Ngày tiếp theo, Nhiễm Văn Ninh đánh một giấc đến chiều, cũng may lịch làm việc bình thường không liền kề nhau.

Lúc tỉnh lại, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn cảm thấy toàn thân ê ẩm, chỉ bước đi thôi cũng đã run lẩy bẩy.

Lâm Nhất cũng xem như còn lương tâm, còn bưng cơm lên cho Nhiễm Văn Ninh nữa.

Nhưng Nhiễm Văn Ninh vừa trông đến khuôn mặt của Lâm Nhất đã cảm thấy răng cửa của mình tê tái, cậu vươn đôi tay run rẩy nhận lấy hộp đồ ăn, sau đó trốn vào phòng ăn một mình.
"Ác quỷ, cậu ta chắc chắn là ác quỷ."
Mấy ngày liền kề sau đó, trong một mộng cảnh xinh đẹp, dưới vầng trăng dịu dàng, tiếng heo bị thọc tiết nghe buồn thảm thiết từ Nhiễm Văn Ninh cứ vang lên mãi như thế.
"Đứng dậy." Lâm Nhất đến gần cậu.
Thật ra, lực công kích từ ý thức phần lớn đều đi theo một đường thẳng tắp, hoặc là có hình nan quạt.

Tuy ý thức không có hình dạng, nhưng nếu thật sự muốn đánh ra được nó, vậy thì phải sử dụng hình dạng nào càng đơn giản càng tốt.

Đương nhiên, cũng có cái thể loại như Ngô Côn Phong, không thích biến hình, thích nâng đá đập người cơ.
Công kích của Lâm Nhất lại như cuộn sóng vậy, cứ liên tiếp lao đến ùn ùn từng tầng từng tầng một, trốn xong cái này lại phải tiếp lấy cái khác.

Lúc đầu gặp phải, Nhiễm Văn Ninh đều muốn bị ép khóc, nhưng sau này, cậu dần dần nắm được bí quyết, cũng biết cách né tránh sơ sơ.
"Nhiễm Văn Ninh, nếu anh làm như vậy, sẽ chỉ khiến mình linh hoạt thêm mà thôi."
Nhiễm Văn Ninh nhịn đau, cười khùng: "Vậy tôi cũng đã lợi hại hơn rồi, ha ha ha."
"Tôi hiểu rồi."
Lâm Nhất chỉ đáp lại mỗi câu này, một giây sau, cậu ta biến mất trước mặt Nhiễm Văn Ninh.


Lúc cậu ta xuất hiện trở lại ở phía trước bên tay trái của Nhiễm Văn Ninh, khoảng cách của hai người họ đã không cho phép cậu kịp né tránh, Nhiễm Văn Ninh theo bản năng nhấc khuỷu tay lên để ngăn lại, nhưng lực công kích từ ý thức của cậu ta lại không đến.
"Anh có thể tránh né là vì tôi không nhúc nhích, cũng không thay đổi cách tấn công."
Nhiễm Văn Ninh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đã túa ra đầy sau lưng cậu.
"Nếu gặp phải một thứ sinh vật trong mộng cảnh càng nhanh nhẹn hơn như vậy nữa, chúng ta không thể mong tốc độ của mình vượt trên nó được, chỉ có thể sử dụng ý thức thôi, hiểu chưa?"
Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu.
"Nói thẳng ra thì cảm giác nguy hiểm của anh với tôi vẫn quá thấp, chưa cận kề cái chết thì anh chắc là chưa bị ép đến cùng được đâu."
Nghe Lâm Nhất nói thế, Nhiễm Văn Ninh mới nhớ lại, đúng thật, mấy lần cậu thả ra lực công kích từ ý thức đều là được ép ra từ trong tình huống hiểm nghèo.
Lâm Nhất đứng dậy, thả hai tay vào túi quần, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới nói với Nhiễm Văn Ninh: "Tôi dùng năng lực ha."
Hả?!
Nhiễm Văn Ninh khiếp sợ nhìn cậu ta: "Cậu có năng lực? Năng lực của cậu là năng lực từ ý thức hay là năng lực đạt được thông qua việc chịu sự ảnh hưởng từ mộng cảnh?"
Lâm Nhất nghiêng đầu nhìn cậu: "Đều có cả, một chút thôi."
Nhiễm Văn Ninh nghe xong, cảm thấy không thể tin được, bèn nói: "Cậu như vậy mà còn tính người mới được, vậy tôi thật sự là không đủ tiêu chuẩn nha.

Đánh giá cấp độ từ bọn họ là đánh giá cái kiểu gì vậy?"
"Tôi cảm thấy cái việc đánh giá cấp bậc này chỉ là bề nổi thôi, hẳn là còn số liệu đánh giá thật sự nữa, có điều chúng ta cũng không biết." Lâm Nhất thấy Nhiễm Văn Ninh đang nghĩ tới mấy việc vô dụng, chỉ nói trọng tâm vấn đề: "Vậy anh có sẵn sàng chưa?"
...
Nhiễm Văn Ninh im lặng một chút, nghĩ thầm, sau này dù sao cũng phải đối đầu với thứ nguy hiểm hơn, đau dài không bằng đau ngắn mà.
"Cậu tới đi."
Lâm Nhất đứng yên tại chỗ, không động đậy.

Nhiễm Văn Ninh cảm nhận được hình dạng và phương hướng tấn công sơ sơ rồi, bèn nhạy bén nhảy ra khỏi nơi đó, nhưng giây tiếp theo, cậu lại đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất.

Nhiễm Văn Ninh khó hiểu, sau đó nhìn về hai chân mình.

Lúc này, cậu mới biết, chân phải của cậu đã mất rồi, máu đổ nhuộm đỏ cả một phần nước xung quanh.
Nhiễm Văn Ninh rõ ràng không tránh được sóng xung kích đến từ Lâm Nhất ở phía sau mình, sau đó, cậu liên tiếp ăn phải mấy đợt sóng.
Khụ, khục...
Nhiễm Văn Ninh nằm trên mặt đất, phun cả máu, cậu nhìn về phía Lâm Nhất.
"Tôi phong tỏa một phần ý thức của anh." Lâm Nhất đứng xa cậu mấy mét, nói với cậu như vậy, "Tôi đứng tại chỗ, anh tiếp tục..."
Một giây sau, Nhiễm Văn Ninh không nhìn Lâm Nhất nữa, cậu ta phong tỏa thị lực của cậu lại, sau đó, một làn sóng tấn công lao về phía Nhiễm Văn Ninh, cậu cảm thấy lồng ngực mình có lẽ đã lõm vào trong một tí rồi.
Cậu ta sẽ thật sự giết mình...!Nhiễm Văn Ninh sợ hãi, nghĩ thầm như vậy.

Đặc biệt là lúc cậu không nhìn thấy gì cả, cậu còn thậm chí nghi ngờ rằng mình có phải đang ở trong một mộng cảnh thăm dò, còn Lâm Nhất là một sinh vật trong mộng hay không.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh 213, năng lực nhận biết 93.
Đau quá, mình thật sự đau lắm...!Muốn tỉnh lại quá đi mất.
Nhưng rõ ràng, Lâm Nhất không nghe được tiếng lòng của Nhiễm Văn Ninh.

Sóng xung kích ý thức của cậu ta tiếp tục lao đến, thế tới rào rạt, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể nằm tại chỗ ăn đòn, đau đớn trên người cậu cũng từ từ chồng chất, mãi đến khi nó đạt đến một mức độ cậu không thể nào tiếp nhận nổi.
"Anh mà còn không đánh ra sóng xung kích bằng ý thức, năm giây sau, tôi phong tỏa cả phần đầu của anh luôn đấy."
Một giây sau khi nghe thấy lời Lâm Nhất, đầu óc của Nhiễm Văn Ninh đột nhiên vèo một phát, trở nên trống rỗng.

Bị phong tỏa phần đầu có cảm giác như thế nào, Nhiễm Văn Ninh không biết, cũng vĩnh viễn không muốn biết.


Cậu gần như đã sợ đến run lẩy bẩy, gầm lên một tiếng rất to.
"Cút!"
Trong phút chốc, Nhiễm Văn Ninh lại được thể nghiệm một loại cảm giác từ rất lâu trước đó, đó là loại cảm giác tay không xé vải.

Cậu dường như đã nhặt được một cọng rơm cứu mạng, dùng hết sức lực của mình để kéo nó ra, sau đó tàn nhẫn quăng về phía Lâm Nhất, hệt như đã dùng hết sức lực cha sinh mẹ đẻ để đi đối phó với một con quái vật vậy.

Cảm giác lúc ấy hệt như cậu đã kéo hai tấm màn sân khấu vĩ đại ra khỏi vị trí ban đầu của chúng.
Ầm!! Bên tai Nhiễm Văn Ninh, có một tiếng nước nổ tung tóe.
Khá lâu sau đó, giọng nói của Lâm Nhất mới vang lên một lần nữa.
"Anh thành công rồi, tỉnh dậy đi."
Trong nháy mắt ấy, Nhiễm Văn Ninh như buông được gánh nặng.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng bản thân một cách hoàn toàn, sau đó cảm thấy như có một cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới, cậu sắp tỉnh lại rồi.

Nhìn Nhiễm Văn Ninh biến mất trước mặt mình xong, Lâm Nhất mới sờ sờ vết thương đang rỉ máu trên trán, nhẹ giọng nói: "Vốn là loại hình này sao, đúng là khá thích hợp."
Lần này, Nhiễm Văn Ninh bị thương nặng, phải nằm cả hai ngày, nhưng cũng vừa trúng hai ngày không có việc.

Lúc Giang Tuyết Đào và Trì Thác đến hỏi, Lâm Nhất chỉ nói rằng Nhiễm Văn Ninh gần đây đang cày nhiệm vụ game, thức trắng đêm, mấy anh có đi vào thì anh ta cũng đang ngủ, không tỉnh được đâu.

Giang Tuyết Đào phàn nàn, đúng là người trẻ tuổi, không biết quý trọng thân thể mình gì cả.

Trì Thác cũng không thèm để ý chuyện như thế, bèn trở về phòng mình nghỉ ngơi.
"Anh tỉnh rồi?" Lâm Nhất ngồi cạnh Nhiễm Văn Ninh, hỏi như thế.
Lúc Nhiễm Văn Ninh mở mắt ra, mắt cậu xót đến nỗi trực tiếp rớt nước mắt luôn.

Sau đó, cậu mới nhớ Lâm Nhất đã làm cái gì trong mộng.

Cậu khàn giọng kể lể: "Lâm Nhất, cậu, khụ khụ, cậu có còn ác độc hơn được nữa hay không, tôi có mù chưa vậy."
"Anh yên tâm đi, tôi chỉ khiến một phần nhỏ thị lực của anh bị niêm phong lại thôi, anh đừng vội dùng mắt, dần dần sẽ khôi phục lại thôi." Lâm Nhất lật trang sách một chút.
"Cậu rãnh quá lại đi đọc sách đúng không? Cái năng lực kia của cậu là chuyện như nào đấy?" Nhiễm Văn Ninh che mắt, hỏi cậu ta.
"Thật ra, nó có thể dời đi một bộ phận ý thức, đồng thời cũng có tác dụng phụ, nó sẽ khiến ý thức của người thực hiện gánh chịu ảnh hưởng với số lượng tương đương.

Thế nhưng, tôi đã quen sử dụng ý thức ngoại thân rồi." Lâm Nhất giải thích.
"Trì Thác với Giang Tuyết Đào biết không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Lâm Nhất khép sách lại, nhắm mắt một chút, sau đó mới nhìn Nhiễm Văn Ninh: "Biết một tẹo, nhưng không biết cụ thể lắm."
Cái đám người kia, ai cũng giỏi lén la lén lút cả! Nhiễm Văn Ninh nghĩ xong việc này, lại cảm thấy bụng mình hơi khó chịu.
"Tôi đói..."
Lâm Nhất đặt quyển sách lên tủ đầu giường của Nhiễm Văn Ninh, sau đó đi đến cái bàn bên cạnh, cầm tô cháo lên rồi ngồi xuống cạnh cậu.
"Nhiễm Văn Ninh, anh còn nhớ cách sử dụng ý thức không?"
Nhiễm Văn Ninh hớp một hớp cháo được Lâm Nhất đút cho, sau đó nói: "Có, giống như phủ ga trải giường vậy."
"Tiện đây, tôi cũng nói cho anh một chuyện, ý thức của anh hơi đặc biệt, rất hữu dụng lúc phải đối phó với mấy loại sinh vật sống trong mộng có tính phòng ngự cao." Lâm Nhất nói mà không mang theo cảm tình gì.
"Hả? Nói cụ thể thêm xíu coi?" Nhiễm Văn Ninh chép miệng, nói.
Lâm Nhất nhìn cái dáng vẻ này của cậu, bèn lắc đầu bó tay, sau đó mới giải thích: "Lúc anh đánh tôi, tôi dùng ý thức để chắn một cái, nhưng tác dụng không lớn lắm, sóng xung kích của anh xuyên qua khá nhiều tầng lá chắn của tôi."
Oa, xem ra còn rất lợi hại! Nhưng cái vụ này không thể khoe với hai người Trì Thác được đâu nha, nếu không sẽ tòi ra vụ mình phạm quy mất.

Mấy tiếng trôi qua, Nhiễm Văn Ninh mới khôi phục như cũ, mắt cậu đã có thể mở ra được rồi.

Lúc cậu đi ra ngoài còn va vào Giang Tuyết Đào một chốc.

Người kia hỏi cậu chơi xong nhiệm vụ trong game chưa, vì sao thân mình tiều tụy dữ dội vậy.
Đầu óc Nhiễm Văn Ninh lanh lẹ vận hành, ngay lập tức, cậu đã biết có chuyện gì xảy ra, bèn cười ha hả với Giang Tuyết Đào: "Xong rồi xong rồi."
"Lần sau đừng có chơi game liều mạng như vậy, hơn hai mấy tuổi đầu rồi." Giang Tuyết Đào nhớ ra ít chuyện, bèn nói, "Tôi lên lầu lấy thuốc cho cậu ha, cậu ngâm rồi uống đi.

Công việc này của mình cực khổ, cậu khi không đừng có vui chơi nhiều quá, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Nhiễm Văn Ninh cảm ơn Giang Tuyết Đào, nghĩ thầm, lần sau vào mộng, Đào ca anh chống mắt lên mà khen tôi đi nhá.

Bây giờ, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình khá háo hức, muốn vào "Dưới ánh trăng, Dear Anna" để thử lực công kích bằng ý thức của mình, nhưng Lâm Nhất lại từ chối cậu, còn dặn cậu nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Trì Thác nói với đồng đội mình rằng, nhiệm vụ tiếp theo của họ sẽ có liên quan đến một mộng cảnh khá nguy hiểm, cần phải chuẩn bị sẵn sàng, vũ trang kĩ lưỡng cho sớm một chút.

Nhiễm Văn Ninh tự tin nói với Trì Thác, chuyện nhỏ, cậu sẽ cố gắng, khiến Trì Thác vui mừng vỗ vỗ bả vai cậu, tỏ ý cổ vũ.
Có một ngày, Nhiễm Văn Ninh gặp phải người quen.

Ngô Côn Phong đúng lúc đang kéo hành lí vào trong kí túc xá, Nhiễm Văn Ninh mới nhớ ra rằng cậu ta hình như cũng đã qua kì thực tập, bây giờ đã chính thức vào nghề luôn rồi.

Còn hướng phân ban, cậu ta chắc chắn đã chọn làm người dẫn đường, chuyên bảo vệ mộng cảnh núi tuyết kia của mình.
Lúc hai người bọn họ gặp nhau, chỉ nhăn lại một bên lông mày, suy nghĩ mịt mờ không rõ, xem như đã chào hỏi.
"Điểm thi lí thuyết của cậu như ý không." Nhiễm Văn Ninh cười hỏi cậu ta như vậy.
Vừa nghe tới cái này, Ngô Côn Phong lại giận không cách nào xả.

Để một tên dốt đặc cán mai như cậu ta học liền tù tì một nùi thứ như vậy, chẳng thà cậu ta nộp cái mạng già của cậu ta lên luôn.

Cuối cùng, thế mà điểm đánh giá cấp bậc chỉ có B mà thôi, ai tin được?
"Đừng có nhắc lại với tôi cái thứ này.

Điểm thực hành của tôi còn nhìn được, lí luận toàn điểm liệt." Ngô Côn Phong càu nhàu, ai lại có thể nghĩ được, cái cậu này bên ngoài nhìn như sói, nhưng bên trong lại là một con Husky, "Nhắc mới nhớ, kí túc xá của Ánh sáng mấy cậu ở đâu đấy? Rãnh rãnh tôi ghé chơi."
"Tòa 11 khu C.

Còn cậu?"
"Tòa 3 khu B, ở chung với mấy người dẫn đường khác."
Hai người cũng không trò chuyện quá lâu nữa, Ngô Côn Phong còn bận thu xếp hành lí, Nhiễm Văn Ninh cũng không tiện quấy rầy người ta nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện