"Năng lực từ huyễn hóa sẽ ưu tiên khiến bản thân nó giữ nguyên trạng thái không thể nào tiếp xúc, Tháp của chị sẽ đi xuyên được tất cả các sự vật trong cái mộng cảnh này.

Trước khi mấy người nọ phát hiện ra, mình nên nhanh chân đi tìm người đưa tin của mộng cảnh thôi, nó là con búp bê cầu nắng kia đó." Bách Lý Tiểu Gia quay về bên cạnh Doãn Phiêu Nhiên, sau đó ra lệnh như vậy.
Sau khi Doãn Phiêu Nhiên biết đây là người của đội thứ hai, cô bé bèn hỏi Bách Lý Tiểu Gia rằng nếu bây giờ họ tha cho đám người Ngô Côn Phong, sau này liệu sẽ có chuyện gì xảy ra hay không.

Thật ra nếu như Bách Lý Tiểu Gia sử dụng toàn lực, hai kẻ trong nghề kia có thể ngủ say vĩnh viễn trong cái mộng cảnh này.
"Đấy là việc của Nghiêm Húc, chị có module phụ trách của bản thân mình." Bách Lý Tiểu Gia từ chối đề nghị của Doãn Phiêu Nhiên.
Thấy Doãn Phiêu Nhiên vẫn còn ậm ừ như có lời muốn nói, Bách Lý Tiểu Gia lại vươn tay đặt lên đầu cô bé, kiên nhẫn nói: "Chúng ta đều là những bánh răng đang hoàn thành sứ mệnh của bản thân mình, cùng nhau hợp lực, chúng ta mới có thể vươn đến tương lai mà ta mong muốn."
Thiếu nữ mặc váy đỏ hệt như đã hiểu, cũng hệt như không thể hiểu nổi ý nghĩa thật sự đằng sau lời nói này.

Cuối cùng, cô bé chỉ hơi hơi cúi đầu, khiến tay của Bách Lý có thể thuận tiện đặt lên đầu mình hơn, "Chị Bách Lý, trong khoảng thời gian này, đã phiền chị chăm sóc em rồi ạ."
"Không sao đâu, tiếp tục đi tiếp ha."
Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào cũng không hề hay biết trong khi họ đang đau khổ suy nghĩ làm sao để tìm được Nhiễm Văn Ninh, một tông đồ đã nhốt cả hai vào một cái lồng sắt, từng bước vây nhốt bọn họ.
"Nhiễm Văn Ninh đã biến mất chung với sinh vật kia, tôi nghi rằng cách để vào tầng tiếp theo của cái mộng cảnh này giống với mộng cảnh của tôi, là nhờ người đưa tin dẫn vào." Sau khi thử nghiệm thất bại, Ngô Côn Phong nói với Giang Tuyết Đào như vậy.
Giang Tuyết Đào chỉ đơn giản đáp một chữ ừ.


Vốn dĩ, hắn còn cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất lâu mới có thể vào mộng lần thứ hai để làm việc, lần này hắn xem như đã làm việc sớm, cộng thêm sự ảnh hưởng từ mộng cảnh nữa, thành ra ý thức của hắn đêm nay đã uể oải đến sắp không thể chịu đựng được.
Thấy tình trạng của Giang Tuyết Đào không thật sự ổn cho lắm, Ngô Côn Phong cũng không dám nói ra quá nhiều giả thiết, dù sao nếu họ đã nghĩ đến được những ý tưởng như thế, họ cần phải đi thực hành ngay.

Họ đã gánh chịu rất nhiều tổn thương từ cái mộng cảnh này, họ còn đặc biệt bị thương rất nghiêm trọng vì đống cát trong tay cái mặt nạ yêu quái màu trắng kia.

Đến tận bây giờ, cánh tay của Ngô Côn Phong vẫn còn có nhiều chỗ đang lấm tấm sương trắng.
"Nếu không anh tỉnh dậy trước đi, tôi thử xem sao." Ngô Côn Phong nói với Giang Tuyết Đào như thế.
Nhưng Giang Tuyết Đào lắc lắc đầu, "Tôi không còn sức nữa, trừ phi có người mang tôi tỉnh dậy." Vừa dứt lời, hắn ngồi bệt xuống đất, lại bắt đầu nghỉ ngơi lấy sức một lần nữa.
Giang Tuyết Đào vừa ngồi xuống, Ngô Côn Phong đã thấy thân thể của hắn đang chìm từng chút từng chút xuống đất, cậu ta biết ngay cái mộng cảnh này vẫn còn đang ảnh hưởng hắn.

Tình trạng cơ thể của mục sư hồi máu bên "Ánh sáng" hiện giờ cứ luôn lẫn lộn giữa hư và thực.
Lúc này, cậu ta có hơi hận bản thân mình, vì sao cậu ta lại không phải là một tông đồ cơ chứ, cậu ta cũng không thể liên lạc giấc mơ của bản thân mình trong một mộng cảnh khác được.

Nếu Giang Tuyết Đào đang ở trong "Kawagebo", tình trạng của hắn lúc ở trong ấy sẽ tốt hơn như thế này nhiều.
Cái tên Nhiễm Văn Ninh kia còn sống chết chưa rõ, nhưng Giang Tuyết Đào trước mặt mình cũng không thể bị bỏ mặc như thế này được.

Ngô Côn Phong rất bó tay, chỉ có thể chờ đợi tại chỗ, chọn bảo vệ Giang Tuyết Đào.
"Chi nhánh Nhật Bản có người bậc thứ nhất, cũng có người cấp tông đồ." Giang Tuyết Đào dừng lại một chút, sau đó mới tiếp lời: "Nhưng mấy người bọn họ cũng không biết có người bên phe bảo thủ đang hành động trong cái mộng cảnh này."
"Cái người bên phe bảo thủ kia rất mạnh, khó nói có phải là tông đồ hay không."
"Hơn nữa Trì Thác cũng có thể sẽ vào đây, nếu một nùi tông đồ gặp phải nhau trong mộng thì,"
Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào nhìn nhau, lông mày của hai người họ đồng thời nhíu lại một chút.
"Như vậy sẽ khiến chủ mộng cảnh chú ý mất." Hai người họ đồng thời nói như vậy.
Giang Tuyết Đào thở dài: "Tuy hồi còn trong Đô thị hoang phế mình cũng phải đánh chủ mộng cảnh, nhưng thuộc tính của nó cũng không biến thái như này, ít ra lúc đó mình còn cứng đối cứng với nó được."
"Nếu Nghiêm Húc thuộc cấp tông đồ, thêm cả Trì Thác vào nữa thì tổng cộng là hai người rồi còn gì."
Ngô Côn Phong cũng không rành chuyện của mấy người bên chi nhánh Nhật Bản, bèn hỏi Giang Tuyết Đào: "Liệu bên này có phái tông đồ vào đây chỉ vì tụi mình không anh?"
"Tôi thì tôi thấy rất có thể họ sẽ làm như vậy đấy, dù sao độ khó của cái mộng cảnh này có hơi bị cao, mạng người quan trọng mà." Giang Tuyết Đào sờ sờ chòm râu tua tủa của mình, nói tiếp: "Hơn nữa, nếu như Trì Thác và Hạng Cảnh Trung đã ra mặt rồi, chuyện này sẽ cực kì có hi vọng."
Từng giây từng phút trôi qua, chuyện này càng ngày càng trở nên phiền phức.

Lúc Ngô Côn Phong chờ Giang Tuyết Đào nghỉ ngơi, cậu ta có ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Đêm đen quang đãng không mây, ánh trăng bao trùm tất cả những thứ trong mộng.

Ngô Côn Phong nhìn thấy khi ánh trăng hắt xuống, nó có hơi gãy một chút ở một vị trí nào đó, thế nhưng nhìn chung cũng không quá nổi bật.

Thế nhưng, sau khi quan sát một hồi lâu, Ngô Côn Phong nhận ra chuyện này có hơi sai sai.

Vốn dĩ, cậu ta nghĩ rằng bản thân ánh trăng đã như thế rồi, nhưng khúc đứt gãy kia vẫn luôn di chuyển không ngừng.

Có thứ gì đó ở nơi này hay gì? Hơn nữa, cái thứ này thế mà vẫn luôn chuyển động.
Cậu ta nói với Giang Tuyết Đào về việc này, Đào ca bảo cậu ta triệu hồi dê đen chạy qua đó xem xét một chút.

Thật ra, trạng thái ý thức của Ngô Côn Phong hiện giờ cũng không được tốt, cậu ta rặn một hồi lâu mới triệu hồi được một con dê đen, hơn nữa, do cường độ ý thức của cậu ta không đủ, dáng người của con dê này cũng rất nhỏ, nhìn cứ như một con thú be bé.
Sau khi nghe được chỉ lệnh của Ngô Côn Phong, dê đen nhanh chóng phi về phía xa xa.

Thế nhưng khi dê đen quay về, toàn thân Ngô Côn Phong đều sững cả ra.

Cậu ta quay đầu lại, nói với Giang Tuyết Đào: "Hình như mình đang bị nhốt trong một cái hộp trong suốt hay sao đó, cái hộp này còn đang mãi teo lại."
Loại phương pháp vây nhốt này không giống với bất kì một thứ năng lực nào mà họ từng gặp phải cả.
Giang Tuyết Đào suy nghĩ chốc lát, thầm than một tiếng không hay: "Chết rồi, tôi nghi là có người ra tay với mình trước."
Hắn vội vã đứng dậy, nhìn về phía xa xa.

Thật ra mắt thường vốn dĩ không thể nhìn được cái "hộp" này, nhưng Giang Tuyết Đào biết gốc rễ của vấn đề nằm ở đâu, hắn trực tiếp nói thẳng suy đoán của mình: "Người của phe bảo thủ hình như lười ứng phó mình nên mới thẳng thắn dùng cách như vậy."
"Phạm vi khoảng bao nhiêu nhỉ?" Hắn hỏi Ngô Côn Phong.
"Cách mình gần nhất chưa đến 700 mét." Ngô Côn Phong nhắm chừng sơ sơ một chút.

Cậu ta cảm thấy đối phương đã tiện tay gài bẫy họ, ý thức của kẻ này thế mà lại có thể cụ hiện một thứ lớn như thế chỉ để vây nhốt bọn họ thôi.
Hai người bọn họ lập tức di chuyển đến nơi ánh sáng bị đứt gãy.

Sau khi Ngô Côn Phong sờ vào mặt tường vô hình được cụ hiện từ ý thức kia xong, đáy lòng của cậu ta lạnh lẽo một hồi: Quá cứng rắn, ý thức này là một tấm khiên hay sao?
Cậu ta thử đánh mặt tường này, nhưng nó vẫn cứ trơ trơ ra đấy, cứng rắn hệt như lúc ban đầu.

Ngô Côn Phong thậm chí còn moi ra một "Người tí hon chạy trốn", nhưng kẻ tí hon kia chỉ loanh quanh ở bức tường trước mắt nó một hồi lâu, cuối cùng co giò chạy về phương xa, không qua bao lâu đã mất tăm mất tích.
"Cái thứ này thế mà lại có đẳng cấp cao hơn tầng thứ hai của mộng cảnh nữa hả?" Ngô Côn Phong cũng chả thèm quan tâm nữa, thầm mắng như vậy.

Nếu đã tới cái mức này rồi mà kẻ nọ còn không phải một tông đồ thì khó mà nói hắn ta là cái gì được.
Giang Tuyết Đào không nói chuyện, chỉ lặng lẽ đưa tay sờ dọc theo mặt tường kia, bước đi vài bước, sau đó mới dừng lại rồi nói với Ngô Côn Phong rằng: "Trong số những năng lực tôi đã biết, không có hồ sơ về thứ này, là một kẻ bên phe bảo thủ mà hiện giờ bên ta còn chưa biết.


Năng lực của cái ý thức này hiện giờ không có tính công kích, thế nhưng nó lại có tính phòng ngự rất cao."
Ngô Côn Phong chỉ có thể cười khổ một tiếng: "Cũng may là tính công kích không cao đấy, nếu không hai mình đã bị giết người bịt miệng từ xưa lơ xưa lắc rồi."
"Nếu mà nó cứ thu nhỏ mãi như vậy, tụi mình sắp thành bánh nhân thịt tới nơi rồi." Giang Tuyết Đào nhắm chừng tốc độ di chuyển của mặt tường nọ, "Thêm mười phút nữa là đủ rồi đó."
"Cái kẻ kia thế mà lại tốt bụng dữ, còn chừa nhiều thời gian cho mình tới như vậy." Ngô Côn Phong lại đánh ra một tia công kích bằng ý thức, nhưng không có tác dụng gì cả.
Giang Tuyết Đào lắc lắc đầu, "Tôi cảm thấy chả phải tốt bụng hay gì đâu, kẻ nọ chỉ đang cảnh cáo bọn mình đừng có nhúng tay vào việc của chúng mà thôi."
Bọn họ không biết, cũng không muốn xen vào chuyện mà bên bảo thủ sắp làm với cái mộng cảnh này.

Dù sao mộng cảnh này cũng là của bên Nhật Bản, cuối cùng vẫn sẽ được giao vào tay người trong nghề ở địa phương, thế nhưng, mấy người này vẫn có thể chia sẻ chút ít tin tức với chi nhánh bên hai người họ.
"Tôi không đánh vỡ nó được.

Cái kẻ này đang ép bọn mình rời khỏi cái mộng cảnh này." Ngô Côn Phong cau mày nói.
Giang Tuyết Đào thuận miệng đáp: "Hoặc mình có thể rớt xuống tầng sâu hơn giống Nhiễm Văn Ninh vậy."
Thế nhưng, cho dù có rớt xuống tầng sâu hơn, Ngô Côn Phong cũng sẽ không mang Giang Tuyết Đào tỉnh lại, cậu ta chỉ có thể tự mình thức giấc mà thôi, chưa kể đến lúc vào trong tầng sâu, dám chắc sẽ có mấy thứ sinh vật cao cấp nào đó bắt đầu rình rập bọn họ.
Cậu ta nhắm hai mắt mình lại, hít sâu một hơi, cảm thấy tình hình hiện giờ cực kì gay go.

Cho dù hiện tại có đi về phía trước hay lùi về phía sau, Ngô Côn Phong cũng vẫn cảm thấy vô cùng bó tay bó chân.
Lúc đầu, ba người bọn họ đã muốn rời khỏi cái mộng cảnh này rồi, thế nhưng họ vẫn luôn bị phe bảo thủ kéo chìm cùng.
Vậy nên vì sao tới bây giờ rồi mà Trì Thác và Lâm Nhất còn chưa vào đây?
Lúc mấy người bên đội thứ hai dần dần rơi vào hoàn cảnh ngặt nghèo, một bóng người khác lại xuất hiện trong tầng này của mộng cảnh.

Mũi chân hắn nhẹ nhàng điểm lên nóc nhà, sau khi ổn định cơ thể, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía thứ được cụ hiện từ năng lực ý thức của một người cách đây trăm mét.
Trong "Hoa trong gương, trăng trong nước", độ lớn của cái năng lực này có hơi bị lớn quá rồi đấy.
Thật ra nếu như nhìn từ bên ngoài, bản thân tòa "tháp" được Bách Lý Tiểu Gia cụ hiện cũng không trong suốt đến như vậy, đặc biệt là khi nó được chiếu sáng, người ta vẫn có thể loáng thoáng đoán được hình dạng của nó.
Người đàn ông nọ nhẹ nhàng ngáp một cái, cuốn khăn choàng màu xám trên cổ mình thêm một vòng nữa.
Vậy nên rõ ràng có tông đồ lẫn vào trong số mấy tên trong nghề thuộc Trung Quốc, vì sao họ còn gọi hắn tới đây làm cái gì..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện