"Sao? Giờ là muốn cút sang một bên hay muốn động tay? "
Trong quán net đầy khói thuốc lá. Cánh tay của người đàn ông nổi lên những đường nét cơ bắp rõ ràng, anh ta đặt chân lên chiếc ghế màu đỏ sẫm, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích và coi thường.
Ngoài Tống Ninh Viễn béo ú ra, thì so với anh ta, những người khác giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay cơ thể gầy còm của bọn họ.
"Động tay thì động tay, ai sợ các người chứ?! Vốn dĩ ở nơi này ai đến trước thì người đó ngồi trước, các người dựa vào đâu mà cướp chỗ hả? " Tống Ninh Viễn không bị người đàn ông kia làm cho sợ hãi. Trường hợp này mà thật sự động tay cũng chỉ chịu thiệt thôi. Hơn nữa, trong những tình huống như thế này thì không thể thật sự đánh nhau được.
Nhưng lần này, hình như Tống Ninh Viễn đã phát đoán sai rồi.
Người đàn ông cơ bắp túm lấy cổ áo của Tống Ninh Viễn, nhấc cậu ta lên trên không dễ như trở bàn tay.
"Dựa vào cái gì? Chính là dựa vào nắm đấm của ông đây cứng hơn của mày đấy! "
Người đàn ông cơ bắp nói xong liền nắm chặt nắm đấm tay phải lại, chuẩn bị đánh vào mặt Tống Ninh Viễn.
Khóe mắt Tống Ninh Viễn nhìn nắm đấm sắp rơi xuống khuôn mặt của bản thân mình. Cậu ta nhắm mắt lại theo quán tính, thế mà cơn đau nằm trong dự liệu lại không truyền đến. Cậu ta chỉ nghe thấy tiếng của La Vy Vy: "Bỏ cái móng heo của anh xuống cho La đại ca! "
"Lão đại...." Tống Ninh Viễn mở mắt ra, thấy La Vy Vy đang ngăn lại nắm đấm vốn dĩ sẽ đánh vào mặt của mình kia. Cậu ta cảm thấy bản thân sắp khóc rồi.
La Vy Vy là chạy một mạch tới. Vốn dĩ là chặng đường cần tới mười phút, cô lại chỉ tốn năm phút là đã đến rồi, chạy đến nỗi thở không ra hơi luôn.
Bởi vì quá vội vã nên quần áo của cô có hơi lộn xộn, tóc tai cũng không kịp buộc gọn gàng mà rối tung rối bù lên như tổ chim. Cái gọi là vẻ đẹp bù xù có lẽ chính là bộ dạng này của cô.
Người như vậy xuất hiện ở nơi quán net ồn ào khiến người ta căn bản là không thể nào mà không chú ý đến cô cho được. Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi lên người La Vy Vy.
Có sự xuất hiện của La Vy Vy, người đàn ông cơ bắp hoàn toàn mất đi hứng thú với Tống Ninh Viễn. Thử hỏi có người đẹp như nữ thần xuất hiện rồi, ai sẽ còn quan tâm đến một tên nhóc béo ú nữa?
Người đàn ông cơ bắp buông lỏng cổ áo của Tống Ninh Viễn ra, nhìn La Vy Vy với ý xấu. Đám người phía sau anh ta cũng hất cằm lên, dùng ánh mắt kinh tởm quan sát cô.
La Vy Vy chán ghét hất tay của người đàn ông cơ bắp vốn dĩ đang nắm cánh tay cô, nhìn về phía Tống Ninh Viễn, hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? "
Tống Ninh Viễn khó khăn lắm mới được tự do, cậu ta chạy mấy bước ra phía sau La Vy Vy, tố cáo: "Mấy cái bàn máy tính bên này là chúng tôi mở lên trước, kết quả đám người này vừa đến liền đuổi chúng tôi đi, nói đây là chỗ ngồi của họ. Thế là bọn tôi liền xảy ra tranh cãi... "
Vậy nên, đám người này căn bản chính là ỷ thế dọa người!
La Vy Vy híp mắt lại, ánh mắt bất thiện nhìn mấy người trước mặt. Cho dù là về số người hay là về cơ bắp đều chiếm ưu thế hơn đám con cháu này của bọn họ. Cô mở miệng châm biếm: "Là thời đại nào rồi cơ chứ mà còn ỷ thế dọa người nữa? Ở nhà trẻ, các người chưa từng được nghe thầy cô giáo nói qua về đạo lý trước rồi mới đến sau sao hả?"
"Đúng nha." Người đàn ông cơ bắp mặt dày gật đầu, tiến lên phía trước hai bước, sát lại trước mặt La Vy Vy: "Giáo viên ở nhà trẻ còn chưa từng nói qua với chúng tôi. Vậy hay là cô em nói cho chúng tôi biết đi? "
Đám người ở phía sau đều cười phá lên. Tiếng cười buồn nôn này khiến người không khỏi tự cảm thấy nổi lên một tầng da gà.
"Bang... "
Một giây sau, tiếng cười của đám người kia liền ngưng trệ ở trên mặt.
Người đàn ông cơ bắp cầm đầu ôm hai má đã sưng vù vì bị ăn đấm. Anh ta trợn trừng mắt nhìn vóc dáng vừa nhỏ bé vừa yếu đuối của La Vy Vy, không dám tin một cô bé mỏng manh yếu đuối như vậy lại có thể có sức lực và dũng khí lớn đến thế.
La Vy Vy nhếch mép, trong ánh mắt không có chút sợ hãi nào, thậm chí trong mắt còn có sự hung hăng sắc bén.
Con người có những lúc sẽ có giác quan thứ sáu, dựa vào cảm giác này của bản thân mà phỏng đoán xem mình có hạ gục được đối phương hay không.
Ví dụ như bây giờ, La Vy Vy cảm thấy bản thân một người dựa vào việc ăn bột mì rồi protein như mình có thể hạ gục được người đàn ông cơ bắp này.
Đối phương có lẽ cũng có chút sức lực, nhưng tuyệt đối không thể so với người có đôi tay đã học Taekwondo nhiều năm như cô được... Dựa vào kinh nghiệm và độ nhanh của động tác, sức chiến đầu của đối phương gần như là bằng không.
Cô hất cằm, để lộ ra chiếc cổ nhỏ nhắn, lên tiếng: "Đây! Chính là cách nói chuyện của La đại ca! Bây giờ hiểu cái gì gọi là có trước rồi mới đến sau chưa? "
Khuôn mặt của người đàn ông cơ bắp bị La Vy Vy đánh cho đến nỗi muốn bay lên không trung. Bị con gái đánh, loại chuyện này mà truyền ra ngoài thì anh ta sẽ bị mọi người cười cho vỡ bụng mất!
Anh ta thở dốc, giơ nắm đấm tay phải lên, phía sau đột nhiên vang lên một tràng tiếng giày cao gót.
"La Vy Vy? Sao lại là cậu? "
Là giọng nói rất chín chắn. La Vy Vy nhìn về phía phát ra giọng nói ấy... Là giọng nói khoe khoang của hoa khôi trường, Lâm Kỳ Hân.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà! La Vy Vy nhíu mày.
Lâm Kỳ Hân mặc một chiếc váy bó sát, làm nổi bật lên từng đường nét cơ thể, chân đeo đôi giày cao gót nhỏ màu đỏ. Phong cách trên người lập tức từ học sinh trung học biến thành người già dặn, hiểu sự đời hơn. Mà ở giữa ngón tay của cô ta còn kẹp điếu thuốc, thật khiến người ta chán ghét.
La Vy Vy nhếch mép, nghiêng đầu nói: "Tôi đã từng nói qua với cậu rằng tôi thật sự rất ghét người khác nói "sao lại là cậu" hay chưa? "
Lâm Kỳ Hân dí đầu lọc của điếu thuốc đang kẹp ở tay đi, khó chịu nhìn La Vy Vy: "Cậu tới đây làm cái gì? "
La Vy Vy nhìn về phía người đàn ông cơ bắp, cười như không cười, nói: "Tôi đến tìm đạo lý nhân gian."
Người đàn ông cơ bắp quay về phía bên cạnh Lâm Kỳ Hân, cúi đầu thăm dò: "Em gái, cô gái này em quen biết sao? "
Lâm Kỳ Hân hết lần này đến lần khác muốn đến nhà họ Phàm chơi, nhưng đều bị Phàm Nhất Hàng cự tuyệt. Cô ta tổng quát lại, là do La Vy Vy đã nói xấu cô ta ở trước mặt Phàm Nhất Hàng, vì vậy cô ta hận La Vy Vy đến nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn ông cơ bắp hỏi như vậy, Lâm Kỳ Hân lập tức cười lạnh một tiếng.
"Hơn cả quen biết luôn ấy nhỉ? Là huyết hải thâm thù đấy! "
Lâm Kỳ Hân lùi về sau hai bước, nhìn về phía La Vy Vy và đám người Tống Ninh Viễn ở sau cô, khiêu khích: "La Vy Vy, ở ngoài trường học cậu vẫn nghĩ mình là đại ca nữa hay sao? Hôm nay tôi đã tới rồi, vậy thì để muộn một chút rồi hay đi đi,nợ của chúng ta trước đây cũng nên tính toán hết luôn nhỉ? "
Lâm Kỳ Hân vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông cơ bắp.
Má phải của người đàn ông cơ bắp xệ xuống, để lộ ra một nụ cười thế tại tất đắc*, mang theo mấy người ở phía sau đi đến gần chỗ La Vy Vy.
*Thế tại tất đắc: quyết phải đạt được điều mình muốn.
"Lão đại, phải làm sao đây? " Tống Ninh Viễn khẩn trương hỏi.
Trong mấy người mà Lâm Kỳ Hân đưa đến, trong đó có một nhân viên quản lý của quán net. Vì thế mà lần này bọn họ gần như đã nắm chắc phần thắng rồi.
Thảo nào bọn họ tranh cãi cả nửa ngày cũng không có quản lí đi tới nhắc nhở, thì ra đám người này căn bản chính là cùng một hội!
Sắc mặt La Vy Vy không biến hóa gì, cô nhướng lông mày hỏi: "Tên béo chết tiệt, biết trong từ điển nhân sinh của tôi không có hai chữ nào không hả? "
Tống Ninh Viễn ra sức nuốt nước bọt, nhìn về phía đám người đàn ông cơ bắp kia: "Chịu thua..."
La Vy Vy hất cằm: "Không sai! "
Trong từ điển của La Vy Vy cô, không hề có hai chữ chịu thua!
La Vy Vy nắm chặt nắm đấm tay lại, nhấc chân đi đến bên chỗ của người đàn ông cơ bắp cầm đầu. Nhưng vừa mới bước được hai bước, cô liền bị ngăn lại ở vị trí trí mạng.
...Có người kéo cổ áo của cô lại.
"Cậu muốn làm gì? "
Tiếng nói lạnh nhạt lại quen thuộc vang lên. Giọng nói ấy giống như là rượu vang đỏ được ướp lạnh ở mười ba độ C vậy, cao hơn một độ sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, thấp hơn độ sẽ ảnh hưởng đến mùi thơm. Nó mang theo sự kiêu ngạo rất riêng, đồng thời cũng vô tình mà để lộ ra sự mất kiên nhẫn của người nói.
Phàm Nhất Hàng? Sống lưng La Vy Vy cứng lại, giống như là trẻ em làm việc xấu bị người lớn phát hiện vậy, có chút không biết phải làm sao.
Hết chương 47
Trong quán net đầy khói thuốc lá. Cánh tay của người đàn ông nổi lên những đường nét cơ bắp rõ ràng, anh ta đặt chân lên chiếc ghế màu đỏ sẫm, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích và coi thường.
Ngoài Tống Ninh Viễn béo ú ra, thì so với anh ta, những người khác giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay cơ thể gầy còm của bọn họ.
"Động tay thì động tay, ai sợ các người chứ?! Vốn dĩ ở nơi này ai đến trước thì người đó ngồi trước, các người dựa vào đâu mà cướp chỗ hả? " Tống Ninh Viễn không bị người đàn ông kia làm cho sợ hãi. Trường hợp này mà thật sự động tay cũng chỉ chịu thiệt thôi. Hơn nữa, trong những tình huống như thế này thì không thể thật sự đánh nhau được.
Nhưng lần này, hình như Tống Ninh Viễn đã phát đoán sai rồi.
Người đàn ông cơ bắp túm lấy cổ áo của Tống Ninh Viễn, nhấc cậu ta lên trên không dễ như trở bàn tay.
"Dựa vào cái gì? Chính là dựa vào nắm đấm của ông đây cứng hơn của mày đấy! "
Người đàn ông cơ bắp nói xong liền nắm chặt nắm đấm tay phải lại, chuẩn bị đánh vào mặt Tống Ninh Viễn.
Khóe mắt Tống Ninh Viễn nhìn nắm đấm sắp rơi xuống khuôn mặt của bản thân mình. Cậu ta nhắm mắt lại theo quán tính, thế mà cơn đau nằm trong dự liệu lại không truyền đến. Cậu ta chỉ nghe thấy tiếng của La Vy Vy: "Bỏ cái móng heo của anh xuống cho La đại ca! "
"Lão đại...." Tống Ninh Viễn mở mắt ra, thấy La Vy Vy đang ngăn lại nắm đấm vốn dĩ sẽ đánh vào mặt của mình kia. Cậu ta cảm thấy bản thân sắp khóc rồi.
La Vy Vy là chạy một mạch tới. Vốn dĩ là chặng đường cần tới mười phút, cô lại chỉ tốn năm phút là đã đến rồi, chạy đến nỗi thở không ra hơi luôn.
Bởi vì quá vội vã nên quần áo của cô có hơi lộn xộn, tóc tai cũng không kịp buộc gọn gàng mà rối tung rối bù lên như tổ chim. Cái gọi là vẻ đẹp bù xù có lẽ chính là bộ dạng này của cô.
Người như vậy xuất hiện ở nơi quán net ồn ào khiến người ta căn bản là không thể nào mà không chú ý đến cô cho được. Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi lên người La Vy Vy.
Có sự xuất hiện của La Vy Vy, người đàn ông cơ bắp hoàn toàn mất đi hứng thú với Tống Ninh Viễn. Thử hỏi có người đẹp như nữ thần xuất hiện rồi, ai sẽ còn quan tâm đến một tên nhóc béo ú nữa?
Người đàn ông cơ bắp buông lỏng cổ áo của Tống Ninh Viễn ra, nhìn La Vy Vy với ý xấu. Đám người phía sau anh ta cũng hất cằm lên, dùng ánh mắt kinh tởm quan sát cô.
La Vy Vy chán ghét hất tay của người đàn ông cơ bắp vốn dĩ đang nắm cánh tay cô, nhìn về phía Tống Ninh Viễn, hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? "
Tống Ninh Viễn khó khăn lắm mới được tự do, cậu ta chạy mấy bước ra phía sau La Vy Vy, tố cáo: "Mấy cái bàn máy tính bên này là chúng tôi mở lên trước, kết quả đám người này vừa đến liền đuổi chúng tôi đi, nói đây là chỗ ngồi của họ. Thế là bọn tôi liền xảy ra tranh cãi... "
Vậy nên, đám người này căn bản chính là ỷ thế dọa người!
La Vy Vy híp mắt lại, ánh mắt bất thiện nhìn mấy người trước mặt. Cho dù là về số người hay là về cơ bắp đều chiếm ưu thế hơn đám con cháu này của bọn họ. Cô mở miệng châm biếm: "Là thời đại nào rồi cơ chứ mà còn ỷ thế dọa người nữa? Ở nhà trẻ, các người chưa từng được nghe thầy cô giáo nói qua về đạo lý trước rồi mới đến sau sao hả?"
"Đúng nha." Người đàn ông cơ bắp mặt dày gật đầu, tiến lên phía trước hai bước, sát lại trước mặt La Vy Vy: "Giáo viên ở nhà trẻ còn chưa từng nói qua với chúng tôi. Vậy hay là cô em nói cho chúng tôi biết đi? "
Đám người ở phía sau đều cười phá lên. Tiếng cười buồn nôn này khiến người không khỏi tự cảm thấy nổi lên một tầng da gà.
"Bang... "
Một giây sau, tiếng cười của đám người kia liền ngưng trệ ở trên mặt.
Người đàn ông cơ bắp cầm đầu ôm hai má đã sưng vù vì bị ăn đấm. Anh ta trợn trừng mắt nhìn vóc dáng vừa nhỏ bé vừa yếu đuối của La Vy Vy, không dám tin một cô bé mỏng manh yếu đuối như vậy lại có thể có sức lực và dũng khí lớn đến thế.
La Vy Vy nhếch mép, trong ánh mắt không có chút sợ hãi nào, thậm chí trong mắt còn có sự hung hăng sắc bén.
Con người có những lúc sẽ có giác quan thứ sáu, dựa vào cảm giác này của bản thân mà phỏng đoán xem mình có hạ gục được đối phương hay không.
Ví dụ như bây giờ, La Vy Vy cảm thấy bản thân một người dựa vào việc ăn bột mì rồi protein như mình có thể hạ gục được người đàn ông cơ bắp này.
Đối phương có lẽ cũng có chút sức lực, nhưng tuyệt đối không thể so với người có đôi tay đã học Taekwondo nhiều năm như cô được... Dựa vào kinh nghiệm và độ nhanh của động tác, sức chiến đầu của đối phương gần như là bằng không.
Cô hất cằm, để lộ ra chiếc cổ nhỏ nhắn, lên tiếng: "Đây! Chính là cách nói chuyện của La đại ca! Bây giờ hiểu cái gì gọi là có trước rồi mới đến sau chưa? "
Khuôn mặt của người đàn ông cơ bắp bị La Vy Vy đánh cho đến nỗi muốn bay lên không trung. Bị con gái đánh, loại chuyện này mà truyền ra ngoài thì anh ta sẽ bị mọi người cười cho vỡ bụng mất!
Anh ta thở dốc, giơ nắm đấm tay phải lên, phía sau đột nhiên vang lên một tràng tiếng giày cao gót.
"La Vy Vy? Sao lại là cậu? "
Là giọng nói rất chín chắn. La Vy Vy nhìn về phía phát ra giọng nói ấy... Là giọng nói khoe khoang của hoa khôi trường, Lâm Kỳ Hân.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà! La Vy Vy nhíu mày.
Lâm Kỳ Hân mặc một chiếc váy bó sát, làm nổi bật lên từng đường nét cơ thể, chân đeo đôi giày cao gót nhỏ màu đỏ. Phong cách trên người lập tức từ học sinh trung học biến thành người già dặn, hiểu sự đời hơn. Mà ở giữa ngón tay của cô ta còn kẹp điếu thuốc, thật khiến người ta chán ghét.
La Vy Vy nhếch mép, nghiêng đầu nói: "Tôi đã từng nói qua với cậu rằng tôi thật sự rất ghét người khác nói "sao lại là cậu" hay chưa? "
Lâm Kỳ Hân dí đầu lọc của điếu thuốc đang kẹp ở tay đi, khó chịu nhìn La Vy Vy: "Cậu tới đây làm cái gì? "
La Vy Vy nhìn về phía người đàn ông cơ bắp, cười như không cười, nói: "Tôi đến tìm đạo lý nhân gian."
Người đàn ông cơ bắp quay về phía bên cạnh Lâm Kỳ Hân, cúi đầu thăm dò: "Em gái, cô gái này em quen biết sao? "
Lâm Kỳ Hân hết lần này đến lần khác muốn đến nhà họ Phàm chơi, nhưng đều bị Phàm Nhất Hàng cự tuyệt. Cô ta tổng quát lại, là do La Vy Vy đã nói xấu cô ta ở trước mặt Phàm Nhất Hàng, vì vậy cô ta hận La Vy Vy đến nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn ông cơ bắp hỏi như vậy, Lâm Kỳ Hân lập tức cười lạnh một tiếng.
"Hơn cả quen biết luôn ấy nhỉ? Là huyết hải thâm thù đấy! "
Lâm Kỳ Hân lùi về sau hai bước, nhìn về phía La Vy Vy và đám người Tống Ninh Viễn ở sau cô, khiêu khích: "La Vy Vy, ở ngoài trường học cậu vẫn nghĩ mình là đại ca nữa hay sao? Hôm nay tôi đã tới rồi, vậy thì để muộn một chút rồi hay đi đi,nợ của chúng ta trước đây cũng nên tính toán hết luôn nhỉ? "
Lâm Kỳ Hân vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông cơ bắp.
Má phải của người đàn ông cơ bắp xệ xuống, để lộ ra một nụ cười thế tại tất đắc*, mang theo mấy người ở phía sau đi đến gần chỗ La Vy Vy.
*Thế tại tất đắc: quyết phải đạt được điều mình muốn.
"Lão đại, phải làm sao đây? " Tống Ninh Viễn khẩn trương hỏi.
Trong mấy người mà Lâm Kỳ Hân đưa đến, trong đó có một nhân viên quản lý của quán net. Vì thế mà lần này bọn họ gần như đã nắm chắc phần thắng rồi.
Thảo nào bọn họ tranh cãi cả nửa ngày cũng không có quản lí đi tới nhắc nhở, thì ra đám người này căn bản chính là cùng một hội!
Sắc mặt La Vy Vy không biến hóa gì, cô nhướng lông mày hỏi: "Tên béo chết tiệt, biết trong từ điển nhân sinh của tôi không có hai chữ nào không hả? "
Tống Ninh Viễn ra sức nuốt nước bọt, nhìn về phía đám người đàn ông cơ bắp kia: "Chịu thua..."
La Vy Vy hất cằm: "Không sai! "
Trong từ điển của La Vy Vy cô, không hề có hai chữ chịu thua!
La Vy Vy nắm chặt nắm đấm tay lại, nhấc chân đi đến bên chỗ của người đàn ông cơ bắp cầm đầu. Nhưng vừa mới bước được hai bước, cô liền bị ngăn lại ở vị trí trí mạng.
...Có người kéo cổ áo của cô lại.
"Cậu muốn làm gì? "
Tiếng nói lạnh nhạt lại quen thuộc vang lên. Giọng nói ấy giống như là rượu vang đỏ được ướp lạnh ở mười ba độ C vậy, cao hơn một độ sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, thấp hơn độ sẽ ảnh hưởng đến mùi thơm. Nó mang theo sự kiêu ngạo rất riêng, đồng thời cũng vô tình mà để lộ ra sự mất kiên nhẫn của người nói.
Phàm Nhất Hàng? Sống lưng La Vy Vy cứng lại, giống như là trẻ em làm việc xấu bị người lớn phát hiện vậy, có chút không biết phải làm sao.
Hết chương 47
Danh sách chương