Một cánh tay khô quắt trông hệt như hồi lâu không hề cử động đột nhiên thức tỉnh, mang theo một chút hung hãn.

Hình dạng của cánh tay nọ quái dị đến nỗi khiến người ta tê cả da đầu, ngón tay nó vừa dài vừa nhỏ, móng tay sắc bén, nước da lại trắng đến gần giống như giấy viết, có thể loáng thoáng trông thấy mạch máu đen ngòm chạy dọc dưới lớp biểu bì của nó.
Bên cạnh cái tay này có một bể cá, nhưng bể cá này đã bị lật đổ, bên trong có một con cá vàng, hiện giờ, một nửa của con cá nọ đã hóa lỏng thành máu đỏ.

Cái tay này sờ soạng một hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy cá vàng của mình, bèn run rẩy duỗi thẳng về phía trước.
Trong tích tắc sau khi cái tay nọ duỗi đến không trung, mặt nạ trắng trên khuôn mặt của thứ này đột nhiên nứt ra, sau đó rơi trên vải thêu xa hoa lộng lẫy của một bộ kimono màu đỏ.

Sau lớp mặt nạ này là một khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ tươi của thứ ấy trông cực kì không hợp với nó.

Nhưng bên trên đôi môi đỏ mọng nọ lại không hề có mũi và mắt, thay vào đó là một đóa sen đỏ đang nở rộ một nửa.
Đây là một sinh vật đội một đài sen đỏ làm nón, thân mặc một bộ kimono màu đỏ có viền vàng.

Nó vốn đang dựa vào ghế, cuối cùng lại chậm rãi đứng lên, sau đó lơ lửng trôi trên không trung.

Mái tóc đen dài của nó buông thõng, bay phấp phới, khiến màu đỏ thắm trên người nó càng thêm nổi bật, tựa như máu.
Nó rốt cuộc cũng đã bị đánh thức, sau đó bắt đầu hành động trong giấc mộng của bản thân mình.
Cảnh ao cá.
Hoa sen đỏ.
Hồ quyến luyến.
Trăng huyền ảo.
"Mục đích của chúng ta là đến được Hoa sen đỏ, đây là giới hạn của chị rồi, còn lại thì mình không nên vào sâu thêm nữa." Bách Lý Tiểu Gia qua lại giữa mấy căn nhà gỗ, ánh trăng ngoài phòng hắt vào, trông có vẻ quạnh quẽ cô đơn vô cùng, "Thật ra chị cũng không chắc mình có thể đối phó nó được hay không.

Theo tư liệu hiện hành, tốt nhất nên phái một tông đồ của một mộng cảnh cấp cao đến đây xử lí nó."

"Vậy thì vì sao chị Bách Lý lại phụ trách nhiệm vụ lần này ạ?" Doãn Phiêu Nhiên theo chân cô gái nọ, hỏi như vậy.
Bách Lý Tiểu Gia xoay người lại, đáp lời Doãn Phiêu Nhiên: "Không có nhiều mộng cảnh đẳng cấp cao đến như vậy, cũng không có nhiều tông đồ đến thế.

Dù cho có là người ở bậc thấp, số người này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Hơn nữa, Quạ đen đã tiên đoán rồi, chúng ta chỉ cần làm theo yêu cầu của anh ta là được.

Theo cái nhìn của anh ta, chị là người thích hợp nhất."
Doãn Phiêu Nhiên vẫn rất tò mò chuyện về người có danh xưng là "Quạ đen" này, hắn ta truyền đi rất nhiều mệnh lệnh, hơn nữa rất nhiều mệnh lệnh của hắn ta đều chỉ là tiên đoán.

Độ khó của mệnh lệnh rất cao, những người không phải bậc thứ hai trở lên căn bản không thể nhận nhiệm vụ từ hắn ta.
Hơn nữa, những tông đồ nọ cũng không nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của "Quạ đen", nhiệm vụ lần trước của tiền bối Nghiêm Húc xem như đã thất bại một nửa.

Thế nhưng "Quạ đen" vẫn tuyên bố nhiệm vụ như thường, họ vẫn cần phải tiếp tục tiến lên phía trước.
Thật ra số tầng của "Hoa trong gương, trăng trong nước" rất nhiều, nhưng nhìn chung, người ta có thể chia nó ra làm hai phần, một phần là "Cảnh ao cá" và "Hoa sen đỏ", một phần là "Hồ quyến luyến" và "Trăng huyền ảo".

"Trăng huyền ảo" đại diện cho chủ mộng cảnh, thường thì người trong nghề sẽ không đi quấy rầy nó.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là do những năng lực có khả năng tương khắc với "Huyễn hóa" thật sự quá hiếm thấy, bản thân thuộc tính của cái mộng cảnh này đã có độ khó rất cao rồi.
Bách Lý Tiểu Gia kéo một cánh cửa gỗ ra, trong nháy mắt ấy, ánh trăng đã tràn ngập cả căn phòng.

Trong căn phòng này, chỉ có mỗi một cái bàn thấp khá dài, bên cạnh bàn còn được xếp tám cái đệm ngồi bệt kiểu Nhật, trong cùng của căn phòng này còn được đặt một vách ngăn điểm tô bởi tranh vẽ non nước.

Tầng thứ tư của mộng cảnh này là một tòa nhà được xây theo phong cách cung điện của Nhật Bản, cấu tạo rất phức tạp, nhưng không có dấu chân người.
"Không tìm được sinh vật bình thường nào, số lượng của chúng rất ít, có nghĩa là nơi này đang được canh giữ bởi một sinh vật có đẳng cấp rất cao." Bách Lý Tiểu Gia vào trong căn phòng này để xem xét một hồi, sau đó giải thích với Doãn Phiêu Nhiên như vậy.
Doãn Phiêu Nhiên ngắm ánh trăng ngoài phòng, ánh trăng này cũng giống như ánh trăng của Dear Anna, thế nhưng nó lại lạnh lẽo hơn nhiều, nó hắt lên người họ, khiến họ trông như vừa được dát qua một lớp bạc mỏng vậy.

Cô bé hỏi: "Là Hoa sen đỏ hả chị?"
Bách Lý Tiểu Gia gật gật đầu, "Đoán chắc là nó, nhưng thông tin trong tay chúng ta hiện giờ cũng không nhiều, không nên đối kháng trực tiếp với nó, nếu ý thức của chị không được Huyễn hóa ảnh hưởng, mình nên tránh chiến rồi rời khỏi đây."
Vừa nói xong, Bách Lý Tiểu Gia đã híp híp mắt, sau khi mở mắt ra, cô nói với Doãn Phiêu Nhiên: "Lý Ngạn Thành có cho mình giấy của Theo dấu, đến lúc đó, mình có thể sử dụng ý thức của anh ta để rời khỏi đây."
Tính ra thì, gần đây Doãn Phiêu Nhiên cũng có gặp được tiền bối Lý Ngạn Thành, nét mặt của anh ta cũng không tốt mấy, nghe nói đã bị Nghiêm Húc phê bình rất lâu, lại còn bị ép viết phân tích về vị thiếu niên mà họ đã gặp phải trong giấc mộng kia nữa.

Cô bé suy nghĩ một chút, thật ra mấy thứ được cụ hiện từ ý thức rất khó để tồn tại được lâu ở trong mộng, lần này chị Bách Lý lại đang nắm giữ năng lực của Lý Ngạn Thành, hẳn anh ta đã cố gắng rất nhiều mới cụ hiện được như vậy.
Doãn Phiêu Nhiên lại đặt trọng điểm lên "Hoa trong gương, trăng trong nước", chuẩn bị đi lục soát căn phòng này chung với chị Bách Lý, thế nhưng đúng ngay lúc cô bé duỗi chân ra, mặt đất dưới chân cô cứ như đã không còn tồn tại, cô bé lảo đảo một chút, trực tiếp không chống đỡ nổi, sau đó lập tức rơi tuột xuống vô số tầng lầu.
Tinh thần lực của cô bé ngay lập tức rơi xuống 1097.

Tuy Doãn Phiêu Nhiên chỉ mới luyện tập trong mộng cảnh được hơn một năm, cô bé vẫn đã vượt xa rất nhiều người.

Cô vội vã ổn định tinh thần lực của mình, sau đó định cụ hiện lưỡi đao để đạp một cái, khiến toàn thân mình thăng bằng trở lại.
Thế nhưng lưỡi dao được cô bé cụ hiện cứ như đã đâm hẳn vào không khí, chẳng đụng đến được bất kì thứ gì cả, nó cũng rơi xuống theo cô.

Doãn Phiêu Nhiên xoay một vòng trên không trung, biết rằng đây vốn là năng lực của "huyễn hóa", hiện giờ cô không tiếp xúc được với bất kì thứ gì cả.
Thế nhưng, thiếu nữ vẫn không quá hoảng hốt, sau khi điều chỉnh tốt tư thế của mình, cô dẫm lên một khối thủy tinh trong suốt nổi lơ lửng trên không trung.

Doãn Phiêu Nhiên khẽ mỉm cười, đây là năng lực của chị Bách Lý, "Tháp" có đặt một điểm dừng chân giữa không trung cho cô bé.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà trên đỉnh đầu mình.

Cô rơi xuống rất nhiều tầng lầu, đỉnh đầu cô bé hiện đang có vô số kết cấu sàn gỗ dày đặc ngăn cách cô và Bách Lý Tiểu Gia, khiến Doãn Phiêu Nhiên không thấy được bất kì thứ gì cả, chỉ có một màu đen kịt mà thôi.

Thế nhưng, cô vẫn có thể cảm nhận được ý thức của chị Bách Lý.

Vì để hoàn thành nhiệm vụ lần này, cô và Bách Lý Tiểu Gia đã tốn rất nhiều ngày đêm ở những mộng cảnh đặc thù khác để tập quen dần với năng lực từ ý thức của đối phương.
Doãn Phiêu Nhiên không phải một tông đồ, không thể giao lưu trực tiếp với chủ mộng cảnh "Đô thị hoang phế", cũng không thể gọi tên một mộng cảnh đã thức tỉnh rồi nhờ nó cung cấp sức mạnh cho mình được.

Cô bé vốn chỉ có thể sử dụng năng lực của chính mình ở những mộng cảnh khác, mà đây lại là việc duy nhất mà bản thân cô có thể giúp được Bách Lý Tiểu Gia.
Sau khi xác định được vị trí của Bách Lý chỉ dựa vào khối "Tháp" mà cô từng cụ hiện, Doãn Phiêu Nhiên đánh ra hai lưỡi dao về phía trên.

Lưỡi dao ánh bạc nọ trong nháy mắt đã phá tan vô số tầng lầu, ùn ùn lao về phía sinh vật trong mộng ở nơi nọ.
"Lộ mặt rồi." Bách Lý Tiểu Gia đứng trên tòa "Tháp" của mình, nhìn sinh vật khoác vải trắng trước mắt lắc người né tránh lưỡi dao của Doãn Phiêu Nhiên.
Sinh vật nọ có hình búp bê cầu nắng[1].

Nó nhanh nhẹn tránh né năng lực từ "kịch liệt", thậm chí còn không hề khởi động năng lực mạnh mẽ hơn từ "huyễn hóa", chỉ ung dung lượn một vòng trong phòng, sau đó lại rời khỏi gian phòng này, muốn chạy về một nơi khác.
Bách Lý Tiểu Gia lập tức cảm thấy không đúng, sinh vật này bị thứ khác hấp dẫn, muốn bỏ chạy.
Cô vội vàng dùng "Tháp" để nâng Doãn Phiêu Nhiên lên.

Sau khi con búp bê nọ rời đi, năng lực của "huyễn hóa" cũng không còn tác dụng lên nơi này nữa, Doãn Phiêu Nhiên chỉ có thể vừa đánh ra công kích từ ý thức vừa nhảy lên trên, lúc ló mặt ra ngoài, đỉnh đầu cô bé đã dính đầy vụn gỗ.
Bách Lý Tiểu Gia vốn đang muốn thúc giục Doãn Phiêu Nhiên nhanh chân đuổi theo sinh vật nọ, nhưng sau khi trông thấy bộ dạng này của cô bé, cô vẫn nhịn xuống nỗi lo của mình, phủi vụn gỗ trên đầu giúp cô bé, "Tối nay mộng cảnh này không chỉ có mỗi một mình mình viếng thăm đâu, có thứ khác dụ sinh vật này chạy qua ấy rồi."
"Tiền bối, chuyện gì thế ạ?" Doãn Phiêu Nhiên nhẹ nhàng kéo kéo váy đỏ của mình, tỏ ý cảm ơn Bách Lý Tiểu Gia.
"Hẳn là do có năng lực có đẳng cấp ngang bằng với chúng ta đang hoạt động trong này, nếu như là kẻ khai thác, cấp bậc của họ ít nhất sẽ ở bậc thứ hai, thậm chí có thể cao hơn như vậy." Bách Lý Tiểu Gia đẩy kính mắt của mình lên một chút, "Mình qua đó nhìn một cái thôi ha, nếu tình hình không ổn thì rời khỏi đây liền."
Thiếu nữ mặc váy đỏ tiện tay vuốt vuốt quần áo của mình, sau đó vội vàng theo chân thiếu nữ tóc ngắn chạy về phía ánh trăng.
...
"Chúng ta lại bị rơi xuống một tầng rồi." Ngô Côn Phong nhìn cách bày trí trong căn phòng này, nói như vậy.
Nhiễm Văn Ninh tỏ vẻ không có việc gì, cậu sẽ sử dụng "Dưới ánh trăng, Dear Anna" để đưa mọi người ra ngoài ngay bây giờ.

Cậu chìm vào minh tưởng, muốn liên lạc với Dear Anna.

Trước đây, Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn nghe người ta nói rằng việc liên lạc với mộng cảnh rất khó, rất phức tạp, thế nhưng hiện giờ, cậu lại luôn cảm thấy hình như việc này không phiền phức đến như thế, giống như chỉ cần có một suy nghĩ trong đầu thôi là được rồi vậy.
"Tôi luôn cảm thấy cậu chuyên bật hack hay gì đó." Ngô Côn Phong thấy Nhiễm Văn Ninh muốn khởi động năng lực, bèn cảm thấy mấy năm nhọc nhằn gian khổ học cách sử dụng năng lực từ mộng cảnh của cậu ta còn không bằng một góc với cái người đang ra sức trước mắt.
Tí tách.

Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào rõ ràng đang đứng trong phòng, thế nhưng lại có mưa rơi xuống từ đỉnh đầu của họ.

Bọn họ nhìn ra ngoài phòng, ánh trăng còn rất sáng sủa, trời vốn đã không chuyển mưa, mặt đất ngoài ấy cũng khô ráo.
Giang Tuyết Đào vội vàng ho một tiếng, nói với Nhiễm Văn Ninh: "Tiểu Nhiễm, cậu đừng gọi mưa nữa được không vậy."
Nhiễm Văn Ninh hít một hơi, cảm thấy hơi xấu hổ, cậu chỉ muốn làm người diễn tấu Ngư chu xướng vãn thôi, cậu rõ ràng cũng không muốn trời đổ mưa như thế mà.

Hai người khác trong phòng cũng chỉ có thể đi ra ngoài, cơn mưa được Nhiễm Văn Ninh tạo ra lại còn rất lì lợm, khiến họ rớt tinh thần lực liên tục, hơn nữa cũng không có bất kì một lí do hay trạng thái quái lạ nào khác.
Nó thích đánh rớt tinh thần lực của người ta như thế đó.

Đã muốn người ta rớt tinh thần lực, người ta chắc chắn sẽ rớt tinh thần lực, hết.
Ngô Côn Phong quan sát Nhiễm Văn Ninh trong phòng, cậu rặn đến nỗi mặt đỏ két lên, nhưng mãi mà vẫn chưa ngừng suy nghĩ và năng lực của bản thân mình được.

Cậu ta rất cạn lời, bèn nói với cậu: "Cái sự khống chế năng lực của cậu đúng là đỉnh cao, sơn dương ngu muội cũng sắp sửa bị cậu ép thành sơn dương thông thái bà nó luôn."
"Đào ca, giúp tôi một tay với." Cuối cùng, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể hỏi xin sự giúp đỡ của Giang Tuyết Đào.
Giang Tuyết Đào đứng ngoài phòng, cụ hiện khói trắng, muốn bao vây Nhiễm Văn Ninh ở trong phòng để điều chỉnh mức độ sinh động cho ý thức của cậu.

Thế nhưng, khói trắng của hắn mới vừa vào phòng đã bị mưa của Nhiễm Văn Ninh cuốn bay đi mất.
"Tiểu Nhiễm, đừng đứng ngốc như thế, cậu ra đây xem nào, mưa của cậu xóa rớt năng lực của tôi rồi." Giang Tuyết Đào mở lời với Nhiễm Văn Ninh.
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh bước đến chỗ hai người Giang Tuyết Đào, nhưng lúc cậu nhẹ nhàng chuyển động, cơn mưa chả hiểu đến đi như nào này lại còn có thể di chuyển theo bước chân cậu.
Ngô Côn Phong đứng ngoài phòng nhìn một hồi, cảm thấy thật sự hạn hán khô quéo lời.


Chỉ mới nãy thôi, mưa của Nhiễm Văn Ninh còn rơi trong một phạm vi cụ thể, thế nhưng lần này nó lại có thể lẽo đẽo theo cậu luôn, "A đù, cái năng lực gọi mưa này của cậu cũng quá là tùy ý luôn, thật đấy."
Nhiễm Văn Ninh trưng ra nét mặt khổ đau, cậu rất muốn nói rằng bản thân cậu chả biết, cũng chả rõ ràng cái mô tê gì cả, ngay cả Đào ca cũng không giúp được cậu lần này mới ác chứ.

Cậu vốn muốn nói hay mọi người thử tự mình tỉnh lại trong tầng này của mộng cảnh đi, thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra miệng, Ngô Côn Phong lại đột nhiên nghiêm mặt, đánh ra một tia công kích về phía xa xa.
"Có thứ gì đó." Ngô Côn Phong nhíu mày.

Cái mặt nạ quỷ trắng lúc trước xém chút đã diệt sạch bọn họ, nếu lại có thêm một sinh vật tới từ tầng sâu của mộng cảnh nữa, bọn họ viết luôn di chúc ở đây là vừa.
Không chỉ mỗi Ngô Côn Phong, trong chốc lát sau khi cậu ta đánh ra tia công kích này, ngay cả Nhiễm Văn Ninh và Giang Tuyết Đào cũng đều cảm nhận được một thứ gì đó nguy hiểm đang nhanh chóng chạy đến gần bọn họ.
Trước mắt họ chỉ có một điểm trắng lập lòe đang nhảy cóc trên đỉnh của mấy căn nhà nọ, hệt như hình chiếu trên màn ảnh bị sự cố kĩ thuật ép cho rè đi, thoắt ẩn thoắt hiện vậy.

Ba người họ muốn nhanh chóng tách ra, thế nhưng khi Nhiễm Văn Ninh di chuyển, cơn mưa này cũng sẽ di chuyển theo cậu, tình huống này đúng thật là vô cùng gay go.
Nhiễm Văn Ninh không muốn tổn thương đồng đội, chỉ có thể tách khỏi hai người Giang Tuyết Đào một khoảng thật lớn, sau đó mới bắt đầu chuyển động.

Kết quả, cậu còn chưa kịp chạy qua bao nhiêu căn nhà, một thứ nhỏ nhỏ màu trắng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu tập trung nhìn lại, đây là một con búp bê cầu nắng? Có một vài hạt mưa của Nhiễm Văn Ninh rơi trên người nó, có một vài hạt lại xuyên thẳng qua cơ thể của nó.
Còn chưa kịp đoán được nguyên nhân đằng sau tạo hình của thứ này, cậu đã cảm thấy dưới chân mình mất đi thực thể, cảm giác cứ như đã giẫm phải không khí vậy.

Cậu lập tức rơi một đường thẳng xuyên xuống các thanh gỗ và mặt đất.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình đã rơi xuyên qua vô số tầng lầu, không có bất kì thứ gì tiếp được cậu cả.

Hơn nữa, khi cậu rơi xuống càng sâu, bóng đêm cũng càng ngày càng dày đặc, không qua bao lâu, Nhiễm Văn Ninh đã không trông thấy được bất kì thứ gì cả.
Cậu muốn tăng năng lực nhận biết của mình lúc rơi xuống, thế nhưng từ xưa đến nay, Nhiễm Văn Ninh vốn chưa hề điều chỉnh ý thức của mình từ trên không như thế này.

Cậu vừa sợ vừa hoảng hốt, sóng tinh thần chập chờn hệt như đang khiêu vũ.
Cậu sắp chết!
Ngay lúc suy nghĩ trong não của Nhiễm Văn Ninh bắt đầu loạn xà ngầu cả lên, cậu thế mà lại đáp đất.

Tuy tư thế rơi của cậu là mặt hướng xuống đất, khiến ngũ giác của cậu có giảm xuống đôi chút, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng xung quanh, là ánh nến, màu sắc rất ấm áp.
Vất vả mãi, cậu mới nhanh chóng kiềm lại được tinh thần lực của mình.

Sau đó, cậu nhận ra rằng mình vừa rơi vào một gian phòng ngủ được trang trí rất lộng lẫy.

Vách ngăn bốn phía có màu vàng rực sặc sỡ, hoa văn được vẽ trên ấy rất sinh động, hệt như đang sống sờ sờ vậy.
Cậu còn trông thấy được một thứ ở xa mình khoảng tám mét.

Thứ ấy là một bộ kimono màu đỏ viền vàng rất uyển chuyển lộng lẫy, đang lơ lửng trôi trên không.

Trong nháy mắt ấy, Nhiễm Văn Ninh còn nghĩ mình hẳn là đang làm việc trong "Vùng sông nước" phiên bản Nhật Bản.
Mà trên phần đầu của thứ đó, trừ mái tóc đen đang xõa tung ra, cậu còn thấy được một đóa hoa sen đang phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện