Ba người Nhiễm Văn Ninh tuy đang đứng khá xa chiến trường chỗ con cá vàng nọ, nhưng việc này cũng không cản ngăn được suy đoán của họ về tình hình trận chiến: Một sinh vật mạnh mẽ đến như vậy, thế mà đã bị tiêu diệt trong một khoảng thời gian cũng không quá dài, điều này rõ ràng là do tư chất giả ở nơi đó quá mạnh mẽ.
Không ổn rồi, đi trước tốt hơn.

Nhiễm Văn Ninh quay đầu, định trò chuyện với Đào ca và Ngô Côn Phong, thế nhưng cậu lại trông thấy Đào ca đang ngồi dưới nước.

Giang Tuyết Đào cảm nhận được tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh, hắn đứng lên, nói với cậu: "Tôi nghỉ ngơi một chốc thôi."
Lạc lối khiến ý thức của một người chịu thương tổn rất lớn.

Cho dù người ấy có tỉnh lại, trong lần vào mộng sau, họ cũng không thể chịu nổi việc tiêu hao tinh thần lực quá độ.

Nhiễm Văn Ninh thoạt trông quá lo lắng, Giang Tuyết Đào chỉ có thể giãn cơ mặt, cười nói với cậu: "Tôi không sao, không nghiêm trọng như thế đâu."
Nhiễm Văn Ninh lạnh mặt, đáp: "Mình đi khỏi mộng cảnh này, nhanh một chút." Cậu muốn kéo cánh tay của Giang Tuyết Đào rồi trực tiếp mang người vào trong "Dưới ánh trăng, Dear Anna", nhưng khi cậu vươn tay, tay cậu lại trực tiếp xuyên qua cánh tay của Đào ca.
Trong tích tắc ấy, sắc mặt của Nhiễm Văn Ninh đột nhiên trắng bệch, cậu lập tức nhớ lại kí ức lúc mình kéo nửa thân thể của Đào ca khỏi mảnh phế tích hôm nào.

Ngô Côn Phong đứng một bên cũng sững cả người ra, vì sao ngay cả thực thể mà ý thức của Giang Tuyết Đào cũng không duy trì nổi nữa rồi?
"Uầy? Chuyện này là sao?" Giang Tuyết Đào vung vung cánh tay của bản thân, sau đó, sắc mặt của hắn xám hẳn đi.

Hắn nhận ra rằng mình đã bị cái mộng cảnh này ảnh hưởng, nói dễ nghe chút thì là đã trở thành tư chất giả của nó, nói khó nghe chút thì là tuổi hắn tuy già nhưng chí còn chưa già, thế nhưng hắn cũng không thích nổi cách nói này.

Khó trách vì sao nãy giờ ý thức của hắn cứ có chút chân nam đá chân xiêu.
"Đào ca..." Nhiễm Văn Ninh lẩm bẩm, cậu không thể tin được bản thân cậu dường như lại sắp mất đi Giang Tuyết Đào, giọng điệu kia nghe cứ như sắp bật khóc tới nơi.
Giang Tuyết Đào mau mau phẩy tay, "Tiểu Nhiễm cậu đừng có khóc tang, tôi chưa có chết, cái này là do bị mộng cảnh ảnh hưởng đấy, tôi không chịu nổi nên mới nãy có hơi mệt thôi."

"À..." Nhiễm Văn Ninh lại tìm được niềm vui trong nỗi buồn, "Đào ca, anh đây là trong cái rủi có cái may đúng không?"
Đào ca lắc lắc đầu, nói: "Thật ra không đúng đâu, trước khi lạc lối gặp phải là may, bây giờ bắt được trong tay thì chả biết là may hay rủi."
Nét mặt của Nhiễm Văn Ninh lại xụ cả xuống.

Giang Tuyết Đào chỉ có thể vội vàng nói: "Là may là may là may." Cũng may Đào ca có thể tự tăng mức độ sinh động cho ý thức của mình, nếu không thì việc này bây giờ cũng chỉ có thể là rủi.
"Giữa anh và cái mộng cảnh này có một mức độ phù hợp rất cao." Ngô Côn Phong là một người từng trải, cậu ta tỏ vẻ, mấy người vừa mới vào mộng mà đã có năng lực như thế này thì thường đều là những tư chất giả vô cùng mạnh mẽ.
Giang Tuyết Đào chỉ có thể cười gượng, hắn cũng không thể nói rất nhiều chuyện cho Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong nghe.

Thật ra nhiệm vụ chính mà hắn phụ trách cũng không phải là đi thăm dò mộng cảnh.

Với Đào ca, năng lực không quá quan trọng, có rồi thì chỉ được xem như dệt gấm thêu hoa mà thôi.

Hiện giờ, thời gian mà hắn gặp phải mộng cảnh thích hợp với mình lại không quá tốt.
Nếu đến đây rồi thì chỉ còn nước ở lại thôi.

Giang Tuyết Đào biết rõ rằng sau khi lạc lối mà lại nắm giữ năng lực từ mộng cảnh, người ta sẽ rất dễ dàng biến thành thiêu thân, cho dù có thể sử dụng kha khá năng lực từ nó, sau này hắn cũng sẽ phải gánh chịu thiệt hại rất lớn.
Thế nhưng hiện giờ, hắn còn không thể đi khỏi đây, hai cậu trai trước mặt hắn rất quan trọng.

Nếu có người thay thế hắn đến giám sát đội thứ hai, Giang Tuyết Đào cũng không đảm bảo hai cậu này có thể suông sẻ đi hết phần đường còn lại.

Hiện giờ, không gian trưởng thành vừa nhẹ nhàng vừa tự do của hai người họ thật sự rất đáng quý.
Sau khi con cá vàng nọ biến mất, nước trong ao từ từ khô cạn, cuối cùng, nơi này đã hóa thành một mảnh đất được bao phủ bởi cát trắng miên man.

Sau khi ngồi xổm xuống vốc mấy nắm cát, Nhiễm Văn Ninh nhận ra đống cát này thật sự rất khô, cũng không ẩm ướt.
"Chúng ta lại đi sâu thêm rồi, bây giờ là tầng thứ mấy?" Ngô Côn Phong ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, sau đó hỏi.
Nhiễm Văn Ninh lắc lắc đầu: "Tôi có cảm giác đây là tầng thứ ba, nhưng thường thì số tầng như này của mộng cảnh sẽ không yếu như vầy, hiện giờ đám bọn mình còn chưa gặp được loại hình công kích tinh thần lực nào quá hung hãn."
"Cũng có thể nó gần như giống với mộng cảnh bên tôi, có thể bảo vệ bản thân chỉ nhờ vào thuộc tính vốn dĩ của chính nó, nếu thật là như thế thì cũng không cần nhiều sinh vật trong mộng cho lắm." Vừa dứt lời, Ngô Côn Phong cũng đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

Trong nháy mắt ấy, Giang Tuyết Đào cũng lập tức mắt đối mắt với Ngô Côn Phong.
Nhiễm Văn Ninh hết cách, chỉ có thể nở một nụ cười, sau đó tổng kết một câu: "Tôi cảm thấy mình nhận ra quá muộn rồi, nguyên nhân mà mấy con cá kia có thể xuyên qua người chúng ta không nhất định là vì bản thân chúng nó đâu, cũng có thể là do mỗi người trong đám bọn mình vốn đã bị nó ảnh hưởng rồi."
"Tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, thôi để thử xem tôi có thể sử dụng nó hay không." Dứt câu, Giang Tuyết Đào cũng thử điều chỉnh mức độ sinh động cho ý thức của mình, "Tiểu Nhiễm, bây giờ cậu đụng được tôi không?"
Nhiễm Văn Ninh đi chạm vào Giang Tuyết Đào, lần này thế mà lại không giống cho lắm, tình hình đã đổi thành cánh tay của Đào ca xuyên qua cậu.
"Cứ như vậy mãi, đám bọn mình sẽ không tiếp xúc được ý thức của đối phương mất." Ngô Côn Phong nhíu mày, "Rõ ràng có thể nhìn được, thế mà lại giống như không hề tồn tại hay sao đó."
Tuy Đào ca rất phù hợp với cái mộng cảnh này, thế nhưng không phải muốn trở thành tư chất giả là đùng một cái thành tư chất giả cho được.

Cho dù Giang Tuyết Đào có lão làng đến như thế nào đi nữa, hắn chỉ có thể điều chỉnh mức độ sinh động cho ý thức của hắn, sau đó điều chỉnh trạng thái mờ đục của mình mà thôi.

Có đôi khi hắn có thể xuyên qua Nhiễm Văn Ninh, nhưng có đôi khi, Nhiễm Văn Ninh lại xuyên qua hắn.

Cứ như vậy, bọn họ vẫn luôn không chạm được đến nhau.
Tiện đây, bọn họ cũng đã thử tự mình tỉnh lại, thế nhưng lại nhận ra rằng không được nữa, chỉ có thể kết luận rằng họ vốn đang ở một nơi sâu hơn trong mộng.

Nhiễm Văn Ninh muốn trực tiếp dùng "Dưới ánh trăng, Dear Anna", thế nhưng hiện giờ, cậu cũng không thể chạm được đến Giang Tuyết Đào và Ngô Côn Phong.
"Chúng ta bị nhốt rồi." Ngô Côn Phong thở dài, cậu ta triệu hồi dê đen, bắt đầu tấn công mấy đài sen kia bằng ý thức của mình, tiện tay dùng luôn năng lực từ "Ngu muội", tiếc thay, kết quả lại không quá hoàn hảo.


Cậu ta hãy còn chưa đạt đến trình độ của con dê trắng lần trước ở "Đô thị hoang phế", trực tiếp khiến các sinh vật trong mộng chối bỏ định luật của chính mình, hiện giờ, cậu ta chỉ khá am hiểu cách khiến "ngu muội" ảnh hưởng đến nhân loại mà thôi.
Thế nhưng, Ngô Côn Phong cũng thử nghiệm được vài thứ, cậu ta nói với hai người khác: "Độ khó của cái mộng cảnh này gần gần với Đô thị hoang phế, hẳn là xấp xỉ bậc thứ hai."
"Ý cậu là nếu lỡ cái tầng này mà tòi ra một sinh vật, cái thứ đó sẽ tiêu diệt cả đám bọn mình đấy hả." Nhiễm Văn Ninh cảm thấy vô cùng không ổn.
Ngô Côn Phong gật gật đầu: "Suy đoán của cậu rất đúng đấy, sau này phải xem coi mình hên được tới mức nào.

À mà, không phải cậu vào Dưới ánh trăng, Dear Anna được hay sao, nếu thật sự không ổn thì cậu tỉnh dậy trước đi, đi thông báo cho mấy người Trì Thác."
"Bọn họ hẳn đã biết rồi." Giang Tuyết Đào nói, "Cái anh Trì Thác này mạnh hơn tưởng tượng của mấy cậu nhiều, trong lúc mấy cậu lăn ra ngủ vô tư lự, người ta còn đang phải làm việc ở trong mộng nữa mà."
"Anh có chắc là vậy không?" Tuy Nhiễm Văn Ninh rất tin tưởng vào thực lực của Thác Thác, nhưng cái ông đội trưởng này có thể biết được bọn họ đang ở trong mộng cảnh đặc thù cơ á, sao mà nghe có vẻ chiêm tinh học dữ vậy.
Giang Tuyết Đào nhìn Nhiễm Văn Ninh, vốn dĩ hắn cũng không muốn nói chuyện này ra đâu, dù sao nó cũng có dính líu tới ba thứ linh tinh của mộng cảnh, vẫn còn đang được Trì Thác nghiên cứu.

Thế nhưng lúc này, tình hình có hơi bị phức tạp, vậy nên hắn đành nói cho Nhiễm Văn Ninh nghe: "Hình như cậu có bị năng lực của Trì Thác ảnh hưởng trong Con mắt của Thượng Đế, tìm được cậu cũng khá là dễ đó."
Nhiễm Văn Ninh lập tức nghĩ đến con bướm chao lượn trước mặt cậu lúc ấy.

Lần trước, Lâm Nhất cũng có hỏi cậu về vụ này.
Vậy nên năng lực từ mộng cảnh của Trì Thác rốt cuộc đang làm gì trên người cậu?
Cách.
Bên tai ba người họ đột nhiên xuất hiện một thanh âm trong trẻo.

Âm thanh này nghe giống như ống trúc được đánh vào trên đá, bắt đầu phá bĩnh toàn bộ mộng cảnh, đồng thời cũng thông báo cho mấy người Nhiễm Văn Ninh một tin, sắp có chuyện xảy ra.
Nhiễm Văn Ninh trông thấy trên nền cát trắng bắt đầu xuất hiện những rạch nước rất nhỏ, trông hệt như mạch máu, vẫn luôn chạy dài về phía xa xa.

Ở nơi tập hợp cuối cùng của mấy rạch nước này, có một ngôi nhà thoắt ẩn thoắt hiện xuất hiện.
Ban đầu, tòa nhà này trắng phau phau, mãi sau đó nó mới có màu sắc.

Nó vốn là một căn nhà gỗ phong cách Nhật Bản.

Nóc nhà vẫn trắng như tuyết, nhưng đây vốn không phải tuyết, đó là cát mịn.
Lách tách.

Bên tai Nhiễm Văn Ninh lại có tiếng vật gì đó rơi xuống nước, nhưng cậu không tìm được vị trí của ao nước.

Nơi mà bọn họ đang đứng hiện giờ chỉ có cát trắng miên man cùng vô số con rạch nước, cộng thêm một căn nhà gỗ nhỏ ở phía xa xa.
"Tóc của mấy cậu kìa." Giang Tuyết Đào nhắc nhở.
Bọn họ nhìn nhau, lúc này mới thấy trên đầu cả đám đều có thứ gì trắng trắng bám lên.

Nhiễm Văn Ninh phủi một cái, trên đầu cậu đã có một nùi cát trắng tự bao giờ.
"Cái mộng cảnh này rớt cát hả?" Ngô Côn Phong nặn nặn cát mịn trong tay mình, nhưng mấy hạt cát này dường như không hề có tính chất công kích, trông có vẻ cực kì bình thường.
Ban đầu, bọn họ còn không nhận ra được cát trắng rơi xuống khi nào, thế nhưng dần dần, mấy hạt cát trắng kia lại to hơn rất nhiều, chúng không ngừng rơi xuống từ bầu trời của mộng cảnh, thoạt trông hệt như tuyết rơi.
"Tôi cứ thấy có gì đó sai sai, mình tìm chỗ trốn mấy hạt cát này thôi." Giang Tuyết Đào nói.

Hình như nơi duy nhất có thể làm chỗ trú cho họ là căn nhà gỗ đằng kia, nhưng nó thoạt trông còn nguy hiểm hơn vùng đất đầy cát này nhiều.
Hiện giờ, họ cũng không còn cách nào khác hơn là liều mạng tiến về phía trước.

Khi họ cách căn nhà gỗ kia chừng hai mươi mét, những hạt cát trắng kia đột nhiên biến mất.


Nhiễm Văn Ninh trông thấy chúng nó không ngừng xuyên qua cơ thể được cụ hiện từ ý thức của mình, sau đó rớt xuống mặt đất.
Nhiễm Văn Ninh cũng không rõ thuộc tính của cái mộng cảnh này rốt cuộc là thế nào, nó dường như có thể điều chỉnh mức độ mờ đục của ý thức.

Cậu trông thấy đám cát kia không ngừng xuyên qua thân thể mình, nhưng lại không hề biến hóa sang hình thức kế tiếp.
Nhưng biến cố phát sinh trong tích tắc.

Đúng ngay lúc dừng lại trong cơ thể Nhiễm Văn Ninh, toàn bộ các hạt cát nọ lại đột nhiên chuyển sang thực thể từ trạng thái trong suốt.

Nhiễm Văn Ninh đau đến thấu xương thấu ruột, hai mắt cậu tối sầm, cậu ngã xuống đất ngay trong chớp mắt.
Mãi cho đến khi Nhiễm Văn Ninh mở mắt ra một lần nữa, tinh thần lực của cậu chỉ còn có 139, năng lực nhận biết lại ở mức 107.

Thân thể cậu cứ như bị găm đầy lỗ kim, sương trắng từ ý thức không ngừng tản ra bên ngoài thân thể.

Cậu cảm thấy trên đầu mình có một cái bóng đen, bèn tập trung nhìn lại, hóa ra là con dê đen của "Ngu muội".
Dê đen dùng thân thể của chính nó để ngăn không cho cát rơi xuống.
Nhiễm Văn Ninh trông thấy ngoại trừ cát trắng, xung quanh dê đen còn có sương trắng từ ý thức bị đánh tan.

Tuy bản thân con dê không di chuyển dù có bị tổn thương, thế nhưng nó cũng không gắng gượng được bao lâu.
Ngay lúc cát trắng chuyển thành thực thể, Ngô Côn Phong lập tức triệu hồi dê đen.

Đây là lần đầu tiên cậu ta triệu hồi ba con dê cùng một lúc, chuyện này trực tiếp khiến cậu ta mệt đến nỗi phải ngã quỵ trên mặt đất.

Ngô Côn Phong cảm nhận được đống cát trắng dừng lại trong ý thức của cậu ta, đau đớn đến mức toàn thân cậu ta đều rệu rã.
Trong số ba người họ, ý thức của Giang Tuyết Đào là yếu ớt nhất, không thể chịu thêm bất kì tổn thương nào.

Ngô Côn Phong cố gắng khiến cơ thể của mình hoạt động, cậu ta biết mình hẳn phải triệu hồi thêm một con dê nữa cho Giang Tuyết Đào, nếu không người này có thể sẽ phải lạc lối một lần nữa, lần này, hắn có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại được.
Nhiễm Văn Ninh trông thấy hành động của Ngô Côn Phong, cậu cũng không để ý cơn đau trên cơ thể, gắng quay đầu lại nhìn về phía Đào ca.

Thế nhưng bất ngờ thay, Giang Tuyết Đào là người bị thương nhẹ nhất, trong tích tắc khi cát trắng hóa thực thể, hắn có điều chỉnh mức độ sinh động của chính bản thân mình, sau đó mượn lực từ năng lực của cái mộng cảnh này, khiến mấy hạt cát nọ xuyên qua cơ thể rồi rơi xuống đất.
Đào ca thầm mắng một tiếng, tuy hắn đã chiếm được một vài năng lực từ mộng cảnh, nhưng hiện giờ chỉ có thể sử dụng cho bản thân mình.

Hắn không tiếp xúc được ý thức của Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong.
Hơn nữa, ý thức của Đào ca chưa bao giờ uể oải đến một mức độ như thế này.

Lúc này, hắn cũng không dám tăng cao độ sinh động của ý thức, vì nếu hắn tăng mức độ thực thể hóa, cát trắng sẽ tấn công được hắn, thế nhưng hắn lại bắt buộc phải tăng mức độ sinh động của bản thân mình, nếu không thì hắn sẽ không có sức lực để sử dụng năng lực nữa.
Năng lực từ cái mộng cảnh này thật sự quá mâu thuẫn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện