"Cậu có quan hệ rất đặc biệt với cái mộng cảnh này." Trì Thác nhìn con dê con vừa xuất hiện kia, nói như thế.
Người kia có thể ở chung với một thứ sinh vật trong mộng cảnh như vậy, rất có thể là do cậu ta đã tiếp xúc với tầng sâu hơn của mộng cảnh.
Mà một người bình thường, không phải người trong ngành, lại có thể tiếp xúc với tầng sâu hơn của mộng cảnh, có thể tưởng tượng được tiềm lực của cậu ta đã đạt đến nông nỗi nào.
"Tôi cũng không mong các anh có bất cứ một mối dây liên hệ nào với nơi này." Người kia lạnh lùng nói.
Trì Thác thở dài, cảm thấy tình huống dường như càng phiền toái hơn rồi, "Rất xin lỗi, trên lí thuyết thì bất kì ai đều có thể tiến vào mộng cảnh, hôm nay, nếu không có chúng tôi thì cũng sẽ có những người khác tiến vào."
Người kia xì cười một tiếng, nói, "Mấy anh là người khai thác đúng không, vậy xin các anh giữ lời hứa, đừng nên để ai tiến vào nơi này."
"Tôi cũng không hề biết chuyện như thế, tôi nghĩ người từng đưa ra lời hứa với cậu là một người khác." Trong lòng Trì Thác có một loại dự cảm xấu.
"Các anh cuối cùng đang nghĩ cái gì, chính các anh đều rõ cả.
Miền đất yên bình này không cho phép có ai vào quấy rối." Người kia hơi tức giận, cậu ta cảm thấy Trì Thác đang gạt mình.
Nhiễm Văn Ninh nghe ra được, hình như người này còn từng tiếp xúc với một kẻ khai thác, vì vậy, cậu mở miệng, nói mấy lời hệt như cò nhà đất: "Vậy cậu có thể làm người dẫn đường của khu vực này nha, không ai giành với cậu hết."
"Ý của cậu là đi bêu rếu nó cho mọi người đều biết sao?" Người kia dường như càng tức tối.
"Cậu suy nghĩ nhiều quá, tụi tôi đều đang gạt người ta mà lặng lẽ làm việc trong mộng cảnh đây, ai lại muốn chuyện bể ra ai ai cũng biết đâu nào." Nhiễm Văn Ninh cãi lại.
Nhưng người kia có mạch suy nghĩ hơi bị khác người, cậu ta phun ra một câu khiến Nhiễm Văn Ninh khí huyết không thông: "Các anh là đang muốn chiếm nó thành của mình có phải hay không!"
Nhiễm Văn Ninh không muốn trả lời cậu ta nữa.
Trì Thác đột nhiên nhớ ra một việc gì đó, bèn hỏi: "Trước đó cậu có nói có người từng hứa với cậu như thế, tôi có thể hỏi người ấy là ai chăng?"
"Nói tên rồi thì mấy anh có giữ được lời hứa không?" Người kia hỏi ngược lại.
Giang Tuyết Đào hơi bó tay, bèn nói: "Cậu không chịu nói, làm sao tụi tôi đi hỏi thăm giùm cho cậu được?"
Người kia suy nghĩ một chút, bất mãn nói, "Không lẽ mấy anh không biết Vương Thành?"
"À." Giang Tuyết Đào hơi sửng sốt, trông hệt như đã hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Có một đoạn thời gian Trì Thác trở nên rất bận bịu, giấy tờ gì đều vứt cả cho hắn xử lí.
Trong đống giấy tờ đó, có một tờ danh sách người lạc lối gần đây, mặt trên có tên của cái người này, là một thành viên đời thứ tư, số năm công tác cũng gần gần với Giang Tuyết Đào.
Người này vốn ở tỉnh khác, Giang Tuyết Đào cũng không quen thân người này cho lắm.
"Anh ta đã lạc lối trong mộng cảnh khác." Giang Tuyết Đào tỏ vẻ rất tiếc.
Nhưng người con trai kia không hiểu ý của Giang Tuyết Đào, "Tôi không biết lạc lối là cái gì, nhưng mấy anh chắc chắn phải cam đoan sự bình yên của nơi đây."
Nhiễm Văn Ninh thật sự không nhịn được, than thở, "Anh hai, anh đã gặp qua cả kẻ khai thác rồi mà đến lạc lối còn không biết?"
Lâm Nhất ở bên cạnh bình tĩnh thêm vào một câu: "Hèn chi anh ta điều động tuyết lở không thèm nhìn mặt mũi ai như vậy."
Người này có một lỗ hổng tri thức rất lớn nha.
Cái anh Vương Thành kia vốn có thâm niên, nhưng cũng không thèm phổ cập kiến thức cho cậu ta một chút nào.
Điều càng khiến bọn họ cảm thấy kì lạ hơn là việc cái anh có thâm niên nọ cũng không mời cậu ta vào làm trong ngành, mà lại đồng ý để cho cậu ta bảo vệ "Darya Kovick".
Thế nhưng, cách cậu trai kia nhìn mộng cảnh cũng không giống như bọn họ, cậu ta rất kính trọng mộng cảnh.
Trì Thác suy nghĩ một chút, sau đó nói với cậu ta: "Cái mộng cảnh này có khả năng sẽ gây nguy hiểm cho người bình thường, nếu như cậu có thể chắc chắn bảo vệ được người bình thường, không để họ xảy ra chuyện, chúng tôi cũng có thể không can thiệp vào chuyện trong này."
"Các anh phá đám nó nên nó mới tức giận." Người kia nói như vậy.
Nhiễm Văn Ninh thấy người này khá cố chấp, liền thuận theo ý cậu ta, hỏi: "Vậy làm sao để tụi tôi khiến nó bớt giận?"
"Rời khỏi đây." Người này lần này lại khá bình tĩnh, cậu ta nói với bốn người họ rằng, "Nó sẽ rộng lượng tha thứ cho các anh."
"À há, thật ra là như này, tụi tôi đều là người làm công ăn lương cả, sếp lớn kêu tụi tôi tới đây, lần này không làm xong nhiệm vụ đều sẽ bị trừ lương trừ tiền thưởng.
Tụi tôi có bốn người, tổn thất của bọn tôi cậu tính bồi thường làm sao?" Nhiễm Văn Ninh đanh mặt lại, "Tiện thể, tôi nói cho cậu biết luôn, tiền lương của tụi tôi là cái số này này."
Ngô Côn Phong hoàn toàn không nghĩ tới bốn tên này tiến vào mộng cảnh mà cậu ta một mực bảo vệ, lại còn dám cò kè mặc cả với cậu ta nữa cơ.
"Mấy anh lại dùng tiền tài để cân đo đong đếm nó hay sao? Đúng là bọn người phàm tục."
"Sự thánh khiết và vẻ đẹp của nó, mấy anh không hiểu, mấy anh cũng không cần hiểu đâu."
"Darya Kovick không hoan nghênh người lạ!"
Giang Tuyết Đào tuy già đầu nhưng cũng cảm thấy cái cậu này đang yên đang lành sao tự nhiên lại có tâm trạng đi ngâm thơ, hắn vô đây dường như là để đi nghe ca kịch không bằng.
Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy cái tên này có tố chất làm wibu lắm.
Ngô Côn Phong thấy bốn người kia đều đang nhìn mình với ánh mắt "Cái thằng này rốt cuộc đang tính làm gì thế", bèn tức trào máu họng.
Con dê dưới chân cậu ta dường như cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của cậu ta, nó đứng lên, kêu to be be.
"Thôi, nói nhiều với mấy anh cũng vô ích." Cậu ta lấy đà, một giây sau đã nhảy vọt về phía cả đội "Ánh sáng".
Trì Thác đứng ở vị trí đầu tiên.
Anh trực tiếp cảm nhận được một làn sóng công kích bằng ý thức, khối băng tuyết trên mặt đất được ý thức của người kia điều khiển, uốn lượn đánh về phía họ.
"Be be!" Sau một tiếng kêu dài của con dê, mặt băng lại xuất hiện thêm một nùi sinh vật trong mộng cảnh.
Nhiễm Văn Ninh thật sự sợ ngây người.
Cậu ta đúng là cao thủ núp lùm chốn giang hồ.
Một người bình thường, vừa có thể khống chế ý thức ngoại thân trong mộng cảnh, lại vừa có thể khống chế sinh vật trong mộng cảnh.
Cái này là một việc khó tin đến nhường nào.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp ước ao ghen tị hận thì đã ăn một nùi vụn băng Ngô Côn Phong ném tới, bèn chuyên tâm chạy trốn.
Bọn họ được dạy qua rằng, không được ra tay với người bình thường ở trong mộng, vì thế, họ chỉ có thể né tránh, nếu không thì lúc tỉnh dậy đành chịu bị phê bình rồi trừ lương thôi.
"Ý thức của cậu ta có thể khống chế một số vật thể xung quanh." Trì Thác vừa né vừa nói, "Để thao tác được như vậy, người ta phải cực kì khéo léo."
Vốn Trì Thác và Giang Tuyết Đào đều có thể né tránh sự tấn công này, thế nhưng họ đã bị mấy con dê ảnh hưởng, vì vậy chịu đánh cũng không ít.
"Đội trưởng, hai anh nghĩ kế gì đi chứ." Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cậu khó mà giữ được mạng mình.
Nhưng cũng may Ngô Côn Phong dù sao cũng là đồng bào, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt người ta.
Nếu cậu ta lại khởi động một trận tuyết lở nữa, cái tiểu đội "Ánh sáng" nọ sẽ trở thành một tiểu đội bị người bình thường đánh đến toàn quân bị diệt.
Trì Thác có chút bó tay: "Lần đi Vùng sông nước, tôi bị phạt rất nhiều tiền." Nghĩa bóng là, anh thật không dám đánh người.
Giang Tuyết Đào cũng đồng ý: "Tôi cũng gần giống vậy."
Nhiễm Văn Ninh không chịu, cãi lại: "Trong mắt mấy anh chỉ có tiền thôi sao? Darya Kovick không hoan nghênh các anh!" Vừa dứt lời, Nhiễm Văn Ninh đã bị một khối băng tát lệch mặt, hơn nữa lúc cậu nhìn thấy mấy con dê con kia, cậu luôn cảm thấy chúng nó chơi đùa rất vui vẻ.
Khoan đã! Vẫn còn một cậu bạn Lâm Nhất cấp A nhưng điểm thi vấn đáp là C cơ mà.
Nhiễm Văn Ninh có khi còn đánh không lại Ngô Côn Phong, nhưng nếu là Lâm Nhất thì có thể lắm.
Hơn nữa, tính tình cậu ta không tốt, bình thường sẽ không nương tay.
Lúc Trì Thác trông thấy Nhiễm Văn Ninh tự chủ trương mà nháy mắt với Lâm Nhất một cái, anh liền cuống cả lên.
Nếu cái tên người mới này mà làm đến cùng thì tiền lương của cả đội đều sẽ bị chôn trong này mất.
"Được rồi được rồi để tôi, Lâm Nhất cậu đứng yên đừng động." Trì Thác chỉ có thể bất lực tiến về phía Ngô Côn Phong.
Ý thức của Ngô Côn Phong hệt như một trận lốc xoáy, cậu ta có thể cuốn lấy vật xung quanh để tấn công người khác.
Lúc Trì Thác đến gần cậu ta, cậu ta vội vàng đánh ra một sóng xung kích, sóng xung kích nọ linh hoạt bò như rắn trên mặt băng mà hướng về phía Trì Thác.
Bên kia, Giang Tuyết Đào cũng lặng lẽ đến gần Ngô Côn Phong.
Hắn đã nắm lấy một tẩu thuốc bên tay phải, chờ đến lúc đến gần thì cố định cậu ta lại.
Nhưng tuy Ngô Côn Phong không phát hiện Giang Tuyết Đào, mấy con dê đen bên cạnh cậu ta cũng đã phát hiện được hắn.
Mấy con dê nhỏ kia rất vui vẻ mà nhào về phía Giang Tuyết Đào, mang theo một lượng lớn sóng xung kích bằng đá vụn.
Giang Tuyết Đào chỉ có thể phun khói nhốt mấy con dê lại, nhưng lúc này, Ngô Côn Phong cũng đã phát hiện ra hắn, lạnh lùng nói: "Thế mà các anh lại có người đặc biệt lẫn vào trong."
Xung quanh Trì Thác không có thứ gì để anh có thể mượn lực, người duy nhất có thể cụ hiện vật dụng Giang Tuyết Đào lại đang ở xa xa, nếu như anh lại trực tiếp sút bay một con dê, anh sợ người kia sẽ bị chọc cho tức điên mất.
Anh xoay người nhìn lại, Nhiễm Văn Ninh đang tránh né sóng xung kích, hiện đang chạy về phía anh.
"Nhiễm Văn Ninh, mượn đồ của cậu xài một chút ha." Một giây sau, Trì Thác đã lắc người đến gần Nhiễm Văn Ninh.
"Gì?" Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy da đầu mình đau nhói, "A đù má, cái quỷ gì!"
Nhiễm Văn Ninh khiếp sợ nhìn Trì Thác, anh ta thế mà nhổ lấy một sợi tóc của cậu.
"Mượn xài chút ha, tôi muốn dùng năng lực." Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp nói gì đã thấy Trì Thác vèo phát chạy ra xa.
Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh đã suýt chút nữa bỏ bên ta theo bên giặc, chạy đến chỗ Ngô Côn Phong cùng đánh đồng đội của mình.
Đầu ông đầy tóc xoăn sao ông không nhổ? Nhiễm Văn Ninh trong lòng đang mắng Trì Thác 800 lần.
Trì Thác cầm cọng tóc được cụ hiện từ ý thức Nhiễm Văn Ninh, tiện tay ném về phía Ngô Côn Phong.
Cái cọng này dài ngắn vừa đủ, uy lực cũng không lớn lắm.
Ngô Côn Phong trông thấy Trì Thác ném cái gì đó về phía mình, nhưng lúc cậu ta nhìn kĩ lại không thấy cái gì cả.
Ngay sau đó, mấy khối băng được cậu ta đánh ra toàn bộ đều nát bấy, cậu ta cũng cảm thấy toàn thân mình đau nhói, cái người kia chắc chắn là đã giở trò gì rồi.
Ngô Côn Phong quay đầu lại liền trông thấy cảnh mấy vụn băng sau lưng cậu ta đều chi chít lỗ li ti.
Nếu bản thân cậu ta còn ở nơi đó, hẳn là đã trở thành một cái tổ ong rồi.
"Anh muốn thể hiện rằng mình rất mạnh sao?" Ngô Côn Phong cười lạnh, "Tiếc rằng trong mảnh đất này, tôi sẽ không thua."
Trì Thác lắc lắc đầu nói: "Ý tôi là...!Cậu có thể để tụi tôi tan tầm sớm được không."
Một sát na sau đó, Trì Thác lại biến mất tại chỗ.
Ngô Côn Phong cảm thán: Thật là nhanh, căn bản là bắt không kịp.
Sau đó, một tay của cậu ta bị giữ lấy, Trì Thác muốn nhấn cậu ta xuống mặt băng.
Nhưng Ngô Côn Phong phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, cậu ta nghiêng người một cái đã tránh khỏi Trì Thác, đồng thời lập tức di chuyển ra xa hắn.
Ý thức lần này của Ngô Côn Phong có chút không ổn.
Người trước mặt cậu ta bây giờ căn bản là chưa sử dụng hết toàn lực, hơn nữa, anh ta đều am hiểu cận chiến lẫn tấn công tầm xa.
Còn ba người còn lại đều đang né tránh công kích của cậu ta, còn chưa ra tay với cậu ta một chút nào.
"Be be!" Tiếng kêu của mấy con dê đột nhiên đánh vỡ loại tình huống bế tắc ấy.
Các khối đá xung quanh bắt đầu chuyển động, khiến rất nhiều đá vụn rơi về phía mặt băng.
Bản thân Ngô Côn Phong có tinh thần lực không mạnh, cần phải mượn tay sinh vật trong mộng cảnh để đánh ra sóng xung kích mạnh mẽ.
Tuy khống chế thứ càng nặng thì sẽ càng mệt mỏi, nhưng cậu ta vẫn cố gắng khống chế đá tảng, quăng về phía Trì Thác và ba người còn lại.
"Thằng nhóc này có cần ác tới vậy không." Giang Tuyết Đào né đá vụn bay đến, than thở.
Giang Tuyết Đào thấy Ngô Côn Phong thật sự có ý động tay động chân thật rồi, hắn liền cảm thấy không ổn cho lắm.
Hắn nhanh chóng vận dụng năng lực, dùng ý thức cụ hiện ra từng đợt khói mỏng, nhưng người ta cũng có mấy con dê hỗ trợ chiến đấu, vì thế, tình huống hiện tại khá ngang sức ngang tài.
"Thật là dai quá." Trì Thác lẩm bẩm.
Anh vốn nghĩ rằng sau khi Ngô Côn Phong trông thấy năng lực của mình, cậu ta sẽ dừng tay, kết quả thì hay rồi, cậu ta lại càng sung sức.
Anh hết cách, chỉ còn mỗi nước chăm chú đối phó.
Tốc độ của Trì Thác đột nhiên nhanh hơn trong nháy mắt.
Ngô Côn Phong còn chưa thể theo kịp, đã liên tiếp ăn mấy đợt sóng xung kích từ phía anh.
Tên này lần này lại không sử dụng năng lực ý thức của mình, thế mà lại đánh cậu ta bằng võ công bình thường.
Lúc Ngô Côn Phong nhận ra được điểm này thì đã muộn, cậu ta đã bị đánh đến liên tiếp lui về sau.
Sau đó, cậu ta cuống lên, nhất thời hồ đồ, bèn vọt thẳng về phía hai người trong đội "Ánh sáng" vừa nhìn đã biết không quá mạnh kia.
Vốn dĩ, Ngô Côn Phong muốn bắt Nhiễm Văn Ninh làm con tin, nhưng Lâm Nhất đứng một bên đã rất nhanh hiểu được người này đang muốn làm cái gì, bèn tung một đá, sút cái tên đồng đội đang ở cạnh mình văng ra phía xa.
Ngô Côn Phong cũng không muốn ra tay với người có vẻ ngoài hệt như học sinh này, nhưng cùng đường bí lối rồi, cậu ta chỉ có thể tóm lấy Lâm Nhất.
"Mấy anh đứng yên lại hết cho tôi." Ngô Côn Phong lớn tiếng quát lên..
Người kia có thể ở chung với một thứ sinh vật trong mộng cảnh như vậy, rất có thể là do cậu ta đã tiếp xúc với tầng sâu hơn của mộng cảnh.
Mà một người bình thường, không phải người trong ngành, lại có thể tiếp xúc với tầng sâu hơn của mộng cảnh, có thể tưởng tượng được tiềm lực của cậu ta đã đạt đến nông nỗi nào.
"Tôi cũng không mong các anh có bất cứ một mối dây liên hệ nào với nơi này." Người kia lạnh lùng nói.
Trì Thác thở dài, cảm thấy tình huống dường như càng phiền toái hơn rồi, "Rất xin lỗi, trên lí thuyết thì bất kì ai đều có thể tiến vào mộng cảnh, hôm nay, nếu không có chúng tôi thì cũng sẽ có những người khác tiến vào."
Người kia xì cười một tiếng, nói, "Mấy anh là người khai thác đúng không, vậy xin các anh giữ lời hứa, đừng nên để ai tiến vào nơi này."
"Tôi cũng không hề biết chuyện như thế, tôi nghĩ người từng đưa ra lời hứa với cậu là một người khác." Trong lòng Trì Thác có một loại dự cảm xấu.
"Các anh cuối cùng đang nghĩ cái gì, chính các anh đều rõ cả.
Miền đất yên bình này không cho phép có ai vào quấy rối." Người kia hơi tức giận, cậu ta cảm thấy Trì Thác đang gạt mình.
Nhiễm Văn Ninh nghe ra được, hình như người này còn từng tiếp xúc với một kẻ khai thác, vì vậy, cậu mở miệng, nói mấy lời hệt như cò nhà đất: "Vậy cậu có thể làm người dẫn đường của khu vực này nha, không ai giành với cậu hết."
"Ý của cậu là đi bêu rếu nó cho mọi người đều biết sao?" Người kia dường như càng tức tối.
"Cậu suy nghĩ nhiều quá, tụi tôi đều đang gạt người ta mà lặng lẽ làm việc trong mộng cảnh đây, ai lại muốn chuyện bể ra ai ai cũng biết đâu nào." Nhiễm Văn Ninh cãi lại.
Nhưng người kia có mạch suy nghĩ hơi bị khác người, cậu ta phun ra một câu khiến Nhiễm Văn Ninh khí huyết không thông: "Các anh là đang muốn chiếm nó thành của mình có phải hay không!"
Nhiễm Văn Ninh không muốn trả lời cậu ta nữa.
Trì Thác đột nhiên nhớ ra một việc gì đó, bèn hỏi: "Trước đó cậu có nói có người từng hứa với cậu như thế, tôi có thể hỏi người ấy là ai chăng?"
"Nói tên rồi thì mấy anh có giữ được lời hứa không?" Người kia hỏi ngược lại.
Giang Tuyết Đào hơi bó tay, bèn nói: "Cậu không chịu nói, làm sao tụi tôi đi hỏi thăm giùm cho cậu được?"
Người kia suy nghĩ một chút, bất mãn nói, "Không lẽ mấy anh không biết Vương Thành?"
"À." Giang Tuyết Đào hơi sửng sốt, trông hệt như đã hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Có một đoạn thời gian Trì Thác trở nên rất bận bịu, giấy tờ gì đều vứt cả cho hắn xử lí.
Trong đống giấy tờ đó, có một tờ danh sách người lạc lối gần đây, mặt trên có tên của cái người này, là một thành viên đời thứ tư, số năm công tác cũng gần gần với Giang Tuyết Đào.
Người này vốn ở tỉnh khác, Giang Tuyết Đào cũng không quen thân người này cho lắm.
"Anh ta đã lạc lối trong mộng cảnh khác." Giang Tuyết Đào tỏ vẻ rất tiếc.
Nhưng người con trai kia không hiểu ý của Giang Tuyết Đào, "Tôi không biết lạc lối là cái gì, nhưng mấy anh chắc chắn phải cam đoan sự bình yên của nơi đây."
Nhiễm Văn Ninh thật sự không nhịn được, than thở, "Anh hai, anh đã gặp qua cả kẻ khai thác rồi mà đến lạc lối còn không biết?"
Lâm Nhất ở bên cạnh bình tĩnh thêm vào một câu: "Hèn chi anh ta điều động tuyết lở không thèm nhìn mặt mũi ai như vậy."
Người này có một lỗ hổng tri thức rất lớn nha.
Cái anh Vương Thành kia vốn có thâm niên, nhưng cũng không thèm phổ cập kiến thức cho cậu ta một chút nào.
Điều càng khiến bọn họ cảm thấy kì lạ hơn là việc cái anh có thâm niên nọ cũng không mời cậu ta vào làm trong ngành, mà lại đồng ý để cho cậu ta bảo vệ "Darya Kovick".
Thế nhưng, cách cậu trai kia nhìn mộng cảnh cũng không giống như bọn họ, cậu ta rất kính trọng mộng cảnh.
Trì Thác suy nghĩ một chút, sau đó nói với cậu ta: "Cái mộng cảnh này có khả năng sẽ gây nguy hiểm cho người bình thường, nếu như cậu có thể chắc chắn bảo vệ được người bình thường, không để họ xảy ra chuyện, chúng tôi cũng có thể không can thiệp vào chuyện trong này."
"Các anh phá đám nó nên nó mới tức giận." Người kia nói như vậy.
Nhiễm Văn Ninh thấy người này khá cố chấp, liền thuận theo ý cậu ta, hỏi: "Vậy làm sao để tụi tôi khiến nó bớt giận?"
"Rời khỏi đây." Người này lần này lại khá bình tĩnh, cậu ta nói với bốn người họ rằng, "Nó sẽ rộng lượng tha thứ cho các anh."
"À há, thật ra là như này, tụi tôi đều là người làm công ăn lương cả, sếp lớn kêu tụi tôi tới đây, lần này không làm xong nhiệm vụ đều sẽ bị trừ lương trừ tiền thưởng.
Tụi tôi có bốn người, tổn thất của bọn tôi cậu tính bồi thường làm sao?" Nhiễm Văn Ninh đanh mặt lại, "Tiện thể, tôi nói cho cậu biết luôn, tiền lương của tụi tôi là cái số này này."
Ngô Côn Phong hoàn toàn không nghĩ tới bốn tên này tiến vào mộng cảnh mà cậu ta một mực bảo vệ, lại còn dám cò kè mặc cả với cậu ta nữa cơ.
"Mấy anh lại dùng tiền tài để cân đo đong đếm nó hay sao? Đúng là bọn người phàm tục."
"Sự thánh khiết và vẻ đẹp của nó, mấy anh không hiểu, mấy anh cũng không cần hiểu đâu."
"Darya Kovick không hoan nghênh người lạ!"
Giang Tuyết Đào tuy già đầu nhưng cũng cảm thấy cái cậu này đang yên đang lành sao tự nhiên lại có tâm trạng đi ngâm thơ, hắn vô đây dường như là để đi nghe ca kịch không bằng.
Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy cái tên này có tố chất làm wibu lắm.
Ngô Côn Phong thấy bốn người kia đều đang nhìn mình với ánh mắt "Cái thằng này rốt cuộc đang tính làm gì thế", bèn tức trào máu họng.
Con dê dưới chân cậu ta dường như cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của cậu ta, nó đứng lên, kêu to be be.
"Thôi, nói nhiều với mấy anh cũng vô ích." Cậu ta lấy đà, một giây sau đã nhảy vọt về phía cả đội "Ánh sáng".
Trì Thác đứng ở vị trí đầu tiên.
Anh trực tiếp cảm nhận được một làn sóng công kích bằng ý thức, khối băng tuyết trên mặt đất được ý thức của người kia điều khiển, uốn lượn đánh về phía họ.
"Be be!" Sau một tiếng kêu dài của con dê, mặt băng lại xuất hiện thêm một nùi sinh vật trong mộng cảnh.
Nhiễm Văn Ninh thật sự sợ ngây người.
Cậu ta đúng là cao thủ núp lùm chốn giang hồ.
Một người bình thường, vừa có thể khống chế ý thức ngoại thân trong mộng cảnh, lại vừa có thể khống chế sinh vật trong mộng cảnh.
Cái này là một việc khó tin đến nhường nào.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp ước ao ghen tị hận thì đã ăn một nùi vụn băng Ngô Côn Phong ném tới, bèn chuyên tâm chạy trốn.
Bọn họ được dạy qua rằng, không được ra tay với người bình thường ở trong mộng, vì thế, họ chỉ có thể né tránh, nếu không thì lúc tỉnh dậy đành chịu bị phê bình rồi trừ lương thôi.
"Ý thức của cậu ta có thể khống chế một số vật thể xung quanh." Trì Thác vừa né vừa nói, "Để thao tác được như vậy, người ta phải cực kì khéo léo."
Vốn Trì Thác và Giang Tuyết Đào đều có thể né tránh sự tấn công này, thế nhưng họ đã bị mấy con dê ảnh hưởng, vì vậy chịu đánh cũng không ít.
"Đội trưởng, hai anh nghĩ kế gì đi chứ." Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cậu khó mà giữ được mạng mình.
Nhưng cũng may Ngô Côn Phong dù sao cũng là đồng bào, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt người ta.
Nếu cậu ta lại khởi động một trận tuyết lở nữa, cái tiểu đội "Ánh sáng" nọ sẽ trở thành một tiểu đội bị người bình thường đánh đến toàn quân bị diệt.
Trì Thác có chút bó tay: "Lần đi Vùng sông nước, tôi bị phạt rất nhiều tiền." Nghĩa bóng là, anh thật không dám đánh người.
Giang Tuyết Đào cũng đồng ý: "Tôi cũng gần giống vậy."
Nhiễm Văn Ninh không chịu, cãi lại: "Trong mắt mấy anh chỉ có tiền thôi sao? Darya Kovick không hoan nghênh các anh!" Vừa dứt lời, Nhiễm Văn Ninh đã bị một khối băng tát lệch mặt, hơn nữa lúc cậu nhìn thấy mấy con dê con kia, cậu luôn cảm thấy chúng nó chơi đùa rất vui vẻ.
Khoan đã! Vẫn còn một cậu bạn Lâm Nhất cấp A nhưng điểm thi vấn đáp là C cơ mà.
Nhiễm Văn Ninh có khi còn đánh không lại Ngô Côn Phong, nhưng nếu là Lâm Nhất thì có thể lắm.
Hơn nữa, tính tình cậu ta không tốt, bình thường sẽ không nương tay.
Lúc Trì Thác trông thấy Nhiễm Văn Ninh tự chủ trương mà nháy mắt với Lâm Nhất một cái, anh liền cuống cả lên.
Nếu cái tên người mới này mà làm đến cùng thì tiền lương của cả đội đều sẽ bị chôn trong này mất.
"Được rồi được rồi để tôi, Lâm Nhất cậu đứng yên đừng động." Trì Thác chỉ có thể bất lực tiến về phía Ngô Côn Phong.
Ý thức của Ngô Côn Phong hệt như một trận lốc xoáy, cậu ta có thể cuốn lấy vật xung quanh để tấn công người khác.
Lúc Trì Thác đến gần cậu ta, cậu ta vội vàng đánh ra một sóng xung kích, sóng xung kích nọ linh hoạt bò như rắn trên mặt băng mà hướng về phía Trì Thác.
Bên kia, Giang Tuyết Đào cũng lặng lẽ đến gần Ngô Côn Phong.
Hắn đã nắm lấy một tẩu thuốc bên tay phải, chờ đến lúc đến gần thì cố định cậu ta lại.
Nhưng tuy Ngô Côn Phong không phát hiện Giang Tuyết Đào, mấy con dê đen bên cạnh cậu ta cũng đã phát hiện được hắn.
Mấy con dê nhỏ kia rất vui vẻ mà nhào về phía Giang Tuyết Đào, mang theo một lượng lớn sóng xung kích bằng đá vụn.
Giang Tuyết Đào chỉ có thể phun khói nhốt mấy con dê lại, nhưng lúc này, Ngô Côn Phong cũng đã phát hiện ra hắn, lạnh lùng nói: "Thế mà các anh lại có người đặc biệt lẫn vào trong."
Xung quanh Trì Thác không có thứ gì để anh có thể mượn lực, người duy nhất có thể cụ hiện vật dụng Giang Tuyết Đào lại đang ở xa xa, nếu như anh lại trực tiếp sút bay một con dê, anh sợ người kia sẽ bị chọc cho tức điên mất.
Anh xoay người nhìn lại, Nhiễm Văn Ninh đang tránh né sóng xung kích, hiện đang chạy về phía anh.
"Nhiễm Văn Ninh, mượn đồ của cậu xài một chút ha." Một giây sau, Trì Thác đã lắc người đến gần Nhiễm Văn Ninh.
"Gì?" Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy da đầu mình đau nhói, "A đù má, cái quỷ gì!"
Nhiễm Văn Ninh khiếp sợ nhìn Trì Thác, anh ta thế mà nhổ lấy một sợi tóc của cậu.
"Mượn xài chút ha, tôi muốn dùng năng lực." Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp nói gì đã thấy Trì Thác vèo phát chạy ra xa.
Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh đã suýt chút nữa bỏ bên ta theo bên giặc, chạy đến chỗ Ngô Côn Phong cùng đánh đồng đội của mình.
Đầu ông đầy tóc xoăn sao ông không nhổ? Nhiễm Văn Ninh trong lòng đang mắng Trì Thác 800 lần.
Trì Thác cầm cọng tóc được cụ hiện từ ý thức Nhiễm Văn Ninh, tiện tay ném về phía Ngô Côn Phong.
Cái cọng này dài ngắn vừa đủ, uy lực cũng không lớn lắm.
Ngô Côn Phong trông thấy Trì Thác ném cái gì đó về phía mình, nhưng lúc cậu ta nhìn kĩ lại không thấy cái gì cả.
Ngay sau đó, mấy khối băng được cậu ta đánh ra toàn bộ đều nát bấy, cậu ta cũng cảm thấy toàn thân mình đau nhói, cái người kia chắc chắn là đã giở trò gì rồi.
Ngô Côn Phong quay đầu lại liền trông thấy cảnh mấy vụn băng sau lưng cậu ta đều chi chít lỗ li ti.
Nếu bản thân cậu ta còn ở nơi đó, hẳn là đã trở thành một cái tổ ong rồi.
"Anh muốn thể hiện rằng mình rất mạnh sao?" Ngô Côn Phong cười lạnh, "Tiếc rằng trong mảnh đất này, tôi sẽ không thua."
Trì Thác lắc lắc đầu nói: "Ý tôi là...!Cậu có thể để tụi tôi tan tầm sớm được không."
Một sát na sau đó, Trì Thác lại biến mất tại chỗ.
Ngô Côn Phong cảm thán: Thật là nhanh, căn bản là bắt không kịp.
Sau đó, một tay của cậu ta bị giữ lấy, Trì Thác muốn nhấn cậu ta xuống mặt băng.
Nhưng Ngô Côn Phong phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, cậu ta nghiêng người một cái đã tránh khỏi Trì Thác, đồng thời lập tức di chuyển ra xa hắn.
Ý thức lần này của Ngô Côn Phong có chút không ổn.
Người trước mặt cậu ta bây giờ căn bản là chưa sử dụng hết toàn lực, hơn nữa, anh ta đều am hiểu cận chiến lẫn tấn công tầm xa.
Còn ba người còn lại đều đang né tránh công kích của cậu ta, còn chưa ra tay với cậu ta một chút nào.
"Be be!" Tiếng kêu của mấy con dê đột nhiên đánh vỡ loại tình huống bế tắc ấy.
Các khối đá xung quanh bắt đầu chuyển động, khiến rất nhiều đá vụn rơi về phía mặt băng.
Bản thân Ngô Côn Phong có tinh thần lực không mạnh, cần phải mượn tay sinh vật trong mộng cảnh để đánh ra sóng xung kích mạnh mẽ.
Tuy khống chế thứ càng nặng thì sẽ càng mệt mỏi, nhưng cậu ta vẫn cố gắng khống chế đá tảng, quăng về phía Trì Thác và ba người còn lại.
"Thằng nhóc này có cần ác tới vậy không." Giang Tuyết Đào né đá vụn bay đến, than thở.
Giang Tuyết Đào thấy Ngô Côn Phong thật sự có ý động tay động chân thật rồi, hắn liền cảm thấy không ổn cho lắm.
Hắn nhanh chóng vận dụng năng lực, dùng ý thức cụ hiện ra từng đợt khói mỏng, nhưng người ta cũng có mấy con dê hỗ trợ chiến đấu, vì thế, tình huống hiện tại khá ngang sức ngang tài.
"Thật là dai quá." Trì Thác lẩm bẩm.
Anh vốn nghĩ rằng sau khi Ngô Côn Phong trông thấy năng lực của mình, cậu ta sẽ dừng tay, kết quả thì hay rồi, cậu ta lại càng sung sức.
Anh hết cách, chỉ còn mỗi nước chăm chú đối phó.
Tốc độ của Trì Thác đột nhiên nhanh hơn trong nháy mắt.
Ngô Côn Phong còn chưa thể theo kịp, đã liên tiếp ăn mấy đợt sóng xung kích từ phía anh.
Tên này lần này lại không sử dụng năng lực ý thức của mình, thế mà lại đánh cậu ta bằng võ công bình thường.
Lúc Ngô Côn Phong nhận ra được điểm này thì đã muộn, cậu ta đã bị đánh đến liên tiếp lui về sau.
Sau đó, cậu ta cuống lên, nhất thời hồ đồ, bèn vọt thẳng về phía hai người trong đội "Ánh sáng" vừa nhìn đã biết không quá mạnh kia.
Vốn dĩ, Ngô Côn Phong muốn bắt Nhiễm Văn Ninh làm con tin, nhưng Lâm Nhất đứng một bên đã rất nhanh hiểu được người này đang muốn làm cái gì, bèn tung một đá, sút cái tên đồng đội đang ở cạnh mình văng ra phía xa.
Ngô Côn Phong cũng không muốn ra tay với người có vẻ ngoài hệt như học sinh này, nhưng cùng đường bí lối rồi, cậu ta chỉ có thể tóm lấy Lâm Nhất.
"Mấy anh đứng yên lại hết cho tôi." Ngô Côn Phong lớn tiếng quát lên..
Danh sách chương