không thân nhau lắm nha.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy ý nghĩ của mình lúc nãy chỉ là một loại ảo giác.
Trì Thác cũng không trả lời nên khiến Lâm Nhất tỉnh dậy hay không, mà anh lại đi về phía đội trưởng "Hắc huyền", Tang Điệp.
Tang Điệp thấy anh đi về phía mình, hơi thay đổi nét mặt, sau đó cô theo thói quen mở ra cây quạt của mình, che hờ nửa khuôn mặt.
Hai người nọ nhẹ giọng trò chuyện được dăm ba câu.
Trì Thác không hề biến nét mặt, nhưng trên khuôn mặt đầy khí thế của Tang Điệp lại có một chút do dự, nói với Trì Thác: "Hai cậu như vậy rất mạo hiểm, hơn nữa còn chưa xin phép, bên trên biết được sẽ trách phạt."
"Không sao, dù sao thì cái loại kì ngộ này không phải người ta muốn xin là có được." Trì Thác giải thích, anh sợ Tang Điệp bỏ lỡ cơ hội lần này, bèn nói tiếp: "Thời gian mà mộng cảnh này được phát hiện cũng không quá lâu, nếu chị là thành viên đời thứ tư cùng với Giang Tuyết Đào thì có thể thử một chút, nếu lúc sau mình thấy tỉ lệ lạc lối lớn quá thì sau này cũng không cần điều người vào đây nữa."
Nhiễm Văn Ninh nghe tai nọ xọ tai kia, bèn đến gần Giang Tuyết Đào, hỏi: "Hai vị đội trưởng này đang nói gì thế, vì sao tôi nghe không hiểu gì cả?"
Giang Tuyết Đào dường như hiểu rõ, hắn nhìn Nhiễm Văn Ninh rồi nói: "Đối với cậu thì chuyện này có thể không quá tốt đâu."
"Hả?" Nhiễm Văn Ninh càng khó hiểu hơn.
"Tôi nghi là hai người này muốn vào sâu trong mộng cảnh." Giang Tuyết Đào vuốt chòm râu tua tủa, nói, "Nhưng thường muốn vào sâu trong mộng cảnh thì phải đi xin phép, bình thường người ta cũng không cho đi đâu, vì rất nguy hiểm."
"Vậy vì sao mấy người này lại muốn đi làm gì?" Nhiễm Văn Ninh không hiểu.
"Giống kiểu đánh bạc vậy.
Cậu hẳn là biết Thiên nhãn sẽ có ảnh hưởng lên ý thức của người khác ha, bọn họ muốn đi sâu vào mộng cảnh là để tìm vận may giống như vậy." Giang Tuyết Đào giải thích.
Lâm Nhất đến gần, nói với Nhiễm Văn Ninh: "Nếu thật sự như lời Giang Tuyết Đào nói thì anh có thể sẽ phải dùng bùa hộ mệnh để tỉnh lại.
Thực lực của Giang Tuyết Đào rất cần thiết trong đội ngũ, anh ta không thể tỉnh lại đồng thời cùng anh được."
Nhiễm Văn Ninh nghe xong muốn mắng người.
Có phải mấy vị đồng đội của cậu không hề suy nghĩ qua cảm nhận của cậu hay không? "Ánh sáng" bị kéo xuống nước cũng thôi, còn muốn kéo thêm cả "Hắc huyền" chìm cùng.
Mấy anh chị bị kéo xuống nước cũng thôi, mắc gì lại phải liên lụy tới một tên người mới như tôi làm gì.
Hơn nữa Lâm Nhất cậu cũng là một thằng tay mơ mà, vì sao cậu bình tĩnh thế, à, tôi xém tí đã quên, cậu là một tên dám vào mộng cảnh trục xuất một mình, chuyện như vậy lại ngược lại, rất hợp với cậu nhỉ.
"Thật ra tôi cũng muốn thử một chút."
Màu mắt của Lâm Nhất rất nhạt, là màu hổ phách[1], có chút sáng rực trong đêm đen hệt như mấy con thú hoang.
Nhiễm Văn Ninh nhìn cậu ta nói ra lời ấy, cảm thấy cậu ta hệt như ác quỷ vậy.
Trì Thác thảo luận với Tang Điệp một chốc, sau đó xoay người muốn hỏi ý kiến đội viên mình.
Nhiễm Văn Ninh vừa nhìn thấy khuôn mặt kia của Trì Thác đã nhớ đến mấy chuyện hôm nay mình gặp, cậu cảm thấy hơi xúc động, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên muộn phiền.
Cơn tức lúc gặp nhiều chuyện đã qua còn không nhiều bằng sự tức tối dành cho đồng đội, khiến tâm trạng của cậu chập chờn khá lớn.
Bản thân Nhiễm Văn Ninh tối nay đã hao phí rất nhiều tinh thần lực, sau đó, tuy có Giang Tuyết Đào hỗ trợ, khôi phục lại chút ít, nhưng cuối cùng vẫn đang gần với mức 100.
Lúc Nhiễm Văn Ninh bị chọc tức tới đỏ cả vành mắt, tinh thần lực của cậu trực tiếp bị tâm trạng ảnh hưởng, đã rơi xuống mức 100 tự bao giờ.
Cậu chưa kịp nói với Trì Thác rằng dù mấy anh có thảo luận thế nào thì tôi cũng không đồng ý, đã thấy trước mắt mình tối sầm lại.
Cả thế giới trong mắt cậu lại biến thành hai màu đen trắng và những đường nhiễu sóng ban nãy, hơn nữa, xung quanh cậu bây giờ cũng không có ai, ngay cả Giang Tuyết Đào hiện đang đứng bên cạnh cậu cũng mất tăm mất tích.
Nhiễm Văn Ninh lập tức sợ hãi, mãi đến giờ mới nhìn trị số tinh thần lực của mình rồi cảm thấy không đúng.
Tinh thần lực lúc này của cậu chỉ còn 87, mà người của "Hắc huyền" cũng đã nói nếu tinh thần lực quá thấp sẽ rất dễ rơi vào tầng tiếp theo.
Trong tai Nhiễm Văn Ninh đột nhiên lại văng vẳng một dãy âm thanh hỗn tạp.
Cậu vừa quay đầu lại nhìn về phía phát ra thứ tiếng ấy, đã thấy loại hoa văn vĩ đại của lưới trời đằng sau tòa lâu đối diện với sân khấu kịch đang xoay vần trước mặt mình.
"Đừng..." Nhiễm Văn Ninh muốn nằm xuống đất.
Cậu nhắm mắt lại, che hai tai mình.
Cậu biết thứ này có thể có một sức tấn công rất lớn, đành phải hạ thấp năm giác quan.
Duy trì tinh thần lực ổn định là chuyện duy nhất cậu có thể làm bây giờ.
"Nhiễm Văn Ninh, cậu làm sao vậy?" Ngay lúc Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình sắp không được rồi, bên tai cậu lại có giọng nói của Trì Thác.
Cậu mở mắt ra, trông thấy toàn thể "Ánh sáng" đều đang nhìn cậu một cách kì lạ.
Nhiễm Văn Ninh sợ hãi không thôi, cậu cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy.
Giang Tuyết Đào lại cho rằng cậu sợ Trì Thác thật sự muốn vào tầng sâu hơn cùng Tang Điệp, mới nói với Nhiễm Văn Ninh: "Bọn họ bỏ ý định đi tầng sâu hơn trong mộng rồi, cậu chờ chút nữa đi chung với Trì Thác để tỉnh dậy ha."
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy một cơn sợ hãi đến từ sâu thẳm trong trái tim mình.
Cậu dường như đã cảm nhận được gì đó, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không có cách nào bật thốt ra.
Cậu chỉ có thể nhìn cái bóng của mình, khiến bản thân mình bình tĩnh lại một chút, sau đó mới nắm lấy cơ hội, ngẩng đầu nói với tất cả mọi người: "Xin lỗi, ban nãy hình như tôi có rơi tới tầng tiếp theo."
Từng câu từng chữ chắc nịch được nhả âm xong xuôi, trong chớp mắt sau đó, cái bóng dưới chân Nhiễm Văn Ninh đột nhiên nổ tung hệt như mạng nhện.
Bóng đen của cậu trực tiếp nở rộ thành một đóa hoa màu đen dị thường, trải rộng ra khắp quảng trường, thậm chí còn kéo dài đến những nơi xa hơn.
Mấy người "Ánh sáng" và "Hắc huyền" chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân mình đột nhiên không còn chân thực.
Toàn bộ quảng trường, lấy Nhiễm Văn Ninh làm tâm điểm, đều chảy xuống phía dưới, hệt như một cái phễu khổng lồ.
Sau khi cảm nhận được cảm giác mất trọng lực đột ngột, cả tám người đều cùng tiến vào tầng thứ tư của "Vùng sông nước".
"Khụ khụ, xin lỗi, tôi cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra." Nhiễm Văn Ninh cảm thấy hôm nay cậu thực sự phạm phải nhiều lỗi rất nghiêm trọng, hơn nữa còn chẳng hiểu vì sao mình lại gây ra sai lầm nhiều đến như vậy.
Cậu gây phiền phức cho đội ngũ của mình, cũng liên lụy đến một đội ngũ khác.
Trì Thác nâng Nhiễm Văn Ninh dậy, nói: "Không có liên quan tới cậu, có thể cậu đã bị theo dõi từ lúc mới vào đây rồi."
Thế giới xung quanh đột nhiên toàn bộ hóa thành hai màu đen trắng.
Những tòa nhà nọ không còn có cảm giác lập thể nữa, mà lại hệt như giấy gấp hình, từng tầng từng tầng một hóa thành một tòa cung điện vô cùng phức tạp.
Những vật trang trí của nó, dù là tượng gỗ, tượng đá, hay là những vật trang trí khác đều đồng loạt trở thành trắng đen, hệt như được người ta múa bút vẽ ra vậy.
Rõ ràng xung quanh cậu xem như rộng rãi, nhưng Nhiễm Văn Ninh không hiểu vì sao cậu lại thấy nơi này rất chật hẹp, hệt như đang đứng trong một ga tàu ngầm giờ cao điểm vậy.
Hạng Tử Phàm hô: "Chuyện hôm nay là như nào vậy, Nhiễm Văn Ninh, cậu là một con NPC[2] trong mộng cảnh có đúng không? Thế mà còn tự mang theo cái công tắc."
Lưu Siêu Nhiên với Trì Sơn đứng bên cạnh vỗ tay hô hào: "Đỉnh vãi, đỉnh vãi."
Tang Điệp liếc Hạng Tử Phàm một cái.
Hạng Tử Phàm lập tức ngậm miệng, sợ bị đội trưởng kí đầu.
Mấy người khác cũng lập tức im lặng.
Nhiễm Văn Ninh muốn khóc, trong nguyên một đám người chỉ có mình cậu muốn tỉnh lại nhất thôi.
Vì sao lần đầu tiên đi vào mộng cảnh thăm dò, cậu lại gặp phải nhiều chuyện đến như vậy, cậu chỉ muốn tỉnh lại thôi mà.
Biết vậy lúc trước đã đặt tên đội là đội Bình An hay đội Thuận Buồm Xuôi Gió bà nó cho rồi!
Trì Thác và Tang Điệp liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhớ lại công chuyện lúc trước còn chưa bàn xong xuôi.
Họ bị cái người mạnh mẽ phản đối đi tiếp thúc giục, chỉ đành tiếp tục thảo luận với nhau tiếp.
Nhưng thành viên được sắp xếp tại đây nhìn chung còn khá được, một kẻ khai thác đời thứ ba, hai kẻ khai thác có thâm niên thuộc đời thứ tư, ba đội viên của đời thứ tư, còn có một người mới cấp A, chỉ có mỗi Nhiễm Văn Ninh nhìn không ổn lắm.
Lúc này, dù có là Trì Thác, Tang Điệp hay Giang Tuyết Đào, họ cũng đã không thể chú ý đến Nhiễm Văn Ninh được nữa.
Độ khó của mỗi một tầng mộng cảnh đều sẽ tăng gấp bội, thiếu bất kì ai trong số họ sẽ tạo nên một bất lợi vô cùng to lớn lên toàn đội, huống chi, Nhiễm Văn Ninh là người đời thứ năm, cậu vẫn còn bùa hộ mệnh để giữ mạng.
Tuy Nhiễm Văn Ninh đã chuẩn bị kĩ lưỡng, nhưng lúc sự tấn công tinh thần lực của tầng thứ tư trong mộng cảnh buông xuống, cậu vẫn cảm thấy mình hệt như đang trần truồng trôi ngoài không gian vậy.
Khi làn sóng tấn công thứ nhất ép xuống, Nhiễm Văn Ninh còn không biết đã xảy ra chuyện gì đã nghe được một tiếng nhắc nhở của Trì Thác: "Nhiễm Văn Ninh, giữ cho tốt tinh thần lực của cậu!"
Sau đó, cậu trực tiếp niêm phong năm giác quan của mình, không suy nghĩ thứ gì, cũng không nói một tiếng nào cả.
Xong xuôi, cậu trông thấy tinh thần lực hơn 80 của mình vèo một cái rớt một khoảng lớn, năng lực nhận biết cũng tăng lên liên tục, hệt như bị nung nóng vậy.
Nhiễm Văn Ninh ôm đầu mình, ngã quỵ xuống mặt đất.
Những người khác đang làm gì, bọn họ đang chiến đấu với thứ gì, tất thảy những điều này, Nhiễm Văn Ninh đều không hay biết, cậu chỉ nhớ mình nên giữ gìn tinh thần lực yếu ớt của mình cho thật tốt.
Đột nhiên, trong lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh bị một người kéo lấy tay.
Người ấy kéo Nhiễm Văn Ninh chạy đi.
Nhiễm Văn Ninh muốn biết người nọ là ai, nhưng tiếc thay lúc ấy cả thị giác của cậu cũng đã bị niêm phong, toàn thân cậu lại đau đến muốn nôn mửa, chỉ nhận thấy ý thức của mình hệt như bị một loại áp lực vô hình nào đó đè cho nát nhừ.
Một cơn đau nhói kéo tới trên người Nhiễm Văn Ninh.
Cậu kéo chặt cánh tay của người kia, nhưng cũng không muốn bấm đau tay của người ấy.
Cậu chỉ cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi, bèn dùng sức nắm lấy cánh tay đó, tiếp theo đã ngã vào trong lòng người kia, ý thức toàn thân cậu run rẩy không thể dừng lại được.
Nhiễm Văn Ninh từ trước đến nay đều chưa hề trải qua một quãng thời gian nào thống khổ như thế.
Tinh thần lực của cậu trong lúc ấy đều quanh quẩn trong khoảng từ 30 đến 45, cuối cùng lại biến thành dao động trong khoảng từ 30 đến 35.
Nhiễm Văn Ninh trong tương lai có từng hồi tưởng lại, niềm tin chống đỡ lí trí của cậu khi ấy chỉ rất đơn giản, là cái bùa hộ mệnh cho dù có đánh chết cậu cũng không muốn xài kia.
Suy nghĩ cuối cùng trong thời khắc mà ý thức còn có thể trụ vững được sẽ trở nên rất đơn giản, số lượng chỉ có một.
Vì đơn giản là, người ta không hề có ý muốn suy nghĩ đến chuyện khác..
Danh sách chương